Hồi ức tựa như từng đoạn phim ngắn, thỉnh thoảng chỉ vì một câu nói hay một từ ngữ nào đó mà kéo người ta vào.
Tư Mậu Nam bảo Trương Nhất đi mượn một chiếc xe, vừa ra khỏi đoàn phim liền kéo Dư Tuyển chạy đi.
Dư Tuyển mở cửa xe, lúc Tư Mậu Nam cầm chìa khóa chuẩn bị lên ghế lái thì bị một người tới ngồi lên trước.
Cậu nói mình là trợ lý, không có lý gì lại để sếp lái xe.
Tư Mậu Nam lên xe, thắt dây an toàn một lượt, rồi nói với Dư Tuyển đang đánh lái tìm lối ra: “Có phải đang đau lòng tôi không?”
Dư Tuyển thiếu chút nữa đánh chệch tay lái, mím chặt môi nhìn chằm chằm phía trước, không biết nên tiếp lời thế nào.
Đau lòng không? Có chứ.
Đêm nay chỉ có hai người họ ra ngoài ăn cơm, tâm tình Dư Tuyển phức tạp, nhưng lại có một chút mong chờ.
Về phần nhà hàng nào ngon, thực ra cũng không quan trọng đến thế. Nếu như ngồi đối diện không phải người mình thích, thì một bàn mãn hán toàn tịch cũng chẳng có gì ngon nữa.
Tư Mậu Nam đưa Dư Tuyển địa chỉ, bọn họ đi thẳng tới đó.
Trên hướng dẫn cho thấy đến địa điểm này cần mất nửa tiếng, có đoạn đường tương đối ùn tắc vào buổi trưa.
Vừa bắt đầu, hai người đều vô cùng im lặng. Dư Tuyển chăm chú lái xe, không thể nào quay đầu sang vị trí của Tư Mậu Nam.
Ngược lại, trong cả quãng đường Tư Mậu Nam đều quang minh chính đại nhìn cậu.
Mãi đến khi Dư Tuyển không chịu được nữa, quay đầu hỏi anh khi dừng đèn đỏ: “Anh đừng có cứ nhìn tôi như thế.”
Tư Mậu Nam chống đầu cười híp mắt nhìn cậu: “Em không nhìn tôi làm sao biết được tôi đang nhìn em.”
Dư Tuyển yên lặng, câu hỏi này mang tính tuần hoàn vô hạn, không cách nào trả lời.
Không trả lời thì là ngầm đồng ý, nói ra thì lại lúng túng.
Mà rõ ràng Tư Mậu Nam chẳng cảm thấy lúng túng chút nào, anh còn đang rất hưởng thụ, Dư Tuyển cũng không cần tự mình thấy lúng túng.
Đi đến đoạn đường đang tắc, xe chỉ có thể dùng tốc độ rùa bò đi lên, bà nội tám mươi tuổi đi bộ còn nhanh hơn.
Sau đó, mục tiêu quan sát của Tư Mậu Nam đổi thành phong cảnh ngoài cửa kính.
Trên dưới cả nước không thành phố nào có khung cảnh buổi tối giống nhau. Thành phố Hạ là nơi du lịch, điểm tập trung du khách cũng không phải phạm vi nội thành nơi họ đang hoạt động. Trên đường đều là người trẻ thành thị dốc sức làm việc, dáng vẻ vội vã, không biết là đang vội vàng đi hẹn hò hay chỉ là đuổi theo tàu điện ngầm về nhà xem bản tin thời sự.
Khi anh và Dư Tuyển còn là học sinh, cũng sẽ đi ăn ở bên ngoài vào thời gian này.
Dư Tuyển chưa bao giờ ăn kiêng, có gì ăn đó, cho cái gì ăn cái đó, yêu thích gì thì sẽ ăn nhiều một chút, không yêu thích đến thế thì cũng sẽ không bỏ ăn. Mọi người đều nói trẻ con không kén ăn dễ nuôi, không cần lo lắng, có ai lại biết tại sao chúng không kén ăn bao giờ.
Ăn kiêng vì có điều kiện, không kén bởi vì nếu chọn sẽ không ăn được gì.
Trước đây Tư Mậu Nam cũng không biết, sau đó anh mới từ từ phát hiện, ngoại trừ đau lòng ra thì chẳng thấy gì khác.
Đương nhiên, đem Dư Tuyển đi ăn ngon cũng xuất phát từ mong muốn cùng chơi với Dư Tuyển, biến tướng mượn cớ. Bây giờ, vẫn là mượn cớ, không còn là muốn chơi cùng nhau nữa, mà là anh muốn quay lại cùng Dư Tuyển.
Không biết con đường quay lại này dài hay ngắn, chỉ có thể bước từng bước một đến, anh sợ Dư Tuyển hiện tại sẽ không đón nhận anh nữa.
Một mặt muốn nhanh một chút quay lại với nhau, một mặt vừa hy vọng thời gian có thể ngưng lại vào một khắc yên tĩnh này, cứ như vậy nhìn gò má cậu, hít chung một bầu không khí, đi chung một con đường, ngồi trong cùng một chiếc xe, nếu như còn có thể ngủ chung giường, thì càng tốt hơn.
Khi trong đầu Tư Mậu Nam chợt lóe lên vô số ý nghĩ lưu manh, Dư Tuyển đã lái xe đến địa điểm ăn cơm Tư Mậu Nam bảo.
Nhà hàng không hề bí mật, có rất nhiều khách xếp hàng tại cửa.
Dư Tuyển dựa theo yêu cầu của bảo vệ, dừng xe ở khu để xe, còn chưa xuống đã nói với Tư Mậu Nam: “Nếu không hẹn trước, tôi đi xếp hàng, anh đừng xuống.”
Tư Mậu Nam mở điện thoại ra, cười cho cậu xem tin nhắn: “Tôi đặt trước bảy giờ tối, chúng ta còn đến sớm kìa.”
Khi họ xuất phát từ đoàn phim chừng sáu rưỡi, ở trên đường bị chặn một hồi lâu, bây giờ đúng là vừa vặn, đến sớm chứ không có muộn.
Tư Mậu Nam tháo dây an toàn, đang muốn xuống xe, bị Dư Tuyển gọi lại: “Đừng quên khẩu trang với mũ.”
Tư Mậu Nam lấy ra khẩu trang mới, nói: “Phiền phức.”
Dư Tuyển theo bản năng đáp: “Vậy anh còn chọn làm diễn viên. Không biết sức quyến rũ của mình đáng sợ bao nhiêu à?”
Tư Mậu Nam quay người xuống xe, đưa lưng về phía Dư Tuyển nhỏ giọng nói câu gì, mà sức chú ý của Dư Tuyển bị biển hiệu lớn của quán hấp dẫn, cũng không nghe thấy.
Xung quanh nhộn nhịp sôi động, còn có thể nghe thấy tiếng quát tháo của nhân viên trong ngoài quán, không có chút gì dính tới sự yên tĩnh.
Bên ngoài nhà hàng có một hồ nhân tạo, gió đêm vi vu thổi tới, rất nhiều người đều chọn vị trí ven hồ, rất thoải mái.
Dư Tuyển cũng muốn, mà cân nhắc đến sức ảnh hưởng trước mắt của Tư Mậu Nam, và cũng không phải cậu đặt phòng, vẫn không nói gì.
Sau khi họ vào phòng riêng, chút xíu tiếc nuối Dư Tuyển vừa lộ ra liền biến mất không còn chút tăm hơi nào.
Phòng riêng này tựa vào hồ, tuy là hồ nhân tạo, nhưng thật sự có thể khiến lượng khách tăng lên, tiếng quát của nhân viên phục vụ cũng biến thành một loại đặc sản địa phương, mà không phải tạp âm chói tai nữa.
Dư Tuyển nằm nhoài trên bệ cửa sổ hướng ra phía ngoài, mặt nước dập dờn sóng sánh, gió nhẹ phả qua mặt, thực thoải mái.
Tư Mậu Nam đã bỏ khẩu trang cùng mũ lưỡi trai xuống, từ lúc đi vào cửa ánh mắt chưa từng rời khỏi Dư Tuyển. Anh thấy Dư Tuyển vui vẻ vì một phòng riêng bên hồ nhân tạo, vì cậu làm cái gì đều đáng giá.
Dư Tuyển hưởng thụ phút chốc, nhận ra mình hơi đắc ý, trở lại chỗ ngồi.
Một cái bàn tròn lớn, hai người ngồi cùng một phía, để sau tiện mang món ăn lên.
Nhân viên phục vụ hỏi hai người có muốn tự mình chọn hải sản tươi không, nếu không thì cũng có thể nhờ họ.
Tư Mậu Nam dịu dàng hỏi Dư Tuyển: “Muốn đi không?”
Lúc này Dư Tuyển giống như đã ở trong trời đông giá rét một tiếng rồi, sau uống hết một chén trà nóng, trong lòng ấm áp hơn.
Dư Tuyển hỏi anh: “Anh có không ăn được cái gì không?”
Tư Mậu Nam nhìn cậu nói: “Giống như trước, gọi món em thích đi.”
Dư Tuyển: “Tôi biết rồi.”
Tư Mậu Nam vẫn như trước không đổi, toàn bảo cậu gọi món mình thích.
Thật ra nơi đây giống như một chợ chế biến hải sản tươi. Tất cả quy trình làm việc đều được sắp xếp chặt chẽ, ngược lại không cảm thấy hỗn loạn.
Bọn họ cũng không phải phái dưỡng sinh, Tư Mậu Nam dẫn cậu đến đây dường như cũng không có vấn đề gì.
Dư Tuyển nửa điểm không nương tay chọn hải sản tươi, khó chịu ban ngày đã dịu đi rất nhiều.
Cậu chọn cá mú, tôm rảo, tôm tít, cua đồng, rồi nhặt chút sò hến, lúc ngang qua quầy đồ uống, gọi hai trái dừa già. Nước dừa già ngọt so với dừa xanh, kỳ thực đều là đồ Tư Mậu Nam thích.
Nhân viên phục vụ dựa theo yêu cầu khẩu vị Dư Tuyển gọi để sắp xếp chế biến món ăn.
Cũng không phải nhà hàng xa hoa gì hết, sẽ không cần chú ý nhiều đến vậy.
Lúc Dư Tuyển trở lại phòng riêng, hai trái dừa già cậu gọi đã được đem vào, Tư Mậu Nam đang cầm ống hút uống nước dừa.
Anh đúng lúc ném đến một câu: “Là nước dừa tôi thích.”
Dư Tuyển: “Vốn là nơi anh chọn.”
Tư Mậu Nam một mặt vô tội: “Tôi giống em, là lần đầu tới.”
Dư Tuyển ngồi xuống vị trí ban đầu, khó hiểu cảm thấy vị trí này dường như kéo gần khoảng cách với Tư Mậu Nam hơn, là ảo giác của cậu sao?
“Tôi gọi tôm hấp, tôm tít muối tiêu, còn có cua đồng để cùng với nồi đất nấu cháo, một ít sò hến xào, anh có muốn gọi gì khác không?”
“Em gọi đều là món tôi thích, không có món nào là không thích cả. Dư Tuyển, em đang khách khí với tôi làm gì?” Tư Mậu Nam dựa lưng vào ghế nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm túc.
Dư Tuyền từ đâu đó lấy ra một điếu thuốc, nói: “Anh là sếp tôi, không phải nên khách khí sao?”
Tư Mậu Nam đoạt lại điếu thuốc cậu sắp ngậm vào miệng: “Em cho rằng tôi muốn làm sếp em à?”
Dư Tuyển không thể làm gì khác hơn là rút ra một điếu nữa, đốt lên: “Này là chuẩn bị đuổi việc tôi hả?”
Tư Mậu Nam không bảo Dư Tuyển châm lửa, mà đoạt lại điếu thuốc trong miệng cậu ngậm vào miệng, lúc nhả khói ra, anh hỏi ngược lại Dư Tuyển: “Em nói xem?”
“Cướp thuốc lá của tôi thú vị lắm à?” Dư Tuyển thiếu chút nữa bị hành động của anh chọc đến giận.
“Nghiện thuốc vẫn nặng như thế, sáng sớm nay tôi vào phòng em cũng thấy được.” Tư Mậu Nam chẳng hề giận cậu, Dư Tuyển cực kỳ dễ dỗ.
Dư Tuyển đột nhiên được quan tâm: “…Tôi cũng đâu cho anh vào, tôi nghiện thuốc cũng không hơn được anh.”
“Cưng ơi, anh đây cai thuốc lá rồi.” Tư Mậu Nam dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
Dư Tuyển thiếu chút đã bị câu cưng ơi này của anh làm sặc, nhìn thẳng vào anh: “Tôi tin anh chắc? Có cần chuẩn bị trước khi nói dối không vậy?
Ngày ấy họ gặp nhau ở công ty, trước mặt Tư Mậu Nam còn có tàn thuốc rơi rớt mới vừa tắt.
Tư Mậu Nam bị cậu nhìn, cũng nghĩ đến: “…Ngoài ý muốn thôi.” Đúng là anh có cai một khoảng thời gian, thỉnh thoảng tâm trạng xuống dốc sẽ hút một chút. “Nói chung, mấy ngày nay tôi không hút.”
Dư Tuyển không tỏ rõ ý kiến: “Như vậy không thể chứng minh được anh đã cai hoàn toàn.”
Tư Mậu Nam dịu dàng nhìn thẳng vào Dư Tuyển: “Được thôi, em bớt hút đi, tôi cai hoàn toàn, chúng không tốt cho phổi, được không?”
Giọng Tư Mậu Nam dịu dàng hơn so với bất kỳ lúc nào khác, khiến Dư Tuyển không ứng phó kịp, điểm yếu bỗng nhiên bị chọt vào. Cho tới nay, điều cậu hoàn toàn không đỡ được chính là vũ khí dịu dàng chết người của Tư Mậu Nam. Hôm nay, vũ khí này lao về phía mình, cậu không khó chịu, thậm chí còn có chút vui mừng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dư Tuyển gật đầu: “Được.”
Tư Mậu Nam hài lòng gật đầu: “Ngoan.”
Dư Tuyển cho anh một ánh mắt lạnh lùng, chỉ vào mình: “Sếp à, tôi khuyên anh nên thay một từ khác.”
Tư Mậu Nam biết nghe lời đáp: “Được, trợ lý Dư.”
Bố khỉ, sao lại nghe giống bị đùa giỡn thế này.
Trợ lý Dư không có cách nào đứng dậy đánh sếp của mình.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ bắt đầu mang món ăn lên cho họ.
Tư Mậu Nam thật sự là một cây hormone di động, Dư Tuyển bị anh dụ dỗ, mà lại không biết ứng phó thế nào.
Khốn kiếp, cũng chẳng biết bây giờ anh ta đã ghẹo được bao nhiêu người.
Lúc nhân viên phục vụ đi vào, Tư Mậu Nam dùng mũ chặn mặt, không bị đối phương nhận ra.
Giờ đây hai người họ đều trong trạng thái bụng đói cồn cào, chăm chú ăn hải sản tươi.
Ăn đầy một bụng căng tròn, hai người hóng gió hồ một hồi rồi mới đi.
Lái xe lúc về vẫn là Dư Tuyển.
Không khí giữa hai người cũng coi như không tệ, chỉ nói về ẩm thực và địa điểm du lịch ở thành phố Hạ, không ai nhắc tới chuyện xưa.
Xe dừng ở khu để xe trước khách sạn, hai người đều không di chuyển, bên trong xe rất yên tĩnh, trước khi xuống xe, Tư Mậu Nam lúc này mới phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh, anh nhìn chằm chằm phía trước, hỏi: “Chúng ta còn có thể quay lại như trước không?”
Dường như đã qua một thế kỷ, Dư Tuyển mới thấp giọng nói: “Không thể đâu.”
Bầu không khí tốt đẹp tạo được trong một đêm im bặt đi trong nháy mắt này.
Tư Mậu Nam bảo Trương Nhất đi mượn một chiếc xe, vừa ra khỏi đoàn phim liền kéo Dư Tuyển chạy đi.
Dư Tuyển mở cửa xe, lúc Tư Mậu Nam cầm chìa khóa chuẩn bị lên ghế lái thì bị một người tới ngồi lên trước.
Cậu nói mình là trợ lý, không có lý gì lại để sếp lái xe.
Tư Mậu Nam lên xe, thắt dây an toàn một lượt, rồi nói với Dư Tuyển đang đánh lái tìm lối ra: “Có phải đang đau lòng tôi không?”
Dư Tuyển thiếu chút nữa đánh chệch tay lái, mím chặt môi nhìn chằm chằm phía trước, không biết nên tiếp lời thế nào.
Đau lòng không? Có chứ.
Đêm nay chỉ có hai người họ ra ngoài ăn cơm, tâm tình Dư Tuyển phức tạp, nhưng lại có một chút mong chờ.
Về phần nhà hàng nào ngon, thực ra cũng không quan trọng đến thế. Nếu như ngồi đối diện không phải người mình thích, thì một bàn mãn hán toàn tịch cũng chẳng có gì ngon nữa.
Tư Mậu Nam đưa Dư Tuyển địa chỉ, bọn họ đi thẳng tới đó.
Trên hướng dẫn cho thấy đến địa điểm này cần mất nửa tiếng, có đoạn đường tương đối ùn tắc vào buổi trưa.
Vừa bắt đầu, hai người đều vô cùng im lặng. Dư Tuyển chăm chú lái xe, không thể nào quay đầu sang vị trí của Tư Mậu Nam.
Ngược lại, trong cả quãng đường Tư Mậu Nam đều quang minh chính đại nhìn cậu.
Mãi đến khi Dư Tuyển không chịu được nữa, quay đầu hỏi anh khi dừng đèn đỏ: “Anh đừng có cứ nhìn tôi như thế.”
Tư Mậu Nam chống đầu cười híp mắt nhìn cậu: “Em không nhìn tôi làm sao biết được tôi đang nhìn em.”
Dư Tuyển yên lặng, câu hỏi này mang tính tuần hoàn vô hạn, không cách nào trả lời.
Không trả lời thì là ngầm đồng ý, nói ra thì lại lúng túng.
Mà rõ ràng Tư Mậu Nam chẳng cảm thấy lúng túng chút nào, anh còn đang rất hưởng thụ, Dư Tuyển cũng không cần tự mình thấy lúng túng.
Đi đến đoạn đường đang tắc, xe chỉ có thể dùng tốc độ rùa bò đi lên, bà nội tám mươi tuổi đi bộ còn nhanh hơn.
Sau đó, mục tiêu quan sát của Tư Mậu Nam đổi thành phong cảnh ngoài cửa kính.
Trên dưới cả nước không thành phố nào có khung cảnh buổi tối giống nhau. Thành phố Hạ là nơi du lịch, điểm tập trung du khách cũng không phải phạm vi nội thành nơi họ đang hoạt động. Trên đường đều là người trẻ thành thị dốc sức làm việc, dáng vẻ vội vã, không biết là đang vội vàng đi hẹn hò hay chỉ là đuổi theo tàu điện ngầm về nhà xem bản tin thời sự.
Khi anh và Dư Tuyển còn là học sinh, cũng sẽ đi ăn ở bên ngoài vào thời gian này.
Dư Tuyển chưa bao giờ ăn kiêng, có gì ăn đó, cho cái gì ăn cái đó, yêu thích gì thì sẽ ăn nhiều một chút, không yêu thích đến thế thì cũng sẽ không bỏ ăn. Mọi người đều nói trẻ con không kén ăn dễ nuôi, không cần lo lắng, có ai lại biết tại sao chúng không kén ăn bao giờ.
Ăn kiêng vì có điều kiện, không kén bởi vì nếu chọn sẽ không ăn được gì.
Trước đây Tư Mậu Nam cũng không biết, sau đó anh mới từ từ phát hiện, ngoại trừ đau lòng ra thì chẳng thấy gì khác.
Đương nhiên, đem Dư Tuyển đi ăn ngon cũng xuất phát từ mong muốn cùng chơi với Dư Tuyển, biến tướng mượn cớ. Bây giờ, vẫn là mượn cớ, không còn là muốn chơi cùng nhau nữa, mà là anh muốn quay lại cùng Dư Tuyển.
Không biết con đường quay lại này dài hay ngắn, chỉ có thể bước từng bước một đến, anh sợ Dư Tuyển hiện tại sẽ không đón nhận anh nữa.
Một mặt muốn nhanh một chút quay lại với nhau, một mặt vừa hy vọng thời gian có thể ngưng lại vào một khắc yên tĩnh này, cứ như vậy nhìn gò má cậu, hít chung một bầu không khí, đi chung một con đường, ngồi trong cùng một chiếc xe, nếu như còn có thể ngủ chung giường, thì càng tốt hơn.
Khi trong đầu Tư Mậu Nam chợt lóe lên vô số ý nghĩ lưu manh, Dư Tuyển đã lái xe đến địa điểm ăn cơm Tư Mậu Nam bảo.
Nhà hàng không hề bí mật, có rất nhiều khách xếp hàng tại cửa.
Dư Tuyển dựa theo yêu cầu của bảo vệ, dừng xe ở khu để xe, còn chưa xuống đã nói với Tư Mậu Nam: “Nếu không hẹn trước, tôi đi xếp hàng, anh đừng xuống.”
Tư Mậu Nam mở điện thoại ra, cười cho cậu xem tin nhắn: “Tôi đặt trước bảy giờ tối, chúng ta còn đến sớm kìa.”
Khi họ xuất phát từ đoàn phim chừng sáu rưỡi, ở trên đường bị chặn một hồi lâu, bây giờ đúng là vừa vặn, đến sớm chứ không có muộn.
Tư Mậu Nam tháo dây an toàn, đang muốn xuống xe, bị Dư Tuyển gọi lại: “Đừng quên khẩu trang với mũ.”
Tư Mậu Nam lấy ra khẩu trang mới, nói: “Phiền phức.”
Dư Tuyển theo bản năng đáp: “Vậy anh còn chọn làm diễn viên. Không biết sức quyến rũ của mình đáng sợ bao nhiêu à?”
Tư Mậu Nam quay người xuống xe, đưa lưng về phía Dư Tuyển nhỏ giọng nói câu gì, mà sức chú ý của Dư Tuyển bị biển hiệu lớn của quán hấp dẫn, cũng không nghe thấy.
Xung quanh nhộn nhịp sôi động, còn có thể nghe thấy tiếng quát tháo của nhân viên trong ngoài quán, không có chút gì dính tới sự yên tĩnh.
Bên ngoài nhà hàng có một hồ nhân tạo, gió đêm vi vu thổi tới, rất nhiều người đều chọn vị trí ven hồ, rất thoải mái.
Dư Tuyển cũng muốn, mà cân nhắc đến sức ảnh hưởng trước mắt của Tư Mậu Nam, và cũng không phải cậu đặt phòng, vẫn không nói gì.
Sau khi họ vào phòng riêng, chút xíu tiếc nuối Dư Tuyển vừa lộ ra liền biến mất không còn chút tăm hơi nào.
Phòng riêng này tựa vào hồ, tuy là hồ nhân tạo, nhưng thật sự có thể khiến lượng khách tăng lên, tiếng quát của nhân viên phục vụ cũng biến thành một loại đặc sản địa phương, mà không phải tạp âm chói tai nữa.
Dư Tuyển nằm nhoài trên bệ cửa sổ hướng ra phía ngoài, mặt nước dập dờn sóng sánh, gió nhẹ phả qua mặt, thực thoải mái.
Tư Mậu Nam đã bỏ khẩu trang cùng mũ lưỡi trai xuống, từ lúc đi vào cửa ánh mắt chưa từng rời khỏi Dư Tuyển. Anh thấy Dư Tuyển vui vẻ vì một phòng riêng bên hồ nhân tạo, vì cậu làm cái gì đều đáng giá.
Dư Tuyển hưởng thụ phút chốc, nhận ra mình hơi đắc ý, trở lại chỗ ngồi.
Một cái bàn tròn lớn, hai người ngồi cùng một phía, để sau tiện mang món ăn lên.
Nhân viên phục vụ hỏi hai người có muốn tự mình chọn hải sản tươi không, nếu không thì cũng có thể nhờ họ.
Tư Mậu Nam dịu dàng hỏi Dư Tuyển: “Muốn đi không?”
Lúc này Dư Tuyển giống như đã ở trong trời đông giá rét một tiếng rồi, sau uống hết một chén trà nóng, trong lòng ấm áp hơn.
Dư Tuyển hỏi anh: “Anh có không ăn được cái gì không?”
Tư Mậu Nam nhìn cậu nói: “Giống như trước, gọi món em thích đi.”
Dư Tuyển: “Tôi biết rồi.”
Tư Mậu Nam vẫn như trước không đổi, toàn bảo cậu gọi món mình thích.
Thật ra nơi đây giống như một chợ chế biến hải sản tươi. Tất cả quy trình làm việc đều được sắp xếp chặt chẽ, ngược lại không cảm thấy hỗn loạn.
Bọn họ cũng không phải phái dưỡng sinh, Tư Mậu Nam dẫn cậu đến đây dường như cũng không có vấn đề gì.
Dư Tuyển nửa điểm không nương tay chọn hải sản tươi, khó chịu ban ngày đã dịu đi rất nhiều.
Cậu chọn cá mú, tôm rảo, tôm tít, cua đồng, rồi nhặt chút sò hến, lúc ngang qua quầy đồ uống, gọi hai trái dừa già. Nước dừa già ngọt so với dừa xanh, kỳ thực đều là đồ Tư Mậu Nam thích.
Nhân viên phục vụ dựa theo yêu cầu khẩu vị Dư Tuyển gọi để sắp xếp chế biến món ăn.
Cũng không phải nhà hàng xa hoa gì hết, sẽ không cần chú ý nhiều đến vậy.
Lúc Dư Tuyển trở lại phòng riêng, hai trái dừa già cậu gọi đã được đem vào, Tư Mậu Nam đang cầm ống hút uống nước dừa.
Anh đúng lúc ném đến một câu: “Là nước dừa tôi thích.”
Dư Tuyển: “Vốn là nơi anh chọn.”
Tư Mậu Nam một mặt vô tội: “Tôi giống em, là lần đầu tới.”
Dư Tuyển ngồi xuống vị trí ban đầu, khó hiểu cảm thấy vị trí này dường như kéo gần khoảng cách với Tư Mậu Nam hơn, là ảo giác của cậu sao?
“Tôi gọi tôm hấp, tôm tít muối tiêu, còn có cua đồng để cùng với nồi đất nấu cháo, một ít sò hến xào, anh có muốn gọi gì khác không?”
“Em gọi đều là món tôi thích, không có món nào là không thích cả. Dư Tuyển, em đang khách khí với tôi làm gì?” Tư Mậu Nam dựa lưng vào ghế nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt tỏ vẻ nghiêm túc.
Dư Tuyền từ đâu đó lấy ra một điếu thuốc, nói: “Anh là sếp tôi, không phải nên khách khí sao?”
Tư Mậu Nam đoạt lại điếu thuốc cậu sắp ngậm vào miệng: “Em cho rằng tôi muốn làm sếp em à?”
Dư Tuyển không thể làm gì khác hơn là rút ra một điếu nữa, đốt lên: “Này là chuẩn bị đuổi việc tôi hả?”
Tư Mậu Nam không bảo Dư Tuyển châm lửa, mà đoạt lại điếu thuốc trong miệng cậu ngậm vào miệng, lúc nhả khói ra, anh hỏi ngược lại Dư Tuyển: “Em nói xem?”
“Cướp thuốc lá của tôi thú vị lắm à?” Dư Tuyển thiếu chút nữa bị hành động của anh chọc đến giận.
“Nghiện thuốc vẫn nặng như thế, sáng sớm nay tôi vào phòng em cũng thấy được.” Tư Mậu Nam chẳng hề giận cậu, Dư Tuyển cực kỳ dễ dỗ.
Dư Tuyển đột nhiên được quan tâm: “…Tôi cũng đâu cho anh vào, tôi nghiện thuốc cũng không hơn được anh.”
“Cưng ơi, anh đây cai thuốc lá rồi.” Tư Mậu Nam dụi điếu thuốc vào gạt tàn.
Dư Tuyển thiếu chút đã bị câu cưng ơi này của anh làm sặc, nhìn thẳng vào anh: “Tôi tin anh chắc? Có cần chuẩn bị trước khi nói dối không vậy?
Ngày ấy họ gặp nhau ở công ty, trước mặt Tư Mậu Nam còn có tàn thuốc rơi rớt mới vừa tắt.
Tư Mậu Nam bị cậu nhìn, cũng nghĩ đến: “…Ngoài ý muốn thôi.” Đúng là anh có cai một khoảng thời gian, thỉnh thoảng tâm trạng xuống dốc sẽ hút một chút. “Nói chung, mấy ngày nay tôi không hút.”
Dư Tuyển không tỏ rõ ý kiến: “Như vậy không thể chứng minh được anh đã cai hoàn toàn.”
Tư Mậu Nam dịu dàng nhìn thẳng vào Dư Tuyển: “Được thôi, em bớt hút đi, tôi cai hoàn toàn, chúng không tốt cho phổi, được không?”
Giọng Tư Mậu Nam dịu dàng hơn so với bất kỳ lúc nào khác, khiến Dư Tuyển không ứng phó kịp, điểm yếu bỗng nhiên bị chọt vào. Cho tới nay, điều cậu hoàn toàn không đỡ được chính là vũ khí dịu dàng chết người của Tư Mậu Nam. Hôm nay, vũ khí này lao về phía mình, cậu không khó chịu, thậm chí còn có chút vui mừng.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Dư Tuyển gật đầu: “Được.”
Tư Mậu Nam hài lòng gật đầu: “Ngoan.”
Dư Tuyển cho anh một ánh mắt lạnh lùng, chỉ vào mình: “Sếp à, tôi khuyên anh nên thay một từ khác.”
Tư Mậu Nam biết nghe lời đáp: “Được, trợ lý Dư.”
Bố khỉ, sao lại nghe giống bị đùa giỡn thế này.
Trợ lý Dư không có cách nào đứng dậy đánh sếp của mình.
Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ bắt đầu mang món ăn lên cho họ.
Tư Mậu Nam thật sự là một cây hormone di động, Dư Tuyển bị anh dụ dỗ, mà lại không biết ứng phó thế nào.
Khốn kiếp, cũng chẳng biết bây giờ anh ta đã ghẹo được bao nhiêu người.
Lúc nhân viên phục vụ đi vào, Tư Mậu Nam dùng mũ chặn mặt, không bị đối phương nhận ra.
Giờ đây hai người họ đều trong trạng thái bụng đói cồn cào, chăm chú ăn hải sản tươi.
Ăn đầy một bụng căng tròn, hai người hóng gió hồ một hồi rồi mới đi.
Lái xe lúc về vẫn là Dư Tuyển.
Không khí giữa hai người cũng coi như không tệ, chỉ nói về ẩm thực và địa điểm du lịch ở thành phố Hạ, không ai nhắc tới chuyện xưa.
Xe dừng ở khu để xe trước khách sạn, hai người đều không di chuyển, bên trong xe rất yên tĩnh, trước khi xuống xe, Tư Mậu Nam lúc này mới phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh, anh nhìn chằm chằm phía trước, hỏi: “Chúng ta còn có thể quay lại như trước không?”
Dường như đã qua một thế kỷ, Dư Tuyển mới thấp giọng nói: “Không thể đâu.”
Bầu không khí tốt đẹp tạo được trong một đêm im bặt đi trong nháy mắt này.