Trân Quý

Chương 2



Nửa tháng trôi qua, Lạc Chi Dực đúng hạn đi kiểm tra căn hộ yêu thích của mình, cô bất ngờ phát hiện Nhiễm Khải Minh đã dọn dẹp căn hộ hoàn toàn sạch sẽ, trên bếp lò của phòng bếp không có lấy một giọt dầu, trên khung cửa không có lấy một hạt bụi, ngay cả sàn nhà cũng đã lau xong.


“Cậu rất thích sạch sẽ nhỉ.” Cô ném cho cậu một ánh mắt tán thành.


“Thói quen cá nhân thôi.” Cậu nói.


Nhạc Chi Dực đi tới xem xét phòng ngủ phụ mà cô từng ở, bàn học và sofa của cô vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ, sách và vở xếp chồng chỉnh tề ngay ngắn trên bàn học. Trên bức tường bên phải có dựng một tấm bảng trắng dùng để học tập, nhìn thấy phía trên có hai bài toán hình học được giải bằng bút mực, cô cảm thấy hứng trí, suy tư một hồi mới phát hiện ra bản thân đã quên gần hết toán học cấp ba.


“Cậu học rất giỏi thì phải?” Nhạc Chi Dực quay đầu lại nói chuyện với cậu: “Bầu không khí học tập của cậu không tệ, không rối tung rối mù giống như tôi hồi đó, mấy phút lại mất một cây bút.”


Nhiễm Khải Minh không nói tiếp, chờ cô đi kiểm tra căn phòng tiếp theo.


Cô đi tới phòng ngủ chính và ban công nghiêm túc xem xét, đều giống nhau sạch sẽ tới mức không thể bắt bẻ, trong lòng cô rất hài lòng, cảm thấy lần này đã tìm được người thuê nhà phù hợp rồi.


Nghĩ như vậy, cô bèn lấy một lọ tinh dầu chanh sả nhỏ từ trong ba lô ra, quay trở lại phòng khách, ngồi xổm xuống bên cạnh máy tạo độ ẩm trong góc, mở nắp ra, nhỏ vào đó hai giọt tinh dầu.


“Mùi hương không khó ngửi đúng không?” Cô tự ý quyết định: “Tôi rất thích mùi này, rất tỉnh táo. Đúng rồi, cậu uống cà phê không? Cậu có thể sử dụng máy pha cà phê trong phòng bếp, cách thức rất tiện lợi, đọc sách mệt thì làm một ly cà phê đen, hiệu quả rất tốt.”


Cô đóng nắp lại, đứng lên rồi quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt có vẻ nghi ngờ.


“Sao cơ?” Nhiễm Khải Minh vừa mới so sánh tốc độ giải ba bài toán hình học ở trong đầu, cơ bản không nghe rõ cô đang nói cái gì.


“Tôi hỏi cậu có uống cà phê không?” Cô lại thân thiết hỏi thêm lần nữa.


“Tôi không uống cà phê.”


“Cà phê có thể làm cho tinh thần tỉnh táo, lúc mệt mỏi uống một ly sẽ có tinh thần trở lại.”


“Mệt thì cứ đi ngủ thẳng là cách hồi phục tinh thần tốt nhất.” Cậu không định tán gẫu với cô, đi thẳng vào vấn đề: “Xin hỏi chị kiểm tra xong chưa? Có chỗ nào không hợp cách thì cứ nói thẳng cho tôi biết phải làm những gì.”


Cô ngước mắt, ánh mắt từ từ đảo một vòng quanh trần nhà, nghĩ thầm làm gì có chỗ nào không hợp cách nữa đâu? Mỗi một góc đều rất hoàn hảo.


Hôm nay cô mặc áo sơ mi tay ngắn kẻ sọc xanh xám và một chiếc quần jean rộng rãi, trên đầu đội một chiếc mũ màu đen. Sau khi cô vào cửa cậu vẫn luôn có ảo giác, rằng đây cứ giống như một anh thợ sửa điện nước vậy.


“Tốt lắm, tôi cũng không có ý kiến gì, cậu đừng quá áp lực.” Cô cười nói: “Đúng rồi, sao cậu không tới tiệm mì của tôi? Lần trước có đưa tờ quảng cáo cho cậu xem rồi mà đúng không?”


“Gần đây trời nóng quá, không có gì hợp khẩu vị, ở nhà tự mình làm một vài món rau trộn ăn.”


“Vậy ra mỗi ngày cậu đều đi mua đồ ăn à? Giỏi thật đấy, ngay cả tôi còn lười đi chợ nữa là.” Cô rất bất ngờ: “Nam sinh ở độ tuổi như cậu rất hiếm khi có lối sống như thế.”


“Chợ ở ngay phía sau, đi qua đó rất gần.” Cậu nhìn lướt qua thời gian, từ lúc cô vào nhà đến bây giờ đã ròng rã ba mươi lăm phút, con số này vượt xa ngoài mong đợi của cậu.


“Hay là cậu đi tới căn hộ số 21 đó rồi rẽ trái, lại đi tiếp một trăm mét sẽ nhìn thấy một cửa hàng bán nông sản trực tiếp, bà chủ rất lịch sự, đồ ăn cũng rẻ hơn ở chợ một phần ba, còn tươi mới nữa.”


Nhiễm Khải Minh “ừ” một tiếng.


“Thứ Sáu đoán chừng sẽ có người tới ghi gas, cậu ráng ở nhà nhé.”


“Ừm.”


“Tôi phát hiện cậu mang theo rất ít đồ đạc, nếu như thiếu cái gì thì có thể đi tới siêu thị nhỏ ở gần đây mua, siêu thị lớn hơn một chút cũng có nhưng mà phải đi ra khỏi chung cư, cứ đi thẳng, qua hai con đường cái, đi thẳng thêm khoảng 1,5km nữa là được.”


“Ừm.”


“Trên ban công có thể trồng một ít hoa cỏ, nếu như cậu thích thì hoàn toàn không có vấn đề gì.”


“Ừm.” Ba mươi sáu phút, cậu im lặng tính toán.


Cô hơi khát nước, lấy chai nước suối từ trong ba lô ra, uống một hớp sau đó mới cười nói: “Được rồi, không làm phiền cậu nữa, tôi đi đây.”


Trước khi bước ra cửa, cô chợt nhớ lại dường như cửa phòng tắm thiếu thứ gì đó, cô ngẫm nghĩ một chút, tạm thời không nói gì.


Nhiễm Khải Minh tiễn nữ chủ nhà vóc dáng cao ráo lại nói nhiều này đi xong thì trở về phòng đọc sách. Ai ngờ không tới hai mươi phút, chuông cửa lại vang lên.


Cậu đóng sách lại, đi thẳng ra cửa, vừa mở cửa đã hỏi thẳng: “Còn quên chỗ nào sao?”


“Không có quên, chỉ là tôi phát hiện tôi đã quên đặt một tấm thảm chống trượt ở trước cửa phòng tắm.” Cô đưa qua một tấm thảm mới tinh: “Vừa rồi tôi mới mua ở siêu thị nhỏ.”


“Thảm chống trượt gì cơ?” Nhiễm Khải Minh nhìn thứ mà cô đưa qua, trên bao bì có in hình một cặp vợ chồng già ngồi ở trên sofa, chân giẫm lên tấm thảm. Cậu không hề nhiệt tình đón lấy mà bình tĩnh xác nhận lại: “Đồ chuyên dùng cho người già à?”


“Là do chất liệu gạch men sứ có vấn đề, chân đạp rất trơn, rất dễ vấp té.” Cô cẩn thận giải thích: “Cái này với việc cậu bao nhiêu tuổi không có liên quan gì nhiều, chỉ cần hơi không chú ý một chút thì rất dễ bị té một cú tan xương nát thịt.”


Tan xương nát thịt sao? Cậu rất muốn biết một cái phòng tắm nhỏ như vậy có thể làm cho người ta tan xương nát thịt bằng cách nào đấy.


“Cậu cầm đi, đề phòng ngộ nhỡ.” Cô cực kỳ quan tâm nói: “Nỗi sợ lớn nhất đời người chính là vô tình ngã sấp mặt khi đang tắm.”


Cậu cuối cùng cũng đưa tay ra nhận lấy, nói một câu: “Cảm ơn.”


“Đừng khách sáo.” Cô mỉm cười: “Có thời gian thì tới tiệm mì của nhà tôi nếm thử một chút, hương vị rất ngon.”


“Đợi khi nào có thời gian sẽ ghé thăm.” Cậu nghĩ thầm, ‘Nhưng mà tôi lại không định có thời gian đó’.


“Vậy cũng được, bạn học, tôi chờ cậu.” Cô tưởng là bản thân đã lôi kéo được một người khách, trong lòng có cảm giác thành tựu, tâm trạng vui vẻ khen tặng cậu một câu: “Cậu đẹp trai thật đấy, nói thật ngay cả tôi đã già đầu mà còn không có ý tứ, cứ nhìn chằm chằm vào cậu.”


“Thật vậy à?” Nhiễm Khải Minh không mấy cảm động lặp lại: “Cảm ơn.”


Cô nói lời tạm biệt, nhảy nhót đi xuống lầu.


Người rất nhiệt tình nhưng hơi nông cạn, sau khi Nhiễm Khải Minh đóng cửa lại, âm thầm đánh giá một câu ở trong lòng.


Hai ngày tiếp theo mưa to, ở trước cửa tiệm mì Hân Hân đã có thể giăng lưới bắt chim. Ngày thứ ba mưa tạnh, buổi chiều Lạc Chi Dực ngồi trong tiệm nhặt lựa rau, Trang Y Manh và Hứa Lẫm ở bên cạnh trợ giúp và tâm sự.


Hứa Lẫm mới đi du lịch từ Sri Lanka trở về, cả người phơi nắng đen thui, vui vẻ hớn hở kể lại những chuyện thú vị ở trên đường đi, đưa từng tấm ảnh chụp ra cho các cô xem.


Ba người các cô là bạn bè chơi chung từ nhỏ tới lớn, trong đó điều kiện kinh tế của gia đình Hứa Lẫm là tốt nhất. Nhà cô ấy là gia đình đầu tiên dọn ra khỏi khu chung cư cũ mua nhà mới, cô ấy cũng là người đầu tiên học lái xe và ra nước ngoài du lịch. Nói tóm lại, mỗi lần Lạc Chi Dực và Trang Y Manh biết đến một trào lưu mới hầu như đều là thông qua Hứa Lẫm mới biết được.


“Đúng rồi, có khách thuê nhà vào ở rồi à? Tình hình sao rồi?” Hứa Lẫm hỏi.


“À, cậu ấy rất hiểu chuyện, chú trọng vệ sinh, cũng không có gõ hay đập tường.” Cô đứng thẳng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, đi tới tủ lạnh cầm hai chai cocacola lạnh ra cho hai người mỗi người một chai.


“Là cô giáo Phương giới thiệu, chắc là đáng tin cậy.” Hứa Lẫm gật đầu.


Cô giáo Phương là giáo viên trong một cơ sở đào tạo Olympic toán học, một trong những bạn học của anh họ Hứa Lẫm từng là học trò của cô ấy có nói, mặc dù tác phong dạy học của cô ấy ở trên lớp rất nghiêm khắc, nhưng ngoài giờ học lại rất hòa ái dễ gần. Rất nhiều học sinh đều tin tưởng cô ấy, có gì khó khăn đều sẽ nói với cô ấy. Lần này cũng là cô giáo Phương đề ra yêu cầu thuê nhà trong nhóm cho Nhiễm Khải Minh, bạn cùng lớp thấy vậy mới chia sẻ cho rất nhiều bạn bè, bao gồm cả anh họ của Hứa Lẫm. Anh họ của Hứa Lẫm lại tiện tay gửi cho Hứa Lẫm, đúng lúc Hứa Lẫm biết được căn hộ của cô để trống, vì thế hai bên mới liên hệ với nhau.


Nghe nói cô giáo Phương sắp bị điều đi vùng khác, vì vậy chuyện cô ấy tìm nhà cho Nguyễn Khải Minh ở trong nhóm trước khi đi đã được không ít người nhiệt tình giúp đỡ, nhưng mà không biết Nhiễm Khải Minh chọn lựa ra sao, sau khi xem qua mấy phòng lại chọn căn của Lạc Chi Dực.


“Olympic toán, hai chữ này khiến cho người ta run rẩy trong nháy mắt nha.”  Lạc Chi Dực nói: “Nhưng mà nhìn dáng vẻ coi bộ học rất giỏi.”


“Cậu ấy là học bá đúng chuẩn luôn đấy, bậc tiểu học đã bắt đầu tìm hiểu Olympic toán, mãi cho tới trung học, kỳ nghỉ hè nào cũng tham gia vào trại huấn luyện, thành tích thi toàn là đứng đầu.” Hứa Lẫm nói.


“Cậu biết rành quá nhỉ.” Trang Y Manh uống một ngụm cocacola lạnh, tư vị mát mẻ làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái.


“Anh họ của tớ nói cậu ấy rất nổi tiếng ở trường cấp ba, bởi vì dáng dấp lẫn thành tích học tập đều tốt, toàn bộ người trong trường đều biết đến tên của cậu ấy.” Hứa Lẫm liếc mắt nhìn cô một chút: “Đúng không?”


“Ngoại hình của cậu ấy quả thật rất hoàn hảo.” Cô đồng ý với điểm này.


“Đẹp lắm à? Cậu ấy có đẹp hơn tớ không?” Trang Y Manh hỏi.


“Ngũ quan rất tinh xảo, giống như bước từ trong tranh bước ra, đẹp ngang ngửa cậu.” Cô nói.


“Thiệt hay giả đó?”


“Tớ không có nói khoác.” Cô khẽ nhún vai.


Lúc này ngay cả Hứa Lẫm cũng bắt đầu hiếu kỳ, không biết vị bạn học học bá này có dáng vẻ ra sao, phải biết rằng dáng dấp của Trang Y Manh thời niên thiếu giống hệt như búp bê vậy, sau khi dậy thì càng ngày càng xinh đẹp hơn, làm gì có ai từng gặp qua nam sinh đẹp ngang ngửa với cô ấy đâu chứ.


Tò mò như vậy, bụng của Hứa Lẫm đột nhiên phát ra tiếng kêu ọt ọt, cô ấy liếc mắt nhìn cocacola trong tay một chút, cảm thấy hơi thèm uống trà sữa nên mới hỏi: “Các cậu có muốn uống trà sữa không? Hay là lựa rau xong đi tới tiệm bánh mới mở kia nhé?”


“Hôm nào được không, hôm nay hơi mệt.” Lạc Chi Dực chớp chớp cặp mắt gượng gạo: “Tối hôm qua hơn hai giờ sáng mới ngủ được.”


“Thức đêm điêu khắc tượng gỗ à?” Trang Y Manh hiểu rất rõ sở thích này của cô.


“Đúng vậy, hồ ly nhỏ chạm trổ đã hoàn tất.” Cô lấy điện thoại di động ra đưa ảnh chụp cho các cô ấy xem.


“Trời ạ, đáng yêu quá.” Sau khi Hứa Lẫm thấy thành phẩm nhịn không được khen ngợi: “Tác phẩm này của cậu có thể mang đi bán được đấy.”


“Bán cái gì mà bán, tớ tự khắc để chơi đấy.” Lạc Chi Dực được khen thì mỉm cười.


“Chờ tới ngày sinh nhật của tớ, cậu làm cho tớ một cái gần giống cái này đi.” Trang Y Manh đưa ra yêu cầu.


“Không thành vấn đề.” Cô đồng ý.


Trang Y Manh còn đang thưởng thức con hồ ly nhỏ dễ thương. Giây tiếp theo di động có cuộc gọi đến, vừa liếc mắt nhìn điện thoại, cô ấy đã lập tức nhíu mày, tiếp điện thoại rồi hỏi: “Có chuyện gì?”


Đối phương mới nói mấy câu, Trang Y Manh đã không kiên nhẫn ngắt lời cậu ta: “Được rồi, biết rồi mà.”


Lạc Chi Dực và Hứa Lẫm biết tám mươi phần trăm chính là em trai của cô ấy gọi tới.


“Em của tớ vừa mới thức dậy, nói muốn ăn thịt lợn cốt lết, bảo tớ bây giờ đi mua một phần mang về cho nó.” Trang Y Manh ảo não giải thích.


“Sao cậu ta càng lớn lại càng không hiểu chuyện vậy chứ? Xem cậu giống như vú em.” Hứa Lẫm không hài lòng, “Bà nội cậu cũng thật là, cưng chiều cậu ta thành ra cái nết này, tương lai ra ngoài xã hội không chừng còn bị người ta đánh cho nữa ấy.”


“Đừng nói nữa, hai ngày nay bà nội tớ đặc biệt gắt gỏng, nếu như tớ còn tiếp tục chọc cho em tớ mất hứng, bà ấy có khả năng sẽ mắng thủng cả trần nhà luôn đấy.”


Trang Y Manh đứng lên, cầm lấy chai cocacola còn chưa uống xong: “Tớ phải đi mua thịt lợn cốt lết đây, hôm nào gặp.”


Trang Y Manh đi rồi, Lạc Chi Dực quay đầu lại nói với Hứa Lẫm: “Cậu muốn uống trà sữa thì cứ đi đi, không cần đi theo giúp tớ đâu. Hôm nay chắc chắn ít khách, lựa xong mấy thứ này là được rồi.”


“Tớ phải giúp cậu lựa xong đã chứ, làm việc thì phải đến nơi đến chốn.” Hứa Lẫm xách một nửa bọc rau to qua, nhanh chóng bắt đầu lựa.


Chưa đến bốn giờ Lạc Chi Dực đã hoàn thành xong công tác chuẩn bị nấu nướng, hơn bốn giờ thì mẹ Lạc tới, xách theo nửa quả dưa hấu cho cô ăn.


“Dạo gần đây bố con bị đau thắt lưng, mẹ bảo ông ấy mấy tháng tới đừng đến đây nữa.” Mẹ Lạc nhanh chóng đeo tạp dề vào, đi vào phòng bếp nhỏ phía sau tấm rèm nấu nước.


Một mình cô lau bàn xong, tiếp đó ngồi vào sau quầy thu ngân đợi khách.


Hơn sáu giờ mới có hai người khách trước sau tiến vào, chia ra gọi mì sườn heo rau củ và mì sườn heo kho, tổng tiền là ba mươi lăm nhân dân tệ.


Từ sáu giờ bốn mươi lăm đến bảy giờ mười lăm, trong vòng nửa giờ không có lấy một người khách. Mẹ Lạc ngồi trên ghế, cô ngồi ở sau quầy thu ngân, hai mẹ con đều cầm điện thoại. Một người say mê xem một chương trình hòa giải gia đình, người còn lại thì hết sức chăm chú xem một cái video điêu khắc tượng gỗ.


“Hai anh em không có lương tâm này đều không muốn phụng dưỡng người già sao? Bất hiếu như vậy khó trách nhà lại rơi vào trong tay con nuôi…” Mẹ Lạc xem rất hăng say.


“Cái chong chóng nhỏ này thật là đẹp…” Cô chìm đắm trong thế giới của riêng mình.


Một vị khách từ ngoài cửa bước vào.


Tốc độ phản ứng của cô nhanh hơn hẳn Mẹ Lạc, vừa nghe được tiếng bước chân đã lập tức ấn phím tạm dừng trên điện thoại, ngẩng đầu lên nói: “Hoan nghênh đã tới, xin hỏi muốn gọi món gì ạ?”


Chờ cô nhìn rõ người kia thì có chút sững sờ, nụ cười càng thêm nhiệt tình hơn, hớn hở hỏi: “Là cậu à.”


Nhiễm Khải Minh đi tới, nhìn menu dán trên tường, sau đó gọi một bát mì thịt bò nạm rau củ.


Mẹ Lạc cũng đã sớm tắt di động, nhiệt tình cười với vị khách mới tới, lại nhìn con gái hỏi: “Là bạn con quen à?”


“Cậu ấy chính là khách thuê nhà của chúng ta đấy.” Cô nói: “Cậu ấy đã dọn dẹp căn hộ cũ của chúng ta vô cùng sạch sẽ.”


“Thì ra là cháu.” Mẹ Lạc lịch sự đánh giá nam sinh trước mắt một vòng, thấy mặc dù cậu đang đội mũ che mất vầng trán, thế nhưng cặp mắt và cái mũi rất đẹp, trong lòng bà không khỏi khen ngợi một tiếng, sau đó bảo cậu nhanh ngồi xuống. Bà vén bức rèm về phía trước, nhanh nhẹn đi vào gian bếp nhỏ chuẩn bị mì thịt bò nạm rau củ.


Nhiễm Khải Minh trả tiền rồi tìm một chỗ ngồi xuống.


Cậu vốn không định tới chỗ này, nhưng ngặt nỗi mỗi ngày tự nấu đồ ăn rất lãng phí thời gian, mà cậu cũng đã ngán tay nghề của mình, cho nên muốn ra ngoài tìm gì đó bỏ bụng, sau khi đi dạo không mục đích một vòng thì lại thấy “tiệm mì Hân Hân” ở trước mặt. Cậu nghĩ chẳng qua chỉ là một bữa cơm, không cần thiết tốn quá nhiều thời gian tìm tới tìm lui.


Mặc dù cậu không thích ăn mì, nhưng thỉnh thoảng đi ăn cũng không phải không thể. Cậu cởi nón xuống đặt sang một bên.


Có điều, cô chủ nhà đô con này hình như cứ luôn lắc lư trước mặt cậu.


Lạc Chi Dực đang cầm một cái khăn sạch giúp cậu tỉ mỉ lau bàn, sau đó lại châm thêm chút nước ấm vào trong ấm trà bằng sứ ở trước mặt cậu, lại còn cầm ấm lên rót trà vào một chén trà nhỏ, đẩy tới bên tay cậu.


Nhiễm Khải Minh rũ mắt nhìn nước trà màu hổ phách trong chén trà nhỏ, nước rất sạch sẽ.


“Cậu có muốn một chút hạt dưa không? Vừa mới rang xong, mùi vị rất thơm.”


Lạc Chi Dực đột nhiên ngẩn ra, giật mình nhỏ giọng hỏi: “Trán của cậu bị thương à?”


Trên trán bên trái của Nhiễm Khải Minh có dán một cái băng dính OK, cậu cứ liên tục đỡ trán, đại khái là để chặn miệng vết thương lại, nhưng vẫn bị ánh mắt của cô bắt gặp.


“Ừm.” Cậu lên tiếng, thả tay xuống.


“Sao lại bị thương vậy?” Lạc Chi Dực hỏi.


“Lúc tắm không cẩn thận đụng phải móc nối trên tường.”


“Đó là chất liệu inox, có phải rất đau không?” Cô thở dài, “Tôi nên sớm nhắc nhở cậu một tiếng.”


“Không sao, cà rách một ít da mà thôi.”


“Nếu như trước đó tôi nhắc nhở cậu thì cậu sẽ chú ý hơn.”


“Cho dù chị có nhắc nhở tôi thì tôi cũng chưa chắc nhớ kỹ.”


“Thôi được rồi.” Lạc Chi Dực cảm giác giọng điệu của cậu chính là “trong số mệnh chắc chắn phải có một lần bị móc nối cà rách da”, cũng có thể gọi là ý cảnh rộng rãi.


Nhiễm Khải Minh không nói gì thêm, cúi đầu nhìn điện thoại.


Cô cũng không tiếp tục làm phiền cậu, trở về quầy thu ngân.


Không được bao lâu, mẹ Lạc tự tay bưng một bát mì thịt bò nạm rau củ đi tới, đặt bát mì ở trên bàn của cậu.


Cậu nhìn thấy trong mì bỏ rất nhiều miếng thịt bò nạm, trên mặt còn để một cái trứng chần nước sôi, không khỏi hỏi một câu: “Một bát lớn như vậy sao ạ?”


Mẹ Lạc cười hớn hở, ra vẻ không sao cả nói: “Hôm nay ít khách, trứng gà tươi cũng không ăn hết, tặng cháu một cái.”


Nhiễm Khải Minh nói cảm ơn, suy nghĩ một chút cảm thấy không ổn lại nói: “Dì cứ tính tiền đi ạ.”


“Tính tiền gì chứ? Chỉ có một quả trứng gà chứ mấy. Dì thấy người cháu quá mảnh mai, trên mặt cũng không dư thịt, nên bổ sung nhiều dinh dưỡng.” Lúc mẹ Lạc nói chuyện cũng phát hiện tình trạng trên trán của cậu, “Cháu bị thương à? Sao lại bị thương? Không phải là lúc tắm bị ngã đó chứ?”


Nhiễm Khải Minh lại phải một lần nữa giải thích bản thân đụng phải móc nối trên tường trong lúc đi tắm.


“Đã dùng nước muối si.nh lý rửa qua chưa? Nên chú ý tới miệng vết thương, đừng để nhiễm trùng.” Mẹ Lạc quan tâm nói, “Mấy ngày nay ăn đồ ăn dễ tiêu một chút, đừng có đụng tới xì dầu hay ớt tương.”


“Mẹ, mẹ để cho cậu ấy yên ổn ăn mì đi.” Lạc Chi Dực cười nói.


Mẹ Lạc nghe vậy khẽ gật đầu, trở về xem tiếp chương trình trên điện thoại.


Nhiễm Khải Minh xem kho đề thi trên điện thoại di động, ăn mì mà tư tưởng không tập trung, bữa ăn này cậu ăn rất lâu, sau cùng khi hoàn hồn mới phát hiện mùi vị của bát mì này cũng rất ngon. Nước dùng đậm đà nhưng không có vị dầu muối, nguyên liệu nấu ăn cũng tươi mới.


Cậu vậy mà lại ăn sạch toàn bộ.


Lúc Lạc Chi Dực lại đây thu bát nhìn ra thời tiết ngoài cửa, mưa nhỏ lại bắt đầu rơi lất phất, cô bèn hỏi: “Cậu có mang theo dù không?”


“Không.” Nhiễm Khải Minh nhìn lướt qua cơn mưa ngoài cửa, trên mặt không hề có một chút lo lắng: “Tôi chạy về luôn cũng được.”


“Sao có thể dầm mưa được chứ? Trên mặt cháu còn đang bị thương đấy!” Mẹ Lạc nghe vậy bèn nhanh chóng vào trong góc, lục tìm một cây dù xếp đưa tới cho cậu: “Cầm đi, ăn no rồi từ từ đi về.”


Thịnh tình không thể từ chối, cậu đành phải nhận lấy, lại lên tiếng cảm ơn.


“Đừng khách sáo, cháu là khách thuê nhà của chúng tôi, quan tâm tới cháu là chuyện nên làm.” Mẹ Lạc cười nói: “Có chuyện gì cháu cứ gửi wechat cho Đại Lạc, con bé sẽ giúp đỡ cháu. Khuân vác đồ này nọ con bé đều làm được, sức lực của con bé rất lớn.”


“Con không có wechat của cậu ấy.” Lạc Chi Dực nói, “Con đã từng hỏi cậu ấy, thế nhưng cậu ấy không tiện cho con.”


“Chắc chắn là hành vi l.ỗ mãng của con đã dọa cậu ấy sợ rồi.” Mẹ Lạc nói xong có vẻ hết sức hòa ái nhìn cậu, giọng điệu nhẹ nhàng: “Các cháu thêm  wechat đi, có việc gì cần giúp đỡ thì có thể liên hệ trực tiếp.”


Đã đến bước này, cậu không còn lựa chọn nào khác, cầm điện thoại thêm bạn wechat với Lạc Chi Dực.


Cô biết có lẽ là cậu sợ bị người ta làm phiền, nên khéo hiểu lòng người bổ sung một câu: “Yên tâm, không có việc gì sẽ không tìm cậu nói chuyện phiếm.”


Lúc Nhiễm Khải Minh cầm dù bước ra khỏi quán mì, trong lòng xuất hiện một giọng nói: “Hai mẹ con này một vạn phần trăm là mẹ con ruột.”


Nhiễm Khải Minh đi rồi, cô và mẹ lại đợi thêm lát nữa, chờ thím Lư và cháu của cô tới. Sau khi bàn giao ca đơn giản xong, cô và mẹ mới cùng nhau về nhà.


Trời cũng vừa lúc tạnh mưa, Lạc Chi Dực và mẹ dắt tay nhau về nhà, dọc đường đi còn nói chuyện phiếm.


“Con nuôi tóc dài đi, mái tóc ngắn này của con mẹ thật tình nhìn đến phát chán.” Mẹ Lạc ghét bỏ liếc mắt nhìn con gái, bảo cô không biết cách ăn mặc, nói đã sắp tám trăm năm trôi qua rồi mà cô vẫn cứ như vậy.


“Con không nuôi dài được, vừa đến chỗ cổ là lại cảm thấy ngứa ngáy, không hớt không được.”


“Vậy quần áo dù sao cũng phải thay đổi một chút, có thể mặc bó sát người được không?”


“Không được, không tiện hoạt động.”


“Thế mặc váy cũng không được à?”


“Chân của con dài như vậy, không có váy nào vừa với con cả.”


“…” Mẹ Lạc cảm thấy không còn mong đợi gì vào cô.


“Không phải trên tivi đã nói rồi sao? Yêu con mình thì phải chấp nhận dáng vẻ chân thật của đứa nhỏ.” Cô cười nói: “Con là kiểu người như vậy, sinh ra đã là như vậy, không thể thay đổi được.”


“Sinh ra không phải như vậy, lúc ba bốn tuổi rất đáng yêu, thắt cho con mấy cái bím tóc, đeo vài cây kẹp tóc, mặc đủ kiểu váy nhỏ khác nhau.” Mẹ Lạc rơi vào trong hồi ức đáng yêu hiếm có của con gái mình.


“Lúc đó vẫn chưa cao, người cứ giống như một trái bí đao, thích hợp sắm vai đáng yêu. Bây giờ con lớn tướng rồi, tìm khắp nơi cũng không ra một chiếc váy vừa vặn để mặc.” Mẹ Lạc bất đắc dĩ mỉm cười.


“Con cứ thích như vậy.” Cánh tay cứ bị mẹ kéo đi nên hơi mệt, Lạc Chi Dực rút tay mình về, đổi thành ôm bả vai của bà, sau đó nghi ngờ nói: “Hình như mẹ càng ngày càng lùn thì phải?”


Mẹ Lạc trợn mắt lườm cô một cái, bất chợt nói: “Chứ không phải con lại cao hơn sao?”


Vừa nhắc tới chiều cao cô lại lập tức luống cuống, vội vàng kéo mẹ đi tới một tiệm thuốc ở đằng trước, bên trong có một cái cân đo chiều cao cân nặng.


Đợi cho máy hiển thị “Chiều cao là 1m78” cô mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, may là không tăng nữa.


“Cũng coi như nhỏ nhắn xinh xắn.” Cô mang giày vào, vui vẻ làm nũng với mẹ.


“Đúng vậy, nhưng mà quá nhỏ nhắn xinh xắn, mẹ dùng một tay là có thể nhấc bổng lên được rồi.” Mặt mày mẹ Lạc u sầu, vẫn còn hoài niệm đứa con gái chỉ lớn bằng trái bí đao.


Lạc Chi Dực nghe vậy định nhào vào trong lòng mẹ mình, nhưng mẹ Lạc đã nhanh chóng tránh đi.