Ta lạnh lùng thu hồi kiếm, ôm lấy đại sư huynh ngã trên mặt đất: “Ta không quan tâm! Ta chỉ biết súc sinh này vừa định ăn đại sư huynh của ta!”
Giọt nước mắt treo bên má Vãn Nhĩ Nhĩ vô cùng đáng thương, vô cùng động lòng người, tuy người trong môn phái thấy con rắn này chết thì cũng yên lòng hơn phần nào, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy ta quá đáng.
Tống Lai đi ra khỏi đám người, quỳ một chân bên thân rắn, chỗ bảy tấc của nó chảy ra máu mùi thơm ngọt, ngửi một chút cũng khiến thần trí mê loạn.
Tống Lai quay đầu, mỉm cười: “Vậy mời Vãn sư muội có thiên phú tuyệt đỉnh nói cho chúng ta biết máu trong người con rắn độc này có gì đặc biệt?”
Sắc mặt Vãn Nhĩ Nhĩ trắng bệch, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Dược trưởng lão tiến lên hai bước, cúi người quan sát hồi lâu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Tống Lai không e ngại nhiều như ông ta, trực tiếp nói thẳng: “Ngũ Sắc Tán, Linh Lý Nam, Tử Tức Thảo, không biết Vãn sư muội kiếm đâu ra mấy loại thảo dược chí độc chí âm như vậy cho linh sủng của ngươi ăn? Vì sao con rắn này lại lao thẳng tới chỗ đại sư huynh?”
Mỗi lần huynh ấy nói ra tên một thảo dược, sắc mặt Vãn Nhĩ Nhĩ lại tái đi một phần, nàng ta mở to mắt, mấp máy môi: “Sư huynh nói gì thế?”
Dược trưởng lão nhìn mạch đập và mắt của đại sư huynh, chậm chạp nói: “Huyết Mê Thuật, là cách để tạo ra Hoạt Tử Nhân.”
Nói tới Huyết Mê Thuật, mọi người còn không hiểu lắm, nhưng khi nghe tới ba chữ “Hoạt Tử Nhân”, ai cũng hít vào một hơi, lùi lại mấy bước.
Hoạt Tử Nhân có liên quan tới ma tộc, bởi vì trước đây, khi đám ma tu tung hoành, rất thích khoe khoang rằng chỉ có ma tộc bọn họ mới có thể tạo ra Hoạt Tử Nhân.
Ta ôm lấy đại sư huynh, lạnh lùng nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ.
Đám đệ tử vây xem sắc mặt cũng không tốt lắm, lần đầu tiên bọn họ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ.
Ngọc Dĩ chân nhân bây giờ rất ghét nghe tới ma tộc, có lẽ là do liên quan tới đứa con trai chết oan của ông ta, bèn lạnh mặt ngắt lời: “Nhĩ Nhĩ là một đệ tử mới nhập môn, sao hiểu được những thứ này? Đệ tử của ta chẳng lẽ lại dính dáng tới ma tộc?”
Tống Lai luôn không thích Ngọc Dĩ chân nhân, huynh ấy không hề khách khí, nhún vai nói: “Cũng chưa chắc.”
Ta bình tĩnh lên tiếng: “Sao chân nhân phải tức giận? Chỉ cần hỏi là biết rồi, không phải sao?”
Ngọc Dĩ chân nhân quay đầu hỏi: “Nhĩ Nhĩ, chuyện này là sao?”
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn nàng ta.
Vãn Nhĩ Nhĩ run rẩy hồi lâu, không nói nên lời.
Ánh mắt của những người xung quanh không còn là hâm mộ và sùng bái nữa, mà dần dần chuyển sang chán ghét và sợ hãi.
Chúng ta đều đang chờ đợi, nàng ta lại chậm chạp không trả lời.
Cửa điện bị đẩy ra, gió lạnh thổi vào phòng, người cầm đầu mặc áo đen, là Tạ Như Tịch, sau lưng hắn còn có mấy người khiêm tốn theo sau.
Các đệ tử vô thức mở đường cho hắn.
Tạ Như Tịch không buộc tóc, mái tóc dài xõa tung, ngõn tay trắng nõn cầm một lệnh bài màu đỏ, lạnh lùng nói: “Việc này giao cho Tiên Minh thẩm tra!”
Cuối cùng, Vãn Nhĩ Nhĩ cũng lên tiếng: “Ta không biết xảy ra chuyện gì, không biết ngoài ta ra còn ai cho linh sủng này ăn nữa không?”
Đột nhiên, nàng ta nhớ ra gì đó, hô lớn lên: “Còn có một người, là Lưu Ngọc!”
Nữ đệ tử kia thường xuyên vui đùa với nàng ta, chỉ là hôm nay không đứng ở nơi này.
Trước kia, Tiên Minh được thành lập để cùng chống lại ma tộc, bây giờ ma tộc đã bị trấn áp, Tiên Minh không hùng mạnh như trước nhưng vẫn có quyền hành rất lớn.
Tạ Như Tịch không môn không phái, sớm đã có lời đồn tương lai Tạ Kiếm Quân sẽ quản lý Tiên Minh, về sau, quả đúng là như vậy.
Chỉ là trước đó hắn vẫn không khẳng định, cứ để tin đồn mập mờ như vậy, nhưng lúc này, hắn lại sẵn sàng lộ ra thân phận của mình chỉ vì bảo vệ Vãn Nhĩ Nhĩ.
Đây là tình cảm chân thành cỡ nào cơ chứ?
Đám người cũng ngầm thừa nhận việc Tiên Minh tiếp quản chuyện này.
Ngọc Dĩ chân nhân cầu còn không được.
Ta vẫn ngồi trên mặt đất, giúp đại sư huynh gạt ra tóc bạc dính trên môi: “Kiếm Quân có công bằng chính trực không?”
Hắn cụp mắt xuống: “Tiên Minh đương nhiên là công bằng chính trực.”
Ta nâng cao giọng: “Ta đang hỏi ngươi, Kiếm Quân, Tạ Như Tịch!”
Hắn đáp: “Đương nhiên.”
Ta không còn gì để nói.
Đệ tử xung quanh thấy vậy cũng hiểu rõ, trong mắt Tạ Như Tịch thì Triều Châu, đệ tử thân truyền của chưởng môn cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đại sư huynh hôn mê quá lâu, ta không có thời gian trì hoãn, bèn mở tay ra, trong lòng bàn tay có một gốc Thiên Diệp Hoa, ta nói với Dược trưởng lão: “Chỗ ta có một gốc Thiên Diệp Hoa, có thể điều trị gân cốt của đại sư huynh, mời Dược trưởng lão giúp đỡ.”
Mọi người không biết sự trân quý của Thiên Diệp Hoa, chỉ có Dược trưởng lão vội vã tiếp nhận, mắt sáng như đuốc, liếc nhìn ta lâu hơn một chút: “Cứu người quan trọng.”
Giọt nước mắt treo bên má Vãn Nhĩ Nhĩ vô cùng đáng thương, vô cùng động lòng người, tuy người trong môn phái thấy con rắn này chết thì cũng yên lòng hơn phần nào, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy ta quá đáng.
Tống Lai đi ra khỏi đám người, quỳ một chân bên thân rắn, chỗ bảy tấc của nó chảy ra máu mùi thơm ngọt, ngửi một chút cũng khiến thần trí mê loạn.
Tống Lai quay đầu, mỉm cười: “Vậy mời Vãn sư muội có thiên phú tuyệt đỉnh nói cho chúng ta biết máu trong người con rắn độc này có gì đặc biệt?”
Sắc mặt Vãn Nhĩ Nhĩ trắng bệch, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Dược trưởng lão tiến lên hai bước, cúi người quan sát hồi lâu, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Tống Lai không e ngại nhiều như ông ta, trực tiếp nói thẳng: “Ngũ Sắc Tán, Linh Lý Nam, Tử Tức Thảo, không biết Vãn sư muội kiếm đâu ra mấy loại thảo dược chí độc chí âm như vậy cho linh sủng của ngươi ăn? Vì sao con rắn này lại lao thẳng tới chỗ đại sư huynh?”
Mỗi lần huynh ấy nói ra tên một thảo dược, sắc mặt Vãn Nhĩ Nhĩ lại tái đi một phần, nàng ta mở to mắt, mấp máy môi: “Sư huynh nói gì thế?”
Dược trưởng lão nhìn mạch đập và mắt của đại sư huynh, chậm chạp nói: “Huyết Mê Thuật, là cách để tạo ra Hoạt Tử Nhân.”
Nói tới Huyết Mê Thuật, mọi người còn không hiểu lắm, nhưng khi nghe tới ba chữ “Hoạt Tử Nhân”, ai cũng hít vào một hơi, lùi lại mấy bước.
Hoạt Tử Nhân có liên quan tới ma tộc, bởi vì trước đây, khi đám ma tu tung hoành, rất thích khoe khoang rằng chỉ có ma tộc bọn họ mới có thể tạo ra Hoạt Tử Nhân.
Ta ôm lấy đại sư huynh, lạnh lùng nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ.
Đám đệ tử vây xem sắc mặt cũng không tốt lắm, lần đầu tiên bọn họ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vãn Nhĩ Nhĩ.
Ngọc Dĩ chân nhân bây giờ rất ghét nghe tới ma tộc, có lẽ là do liên quan tới đứa con trai chết oan của ông ta, bèn lạnh mặt ngắt lời: “Nhĩ Nhĩ là một đệ tử mới nhập môn, sao hiểu được những thứ này? Đệ tử của ta chẳng lẽ lại dính dáng tới ma tộc?”
Tống Lai luôn không thích Ngọc Dĩ chân nhân, huynh ấy không hề khách khí, nhún vai nói: “Cũng chưa chắc.”
Ta bình tĩnh lên tiếng: “Sao chân nhân phải tức giận? Chỉ cần hỏi là biết rồi, không phải sao?”
Ngọc Dĩ chân nhân quay đầu hỏi: “Nhĩ Nhĩ, chuyện này là sao?”
Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn nàng ta.
Vãn Nhĩ Nhĩ run rẩy hồi lâu, không nói nên lời.
Ánh mắt của những người xung quanh không còn là hâm mộ và sùng bái nữa, mà dần dần chuyển sang chán ghét và sợ hãi.
Chúng ta đều đang chờ đợi, nàng ta lại chậm chạp không trả lời.
Cửa điện bị đẩy ra, gió lạnh thổi vào phòng, người cầm đầu mặc áo đen, là Tạ Như Tịch, sau lưng hắn còn có mấy người khiêm tốn theo sau.
Các đệ tử vô thức mở đường cho hắn.
Tạ Như Tịch không buộc tóc, mái tóc dài xõa tung, ngõn tay trắng nõn cầm một lệnh bài màu đỏ, lạnh lùng nói: “Việc này giao cho Tiên Minh thẩm tra!”
Cuối cùng, Vãn Nhĩ Nhĩ cũng lên tiếng: “Ta không biết xảy ra chuyện gì, không biết ngoài ta ra còn ai cho linh sủng này ăn nữa không?”
Đột nhiên, nàng ta nhớ ra gì đó, hô lớn lên: “Còn có một người, là Lưu Ngọc!”
Nữ đệ tử kia thường xuyên vui đùa với nàng ta, chỉ là hôm nay không đứng ở nơi này.
Trước kia, Tiên Minh được thành lập để cùng chống lại ma tộc, bây giờ ma tộc đã bị trấn áp, Tiên Minh không hùng mạnh như trước nhưng vẫn có quyền hành rất lớn.
Tạ Như Tịch không môn không phái, sớm đã có lời đồn tương lai Tạ Kiếm Quân sẽ quản lý Tiên Minh, về sau, quả đúng là như vậy.
Chỉ là trước đó hắn vẫn không khẳng định, cứ để tin đồn mập mờ như vậy, nhưng lúc này, hắn lại sẵn sàng lộ ra thân phận của mình chỉ vì bảo vệ Vãn Nhĩ Nhĩ.
Đây là tình cảm chân thành cỡ nào cơ chứ?
Đám người cũng ngầm thừa nhận việc Tiên Minh tiếp quản chuyện này.
Ngọc Dĩ chân nhân cầu còn không được.
Ta vẫn ngồi trên mặt đất, giúp đại sư huynh gạt ra tóc bạc dính trên môi: “Kiếm Quân có công bằng chính trực không?”
Hắn cụp mắt xuống: “Tiên Minh đương nhiên là công bằng chính trực.”
Ta nâng cao giọng: “Ta đang hỏi ngươi, Kiếm Quân, Tạ Như Tịch!”
Hắn đáp: “Đương nhiên.”
Ta không còn gì để nói.
Đệ tử xung quanh thấy vậy cũng hiểu rõ, trong mắt Tạ Như Tịch thì Triều Châu, đệ tử thân truyền của chưởng môn cũng chẳng có gì đặc biệt.
Đại sư huynh hôn mê quá lâu, ta không có thời gian trì hoãn, bèn mở tay ra, trong lòng bàn tay có một gốc Thiên Diệp Hoa, ta nói với Dược trưởng lão: “Chỗ ta có một gốc Thiên Diệp Hoa, có thể điều trị gân cốt của đại sư huynh, mời Dược trưởng lão giúp đỡ.”
Mọi người không biết sự trân quý của Thiên Diệp Hoa, chỉ có Dược trưởng lão vội vã tiếp nhận, mắt sáng như đuốc, liếc nhìn ta lâu hơn một chút: “Cứu người quan trọng.”