Đỗ Vân Sinh trở lại bản Khất La, tìm được cơ hội gọi cho bạn nhờ liên lạc với đại sư.
Bạn tốt chuyển lời thay, đại sư nói ông không còn cách nào.
“Đại sư không ngờ ông lại trực tiếp trêu chọc vu cổ sư. Ông ấy nói ông người nào không trêu lại đi trêu chọc vu cổ sư làm gì cơ chứ. Dù có đi trêu chọc dân bản am hiểu cổ thuật nào cũng đều tốt hơn vu cổ sư, vu cổ sư là tồn tại mà không ai dám chọc. Họ là những vị thần của bản Miêu, không thể chọc, không dám chọc.”
“Đại sư còn nói, ông ấy rất phục ông luôn. Vu cổ sư cũng cho ông trêu chọc. Vân Sinh, tôi đã sớm nói ông rồi, đừng tùy tiện trêu chọc người khác. Ông tém lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt đi. Đại sư còn đề nghị ông hãy cố gắng ăn ở tốt với vị vu cổ sư kia đấy.”
Trái tim Đỗ Vân Sinh rơi xuống đáy vực, chìm nghỉm. Trong bóng tối trước mắt không thấy được ánh sáng.
Leng keng. Leng keng.
Đằng Chỉ Thanh xuất hiện sau lưng hắn, trên tay bưng bát canh thuốc bổ và nước thuốc: “Vân Sinh, lại đây.”
Đỗ Vân Sinh cất điện thoại, xoay người đi về phía y.
Leng keng. Leng keng.
Chiếc chuông đeo trên cổ tay hắn vang lên. Giờ phút này tâm trạng hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Đỗ Vân Sinh ngồi xuống, nhìn canh bổ và nước thuốc mà thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nhỏ giọng thương lượng: “A Thanh, em làm anh thấy sợ hãi.”
Đằng Chỉ Thanh ngước mắt: “Vân Sinh, ngươi trêu chọc ta trước.”
Đỗ Vân Sinh tức thì thu quân ngừng chiến, những lời muốn nói đều trào dâng đến cổ rồi mà không thể thốt ra miệng, bởi vì hắn đuối lý.
“Uống đi, tốt cho ngươi.”
Đằng Chỉ Thanh bê bát canh đưa tới trước mặt Đỗ Vân Sinh. Đỗ Vân Sinh bưng bát uống hai ngụm, ngước nhìn y: “Thực xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi, Vân Sinh. Ngươi đã nói không phụ ta, không hối hận, ngươi phải làm được. Ngươi trêu chọc ta trước, ngươi không thể buông tay trước được.”
“Thực xin lỗi.”
“Uống canh đi.”
Đỗ Vân Sinh lẳng lặng uống canh, Đằng Chỉ Thanh ở phía đối diện dịu dàng nhìn hắn. Đỗ Vân Sinh không hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt Đằng Chỉ Thanh, cho nên hắn không biết Đằng Chỉ Thanh đang ngắm nhìn vợ con mình.
Hắn không biết, đó là ánh mắt khi nhìn thứ còn quý giá hơn cả mạng sống.
Nhưng trái tim Đỗ Vân Sinh đã từng rung động. Hắn vốn bị gương mặt Đằng Chỉ Thanh mê hoặc, đã từng yêu và đối xử với y một cách chân thành, không ai có thể khiến hắn muốn kề bên cả đời như Đằng Chỉ Thanh.
Hắn thật sự, thật sự từng muốn yên ổn trọn đời với Đằng Chỉ Thanh.
Nhưng rồi không hiểu sao lại thành ra như này, đột nhiên cảm thấy chán ghét, đột nhiên cảm thấy có Đằng Chỉ Thanh hay không cũng được, nếu vứt bỏ cũng sẽ không buồn gì cho lắm.
Song giờ nhìn Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh nhận ra hắn vẫn sẽ rung động trước Đằng Chỉ Thanh.
Nhất thời, Đỗ Vân Sinh cũng cảm thấy nghi ngờ.
Rốt cuộc hắn có còn yêu Đằng Chỉ Thanh không?
Đỗ Vân Sinh uống hết canh bổ, ngẩng đầu trông mong nhìn một bát khác.
Đằng Chỉ Thanh bèn đẩy một bát thuốc cho hắn, đó là canh vị mơ chua giúp trợ sản.
Đỗ Vân Sinh uống nước thuốc xong cảm thấy chân tay đều ấm áp, không khỏi tò mò: “Hai bát này là canh gì vậy?”
“Canh bổ và nước thuốc.”
“Nước thuốc?” Đỗ Vân Sinh bắt được chữ ‘thuốc’, hơi lo lắng hỏi: “Là mấy loại thuốc gì vậy, không được uống thuốc linh tinh đâu.”
“Thuốc dưỡng thai.”
“Hả?”
“Trong bụng ngươi có đứa trẻ, hai tháng rồi. Ta đã sớm nói với ngươi, ngươi không tin à?”
Sự im lặng dài dằng dặc kết thúc bằng việc một cái bát canh bị ném vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Đỗ Vân Sinh mặt tái mét trợn mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh: “Em bị thần kinh à? Hai ta từng ngủ rất nhiều lần rồi, cấu tạo cơ thể có vấn đề gì đâu.”
Hắn vừa nói vừa cúi xuống nhìn nửa người dưới, cầm lấy bóp bóp thấy vẫn còn, nhẹ nhàng thở ra: “Anh là nam, không có vấn đề. A Thanh, em bị ảo tưởng à?”
Đôi khi đứa con có thể duy trì tình cảm ổn định, chẳng lẽ A Thanh bị kích thích đến nỗi bị bệnh ảo tưởng?
Đằng Chỉ Thanh đứng dậy, nắm tay Đỗ Vân Sinh qua bàn, đặt lên trên chiếc bụng hơi nhô lên của hắn. Y nhìn chăm chú vào Đỗ Vân Sinh: “Thật sự không nhận ra à? Hay là định tiếp tục vờ như không biết?”
Đỗ Vân Sinh đột nhiên hất tay Đằng Chỉ Thanh ra, giận dữ nói: “Đồ thần kinh! Tôi là nam nhân, sao có thể mang thai được?! Anh đừng nói bừa, tôi chỉ béo lên thôi!”
Đằng Chỉ Thanh: “Hồi thế giới còn nguyên sơ, người dựng dục sinh mệnh cũng không hề phân biệt giới tính. Chẳng qua sau này tiến hóa, chỉ một phần người còn giữ lại chức năng sinh sản. Những người không còn khả năng sinh sản là đàn ông. Nhưng nếu muốn tìm lại thì không khó.”
“Vân Sinh, đối với vu cổ sư, loại chuyện này không khó.”
Đỗ Vân Sinh rơi lệ đầy mặt, co rúm trong góc, cảnh giác trợn mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh: “Anh điên rồi, anh là đồ điên.”
Đằng Chỉ Thanh đứng trong bóng tối, khuôn mặt ẩn trong bóng tối không rõ vẻ mặt. Nhưng những chiếc chuông trên dây buộc tóc y vẫn vang lên liên tục, leng keng, leng keng… Dồn dập không ngừng.
Y chần chừ khó hiểu hỏi: “Là ngươi nói muốn có con mà, Vân Sinh, ngươi nói muốn có con ruột. Con ruột của chúng ta, ngươi rõ ràng rất vui vẻ.”
Thời hai người còn mặn nồng, Đỗ Vân Sinh từng nói đùa muốn sinh con. Sau này hắn muốn chia tay, cũng nói muốn có con ruột. Nếu con cái là vấn đề, vậy thì y đã giải quyết được vấn đề.
Y giải quyết vấn đề rồi, Đỗ Vân Sinh lại càng sợ y hơn.
Đằng Chỉ Thanh không hiểu nổi.
“Tại sao?”
Đỗ Vân Sinh điên cuồng hét lên: “Tôi nói muốn sinh đứa con của chúng ta là đang đùa!! Anh có hiểu đùa là gì không?! Chỉ là giả, là những thứ không có thật!! Tôi nói muốn có con ruột cũng là giả, lừa anh thôi, muốn lấy cớ chia tay mà thôi!! Sao anh lại không hiểu chứ? Thế mà anh lại không hiểu?”
Giờ phút này hắn dường như cuối cùng cũng nhận ra tư duy của Đằng Chỉ Thanh không hề giống hắn. Rốt cuộc đối phương thật sự tin những lời đùa cợt và lấy cớ của hắn, hay là cố tình hùa theo?
Đỗ Vân Sinh nơm nớp lo sợ hỏi.
Đằng Chỉ Thanh nhàn nhạt nhìn hắn: “Có lẽ… cả hai.”
Đỗ Vân Sinh: “Vì, vì sao?”
“Bởi vì… Ta không tin ngươi. Vân Sinh, ta không tin ngươi, không thể tin ngươi.”
Đằng Chỉ Thanh thở dài nói, sau đó biến mất trước mặt Đỗ Vân Sinh, rồi đột nhiên tựa như một làn khói nhẹ xuất hiện ở đằng sau Đỗ Vân Sinh, vươn tay ôm lấy hắn, tựa như dùng gông xiềng khóa chặt hắn lại.
…
Kể từ khi Đằng Chỉ Thanh có trí nhớ, y đã biết mình là một vu cổ sư. Y gần như hòa làm một với thiên nhiên đất trời. Y có thể cảm nhận được sự chuyển động và những biến đổi nhỏ nhất của thế giới. Y có thể dễ dàng nuôi được cổ trùng, cũng có thể tự nhiên chỉ huy chúng.
Y trở thành vu cổ sư trẻ nhất bản Khất La, không ai dám làm càn trước mặt y.
Năm bảy tuổi y lộ ra thiên phú dùng cổ siêu phàm. Năm tám tuổi, cổ thuật của y đã vượt qua vị vu cổ sư hồi đó.
Năm mười sáu tuổi, Đằng Chỉ Thanh nhìn thấy trong bản có một cô gái yêu một tên đàn ông ngoài bản, nhưng hắn ta lại phụ bạc. Cô ta không cam lòng, đuổi theo. Sau đó tên đàn ông khổ sở cầu xin giúp đỡ, vu cổ sư bất đắc dĩ ra mặt đưa cô gái về.
Chẳng bao lâu, cô gái nhanh chóng suy yếu. Nhưng tên đàn ông phụ bạc thành gia lập nghiệp ngoài kia, hắn ta đã sớm quên cô gái bản Miêu hắn từng lừa dối.
Vu cổ sư sau đó đã hạ cổ phụ lòng cho tên đàn ông, chỉ cần hắn ta lại phụ lòng người ta thì sẽ bị co thắt ngực. Tên đàn ông vốn là người hay phụ bạc, nên dần bị bệnh tim, đau đớn nhiều năm mới chết đi.
Sau khi lớn lên, Đằng Chỉ Thanh đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện phụ bạc.
Quá nhiều, những người bên ngoài núi lớn, dù là nam hay nữ, đều chỉ là yêu vẻ ngoài của người bản Miêu, cuối cùng đều sẽ phụ bạc.
Đằng Chỉ Thanh không hiểu họ, nhưng y biết một điều, những người bên ngoài núi lớn, nhất định sẽ thay lòng đổi dạ.
Cho nên y chưa từng tin Đỗ Vân Sinh.
Từ khi bắt đầu chấp nhận sự theo đuổi của Đỗ Vân Sinh, Đằng Chỉ Thanh đồng thời cũng chấp nhận kết quả rồi hắn sẽ thay lòng đổi dạ.
Tuy nhiên, không có vu cổ sư mạnh hơn y ngăn cản, không ai có thể ngăn một vị vu cổ sư có trăm phương nghìn kế giữ người yêu của mình.
Hết chương 16.
Bạn tốt chuyển lời thay, đại sư nói ông không còn cách nào.
“Đại sư không ngờ ông lại trực tiếp trêu chọc vu cổ sư. Ông ấy nói ông người nào không trêu lại đi trêu chọc vu cổ sư làm gì cơ chứ. Dù có đi trêu chọc dân bản am hiểu cổ thuật nào cũng đều tốt hơn vu cổ sư, vu cổ sư là tồn tại mà không ai dám chọc. Họ là những vị thần của bản Miêu, không thể chọc, không dám chọc.”
“Đại sư còn nói, ông ấy rất phục ông luôn. Vu cổ sư cũng cho ông trêu chọc. Vân Sinh, tôi đã sớm nói ông rồi, đừng tùy tiện trêu chọc người khác. Ông tém lại cái tính trêu hoa ghẹo nguyệt đi. Đại sư còn đề nghị ông hãy cố gắng ăn ở tốt với vị vu cổ sư kia đấy.”
Trái tim Đỗ Vân Sinh rơi xuống đáy vực, chìm nghỉm. Trong bóng tối trước mắt không thấy được ánh sáng.
Leng keng. Leng keng.
Đằng Chỉ Thanh xuất hiện sau lưng hắn, trên tay bưng bát canh thuốc bổ và nước thuốc: “Vân Sinh, lại đây.”
Đỗ Vân Sinh cất điện thoại, xoay người đi về phía y.
Leng keng. Leng keng.
Chiếc chuông đeo trên cổ tay hắn vang lên. Giờ phút này tâm trạng hắn không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Đỗ Vân Sinh ngồi xuống, nhìn canh bổ và nước thuốc mà thèm nhỏ dãi nuốt nước miếng, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, nhỏ giọng thương lượng: “A Thanh, em làm anh thấy sợ hãi.”
Đằng Chỉ Thanh ngước mắt: “Vân Sinh, ngươi trêu chọc ta trước.”
Đỗ Vân Sinh tức thì thu quân ngừng chiến, những lời muốn nói đều trào dâng đến cổ rồi mà không thể thốt ra miệng, bởi vì hắn đuối lý.
“Uống đi, tốt cho ngươi.”
Đằng Chỉ Thanh bê bát canh đưa tới trước mặt Đỗ Vân Sinh. Đỗ Vân Sinh bưng bát uống hai ngụm, ngước nhìn y: “Thực xin lỗi.”
“Đừng xin lỗi, Vân Sinh. Ngươi đã nói không phụ ta, không hối hận, ngươi phải làm được. Ngươi trêu chọc ta trước, ngươi không thể buông tay trước được.”
“Thực xin lỗi.”
“Uống canh đi.”
Đỗ Vân Sinh lẳng lặng uống canh, Đằng Chỉ Thanh ở phía đối diện dịu dàng nhìn hắn. Đỗ Vân Sinh không hiểu hàm nghĩa trong ánh mắt Đằng Chỉ Thanh, cho nên hắn không biết Đằng Chỉ Thanh đang ngắm nhìn vợ con mình.
Hắn không biết, đó là ánh mắt khi nhìn thứ còn quý giá hơn cả mạng sống.
Nhưng trái tim Đỗ Vân Sinh đã từng rung động. Hắn vốn bị gương mặt Đằng Chỉ Thanh mê hoặc, đã từng yêu và đối xử với y một cách chân thành, không ai có thể khiến hắn muốn kề bên cả đời như Đằng Chỉ Thanh.
Hắn thật sự, thật sự từng muốn yên ổn trọn đời với Đằng Chỉ Thanh.
Nhưng rồi không hiểu sao lại thành ra như này, đột nhiên cảm thấy chán ghét, đột nhiên cảm thấy có Đằng Chỉ Thanh hay không cũng được, nếu vứt bỏ cũng sẽ không buồn gì cho lắm.
Song giờ nhìn Đằng Chỉ Thanh, Đỗ Vân Sinh nhận ra hắn vẫn sẽ rung động trước Đằng Chỉ Thanh.
Nhất thời, Đỗ Vân Sinh cũng cảm thấy nghi ngờ.
Rốt cuộc hắn có còn yêu Đằng Chỉ Thanh không?
Đỗ Vân Sinh uống hết canh bổ, ngẩng đầu trông mong nhìn một bát khác.
Đằng Chỉ Thanh bèn đẩy một bát thuốc cho hắn, đó là canh vị mơ chua giúp trợ sản.
Đỗ Vân Sinh uống nước thuốc xong cảm thấy chân tay đều ấm áp, không khỏi tò mò: “Hai bát này là canh gì vậy?”
“Canh bổ và nước thuốc.”
“Nước thuốc?” Đỗ Vân Sinh bắt được chữ ‘thuốc’, hơi lo lắng hỏi: “Là mấy loại thuốc gì vậy, không được uống thuốc linh tinh đâu.”
“Thuốc dưỡng thai.”
“Hả?”
“Trong bụng ngươi có đứa trẻ, hai tháng rồi. Ta đã sớm nói với ngươi, ngươi không tin à?”
Sự im lặng dài dằng dặc kết thúc bằng việc một cái bát canh bị ném vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Đỗ Vân Sinh mặt tái mét trợn mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh: “Em bị thần kinh à? Hai ta từng ngủ rất nhiều lần rồi, cấu tạo cơ thể có vấn đề gì đâu.”
Hắn vừa nói vừa cúi xuống nhìn nửa người dưới, cầm lấy bóp bóp thấy vẫn còn, nhẹ nhàng thở ra: “Anh là nam, không có vấn đề. A Thanh, em bị ảo tưởng à?”
Đôi khi đứa con có thể duy trì tình cảm ổn định, chẳng lẽ A Thanh bị kích thích đến nỗi bị bệnh ảo tưởng?
Đằng Chỉ Thanh đứng dậy, nắm tay Đỗ Vân Sinh qua bàn, đặt lên trên chiếc bụng hơi nhô lên của hắn. Y nhìn chăm chú vào Đỗ Vân Sinh: “Thật sự không nhận ra à? Hay là định tiếp tục vờ như không biết?”
Đỗ Vân Sinh đột nhiên hất tay Đằng Chỉ Thanh ra, giận dữ nói: “Đồ thần kinh! Tôi là nam nhân, sao có thể mang thai được?! Anh đừng nói bừa, tôi chỉ béo lên thôi!”
Đằng Chỉ Thanh: “Hồi thế giới còn nguyên sơ, người dựng dục sinh mệnh cũng không hề phân biệt giới tính. Chẳng qua sau này tiến hóa, chỉ một phần người còn giữ lại chức năng sinh sản. Những người không còn khả năng sinh sản là đàn ông. Nhưng nếu muốn tìm lại thì không khó.”
“Vân Sinh, đối với vu cổ sư, loại chuyện này không khó.”
Đỗ Vân Sinh rơi lệ đầy mặt, co rúm trong góc, cảnh giác trợn mắt nhìn Đằng Chỉ Thanh: “Anh điên rồi, anh là đồ điên.”
Đằng Chỉ Thanh đứng trong bóng tối, khuôn mặt ẩn trong bóng tối không rõ vẻ mặt. Nhưng những chiếc chuông trên dây buộc tóc y vẫn vang lên liên tục, leng keng, leng keng… Dồn dập không ngừng.
Y chần chừ khó hiểu hỏi: “Là ngươi nói muốn có con mà, Vân Sinh, ngươi nói muốn có con ruột. Con ruột của chúng ta, ngươi rõ ràng rất vui vẻ.”
Thời hai người còn mặn nồng, Đỗ Vân Sinh từng nói đùa muốn sinh con. Sau này hắn muốn chia tay, cũng nói muốn có con ruột. Nếu con cái là vấn đề, vậy thì y đã giải quyết được vấn đề.
Y giải quyết vấn đề rồi, Đỗ Vân Sinh lại càng sợ y hơn.
Đằng Chỉ Thanh không hiểu nổi.
“Tại sao?”
Đỗ Vân Sinh điên cuồng hét lên: “Tôi nói muốn sinh đứa con của chúng ta là đang đùa!! Anh có hiểu đùa là gì không?! Chỉ là giả, là những thứ không có thật!! Tôi nói muốn có con ruột cũng là giả, lừa anh thôi, muốn lấy cớ chia tay mà thôi!! Sao anh lại không hiểu chứ? Thế mà anh lại không hiểu?”
Giờ phút này hắn dường như cuối cùng cũng nhận ra tư duy của Đằng Chỉ Thanh không hề giống hắn. Rốt cuộc đối phương thật sự tin những lời đùa cợt và lấy cớ của hắn, hay là cố tình hùa theo?
Đỗ Vân Sinh nơm nớp lo sợ hỏi.
Đằng Chỉ Thanh nhàn nhạt nhìn hắn: “Có lẽ… cả hai.”
Đỗ Vân Sinh: “Vì, vì sao?”
“Bởi vì… Ta không tin ngươi. Vân Sinh, ta không tin ngươi, không thể tin ngươi.”
Đằng Chỉ Thanh thở dài nói, sau đó biến mất trước mặt Đỗ Vân Sinh, rồi đột nhiên tựa như một làn khói nhẹ xuất hiện ở đằng sau Đỗ Vân Sinh, vươn tay ôm lấy hắn, tựa như dùng gông xiềng khóa chặt hắn lại.
…
Kể từ khi Đằng Chỉ Thanh có trí nhớ, y đã biết mình là một vu cổ sư. Y gần như hòa làm một với thiên nhiên đất trời. Y có thể cảm nhận được sự chuyển động và những biến đổi nhỏ nhất của thế giới. Y có thể dễ dàng nuôi được cổ trùng, cũng có thể tự nhiên chỉ huy chúng.
Y trở thành vu cổ sư trẻ nhất bản Khất La, không ai dám làm càn trước mặt y.
Năm bảy tuổi y lộ ra thiên phú dùng cổ siêu phàm. Năm tám tuổi, cổ thuật của y đã vượt qua vị vu cổ sư hồi đó.
Năm mười sáu tuổi, Đằng Chỉ Thanh nhìn thấy trong bản có một cô gái yêu một tên đàn ông ngoài bản, nhưng hắn ta lại phụ bạc. Cô ta không cam lòng, đuổi theo. Sau đó tên đàn ông khổ sở cầu xin giúp đỡ, vu cổ sư bất đắc dĩ ra mặt đưa cô gái về.
Chẳng bao lâu, cô gái nhanh chóng suy yếu. Nhưng tên đàn ông phụ bạc thành gia lập nghiệp ngoài kia, hắn ta đã sớm quên cô gái bản Miêu hắn từng lừa dối.
Vu cổ sư sau đó đã hạ cổ phụ lòng cho tên đàn ông, chỉ cần hắn ta lại phụ lòng người ta thì sẽ bị co thắt ngực. Tên đàn ông vốn là người hay phụ bạc, nên dần bị bệnh tim, đau đớn nhiều năm mới chết đi.
Sau khi lớn lên, Đằng Chỉ Thanh đã từng chứng kiến rất nhiều chuyện phụ bạc.
Quá nhiều, những người bên ngoài núi lớn, dù là nam hay nữ, đều chỉ là yêu vẻ ngoài của người bản Miêu, cuối cùng đều sẽ phụ bạc.
Đằng Chỉ Thanh không hiểu họ, nhưng y biết một điều, những người bên ngoài núi lớn, nhất định sẽ thay lòng đổi dạ.
Cho nên y chưa từng tin Đỗ Vân Sinh.
Từ khi bắt đầu chấp nhận sự theo đuổi của Đỗ Vân Sinh, Đằng Chỉ Thanh đồng thời cũng chấp nhận kết quả rồi hắn sẽ thay lòng đổi dạ.
Tuy nhiên, không có vu cổ sư mạnh hơn y ngăn cản, không ai có thể ngăn một vị vu cổ sư có trăm phương nghìn kế giữ người yêu của mình.
Hết chương 16.