Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính

Chương 280



Cố Tùy từng nhiều lần suy nghĩ về quan hệ giữa mình và Cố Nhạc Thiên.

Trước khi vào Cố gia, Cố Tùy đã nghĩ rằng đó sẽ là một màn giao dịch, hắn dụ dỗ Cố Nhạc Thiên bán đi cổ phần, sau khi hai bên thỏa thuận tiền hàng xong xuôi, sẽ không còn liên quan gì nữa. Thứ hắn muốn phá hủy là Cố thị và Cố Đông Điền, từ đầu đến cuối chưa bao giờ muốn tổn thương người vô tội.

Sau khi vào Cố gia rồi, Cố Tùy thật sự được làm quen với Cố Nhạc Thiên rồi, cậu thanh niên đáng thương như thế, thận trọng sầu muộn như thế, đáng lý không nên sinh ra trong Cố gia. Cố Tùy đã nổi lòng trắc ẩn với cậu.

Về sau…

Cố Tùy nhớ tới buổi tối hôm đó, Cố Nhạc Thiên say khướt ch ảy nước mắt, nói mình đi ra ngoài với Du Hàn Chi là để giúp hắn một tay, khi ấy ấy Cố Tùy tim đập như trống chầu, suýt chút nữa đã chợt định…

Cố Tùy nâng ly rượu khẽ nhấp một ngụm, khi đặt ly xuống thì vẻ mặt đã hơi lộ ý cười, nói với Du Hàn Chi: “Anh Du, trước đây lúc còn đi học, cậu thay bạn gái rất thường xuyên nhỉ, giờ thì sao rồi, có bạn gái không?”

Sắc mặt Du Hàn Chi nhất thời cứng đờ, vô thức nhìn thoáng qua Cố Nhạc Thiên, Cố Nhạc Thiên đang vùi đầu cắt một miếng bông cải xanh, hoàn toàn không chú ý đến hai người họ.

Du Hàn Chi cười nhạt nói: “Hồi mới lớn nổi loạn không hiểu chuyện, sau này thành người lớn rồi không còn hứng thú với mấy chuyện trai gái đó nữa, lấy sự nghiệp làm chính thôi.”

“Ồ?” Cố Tùy nhếch môi nói, “Vậy thì ở đây chúng ta chỉ có Nhạc Thiên là không phải độc thân.”

Nhạc Thiên vừa xiên nửa cái bông cải xanh chuẩn bị ăn, nghe đến đó bỗng chốc sửng sốt, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt có phần tăm tối của Du Hàn Chi, hơi bối rối không biết làm sao, sao tự nhiên nói đến chuyện đó chứ? Xoay mặt nhìn về phía Cố Tùy, “Tôi… tôi cũng coi như là độc thân.”

Mặc dù cậu và Trần Tĩnh Như có hôn ước, song hai người lại hoàn toàn không quen biết gì, bảo mình không độc thân, Cố Nhạc Thiên có dũng khí này.

Cố Tùy cười cười, “Vậy thì tốt, anh Du dẫn hai anh em độc thân bọn tôi đi chơi chút nhé?”

“Chơi?” Vẻ mặt Du Hàn Chi cũng nổi lên hứng thú, “Tôi còn tưởng là hai người không thích cái đó chứ.”

Cố Tùy chậm rãi nói: “Dù sao thì con người nào cũng phải bước bước đầu, chẳng bằng để anh Du là thổ địa (1) dẫn đi bọn tôi đi mở mang tầm mắt.”

Nhạc Thiên hơi khó hiểu, tưởng là cơm nước xong xuôi là đi cắt tóc luôn, không ngờ là Du Hàn Chi cho tài xế lái xe chở hai người họ đến câu lạc bộ Ngự Phong.

Nhạc Thiên: …thì ra là mở mang cái này.

Câu lạc bộ rất yên tĩnh, nhìn từ trang trí ở bên trong thì trông hoàn toàn không giống một nơi ăn chơi trác táng gì cả, màu nước trang nhã, hai bên hành lang treo tranh trừu tượng, cuối đường có một cái bàn tròn nhỏ màu đỏ, trên mặt bàn đặt một chậu hoa lan một bức tranh thêu, hết sức tao nhã.

Nhạc Thiên chăm chú đi theo phía sau hai người đó, vẻ mặt ngơ ngác.

Trong phòng riêng cũng rất tao nhã, ghế mây bằng trúc bình phong hạc trắng, bên cạnh đặt một vài loại nhạc cụ cổ điển. Nhạc Thiên ngồi xuống rồi còn phải hoài nghi không biết có phải tại mình đầu óc đen tối nên hiểu nhầm không chứ thực ra nơi này là câu lạc bộ dưỡng sinh?

Ba người ngồi xuống, theo lẽ thường thì Nhạc Thiên ngồi chính giữa, vẻ mặt nghi hoặc một cách chân thật, “Đến đây để uống trà hả?”

Du Hàn Chi bật cười thành tiếng, mắt mày cong cong nhìn Nhạc Thiên, “Xem ra lời đề nghị của Cố Tùy là đúng rồi, cậu ba của chúng ta ngây thơ vô cùng, nên mở mang kiến thức.”

Cố Tùy thong thả rót cho mình một tách trà, bên cạnh hắn là một tấm bình phong tối màu, bóng râm đổ xuống che hơn nửa khuôn mặt hắn, ngây thơ? Cố Tùy nhếch môi cười gằn, ánh mắt toát ra nét tàn nhẫn nhàn nhạt.

Đã lâu lắm rồi hắn không tức giận đến thế.

Du Hàn Chi không phải khách quen ở nơi này, nên gọi điện cho bạn bè, Nhạc Thiên nghe thấy Du Hàn Chi nói rất rõ ràng: “Đẹp hay không không quan trọng, bọn tôi nói chuyện là chính thôi, nói chuyện phiếm, phải có giáo dưỡng… ha ha, vờ vịt gì chứ? …ừm, được, bữa sau tính.”

Sau khi cúp điện thoại, Du Hàn Chi quay mặt sang đầy hào hứng nói với Nhạc Thiên: “Cậu ba, năm nay cũng hai mấy rồi, mấy người bạn gái rồi?”

Nhạc Thiên nhìn về phía Cố Tùy, Cố Tùy không nhanh không chậm uống trà, góc nghiêng đẹp trai phủ một lớp bóng mờ mờ tối, Nhạc Thiên nhìn mà suýt nữa ngớ ra, nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Chưa từng quen ai.”

“Đệt,” Du Hàn Chi lắc đầu, “Cậu ba, chẳng lẽ cậu vẫn còn là trai tân sao?”

Nhạc Thiên đỏ mặt, bật cái đứng dậy, “Tôi, tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi.” Nói rồi, cậu chạy ào ra cửa như cơn gió, Du Hàn Chi còn chưa kịp mở miệng, cửa đã bật ra.

Cố Nhạc Thiên chưa đi ra ngoài ngay, mà lùi lại mấy bước, bởi vì ngoài cửa đã có ba chị gái xinh đẹp mặc cổ phục đứng ngay ngoài cửa khẽ mỉm cười nhìn cậu.

Nhạc Thiên: …tha cho em đi.

Du Hàn Chi cười nhìn Cố Nhạc Thiên mặt đỏ tới mang tai lui bước lại, quay mặt liếc Du Hàn Chi một cái thật hung dữ.

Du Hàn Chi bị một cái mà nhũn hết cả người, cong môi nói: “Cậu ba đừng sợ mà, chỉ là kết bạn thôi.”

Cố Nhạc Thiên vẫn còn đỏ mặt, cắn môi nói: “Tôi đi đây.”

Du Hàn Chi lại kéo Cố Nhạc Thiên lại không cho cậu đi, trên mặt toàn là ý cười, nói với ba cô gái xinh đẹp đang nhìn nhau: “Mấy cô đàn của mình.”

Nhạc Thiên bị Du Hàn Chi kéo lại bèn ngồi xuống, ba cô gái lần lượt lấy nhạc cụ, leng ca leng keng bắt đầu biểu diễn.

Du Hàn Chi như cười như không nói: “Lúc nãy cậu ba tính đi đâu vậy? Chạy nhanh thế?”

Mặt Nhạc Thiên đỏ hơn nữa, do bị Du Hàn Chi trêu, vô thức đưa mắt nhìn về phía Cố Tùy. Cố Tùy đang nghiêng mặt, đối diện với ánh mắt cầu cứu của Cố Nhạc Thiên, chỉ thấy trong lòng càng thêm không vui, vừa rồi cậu cũng nhìn Du Hàn Chi như thế.

Làm bộ vô tội để lấy lòng đồng tình của người khác, là chơi thủ đoạn vậy sao?

Người lớn lên trong Cố gia quả nhiên phải như thế này, không một ai là thật sự đơn giản.

Cố Tùy khẽ cười với cậu, “Nhạc Thiên căng thẳng lắm sao, đang sợ cái gì?”

Cố Nhạc Thiên chậm rãi cúi đầu, “Không có gì.”

Điệu nhạc réo rắt, hương trà khắp nơi, đúng là sự hưởng thụ rất văn nhã, nhưng bởi vì chủ đề trước đó mà Du Hàn Chi đã ám chỉ nên Cố Nhạc Thiên cứ thấy đứng ngồi không yên. Cố Tùy lại thờ ơ hờ hững trước dáng vẻ e lệ đó của cậu, không thấy đáng thưởng, chỉ thấy không biết sao cậu diễn giỏi đến vậy, đến ngay cả hắn cũng bị lừa.

“Uống trà không thì chán lắm, uống rượu đi.” Cố Tùy bỗng nhiên lên tiếng.

Hắn muốn biết những “lời nói thật lòng” của Cố Nhạc Thiên sau khi say có phải là giả vờ hay không.

Đề nghị đó vừa khéo đúng ý Du Hàn Chi.

Rượu lên, được đựng trong bình ngọc nhỏ, Du Hàn Chi đang định rót rượu, Cố Tùy lại nói: “Hôm nay chúng ta chơi một trò đặc biệt đi.”

Du Hàn Chi ngước mắt, “Đặc biệt thế nào?”

Cố Tùy nói: “Anh Du, chủ tịch Hà nói tửu lượng của ông ấy là nhờ năm đó một thùng là một cân rượu đế luyện được. Không bằng hôm nay ba chúng ta cũng so thử một lần, xem xem ai cười đến cuối.”

Du Hàn Chi mỉm cười đáp: “Vậy hai ta so đi, cậu ba chắc chắn khẳng định không phải là đối thủ của chúng ta.”

“Nhạc Thiên bỏ quyền chịu thua?” Ánh mắt tối tăm Cố Tùy nhìn Cố Nhạc Thiên.

Hai tiếng chịu thua đó thật sự là một chiêu khiêu khích trăm phát trăm trúng đối với Cố Nhạc Thiên. Thế là ba người chẳng biết tại sao lại thành so rượu trong câu lạc bộ. Du Hàn Chi là người ngã xuống đầu tiên, đầu đập thẳng xuống cái bàn trước mặt.

Ba nhạc công xinh đẹp đã bị Cố Tùy đuổi ra ngoài từ sớm, Nhạc Thiên cũng đã uống đến chóng mặt. Cậu biết tửu lượng của Cố Nhạc Thiên vẫn còn có thể uống được nữa, song lại sợ uống say thật thì hỏng chuyện, thế là giả bộ như đã say từ từ ngã xuống. Mới nghiêng người về phía trước đã bị Cố Tùy kéo lại, Cố Tùy cũng uống rất nhiều, tuy trong mắt rằng đã có men say, nhưng ánh mắt vẫn rất sáng, “Nhạc Thiên say rồi?”

Nhạc Thiên gật gà gật gù không nói nên lời, “a” một tiếng.

Cố Tùy cẩn thận ôm mặt cậu. Khuôn mặt trắng nõn của cậu thanh niên hơi đỏ, thực ra chỉ cần một chút cồn là mặt cậu đã đỏ lên rất nhanh, thường thì sâu rượu khi say đỏ mặt sẽ đều rất khó coi. Còn Cố Nhạc Thiên khi say mặt hây hây đỏ trông rạng rỡ như hoa đào, khiến người ta nhìn không chỉ không ghét mà còn thấy ngứa ngáy trong lòng.

Cố Tùy nhẹ giọng hỏi: “Em đi chung với Du Hàn Chi, để làm gì?”

Trong lòng Nhạc Thiên phút chốc lên cảnh giác, thì ra Cố Tùy chuốc say cậu là để lừa cậu, Nhạc Thiên nhanh chóng lắp bắp nói: “Tôi, tôi muốn giúp anh, anh…”

Cố Tùy nghe thấy câu trả lời tương tự đó, lại không cảm thấy ấm lòng trái lại càng sinh nghi thêm. Thật sự có người khi say, đều sẽ có câu trả lời khác một trời một vực với mỗi câu hỏi sao?

Vừa bảo say là khóc trước mặt hắn, gọi hắn là anh, rốt cuộc là thể hiện cảm xúc thực sự hay là làm bộ làm tịch đóng kịch qua mặt hắn rồi sau lưng bắt tay với Tống Tùng Ức ám hại hắn?

Chỉ cần một động tác là Cố Tùy sẽ biết ngay là Cố Nhạc Thiên có đang giả vờ hay không.

Bàn tay đang ôm mặt cậu dần dùng sức, Nhạc Thiên bị ép phải ngẩng đầu lên, tầm mắt mông lung nhìn thấy Cố Tùy từ từ ghé đến gần, cậu kinh hãi đến biến sắc ra sức lùi về phía sau, ngã thẳng xuống đất.

Dưới đất trải thảm mỏng, Nhạc Thiên té không tính là đau song vẫn nhỏ giọng kêu đau một tiếng.

Cố Tùy ngồi nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nhạc Thiên ngã dưới đất, trong lòng dần rõ ràng.

Hay thật, hắn tưởng mình là thợ săn, không ngờ rằng trong mắt người khác, hắn cũng chỉ là một con mồi, thiếu chút nữa… thiếu chút nữa hắn đã sa vào rồi…

Nhạc Thiên co quắp dưới đất, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nói với hệ thống: “Mới nãy Cố Tùy tính hôn tao đúng không? Cuối cùng là bản chất hắn bi3n thái hay là không phải là anh tao?”

Hệ thống: “…” Nó không muốn nói.

Trong tiểu thế giới ban đầu, mãi cho đến khi Cố Nhạc Thiên đắp chiếu (2), Cố Nhạc Thiên đều cho rằng Cố Tùy là anh ruột của minh, nó cho rằng có thể tận dụng kẽ hở trong tình tiết của thế giới, không ngờ là vẫn hỏng bét.

Thế là hệ thống quyết đoán chọn nói dối, “Có lẽ bản chất Cố Tùy là bi3n thái thật rồi. Cái kiểu tổng giám đốc bá đạo trong thế giới hào môn máu chó thế này ít nhiều gì cũng dính chút yếu tố bi3n thái bất thường, không chừng hắn tính hại chết cậu đấy.” Cảm ơn khả năng tự động tiến hóa của AI, cuối cùng thì nó cũng học được cách nói dối.

Nhạc Thiên: …so với Cố Tùy, cậu thấy hệ thống càng muốn cậu chết hơn.

Từ phía sau có đôi tay ấm áp ôm cậu, mặc dù Nhạc Thiên không say hoàn toàn, nhưng tay chân cũng đã nhũn nhão ra, để mặc cho Cố Tùy ôm lấy người mình, trong lòng vẫn thấy rất khủng hoảng.

Cố Tùy cảm nhận được Cố Nhạc Thiên đang khẽ run rẩy, trong lòng cảm thấy buồn cười, sợ?

Cậu thanh niên trong ngực không tính là nặng song cũng không nhẹ, hai tay Cố Tùy ôm không quá khó khăn. Đôi chân dài khoác trên khuỷu tay của hắn nhẹ nhàng lắc qua lắc lại, khuôn mặt nóng bỏng áp vào lồ ng ngực hắn, cảm giác ẩm ướt thấm qua áo sơmi của hắn, Cố Tùy nhíu nhíu mày, lại muốn giả khóc?

Cố Tùy dừng bước lại, cúi đầu nhẹ giọng nói với Cố Nhạc Thiên trong ngực: “Đừng khóc.”

Câu nói này hắn từng nói vô số lần với Cố Nhạc Thiên, lần nào Cố Nhạc Thiên khóc trước mặt thì hắn đều chưa từng tiếc rẻ sự dịu dàng của mình. Liệu lúc đó, Cố Nhạc Thiên giả say giả khóc có đang âm thầm lén lút cười nhạo hắn không?

“Khóc nữa…” Cố Tùy thong thả nói, “Tôi lột s@ch cậu quăng lại đây.”

Nhạc Thiên đang giả khóc: …

Người trong ngực rõ ràng cứng đờ, tiếng nức nở trước ngực phút chốc dừng lại.

Cố Tùy khẽ cười, xem ra hắn thật sự đã dùng sai cách với Cố Nhạc Thiên rồi, cánh tay đang ôm vai Cố Nhạc Thiên của Cố Tùy âm thầm dùng lực, nếu mềm không được, vậy thì chuyển sang cứng.

Trên xe, Cố Tùy không giống mấy lần trước đặt Cố Nhạc Thiên sang bên mà nương theo tư thế ôm cậu. Một tay ôm người, một tay còn lại dùng mu bàn tay chầm chậm vuốt v e trên má Cố Nhạc Thiên.

Đốt ngón tay thuộc về một người khác dịu dàng lướt qua gò má cậu, xúc cảm qua đi trong khoảnh khắc, như dòng điện chạy qua vậy. Nhạc Thiên hãi hùng đến mức dựng hết cả tóc gáy lên, bây giờ cậu thật sự vô cùng vô cùng vô cùng làm cái xét nghiệm ADN với Cố Tùy, không thì cậu thực sự không yên lòng nổi.

Cậu thậm chí còn nghi rằng hệ thống cố tình sắp xếp thế giới này là để xử lý mình.

Nhớ đến N lần hệ thống nói muốn cởi trói thoát khỏi mình, Nhạc Thiên sợ đến mức buộc lòng phải mơ mơ màng màng mở mắt ra, “Anh…”

Cố Tùy giơ tay lên, lại một lần nữa chầm chậm lướt qua gò má cậu, mắt mày sắc sảo đẹp đẽ dưới ánh đèn neon chợt lóe qua bên ngoài cửa xe, “Sao vậy?”

Nhạc Thiên: …anh, anh đừng vậy, tui sợ.

“Tôi, tôi muốn ói.” Nhạc Thiên nói lời phá bầu không khí, cậu không tin là thế này rồi mà Cố Tùy còn tiếp chiêu được nữa.

Sắc mặt Cố Tùy không đổi, “Ói đi,” Bàn tay vuốt v e khuôn mặt Nhạc Thiên dọc theo đôi gò má mềm mại của cậu đáp xuống bên môi cậu, “Anh hứng.”

Nhạc Thiên: …giờ thì cậu thấy hơi tin lời hệ thống nói Cố Tùy có chút bi3n thái rồi đó.

__

(1) thổ địa: Gốc là địa đầu xà – 地头蛇, nghĩa của cụm này chỉ bọn rắn độc, bọn côn đồ, cường hào ác bá, tay anh chị, đầu sỏ (chỉ bọn ức hiếp nhân dân ở địa phương thời xưa). Mà trong ngữ cảnh thì tui nghĩ chỉ người bản địa, rành và có quyền lực ở khu vực đó.

(2) đắp chiếu: Gốc là 盒饭 – lãnh cơm hộp, nghĩa là xuống sân khấu, hết đất diễn.