(*)nguyên văn là "lộ mạn mạn hề", trích trong bài "Ly tao" của Khuất Nguyên.
Thân thể bây giờ của Vệ Lạc hết sức kém cỏi, nàng hơi đi nhanh một chút, chân còn chưa bủn rủn thì ngực đã thấy khó chịu, hơn nữa thể lực chẳng có bao nhiêu, đi một trăm bước đã phải nghỉ ngơi một hồi.
Khiến cho nàng đi từ lúc mặt trời ngã về Tây tới giờ chưa đến tám chín dặm đường. Mà đằng trước hay phía sau cũng chỉ có một vùng hoang vắng kéo dài, hai bên cây cối dày đặc.
Vệ Lạc vỗ ngực, dưới chân cũng nhanh hơn. Lại đi thêm vài dặm, rốt cuộc cũng đi qua hết cánh rừng, phía trước xuất hiện một vùng đồi núi mênh mông.
Địa hình phía trước nhấp nhô, tầm nhìn cuối là một ngọn núi không cao lắm, núi non cây cối xanh um, xa xa nhìn lại cũng không rõ rốt cuộc có người ở hay không.
Phỏng chừng đến chỗ ngọn núi kia cũng mất mười dặm đường, với thể chất này của Vệ Lạc, sợ phải đi đến đêm mới tới. Hiện tài nàng rất đói bụng, hai chân bủn rủn, ngực đập thình thịch. Nàng nhìn trái phải, nhìn đồi núi vô biên vô hạn, làm sao mà qua đêm được? Vả lại nơi này gần rừng rậm, chỉ sợ có nhiều dã thú, không được, mặc kệ dưới chân ngọn núi có người hay không, dù sao cũng phải đi thử một lần.
Nghĩ đến đây, dưới chân Vệ Lạc nhanh hơn một chút. Tuy nói là nhanh hơn, với tình trạng thân thể này, cũng chỉ là nhỉnh hơn vừa rồi một ít, thậm chí còn kém hơn lúc mới lên đường.
Kiếp trước thân thể Vệ Lạc rất khoẻ mạnh, lại lớn lên từ nông thôn, đi đường núi như bay, tình trạng chân tay không lực như vầy chưa bao giờ gặp, thật sự không thoải mái chút nào.
Mặt trời đã chìm hơn nửa, chỉ còn le lói lại vài vệt tà dương. một dải mây đen vắt ngang đường chân trời. Cứ thế sau một lúc, một tầng sương đêm dần dâng lên.
Trời đã tối.
Vệ Lạc ngửa đầu nhìn, không trung xuất hiện hơn mười ngôi sao. Xem ra tối nay sẽ không ít sao. Nghĩ đến đây, Vệ Lạc cảm thấy an tâm một chút.
Trong lòng yên ổn, nàng cũng có tâm thưởng thức bóng đêm đang dần buông lúc này. Bấy giờ bầu trời đặc biệt trong suốt vô trần ngay cả quê cũ trước kia của nàng cũng chưa từng có.
Càng ngày Vệ Lạc càng cảm giác sắc trời đang tối dần, đi bộ chưa đến một dặm đường màn đêm đã buông xuống, không trung đầy sao không kể xiết. Đáng tiếc lại không trăng.
Khi trời tối, toàn bộ đất trời đều trở nên tĩnh lặng. Vệ Lạc quay đầu nhìn thoáng qua phía sau rừng cây, cứ có cảm giác một con quái vật đáng sợ sẽ nhảy xổ ra từ trong đó. Rùng mình một cái, nàng lại bước đi nhanh hơn.
Trong bóng đêm, có vẻ hết thảy âm thanh xung quanh đều sẽ chui vào tai. Tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch kêu, còn tiếng gió thổi lá cây xào xạc, liên miên không dứt, càng ngày càng nhiều.
Vệ Lạc gắt gao che lấy ngực, tuy rằng nàng đang rất sợ nhưng vẫn cố gắng lắng nghe.
Nàng muốn biết trong mấy âm thanh này có lẫn một hai tiếng chó sủa hay không! Nàng muốn biết phía trước có nông dân sống trong núi hay không!
Cứ cố trấn an như thế, khuya khoắt ba canh giờ sau, Vệ Lạc tới dưới chân núi, đồng thời nàng cũng nghe được tiếng chó sủa.
Nơi này có người ở.
Biết có người sống gần đây, sức lực còn lại của Vệ Lạc đều mất hết, nàng mềm người tê liệt ngã xuống mặt cỏ bên cạnh quan đạo, một bên lắng tiếng chó sủa xa xa, một bên tự nhủ: nơi này có người sống, không cần sợ nữa, nơi này có người rồi.
Sao dày đặc rọi xuống, mặt đất nhiễm một tầng ánh sáng mờ mờ. Chỗ con chó đang sủa cũng không thấy có ánh đèn dầu. Nhưng Vệ Lạc nghĩ, nếu nơi này thực sự là thời Xuân Thu Chiến quốc xa xưa, thì nhà dân bình thường ban đêm cũng chẳng có điều kiện mà đốt đèn.
Vệ Lạc lúc này vừa đói vừa lạnh lại thêm sợ hãi, hiện tại nàng vô cùng khát vọng có ánh lửa xuất hiện, cho nàng thêm chút ấm áp. Về phần đồ ăn thì khỏi phải nhắc tới.
Đáng tiếc trên người nàng chẳng có đồ đánh lửa, càng không có sức cử động một đầu ngón tay. Do đó, ao ước cũng vô vọng mà thôi.
Tuy rằng mệt tới cực điểm, Vệ Lạc cũng không dám nhắm mắt, nàng cũng chẳng biết kiếm chỗ nào nhắm mắt mới gọi là an toàn. Bởi vậy nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời đếm sao, lắng nghe tiếng chó sủa, chờ thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Cho dù nửa năm trước bất lực nghe ông cụ Giang Yển báo tin cha mẹ và em trai bỏ mạng trong trận động đất, hay như vừa rồi mở to mắt nhìn nhiều người chết trước mặt mình như vậy, tất cả đều khiến cho lá gan Vệ Lạc lớn hơn rất nhiều, tâm nàng cũng lạnh lùng hơn. Nàng luôn tự giác hoặc không tự giác nhắc nhở mình rằng: có quỷ gì mà phải sợ? Cho dù quỷ đến, cùng lắm là đi chết.
Suy nghĩ như vậy khiến lá gan Vệ Lạc ngày càng lớn, bất giác ôm hai đầu gối mà ngủ.
Cái lạnh khiến nàng tỉnh giấc. Lúc này tuy mới tháng tám tháng chín, ngủ trên quan đạo không che đắp cũng gặp lạnh. Vệ Lạc vừa mở mắt nhìn, trên bầu trời phía Đông, một tia nắng ban mai xuất hiện, trời rốt cuộc đã sáng!
X0a nắn hai chân đã tê dại, Vệ Lạc chậm rãi đứng lên.
Chân trời càng ngày càng sáng, khi mặt trời theo phương Đông dâng lên thành một vòng đỏ au thì ngày đã sáng, tươi đẹp chói mắt. Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía chân núi, trong nắng mai, nàng thấy rõ không đến hai dặm dường phía trước có một thung lũng, bảy tám nếp nhà tranh nằm đó. Bên ngoài mấy ngôi nhà, còn thấy được có người đang làm việc.
Thực sự là tốt quá!
Vệ Lạc vui mừng đi về phía thung lũng. Nàng vừa đi vừa lấy ra ba đao tệ từ trong ngực, cũng không biết đao tệ này giá trị như thế nào, chẳng biết có đủ đổi lấy một bữa cơm với đôi giàu rơm không?
Xuất phát từ cẩn thận, Vệ Lạc đem số đao tệ còn lại chia năm, trừ ba đao tệ đã lấy ra ngoài, trong túi áo trái phải của nàng đều có một phần. Lại cởi cái áo bố xanh hôm qua gói kỹ lại hai phần, cột vào hai bên cẳng chân, đương nhiên phần nhiều nhất thì bỏ trong hành trang cất kỹ. Nàng biết từ xưa tới nay dân chúng là người chất phác nhất, hẳn là không có ai gây bất lợi cho nàng. Thế nhưng hiện tại nàng tốt nhất không nên ra tiền mặt, cứ lấy thái độ cẩn thận mà xử sự thôi.
Đường đến thung lũng cực kỳ gồ ghề, Vệ Lạc đi nửa giờ rồi mới phát hiện một con đường nhỏ thông thẳng đến thung lũng. Nàng đi một lúc dừng một lúc, đến một canh giờ sau mới đến dưới thung lũng.
Trước mắt hai trăm thước có một mái nhà tranh, cứ cách hai mét lại cắm một cái cọc bằng thân cây xuống đất. Thân cây xanh đen không được gọt vát, lại dựng thêm mấy cây trúc, trúc chặt chẽ bó cỏ tranh lại, bùn trát lên cỏ tranh rỉ ra bên ngoài. Phòng ở không lớn, khoảng ba gian, rất thấp.
Sau bên hông nhà, một người đàn ông đang khom người xuống ruộng làm việc. Vệ Lạc không do dự, cất bước đến gần nhà tranh.
Khi nàng đi đến còn một trăm năm mươi mét, cửa hàng rào nhà tranh "két" một tiếng đẩy ra, một phụ nhân mặc áo vải bố, đi giày rơm, tóc bới thành búi, màu da khô đen xanh xám, vẻ mặt đầy nếp nhăn khổ não đi ra, bà nghe được tiếng bước chân của Vệ Lạc, ngẩng đầu trông nàng.
Thân thể bây giờ của Vệ Lạc hết sức kém cỏi, nàng hơi đi nhanh một chút, chân còn chưa bủn rủn thì ngực đã thấy khó chịu, hơn nữa thể lực chẳng có bao nhiêu, đi một trăm bước đã phải nghỉ ngơi một hồi.
Khiến cho nàng đi từ lúc mặt trời ngã về Tây tới giờ chưa đến tám chín dặm đường. Mà đằng trước hay phía sau cũng chỉ có một vùng hoang vắng kéo dài, hai bên cây cối dày đặc.
Vệ Lạc vỗ ngực, dưới chân cũng nhanh hơn. Lại đi thêm vài dặm, rốt cuộc cũng đi qua hết cánh rừng, phía trước xuất hiện một vùng đồi núi mênh mông.
Địa hình phía trước nhấp nhô, tầm nhìn cuối là một ngọn núi không cao lắm, núi non cây cối xanh um, xa xa nhìn lại cũng không rõ rốt cuộc có người ở hay không.
Phỏng chừng đến chỗ ngọn núi kia cũng mất mười dặm đường, với thể chất này của Vệ Lạc, sợ phải đi đến đêm mới tới. Hiện tài nàng rất đói bụng, hai chân bủn rủn, ngực đập thình thịch. Nàng nhìn trái phải, nhìn đồi núi vô biên vô hạn, làm sao mà qua đêm được? Vả lại nơi này gần rừng rậm, chỉ sợ có nhiều dã thú, không được, mặc kệ dưới chân ngọn núi có người hay không, dù sao cũng phải đi thử một lần.
Nghĩ đến đây, dưới chân Vệ Lạc nhanh hơn một chút. Tuy nói là nhanh hơn, với tình trạng thân thể này, cũng chỉ là nhỉnh hơn vừa rồi một ít, thậm chí còn kém hơn lúc mới lên đường.
Kiếp trước thân thể Vệ Lạc rất khoẻ mạnh, lại lớn lên từ nông thôn, đi đường núi như bay, tình trạng chân tay không lực như vầy chưa bao giờ gặp, thật sự không thoải mái chút nào.
Mặt trời đã chìm hơn nửa, chỉ còn le lói lại vài vệt tà dương. một dải mây đen vắt ngang đường chân trời. Cứ thế sau một lúc, một tầng sương đêm dần dâng lên.
Trời đã tối.
Vệ Lạc ngửa đầu nhìn, không trung xuất hiện hơn mười ngôi sao. Xem ra tối nay sẽ không ít sao. Nghĩ đến đây, Vệ Lạc cảm thấy an tâm một chút.
Trong lòng yên ổn, nàng cũng có tâm thưởng thức bóng đêm đang dần buông lúc này. Bấy giờ bầu trời đặc biệt trong suốt vô trần ngay cả quê cũ trước kia của nàng cũng chưa từng có.
Càng ngày Vệ Lạc càng cảm giác sắc trời đang tối dần, đi bộ chưa đến một dặm đường màn đêm đã buông xuống, không trung đầy sao không kể xiết. Đáng tiếc lại không trăng.
Khi trời tối, toàn bộ đất trời đều trở nên tĩnh lặng. Vệ Lạc quay đầu nhìn thoáng qua phía sau rừng cây, cứ có cảm giác một con quái vật đáng sợ sẽ nhảy xổ ra từ trong đó. Rùng mình một cái, nàng lại bước đi nhanh hơn.
Trong bóng đêm, có vẻ hết thảy âm thanh xung quanh đều sẽ chui vào tai. Tiếng côn trùng kêu vang, tiếng ếch kêu, còn tiếng gió thổi lá cây xào xạc, liên miên không dứt, càng ngày càng nhiều.
Vệ Lạc gắt gao che lấy ngực, tuy rằng nàng đang rất sợ nhưng vẫn cố gắng lắng nghe.
Nàng muốn biết trong mấy âm thanh này có lẫn một hai tiếng chó sủa hay không! Nàng muốn biết phía trước có nông dân sống trong núi hay không!
Cứ cố trấn an như thế, khuya khoắt ba canh giờ sau, Vệ Lạc tới dưới chân núi, đồng thời nàng cũng nghe được tiếng chó sủa.
Nơi này có người ở.
Biết có người sống gần đây, sức lực còn lại của Vệ Lạc đều mất hết, nàng mềm người tê liệt ngã xuống mặt cỏ bên cạnh quan đạo, một bên lắng tiếng chó sủa xa xa, một bên tự nhủ: nơi này có người sống, không cần sợ nữa, nơi này có người rồi.
Sao dày đặc rọi xuống, mặt đất nhiễm một tầng ánh sáng mờ mờ. Chỗ con chó đang sủa cũng không thấy có ánh đèn dầu. Nhưng Vệ Lạc nghĩ, nếu nơi này thực sự là thời Xuân Thu Chiến quốc xa xưa, thì nhà dân bình thường ban đêm cũng chẳng có điều kiện mà đốt đèn.
Vệ Lạc lúc này vừa đói vừa lạnh lại thêm sợ hãi, hiện tại nàng vô cùng khát vọng có ánh lửa xuất hiện, cho nàng thêm chút ấm áp. Về phần đồ ăn thì khỏi phải nhắc tới.
Đáng tiếc trên người nàng chẳng có đồ đánh lửa, càng không có sức cử động một đầu ngón tay. Do đó, ao ước cũng vô vọng mà thôi.
Tuy rằng mệt tới cực điểm, Vệ Lạc cũng không dám nhắm mắt, nàng cũng chẳng biết kiếm chỗ nào nhắm mắt mới gọi là an toàn. Bởi vậy nàng chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trời đếm sao, lắng nghe tiếng chó sủa, chờ thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Cho dù nửa năm trước bất lực nghe ông cụ Giang Yển báo tin cha mẹ và em trai bỏ mạng trong trận động đất, hay như vừa rồi mở to mắt nhìn nhiều người chết trước mặt mình như vậy, tất cả đều khiến cho lá gan Vệ Lạc lớn hơn rất nhiều, tâm nàng cũng lạnh lùng hơn. Nàng luôn tự giác hoặc không tự giác nhắc nhở mình rằng: có quỷ gì mà phải sợ? Cho dù quỷ đến, cùng lắm là đi chết.
Suy nghĩ như vậy khiến lá gan Vệ Lạc ngày càng lớn, bất giác ôm hai đầu gối mà ngủ.
Cái lạnh khiến nàng tỉnh giấc. Lúc này tuy mới tháng tám tháng chín, ngủ trên quan đạo không che đắp cũng gặp lạnh. Vệ Lạc vừa mở mắt nhìn, trên bầu trời phía Đông, một tia nắng ban mai xuất hiện, trời rốt cuộc đã sáng!
X0a nắn hai chân đã tê dại, Vệ Lạc chậm rãi đứng lên.
Chân trời càng ngày càng sáng, khi mặt trời theo phương Đông dâng lên thành một vòng đỏ au thì ngày đã sáng, tươi đẹp chói mắt. Vệ Lạc quay đầu nhìn về phía chân núi, trong nắng mai, nàng thấy rõ không đến hai dặm dường phía trước có một thung lũng, bảy tám nếp nhà tranh nằm đó. Bên ngoài mấy ngôi nhà, còn thấy được có người đang làm việc.
Thực sự là tốt quá!
Vệ Lạc vui mừng đi về phía thung lũng. Nàng vừa đi vừa lấy ra ba đao tệ từ trong ngực, cũng không biết đao tệ này giá trị như thế nào, chẳng biết có đủ đổi lấy một bữa cơm với đôi giàu rơm không?
Xuất phát từ cẩn thận, Vệ Lạc đem số đao tệ còn lại chia năm, trừ ba đao tệ đã lấy ra ngoài, trong túi áo trái phải của nàng đều có một phần. Lại cởi cái áo bố xanh hôm qua gói kỹ lại hai phần, cột vào hai bên cẳng chân, đương nhiên phần nhiều nhất thì bỏ trong hành trang cất kỹ. Nàng biết từ xưa tới nay dân chúng là người chất phác nhất, hẳn là không có ai gây bất lợi cho nàng. Thế nhưng hiện tại nàng tốt nhất không nên ra tiền mặt, cứ lấy thái độ cẩn thận mà xử sự thôi.
Đường đến thung lũng cực kỳ gồ ghề, Vệ Lạc đi nửa giờ rồi mới phát hiện một con đường nhỏ thông thẳng đến thung lũng. Nàng đi một lúc dừng một lúc, đến một canh giờ sau mới đến dưới thung lũng.
Trước mắt hai trăm thước có một mái nhà tranh, cứ cách hai mét lại cắm một cái cọc bằng thân cây xuống đất. Thân cây xanh đen không được gọt vát, lại dựng thêm mấy cây trúc, trúc chặt chẽ bó cỏ tranh lại, bùn trát lên cỏ tranh rỉ ra bên ngoài. Phòng ở không lớn, khoảng ba gian, rất thấp.
Sau bên hông nhà, một người đàn ông đang khom người xuống ruộng làm việc. Vệ Lạc không do dự, cất bước đến gần nhà tranh.
Khi nàng đi đến còn một trăm năm mươi mét, cửa hàng rào nhà tranh "két" một tiếng đẩy ra, một phụ nhân mặc áo vải bố, đi giày rơm, tóc bới thành búi, màu da khô đen xanh xám, vẻ mặt đầy nếp nhăn khổ não đi ra, bà nghe được tiếng bước chân của Vệ Lạc, ngẩng đầu trông nàng.