Vườn Hồng Của Leoches

Chương 20: Chương 19





“Phải không?” Tôi cực kỳ kinh ngạc, không nghĩ tới cái tên đáng ghét như thế lại làm được, “Quá đẹp, tôi thấy ở đây không giống những nơi khác.”
Ông lão làm vườn dùng con ngươi đục ngầu nhìn tôi, cười ha ha: “Đó là ngài chưa thấy dáng vẻ trước đây của vườn hoa này rồi, khi đó vẫn còn đẹp lắm, khắp nơi đều là hoa hồng…”
“Nghe nói ông giỏi trồng hoa hồng, đúng không?”
“Đúng, trước kia tôi trồng hoa hồng ở đây.

Một vườn hoa hồng tiêu chuẩn, một mảnh đất hình vuông có một vòng tròn ở giữa, giữa các bồn hoa có đường cỏ, đường đá quá cứng sẽ khiến hoa hồng không phát triển được, tôi còn trồng rất nhiều white musk rose, ngài Pontona à, đó là thứ hoa hồng của Anh quốc cổ đại chúng tôi, vô cùng quý giá.

Thêm cả hoa hồng đỏ nữa, tiểu thư rất thích…”
Dáng vẻ ông ta say mê như đang hồi tưởng lại, tôi khẽ mỉm cười: “Vậy tại sao bây giờ không có?”
“Đại nhân không thích hoa hồng…” Ánh mắt ông ta ảm đạm, “Sau khi tiểu thư đi rồi, ngài liền hạ lệnh sửa sang lại vườn hoa… Dĩ nhiên, nơi này vẫn là rất đẹp.”
“Leoches, cám ơn ông, thật sự cám ơn ông.” Vành mắt tôi đột nhiên đỏ lên, “Có thể cho tôi xin một bó hoa không? Tôi muốn mang đến cho Mary.”
Tôi không nói cho ai biết mà lần nữa dọc theo con đường màu nâu như dải lụa đi tới nghĩa địa ở thôn Almet.
Trên bia mộ của Mary có một con chim sẻ đang đậu, thấy tôi đến gần, nó kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi bay đi.
Tôi cúi người hôn lên tảng đá lạnh như băng, sau đó đem bó hoa hồng đỏ tươi đặt xuống trước bia mộ.
“Em yêu à, hết thảy đều đã kết thúc, anh phải rời khỏi nơi này thôi.” Tôi êm ái nói với em, “Hãy tin anh, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, nếu như có thể, anh vẫn sẽ đến thăm em.”
Đúng thế, hôm nay tôi sẽ đặt trước vé xe lửa đến London.


Tôi không nghĩ đến một lần tống táng đơn giản lại gặp phải vụ mưu sát máu tanh này.

Tôi không thích chỗ này, nhưng đây là nơi Mary sinh ra, cũng là nơi em an nghỉ, đã định trước rằng tôi và Almet là không thể cắt đứt được.

Có lẽ tương lai sau này tôi sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới nó, rồi sẽ lại đến nơi này, ai biết được?
Tôi đợi trong thôn đến buổi chiều, sau đó đến trạm xe lửa đặt trước vé xe.

Khi tôi trở về toà lâu đài thì đã qua bữa tối, ngài McWebber không thấy bóng dáng tôi một ngày hết sức kinh ngạc, sau đó hỏi tôi có muốn dùng bữa tối không.
Tôi cự tuyệt hảo ý của ông ta, nói rằng mình đã ăn ở trong thôn rồi.

Lúc tôi lên cầu thang, ông ta đứng tại chỗ dùng ánh mắt quái dị nhìn tôi.

Tôi nghĩ ông ta hẳn là vui mừng lắm, vị khách phiền toái là tôi ngày mốt sẽ rời khỏi nơi này rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ông ta nữa.
Tôi vừa mở cửa phòng vừa nghĩ đến làm sao nói lời từ biệt với công tước đây, mặc dù tôi ghét chủ nhân nơi này, nhưng phép tắc cơ bản là cần phải có.


Đúng rồi, còn có linh mục…
Không ngờ đến khi tôi vừa mới bước vào cửa, một âm thanh quen thuộc đã vang lên: “Jean, cậu vừa đi đâu?”
Thân ảnh thon dài mới xuất hiện trong đầu tôi giờ phút này đang ngồi cùng linh mục trên ghế sa lông bên cạnh lò sưởi, gương mặt đầy giận dữ nhìn tôi.
Tình huống này khiến tôi ứng phó không kịp, tôi đứng ngây ra ở cửa không kịp phản ứng.
Ngón tay công tước kẹp một điếu xì gà, một làn khói mơ hồ vây quanh bên người hắn, biểu cảm gương mặt hắn giống như phát hiện một người vợ dối chồng, mà linh mục thì yên tĩnh ngồi đó nhìn tôi, tay nâng một ly trà.
“Thẩm vấn phạm nhân à?” Đáy lòng tôi cảm thấy phiền, Thái độ cả vú lấp miệng em của anh ta thật đáng ghét!
Tôi chậm rãi cởi áo khoác xuống máng lên móc áo, không để ý lời truy hỏi của hắn, nhưng lại cười khì chào hỏi một người khác, “Chào buổi tối, linh mục, sao người lại rảnh rỗi đến nơi này của tôi vậy?”
“Chào buổi tối, ngài Pontona.” Người đặt ly trà xuống mỉm cười mê người với tôi, “Xin chớ để ý, chúng tôi hôm nay đi đâu cũng không tìm được ngài, không khỏi có chút cuống cuồng.”
“À, tôi… đi thăm Mary.”
“Ngài ở khu tưởng niệm cả ngày sao?” Người kinh ngạc hỏi.
“Tôi còn đi đặt vé xe lửa.”
“Ngài phải về Pháp à?”
“Đúng vậy.” Nếu bọn họ đều ở đây, tôi muốn nhân cơ hội này nói cho rõ ràng, “Thật ra thì tôi sớm nên rời khỏi nơi này.

Sau khi Mary hạ táng rồi tôi ở lại đây cũng không cần thiết, nhưng bởi vì gặp phải mấy vụ mưa sát, xin thứ lỗi, tôi vì thương tiếc ba vị nữ sĩ kia nên mới phải lưu lại.


Bây giờ hết thảy đã giải quyết rồi, tôi muốn gửi chứng từ cho thám tử Splett rồi trở về Pháp.”
“Không được!” Tôi vừa dứt lời, công tước đột nhiên thét về phía tôi, “Cậu không thể đến nơi đó!”
“Ha!” Tôi giận dữ cười đáp trả, “Anh thật là kỳ lạ, công tước.

Tôi là người trưởng thành, là công dân tự do của nước Pháp, chẳng lẽ anh có quyền giam cầm tôi sao?”
Linh mục đi tới vỗ vai tôi, nhẹ nhàng đè tôi xuống ghế: “Đừng kích động, ngài Pontona, nghe tôi nói: đúng thật là ngài không thể đi đến nơi đó.”
Biểu tình của người tuyệt đối không phải là đang đùa, trong lòng tôi có một dự cảm không ổn: “Rốt cuộc là sao, linh mục? Đã xảy ra chuyện gì sao? Hếy thảy đã kết thúc rồi, hung thủ cũng bắt được rồi, còn có gì không đúng sao?”
Công tước đi tới bên cạnh tôi, dùng một thái độ châm biếm từ trên cao nhìn xuống: “Đừng giả bộ nữa, Jean thân ái, hung thủ thật sự… không phải chính là cậu sao?”
Trong phòng an tĩnh mấy giây, ngay sau đó tôi giống như bị hoả thiêu mà nhảy dựng lên: “Thật quá đáng! Đùa giỡn cũng có giới hạn thôi.”
Bàn tay công tước dập tắt điếu xì gà trên bàn, đưa làn khói cuối cùng phun lên mặt tôi: “Cậu đúng là biết giả bộ, Jean, không đi làm diễn viên thì tiếc quá.”
Tôi giận đến cả người phát run, tức giận chỉ về phía cửa: “Mời ngài đi ra ngoài! Tôi không có hứng thú diễn màn kịch này với ngài.”
“Đừng như thế, ngài Pontona.” Linh mục lần nữa mỉm cười đè xuống cánh tay đang duỗi thẳng của tôi, “Tôi phải nói tất cả đầu đuôi quá trình ngài sát hại phu nhân Berry, nữ nam tước Siena và tiểu thư Bernstein, sau đó giá hoạ cho ngài Warrene ra sao?”
Tôi trợn to mắt nhìn gương mặt như thiên sứ của linh mục, lần đầu tiên tôi cảm thấy nụ cười của người giống như con rắn đang thè lưỡi.
Công tước khoanh tay đứng trước mặt tôi, ánh mắt tử la lan lạnh như băng, mà linh mục không nặng không nhẹ nắm lấy tay phải của tôi, nhưng tôi biết chỉ cần động một cái, tay người lập tức sẽ giống như vòng sắt vậy.
Mặt tôi hết trắng rồi xanh, biết mình đã rơi vào khốn cảnh chưa từng gặp, hai người trước mặt này tuyệt đối là nghiêm túc.
“Được rồi.” Tôi quyết định đổi phương thức, “Các người nói tất cả là do tôi làm, vậy thì chứng cứ đâu?”
Công tước móc trong túi ra hai thứ đồ đặt xuống dưới ánh đèn bên cạnh ghế sa lông: Một cái khăn tay dính son môi và hai cánh hoa hồng đã khô héo.
Tôi lập tức tái xanh mặt: Hắn che giấu vật chứng với thám tử! Nhưng mà…

“Cái này thì có thể nói rõ tôi là hung thủ sao? Quá buồn cười!”
“Có những thứ này đã có thể suy đoán ra cậu là kẻ giết người rồi.”
Tôi tựa như khiêu khích ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn: “Ồ? Tôi có hứng thú nghe một chút đấy.”
Công tước nhẹ nhàng mở cái khăn tay kia ra, thái độ đối với tôi không ngần ngại chút nào: “Đừng làm ra biểu cảm đấy với tôi, Jean, cậu biết mình đã làm gì mà: Lần dạ vũ hôm đó, cậu hạ độc vào rượu của mình, sau đó đổi ly của mình cho phu nhân Berry, mượn tay tiểu thư Bernstein giết bà ấy.

Sau đó cậu hẹn nữ nam tước Siena đêm khuya vắng lặng đi lên toà tháp, đẩy cô ấy ngã chết, rồi đem tua rua của tiểu thư Bernstein nhét vào tay cô.

Ngay tối ngày hôm qua, cậu lại đi tìm con dê thế tội cho mình, nhưng lại phát hiện kế hoạch có sai xót, thế là cậu quyết định cho cô ta vĩnh viễn im miệng, sau đó vào ngày hôm sau thừa dịp chúng ta đi tìm Warrene điều tra, cậu giả vờ tìm ra hung khí để giá hoạ cho gã.

Tôi đoán là lúc nhìn thấy thám tử mang con vật thế mạng kia đi trong lòng cậu nhất định rất vui vẻ đúng không?”
“Viết truyện khá lắm.” Tôi thật sự muốn vỗ tay cho hắn, “Nhưng mà ngài cứ nói đơn giản thế là có thể chứng minh tôi giết người sao?”
“Không thể.” Công tước xoa chiếc nhẫn trên ngón tay, “Tôi luôn tin rằng chứng cứ nói lên sự thật.

Tôi vẫn cứ suy nghĩ: Nếu như phu nhân Berry thật sự bị chết do trúng độc trong rượu, vậy thì hung thủ làm sao có thể bảo đảm bà ta chọn trúng ly rượu brandi có độc trong mấy chục ly rượu chứ? Vậy chỉ có thể nói rằng, ly rượu mà phu nhân Berry bưng lên không khác gì mấy chục ly kia, chất độc được thêm vào giữa chừng.

Nhưng muốn đến gần bà ấy để đầu độc trước bao nhiêu người như vậy là không thể nào, vậy nên lựa chọn thông minh chính là hạ độc vào ly rượu của mình trước tiên, rồi mới đổi ly cho nhau, dù sao các ly rượu đều giống nhau như đúc, vì vậy những người giữa chừng đã tiếp xúc vào ly rượu đều có hiềm nghi cả.”
Tôi hừ một tiếng, rất khinh thường nghiêng đầu qua: Tôi nhắc nhở ngài, lúc ấy người chạm vào chiếc ly đó không chỉ riêng tôi, còn có tiểu thư Bernstein.”.