Thương Khung Chi Thượng

Chương 5



5. Độc nhất vô nhị

Levi nằm bẹp trên giường không phân biệt nổi ngày đêm. Ngoại trừ lần đầu tiên thử nghiệm hệ thống mô phỏng phi cơ ở học viện không quân, đã rất lâu rồi cậu chưa từng ngất xỉu như vậy. Tâm tình dần bình lặng xuống, khóe môi lại không tự giác cong lên, không nén nổi hưng phấn. Cảm giác choáng váng như vậy chứng tỏ tốc độ của ‘Thuần sắc thục nữ’ quả thật cao hơn tất cả phi cơ chiến đấu thường dùng, tất nhiên là cả ‘Nguy cơ màu xanh’. Kỳ thật hệ thống trang bị của ‘Thuần sắc thục nữ’ đầy đủ và phức tạp hơn hẳn ‘Nguy cơ màu xanh’, chỉ cần sử dụng thích đáng, chắc chắn có thể đạp nát mông lũ người ngoài hành tinh xâm lược kia.

“Cậu đang cười gì vậy?” Tiếng nói nho nhã vang lên bên tai.

Không cần mở mắt, Levi cũng biết đối phương là ai.

“Lúc trước anh nói là bởi vì tôi không tới trình diện mới từ tiện vào phòng tôi. Vậy lúc này anh dùng lý do gì?”

Cảm giác khoảng giường bên cạnh trũng xuống, Claude nghiêng mình ngồi cạnh cậu.

“Thăm bệnh cấp cấp dưới của mình.”

“Nhưng hiện tại tôi lại không muốn nghe tiếng của anh chút nào.” Levi nghiêng người, vì đầu còn choáng váng khiến cậu hoàn toàn lệch hướng, cái mũi đụng trúng Claude, đối phương cũng thực săn sóc dùng tay đỡ cậu.

“Nếu muốn không còn khó chịu, vậy ráng mở to mắt mà nhìn về một hướng cố định đi.”

“Giờ tôi không muốn nhìn thấy gì hết.”

“Tôi không chọc cậu đâu. Mở mắt ra đi.” Claude hết sức kiên nhẫn, ngữ điệu thậm chí có vài phần dụ dỗ.

Levi nuốt nuốt nước miếng, mở to mắt, cảm giác choáng váng còn hơn lúc trước ập đến. Cậu vừa muốn nhắm mắt lại, đầu lại bị đối phương giữ chặt.

“Nhìn tôi.” Claude dùng ngữ khí ra lệnh mà nói, kiên định không để cậu cự tuyệt.

Levi nhìn chằm chằm gương mặt tuấn lãng của anh, “Tôi sợ sẽ nôn hết lên mặt anh đó.”

“Dạ dày cậu vốn không còn gì để nôn.” Claude cười đến chói mắt, cậu thật sự muốn nôn ra, nhưng đến dịch dạ dày cũng nôn không nổi, “Bây giờ nhìn thẳng vào mắt tôi.”

Levi cố gắng nhìn thẳng vào đôi mắt Claude.

“Cậu thấy nó màu gì?”

“Màu xanh.”

“Xanh thế nào?”

“Xanh biển.”

“Màu sắc này khiến cậu nhớ tới gì?”

“Nhớ tới… lần đầu tiên tôi lái phi cơ ngang qua mặt biển. Khi đó huấn luyện viên nói kỹ thuật điều khiển phi cơ của tôi rất tệ, không được bay quá gần mặt biển, lỡ đâu rơi xuống còn phải tốn công vớt tôi lên.” Levi dường như nhớ tới hình ảnh thú vị gì đó, vô thức mỉm cười.

“Nhưng cậu nhất định không nghe lời.”

“Được rồi, tôi đưa phi cơ tới sát mặt biển, mặc kệ tên huấn luyện viên kia giận dữ gào ầm lên.”

“Lần đầu tiên đã có thể điều khiển phi cơ sát mặt biển, cậu thật sự là một thiên tài.”

“Cám ơn anh đã khen ngợi.”

“Vậy cậu có cảm giác gì? Khi phi cơ kề sát mặt biển?”

“Giống như nước lướt qua chân mình, tiếng gió thổi qua bên tai, cảm giác ẩm ướt trong không khí…. Tuy rằng tất cả mọi thứ đều là tôi tưởng tượng ra. Mỗi công dân trong thành phố chúng tôi đều phải ở trong thành phố, căn bản không thể thật sự tiếp xúc với biển.”

“Nhưng nếu cậu muốn, cũng có thể tự mình lái ‘Thuần sắc thục nữ’ tới ngắm biển. Sẽ không ai phản đối hay cằn nhằn cậu, với tốc độ cao, khi bay ngang mặt biển sẽ tạo nên làn sóng, cậu có thể chứng kiến nước biển vì mình mà dâng lên hạ xuống, ranh giới giữa biển và bầu trời sẽ vì cậu mà mơ hồ đi.” Thanh âm của Claude thật nhẹ nhàng, Levi có cảm giác suy nghĩ cũng mình đều bị anh cuốn trôi.

Choáng váng thế nào, cảm giác muốn nôn mửa ra sao, trong khoảnh khắc ấy, cậu hoàn toàn không thể cảm nhận nữa.

“Bởi vì cậu tự do, cho nên không gì có thể trói buộc cậu.” Claude tựa như đang hạ ma chú đối với Levi, không gian xoay vòng dần bình lặng xuống, “‘Thuần sắc thục nữ’ cũng tự do, nó vẫn luôn đợi người có thể điều khiển nó bay tới bầu trời xanh thẳm kia.”

Tất cả mọi thứ trên đời dường như đều chìm đắm trong đôi mắt xanh biển của Claude.

Lần thứ hai Levi khôi phục ý thức là tám tiếng sau đó. Cậu cảm giác mình đã ngủ rất say, khẽ cử động ngón tay, trần nhà vẫn xoay vòng nhưng không còn nghiêm trọng giống hôm qua.

Cậu loạng choạng đứng dậy, đi vào toilet. Bên tai là thanh âm của hệ thống Trí Năng Lilith.

“Xin chào nha, Levi. Ngài đã ngủ qua tám tiếng hai mươi phút.”

“Cám ơn ngươi đã tính toán dùm.” Tựa hồ nghĩ đến gì đó, Levi hỏi, “Cái tên Claude Sean kia rời đi lúc nào vậy?”

“Một tiếng sáu phút trước.” Câu trả lời của Lilith chuẩn xác đến hết nói.

“Hả? Tên kia ở đây làm gì vậy?” Levi vật vờ trở lại bên giường, nhưng lúc này cậu đã tỉnh, một chút buồn ngủ cũng không có.

“Nhìn ngài.”

“Nhìn tôi?”

“Dùng phương thức miêu tả trong nhìn ngài.”

“Được rồi, trừ bỏ nhìn tôi anh ta còn làm gì nữa?”

“Uống cà phê, xem qua báo chiều, sau đó ngồi dựa bên cạnh ngài.”

“Sau đó tiếp tục thế nào?” Levi nghi ngờ, chắc là tên Claude kia buồn ngủ nên về phòng đi, cùng cậu chen chúc trên cái giường đơn này chắc chắn không thoải mái rồi?

“Thiếu tướng còn nói, ‘Cậu chừng nào mới tỉnh dậy đây?’”

Levi trầm mặc.

Cậu đã ngủ hai ngày, rốt cuộc bữa tối cũng ra khỏi phòng. Đi tới một quán bar nhỏ, không ít quân nhân cũng tới đây thư giãn. Ánh đèn trong quán bar hơi mờ lại không quá u ám, âm nhạc như ánh trăng mượt mà chảy xuôi, phục vụ dù chỉ mới gặp cậu hai lần nhưng lại nhớ rất rõ mặt cậu.

“Mực chiên (chính xác nó chính là tạc vu ngư vây đó:D) và bia loại lớn.”

“Cám ơn.” Trên thực tế, Levi vẫn choáng váng, cậu loạng choạng suốt một đường mới tới được đây. Bụng đang trống rỗng, lại ngửi được mùi mực cùng bia khiến cậu muốn nôn hết ra. Lại nhìn đống bia lớn kia, cậu thật muốn nhúng đầu mình vào a.

Một sĩ quan đi tới, là một Thiếu úy, “Hắc, cậu là Levi – Vampell đúng không? Chính là người có thể kiên trì trong hệ thống mô phỏng của ‘Thuần sắc thục nữ’ tới năm phút sao?”

Hắn vừa nói xong, mấy vị quân nhân khác cũng nhìn chằm chằm cậu, có người thậm chí còn tới gần.

Levi phờ phạc nhún vai, “Cũng tại ở trong cái hệ thống biến thái đó năm phút, sau đó tôi còn không phân rõ hướng nào nam hướng nào bắc đó.”

“Đúng vậy, nó chính là hệ thống phi hành biến thái nhất. Cho nên lấy tình hình trước mắt mà nói, phi công biến thái nhất cũng chính là cậu đó, Levi – Vampell.” Thiếu úy kia dùng ly rượu đụng đụng vai cậu.

Ngay từ đầu, Levi đã nghĩ tới đối phương chắc chắn muốn cười nhạo mình. Không cần hoài nghi cũng biết việc cậu xui xẻo nôn mửa quay cuồng trời đất đến nỗi sau đó còn phải dùng đến dịch dinh dưỡng nhất định đã truyền ra cả căn cứ K11, khẳng định đã bị cười chết rồi. Nhưng giờ nghe khẩu khí tên Thiếu úy kia, thế nào cũng giống như đang khen mình thế?

“Không ai trụ được lâu hơn năm phút sao?” Levi cảm thấy kỳ quái, ngoài tên kia ra đã có mấy quân nhân cũng đi tới.

“Tiểu tử, cậu đang khoe thành tích sao? Cho dù là phi công tinh anh Ferio Zolan của trạm không gian vũ trụ Gaze cũng chỉ được hơn ba phút thôi đó. Bởi vậy, ‘Thuần sắc thục nữ’ mới bị gọi là phi cơ chiến đấu bất khả thi đó.”

“Chỉ năm phút thì đã sao?” Levi chống cằm, “Một trận chiến không có khả năng chỉ diễn ra trong năm phút đồng hồ a.”

“Nhưng cậu vừa nói mình còn chưa được trải qua huấn luyện đặc biệt mà, tuy hiện tại chỉ mới được năm phút, nhưng nếu cậu thực sự kiên trì, hai tháng sau sẽ là hai mươi phút, sau một năm không chừng có thể đem bọn xâm lược đánh đuổi tè ra quần đó!”

“Cậu nhất định phải khiến ‘Thuần sắc thục nữ’ bay lên bầu trời, cậu không biết Claude Sean đáng ghét cỡ nào đâu! Hơn hai năm qua, có bao nhiêu người đã phê phán ‘Thuần sắc thục nữ’ làm hao tốn không biết bao của cải nhưng lại chỉ là vật bài trí vô dụng, tên kia lại nói chẳng qua không phi công nào có thể điều khiển phi cơ chiến đấu, chứ không hề có phi cơ không thể bay lên bầu trời!”

“Hắn ta vũ nhục năng lực toàn bộ không quân chúng ta!”

“Cho tên kia bài học mất mặt đi!”

Levi bỗng nhiên vùi đầu trong cánh tay, bả vai run rẩy vì cười. Thì ra tên Claude Sean kia cũng làm thật nhiều chuyện đắc tội người khác, mặt nạ có mang bao lâu cũng không được bảo tồn mãi với thời gian đâu nha.

“Này, Levi, cậu làm sao vậy?”

“Không…. Không có gì, tôi chỉ còn choáng váng chút thôi mà!”

“Nếu choáng váng thì đừng uống bia, chất cồn sẽ khiến đầu cậu đau đó.” Giọng nói du dương vang lên bên tai Levi, ngón tay thon dài gạt chai bia bên môi cậu qua một bên. Nhất thời, cuộc nói chuyện thân thiện bỗng chốc lạnh xuống.

Levi chậm rãi nâng đầu dậy, miệng cười toe toét thật to, “Chào anh nha, Thiếu tướng Claude Sean.”

Hai giây sau, quân nhân sôi nổi đang vây quanh cậu đều hành lễ đúng nghi thức quân đội, thần sắc mỗi người đều thật khẩn trương, dù sao vừa rồi bọn họ chính là đang nói xấu Claude Sean mà.

“Chào, Hạ sĩ Levi – Vampell.” Claude tựa hồ như không nghe được những lời mọi người vừa nói về anh, “Hiện đã có bác sĩ đến bổ sung dịch dinh dưỡng đang chờ cậu ở ký túc xá, không nên ăn mực chiên chứa nhiều dầu mỡ như vậy, sẽ không tốt cho dạ dày cậu đâu.”

“Tôi cảm thấy thật sự có lỗi.” Levi giả bộ thành thật.

“Khỏi phải vờ vịt.” Claude đứng dậy, một tay nâng cổ áo cậu cứ vậy mà lôi dậy.

Levi một bên bị dắt đi, một bên vẫn không quên hướng mấy người khác nói: “Gặp sau.”

Về tới ký túc xá, đúng là có bác sĩ đang chờ.

“Claude Sean, sao tôi lại cảm thấy anh rất quan tâm đến tôi nhỉ?” Lông mày Levi khẽ nhếch, ánh mắt nhìn thằng Claude đang thưởng thức hồng trà đối diện.

“Đúng vậy, tôi rất quan tâm cậu. Bởi vì trước mắt chỉ có mình cậu là phi công có thể điều khiển ‘Thuần sắc thục nữ’.” Claude dùng ánh mắt mang ý cười nhìn cậu, giống như đã biết trước những lời cậu muốn nói chỉ có vậy.

“Anh quan tâm tôi vì nhìn thấy được hy vọng từ tôi, giả sử tôi có thể khiến ‘Thuần sắc thục nữ’ bay lên bầu trời, chứng tỏ nó không phải một thứ vô dụng, càng chứng minh được thứ mà anh đã hao tổn rất nhiều tài lực để sáng tạo ra không phải rác rưởi, anh kỳ thật biết rõ nhược điểm trí mạng nhất của ‘Thuần sắc thục nữ’ chính là khó điều khiển. Anh cần vượt qua được nhược điểm trí mạng này để chứng minh thành quả của anh?”

“Đúng vậy.” Ánh mắt Claude không chút gợn sóng, tựa như mọi khiêu khích của Levi đều vô dụng.

“Cái loại ích kỷ chết tiệt của anh, muốn dùng cả không quân để chứng minh thành tựu cùng thanh danh.”

“Về điểm này thì cậu sai rồi.” Claude đưa tay nâng cằm Levi, khiến cậu phải nhìn thẳng mình, “Bởi vì tôi luôn tin rằng, tôi thiết kế ‘Thuần sắc thục nữ’ không phải cho tất cả mọi người, mà chỉ dành cho một người mà thôi. Vì ‘Thuần sắc thục nữ’ là độc nhất vô nhị.”

Một khắc này, Levi thực sự khẩn trương, cậu quay mặt qua chỗ khác, tựa như chỉ cần cùng Claude đối diện thêm một giây thôi, cậu sẽ không thể khống chế mà vô thức chìm trong ánh mắt xanh biếc ấy….

End chương 5.