Việt Cơ
Chương 95: Quyển 3. Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa (Đào tơ mơn mởn, rực rỡ ngàn hoa) - Chương 95: Lần nữa thăng chức
Một giấc này Vệ Lạc ngủ rất say rất nồng.
Nàng bị gọi tỉnh.
Vệ Lạc mơ hồ mở mắt, không vui trừng hai thị tỳ quát: "Ồn ào gì vậy?"
Tiếng quát rất hùng hồn, khác hẳn nàng ôn hòa trầm tĩnh trước đây, hiển nhiên uy phong mười phần. Hai thị tỳ run bắn, đồng thời quỳ xuống đất, vội vàng biện minh: "Không phải chúng tôi lớn mật, quả thật là công tử cho người gọi ngài."
Kính Lăng tìm ta?
Vệ Lạc hoàn toàn tỉnh táo. Tỉnh táo rồi nàng lập tức phát hiện bên ngoài trời đã sáng trưng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu xuống trước tháp.
Thảm rồi, sao đã muộn thế này?
Vệ Lạc vội vàng bò dậy, nhìn ánh mặt trời đã biết gần trưa. Nàng vừa mặc thâm y, vừa phất tay ra lệnh: "Để mọi thứ xuống, đi ra ngoài!"
"Dạ."
Hai thị tỳ biết nàng luôn như vậy, lập tức đặt vật dụng rửa mặt xuống, lui ra khỏi phòng, còn đóng cửa phòng lại.
Vệ Lạc tẩy lớp dịch dung, quay sang xem xét bản thân trong chậu nước một hồi lâu.
Giữa sóng nước lấp loáng như vẩy cá, một khuôn mặt mỹ lệ hiện ra.
Khuôn mặt này cực kỳ tinh xảo, mi mắt như vẽ, vầng trán trắng mịn thanh khiết, cằm hơi nhọn, lộ vẻ tao nhã khoan thai, một vẻ tao nhã trời sinh cao quý mới có.
Diện mạo như thế, phối hợp với một đôi mắt như mặc ngọc sáng rực quả là cực kỳ hài hòa. Bởi rằng đôi mắt này rất lạnh, rất trong, tựa ngọc thạch chôn vùi trong đá vạn năm, tinh khiết vô cùng, lạnh lùng cực điểm! Trời sinh vô tình!
Nhìn chính mình trong chậu nước, Vệ Lạc không khỏi cảm thán thầm nghĩ: Dù ta dịch dung thế nào, e cũng chỉ có khuôn mặt thế này mới xứng đôi với đôi mắt như vậy.
Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười an nhiên.
Khuôn mặt hòa nhã giờ đã hoá thành yêu mị, đôi mắt đen huyền lạnh lùng lộ ra giảo hoạt.
Thưởng thức một hồi lâu, Vệ Lạc đắc ý khịt khịt mũi, làm mặt tủi thân.
Đôi mắt rưng rưng chực khóc, kết hợp với khuôn mặt hoa lệ, càng thêm khó tô khó hoạ, chẳng cách nào hình dung nét quyến rũ mê người ấy.
Cười cười, Vệ Lạc thở dài một tiếng, lấy thuốc bôi lên mặt.
Khuôn mặt này cũng quá xinh đẹp. Lấy phong thái của Việt công chúa, so với bản thân mình còn kém hơn một chút! Tuy rằng không thể nói khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng rất xuất chúng. Đôi mắt này, nếu để ở kiếp trước đâu đâu cũng là mỹ nhân dao kéo, cũng vượt cả hạng nhất.
Đối với Vệ Lạc mà nói, nàng tình nguyện có một khuôn mặt chỉ thanh tú mà thôi.
Nàng rửa mặt rồi bước ra, hai thị tỳ còn đứng chờ bên ngoài, thấy nàng đi ra đều cúi đầu khom lưng.
Vệ Lạc nhanh chân đi đến chính viện của công tử Kính Lăng.
Sau khi nói mục đích đến của mình với một thị tỳ xong, Vệ Lạc rất nhanh đã tìm tới chỗ công tử Kính Lăng.
Lần này, chỉ có một mình hắn ở đó.
Hắn lẳng lặng dựa vào tháp, tay cầm cờ bạch ngọc, mắt nhìn bàn cờ. Đối diện lại không có người chơi cờ nào.
Vệ Lạc bước nhanh vài bước, đi đến phía sau hắn. Nàng hơi khom người, hai tay chắp lại nhẹ giọng nói: "Vệ Lạc ra mắt công tử."
Vừa chào, nàng vừa lén nhìn, thì ra trên bàn đá kia chạm một bàn cờ dang dở, hắn đang căn cứ theo tàn phổ thượng cổ kia tỉ mỉ cân nhắc.
Công tử Kính Lăng chậm rãi hạ xuống một quân trắng, cũng không quay đầu, trầm thấp mở miệng, "Việt cơ có đức hạnh gì mà khiến cho ngươi nịnh hót như vậy?"
Tiếng hắn rất nhẹ nhàng ung dung, tựa như hơi thở êm dịu.
Nếu như là trước đây, Vệ Lạc chắc chắn sẽ sợ hãi.
Nhưng mà nàng bây giờ lại chẳng chút khiếp sợ. Nàng chớp chớp mắt, vội vã thành thật cúi đầu, làm ra vẻ sợ sệt - nàng muốn khống chế tâm tình bản thân, không thể để hắn nhận ra thay đổi của mình.
Vệ Lạc thấp giọng trả lời: "Công tử xưng bá chư hầu, dẫu có thể giết người, cũng không thể quá mức làm nhục, để tránh miệng lưỡi kẻ khác." Trầm mặc giây lát.
Kính Lăng lại đặt xuống một quân cờ trắng vừa lấy lên, lạnh nhạt nói: "Bước lại đây."
"Dạ."
Vệ Lạc vâng lời bước lên, đi tới bên người hắn.
Công tử Kính Lăng quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Vệ Lạc một hồi, nói: "Tốt!"
Sau khi hắn thẳng thắng khen ngợi, Vệ Lạc nghe thấy âm thanh ngòi bút viết xuống sột soạt. Nàng tò mò quay đầu nhìn lại, bắt gặp một hiền sĩ ngồi quỳ chân cách hai người mười bước, đang cầm bút viết gì đó lên thẻ tre.
Vừa nãy nàng không chú ý tới ở trong góc đó có một người ngồi. Vệ Lạc thầm thở dài nói: Vệ Lạc, sau này không được như thế nữa, không thể vừa thấy hắn, thì ngay cả một người không liên quan thù lù như vậy cũng tự động xem nhẹ.
Sau khi người kia viết xong một thẻ tre, ngẩng đầu nói: "Đã ghi lại!"
Vệ Lạc không nhịn được, tò mò hỏi: "Ghi cái gì?"
Hiền sĩ kia nhìn Vệ Lạc, giải thích: "Công tử có lệnh, hễ nghe thấy một sách lược tốt, thì phải ghi chép lại lưu truyền hậu thế."
Hóa ra là vậy.
Đột nhiên, Vệ Lạc có một sự kích động nho nhỏ. Trước đây nàng từng nghe qua, khi đế vương làm việc gì thì bên cạnh sẽ có sử quan ghi chép lại mỗi hành động lời nói của người. Không ngờ ở đây nàng cũng được tận mắt thấy một màn lịch sử này.
Vệ Lạc vui mừng một hồi, mới bị ánh mắt sáng quắc nhìn xoáy đánh thức. Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn công tử Kính Lăng, vẻ mặt thắc mắc.
Công tử Kính Lăng vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ, hắn nhìn thật lâu, chậm rãi nói: "Hình như có sự khác biệt."
Vệ Lạc vội vã cúi đầu, lén liếc mắt thầm nghĩ: Người này luôn tinh khôn đáng sợ.
Ngay lúc nàng đang nghĩ thế, một bàn tay đưa đến, ngón trỏ nâng cằm nàng lên.
Vệ Lạc chớp mắt, mắt mặc ngọc bất đắc dĩ nhìn về phía công tử Kính Lăng, ngữ khí khá là bi thương: "Công tử, hành động này Lạc cảm thấy rất bất nhã."
"À?"
Vệ Lạc nhấn mạnh, bi ai bổ sung: "Lạc đường đường chính là trượng phu..." Lời nàng mới tới đây, công tử Kính Lăng liền lạnh lùng liếc nàng một cái.
Cái liếc này uy hiếp mười phần, Vệ Lạc biết nghe lời, lập tức ngậm chặt miệng.
Công tử Kính Lăng vẫn nắm cằm nàng không buông, hắn tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nàng, nhìn chăm chú con ngươi của nàng, lại nói: "Đồng tử như gương, sắc mặt thì hơi nhạt."
Hắn còn nói: mắt nàng trong như gương, lớp dịch dung thì hơi nhạt.
Vệ Lạc choáng váng!
Khóe miệng nàng co rút, oán hận nghĩ: Tên yêu nghiệt này! Ta rõ ràng đã rất cẩn thận, nhất định do kích động nên có chút sơ suất. Sao ngay cả biến hóa nhỏ như thế hắn cũng phát hiện ra chứ? Quá đáng sợ!
Hắn nói tới đây, kéo cằm, tay xoa mặt nàng cau mày hỏi: "Chuyện gì khiến ngươi thoải mái vậy?"
Vệ Lạc đối mặt với nghi vấn của hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn thoáng run, lẩm bẩm đáp: "Không có."
Công tử Kính Lăng trực tiếp nhìn thẳng nàng.
Cuối cùng, hắn buông tay, lần nữa cúi đầu nhìn về phía kỳ phổ.
Đang lúc Vệ Lạc nghĩ rằng hắn sẽ phất tay lệnh mình rời đi, thì lại nghe giọng ra lệnh của công tử Kính Lăng nặng nề truyền đến, "Vệ Lạc có tài quản sự, xứng đáng là thực khách nhị đẳng."
"Sột soạt soạt soạt", tiếng ngòi bút xẹt qua thẻ tre lại vang lên.
Công tử Kính Lăng tiếp tục nói: "Được lệnh, thăng làm trắc nội sự, quản lý chính viện."
Thẳng một lúc lâu, Vệ Lạc mới cúi đầu, chắp hai tay, cao giọng đáp: "Dạ."
Tiếng nàng đáp lời rất vang, nhưng trong lòng không biết là vui hay buồn. Nói là thăng chức, thế nhưng lại kiêm quản lý chính viện, vậy chẳng phải sau này ngày ngày phải đối mặt với hắn sao?
Nàng lặng lẽ nhìn dáng người nghiêng mặt về phía mình một thoáng, nhìn sườn mặt tuấn mỹ như được bàn tay quỷ thần tạo ra kia, tim không kiềm chế được lại bắt đầu đập dồn.
Nàng bị gọi tỉnh.
Vệ Lạc mơ hồ mở mắt, không vui trừng hai thị tỳ quát: "Ồn ào gì vậy?"
Tiếng quát rất hùng hồn, khác hẳn nàng ôn hòa trầm tĩnh trước đây, hiển nhiên uy phong mười phần. Hai thị tỳ run bắn, đồng thời quỳ xuống đất, vội vàng biện minh: "Không phải chúng tôi lớn mật, quả thật là công tử cho người gọi ngài."
Kính Lăng tìm ta?
Vệ Lạc hoàn toàn tỉnh táo. Tỉnh táo rồi nàng lập tức phát hiện bên ngoài trời đã sáng trưng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu xuống trước tháp.
Thảm rồi, sao đã muộn thế này?
Vệ Lạc vội vàng bò dậy, nhìn ánh mặt trời đã biết gần trưa. Nàng vừa mặc thâm y, vừa phất tay ra lệnh: "Để mọi thứ xuống, đi ra ngoài!"
"Dạ."
Hai thị tỳ biết nàng luôn như vậy, lập tức đặt vật dụng rửa mặt xuống, lui ra khỏi phòng, còn đóng cửa phòng lại.
Vệ Lạc tẩy lớp dịch dung, quay sang xem xét bản thân trong chậu nước một hồi lâu.
Giữa sóng nước lấp loáng như vẩy cá, một khuôn mặt mỹ lệ hiện ra.
Khuôn mặt này cực kỳ tinh xảo, mi mắt như vẽ, vầng trán trắng mịn thanh khiết, cằm hơi nhọn, lộ vẻ tao nhã khoan thai, một vẻ tao nhã trời sinh cao quý mới có.
Diện mạo như thế, phối hợp với một đôi mắt như mặc ngọc sáng rực quả là cực kỳ hài hòa. Bởi rằng đôi mắt này rất lạnh, rất trong, tựa ngọc thạch chôn vùi trong đá vạn năm, tinh khiết vô cùng, lạnh lùng cực điểm! Trời sinh vô tình!
Nhìn chính mình trong chậu nước, Vệ Lạc không khỏi cảm thán thầm nghĩ: Dù ta dịch dung thế nào, e cũng chỉ có khuôn mặt thế này mới xứng đôi với đôi mắt như vậy.
Nghĩ vậy, nàng nở nụ cười an nhiên.
Khuôn mặt hòa nhã giờ đã hoá thành yêu mị, đôi mắt đen huyền lạnh lùng lộ ra giảo hoạt.
Thưởng thức một hồi lâu, Vệ Lạc đắc ý khịt khịt mũi, làm mặt tủi thân.
Đôi mắt rưng rưng chực khóc, kết hợp với khuôn mặt hoa lệ, càng thêm khó tô khó hoạ, chẳng cách nào hình dung nét quyến rũ mê người ấy.
Cười cười, Vệ Lạc thở dài một tiếng, lấy thuốc bôi lên mặt.
Khuôn mặt này cũng quá xinh đẹp. Lấy phong thái của Việt công chúa, so với bản thân mình còn kém hơn một chút! Tuy rằng không thể nói khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng rất xuất chúng. Đôi mắt này, nếu để ở kiếp trước đâu đâu cũng là mỹ nhân dao kéo, cũng vượt cả hạng nhất.
Đối với Vệ Lạc mà nói, nàng tình nguyện có một khuôn mặt chỉ thanh tú mà thôi.
Nàng rửa mặt rồi bước ra, hai thị tỳ còn đứng chờ bên ngoài, thấy nàng đi ra đều cúi đầu khom lưng.
Vệ Lạc nhanh chân đi đến chính viện của công tử Kính Lăng.
Sau khi nói mục đích đến của mình với một thị tỳ xong, Vệ Lạc rất nhanh đã tìm tới chỗ công tử Kính Lăng.
Lần này, chỉ có một mình hắn ở đó.
Hắn lẳng lặng dựa vào tháp, tay cầm cờ bạch ngọc, mắt nhìn bàn cờ. Đối diện lại không có người chơi cờ nào.
Vệ Lạc bước nhanh vài bước, đi đến phía sau hắn. Nàng hơi khom người, hai tay chắp lại nhẹ giọng nói: "Vệ Lạc ra mắt công tử."
Vừa chào, nàng vừa lén nhìn, thì ra trên bàn đá kia chạm một bàn cờ dang dở, hắn đang căn cứ theo tàn phổ thượng cổ kia tỉ mỉ cân nhắc.
Công tử Kính Lăng chậm rãi hạ xuống một quân trắng, cũng không quay đầu, trầm thấp mở miệng, "Việt cơ có đức hạnh gì mà khiến cho ngươi nịnh hót như vậy?"
Tiếng hắn rất nhẹ nhàng ung dung, tựa như hơi thở êm dịu.
Nếu như là trước đây, Vệ Lạc chắc chắn sẽ sợ hãi.
Nhưng mà nàng bây giờ lại chẳng chút khiếp sợ. Nàng chớp chớp mắt, vội vã thành thật cúi đầu, làm ra vẻ sợ sệt - nàng muốn khống chế tâm tình bản thân, không thể để hắn nhận ra thay đổi của mình.
Vệ Lạc thấp giọng trả lời: "Công tử xưng bá chư hầu, dẫu có thể giết người, cũng không thể quá mức làm nhục, để tránh miệng lưỡi kẻ khác." Trầm mặc giây lát.
Kính Lăng lại đặt xuống một quân cờ trắng vừa lấy lên, lạnh nhạt nói: "Bước lại đây."
"Dạ."
Vệ Lạc vâng lời bước lên, đi tới bên người hắn.
Công tử Kính Lăng quay đầu lại, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Vệ Lạc một hồi, nói: "Tốt!"
Sau khi hắn thẳng thắng khen ngợi, Vệ Lạc nghe thấy âm thanh ngòi bút viết xuống sột soạt. Nàng tò mò quay đầu nhìn lại, bắt gặp một hiền sĩ ngồi quỳ chân cách hai người mười bước, đang cầm bút viết gì đó lên thẻ tre.
Vừa nãy nàng không chú ý tới ở trong góc đó có một người ngồi. Vệ Lạc thầm thở dài nói: Vệ Lạc, sau này không được như thế nữa, không thể vừa thấy hắn, thì ngay cả một người không liên quan thù lù như vậy cũng tự động xem nhẹ.
Sau khi người kia viết xong một thẻ tre, ngẩng đầu nói: "Đã ghi lại!"
Vệ Lạc không nhịn được, tò mò hỏi: "Ghi cái gì?"
Hiền sĩ kia nhìn Vệ Lạc, giải thích: "Công tử có lệnh, hễ nghe thấy một sách lược tốt, thì phải ghi chép lại lưu truyền hậu thế."
Hóa ra là vậy.
Đột nhiên, Vệ Lạc có một sự kích động nho nhỏ. Trước đây nàng từng nghe qua, khi đế vương làm việc gì thì bên cạnh sẽ có sử quan ghi chép lại mỗi hành động lời nói của người. Không ngờ ở đây nàng cũng được tận mắt thấy một màn lịch sử này.
Vệ Lạc vui mừng một hồi, mới bị ánh mắt sáng quắc nhìn xoáy đánh thức. Nàng kinh ngạc quay đầu nhìn công tử Kính Lăng, vẻ mặt thắc mắc.
Công tử Kính Lăng vẫn nhìn chằm chằm nàng như cũ, hắn nhìn thật lâu, chậm rãi nói: "Hình như có sự khác biệt."
Vệ Lạc vội vã cúi đầu, lén liếc mắt thầm nghĩ: Người này luôn tinh khôn đáng sợ.
Ngay lúc nàng đang nghĩ thế, một bàn tay đưa đến, ngón trỏ nâng cằm nàng lên.
Vệ Lạc chớp mắt, mắt mặc ngọc bất đắc dĩ nhìn về phía công tử Kính Lăng, ngữ khí khá là bi thương: "Công tử, hành động này Lạc cảm thấy rất bất nhã."
"À?"
Vệ Lạc nhấn mạnh, bi ai bổ sung: "Lạc đường đường chính là trượng phu..." Lời nàng mới tới đây, công tử Kính Lăng liền lạnh lùng liếc nàng một cái.
Cái liếc này uy hiếp mười phần, Vệ Lạc biết nghe lời, lập tức ngậm chặt miệng.
Công tử Kính Lăng vẫn nắm cằm nàng không buông, hắn tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt nàng, nhìn chăm chú con ngươi của nàng, lại nói: "Đồng tử như gương, sắc mặt thì hơi nhạt."
Hắn còn nói: mắt nàng trong như gương, lớp dịch dung thì hơi nhạt.
Vệ Lạc choáng váng!
Khóe miệng nàng co rút, oán hận nghĩ: Tên yêu nghiệt này! Ta rõ ràng đã rất cẩn thận, nhất định do kích động nên có chút sơ suất. Sao ngay cả biến hóa nhỏ như thế hắn cũng phát hiện ra chứ? Quá đáng sợ!
Hắn nói tới đây, kéo cằm, tay xoa mặt nàng cau mày hỏi: "Chuyện gì khiến ngươi thoải mái vậy?"
Vệ Lạc đối mặt với nghi vấn của hắn, chiếc miệng nhỏ nhắn thoáng run, lẩm bẩm đáp: "Không có."
Công tử Kính Lăng trực tiếp nhìn thẳng nàng.
Cuối cùng, hắn buông tay, lần nữa cúi đầu nhìn về phía kỳ phổ.
Đang lúc Vệ Lạc nghĩ rằng hắn sẽ phất tay lệnh mình rời đi, thì lại nghe giọng ra lệnh của công tử Kính Lăng nặng nề truyền đến, "Vệ Lạc có tài quản sự, xứng đáng là thực khách nhị đẳng."
"Sột soạt soạt soạt", tiếng ngòi bút xẹt qua thẻ tre lại vang lên.
Công tử Kính Lăng tiếp tục nói: "Được lệnh, thăng làm trắc nội sự, quản lý chính viện."
Thẳng một lúc lâu, Vệ Lạc mới cúi đầu, chắp hai tay, cao giọng đáp: "Dạ."
Tiếng nàng đáp lời rất vang, nhưng trong lòng không biết là vui hay buồn. Nói là thăng chức, thế nhưng lại kiêm quản lý chính viện, vậy chẳng phải sau này ngày ngày phải đối mặt với hắn sao?
Nàng lặng lẽ nhìn dáng người nghiêng mặt về phía mình một thoáng, nhìn sườn mặt tuấn mỹ như được bàn tay quỷ thần tạo ra kia, tim không kiềm chế được lại bắt đầu đập dồn.