Sau khi A Thất tỉnh lại, hắn lập tức phát tín hiệu. Khi ám vệ đến, hắn dùng vải trắng bao thi thể Vũ Duyệt, nói với ám vệ khác: “Đưa đại nhân về nhà càng nhanh càng tốt.”
Hắn nhìn một ám vệ khác cẩn thận cõng đại nhân, lúc này mới yên tâm ẵm thi thể Vũ Duyệt, vận công nhanh chóng rời đi. Không phải vì hắn thích tiểu phu nhân nên mới giao đại nhân cho người khác, hắn chỉ sợ người khác không coi trọng tiểu phu nhân, làm hỏng thi thể tiểu phu nhân, hoặc khinh thường nàng.
Trải qua hành trình đầy mưa gió, bọn họ nhanh chóng về lại Nam Hải chỉ trong vòng bảy ngày. Bảy ngày, nếu không nhờ thuốc bảo quản, e là thi thể đã sớm thối rữa. Sau khi A Thất vào vương phủ mới đặt thi thể của tiểu phu nhân xuống, A Cửu đã nhận được tin tức.
Tìm được A Thất, A Cửu nhào vào đấm hắn một quyền. Trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, tức giận túm cổ áo A Thất, căm hận nói: “Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi! Nữ nhân kia là tai họa! Nàng đâu rồi? Ta muốn giết nàng chôn cùng đại nhân!”
“Bọn họ không nói cho ngươi biết hay sao?” A Thất thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, vừa mất mát vừa chế nhạo, “Tiểu phu nhân đã tự tử khi đại nhân qua đời.”
“Ngươi nói gì…” A Cửu sững sờ, hắn ngây người: “Là do ngươi động tay, đúng không?”
“Đại nhân dặn ta chăm sóc tiểu phu nhân, sao ta làm chuyện đó được.” A Thất siết chặt tay, lạnh lùng nói: “Ta không muốn nói nhiều với ngươi, kẻo thuốc bảo quản sắp hết hiệu lực, ta cần nhanh chóng lo hậu sự cho đại nhân và tiểu phu nhân.”
“Sao vậy được… Làm sao nàng …” A Cửu dường như không nghe được lời hắn nói, thì thào lập đi lập lại: “Không phải nàng nhắm vào tài sản của đại nhân hay sao… Vì sao nàng tự tử… Nàng thật sự yêu đại nhân ư… Sao vậy được…”
A Thất chẳng quản hắn, hắn kêu quản gia đến lo việc tang lễ; rồi sai người đi mời người nhập liệm tới sửa sang dung nhan cho đại nhân và tiểu phu nhân. Nam An Vương qua đời, cả nước đều để tang.
Ngày hạ huyệt, người dân Nam Hải đều tự đi theo đưa tang.
“Mẫu thân, mẫu thân, vì sao người khóc?” Đứa bé ven đường cắn ngón tay, nghi ngờ nhìn mẫu thân của nàng.
“Hài tử, Nam An Vương điện hạ là ân nhân của chúng ta.” Mẫu thân vội vàng lau nước mắt, “Nếu không nhờ Nam An Vương điện hạ từ bỏ tương lai rạng rỡ, tình nguyện ở lại khu phức tạp của chúng ta để bảo vệ chúng ta khỏi sự xâm lược của hải tặc, chúng ta làm sao có được nhiều năm thái bình như vậy.”
“Từ nay về sau, e rằng không còn thanh quan như Nam An Vương điện hạ nữa.”
Khi còn sống, Quân Yên Trúc không bảo thuộc hạ xây lăng mộ cho mình, hơn nữa theo di chúc của Quân Yên Trúc, A Thất đem bọn họ chôn chung ở nơi cách Mặc Hồ không xa. Lần này có khắc tên bọn họ. Phía dưới bia mộ có khắc một hàng chữ nhỏ, “Ta đã lập lời thề tại đây.”
Buổi tối khuya yên tĩnh, A Cửu tới. Hắn loạng choạng quỳ gối trước mặt họ, đại nam nhi cứng rắn này lần đầu tiên khóc như mưa: “Tiểu phu nhân, A Cửu xin lỗi ngài. A Cửu không nên làm khó dễ ngài và nói xấu ngài khi ngài còn ở vương phủ… Xin lỗi… Đại nhân, đại nhân, ta xin lỗi ngài…”
A Thất nấp sau cây nhìn thấy cảnh này, khóe miệng giật giật, không phát ra tiếng.
Ngày hôm sau.
A Cửu đang nằm trên giường vì mất ngủ, quản gia vô cùng lo lắng gõ cửa. Hắn cố gắng rời giường đi ra mở cửa, cửa vừa mở, quản gia ôm chân hắn khóc rống như thấy người thân, “A Cửu đại nhân! A Thất đại nhân, A Thất đại nhân…”
“Hắn có chuyện gì?” A Cửu mơ hồ có dự cảm không tốt, nôn nóng hỏi.
“A Thất đại nhân đã tự tử…”
Bùm…
A Cửu cảm thấy trước mắt tối sầm, bên tai có tiếng gầm rú lộn xộn, cuối cùng hắn không chống đỡ được nữa, liền té xuống đất.
“A Cửu đại nhân!” Quản gia sợ hãi, lập tức bò đến, lắc vai hắn, khóc ròng: “A Cửu đại nhân, ngài không thể xảy ra chuyện! Nếu ngài có chuyện, Nam An Vương phủ to lớn này sẽ không còn nữa…”
Ngày 9 tháng 4, năm Khai Nguyên thứ chín mươi bảy.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng…”
“Quân A Cửu đã phụ tá Nam An Vương Quân Yên Trúc cai quản Nam Hải, quốc thái dân an nhiều năm qua, bá tánh an cư lạc nghiệp, Trẫm đặc biệt phong Quân A Cửu làm phiên vương mới của Nam Hải, phong hào là Nam Nhạc, khâm thử”
Hắn nhìn một ám vệ khác cẩn thận cõng đại nhân, lúc này mới yên tâm ẵm thi thể Vũ Duyệt, vận công nhanh chóng rời đi. Không phải vì hắn thích tiểu phu nhân nên mới giao đại nhân cho người khác, hắn chỉ sợ người khác không coi trọng tiểu phu nhân, làm hỏng thi thể tiểu phu nhân, hoặc khinh thường nàng.
Trải qua hành trình đầy mưa gió, bọn họ nhanh chóng về lại Nam Hải chỉ trong vòng bảy ngày. Bảy ngày, nếu không nhờ thuốc bảo quản, e là thi thể đã sớm thối rữa. Sau khi A Thất vào vương phủ mới đặt thi thể của tiểu phu nhân xuống, A Cửu đã nhận được tin tức.
Tìm được A Thất, A Cửu nhào vào đấm hắn một quyền. Trong mắt hắn tràn đầy tơ máu, tức giận túm cổ áo A Thất, căm hận nói: “Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi! Nữ nhân kia là tai họa! Nàng đâu rồi? Ta muốn giết nàng chôn cùng đại nhân!”
“Bọn họ không nói cho ngươi biết hay sao?” A Thất thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, vừa mất mát vừa chế nhạo, “Tiểu phu nhân đã tự tử khi đại nhân qua đời.”
“Ngươi nói gì…” A Cửu sững sờ, hắn ngây người: “Là do ngươi động tay, đúng không?”
“Đại nhân dặn ta chăm sóc tiểu phu nhân, sao ta làm chuyện đó được.” A Thất siết chặt tay, lạnh lùng nói: “Ta không muốn nói nhiều với ngươi, kẻo thuốc bảo quản sắp hết hiệu lực, ta cần nhanh chóng lo hậu sự cho đại nhân và tiểu phu nhân.”
“Sao vậy được… Làm sao nàng …” A Cửu dường như không nghe được lời hắn nói, thì thào lập đi lập lại: “Không phải nàng nhắm vào tài sản của đại nhân hay sao… Vì sao nàng tự tử… Nàng thật sự yêu đại nhân ư… Sao vậy được…”
A Thất chẳng quản hắn, hắn kêu quản gia đến lo việc tang lễ; rồi sai người đi mời người nhập liệm tới sửa sang dung nhan cho đại nhân và tiểu phu nhân. Nam An Vương qua đời, cả nước đều để tang.
Ngày hạ huyệt, người dân Nam Hải đều tự đi theo đưa tang.
“Mẫu thân, mẫu thân, vì sao người khóc?” Đứa bé ven đường cắn ngón tay, nghi ngờ nhìn mẫu thân của nàng.
“Hài tử, Nam An Vương điện hạ là ân nhân của chúng ta.” Mẫu thân vội vàng lau nước mắt, “Nếu không nhờ Nam An Vương điện hạ từ bỏ tương lai rạng rỡ, tình nguyện ở lại khu phức tạp của chúng ta để bảo vệ chúng ta khỏi sự xâm lược của hải tặc, chúng ta làm sao có được nhiều năm thái bình như vậy.”
“Từ nay về sau, e rằng không còn thanh quan như Nam An Vương điện hạ nữa.”
Khi còn sống, Quân Yên Trúc không bảo thuộc hạ xây lăng mộ cho mình, hơn nữa theo di chúc của Quân Yên Trúc, A Thất đem bọn họ chôn chung ở nơi cách Mặc Hồ không xa. Lần này có khắc tên bọn họ. Phía dưới bia mộ có khắc một hàng chữ nhỏ, “Ta đã lập lời thề tại đây.”
Buổi tối khuya yên tĩnh, A Cửu tới. Hắn loạng choạng quỳ gối trước mặt họ, đại nam nhi cứng rắn này lần đầu tiên khóc như mưa: “Tiểu phu nhân, A Cửu xin lỗi ngài. A Cửu không nên làm khó dễ ngài và nói xấu ngài khi ngài còn ở vương phủ… Xin lỗi… Đại nhân, đại nhân, ta xin lỗi ngài…”
A Thất nấp sau cây nhìn thấy cảnh này, khóe miệng giật giật, không phát ra tiếng.
Ngày hôm sau.
A Cửu đang nằm trên giường vì mất ngủ, quản gia vô cùng lo lắng gõ cửa. Hắn cố gắng rời giường đi ra mở cửa, cửa vừa mở, quản gia ôm chân hắn khóc rống như thấy người thân, “A Cửu đại nhân! A Thất đại nhân, A Thất đại nhân…”
“Hắn có chuyện gì?” A Cửu mơ hồ có dự cảm không tốt, nôn nóng hỏi.
“A Thất đại nhân đã tự tử…”
Bùm…
A Cửu cảm thấy trước mắt tối sầm, bên tai có tiếng gầm rú lộn xộn, cuối cùng hắn không chống đỡ được nữa, liền té xuống đất.
“A Cửu đại nhân!” Quản gia sợ hãi, lập tức bò đến, lắc vai hắn, khóc ròng: “A Cửu đại nhân, ngài không thể xảy ra chuyện! Nếu ngài có chuyện, Nam An Vương phủ to lớn này sẽ không còn nữa…”
Ngày 9 tháng 4, năm Khai Nguyên thứ chín mươi bảy.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng…”
“Quân A Cửu đã phụ tá Nam An Vương Quân Yên Trúc cai quản Nam Hải, quốc thái dân an nhiều năm qua, bá tánh an cư lạc nghiệp, Trẫm đặc biệt phong Quân A Cửu làm phiên vương mới của Nam Hải, phong hào là Nam Nhạc, khâm thử”