Thấy thái độ của vệ sĩ hoàn toàn không chút nhân nhượng, Giang Nhược Ninh nhất thời luống cuống, khuôn mặt lã chã chực khóc, ánh mặt điềm đạm đáng yeu nhìn về phía Phó Diệc Sơ.
"Anh Diệc Sơ, sao anh lại làm vậy với chúng em?"
Trước đây, chỉ cần Giang Nhược Ninh dùng ánh mắt như vậy nhìn Phó Diệc Sơ, thường thì đối phương sẽ mềm lòng, đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta. Hôm nay, cô vốn định gặp mặt Phó Diệc Sơ, nhưng không ngờ anh lại cúp điện thoại không trả lời.
Giang Nhược Ninh cũng biết Phó Diệc Sơ có hảo cảm với mình sâu bao nhiêu, trong lòng cô lại cực kỳ rõ ràng.
Cô rất tự tin nghĩ chỉ cần tìm đến Phó Diệc Sơ liền có thể lấy được thông tin hữu ích từ anh. Nhưng hôm nay không biết vì nguyên nhân gì, thái độ của anh đối với cô lại hoàn toàn xa cách.
Giang gia tại Nam Thành cũng là danh gia vọng tộc, là hào môn có danh tiếng. Mẹ của Giang Nhược Ninh là bạn thân của lão phu nhân Phó gia, mà mẹ cô đã qua đời từ rất sớm. Lão phu nhân Phó gia cũng đối xử với cô như con cháu trong nhà. Chính bởi vì có quan hệ như vậy, có thể nói Giang Nhược Ninh cùng Phó Vân Kỳ, Phó Diệc Sơ là thanh mai trúc mã với nhau.
Phó Diệc Sơ nghe thấy bộ dáng đáng thương đang cầu tình của Giang Nhược Ninh, đang chăm chú nhìn mình, trong lòng anh không biết phải làm sao, lại bắt đầu thấy mềm lòng.
Đây là một loại cảm xúc mà mình không thể khống chế được, rõ ràng trong lòng của anh biết rõ Giang Nhược Ninh này chính là "Nữ chính", rất có thể cô ta sẽ nhằm vào hạng mục đấu thầu của Phó gia.
Nhưng trong lòng Phó Diệc Sơ, luôn có một giọng nói không ngừng nói với mình, anh thích Giang Nhược Ninh, không muốn phải nhìn thấy cô thương tâm khổ sở như vậy, nhất định phải đứng bên cạnh cô, bảo hộ cô, yêu thương cô, thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của cô.
Do đó, anh vẫn rất giãy dụa, thân thể bắt đầu không khống chế được, từ từ tiến về phía Giang Nhược Ninh.
Thấy Phó Diệc Sơ đang đi lại phía mình, Giang Nhược Ninh mừng thầm trong bụng, cô biết mà, anh Diệc Sơ làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn cô chịu ủy khuất như vậy được.
Cô còn muốn hỏi anh Diệc Sơ xem, anh biết bao nhiêu về hạng mục đấu thầu khu đất Diên Nam. Anh Bạch có nói qua, vì đây là một dự án có giá trị rất lớn nên nếu có thể giành được hạng mục đấu thầu này từ tay Phó gia, bọn họ có thể thu được khoản lợi nhuận to lớn.
Giang Nhược Ninh nhất định phải dùng mọi cách tìm tới Phó Diệc Sơ để hỏi ra giá cả cuối cùng của hạng mục này.
Tô Vãn Kiều nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Phó Diệc Sơ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
【Hào quang nữ chính thật là quá đáng sợ, đứa nhỏ Phó Diệc Sơ không có đầu óc này, chỉ cần nhìn thấy nữ chính liền không có chút lý trí nào nữa. Dù Phó gia có là hào môn bất khả chiến bại thì như thế nào, cuối cùng vẫn phải thua thảm trước hào quang của nữ chính mà thôi! Thực sự là c.h.ế.t không oan!】
"...."
Khung chat trên đầu Tô Vãn Kiều biến mất, mặt Phó Hoài Yến trở nên tái mét, anh không nói hai lời, trực tiếp đi tới, giơ tay lên, hung hăng tát mạnh một cái.
"Ba!"
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, có thể nghe ra cái tát này dùng lực rất mạnh, mọi người xung quanh đều bị dọa cho giật mình.
Phó Diệc Sơ bị đánh đến mức lảo đảo, cảm giác đau nhức trên mặt khiến đầu óc anh trở nên tỉnh táo hẳn ra.
Nhìn xem anh cả vẫn còn lo lắng anh chưa "tỉnh lại", cánh tay giơ lên đang chuẩn bị tát thêm một cái nữa.
Dọa c.h.ế.t mình rồi! Anh vội vàng lùi về phía sau hai bước, nhanh chóng trốn sau lưng Tô Vãn Kiều.
Phó Hoài Yến thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng nếu đứa em ngốc nghếch này nếu thật giống như những gì Tô Vãn Kiều nghĩ, ở ngay sau lưng anh làm tổn thất mấy trăm triệu của gia tộc từ hạng mục lớn này, anh sẽ cùng đứa nhỏ này liều mạng.
Thấy Phó Diệc Sơ đã hoàn toàn tỉnh táo, Phó Hoài Yến không nhịn được vội vàng khoát tay áo.
"Nhanh đuổi họ đi, ta một giây thôi cũng không muốn thấy các người nữa."
Lúc này, mặc cho Giang Nhược Ninh có gọi Phó Diệc Sơ thế nào cũng vô dụng, cô ta trực tiếp bị vệ sĩ kéo ra ngoài. Sau khi nữ chính rời đi, tự nhiên cũng không còn tình tiết đoạt lễ phục xa xỉ trong cửa hàng nữa.
Phó Diệc Sơ lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, anh ảo não ôm mặt, cảm thấy hối hận vô cùng.
Thấy cảnh này, trong lòng Tô Vãn Kiều vô cùng kinh ngạc.
【A! Cái này... Chuyện gì đã xảy ra, cái tát của Phó Hoài Yến thật sự tốt như vậy sao? Thế mà có thể tát Phó Diệc Sơ lập tức tỉnh ngộ. Xem ra đứa em không não này nếu bị đánh thêm vài lần nữa, kịch bản có thể sẽ không thể dễ dàng hoàn thành rồi.】
"....."
Phó Hoài Yến cũng gật gật đầu, anh khẽ gật rất nhẹ, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn ra. Anh cũng cảm thấy phương pháp này dùng rất hiệu quả, em trai không nghe lời, tát một cái là xong.
Vẫn là dùng vũ lực có hiệu quả hơn.
Tô Vãn Kiều cũng không quá kỳ quái, bởi vì trong kịch bản, anh cả Phó Hoài Yến này tại Phó gia đúng là nói một là một, nói hai là hai. Anh mà nổi giận thì kết quả sẽ không tưởng tượng được. Do đó trong Phó gia cũng không có ai dám làm bạo quân này tức giận.
Tuy nhiên, cô ngoài mặt vẫn giả bộ ra dáng dâu cả Phó gia, nghi ngờ nói:
"Được rồi được rồi, Hoài Yến, sao anh lại đánh em Ba vậy? Diệc Sơ cũng đã mặt đỏ rần rồi đây này, nhanh đi bệnh viện thoa chút thuốc đi."
【 Đánh hay lắm! Tát quá đẹp! Đáng bị đánh, không đánh không biết tỉnh! Đánh như này mới nhớ lâu được.】
"....."
Mặc dù Tô Vãn Kiều không biết tại sao Phó Hoài Yến đột nhiên nổi giận, cô đoán có thể anh không thích Giang Nhược Ninh. Kỳ thật trong kịch bản, thiết lập nhân vật phản diện và nữ chính gặp nhau không nhiều, không thích cũng là điều bình thường, mị lực của nữ chính không có tác dụng với Phó Hoài Yến.
Phó Diệc Sơ lúc nhìn thấy nội dung khung chat, hô hấp liền lập tức đình trệ.
Thật sự là làm cho lòng người rét lạnh!!
Vì sao người tổn thương lại luôn là mình!
Luôn bị xem là đồ đần không não.
Phó Hoài Yến nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Tô Vãn Kiều cũng rất tán thành cách nghĩ của cô. Nghiêng đầu nhìn qua Phó Diệc Sơ, thấy đối phương không nói tiếng nào. Em trai lại không nhìn thấy tiếng lòng trên đầu Tô Vãn Kiều, tự nhiên không có cách nào đoán trước được kịch bản. Anh thân làm anh cả, sợ đối phương bị nữ chính mê hoặc, chỉ cần nhịn đau xuất thủ là được.
Ài!
Mặc dù đánh vào mặt em trai, nhưng anh vẫn đau nhức trong lòng.
Phó Hoài Yến làm bộ giải thích nói:
"Anh đánh em để em tỉnh táo lại một chút. Phó Diệc Sơ, em là một trong những người quản lý của tập đoàn Phó thị, đừng nhìn thấy gái xinh thì cả đi cũng không đi được đàng hoàng."
Lời nói này cũng hợp lý, không thấy vừa rồi Phó Diệc Sơ nhìn thấy Giang Nhược Ninh liền trợn hết cả mắt lên rồi sao, thân sinh ra trong gia tộc hào môn lớn mà ngay cả chút định lực ấy cũng không có thì còn làm ăn được gì, sao có thể quản lý tốt gia sản được đây?
Phó Hoài Yến vốn không tin Phó gia sẽ phá sản, nhưng nhìn thấy Phó Diệc Sơ trong nháy mắt bị nữ chính mê mẩn tâm trí, anh hiện tại cũng có chút hoang mang.
Dựa theo nội dung tiếng lòng Tô Vãn Kiều mà nói, Phó gia sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay em Ba bọn họ. Huống chi nếu như chính mình thật sự c.h.ế.t oan, vậy những người khác căn bản không chống đỡ nổi Phó gia rồi, rơi đài cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phó Hoài Yến muốn cân nhắc lại một chút những người quản lý cấp cao. Phó gia to như vậy không thể thua trong tay nữ chính được, đặc biệt lúc mình còn ở đây, sẽ không để em trai làm những chuyện điên rồ.
"Anh Diệc Sơ, sao anh lại làm vậy với chúng em?"
Trước đây, chỉ cần Giang Nhược Ninh dùng ánh mắt như vậy nhìn Phó Diệc Sơ, thường thì đối phương sẽ mềm lòng, đáp ứng mọi yêu cầu của cô ta. Hôm nay, cô vốn định gặp mặt Phó Diệc Sơ, nhưng không ngờ anh lại cúp điện thoại không trả lời.
Giang Nhược Ninh cũng biết Phó Diệc Sơ có hảo cảm với mình sâu bao nhiêu, trong lòng cô lại cực kỳ rõ ràng.
Cô rất tự tin nghĩ chỉ cần tìm đến Phó Diệc Sơ liền có thể lấy được thông tin hữu ích từ anh. Nhưng hôm nay không biết vì nguyên nhân gì, thái độ của anh đối với cô lại hoàn toàn xa cách.
Giang gia tại Nam Thành cũng là danh gia vọng tộc, là hào môn có danh tiếng. Mẹ của Giang Nhược Ninh là bạn thân của lão phu nhân Phó gia, mà mẹ cô đã qua đời từ rất sớm. Lão phu nhân Phó gia cũng đối xử với cô như con cháu trong nhà. Chính bởi vì có quan hệ như vậy, có thể nói Giang Nhược Ninh cùng Phó Vân Kỳ, Phó Diệc Sơ là thanh mai trúc mã với nhau.
Phó Diệc Sơ nghe thấy bộ dáng đáng thương đang cầu tình của Giang Nhược Ninh, đang chăm chú nhìn mình, trong lòng anh không biết phải làm sao, lại bắt đầu thấy mềm lòng.
Đây là một loại cảm xúc mà mình không thể khống chế được, rõ ràng trong lòng của anh biết rõ Giang Nhược Ninh này chính là "Nữ chính", rất có thể cô ta sẽ nhằm vào hạng mục đấu thầu của Phó gia.
Nhưng trong lòng Phó Diệc Sơ, luôn có một giọng nói không ngừng nói với mình, anh thích Giang Nhược Ninh, không muốn phải nhìn thấy cô thương tâm khổ sở như vậy, nhất định phải đứng bên cạnh cô, bảo hộ cô, yêu thương cô, thỏa mãn toàn bộ yêu cầu của cô.
Do đó, anh vẫn rất giãy dụa, thân thể bắt đầu không khống chế được, từ từ tiến về phía Giang Nhược Ninh.
Thấy Phó Diệc Sơ đang đi lại phía mình, Giang Nhược Ninh mừng thầm trong bụng, cô biết mà, anh Diệc Sơ làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn cô chịu ủy khuất như vậy được.
Cô còn muốn hỏi anh Diệc Sơ xem, anh biết bao nhiêu về hạng mục đấu thầu khu đất Diên Nam. Anh Bạch có nói qua, vì đây là một dự án có giá trị rất lớn nên nếu có thể giành được hạng mục đấu thầu này từ tay Phó gia, bọn họ có thể thu được khoản lợi nhuận to lớn.
Giang Nhược Ninh nhất định phải dùng mọi cách tìm tới Phó Diệc Sơ để hỏi ra giá cả cuối cùng của hạng mục này.
Tô Vãn Kiều nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Phó Diệc Sơ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc.
【Hào quang nữ chính thật là quá đáng sợ, đứa nhỏ Phó Diệc Sơ không có đầu óc này, chỉ cần nhìn thấy nữ chính liền không có chút lý trí nào nữa. Dù Phó gia có là hào môn bất khả chiến bại thì như thế nào, cuối cùng vẫn phải thua thảm trước hào quang của nữ chính mà thôi! Thực sự là c.h.ế.t không oan!】
"...."
Khung chat trên đầu Tô Vãn Kiều biến mất, mặt Phó Hoài Yến trở nên tái mét, anh không nói hai lời, trực tiếp đi tới, giơ tay lên, hung hăng tát mạnh một cái.
"Ba!"
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, có thể nghe ra cái tát này dùng lực rất mạnh, mọi người xung quanh đều bị dọa cho giật mình.
Phó Diệc Sơ bị đánh đến mức lảo đảo, cảm giác đau nhức trên mặt khiến đầu óc anh trở nên tỉnh táo hẳn ra.
Nhìn xem anh cả vẫn còn lo lắng anh chưa "tỉnh lại", cánh tay giơ lên đang chuẩn bị tát thêm một cái nữa.
Dọa c.h.ế.t mình rồi! Anh vội vàng lùi về phía sau hai bước, nhanh chóng trốn sau lưng Tô Vãn Kiều.
Phó Hoài Yến thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rằng nếu đứa em ngốc nghếch này nếu thật giống như những gì Tô Vãn Kiều nghĩ, ở ngay sau lưng anh làm tổn thất mấy trăm triệu của gia tộc từ hạng mục lớn này, anh sẽ cùng đứa nhỏ này liều mạng.
Thấy Phó Diệc Sơ đã hoàn toàn tỉnh táo, Phó Hoài Yến không nhịn được vội vàng khoát tay áo.
"Nhanh đuổi họ đi, ta một giây thôi cũng không muốn thấy các người nữa."
Lúc này, mặc cho Giang Nhược Ninh có gọi Phó Diệc Sơ thế nào cũng vô dụng, cô ta trực tiếp bị vệ sĩ kéo ra ngoài. Sau khi nữ chính rời đi, tự nhiên cũng không còn tình tiết đoạt lễ phục xa xỉ trong cửa hàng nữa.
Phó Diệc Sơ lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, anh ảo não ôm mặt, cảm thấy hối hận vô cùng.
Thấy cảnh này, trong lòng Tô Vãn Kiều vô cùng kinh ngạc.
【A! Cái này... Chuyện gì đã xảy ra, cái tát của Phó Hoài Yến thật sự tốt như vậy sao? Thế mà có thể tát Phó Diệc Sơ lập tức tỉnh ngộ. Xem ra đứa em không não này nếu bị đánh thêm vài lần nữa, kịch bản có thể sẽ không thể dễ dàng hoàn thành rồi.】
"....."
Phó Hoài Yến cũng gật gật đầu, anh khẽ gật rất nhẹ, nếu không để ý kỹ sẽ không nhìn ra. Anh cũng cảm thấy phương pháp này dùng rất hiệu quả, em trai không nghe lời, tát một cái là xong.
Vẫn là dùng vũ lực có hiệu quả hơn.
Tô Vãn Kiều cũng không quá kỳ quái, bởi vì trong kịch bản, anh cả Phó Hoài Yến này tại Phó gia đúng là nói một là một, nói hai là hai. Anh mà nổi giận thì kết quả sẽ không tưởng tượng được. Do đó trong Phó gia cũng không có ai dám làm bạo quân này tức giận.
Tuy nhiên, cô ngoài mặt vẫn giả bộ ra dáng dâu cả Phó gia, nghi ngờ nói:
"Được rồi được rồi, Hoài Yến, sao anh lại đánh em Ba vậy? Diệc Sơ cũng đã mặt đỏ rần rồi đây này, nhanh đi bệnh viện thoa chút thuốc đi."
【 Đánh hay lắm! Tát quá đẹp! Đáng bị đánh, không đánh không biết tỉnh! Đánh như này mới nhớ lâu được.】
"....."
Mặc dù Tô Vãn Kiều không biết tại sao Phó Hoài Yến đột nhiên nổi giận, cô đoán có thể anh không thích Giang Nhược Ninh. Kỳ thật trong kịch bản, thiết lập nhân vật phản diện và nữ chính gặp nhau không nhiều, không thích cũng là điều bình thường, mị lực của nữ chính không có tác dụng với Phó Hoài Yến.
Phó Diệc Sơ lúc nhìn thấy nội dung khung chat, hô hấp liền lập tức đình trệ.
Thật sự là làm cho lòng người rét lạnh!!
Vì sao người tổn thương lại luôn là mình!
Luôn bị xem là đồ đần không não.
Phó Hoài Yến nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Tô Vãn Kiều cũng rất tán thành cách nghĩ của cô. Nghiêng đầu nhìn qua Phó Diệc Sơ, thấy đối phương không nói tiếng nào. Em trai lại không nhìn thấy tiếng lòng trên đầu Tô Vãn Kiều, tự nhiên không có cách nào đoán trước được kịch bản. Anh thân làm anh cả, sợ đối phương bị nữ chính mê hoặc, chỉ cần nhịn đau xuất thủ là được.
Ài!
Mặc dù đánh vào mặt em trai, nhưng anh vẫn đau nhức trong lòng.
Phó Hoài Yến làm bộ giải thích nói:
"Anh đánh em để em tỉnh táo lại một chút. Phó Diệc Sơ, em là một trong những người quản lý của tập đoàn Phó thị, đừng nhìn thấy gái xinh thì cả đi cũng không đi được đàng hoàng."
Lời nói này cũng hợp lý, không thấy vừa rồi Phó Diệc Sơ nhìn thấy Giang Nhược Ninh liền trợn hết cả mắt lên rồi sao, thân sinh ra trong gia tộc hào môn lớn mà ngay cả chút định lực ấy cũng không có thì còn làm ăn được gì, sao có thể quản lý tốt gia sản được đây?
Phó Hoài Yến vốn không tin Phó gia sẽ phá sản, nhưng nhìn thấy Phó Diệc Sơ trong nháy mắt bị nữ chính mê mẩn tâm trí, anh hiện tại cũng có chút hoang mang.
Dựa theo nội dung tiếng lòng Tô Vãn Kiều mà nói, Phó gia sớm muộn gì cũng sẽ thua trong tay em Ba bọn họ. Huống chi nếu như chính mình thật sự c.h.ế.t oan, vậy những người khác căn bản không chống đỡ nổi Phó gia rồi, rơi đài cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Phó Hoài Yến muốn cân nhắc lại một chút những người quản lý cấp cao. Phó gia to như vậy không thể thua trong tay nữ chính được, đặc biệt lúc mình còn ở đây, sẽ không để em trai làm những chuyện điên rồ.