về lại căn biệt thự ấy, Hạo Thiên thấy La Thành đang chuẩn bị đồ rời đi, anh đã đến lấy lại vali của La Thành
" anh! " La Thành nhìn Hạo Thiên cảm thấy xấu hổ vô cùng
" em định đi đâu hả?" Hạo Thiên hỏi
" em không còn mặt mũi nào ở lại căn nhà nạc nữa, mẹ em đã làm quá nhiều tội ác rồi" La Thành nói
" chuyện bà ta làm, bà ta chịu, em không có lỗi gì ở đây cả" Hạo Thiên nói
La Thành vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đối diện với Hạo Thiên
" em là em trai của anh" Hạo Thiên nói
nghe thấy 2 từ em trai La Thành lại vô cùng xúc động, anh rưng rưng nước mắt
" chúng ta có thể không phải là anh em trên danh nghĩa, nhưng trong trái tim này đã khẳng định em mãi là đứa em ruột của anh, không bao giờ có chuyện thay đổi" Hạo Thiên mạnh miệng nói
La Thành nhìn anh lòng đầy phân vân
" nếu em quyết định rời đi, cũng được, nhưng em hãy nhớ rằng, nơi đây vẫn là nhà của mẹ, Dương Hạo Thiên này chính là anh trai của em, nếu có bất cứ khó khăn gì thì em cứ nói, người anh này sẽ dang tay ra giúp đỡ em" Hạo Thiên dang 2 tay ra rồi nói
nhìn thấy anh như La Thành hổ thẹn, anh quỳ xuống chân Hạo Thiên khóc nức nở
" cảm ơn anh!.
cảm ơn anh vẫn em xem là em trai của anh" La Thành cố gắng kiềm nước mắt nói
Hạo Thiên ngồi xuống, xoa đầu La Thành, vẫn như lúc xưa, lúc cả 2 con nhỏ, khi La Thành làm bể bức tranh của Hạo Thiên, anh đã khóc lóc xin lỗi Hạo Thiên
Hạo Thiên không những không tức giận, anh chỉ hỏi " em có bị thương ở đâu không"
La Thành lắc đầu rồi khóc lớn hơn " em xin lỗi em xin lỗi, em biết bức tranh này rất quan trọng với anh!.
em xin lỗi, xin lỗi"
Hạo Thiên lại nói" bức tranh này quan trọng thật đấy, nhưng mà em còn quan trọng hơn cả nó"
anh ấm áp nói, rồi xoa lấy đầu La Thành
hai anh em họ tuy không phải ruột thịt nhưng lớn lên cùng nhau, họ yêu thương nhau bảo vệ nhau, đấy mới là tình cảm gia đình thật sự
Hạo Thiên dù đã nói hết lòng như La Thành vẫn muốn đi, anh quyết tâm làm lại cuộc đời mình, anh rời đi tuy không hẹn ngày gặp lại, nhưng chắc chắn 1 ngày nào đó khi anh quay về, anh sẽ là người thành công nhất
Hạo Thiên gọi cho bên cảnh sát nói muốn thả Nhược Vũ ra, anh đã cố ý làm thế, bởi vì chỉ có ở trong đấy cô mới được bảo vệ tính mạng của mình
anh tự tay đẩy cô vào tù đến khi nào anh dành lại tất cả sẽ đón cô ra khỏi nơi đó
tối hôm đó cai ngục đến thông báo cho Nhược Vũ về việc sáng mai cô có thể ra tù
nghe thấy tin này lòng cô vô cùng xung sướng, cô vui vẻ hy vọng ngày mai đến
nhưng điều khiến cô buồn đấy là Hạo Thiên từ lúc đấy đến bây giờ anh 1 lần cũng không ghé thăm cô, cô xoa tay lên bụng của mình dựa vào tường suy nghĩ
{ nếu anh ấy không cần mình nữa, thì mình cũng không nên làm phiền anh ấy, cuộc sống sau này của mẹ con ta có lẽ sẽ rất cực khổ nhưng mà con yên tâm đi, mẹ sẽ bảo vệ con, lo cho con đầy đủ}
Hạo Thiên cứ nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp lại cô lòng anh vui không tả nổi, anh mở hộp nhẫn ra, bên trong là 1 chiếc nhẫn kim cương sáng chói, vô cùng sang trọng
anh đã dự định sẽ cầu hôn cô vào ngày mai, cho cô một danh phận rõ ràng, anh cứ háo hức mãi, không tài nào ngủ được.
" anh! " La Thành nhìn Hạo Thiên cảm thấy xấu hổ vô cùng
" em định đi đâu hả?" Hạo Thiên hỏi
" em không còn mặt mũi nào ở lại căn nhà nạc nữa, mẹ em đã làm quá nhiều tội ác rồi" La Thành nói
" chuyện bà ta làm, bà ta chịu, em không có lỗi gì ở đây cả" Hạo Thiên nói
La Thành vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ khi đối diện với Hạo Thiên
" em là em trai của anh" Hạo Thiên nói
nghe thấy 2 từ em trai La Thành lại vô cùng xúc động, anh rưng rưng nước mắt
" chúng ta có thể không phải là anh em trên danh nghĩa, nhưng trong trái tim này đã khẳng định em mãi là đứa em ruột của anh, không bao giờ có chuyện thay đổi" Hạo Thiên mạnh miệng nói
La Thành nhìn anh lòng đầy phân vân
" nếu em quyết định rời đi, cũng được, nhưng em hãy nhớ rằng, nơi đây vẫn là nhà của mẹ, Dương Hạo Thiên này chính là anh trai của em, nếu có bất cứ khó khăn gì thì em cứ nói, người anh này sẽ dang tay ra giúp đỡ em" Hạo Thiên dang 2 tay ra rồi nói
nhìn thấy anh như La Thành hổ thẹn, anh quỳ xuống chân Hạo Thiên khóc nức nở
" cảm ơn anh!.
cảm ơn anh vẫn em xem là em trai của anh" La Thành cố gắng kiềm nước mắt nói
Hạo Thiên ngồi xuống, xoa đầu La Thành, vẫn như lúc xưa, lúc cả 2 con nhỏ, khi La Thành làm bể bức tranh của Hạo Thiên, anh đã khóc lóc xin lỗi Hạo Thiên
Hạo Thiên không những không tức giận, anh chỉ hỏi " em có bị thương ở đâu không"
La Thành lắc đầu rồi khóc lớn hơn " em xin lỗi em xin lỗi, em biết bức tranh này rất quan trọng với anh!.
em xin lỗi, xin lỗi"
Hạo Thiên lại nói" bức tranh này quan trọng thật đấy, nhưng mà em còn quan trọng hơn cả nó"
anh ấm áp nói, rồi xoa lấy đầu La Thành
hai anh em họ tuy không phải ruột thịt nhưng lớn lên cùng nhau, họ yêu thương nhau bảo vệ nhau, đấy mới là tình cảm gia đình thật sự
Hạo Thiên dù đã nói hết lòng như La Thành vẫn muốn đi, anh quyết tâm làm lại cuộc đời mình, anh rời đi tuy không hẹn ngày gặp lại, nhưng chắc chắn 1 ngày nào đó khi anh quay về, anh sẽ là người thành công nhất
Hạo Thiên gọi cho bên cảnh sát nói muốn thả Nhược Vũ ra, anh đã cố ý làm thế, bởi vì chỉ có ở trong đấy cô mới được bảo vệ tính mạng của mình
anh tự tay đẩy cô vào tù đến khi nào anh dành lại tất cả sẽ đón cô ra khỏi nơi đó
tối hôm đó cai ngục đến thông báo cho Nhược Vũ về việc sáng mai cô có thể ra tù
nghe thấy tin này lòng cô vô cùng xung sướng, cô vui vẻ hy vọng ngày mai đến
nhưng điều khiến cô buồn đấy là Hạo Thiên từ lúc đấy đến bây giờ anh 1 lần cũng không ghé thăm cô, cô xoa tay lên bụng của mình dựa vào tường suy nghĩ
{ nếu anh ấy không cần mình nữa, thì mình cũng không nên làm phiền anh ấy, cuộc sống sau này của mẹ con ta có lẽ sẽ rất cực khổ nhưng mà con yên tâm đi, mẹ sẽ bảo vệ con, lo cho con đầy đủ}
Hạo Thiên cứ nghĩ đến chuyện ngày mai có thể gặp lại cô lòng anh vui không tả nổi, anh mở hộp nhẫn ra, bên trong là 1 chiếc nhẫn kim cương sáng chói, vô cùng sang trọng
anh đã dự định sẽ cầu hôn cô vào ngày mai, cho cô một danh phận rõ ràng, anh cứ háo hức mãi, không tài nào ngủ được.