Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 42



Sau khi uống xong, Viên Giang Hà thổi phồng chuyện yêu đương của mình và Kiều Yên để kể cho Từ Sơn Tùng nghe. Anh ấy kể chuyện từ lúc hai người gặp gỡ đến tìm hiểu nhau cuối cùng là yêu nhau. Phải nói là Viên Giang Hà kể chuyện làm cho người nghe cảm thấy chuyện yêu đương của vợ chồng Kiều Yên rất đỗi ngọt ngào.

“Khi đó trong xưởng làm gì có sinh viên nào, người biết đọc sách càng ít. Bàn làm việc người khác thì đều là chén trà, nhiều lắm thì có thêm quyển sổ. Còn chị của Kiều Hoa thì lại khác, trên bàn cô ấy nào là sách, vở, viết, rồi hoa nữa, nói chung là nhiều thứ lắm.”

“Lúc đó anh liền nghĩ a, đồng chí nữ này thật không đơn giản! Không giống người thường! Anh phải làm quen mới được!”

Kiều Hoa buồn cười, “Cho nên anh bắt đầu theo đuổi chị em?”

“Sau đó anh liền tìm cách tiếp cận chị em, hỏi thăm chuyện xưa. Về sau anh cùng chị em nói chuyện từ triết học Mác Lênin cho tới Tolstoy, từ thơ ca cho đến phong cảnh, chị em bị nhân cách cùng mị lực của anh thu hút, khăng khăng một mực muốn kết hôn với anh.”

Kiều Yên không vui, vỗ một cái lên lưng chồng, “Anh còn nói! Hai đứa đừng nghe anh nói, rõ ràng là anh ấy lì lợm la liếm! Chị bị anh ấy làm phiền không còn cách nào khác mới đồng ý anh ấy!”

Giải thích một hồi mặt chị cũng đỏ ửng lên.

Viên Giang Hà cười tít mắt, anh rất hoài niệm những ký ức năm đó.

“Lúc ấy không có kinh nghiệm, anh nghe mọi người nói con gái ghét bị làm phiền. Khi đó trong xưởng có rất nhiều đồng chí nam suốt ngày trưng ra mặt lạnh. Anh nhìn liền biết, cách đó không hiệu quả, theo đuổi vợ là phải gãi đúng chỗ ngứa. Sau đó anh liều mạng nghiên cứu mấy vấn đề mà chị em thích, thật vất vả mới có cùng đề tài. Nếu anh không quấn chặt thì bị người ta cướp mất a!”

Đã ba mươi mấy, nói lời âu yếm cũng không chút nào e lệ. Nhờ có bữa cơm này mà Kiều Hoa mới biết, anh rể nhà mình là người mặt dày. Hơn nữa, nếu không có bữa cơm này, cô sẽ không biết, anh rể lấy chị cô là bị chị cô hấp dẫn, rồi theo đuổi Kiều Yên, chứ không phải vì Kiều Yên là người phù hợp nhất với Viên Giang Hà.

Kiều Yên vừa buồn cười vừa tức giận, nếu là trước kết hôn chị nhất định sẽ nổi giận, hẳn là sẽ không đủ thẳng thắng suy nghĩ cẩn thận có muốn tiếp tục quen không. Nhưng mà hiện tại, hai người đã kết hôn ba năm, Viên Giang Hà đối với chị rất tốt, tốt đến mức làm cho những thủ đoạn theo đuổi năm ấy bị lu mờ. “Không nghĩ tới, anh rể còn rất lãng mạn nha.” Nghe đến đây, Kiều Hoa đến cơm cũng không ăn, cô buông chén đũa, một tay chóng cằm, nghiễm nhiên là bị câu chuyện yêu đương của Viên Giang Hà và Kiều Yên thu hút.

Từ Sơn Tùng quay đầu nhìn cô. Đập vào mắt anh là khuôn mặt yên tĩnh của Kiều Hoa, mắt hạnh ngập ý cười, giống như đóa hoa nở rộ, khả ái ngất ngây.

Ma xui quỷ khiến, bàn tay dưới bàn của anh hướng tới Kiều Hoa, đầu ngón tay như có như không mà phất quá mu bàn tay cô, cảm giác ngứa ngứa như có một cây bút lông đang ở trên da mà trêu chọc.

Kiều Hoa quay đầu nhìn, Từ Sơn Tùng cầm lấy tay cô. Cô giật mình một chút, liền thấy anh đang mỉm cười nhìn mình.

Trên trần nhà, bóng đèn chiếu xuống làm rõ ràng từng góc cạnh trên khuôn mặt anh. Một bên tối một bên sáng, cái quay đầu này, phảng phất như đang quay vào lòng.

Kiều Hoa trăm triệu lần không nghĩ được, lần đầu cô và Từ Sơn Tùng nắm tay là trong trường hợp như vậy!

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là tránh thoát, mà là cô nghĩ, tay anh so với bếp lửa còn nóng hơn. Tay anh không mềm như tay cô, lòng bàn tay anh có chút thô ráp…..

Có trời mới biết, lúc này cô có bao nhiêu khẩn trương. Rõ ràng là rượu chưa thắm, lại có cảm giác như mình đã ngất ngay từ bao giờ.

Một loại cảm giác mới lạ nảy lên trong lòng cô. Không khí ái muội tràn ngập xung quanh hai người, tim Kiều Hoa cũng vì giờ khắc này mà đập bang bang.

Có lẽ do tay anh quá ấm, cũng có lẽ do xúc động bởi câu chuyện tình yêu của anh chị mình.

Kiều Hoa hơi dùng sức nắm tay anh, trở tay, đem tay anh nắm lấy, ngón trỏ còn khều nhẹ.

Đã rất lâu rồi cô không có cảm giác yêu đương thế này!