Nếu không nhân cơ hội cầu làm hoàng thương?
Nhưng mà vẫn phải bảo toàn Tống gia trước mới được.
Vì thế ta dứt khoát nói: "Dân nữ mong muốn có thể bảo toàn Tống gia, trước đó muốn hòa ly với Cố Hằng.
"Cô đồng ý."
"Còn có..."
"Còn có cái gì? Không cần chần chờ, nói ra là được."
Ta cúi đầu nhăn nhó nhó nói: "Dân nữ muốn kế thừa ý nguyện của phụ thân, muốn việc làm ăn của Tống gia càng làm càng lớn hơn nữa, hơn nữa cũng cầu mong Tống gia có thể dốc sức cho triều đình."
Ám chỉ này đủ rõ ràng rồi chứ?
"Bà chủ Tống muốn dùng Tống gia làm của hồi môn gả vào Đông cung làm Thái tử phi? Cô cũng phải suy nghĩ một chút..."
Hả?
Thái tử này là như thế nào từ lời của ta liên tưởng đến phía trên này?
Ta khiếp sợ ngẩng đầu, thấy thái tử khóe miệng mỉm cười.
Ta sợ tới mức quỳ trên mặt đất: "Thái tử minh giám, dân nữ này...... đã là nhân phụ, chờ sau khi hòa ly dân nữ cũng sẽ một lòng chỉ làm ăn, lời Thái tử vừa nói dân nữ cho tới bây giờ nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy thật sự là làm hại dân nữ."
Chỉ thấy Thái tử than nhẹ một tiếng, ánh mắt lấp lánh nhìn ta trong chốc lát, nói: "Cô nói giỡn, bà chủ Tống chớ hoảng hốt."
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bà chủ Tống vừa nói, cô cũng đồng ý. Bất quá trước khi hết thảy trần ai kết thúc, mong Tống lão bản không tiết lộ tin tức."
"Dân nữ tuân mệnh."
08.
Sau khi ta gặp Thái tử, triều đình bắt đầu thay đổi bất ngờ.
Hoàng thượng đột nhiên khen thưởng Tam hoàng tử, ban thưởng không ít, còn phái hắn thay mặt tế thiên. Tế Thiên không phải bình thường đều phái Thái tử làm sao? Đạo ý chỉ này vừa ra, triều đình và bánh tính xôn xao.
Đương nhiên, dân bách tính thường nên làm gì làm gì, không cầm quyền cũng chỉ có những văn sĩ kia quan tâm việc này.
Về phần Thái tử, thì tựa như cùng Hoàng thượng bởi vì chuyện nào đó nổi lên xung đột, còn bị Hoàng thượng hạ chỉ khiển trách.
Lúc này hoàng thượng còn bắt đầu có dấu hiệu sức khỏe không tốt.
Vì thế có một số triều thần cũng động tâm tư, động tác ủng hộ Tam hoàng tử trên triều đình cũng rõ ràng.
Càng thêm chi tiết ta cũng không biết, chính là những tin tức tương đối mơ hồ này, còn đều là từ chỗ Cố Hằng Viễn nghe được.
Tại sao hắn lại nói điều này?
Đương nhiên là bởi vì hắn đi theo Tam hoàng tử đắc thế, hắn liền ngay cả mình họ ai tên ai cũng đã quên. Lúc trước hắn còn biết trốn tránh những hạ nhân nhà ta đi, hiện tại mỗi ngày vênh mặt hất hàm sai khiến người của ta, giọng nói đều lớn ba phần.
Sau khi tế thiên, Tam hoàng tử còn được phái đi trị thủy. Mắt thấy Tam hoàng tử càng ngày càng được trọng dụng, hắn tuy rằng vẫn là Lại bộ chủ sự nhưng cả ngày xuân phong đắc ý giương cao nhìn rộng, phảng phất hắn đã trở thành trọng thần triều đình.
Ngày hôm đó trước khi ta đi, Thái tử nói với ta rằng không quá một tháng mọi chuyện sẽ sáng tỏ, trong thời gian này nếu Cố Hằng Viễn có lời nói hành động quá đáng, hãy tạm thời nhịn nhục.
Nhờ câu nói của Thái tử, hôm nay về nhà thấy Châu thị và Quân Như Lan dương dương tự đắc ngồi ở đại sảnh, ta mới không cho người lập tức đuổi họ ra.
Mà Cố Hằng Viễn ngày xưa đi theo phía sau ta vẫy đuôi cầu xin thương xót xem ra cuối cùng cũng có thể hãnh diện, hắn ngồi ở chính giữa cái ghế mà bình thường ta hay ngồi, thấy ta liền thản nhiên nói: "Nàng ngồi xuống trước đi, ta có việc muốn nói."
Hắn chỉ vào một chỗ, ta nhìn kỹ, hóa ra lại ở dưới chỗ của Quân Như Lan.
Thái tử điện hạ muốn ta tạm thời nhẫn nại, chính là vì không muốn tiết lộ tin mật ra ra ngoài, cho nên chỉ cần không để lộ tin ra ngoài, ta không nghĩ mình có thể làm như vậy. Cũng không cần phải chịu đựng như thế.
Ta lập tức liếc mắt ra hiệu cho một gia đinh tên Lục Giáp. Lục Giáp hiểu ý, sải bước lớn tiến lên, trước sự ngạc nhiên và hoảng hốt của Cố Hằng Viễn, Lục Giáp lôi tuột hắn từ trên ghế xuống. Gia đinh thường xuyên làm việc chân tay, sức mạnh rất lớn, huống hồ Lục Giáp còn cao to vạm vỡ, một thư sinh yếu ớt như Cố Hằng Viễn làm sao chống đỡ nổi sức kéo của Lục Giáp? Cả người hắn lập tức ngã từ ghế của ta xuống đất. Và bởi vì hắn không ngờ rằng ta sẽ cho người làm như vậy, cũng không dùng sức chống cự, nên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi mà ngã xuống đất.
Một tiếng vang, Cố Hành Viễn liền đập mặt xuống đất, hai tay bởi vì không kịp thay đổi tư thế duỗi về phía trước, liền dán ở hai bên thân thể, mà mông thì là hướng lên trên nhếch lên.
Lại bộ thượng thư Cố đại nhân tương lai giờ phút này có vẻ chật vật không chịu nổi.
Chu thị cùng Quân Như Lan cũng sợ choáng váng, chờ họ lấy lại tinh thần lại, vội vàng tiến lên đỡ Cố Hằng Viễn đứng lên.
"Hằng Viễn!" "Hằng Lang!"
Cố Hằng Viễn vừa kêu không ngừng vừa run rẩy đứng lên, trán hắn hơi sưng, môi cũng bị dập nát, trong mũi còn chảy máu.
Hắn không để ý đến lão mẫu và tình yêu đích thực của mình đang an ủi hắn, mà là phẫn nộ mà nhìn ta, trong ánh mắt như là muốn phun ra lửa: "Tống Nguyệt Ly, nàng phát điên cái gì!"
Ta đưa tay lặng lẽ ở trên lưng mình hung hăng véo một cái, nặn ra hai giọt nước mắt, hướng hắn quát: "Ngươi còn nhớ rõ lúc trước ngươi đã nói cái gì không?"
Lúc nào trong miệng Chu thị cũng lặp đi lặp lại từ "Ghen tuông", "Tiện nhân", một bên xông lên muốn đánh ta nhưng mà cũng không cần hộ vệ ra mặt, chỉ cần vài nha đinh bên cạnh ta đã ngăn bà ta lại không thể đến gần ta.
Cố Hằng Viễn hẳn là nghĩ đến tạm thời vẫn không thể trở mặt với ta, miễn cưỡng kìm lại cơn tức giận nói: "Chuyện đã đến nước này, ta cũng sẽ nói thật với nàng. Triều đình này sắp thay đổi, nàng chỉ có đi theo ta mới có thể bảo toàn Tống gia."
Ta cố sức tỏ ra kinh ngạc.
"Ngươi điên rồi sao Cố Hằng Viễn, cũng dám nói những lời như vậy!"
"Ta không điên, cũng không lừa nàng. Thiên hạ này sớm muộn sẽ là của Tam hoàng tử, mà hắn đối với Tống gia một giới bình dân lại có được sản nghiệp lớn như vậy đã sớm bất mãn. Một khi hắn đăng cơ sau, người đầu tiên muốn thu thập chính là Tống gia!"
Nhưng mà vẫn phải bảo toàn Tống gia trước mới được.
Vì thế ta dứt khoát nói: "Dân nữ mong muốn có thể bảo toàn Tống gia, trước đó muốn hòa ly với Cố Hằng.
"Cô đồng ý."
"Còn có..."
"Còn có cái gì? Không cần chần chờ, nói ra là được."
Ta cúi đầu nhăn nhó nhó nói: "Dân nữ muốn kế thừa ý nguyện của phụ thân, muốn việc làm ăn của Tống gia càng làm càng lớn hơn nữa, hơn nữa cũng cầu mong Tống gia có thể dốc sức cho triều đình."
Ám chỉ này đủ rõ ràng rồi chứ?
"Bà chủ Tống muốn dùng Tống gia làm của hồi môn gả vào Đông cung làm Thái tử phi? Cô cũng phải suy nghĩ một chút..."
Hả?
Thái tử này là như thế nào từ lời của ta liên tưởng đến phía trên này?
Ta khiếp sợ ngẩng đầu, thấy thái tử khóe miệng mỉm cười.
Ta sợ tới mức quỳ trên mặt đất: "Thái tử minh giám, dân nữ này...... đã là nhân phụ, chờ sau khi hòa ly dân nữ cũng sẽ một lòng chỉ làm ăn, lời Thái tử vừa nói dân nữ cho tới bây giờ nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy thật sự là làm hại dân nữ."
Chỉ thấy Thái tử than nhẹ một tiếng, ánh mắt lấp lánh nhìn ta trong chốc lát, nói: "Cô nói giỡn, bà chủ Tống chớ hoảng hốt."
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm.
"Bà chủ Tống vừa nói, cô cũng đồng ý. Bất quá trước khi hết thảy trần ai kết thúc, mong Tống lão bản không tiết lộ tin tức."
"Dân nữ tuân mệnh."
08.
Sau khi ta gặp Thái tử, triều đình bắt đầu thay đổi bất ngờ.
Hoàng thượng đột nhiên khen thưởng Tam hoàng tử, ban thưởng không ít, còn phái hắn thay mặt tế thiên. Tế Thiên không phải bình thường đều phái Thái tử làm sao? Đạo ý chỉ này vừa ra, triều đình và bánh tính xôn xao.
Đương nhiên, dân bách tính thường nên làm gì làm gì, không cầm quyền cũng chỉ có những văn sĩ kia quan tâm việc này.
Về phần Thái tử, thì tựa như cùng Hoàng thượng bởi vì chuyện nào đó nổi lên xung đột, còn bị Hoàng thượng hạ chỉ khiển trách.
Lúc này hoàng thượng còn bắt đầu có dấu hiệu sức khỏe không tốt.
Vì thế có một số triều thần cũng động tâm tư, động tác ủng hộ Tam hoàng tử trên triều đình cũng rõ ràng.
Càng thêm chi tiết ta cũng không biết, chính là những tin tức tương đối mơ hồ này, còn đều là từ chỗ Cố Hằng Viễn nghe được.
Tại sao hắn lại nói điều này?
Đương nhiên là bởi vì hắn đi theo Tam hoàng tử đắc thế, hắn liền ngay cả mình họ ai tên ai cũng đã quên. Lúc trước hắn còn biết trốn tránh những hạ nhân nhà ta đi, hiện tại mỗi ngày vênh mặt hất hàm sai khiến người của ta, giọng nói đều lớn ba phần.
Sau khi tế thiên, Tam hoàng tử còn được phái đi trị thủy. Mắt thấy Tam hoàng tử càng ngày càng được trọng dụng, hắn tuy rằng vẫn là Lại bộ chủ sự nhưng cả ngày xuân phong đắc ý giương cao nhìn rộng, phảng phất hắn đã trở thành trọng thần triều đình.
Ngày hôm đó trước khi ta đi, Thái tử nói với ta rằng không quá một tháng mọi chuyện sẽ sáng tỏ, trong thời gian này nếu Cố Hằng Viễn có lời nói hành động quá đáng, hãy tạm thời nhịn nhục.
Nhờ câu nói của Thái tử, hôm nay về nhà thấy Châu thị và Quân Như Lan dương dương tự đắc ngồi ở đại sảnh, ta mới không cho người lập tức đuổi họ ra.
Mà Cố Hằng Viễn ngày xưa đi theo phía sau ta vẫy đuôi cầu xin thương xót xem ra cuối cùng cũng có thể hãnh diện, hắn ngồi ở chính giữa cái ghế mà bình thường ta hay ngồi, thấy ta liền thản nhiên nói: "Nàng ngồi xuống trước đi, ta có việc muốn nói."
Hắn chỉ vào một chỗ, ta nhìn kỹ, hóa ra lại ở dưới chỗ của Quân Như Lan.
Thái tử điện hạ muốn ta tạm thời nhẫn nại, chính là vì không muốn tiết lộ tin mật ra ra ngoài, cho nên chỉ cần không để lộ tin ra ngoài, ta không nghĩ mình có thể làm như vậy. Cũng không cần phải chịu đựng như thế.
Ta lập tức liếc mắt ra hiệu cho một gia đinh tên Lục Giáp. Lục Giáp hiểu ý, sải bước lớn tiến lên, trước sự ngạc nhiên và hoảng hốt của Cố Hằng Viễn, Lục Giáp lôi tuột hắn từ trên ghế xuống. Gia đinh thường xuyên làm việc chân tay, sức mạnh rất lớn, huống hồ Lục Giáp còn cao to vạm vỡ, một thư sinh yếu ớt như Cố Hằng Viễn làm sao chống đỡ nổi sức kéo của Lục Giáp? Cả người hắn lập tức ngã từ ghế của ta xuống đất. Và bởi vì hắn không ngờ rằng ta sẽ cho người làm như vậy, cũng không dùng sức chống cự, nên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi mà ngã xuống đất.
Một tiếng vang, Cố Hành Viễn liền đập mặt xuống đất, hai tay bởi vì không kịp thay đổi tư thế duỗi về phía trước, liền dán ở hai bên thân thể, mà mông thì là hướng lên trên nhếch lên.
Lại bộ thượng thư Cố đại nhân tương lai giờ phút này có vẻ chật vật không chịu nổi.
Chu thị cùng Quân Như Lan cũng sợ choáng váng, chờ họ lấy lại tinh thần lại, vội vàng tiến lên đỡ Cố Hằng Viễn đứng lên.
"Hằng Viễn!" "Hằng Lang!"
Cố Hằng Viễn vừa kêu không ngừng vừa run rẩy đứng lên, trán hắn hơi sưng, môi cũng bị dập nát, trong mũi còn chảy máu.
Hắn không để ý đến lão mẫu và tình yêu đích thực của mình đang an ủi hắn, mà là phẫn nộ mà nhìn ta, trong ánh mắt như là muốn phun ra lửa: "Tống Nguyệt Ly, nàng phát điên cái gì!"
Ta đưa tay lặng lẽ ở trên lưng mình hung hăng véo một cái, nặn ra hai giọt nước mắt, hướng hắn quát: "Ngươi còn nhớ rõ lúc trước ngươi đã nói cái gì không?"
Lúc nào trong miệng Chu thị cũng lặp đi lặp lại từ "Ghen tuông", "Tiện nhân", một bên xông lên muốn đánh ta nhưng mà cũng không cần hộ vệ ra mặt, chỉ cần vài nha đinh bên cạnh ta đã ngăn bà ta lại không thể đến gần ta.
Cố Hằng Viễn hẳn là nghĩ đến tạm thời vẫn không thể trở mặt với ta, miễn cưỡng kìm lại cơn tức giận nói: "Chuyện đã đến nước này, ta cũng sẽ nói thật với nàng. Triều đình này sắp thay đổi, nàng chỉ có đi theo ta mới có thể bảo toàn Tống gia."
Ta cố sức tỏ ra kinh ngạc.
"Ngươi điên rồi sao Cố Hằng Viễn, cũng dám nói những lời như vậy!"
"Ta không điên, cũng không lừa nàng. Thiên hạ này sớm muộn sẽ là của Tam hoàng tử, mà hắn đối với Tống gia một giới bình dân lại có được sản nghiệp lớn như vậy đã sớm bất mãn. Một khi hắn đăng cơ sau, người đầu tiên muốn thu thập chính là Tống gia!"