“Không xong, đến muộn rồi.”
Dịch Nhất Y nhìn thời gian, vội vã mang theo bình thuỷ mà chạy tới phòng làm việc.
Dịch Nhất Y là thư ký toà án, công việc của cô là tiếp nhận, theo dõi và quản lý hồ sơ vụ án từ khi khởi tố cho đến khi kết án và ra quyết định.
Công việc của thư ký tòa án rất đa dạng và phức tạp, từ việc liên hệ đương sự, gửi thư triệu tập, ghi lại quá trình thẩm vấn trên tòa án, tuyên án phán quyết, sửa lại hồ sơ của các vụ án từ nhỏ đến lớn đều do thư ký tòa án làm.
Mà Dịch Nhất Y lại càng bận rộn hơn các thư ký khác, ngoại trừ các công việc lớn nhỏ kể trên, cô còn phải giúp thẩm phán viết phán quyết, nguyên nhân là cô là thứ ký được đào tạo pháp luật chuyên nghiệp, lại còn từng được điểm cao trong cuộc thi tư pháp nữa.
Có ba loại thư ký tòa án, thứ nhất là nhân viên công vụ, thứ hai là nhân viên biên chế chuyên nghiệp, thứ ba là nhân viên ngoài biên chế, tuyển theo hợp đồng lao động. Phần lớn thư ký tòa án thuộc về loại thứ ba, hợp đồng lao động được đãi ngộ thấp, những người trẻ học pháp luật đến tòa án để tích lũy kinh nghiệm, không làm lâu lắm. Bởi vì đãi ngộ không tốt, các thư ký tòa án lưu động khá nhiều, hiện tại, tòa án thuê thư ký cũng mở rộng cho nhiều loại bằng cấp, thật ra, tòa án cũng không cần quá nhiều thư ký.
Mà nhờ phúc của người ba của mình, Dịch Nhất Y là loại thứ 2. Ba của Dịch Nhất Y là nhân viên biên chế ở tòa án, nhưng năm ngoái đã về hưu rồi, nên đã dư ra một chỗ. Phù sa không chảy ruộng ngoài, nhờ ba cô quạt gió, thêm củi, nên vị trí này đã rơi vào người Dịch Nhất Y.
Không đến hai phút nữa mới bắt đầu mở phiên tòa, nguyên cáo còn chưa đến. Dịch Nhất Y mừng thầm. Nếu mở phiên tòa rồi mới đến, nguyên cáo không đến tòa đúng giờ thì đơn kiện sẽ tự nhiên bị rút, có thể kết thúc vụ án này. Không cần làm nhiều, sao Dịch Nhất Y lại không vui cho được.
Khi Dịch Nhất Y đang nghĩ mọi chuyện thật tốt đẹp, lúc này thấy ở cửa có hai bóng người. Dịch Nhất Y thầm mắng chửi, quả nhiên trời cao không dễ dàng để cô được như ý nguyện.
“Nguyên cáo đúng không? Đem giấy chứng nhận lấy lại đây thẩm tra đối chiếu.”
Sau khi thẩm tra đối chiếu giấy chứng nhận của nguyên cáo, phía luật sư ủy thác cũng đưa đến một công văn.
Dịch Nhất Y nhận lấy tài liệu, lật xem qua loa, miệng lẩm bẩm lầm bầm tỏ vẻ không hài lòng, “Dự luật này đã được thông qua từ lâu mà lại không được cung cấp sớm hơn, đến bây giờ mới đưa.”
Phiền nhất chính là loại luật sư đến sát giờ mở phiên tòa mới đưa tài liệu. Vì ghi chép sơ bộ thường được chuẩn bị trước khi phiên tòa bắt đầu, giờ mới nhận được tài liệu, nghĩa là phải sửa lại ghi chép một lần nữa, dẫn đến việc trì hoãn thời gian mở phiên tòa.
Trên thực tế, dự luật mới trao cho luật sư nhiều quyền thủ tục hơn, bao gồm cả việc trình bày bằng chứng mới sau khi phiên tòa đã bắt đầu. Tuy nhiên, việc đưa bằng chứng mới sau khi phiên tòa đã bắt đầu, thậm chí đề cập đến phản tố, Dịch Nhất Y cũng đã gặp không ít trường hợp như vậy.
Dịch Nhất Y không thèm nhìn luật sư kia lấy một cái, ngón tay nhanh thoăn thoắt gõ trên bàn phím.
“Trương Bưu?”
Dịch Nhất Y cảm nhận được khí thế trong tên luật sư đại diện cho nguyên cáo, cô bỗng có cảm giác như đang xem phim xã hội đen.
A, sao quen mắt vậy? Dịch Nhất Y nhìn hình chụp của luật sư đại diện, hình như mình đã từng gặp người này. Cô không thể không ngước mắt nhìn về phía luật sư ngồi bên nguyên cáo.
Ặc, Dịch Nhất Y thầm mắng, tức thì cảm giác như có hàng trăm con ngựa đang phi nước đại trong lòng.
Đây không phải là chủ căn 1102, hàng xóm của cô sao.
Từ lần gặp trước đến nay đã hơn nửa tháng, Dịch Nhất Y không gặp lại anh ta lần nào, căn phòng bên cạnh cũng luôn im ắng, đến mức không nghe thấy tiếng nhạc, thậm chí cả tiếng đi lại, đóng cửa cũng không nghe thấy, Dịch Nhất Y còn từng nghi ngờ liệu có phải người hàng xóm đã dọn đi rồi hay không, không ngờ hôm nay lại gặp anh ta ở đây.
Khó trách mồm mép lợi hại như vậy, thì ra là luật sư. Nhớ lại chuyện hơn nửa tháng trước, đến giờ Dịch Nhất Y vẫn cảm thấy uất ức. Nhưng nhìn đến tên của anh ta, phần lớn uất ức cũng tan biến.
“Trương Bưu, Trương Bưu…”
Tên này thật đặc biệt, uông cho khuôn mặt đẹp trai mà lại có một cái tên như vậy, Dịch Nhất Y cười thầm, không ngờ khóe miệng đã gợi lên một nụ cười.
Ngay lúc Dịch Nhất Y đang trộm nhìn Trương Bưu, bỗng vang lên tiếng ho khẽ từ vị thẩm phán phía sau cô.
“Thư ký, chuẩn bị xong chưa sao?”
Bị gọi, Dịch Nhất Y lập tức lấy lại tinh thần, Trương Bưu cũng nhìn lại cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đối mặt với nụ cười nửa miệng không rõ là cười hay không của Trương Bưu, Dịch Nhất Y bỗng rùng mình, lập tức đưa tay đẩy gọng kính to, vô thức vuốt tóc ra sau tai.
Thật ra thị lực của Dịch Nhất Y rất tốt, đừng nói là cận thị, đến bị hoa mắt cũng không có. Mắt kính của cô đương nhiên là kính không độ. Lý do cô mang kính chỉ đơn giản là để che giấu bản thân
Dù sao ở nơi như tòa án này, không có mâu thuẫn cũng sẽ không đến mức phải lên tòa án cấp cao, đặc biệt là cô chuyên phụ trách ghi chép cho các vụ kiện ly hôn, thậm chí cả một chiếc chăn bông cũng phải tranh cãi đến mức sống chết, mâu thuẫn càng không cần phải nói. Cô đã không ít lần bị đương sự dọa nạt, vì an toàn tính mạng của bản thân, mỗi lần mở phiên tòa, Dịch Nhất Y đều sẽ đeo một chiếc kính đen to che khuất gần hết khuôn mặt.
Với diện mạo này, Trương Bưu hẳn là không nhận ra cô đâu? Dịch Nhất Y lén lút liếc mắt nhìn, chỉ thấy Trương Bưu đang chăm chú đọc tài liệu.
Dịch Nhất Y nở nụ cười hài lòng, quay người về phía thẩm phán ra hiệu “ok”, rồi lại tập trung vào công việc ghi chép phiên tòa.
Không ngờ nụ cười của cô lại lọt vào mắt ai đó.
“Tòa án nhân dân quận XX hiện mở phiên tòa, công khai xét xử vụ án ly hôn của nguyên cáo Lý XX tố bị cáo Triệu XX. Căn cứ Điều 42 khoản 2, điều 120 và điều 145 Bộ luật Tố tụng dân sự Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, tóm tắt nội dung vụ án do thẩm phán viên...”
...
"Vì đến nay, hai bên không thể thống nhất ý kiến hòa giải, nên tòa án không chủ trì hòa giải. Vụ án sẽ được ấn định thời gian tuyên án khác. Hai bên đương sự đọc ghi chép, nếu không có sai sót thì ký tên xác nhận. Hiện tại, phiên tòa tạm nghỉ."
Dịch Nhất Y vặn vẹo thân mình, ngồi trước máy tính hai tiếng đồng hồ, cổ và eo có phần rã rời. Phiên tòa hôm nay diễn ra khá suôn sẻ, ít nhất hai bên đương sự không hề cãi vã.
Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng Trương Bưu thật sự có mồm mép rất lợi hại, không hổ danh là luật sư. Anh ta trả lời mọi câu hỏi một cách rõ ràng, súc tích và luôn bám sát trọng tâm. Mặc dù số lượng bằng chứng mà anh ta trình ra không nhiều, nhưng mỗi bằng chứng đều mang tính then chốt, khác với những luật sư khác hay nộp cả đống thứ linh tinh, khiến thẩm phán hoa mắt chóng mặt. Toàn bộ phiên thẩm vấn hôm nay diễn ra theo hướng mà anh ta dẫn dắt. Theo kinh nghiệm chuyên môn của Dịch Nhất Y, nếu bị cáo không có bằng chứng phản bác mạnh mẽ, nguyên đơn sẽ có khả năng thắng kiện cao trong vụ kiện này.
Dịch Nhất Y lấy con dấu đóng lên bản ghi chép và đưa cho hai bên đương sự kiểm tra. Sau khi xác nhận không có sai sót hay thiếu sót, cô ký tên vào chỗ trống ở cuối mỗi trang.
Thu hồi bản ghi chép và đặt lại vào bìa kẹp. Dịch Nhất Y tải bản ghi chép điện tử lên hệ thống. Mặc dù thao tác này diễn ra trên máy tính, nhưng Dịch Nhất Y lại dựng tai lên nghe họ trò chuyện một cách quang minh chính đại.
Tất nhiên, người trò chuyện không phải là đôi vợ chồng kiện cáo trên tòa án mà là Trương Bưu và luật sư đại diện cho bị cáo.
"Luật sư Trương, quả nhiên danh bất hư truyền. Không ngờ anh chuyên về các vụ án hình sự mà lại có thể xử lý vụ án ly hôn xuất sắc đến vậy."
Trương Bưu vốn là luật sư chuyên về các vụ án hình sự, Dịch Nhất Y ngạc nhiên, chẳng trách trong ba năm làm thư ký ghi chép cho các vụ ly hôn, cô chưa bao giờ gặp anh ta.
"Quá khen, luật sư Mã mới là lão làng trong nghề."
"Khụ, khụ..." Dịch Nhất Y sặc một chút, suýt phun nước ra ngoài. Trương Bưu này thật là độc miệng, chẳng phải đang nói bóng gió rằng người ta là lão già sao.
Dịch Nhất Y dùng tay áo lau nước trên khóe miệng, giả vờ bình tĩnh kiểm tra tình hình ký tên.
Không xong, một người đã quên ghi ngày trên trang cuối cùng. Theo quy định, trang cuối cùng của bản ghi chép, ngoài chữ ký của đương sự, còn phải ghi ngày mở phiên tòa.
Là Trương Bưu quên ghi, Dịch Nhất Y kiểm tra lại mới phát hiện.
May mắn là anh ta chưa đi, Dịch Nhất Y không chút suy nghĩ gọi anh ta lại.
"Trang cuối cùng cần ghi ngày."
Dịch Nhất Y đưa trang ghi chép cuối cùng cho anh ta.
"Cảm ơn lời nhắc nhở của cô."
Trương Bưu ghi ngày, cười đưa bản ghi chép cho cô, "Thư ký Dịch Nhất Y."
Đối mặt với nụ cười kỳ quặc của anh ta, trực giác của Dịch Nhất Y cho biết rằng Trương Bưu đã nhận ra cô.
Quả nhiên, Trương Bưu cầm cặp da chuẩn bị rời đi, "Vậy tôi xin phép trước, tạm biệt hàng xóm."
Nhất định là anh ta cố ý, Dịch Nhất Y suy nghĩ nhanh chóng, trước tiên không nói đến việc anh ta là luật sư, những chi tiết nhỏ này anh ta chắc chắn sẽ không sơ suất, lại nói đương sự của anh ta đã ghi ngày, chắc chắn là anh ta nhắc nhở.
Bỗng nhiên cảm thấy như bị trêu chọc, Dịch Nhất Y khẽ nở nụ cười rạng rỡ nhưng giả tạo, "Tạm biệt không tiễn, đại luật sư Trương Bưu."
Dịch Nhất Y cố ý nhấn mạnh chữ "Bưu", trong lòng thoáng chốc cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Dịch Nhất Y nhìn thời gian, vội vã mang theo bình thuỷ mà chạy tới phòng làm việc.
Dịch Nhất Y là thư ký toà án, công việc của cô là tiếp nhận, theo dõi và quản lý hồ sơ vụ án từ khi khởi tố cho đến khi kết án và ra quyết định.
Công việc của thư ký tòa án rất đa dạng và phức tạp, từ việc liên hệ đương sự, gửi thư triệu tập, ghi lại quá trình thẩm vấn trên tòa án, tuyên án phán quyết, sửa lại hồ sơ của các vụ án từ nhỏ đến lớn đều do thư ký tòa án làm.
Mà Dịch Nhất Y lại càng bận rộn hơn các thư ký khác, ngoại trừ các công việc lớn nhỏ kể trên, cô còn phải giúp thẩm phán viết phán quyết, nguyên nhân là cô là thứ ký được đào tạo pháp luật chuyên nghiệp, lại còn từng được điểm cao trong cuộc thi tư pháp nữa.
Có ba loại thư ký tòa án, thứ nhất là nhân viên công vụ, thứ hai là nhân viên biên chế chuyên nghiệp, thứ ba là nhân viên ngoài biên chế, tuyển theo hợp đồng lao động. Phần lớn thư ký tòa án thuộc về loại thứ ba, hợp đồng lao động được đãi ngộ thấp, những người trẻ học pháp luật đến tòa án để tích lũy kinh nghiệm, không làm lâu lắm. Bởi vì đãi ngộ không tốt, các thư ký tòa án lưu động khá nhiều, hiện tại, tòa án thuê thư ký cũng mở rộng cho nhiều loại bằng cấp, thật ra, tòa án cũng không cần quá nhiều thư ký.
Mà nhờ phúc của người ba của mình, Dịch Nhất Y là loại thứ 2. Ba của Dịch Nhất Y là nhân viên biên chế ở tòa án, nhưng năm ngoái đã về hưu rồi, nên đã dư ra một chỗ. Phù sa không chảy ruộng ngoài, nhờ ba cô quạt gió, thêm củi, nên vị trí này đã rơi vào người Dịch Nhất Y.
Không đến hai phút nữa mới bắt đầu mở phiên tòa, nguyên cáo còn chưa đến. Dịch Nhất Y mừng thầm. Nếu mở phiên tòa rồi mới đến, nguyên cáo không đến tòa đúng giờ thì đơn kiện sẽ tự nhiên bị rút, có thể kết thúc vụ án này. Không cần làm nhiều, sao Dịch Nhất Y lại không vui cho được.
Khi Dịch Nhất Y đang nghĩ mọi chuyện thật tốt đẹp, lúc này thấy ở cửa có hai bóng người. Dịch Nhất Y thầm mắng chửi, quả nhiên trời cao không dễ dàng để cô được như ý nguyện.
“Nguyên cáo đúng không? Đem giấy chứng nhận lấy lại đây thẩm tra đối chiếu.”
Sau khi thẩm tra đối chiếu giấy chứng nhận của nguyên cáo, phía luật sư ủy thác cũng đưa đến một công văn.
Dịch Nhất Y nhận lấy tài liệu, lật xem qua loa, miệng lẩm bẩm lầm bầm tỏ vẻ không hài lòng, “Dự luật này đã được thông qua từ lâu mà lại không được cung cấp sớm hơn, đến bây giờ mới đưa.”
Phiền nhất chính là loại luật sư đến sát giờ mở phiên tòa mới đưa tài liệu. Vì ghi chép sơ bộ thường được chuẩn bị trước khi phiên tòa bắt đầu, giờ mới nhận được tài liệu, nghĩa là phải sửa lại ghi chép một lần nữa, dẫn đến việc trì hoãn thời gian mở phiên tòa.
Trên thực tế, dự luật mới trao cho luật sư nhiều quyền thủ tục hơn, bao gồm cả việc trình bày bằng chứng mới sau khi phiên tòa đã bắt đầu. Tuy nhiên, việc đưa bằng chứng mới sau khi phiên tòa đã bắt đầu, thậm chí đề cập đến phản tố, Dịch Nhất Y cũng đã gặp không ít trường hợp như vậy.
Dịch Nhất Y không thèm nhìn luật sư kia lấy một cái, ngón tay nhanh thoăn thoắt gõ trên bàn phím.
“Trương Bưu?”
Dịch Nhất Y cảm nhận được khí thế trong tên luật sư đại diện cho nguyên cáo, cô bỗng có cảm giác như đang xem phim xã hội đen.
A, sao quen mắt vậy? Dịch Nhất Y nhìn hình chụp của luật sư đại diện, hình như mình đã từng gặp người này. Cô không thể không ngước mắt nhìn về phía luật sư ngồi bên nguyên cáo.
Ặc, Dịch Nhất Y thầm mắng, tức thì cảm giác như có hàng trăm con ngựa đang phi nước đại trong lòng.
Đây không phải là chủ căn 1102, hàng xóm của cô sao.
Từ lần gặp trước đến nay đã hơn nửa tháng, Dịch Nhất Y không gặp lại anh ta lần nào, căn phòng bên cạnh cũng luôn im ắng, đến mức không nghe thấy tiếng nhạc, thậm chí cả tiếng đi lại, đóng cửa cũng không nghe thấy, Dịch Nhất Y còn từng nghi ngờ liệu có phải người hàng xóm đã dọn đi rồi hay không, không ngờ hôm nay lại gặp anh ta ở đây.
Khó trách mồm mép lợi hại như vậy, thì ra là luật sư. Nhớ lại chuyện hơn nửa tháng trước, đến giờ Dịch Nhất Y vẫn cảm thấy uất ức. Nhưng nhìn đến tên của anh ta, phần lớn uất ức cũng tan biến.
“Trương Bưu, Trương Bưu…”
Tên này thật đặc biệt, uông cho khuôn mặt đẹp trai mà lại có một cái tên như vậy, Dịch Nhất Y cười thầm, không ngờ khóe miệng đã gợi lên một nụ cười.
Ngay lúc Dịch Nhất Y đang trộm nhìn Trương Bưu, bỗng vang lên tiếng ho khẽ từ vị thẩm phán phía sau cô.
“Thư ký, chuẩn bị xong chưa sao?”
Bị gọi, Dịch Nhất Y lập tức lấy lại tinh thần, Trương Bưu cũng nhìn lại cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Đối mặt với nụ cười nửa miệng không rõ là cười hay không của Trương Bưu, Dịch Nhất Y bỗng rùng mình, lập tức đưa tay đẩy gọng kính to, vô thức vuốt tóc ra sau tai.
Thật ra thị lực của Dịch Nhất Y rất tốt, đừng nói là cận thị, đến bị hoa mắt cũng không có. Mắt kính của cô đương nhiên là kính không độ. Lý do cô mang kính chỉ đơn giản là để che giấu bản thân
Dù sao ở nơi như tòa án này, không có mâu thuẫn cũng sẽ không đến mức phải lên tòa án cấp cao, đặc biệt là cô chuyên phụ trách ghi chép cho các vụ kiện ly hôn, thậm chí cả một chiếc chăn bông cũng phải tranh cãi đến mức sống chết, mâu thuẫn càng không cần phải nói. Cô đã không ít lần bị đương sự dọa nạt, vì an toàn tính mạng của bản thân, mỗi lần mở phiên tòa, Dịch Nhất Y đều sẽ đeo một chiếc kính đen to che khuất gần hết khuôn mặt.
Với diện mạo này, Trương Bưu hẳn là không nhận ra cô đâu? Dịch Nhất Y lén lút liếc mắt nhìn, chỉ thấy Trương Bưu đang chăm chú đọc tài liệu.
Dịch Nhất Y nở nụ cười hài lòng, quay người về phía thẩm phán ra hiệu “ok”, rồi lại tập trung vào công việc ghi chép phiên tòa.
Không ngờ nụ cười của cô lại lọt vào mắt ai đó.
“Tòa án nhân dân quận XX hiện mở phiên tòa, công khai xét xử vụ án ly hôn của nguyên cáo Lý XX tố bị cáo Triệu XX. Căn cứ Điều 42 khoản 2, điều 120 và điều 145 Bộ luật Tố tụng dân sự Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, tóm tắt nội dung vụ án do thẩm phán viên...”
...
"Vì đến nay, hai bên không thể thống nhất ý kiến hòa giải, nên tòa án không chủ trì hòa giải. Vụ án sẽ được ấn định thời gian tuyên án khác. Hai bên đương sự đọc ghi chép, nếu không có sai sót thì ký tên xác nhận. Hiện tại, phiên tòa tạm nghỉ."
Dịch Nhất Y vặn vẹo thân mình, ngồi trước máy tính hai tiếng đồng hồ, cổ và eo có phần rã rời. Phiên tòa hôm nay diễn ra khá suôn sẻ, ít nhất hai bên đương sự không hề cãi vã.
Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng Trương Bưu thật sự có mồm mép rất lợi hại, không hổ danh là luật sư. Anh ta trả lời mọi câu hỏi một cách rõ ràng, súc tích và luôn bám sát trọng tâm. Mặc dù số lượng bằng chứng mà anh ta trình ra không nhiều, nhưng mỗi bằng chứng đều mang tính then chốt, khác với những luật sư khác hay nộp cả đống thứ linh tinh, khiến thẩm phán hoa mắt chóng mặt. Toàn bộ phiên thẩm vấn hôm nay diễn ra theo hướng mà anh ta dẫn dắt. Theo kinh nghiệm chuyên môn của Dịch Nhất Y, nếu bị cáo không có bằng chứng phản bác mạnh mẽ, nguyên đơn sẽ có khả năng thắng kiện cao trong vụ kiện này.
Dịch Nhất Y lấy con dấu đóng lên bản ghi chép và đưa cho hai bên đương sự kiểm tra. Sau khi xác nhận không có sai sót hay thiếu sót, cô ký tên vào chỗ trống ở cuối mỗi trang.
Thu hồi bản ghi chép và đặt lại vào bìa kẹp. Dịch Nhất Y tải bản ghi chép điện tử lên hệ thống. Mặc dù thao tác này diễn ra trên máy tính, nhưng Dịch Nhất Y lại dựng tai lên nghe họ trò chuyện một cách quang minh chính đại.
Tất nhiên, người trò chuyện không phải là đôi vợ chồng kiện cáo trên tòa án mà là Trương Bưu và luật sư đại diện cho bị cáo.
"Luật sư Trương, quả nhiên danh bất hư truyền. Không ngờ anh chuyên về các vụ án hình sự mà lại có thể xử lý vụ án ly hôn xuất sắc đến vậy."
Trương Bưu vốn là luật sư chuyên về các vụ án hình sự, Dịch Nhất Y ngạc nhiên, chẳng trách trong ba năm làm thư ký ghi chép cho các vụ ly hôn, cô chưa bao giờ gặp anh ta.
"Quá khen, luật sư Mã mới là lão làng trong nghề."
"Khụ, khụ..." Dịch Nhất Y sặc một chút, suýt phun nước ra ngoài. Trương Bưu này thật là độc miệng, chẳng phải đang nói bóng gió rằng người ta là lão già sao.
Dịch Nhất Y dùng tay áo lau nước trên khóe miệng, giả vờ bình tĩnh kiểm tra tình hình ký tên.
Không xong, một người đã quên ghi ngày trên trang cuối cùng. Theo quy định, trang cuối cùng của bản ghi chép, ngoài chữ ký của đương sự, còn phải ghi ngày mở phiên tòa.
Là Trương Bưu quên ghi, Dịch Nhất Y kiểm tra lại mới phát hiện.
May mắn là anh ta chưa đi, Dịch Nhất Y không chút suy nghĩ gọi anh ta lại.
"Trang cuối cùng cần ghi ngày."
Dịch Nhất Y đưa trang ghi chép cuối cùng cho anh ta.
"Cảm ơn lời nhắc nhở của cô."
Trương Bưu ghi ngày, cười đưa bản ghi chép cho cô, "Thư ký Dịch Nhất Y."
Đối mặt với nụ cười kỳ quặc của anh ta, trực giác của Dịch Nhất Y cho biết rằng Trương Bưu đã nhận ra cô.
Quả nhiên, Trương Bưu cầm cặp da chuẩn bị rời đi, "Vậy tôi xin phép trước, tạm biệt hàng xóm."
Nhất định là anh ta cố ý, Dịch Nhất Y suy nghĩ nhanh chóng, trước tiên không nói đến việc anh ta là luật sư, những chi tiết nhỏ này anh ta chắc chắn sẽ không sơ suất, lại nói đương sự của anh ta đã ghi ngày, chắc chắn là anh ta nhắc nhở.
Bỗng nhiên cảm thấy như bị trêu chọc, Dịch Nhất Y khẽ nở nụ cười rạng rỡ nhưng giả tạo, "Tạm biệt không tiễn, đại luật sư Trương Bưu."
Dịch Nhất Y cố ý nhấn mạnh chữ "Bưu", trong lòng thoáng chốc cảm thấy thoải mái hơn nhiều.