Vị Vương Gia Này Tránh Xa Ta Chút!

Chương 1: 1: Vừa Xuyên Liền Thành Nam Sủng! 1




Một tháng trước, Diệp Quốc tấn công Yến Quốc mở rộng lãnh thỗ quốc gia.

Do chênh lệch lực lượng cùng nhân tài ,vua quan thì ngu dốt nên Yến Quốc chưa thủ tới mười ngày đã vươn cờ trắng đầu hàng vô điều kiện, tình nguyện hằng năm cống nạp trân bảo trở thành quốc gia dưới quyền Diệp Quốc.

Để củng cố sự tính nhiệm của Diệp Quốc, hoàng đế Yến Quốc là Thẩm Dục đem con trai Thất Hoàng tử Thẩm Nhạn đến làm tin.
Nói làm con tin chỉ là bề ngoài mọi người đều biết Thẩm Dục là muốn dâng con mình làm nam sủng cho Hoàng đế Diệp Quốc mong y hiểu được ý mình mà châm chước cho Yến Quốc.Trùng hợp là Hoàng đế Diệp lại đồng ý còn bảo rằng nếu hoàng tử làm vừa ý trẫm thì Yến Quốc cũng sẽ không chịu thiệt.

Nghe vậy Thẩm Dục bất chấp đưa Thẩm Nhạn sang.
—-----
Lúc này, biên giới Yến Quốc và Diệp Quốc.
Đoàn quân Yến Quốc hơn hai nghìn người hộ tống một chiếc xe ngựa quý tộc.
Đm!
Thẩm Nhạn mới vừa xuyên tới thân xác xui xẻo này ba ngày trước, vừa xuyên đến liền bị đưa đi làm con tin!
Đm! Đùa nhau à ông đây không phải là con rối của mấy người nhá nhá!
Y, Thẩm Nhạn một cậu học sinh hiện đại yêu đời năng động của tuổi trẻ, sau giời tan học lúc đi về thì trượt vỏ chuối.
Xuyên!
Đúng vậy, bây giờ trượt vỏ chuối cũng xuyên được nữa cơ đấy!!!

Xuyên đến thân xác cùng tên họ, cùng tuổi chỉ khác thân phận.

Nguyên thân là Thất Hoàng tử Yến Quốc đấy, nghe thì ngầu nhưng cha không thương mẹ thì mất lúc nguyên thân lên bảy, bị phụ hoàng ghẻ lạnh đưa cho Khánh Quý Phi nhận làm con trên danh nghĩa, vị Quý Phi bên ngoài vờ yêu thương nhưng thực chất lại căm ghét nguyên thân đến tận xương.

Mục đích nàng tạ cũng chỉ là để mang tiếng thơm cho mình thôi, chỉ tội nguyên thân nghe tin mình bị đem đi làm tin cho nước khác tủi thân cùng ủy khuất nên tự vẫn.

Nên mới có dịp để Thẩm Nhạn hiện tại xuyên qua.
Vừa xuyên tới liền bị quẳng lên xe ngựa, lão cáo già Hoàng đế kia còn sợ y tự vẫn bỏ trốn gì đó nên sai người giám sát y.
Nhìn đi, mấy ánh mắt thị vệ kia nhìn y kìa.

Như hổ rình mồi vậy
Y dám chắc y mà có hành động gì khinh xuất đám người đó sẽ nhào lại trói y như bánh chẻo.
Chưa hết đâu, đau nhất là thân thể này dù đã 17 tuổi nhưng chỉ cao vỏn vẹn có 1m59 là cái quái gì?! Cộng thêm gương mặt này! Đôi mắt này! Nhìn y bây giờ chả khác mấy đứa con nít!
Xe ngựa lắc lư đi về Diệp Quốc, nếu không có việc gì trưa mai sẽ đến.
Hiện tại đang là cuối Thu đầu Đông thời tiết thất thường kiến Thẩm Nhạn có chút không khoẻ.

Trên người chỉ mặc áo bào lam nhạt mỏng khoác thêm ngoại bào bên ngoài nhưng lại làm y thấy lạnh.

" Khụ …khụ" đùa à mới lạnh tí mà ho như lao thế này?! Thẩm Nhạn ho sù sụ không dứt ai oán nghĩ dù sao cũng là đại nam nhân còn yếu hơn cả nữ nhân là chuyện gì?!
Thân thể này cũng kém quá rồi.

Nhớ thân thể trước khi xuyên của y dù đông tới y có thể măc quần đùi áo ba lổ chạy một chục vòng quanh trường.
Thẩm Nhạn khó chịu trong người muốn dụa vào cửa sổ ngủ một lát nhưng kĩ thuật lái xe ngựa của thị vệ không ổn tí nào cứ lắc lư mãi, xe ngựa lại cứng ngắt không có đệm lót.

Dù gì lần này đi biết y còn trở về nữa không? người cha hờ đó cũng quá keo kiệt rồi chứ!
Hèn chi mất nước là phải! Đồ quỷ già keo kiệt!
Thẩm Dục??? Trẫm nào biết chuyện này!
Thật ra xe ngựa là do Khánh Quý Phi chuẩn bị, biết Thẩm Nhạn phải đi làm con tin ả vui mừng sau này không còn gặp mặt tạp chủng kia nữa, nhưng không muốn cho nó thuận buồm xuôi gió đi như vậy ít ra phải cho nó mỏi lưng đau vai khi đến nơi khà khà khà.
Mụ già ác độc! Quỷ dạ xoa! Chù ẻo bà sẽ nổi mụn đầy mặt, ăn cơm bị nghẹn, uống nước bị sặc!!
Khánh Quý Phi: "..." M*N*! Ranh con xấc láo!
__ __ __
Trưa hôm sau,
Vượt qua sông Lam Thủy này đi thêm vài trăm dặm nữa là tới kinh thành của Diệp Quốc.
Thẩm Nhạn có chút hồi hộp, sau khi vào đây y còn có thể bước ra không đó là một ẩn số.
Lộc cạch…lộc cạch..

Thẩm Nhạn vén tấm vải bố ló đầu ra cửa sổ nhìn kinh thành xa hoa trước mắt tán thưởng.
Không hổ là quốc gia giàu có, chỉ là ngày thường lại nhộn nhịp như vậy.
Kinh thành Diệp Quốc, Hoa Thành, nơi của sự xa hoa người từ nơi khác cũng ùa về nơi này trao đổi mua bán, nhiều mặc hàng khác nhau có món Thẩm Nhạn cũng chưa từng thấy bao giờ.
Đặc biệc là con dân ở Hoa Thành không ai phải ăn xin nghèo lắm là làm buôn bán nhỏ hàng rong bên đường!
Đúng là vừa mạnh vừa giàu!
Chuyện bát quái cũng nhiều!
Nghe đồn ở Diệp Quốc có một vị Ung vương Diệp Chấn là vương gia duy nhất ở Diệp Quốc, nghe nói vị này văn võ song toàn là đệ đệ ruột của Hoàng đế được yêu thương hết mực.

Năm 13 tuổi ra chiến trận 15 tuổi lập công lớn 17 tuổi phong làm Ung vương đáng lý ra tương lai hắn sẽ làm Hoàng đế nhưng sau khi Tiên Hoàng mất hắn lại nhường ngôi cho ca ca là Diệp Chung rồi bắt đầu cuộc sống rảnh rỗi phong lưu nam nữ đều ăn, sống tự tại đến bây giờ đã 27 cái bánh chưng.
Nghe dân chúng đồn rằng tuy phong lưu đào hoa nhưng Ung vương lại là người mạnh bạo, nhẫn tâm thích tra tấn những kẻ hắn không vừa mắt nhưng nếu người đó đẹp thì đối xử " nhẹ " hơn tí rất có phonh thái " thương hương tiếc ngọc".
Xí, cũng chỉ là tên bi3n thái!
Trước cổng hoàng cung sứ giả Yến Quốc đang nói chuyện với gác cổng.

Thái độ của tên gác cổng có phần xem thường người Yến Quốc, tên sứ giả hết sức bực bội, mặt mày cau nhó như ai nợ chục vạn lượng.
Đang thương lượng thì nghe tiếng chân người hơn nữa còn rất đông.
Hơn hai mươi người đi đến trong đó có tơi mười hai thị vệ, còn lại là thái giám.
" Đây có phải Yến Quốc đến đưa người?" Vị công công đáng vẻ tầm năm mươi, cũng là thái giám trong lớn tuổi nhất ở đây,có vẻ là trùm thái giám, ăn mặc thế này chắc là người của Hoàng Đế Diệp Quốc, sai người đến đón dù chỉ là một đống thái giám, thị vệ nhưng ít ra vẫn để chút mặt mũi cho Diệp Quốc.
Đúng là Hoàng Đế tốt! Một like!
" Vâng, thưa công công nôi tài đến "dâng" Thất Hoàng tử Thẩm Nhạn cho Bệ Hạ của quý quốc." tên sứ giả biết là người của Hoàng đế Diệp Quốc liền thầy đổi sắc mặt nhanh hơn bánh tráng nở nụ cười tươi rói giọng nịnh hót nói.
" Bệ hạ có lệnh chỉ Thất Hoàng tử Yến Quốc mới được vào những người còn lại vào dịch quán nghỉ ngơi ngày mai trở về Yến Quốc" Lão thái giám lơ như không thấy cư sử nịnh hót của sử giả, công chính liêm minh mà hô khẩu dụ.

" Nhưng nô tài phải hoàn thành chức trách đi theo điện hạ e là…"Sử giả nghe xong tái mặt, lát sau lại giận tím người nhưng không nói miễng cưỡng cười cười.
" Ở đây không còn việc ngươi nữa, hơn nửa là ý Bệ Hạ ngươi dám trái?" Lão công công liếc mắt với sứ giả giọng khinh thường.
Hừ, cũng chỉ là vong quốc còn dám ăn nói thế với quốc chủ! Láo xược!
" A làm sao ta dám…nếu vậy làm phiền công công rồi" sứ giả nghiến răng miễn cưỡng nói, sau đó đi lại xe ngựa nói với Thẩm Nhạn " Thất điện hạ, đến nơi rồi thần cũng chỉ đưa người đến đây phần còn lại phải xem vào người rồi,.." sứ giả mờ ám nói.
Thẩm Nhạn: " Ta biết rồi" mới lạ.
Ai quan tâm chuyện ngươi ám chỉ, giờ chuyện ta cần quan tâm là nghĩ cách sống sót ra khỏi nơi này này!!! (⁠ꏿ⁠﹏⁠ꏿ⁠;⁠)
Thấm Nhạn bước xuống xe ngựa.
Lão thái giám liếc nhìn y, mắt trợn to kinh ngạc đúng là tuyệt sác giai nhân!
Da Thẩm Nhạn rất trắng là trắng xanh của người bệnh có lẽ nguyên nhân lúc trước bệnh nặng lưu lại, mắt đen tròn xoe làm người ta nghĩ đến một con mèo nghịch ngợm, dáng người lại mảnh khảnh hơn cả nữ nhân, gương mặt thanh tú sắc sảo…
Trên đời này còn có nam tử đẹp đến vậy?!
Lão thái giám kinh ngạc nhìn chằm chằm Thẩm Nhạn, có lẽ do vẻ ngoài tinh xảo của y nên lão cũng có chút thương hại.
Còn trẻ thế này lại là mỹ nhân như vậy đưa vào Hậu cung không có tự do như chim nhốt trong lồ ng,thật đáng tiếc a.
Cũng chỉ là bình hoa trong số những bình hoa …
Thẩm Nhạn: "..."
Thật ra Thẩm Nhạn thừa nhận mình cũng gọi là đẹp trai đấy nhưng ánh mắt muốn ăn tươi mình của lão thái giám là sao?!
Không lẽ ông là người của bộ lạc ăn thịt người à!
Thẩm Nhạn bị nhìn đến đổ mồ hồi lạnh.
" A, mời đi theo ta vào cung gặp bệ hạ" giật mình hồi thần lão thái giám nghiêm mặt nói như người nhìn chằm chằm y nãy giờ không phải lão vậy.
Thẩm Nhạn:" Làm phiền công công".