Thịnh Thế Diên Ninh

Chương 9: Vị trí của Đại Việt



Chương 9: Vị trí của Đại Việt

- Châu Âu? Châu Âu là nơi nào?

Lê Thái lúc này lại để ý đến một chi tiết lại hỏi. Lúc này Nguyễn Vô Niệm mới chợt vỗ đầu, đúng rồi, lúc này châu Âu còn chưa có mở ra cuộc phát kiến địa lý, nên nơi bọn hắn tiến xa nhất cũng chỉ mới đến vùng Nam Á, còn người Trung Quốc thì con đường tơ lụa của bọn họ chỉ đi đến thế giới của người Ả Rập, còn chưa hề bước qua phương Tây. Vì vậy mà đối với người Đông Á thời này khái niệm châu Âu còn chưa có tồn tại. Nguyễn Vô Niệm lúc này mới quyết định mở ra một lớp bổ túc lịch sử cho bọn hắn. Hắn trực tiếp lấy tay chấm nước mà vẽ lên bàn nói.

- Đây là thế giới của chúng ta, có năm châu bốn bể, mảnh đất lớn này gọi là Châu Á đây là nhà Minh, cái móng chân đây, đúng rồi, đó là Đại Việt, phía dưới này là các quốc đảo vùng Đông Nam Á, còn vùng Thiên Trúc bên này là Nam Á, còn có cả vùng Trung Á của người Lỗ Mễ (Ottoman). Bên này là châu Phi, phía trên châu Phi chính là châu Âu, còn mảnh lục địa lớn kia là châu Mỹ còn chưa ai khai phá, mỏm đất phía dưới này là châu Đại Dương, còn phía cuối là châu Nam Cực. Bao quanh 5 châu chính là 4 bể, bốn đại dương lớn, đại khái là như vậy.

Nguyễn Vô Niệm còn chẳng thèm giải thích trái đất quay quanh mặt trời gì đó, giải thích tương đối phiền phức, bọn hắn cứ nghĩ bầu trời hình tròn, trái đất hình vuông thì cứ để bọn hắn nghĩ như vậy đi. Thế nhưng trong lúc Lê Bang Cơ cũng những người khác còn đang muốn tiêu hoá những kiến thức mới đưa vào thì Nguyễn Như Đồ vốn nhìn Nguyễn Vô Niệm không ưa mắt lập tức nói.

- Nói hươu nói vượn, ngươi mới chỉ là một đứa nhóc 12 tuổi chân còn bước ra khỏi huyện lại dám nói chuyện thế giới.

Lúc này bọn hắn mới tỉnh lại, đúng vậy, vì sao bọn hắn lại tin một thiếu niên lại hiểu chuyện thế giới cơ chứ. Lê Bang Cơ không nói trực tiếp như vậy mà hỏi.

- Làm sao ngươi biết được những điều này?

Nguyễn Vô Niệm đã sớm có chuẩn bị từ trước, hắn không bối rối chút nào mà nói.

- Ta chưa từng đi qua, thế nhưng thầy ta đã từng đi rồi.


Nghe hắn nhắc đến thầy Lê Bang Cơ tự động động não nói.

- Chẳng lẽ là người viết bài thơ trên kia?

Nguyễn Vô Niệm không ngờ tên này lại động não nhanh đến vậy, hắn cũng không giải thích quá nhiều liền nói.

- Không phải, tác giả của bài thơ kia là một người ta vôn cùng tôn kính, còn thầy ta 21 tuổi đã bắt đầu đi viễn dương về phía Tây, trong 30 năm đi qua hàng chục quốc gia trên khắp thế giới, không ngõ ngách nào là không đi, không có việc gì là không chứng kiến, vì vậy thầy ta không gì là không biết cả. Các ngươi hẳn là biết đến con đường tơ lụa chứ?

Tất cả mọi người không khỏi gật đầu, con đường tơ lụa của Thiên triều thực sự quá nổi tiếng, đem lại nguồn tài phú cho không biết bao nhiêu người. Nguyễn Vô Niệm nói tiếp.

- Năm ngoái thầy ta trở về nói với ta rằng ba năm trước đế quốc Lỗ Mê quốc (“Lumi guo” tức Ottoman) đã tiêu diệt đế quốc Đông La Mã, đồng thời cũng đã kiểm soát luôn con đường này để đi sang châu Âu. Do đó giá cả gia vị bên đó lần nữa tăng cao, tiêu, ớt các loại hương liệu ở bên đó đều có thể tính bằng đấu vàng đấy.

Thực tế Nguyễn Vô Niệm không nói dối, người Ottoman khống chế lại con đường tơ lụa đã khiến cho giá cả các loại gia vị tăng cao, bởi qua mấy trăm năm giới nhà giàu của phương Tây đã “nghiện” những loại gia vị trồng ở nhiệt đời này. Cũng chính vì con đường tơ lụa bị chắn đứng nên cuộc phát kiến địa lý trong mấy chục năm nữa sẽ bắt đầu để các quốc gia phương Tây phá thế độc quyền của người Ả Rập.

Nghe Nguyễn Vô Niệm nói về “thầy” của hắn, Lê Bang Cơ liền không khỏi hỏi.

- Không biết bây giờ sư thừa đang ở nơi nào?


Nguyễn Vô Niệm lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối nói.

- Lúc còn trẻ gặp buổi chiến loạn, thầy ta đã đi ngao du tứ hải đã quen, chỉ thỉnh thoảng trở về thăm ta một chuyến, dạy ta vài điều, sau đó liền tiếp tục đi, đến ta cũng không biết thầy đang ở nơi nào.

Nghe Nguyễn Vô Niệm nói Lê Bang Cơ đám người tự suy diễn, cho rằng “thầy” của Nguyễn Vô Niệm đã ra hải ngoại lúc thời còn Minh thuộc, thảo nào Lê Thái lại không nghe đến danh tiếng người này cũng đúng.

- Ăn đi, đừng để nguội lại mất ngon.

Nguyễn Vô Niệm nói tiếp tục vùi đầu vào sự nghiệp bổ sung dinh dưỡng cho cơ thể. Lê Bang Cơ thấy vậy cũng không tiện tiếp tục hỏi, chỉ có thể dằn xuống cơn tò mò trong lòng. Trong bữa cơm cũng giới thiệu qua loa qua. Lê Bang Cơ tự xưng tên là Lê Quốc là con trai của một địa chủ xứ kinh kỳ, cha mất sớm, hắn phải gánh vác lên cả gia nghiệp. Lê Bí là quản gia, Lê Thái, Nguyễn Như Đổ là chủ cửa hàng ở Đông Kinh.

Phải mất đến nửa giờ bọn hắn xem như mới ăn xong bữa cơm. Nói chuyện một lúc Nguyễn Vô Niệm cũng cảm thấy Lê Quốc kẻ này không tệ, hoặc có thể nói cả hai đều mồ côi từ nhỏ nên cũng đồng bệnh tương liên, nhất là khi nhắc đến phụ mẫu, hai người mặt mày cũng không khỏi cảm xúc, chỉ thiếu điều xưng huynh gọi đệ. Lúc này Lê Bang Cơ lại nói.

- Sư thừa là người bất phàm, ngươi tuổi nhỏ nhưng thông tuệ, cũng không là kẻ tầm thường, nơi rừng núi hoang sơ này không phải là nơi để ngươi có thể triển khai quyền cước. Nếu không ngươi đi theo ta đến kinh thành, nơi đó mới là nơi để ngươi vùng vẫy.

Nguyễn Vô Niệm ánh mắt có chút nghi ngờ nhìn Lê Bang Cơ, kẻ này không phải là dân buông người đi dụ trẻ nhỏ chứ. Bất quá Nguyễn Vô Niệm vẫn thản nhiên đáp.

- Tương lai ta tất nhiên sẽ đến kinh thành, thế nhưng hiện tại không phải lúc. Ta muốn đi làm ăn, nhưng hiện tại chưa phải lúc.

Thực tế lúc này Nguyễn Vô Niệm cũng đã bắt đầu làm ăn, nếu không làm sao hắn có thể sống thoải mái như thế này được, hắn có lương thực, thế nhưng thực tế thu nhập chủ yếu của Nguyễn Vô Niệm đến từ hai nguồn đó là bán các sản phẩm da lông thú và nấu đường để bán. Đây là hai thứ có thể mang đến một món tiền đơn giản đối với một thiếu niên như hắn. Thân thể nhỏ bé thực tế đã làm hạn chế đi rất nhiều cơ hội của Nguyễn Vô Niệm, phải chờ đến năm hắn 15 tuổi coi như đã trưởng thành thì lúc đó mới có thể thoả sức mà vùng vẫy.



Trong thời gian này thu được tiền tài Nguyễn Vô Niệm bắt đầu đầu tư vào nghiên cứu giống lúa mới, đồng thời thuê người đi tìm các loại giống cây mọc hoang dã nhưng ít người biết đến đặc biệt là hương liệu, hắn muốn chuẩn bị tất cả cho sự nghiệp tương lai.

Đây là thời kỳ cuộc phát kiến địa lý chưa bắt đầu trong khi con đường tơ lụa đã bị người Ottoman chặn đứng, đây đồng thời là cơ hội nhưng cũng là một thách thức. Cơ hội là hắn có thể nắm được tiên cơ để phát triển ra bên ngoài, nhưng thách thức chính là đi viễn dương là một chuyện cực kỳ khó khăn.

Thực thế vị trí địa lý của Đại Việt dù ở thời kỳ hiện đại nói là vị trí địa lý đắc địa, nằm trên con đường giao thương của thế giới, trung tâm của Đông Nam Á bla, bla…thế nhưng thực tế trong thời kỳ phong kiến lại cực kỳ khó khăn trong việc bành trướng ra bên ngoài. Hiện tại lãnh thổ của Đại Việt cũng chỉ kéo dài đến vùng Ái châu tức vùng Bắc Quảng Nam, phía Bắc là anh bạn to lớn không hề dễ chọc, bên phía Tây là Lan Xang, nhưng va chạm thường xuyên với Đại Việt là các bộ tộc người Lào ở sườn Tây dãy Trường Sơn, lúc này dãy Trường Sơn như một bức tường thành ngăn cách tự nhiên giữa hai quốc gia, quân Đại Việt thường mang quân trừng phạt những sách, động ở dãy Trường Sơn, thế nhưng không thể đóng giữ bởi hậu cần quá khó khăn, quân đồn trú lại bị những người bản địa quấy phá liên tục. Do đó Đại Việt chỉ có thể đi về phía Nam đánh Champa, sau đó là tiến sang Chân Lạp, nhưng đến đó cũng sẽ đụng với Xiêm La cũng là một đế chế không hề yếu nhược. Còn phía biển thì quên đi, thời phong kiến Đại Việt cũng không có chú trọng đến biển.

Chính vì vị trí bị khống chế như vậy nên thực tế tiềm lực quốc gia của Đại Việt không thể so được với những đế chế hùng mạnh trong khu vực và cả châu lục. Nếu duy trì một nền kinh tế trọng nông ức thương Đại Việt tuy có thể đạt đến thời đỉnh cao như thời Hồng Đức thế nhưng sau đó sẽ là một chuỗi trượt dài suy tàn giống như trong lịch sử vậy.

Do đó Nguyễn Vô Niệm phương hướng chính là hắn cần làm một sự thay đổi cho Đại Việt, hắn phương hướng chính là phát triển ra biển, khống chế được vùng Đông Nam Á, sau đó mới có thể hướng đến phương Tây, từ đó tạo ra tiềm lực để đối chọi lại với nhà Minh cùng Xiêm La. Nguyễn Vô Niệm không biết rằng mình có thể thay đổi được bao nhiêu, thế nhưng nếu không cố gắng làm sao biết mình làm không được đây.






main cực kỳ bá đạo, phong cách cơ bắp dùng lực phục người, tay xé hằng tinh