Trân Quý

Chương 3



Lạc Chi Dực không ngờ Nhiễm Khải Minh lại chủ động gửi tin nhắn sau khi thêm WeChat. Cô rõ ràng nhìn thấy ảnh đại diện của cậu nhảy ra, là hình một người máy.


“Tiệm mì nhà chị có bán mang về không?” Nhiễm Khải Minh hỏi.


Lạc Chi Dực không cần biết có quen hay không, lập tức gửi lại tin nhắn thoại:


“Có nhé. Có phải cậu cảm thấy tô mì hôm qua rất ngon nên hôm nay muốn ăn tiếp không?”


Nhiễm Khải Minh trả lời: “Có dịch vụ bán theo tháng không?”


Lạc Chi Dực lại gửi đến một tin nhắn thoại: “Cậu muốn ăn theo tháng sao? Nếu là cậu, tôi sẽ giảm giá 20%.”


“Giống như mì ngày hôm qua. Mỗi buổi trưa giao tới cho tôi một phần.”


“Mì thịt thăn rau xanh? Được thôi.” Lạc Chi Dực tự hỏi trong lòng, ngày nào cũng ăn như vậy không thấy chán sao?


“Tổng cộng hết bao nhiêu tiền?”


Lạc Chi Dực xóa đi phần tiền lẻ và nhập chiết khấu, gửi số tiền cho cậu, hai phút sau, cô nhận được chuyển khoản của cậu.


Kiếm được tiền Lạc Chi Dực rất vui vẻ, cô đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục chà nhám con chó con bằng gỗ mà mình đã tạc.


Cùng lúc đó, Nhiễm Khải Minh cũng đặt điện thoại xuống, trong đầu hiện lên một tia hối hận không rõ nguyên nhân.


Nếu không phải vì không muốn mỗi ngày phải mất nhiều thời gian để đi mua đồ về nấu cơm, cậu sẽ không chọn mua mang về ở tiệm mì Hân Hân.


Mười lăm phút sau, cậu nghe thấy tiếng chuông phát ra từ điện thoại của mình, liếc mắt nhìn thì thấy một tin nhắn thoại nhảy ra, cậu tiện tay nhấn mở:


“Cậu định ăn nguyên một tháng mì thịt thăn rau xanh thật sao? Dù có ngon đến đâu cũng sẽ thấy ngán, hay là mỗi lần ăn đổi một món đi. Tờ quảng cáo lần trước tôi đưa cậu vẫn còn giữ chứ, xem thử có thích món nào khác không rồi nói cho tôi biết.”


Biết sẽ như thế này, Nhiễm Khải Minh yên lặng suy nghĩ rồi đáp lại ba chữ: “Không cần đâu.”


Thật ra cậu không quen nghe tin nhắn thoại, vì ngoài mẹ với dì ra thì gần như không có ai gửi cho cậu, tuy nhiên, với tính cách kì lạ của cô chủ nhà đô con này, cậu cảm thấy cô đã quen như vậy nên cũng không kinh ngạc.


Chỉ là không lâu sau, đáp lại ba chữ “không cần đâu” lại là một đoạn tin nhắn thoại kéo dài 30 giây. Cậu một tay ôm trán, có chút khó chịu nhìn màn hình điện thoại, thầm nghĩ sẽ không có hồi kết.


Cậu phớt lờ cô, tiếp tục xem sách.


11h10’ trưa ngày hôm sau, Lạc Chi Dực đến giao đồ ăn đúng giờ.


Nhiễm Khải Minh mở cửa, không ngờ tới là cô, cậu nhận cái túi rồi hỏi một câu: “Chị tự đi giao đồ ăn à?”


“Trong tiệm còn em trai tôi nữa, chúng tôi đi giao đồ ăn ngẫu nhiên.” Lạc Chi Dực cười nói, “Tôi với cậu tính ra cũng là chỗ quen biết, nên tôi tự mình đến giao.”


Chỗ quen biết?


Lạc Chi Dực lấy tăm bông y tế và dung dịch i-ốt sát trùng từ trong túi, nói với cậu: “Đúng rồi, mẹ tôi bảo tôi đưa cái này cho cậu, nhớ dùng đấy nhé.”


“Không cần, trán tôi không có vấn đề gì cả.” Nhiễm Khải Minh nói, “Chỉ là tôi lười dán băng keo cá nhân thôi.”


“Cậu cầm đi, bôi dung dịch sát trùng sẽ tốt hơn.” Lạc Chi Dực kiên quyết nói với cậu.


Nhiễm Khải Minh đành phải nhận lấy, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy vết muỗi đốt trên bắp chân cô.


Thảo nào hôm nay thấy cô hơi khác so với mọi khi, hóa ra là cô mặc một chiếc quần ngắn hơn. Có lẽ thời tiết quá nóng nên bắp chân cô bị đốt khá nhiều chỗ.


“Chân của chị có hay bị muỗi đốt như này không?” Nhiễm Khải Minh hỏi.


“Cậu đừng nhắc tới nữa, tôi không dám gãi đây, cứ gãi là không dừng được.” Lạc Chi Dực ngứa không chịu được, đành phải đứng tại chỗ nhảy lò cò.


“Chờ chút, tôi có bình xịt muỗi.” Nhiễm Khải Minh nói xong liền đi vào nhà.


“Hả? Vậy làm phiền cậu rồi.” Lạc Chi Dực lại đứng đó nhảy lò cò hai cái, miệng không ngừng nói: “Ngứa quá, ngứa quá đi, giết tôi đi cho xong.”


Nhiễm Khải Minh nhanh chóng tìm ra bình xịt muỗi cho cô, tiện thể trả cho cô chiếc ô mà mẹ cô đã cho cậu mượn ngày hôm đó.


Lạc Chi Dực cất ô vào túi, tay cầm bình xịt muỗi, cúi xuống tìm vết muỗi đốt trên bắp chân.


Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy? Chính xác là bảy vết muỗi đốt xuất hiện trên chân cô. Sắp không chịu nổi nữa, cô bèn dứt khoát xịt hết nửa bình thuốc.


Nhiễm Khải Minh cứ lặng lẽ nhìn cô. Không thể không thừa nhận rằng dưới góc độ của một thằng con trai thì chân của cô rất đẹp, thon dài và thẳng tắp.


“Xịt hết chưa nhỉ?” Lạc Chi Dực lẩm bẩm tự hỏi.


“Đằng sau còn một vết.” Nhiễm Khải Minh đưa mắt nói.


“Ở đâu cơ?” Lạc Chi Dực đi tìm, dường như không tìm thấy.


“Khoảng 2cm dưới xương đầu gối trái.”


“Ồ? Đây đúng không?” Cô dùng tay ấn vào một chân của mình.


“Bà chị, là chân trái, chị đang ấn vào bên chân phải.”


“Ồ, được rồi.” Lạc Chi Dực đổi chân, chợt phát hiện có chỗ không đúng, đứng thẳng dậy giương mắt nhìn chằm chằm Nhiễm Khải Minh, “Cậu vừa gọi tôi là gì?”


“Cái gì?” Nhiễm Khải Minh làm bộ mất trí nhớ, “Chị?”


“Không đúng, nhiều hơn một chữ chị.” Lạc Chi Dực bỗng nhiên không vui, hơi có chút kích động nói, “Sao cậu lại gọi tôi là bà chị? Tính ra tôi chỉ lớn hơn cậu có hai tuổi, chẳng lẽ trông tôi rất già sao? Xưng hô ‘bà chị’ bình thường chỉ dùng cho phụ nữ trên năm mươi tuổi thôi…”


“Tôi xin lỗi!” Nhiễm Khải Minh cắt ngang lời phàn nàn của cô, trực tiếp xin lỗi, “Vừa nãy tôi nói chuyện không suy nghĩ.”


“Không phải cậu cố ý? Vậy thì không sao.” Lạc Chi Dực lại cười xòa, “Nhưng về sau không được phép gọi tôi là bà chị nữa, tôi sẽ nổi khùng đấy.”


“Sẽ không.” Nhiễm Khải Minh hờ hững đồng ý.


Lạc Chi Dực hài lòng, đang định nói gì đó thì khóe mắt nhìn thấy một con muỗi bay tới, lập tức nói: “Mau đóng cửa lại, đừng để con muỗi vào nhà! Nhanh!”


Thấy cô thúc giục, Nhiễm Khải Minh đành phải đóng cửa lại.


“Bình xịt muỗi vẫn còn trong tay tôi.” Lạc Chi Dực nói với người trong nhà qua khe cửa.


“Cho chị đấy.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Vậy lần sau tôi mua cái mới cho cậu.” Lạc Chi Dực cao giọng nói, “Trong mì có trứng luộc, là phần tặng thêm cho cậu. Mẹ tôi nói cậu gầy quá, cần bổ sung dinh dưỡng.”


Cô nói xong liền xoay người nhảy xuống cầu thang, con muỗi bị chặn lại ở cửa lập tức xoay người đuổi theo cô xuống tầng.


Cô vội chạy xuống dưới.


*


“Cậu ấy gọi tớ là bà chị.” Lạc Chi Dực uống một ngụm trà sữa đá, mỉm cười, “Nhưng cậu ấy đã xin lỗi rồi.”


Hứa Lẫm ngồi đối diện cười nói: “Thảm thiệt chứ, bị cậu em nhỏ hơn hai tuổi gọi là bà chị.”


“Bình thường thôi.” Trang Y Manh ngồi bên cạnh Hứa Lẫm lên tiếng, “Năm đầu tớ còn bị gọi là cô nữa đấy. Ngay trước lối vào trung tâm mua sắm, một em gái trông giống như học sinh cấp 2 tới hỏi đường, vừa mở miệng ra đã nói, ‘Cô cho cháu hỏi’, lúc đó người tớ cứ như hóa đá vậy.”


“Trời ạ, cô?” Hứa Lẫm the thé nói, “Bây giờ nếu có ai gọi tớ là cô, chắc tim tớ sẽ tan thành trăm mảnh mất.”


Lạc Chi Dực nói: “Tùy từng tình huống chứ, nếu như là đứa trẻ dưới mười tuổi, tớ có thể chấp nhận được.”


“Một đứa trẻ mười tuổi gọi tớ là cô hình như tớ cũng không thể chấp nhận được, có phải tớ hơi lập dị không?” Hứa Lẫm suy nghĩ, “Hay là thêm một chữ nhỏ sau ‘cô’? Không được, phải thêm hai chữ nhỏ, cô nhỏ nhỏ, như vậy mới có thể miễn cưỡng chấp nhận được.”


Đang trò chuyện thì một người đàn ông gầy gò có dáng dấp như quản lý bỗng nhiên đi tới, đầu tiên là xin lỗi các cô, sau đó giải thích ý định của mình: “Các cô gái xinh đẹp, không biết là các cô có thể nhín ra chút thời gian giúp chúng tôi quảng cáo cửa tiệm mới được không? Đơn giản lắm, các cô chỉ cần chụp chung một tấm ảnh rồi đăng lên mạng xã hội, cộng với một đoạn caption, tất nhiên đoạn caption đó chúng tôi có thể cung cấp. Nếu các cô sẵn lòng giúp đỡ, lần sau đến mua đồ chúng tôi sẽ miễn phí cho các cô.”


Nội dung lời nói thì nhắm đến ba người, nhưng ánh mắt thâm tình của anh ta chỉ trân trân nhìn Trang Y Manh.


Lạc Chi Dực nãy giờ vẫn nhìn anh ta, trong bụng nghĩ thầm, chỉ cần anh liếc nhìn tôi một cái thôi, đừng nói là một tấm, tôi lập tức chụp mười tám tấm quảng cáo cho anh còn được.


Trang Y Manh lạnh lùng từ chối, người đàn ông lại nói thêm hai câu nhưng cô ấy vẫn nhất quyết không đồng ý, cuối cùng ánh mắt của anh ta lướt qua hai người còn lại, nói một câu ‘Đã quấy rầy rồi’ xong bỏ đi.


Lạc Chi Dực khó tránh khỏi thất vọng, uống một hơi cạn ly trà sữa đá, đứng dậy nói: “Tớ đi vệ sinh đây.”


Hôm nay may mắn là phòng vệ sinh không ồn ào vì không có ai nhận nhầm cô thành đàn ông. Cô thở phào nhẹ nhõm, rửa tay xong đi ra đúng lúc gặp người quen, là bạn khác lớp của cô, Tào Diễn Hạo.


“Lạc Chi Dực, trùng hợp thế? Cậu cũng tới đây ủng hộ à?” Tào Diễn Hạo cười vô cùng xán lạn.


“Tào Diễn Hạo, khéo thế nhỉ.” Lạc Chi Dực chào hỏi xong, tò mò hỏi anh ấy, “Cậu nói ủng hộ gì cơ?”


“Đây là cửa tiệm do cậu út tớ mở. Mấy ngày nay trong vòng bạn bè tớ đều nhắc đến, cậu không thấy sao? Nói thật đi, có phải cậu chặn tớ rồi không?”


“Đâu có chặn, tớ không thấy thật.” Lạc Chi Dực kinh ngạc nói, “Là cửa tiệm của cậu út cậu sao? Trang trí rất đẹp.”


“Nói nhanh, cậu ngồi ở bàn nào? Gặp sớm là tính giá bạn học rồi.” Tào Diễn Hạo nhiệt tình nói.


“Không cần đâu. Không sao.” Lạc Chi Dực nói, “Tớ đi với bạn, ngồi ở bàn bên cạnh tấm gương lớn.”


“Tớ vào nhà vệ sinh đã, lát nữa tới tìm các cậu.” Tào Diễn Hạo vỗ vỗ bả vai cô, “Đợi tớ đến chiêu đãi các cậu.”


Lạc Chi Dực có chút ngại ngùng, kỳ thật cô với Tào Diễn Hạo cũng không phải quá quen biết, chỉ là cả hai đều tham gia câu lạc bộ thơ ca của trường, thỉnh thoảng một người không đi, người còn lại sẽ điểm danh giúp, giao tình chỉ đơn giản như vậy. Tuy nhiên Tào Diễn Hạo luôn là người rất nhiệt tình, với người nào cũng đều đối xử bình đẳng như nhau, cũng không bao giờ xem thường ai, bởi vậy cô không ghét bỏ anh ta.


Lạc Chi Dực trở lại chỗ ngồi, một lúc sau liền nhìn thấy Tào Diễn Hạo đi tới.


Khi Tào Diễn Hạo trông thấy Trang Y Manh, biểu cảm nháy mắt đã thay đổi rõ rệt. Anh ta hoàn toàn bị sắc đẹp làm choáng váng, ngược lại càng tiếp đãi họ nhiệt tình hơn, một hai yêu cầu thợ làm bánh phải làm cho họ một phần bánh kim sa trứng muối nướng xốp giòn.


Bánh kim sa trứng muối đã được đặt lên bàn, Tào Diễn Hạo vẫn chưa rời đi, anh ta ngồi huyên thuyên về phong cách thiết kế của cửa tiệm, chi tiết nội dung cụ thể của những bức tranh trên tường, búp bê trên kệ ở tầng hai đến từ đâu…Cuối cùng đề nghị muốn kết bạn với hai người bạn của Lạc Chi Dực rồi thêm tài khoản Wechat.


Vì là bạn học của Lạc Chi Dực nên Trang Y Manh và Hứa Lẫm cũng không tiện từ chối, tuy rằng các cô ấy chẳng có một tí gì là muốn tán gẫu với anh ta.


Sau khi kết bạn WeChat, Tào Diễn Hạo lại trộm nhìn Trang Y Manh một cái rồi mới miễn cưỡng rời đi.


“Haha.” Hứa Lẫm nhìn Trang Y Manh đầy ẩn ý.


“Nhìn tớ làm gì? Tớ không thích cậu ta.” Trang Y Manh nói thẳng.


“Cậu ta cũng không tệ lắm, chỉ là hơi lắm mồm một chút.” Lạc Chi Dực chân thành nói.


“Cái này mà gọi là ‘lắm mồm’ á?” Hứa Lẫm cười.


Lạc Chi Dực cũng bật cười, tiện tay mở vòng bạn bè ra xem, vừa lướt xuống thì thấy Tào Diễn Hạo cập nhập bài viết mới: “Tôi vừa trò chuyện với các chị gái nhỏ xinh đẹp trong cửa tiệm, tâm tình đang rất tốt đẹp.” Đằng sau kèm theo một loạt các biểu tượng cảm xúc.


Lạc Chi Dực nghĩ thầm, mọi người không phải cùng tuổi sao? Anh ta gọi bọn cô là chị gái nhỏ thì có cái quái gì dễ thương đâu?


Bỏ đi, chị gái nhỏ dù sao cũng nghe xuôi tai hơn bà chị.


Nghĩ đến xưng hô “bà chị”, không hiểu sao cô lại bấm vào vòng kết bạn của Nhiễm Khải Minh, vẫn như cũ là một đường kẻ ngang.


Truyện [Trân Quý] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!


Trưa ngày hôm sau, Lạc Chi Dực lại lái xe điện đến giao đồ ăn, vừa mới tới gần đã nhìn thấy Nhiễm Khải Minh đang đứng trước cổng sáu tòa nhà số 6, đưa tay chuẩn bị nhấc một thùng các tông lớn.


Cô lập tức dừng xe, sau khi nhảy xuống xe bèn cầm theo bữa trưa lao đến chỗ cậu.


“Bạn học, để tôi giúp cậu.” Lạc Chi Dực vội vàng chạy tới bên cạnh Nhiễm Khải Minh, không nói hai lời liền đặt túi đồ ăn trưa lên thùng các tông, hai tay vịn vào hai mặt bên của chiếc thùng.


Cô hơi dùng sức, lại phát hiện chiếc thùng rất nặng, giống như thùng đất vừa bị ngâm vào nước, cô chỉ có thể nhấc nó lên khỏi mặt đất một khoảng ngắn.


Sau đó, cô phát hiện đối phương không hề nhúc nhích.


Điều ngại ngùng là lúc này cô không thể bốc hàng lên vai được, vì dù sao cô cũng cần thể diện.


“Tôi làm một mình được rồi.” Nhiễm Khải Minh nhìn cô, chậm rãi nói, “Chị đặt xuống đi.”


“Không sao, tôi giúp cậu.” Lạc Chi Dực cảm thấy mình sắp bị chuột rút.


“Chị cứ đặt xuống đi, tôi tự làm.” Nhiễm Khải Minh chậm rãi lặp lại.


“Mau lên… tay tôi sắp gãy rồi!” Lạc Chi Dực vội vàng nói, “Mau giúp tôi chia bớt trọng lượng đi!”


Sau một giây rưỡi, cảm giác chua xót trên cánh tay đã giảm đi một nửa, cô thở phào nhẹ nhõm rồi mỉm cười nhìn Nhiễm Khải Minh.


Nhiễm Khải Minh có chút im lặng, dời ánh mắt, cùng cô di chuyển chiếc thùng các tông nặng trĩu đi lên bậc thang.


Tiểu khu cũ từ trước đến nay không lắp thang máy, chỉ có thể từng bước một đi lên, may mắn chỉ là hai tầng.


Khi rẽ vào góc cua, Lạc Chi Dực không cẩn thận đập cái ót vào tường, chỉ kịp nghe thấy một âm thanh rất mạnh, đến bản thân cô cũng giật nảy mình.


“Chị không sao chứ?” Nhiễm Khải Minh hỏi.


“Không sao.” Lạc Chi Dực dừng bước, khẽ lắc đầu, chỉ cảm thấy trong mắt đầy sao, sau đó nhẹ nhàng bổ sung, “Hơi chóng mặt tí thôi.”


Nhiễm Khải Minh nhấc cả chiếc thùng các tông đặt lên bậc thang, sau đó kêu cô quay người lại.


Hai tay Lạc Chi Dực bỗng chốc rỗng không, cô bèn quay người lại, hỏi cậu: “Sau gáy tôi có chảy máu không?”


“Không.”


“Có sưng to như cái bánh bao không?”


“Tạm thời cũng chưa có.”


“Vậy thì không sao.”


“Tôi hỏi chị, một ngàn bốn trăm năm mươi tám cộng với một ngàn bốn trăm năm mươi hai bằng bao nhiêu?”


“Hả? Cái gì cơ? Tôi phải tính nhẩm cái đã, là hai ngàn … không, ba ngàn?”


“Coi như bình thường.” Nhiễm Khải Minh nhận xét.


Lạc Chi Dực nghĩ thầm, cậu trực tiếp hỏi tôi một cộng một tương đương mấy không được sao?


“Chị đứng yên đi, đừng nhúc nhích.” Nhiễm Khải Minh tự mình ôm chiếc thùng chuyển lên trước cánh cửa nhà trên tầng hai, sau đó cầm chìa khóa mở cửa.


Lạc Chi Dực kiểm tra sau gáy của mình, khóe mắt liếc thấy bữa trưa bị trượt vào trong góc, cô vội vàng cầm lên, may mà nút thắt của chiếc túi rất chặt, phần mì và nước súp để riêng không bị rỉ ra ngoài nhiều.


Lạc Chi Dực cầm bữa trưa đi lên tầng hai, vừa đến cửa đã cảm nhận được một luồng gió mát, bèn nhắm mắt lại tận hưởng một cách thoải mái.


Nhiễm Khải Minh đá chiếc thùng vào một góc trong phòng khách, xoay người nhận lấy bữa trưa trên tay Lạc Chi Dực, hỏi cô: “Có muốn vào phòng nghỉ ngơi một lát không?”


“Không cần đâu.” Lạc Chi Dực cảm thấy sau đầu hơi đau nhói, cô lại vươn tay xoa xoa, “Cậu có viên đá nào không?”


“Chờ chút.” Nhiễm Khải Minh đi tới tủ lạnh, mở ngăn đựng đá ra lấy một cây kem đông lạnh, đưa tới cho cô, “Chỉ còn lại cái này thôi.”


Lạc Chi Dực nhận lấy rồi liếc nhìn, hóa ra là món kem hạt phỉ mà cô yêu thích, cô nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nhìn chằm chằm một lúc rồi đặt nó vào chỗ bị thương ở sau gáy.


Cô nhìn cậu, nhất thời không biết nên nói gì.


“Chị rất muốn ăn sao?” Nhiễm Khải Minh hiển nhiên nhìn ra suy nghĩ này của cô.


“À thì, có thể chứ?”


“Ăn đi.”


Lạc Chi Dực thả tay xuống, xé phần vỏ kem, cắn một miếng, cảm giác mặc dù cứng đến tái tê nhưng vẫn rất ngon.


Cô vừa cắn một miếng vừa nói: “Lần sau tôi mua trả cho cậu.”


“Không cần trả lại.” Nhiễm Khải Minh nói, “Mẹ chị lần nào cũng thêm trứng luộc vào mì, cám ơn.”


“Vậy sao không thấy cậu mập nhỉ?” Lạc Chi Dực cười hỏi cậu.


“Có lẽ qua mấy năm nữa sẽ mập lên thôi.” Nhiễm Khải Minh qua quít đáp.


Lạc Chi Dực gật đầu, chậm rãi ăn kem rồi lại bắt chuyện: “Tiểu khu cũ có điểm này là bất tiện, chuyển phát nhanh không giao lên tận lầu nên phải chạy xuống lấy. Mà chiếc thùng lớn này đựng cái gì bên trong vậy?”


“Sách và một số thứ lặt vặt.”


“À” Lạc Chi Dực lại hỏi, “Cậu vẫn chưa chuyển đồ xong sao? Trước đây cậu sống ở đâu?”


Nhiễm Khải Minh nhìn vẻ mặt tò mò của cô, nghĩ ngợi rồi trả lời: “Trước đây tôi sống ở nhà dì, nhưng một tháng trước dì ấy chuẩn bị ly hôn, nên tôi phải dọn ra ngoài trước.”


“Là vậy sao.” Lạc Chi Dực không hiểu sao bỗng có chút thương cảm, thấp giọng hỏi: “Còn ba mẹ của cậu đâu? Sao cậu không sống cùng bọn họ?”


“Mẹ tôi làm việc ở Quảng Châu.” Nhiễm Khải Minh chỉ đáp ngắn gọn như vậy.


“Ra thế.” Lạc Chi Dực cũng không hỏi quá nhiều, cô đổi chủ đề, “Nghe nói học lực của cậu rất tốt. Tôi nghĩ năm sau cậu sẽ được nhận vào một trường đại học danh tiếng, chỉ cần cậu cứ tiếp tục phát huy là được.”


“Cám ơn.”


Lạc Chi Dực vừa ăn kem vừa cười, đột nhiên cảm thấy cứ đứng trước cửa nói chuyện phiếm với cậu như vậy cũng không tệ.


“Bà...” Nhiễm Khải Minh kịp thời đổi giọng, “Chị, kem của chị sắp chảy hết rồi, nên tập trung ăn đi.”


Lạc Chi Dực cúi đầu nhìn, thấy dưới chân có vết kem, cô vội vàng dùng đế giày lau sơ qua.


Tiện thể cúi đầu liếc nhìn lại bản thân, hôm nay cô mặc một chiếc quần yếm bụi bặm, cảm thấy như mình có chút luộm thuộm.


“Chị không nóng sao?” Nhiễm Khải Minh nhìn chiếc quần yếm dày cộp của cô, hỏi một câu.


“Chỉ có thể mặc quần dài, sợ lại bị muỗi cắn.” Lạc Chi Dực nói, “Không sao đâu, tôi cũng quen rồi. Khi nào thấy nóng tôi sẽ xắn quần lên.”


Nhắc đến muỗi cô mới sực nhớ mình còn nợ cậu một bình xịt chống muỗi, bèn đưa lưng về phía cậu: “Tầng ngoài cùng của balo, cậu mở ra đi, trong đó có một bình xịt mới, trả cho cậu đấy.”


“Không cần. Chị cầm xài đi. Tôi ít khi bị muỗi đốt, mua về cũng chỉ để đấy thôi.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Vậy sao.” Lạc Chi Dực nghe vậy lại quay người lại.


“Ừ, là như vậy đó.” Nhiễm Khải Minh dựa vào khung cửa, bắt chước giọng nói của cô, có lẽ ngày hè trôi qua quá chậm nên cậu có chút nhàm chán.


Lạc Chi Dực cuối cùng cũng ăn xong kem, gấp gọn cái vỏ và que kem gỗ lại rồi chào tạm biệt: “Tôi đi đây, cậu mau ăn trưa đi, muộn rồi.”


“Đưa đây, tôi vứt cho.” Nhiễm Khải Minh nói.


“Hơi bẩn, để tôi xuống lầu vứt vào thùng rác công cộng cũng được.”


“Không sao, đưa tôi đi.” Nhiễm Khải Minh vươn tay lấy.


Lạc Chi Dực bèn đưa rác trên tay cho cậu. Cậu quay người đi vài bước, ném vào thùng rác nhỏ bên cạnh bồn rửa mặt, lấy một gói khăn giấy ướt đưa cho cô, nói: “Lau tay đi.”


“Bạn học Nhiễm, không ngờ cậu lại chu đáo như vậy.” Lạc Chi Dực cầm lấy khăn giấy rồi khen cậu một câu, sau đó vẫy tay, “Tôi đi trước đây.”


Tác giả có lời muốn nói:


Lạc Chi Dực: Gọi ai bà chị chứ?!n