Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 3: C3: Thành yên quy nhà họ trần



Nước Đại Chu.

Quận Bắc Nguyên.

Thành Yên Quy, nhà họ Trần.

"Trần gia chủ, hôm nay nhà họ Liễu bọn ta đến thăm hỏi đã là vinh dự lớn cho nhà các ngươi rồi đấy."

"Ta khuyên các ngươi nên tự biết điều, các ngươi còn tưởng nhà họ Trần vẫn như xưa nữa sao?"

Lời của người nhà họ Liễu khiến tất cả mọi người nhà họ Trần đều phẫn nộ.

Đúng là hổ lạc xuống núi bị chó khinh!

Xưa kia nhà họ Trần không phải là người Đại Chu, mà là di cư đến Đại Chu.

Xưa kia ở Đại Chu, nhà họ Trần chính là đệ nhất thế gia, còn nhà họ Liễu chỉ là tay sai của nhà họ Trần thôi!

Nhờ sự hậu thuẫn của nhà họ Trần, nhà họ Liễu nhanh chóng vươn lên, vì thế nhà họ Liễu đặt ra một quy tắc!

Các thế hệ nữ chủ nhân nhà họ Liễu đều phải gả vào nhà họ Trần.

Ban đầu nhà họ Liễu làm vậy để thể hiện lòng trung thành, cũng không ngờ nhà họ Trần cũng có ngày suy tàn.

Trước kia còn là đệ nhất thế gia quận Bắc Nguyên, nhưng gần trăm năm qua, lại rơi vào cảnh suy bại rụt đầu ở thành Yên Quy.

Khi nhà họ Trần còn là đệ nhất thế gia quận Bäc Nguyên, nhà họ Liễu còn có chút giao tình với nhà họ Trần, nhưng khi nhà họ Liễu thuận lợi trở thành một trong ba đại gia tộc của Đại Chu, thì lại hoàn toàn cắt đứt liên lạc.

Không ngờ lần này người nhà họ Liễu lại đến thăm, khiến các thành viên khác của nhà họ Trần khá bất ngờ.

Ban đầu định đón tiếp nồng hậu, nhưng thái độ của người nhà họ Liễu thật sự rất quá đáng.

Liễu Thừa Phong, hai nhà chúng ta đã trăm năm không xuất hiện cùng nhau rồi."

"Ngươi hoàn toàn có thể không cần đến đây, hay là chỉ vì muốn sỉ nhục nhà họ Trần của ta?"


"Còn quy tắc ngày xưa nhà các ngươi đặt ra, các ngươi hoàn toàn có thể tự quyết định."

"Sao lại đến đây hống hách hăm dọa như vậy?"

Trần Chính Nguyên là gia chủ hiện tại của nhà họ Trần, dù bây giờ địa vị đã chênh lệch nhưng vẫn không chịu nhịn nhục!

Liễu Thừa Phong cũng hơi bất ngờ, không ngờ nhà họ Trần đã suy sụp đến thế này mà vẫn còn hơi gan lì?

Nhưng trong mắt Liễu Thừa Phong, sự gan lì không có chút sức mạnh này chỉ là một trò cười mà thôi.

"Hừ, đại tiểu thư nhà ta hiện đã được Thượng Thanh Tông coi trọng, lại có tình cảm sâu đậm với Ngũ Hoàng tử của Đại Chu, các ngươi..."

"Tộc thúc."

Liễu Thừa Phong chưa dứt lời thì bị một thiếu nữ bên cạnh ngăn lại.

"Hay để con nói đi."

Liễu Mộng Nghiên chính là con gái đương kim gia chủ nhà họ Liễu, theo quy tắc ngày xưa của nhà họ Liễu, nàng ta cũng phải gả cho nhà họ Trần.

Chỉ là, quy tắc này đối với nhà họ Trần đã mất hiệu lực từ lâu rồi, bởi nhà họ Liễu đã sớm không còn qua lại với nhà họ Trần.

Vì vậy, chuyến viếng thăm này khiến nhà họ Trần cảm thấy lạ lùng không hiểu ra làm sao.

Có thể thấy, địa vị của Liễu Mộng Nghiên trong nhà họ Liễu rất cao, chỉ một câu nói của nàng ta là Liễu Thừa Phong đã lui về một bên, không lên tiếng nữa.

Liễu Mộng Nghiên nhìn Trần Chính Nguyên, mỉm cười nói: "Trần gia chủ, ngày xưa nhà họ Liễu bọn ta cũng từng được

nhà họ Trần giúp đỡ nhiều."

"Đương nhiên, lúc đầu nhà họ Trần suy tàn, nhà họ Liễu bọn ta cũng không chọn cách ngồi yên không làm gì."

"Mặc dù bây giờ địa vị chênh lệch nhưng nhà họ Liễu bọn †a vẫn có chút nhớ tình bạn cũ"

"Một số quy tắc đặt ra ngày xưa, bây giờ không còn phù hợp nữa."


"Vì thế lần này ta mới tự mình chủ động đến thăm.”

"Cũng hy vọng có thể kết thúc hoàn toàn việc này, ông thấy thế nào?"

“Yên tâm, nhà họ Liễu bọn ta không phải những kẻ tiểu nhân đâu."

"Đây là một vạn linh thạch hạ phẩm, còn có năm viên Ngưng Nguyên Đan, coi như bồi thường cho nhà họ Trần."

Một vạn linh thạch hạ phẩm? Thậm chí còn có năm Ngưng Nguyên Đan?

Nếu là trước kia, có lẽ nhà họ Trần sẽ không đoái hoài gì đến những thứ này, nhưng thứ nhà họ Trần bây giờ thiếu nhất chính là tài nguyên.

Trong lòng thì thấy hấp dẫn, nhưng không ai thể hiện ra ngoài, bởi... đổi lấy những thứ này chính là sự sỉ nhục của nhà họ Trần!

"Ha ha ha!"

"Nhà họ Liễu ra tay quả thật rất hào phóng!”

"Chỉ là nhà họ Trần bọn ta chưa bao giờ nhận của bố thí!"

"Lòng tốt của Liễu cô nương, nhà họ Trần bọn ta xin nhận."

Trần Chính Nguyên quyết đoán từ chối, không chút do dự.

Liễu Mộng Nghiên này có vẻ rất ôn hòa, nhưng ánh mắt nàng ta đầy kiêu ngạo, hoàn toàn không thèm nhìn thẳng vào. bất cứ ai trong nhà họ Trần.

Trong mắt nàng ta, bản thân xuất hiện ở đây là đã cho nhà họ Trần thể diện lớn rồi, có thể bồi thường thì nhà họ Trần

càng phải đội ơn hết lời.

Tuy nhiên, sự từ chối của Trần Chính Nguyên khiến Liễu Mộng Nghiên nhăn mày, vẻ mặt khó chịu.

"Sao thế? Nhà họ Trần các ngươi không nhận sao?”


"Không lẽ nhà họ Trần vẫn còn muốn leo lên nhờ vả nhà họ Liễu của bọn ta? Còn nuôi ảo tưởng ta sẽ gả vào cửa nhà họ Trần nữa sao?" Giọng điệu của Liễu Mộng Nghiên đầy chế giễu và phẫn nộ.

"Leo lên nhờ vả nhà ngươi ư?"

"Liễu cô nương, ngươi nghĩ quá xa rồi đấy."

"Thật sự cho rằng ta không biết mục đích các ngươi đến đây lần này là gì sao?"

"Mối quan hệ giữa hai nhà Trần Liễu ngày xưa, người biết không nhiều, nhưng chắc chẳn không phải không có."

"Ngươi và Ngũ Hoàng tử có tình cảm sâu đậm, tất nhiên ngươi sẽ được gả vào cung."

"Ngươi chỉ muốn trước khi vào cung, xóa sạch những chuyện có thể trở thành nhược điểm của mình mà thôi."

"Nếu không phải vậy, sao hôm nay các ngươi lại đến nhà họ Trần chứ?"

Trần Chính Nguyên không phải là kẻ ngốc, qua cuộc trò. chuyện vừa rồi, ông ta đã hiểu mục đích của đối phương.

Vết nhơ, những quy tắc mà nhà họ Liễu đã tự nguyện tuân theo để leo lên nhờ vả nhà họ Trần ngày xưa sẽ trở thành vết nhơ của Liễu Mộng Nghiên.

"Trần Chính Nguyên, ta khuyên ngươi nên hiểu rõ một chút đi."

"Nếu nhà họ Liễu không niệm tình cảm xưa cũ, với sức mạnh hiện tại của nhà họ Trần, e rằng khó có thể chống lại cơn thịnh nộ của nhà họ Liễu và Ngũ Hoàng tử đâu!"

Liễu Thừa Phong cũng không ngờ nhà họ Trần lại khó xử lý như vậy, rõ ràng chỉ cần gật đầu là có thể nhận được bồi

thường, tại sao họ cố chấp thế?

Không lẽ thật sự vẫn muốn leo lên nhờ vả nhà họ Liễu? Họ không cân nhắc hậu quả của việc đó sao?

"Ha ha hai" "Binh sĩ của nhà họ Trần mà lại sợ chết ư!"

"Thứ các ngươi muốn không phải chính là tờ khế ước ngày xưa tự tay gửi đến nhà họ Trần sao?”

Lời nói này vừa cất lên, Liễu Thừa Phong và Liễu Mộng Nghiên đều giật mình, nhìn về phía người nói, phát hiện thứ trên tay hẳn ta chính là tờ khế ước nhà họ Liễu từng gửi tới nhà họ Trần ngày xưa.

"Ngươi là ai?" Liễu Mộng Nghiên hỏi người thanh niên kia.

"Con trai gia chủ nhà họ Trần, Trần Vân Hiên!" Trân Vân Hiên lạnh lùng nói.


Thế hệ thừa kế hiện tại của nhà họ Trần sao? Trông có vẻ khí chất không tầm thường, ngoại hình đẹp. trai, chỉ tiếc, tu vi này có vẻ thua xa Ngũ Hoàng tử của nước Đại Chu.

"Nếu theo quy tắc ngày xưa, ngươi chính là người ta sẽ gả đúng không?" Liễu Mộng Nghiên nhíu mày nói.

"Liễu đại tiểu thư nói đùa rồi."

"Từ khi nào người của nhà họ Liễu lại có thể gả cho thiếu gia chủ của nhà họ Trần thế?"

"Ngươi nghĩ quá tốt về bản thân rồi đấy. Trần Vân Hiên không chút khách khí nói.

"Ngươi...!"

"Láo xược!"

Một câu nói của Trần Vân Hiên khiến sắc mặt Liễu Mộng Nghiên xanh mét, Liễu Thừa Phong lại càng giận dữ.

Nhưng Trần Vân Hiên nói hoàn toàn đúng, người của nhà họ Liễu gả vào nhà họ Trần ngày xưa, tuy rằng đều gả cho con trai dòng chính của nhà họ Trần, nhưng không ai từng gả cho thiếu gia chủ.

Tiếc rằng, lời thật thường rất độc. Nhục nhất Đối với nhà họ Liễu thì đây là nhục nhã!

"Hừ, nhà họ Trần bây giờ cũng chỉ có thể giỏi võ mồm thôi."

"Đưa cái đó cho ta, còn về việc bồi thường nhà các người có nhận hay không thì tùy ý."

"Từ nay về sau, hai nhà chúng ta không còn liên quan gì nữa" Liễu Mộng Nghiên lạnh lùng nói.

"Bồi thường thì nhà họ Trần sẽ không nhận, thứ kia cũng có thể đưa cho ngươi."

"Nhưng..."

"Nhà họ Liễu bội ước, nếu ngươi đã là đại tiểu thư của nhà họ Liễu, vậy thì ngươi hãy đích thân xin lỗi nhà họ Trần bọn ta đi!" Câu nói đầu tiên khiến Liễu Mộng Nghiên rất hài lòng, nhưng khi nghe câu nói sau, sắc mặt Liễu Mộng Nghiên thay đổi lớn.

Bảo nàng ta đích thân xin lỗi nhà họ Trần ư?

"Ngông cuồng!"

"Nhà họ Trần có tư cách này sao?"

"Có gan làm điều đó sao?"

"Ta thấy các ngươi không muốn sống nữa rồi!"