Vị Thiếu Gia Khó Chiều

Chương 49: 49: Đi Mua Sắm Cùng Lạc Lạc




Phong An Huy hừ lạnh bỏ qua lời nói của Lạc Lạc vẫn tiếp tục ôm khư khư lấy cô , Uyển Ngưng ngồi ở giữa hai người này chỉ có thể nở nụ cười đầy bất lực không thể làm gì được
- " anh là kẻ xấu!! Em ghét anh " Lạc Lạc tức giận mắng anh trai ngốc của mình , cô ấy phụng phịu đứng dậy đi ra cửa , Uyển Ngưng thấy vậy liền đẩy tay của anh ra quay đầu hỏi: " em không ăn sáng với chị sao? "
Lạc Lạc cực kỳ hài lòng và dường như đã đoán trước được việc Uyển Ngưng sẽ gọi bản thân mình quay lại.

Lạc Lạc xoay người đi nhanh đến vị trí bên cạnh Uyển Ngưng sau đó hôn lên má của cô rồi lại ngẩng lên nhìn anh trai với ánh mắt đắc ý : " em biết chị thương em nhất mà "
Phong An Huy chưa được hôn vào má bạn gái bao giờ nhìn thấy em gái mình gan to dám hôn vào má của Uyển Ngưng thì cực kỳ tức giận cùng với ghen tị nhưng bản thân vẫn phải đè cơn tức giận này xuống, mỉm cười nhìn em gái với ánh mắt vô cùng trìu mến: " sao hôm nay em không đi học? "
Thấy anh trai đang ngầm có ý muốn đuổi mình đi , Lạc Lạc ôm lấy cánh tay của Uyển Ngưng nũng nịu nói: " hôm nay chị có thể đi mua sắm với em không? Em ở nhà chán lắm!! Được không chị? "
Uyển Ngưng suy nghĩ một hồi thì nhớ ra bản thân lâu rồi cũng chưa có đi mua sắm , Phong An Huy không muốn em gái lôi kéo Uyển Ngưng đi liền nói: " không được! "
Uyển Ngưng:" được thôi! "
Hai người đồng thanh nên tiếng rồi cả hai cùng nhau ngừng lại: " ! "
Lạc Lạc thấy vậy liền vui vẻ ôm lấy tay cô trực tiếp mặc kệ lời nói của anh trai: " vậy tí nữa chúng ta cùng đi nhé? "
Cô ấy vui vẻ đi ra bên ngoài chuẩn bị trang phục để tí còn đi dạo phố với Uyển Ngưng.


Hai người ngồi trong phòng yên tĩnh không nói gì , Uyển Ngưng không nói gì càng khiến cho Phong An Huy sợ
Anh lập tức lên tiếng giải thích tại sao mình không muốn cô đi: " Ừm! anh không muốn em đi với Lạc Lạc!!Chúng ta có thể đi! hẹn hò không? "
- " hẹn hò? "
Phong An Huy ngượng ngùng gật đầu vì bị Uyển Ngưng nhìn chằm chằm vào bản thân khiến cho anh xấu hổ đưa tay lên che mắt lại: " em! em đừng nhìn anh như vậy!! "
Uyển Ngưng phì cười kéo hai tay của anh ra nhẹ giọng hỏi: " anh muốn hẹn hò với em? "
- " ừm! " Phong An Huy nhìn cô với ánh mắt cực kỳ chân thành, anh cũng vô cùng trông chờ vào lời nói của Uyển Ngưng.

Cô đưa tay lên nắm lấy tay của anh nhẹ nhàng an ủi: " vậy để ngày mai nhé? Hôm nay em có hẹn với Lạc Lạc rồi "
Nói xong cô hôn nhẹ lên má của anh rồi chuồn đi mất , Phong An Huy vừa nghe thấy lời nói của Uyển Ngưng thì như sét đánh ngang tai khi chưa cả hoàn hồn thì Uyển Ngưng đã hôn vào má càng khiến cho anh ngồi bất động ở đó một lúc
- " ah! e.

.

em ấy hôn vào má mình!! " Phong An Huy đưa tay lên sờ vào vị trí mà Uyển Ngưng vừa mới hôn , anh không nhịn được mà sung sướng nhảy cẫng lên.

Chiếc ghế vì thế mà bị đổ ra sau nhưng Phong An Huy cũng chẳng thèm quan tâm mà vui vẻ nhảy khắp phòng ăn
- " vui chết đi mất!! "
Lạc Lạc đứng ở trước cửa xe khi thấy Uyển Ngưng ra liền thắc mắc: " sao mặt chị đỏ vậy? "
- " à! không có gì đâu!! Chúng ta mau xuất phát thôi " Uyển Ngưng ngượng ngùng đẩy Lạc Lạc ngồi vào trong xe , Uyển Ngưng như vậy càng khiến cho cô ấy suy nghĩ
- " anh em đánh chị sao? "
- " không phải! Mau đi thôi trước khi anh trai của em đổi ý " Uyển Ngưng thúc giục cô ấy mau ngồi vào trong xe , Lạc Lạc thấy Uyển Ngưng không chịu nói thì cũng không nói gì nữa.


Cô ấy lập tức gạt bỏ những suy nghĩ không cần thiết đi rồi tập trung vào buổi mua sắm ngày hôm nay với Uyển Ngưng
Tại một trung tâm thương mại , hai người dừng chân tại một cửa hàng thời trang, nhìn lướt qua từng bộ váy mà Lạc Lạc chưa thấy ưng ý.

Cô liền quay sang nhìn Uyển Ngưng rồi hỏi nhỏ: " chị chọn được bộ nào không? "
Uyển Ngưng nhìn lướt qua một lượt rồi cầm lấy một bộ váy màu trắng tinh khiết đưa ra trước mặt cho Lạc Lạc xem: " em thấy thế nào? "
- " hơi đơn giản!! "
Uyển Ngưng mỉm cười đi chọn thêm một vài món đồ rồi đưa cho cô ấy: " vào mặc thử đi! sẽ rất hợp với em đó "
Lạc Lạc ồ lên một tiếng sau đó gật đầu cầm lấy những món đồ mà Uyển Ngưng đưa cho nhanh chân đi vào trong phòng thay đồ.

Uyển Ngưng đứng ở bên ngoài đi lựa chọn đồ thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía phòng thay đồ nơi Lạc Lạc đang ở bên trong
Đột nhiên có một người đàn ông đi đến trước cửa phòng thay đồ của Lạc Lạc , hắn đưa tay định kéo rèm ra ai ngờ Uyển Ngưng đã đi nhanh đến nắm chặt lấy cổ tay của ông ta: " xin lỗi nhưng ông đang làm gì vậy? Trong này có người rồi "
- " a.

.


anh làm gì vậy? Tôi muốn gọi con gái của tôi!! Mau tránh ra! đừng cản trở tôi " Ông ta thấy có người ra ngăn cản liền tức giận đẩy Uyển Ngưng ra nhưng không thành ngược lại cô càng bóp mạnh hơn
- " con gái của ông? "
Nhân viên thấy vậy liền đi nhanh đến hoà giải ai ngờ ông ta bắt đầu làm ầm ĩ: " các người làm ăn kiểu gì vậy chứ? Sao lại không cho tôi gọi con gái! Tôi sẽ báo cảnh sát "
Lạc Lạc thấy ở bên ngoài quá ầm ĩ liền mở cửa ở bên trong ra sau đó kéo rèm đi ra bên ngoài: " có chuyện gì vậy? "
Uyển Ngưng mỉm cười nói qua loa với Lạc Lạc: " ông ta nhận làm ba của em!! "
Lạc Lạc thấy vậy liền nhìn ông ta sau đó đứng núp sau lưng của Uyển Ngưng , người đàn ông kia không thể ngờ mình lại bị vạch trần liền vội vàng bỏ chạy ra bên ngoài không ngờ lại bị hai viên cảnh sát bắt được
Một người đi đến đưa tay lên chào Uyển Ngưng: " Anh Ngưng!! đã làm phiền anh rồi "
Uyển Ngưng chỉ hơi mỉm cười gật đầu với hai người họ: " làm phiền hai vị rồi "
- " đây là trách nhiệm của chúng tôi ạ!! Mau dẫn hắn về đồn "
Nhìn hai viên cảnh sát rời đi, Lạc Lạc thở phào một hơi rồi mới dám nhìn ra bên ngoài: " ông ta đã đi chưa? "
Lúc này quản lý nghe thấy sự việc như vậy liền vội vàng chạy đến, Lạc Lạc thấy có người đến liền núp sau lưng của Uyển Ngưng tránh để người khác nhìn thấy mặt