Thiêu

Chương 17





Dòng máu của Lục Tinh Gia cứ thế chảy vào tâm trí tôi, tôi ngước đầu lên nhìn ánh hoàng hôn dường như đang rơi xuống, tôi có chút mê muội, lại nhìn thêm một cái, dọa tôi sợ đến hồn bay phách lạc.

Con chó trong lòng anh ta từ lúc nào biến thành A Thủy, người ôm nó cũng biến thành mặt của tôi.

Tôi lại khóc rồi, phiền thật đấy.

Tôi muốn mắng cô ta cô khóc cái mẹ gì, bản thân cô ngu cô không biết hả, lại còn ở đây rơi nước mắt để cả thế giới biết, giả tạo cái ***.

Tiêu Châu đó ngước đầu lên, ánh mắt mơ màng mà lại có chút xinh đẹp, làm sao mà lại có chút giống Lam Sơn.

Tôi dụi mắt nhìn lại, đó chính xác là Lam Sơn, nước mắt còn đọng lại trên mi, nhìn về phía tôi, nở nụ cười thật cổ quái, khinh miệt mà tự kiêu.

Tôi có chút hoảng sợ rồi, nói Lam Sơn chị đừng nhìn em như thế, chị sao vậy.

Lam Sơn không nói gì, cúi đầu vuốt ve tiểu tổ tông trong lòng, tôi nhìn theo động tác của chị ấy, A Thủy từ bao giờ đã biến thành con rắn hoa màu hồng, vẫn là cái con lạnh lẽo mỏng manh mà dài ngoằng đó, từ đầu gối Lam Sơn quấn thẳng lên người chị ấy, ở trong lòng chị ấy chậm rãi lắc lư cái đầu, đong đầy tình cảm mà đối mắt nhìn tôi, đột ngột mở cái miệng to đầy máu lao lại cắn tôi.

Tôi kêu lên một tiếng, nhắm mắt lại hét đến tê tâm liệt phế.

Bên tai tôi vang lên tiếng thở dài cùng tặc lưỡi, có người đang nhỏ tiếng gọi tôi.

Một lúc lâu sau tôi mới dè dặt mà mở một con mắt ra, không có con rắn hoa màu hồng cũng không có Lam Sơn, không có ánh hoàng hôn cũng chẳng có Lục Tinh Gia nào cả, chỉ có khuôn mặt của cô tiếp viên hàng không:
"Tiêu tiểu thư, chị vẫn ổn chứ?"
Cô ấy đỡ tôi ngồi, hỏi thăm tôi có phải mơ thấy ác mộng không, tôi vẫn chưa hoàn hồn mà gật đầu.


Trong giây lát cô ấy bưng ra một cốc trà hoa lài, tôi nói cảm ơn với cô ấy, chậm rãi uống hết gần nửa cốc, mới ý thức được mình đang trên chuyến bay sang Tokyo, bên cạnh là màn hình máy tính vẫn đang hiện lên bức ảnh chỉnh dở dang, là bóng người của Lục Tinh Gia.

Tôi ngờ ngợ nhớ lại ngày hôm đó khung cảnh lúc anh ta quay người đi quá đẹp, lúc hồi thần lại thì điện thoại tôi đã chụp một đống bức ảnh.

Tôi nghĩ như thế này có vẻ không tốt, dù sao thì anh ta chắc cũng không muốn lưu lại khoảnh khắc này.

Nhưng tôi không nỡ xóa, bóng lưng của Lục Tinh Gia nhìn đâu cũng chất chứa câu chuyện.

Tôi thở dài, uống cạn cốc trà, tiếp tục sửa ảnh.

Lam Sơn đến Tokyo trước tôi một ngày, chị ấy thật sự rất bận, hôm nay hiếm khi mới được nghỉ, tôi cũng không nỡ lòng nào mà gọi chị ấy từ nghìn dặm xa xôi đến đón tôi, để chị ấy nghỉ ngơi cho tốt.

Lam Sơn đồng ý, kết quả tôi lại bắt đầu đau đầu: Lam Sơn sao mà không hiểu phong tình thế này, tôi bảo chị ấy đừng đến chị ấy thật sự không đến luôn.

Thôi bỏ đi, ai bảo tôi già mồm dối lòng.

Trợ lý của Lam Sơn đưa tôi đến khách sạn, tôi vừa mới vào cửa là vứt luôn hành lý xuống đi tìm Lam Sơn.

Tôi tính cả rồi, quà gặp mặt sẽ là một cái ôm nồng cháy cùng với nụ hôn kiểu Pháp, nhưng Lam Sơn cư nhiên lại đang đắp mặt nạ, thế nên hai cái ý định tôi nghĩ ra kia đều tan vỡ hết, tôi sống không bằng chết.

Lam Sơn lấy tay vỗ vỗ mặt nạ, nói ngày mai chúng mình đi lượn phố đi, tôi nằm bò trên giường nói được nha.

Nhưng mà trong đầu lại nghĩ chúng tôi hình như ở đâu sinh hoạt cũng kiểu như vậy, tôi đổi nơi ngủ, còn Lam Sơn đổi chỗ shopping.


Tối hôm đó Lam Sơn dường như nói với tôi rất nhiều, tôi đều không nhớ rõ, ác mộng ở trên máy bay đào hết sạch linh hồn tôi rồi...!À đúng rồi, nói đến đây tôi phấn khích cả ra, tỉnh hẳn cả người.

Lam Sơn một mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn tôi bật dậy từ trên giường, hỏi sao thế.

Tôi nói Chị có phương thức liên lạc của Lục Tinh Gia không? Em có vài bức ảnh muốn gửi cho anh ấy.

Chị ấy cũng không vội tìm điện thoại, dựa vào đầu giường nhìn tôi: "Hai người quen nhau?"
"Gặp mặt một lần, em chụp mấy bức ảnh, nhìn cũng được lắm." Tôi nói, "Chưa có được sự đồng ý của anh ấy, không dám tự ý đăng, để anh ấy xem trước đã."
Lam Sơn gật đầu, giơ tay kéo vai tôi xuống, tôi nằm trên chiếc giường mềm mại, nghe chị ấy nói:
"Gửi cho tôi đi, tôi giúp em chuyển cho cậu ấy."
Tôi đưa điện thoại cho Lam Sơn, thần trí mơ hồ, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tôi cùng Lam Sơn đi lượn phố, tôi theo sau chị ấy, đang nghĩ xem ba cái thiên thời địa lợi nhân hòa có cái nào sai không.

Chúng tôi xa nhau lâu hơn rất nhiều so với lần trước chị ấy đi công tác, nhưng lần này chẳng có chuyện chị ấy ngồi đằng sau xe tôi hét to, chẳng có cảm giác kích thích cũng không có nụ hôn kịch liệt, không có chuyện tôi vô duyên vô cớ mà chảy nước mắt, cái gì cũng không có.

Chúng tôi gặp lại nhau rõ ràng quá bình thản, giống như khi chúng tôi xa nhau.

Tôi không biết nên vui mừng hay đau buồn đây, hoặc có thể tôi đã quen với việc cùng Lam Sơn gặp nhau ít mà chia ly nhiều, hoặc cũng có thể tôi và Lam Sơn vốn dĩ không dính nhau nhiều đến vậy.

Tôi vỗ vỗ má, cảm thấy bản thân thật dễ buồn lòng sầu cảm, làm màu quá đáng.

Xét cho cùng cứ lấy Lam Sơn làm phép so sánh, chị ấy chẳng nặng nề cái chuyện xa nhau nhau hơn nữa tháng đó, soi gương rồi thử son, tôi có chút tức giận lại có chút u buồn, nhưng Lam Sơn chỉ cần quay đầu lại cái là tâm tình gì đó của tôi đều bay đi tất.


Bởi vì Lam Sơn ấn tôi ngồi xuống trước bàn trang điểm thử, nói Châu Châu tôi giúp em thử son.

Chị ấy thật ham chơi, cầm đầy hai tay son rồi ào một cái đổ lên bàn, đủ mười mấy cái lận, trong đó hơn nửa đều có màu sắc quái dị, nào là tím diêm dúa nào là xanh sâu thẳm, tôi sợ xanh cả mặt, nhưng Lam Sơn lại cười khanh khách, dùng khăn tẩy trang lau giúp tôi, ngồi lên bàn thử trang điểm bắt đầu nghiêm túc giúp tôi thử son.

Lam Sơn khen tôi trắng quá, nhưng tôi đang mở miệng giống như con gà ngơ ngác không gáy được, chỉ có thể ừ ừ à à trả lời chị ấy.

Tôi từ trong gương ngắm cái eo mảnh khảnh của Lam Sơn nghiêng về phía mình, mông cũng vênh lên, độ cong cực kỳ mê người.

Tôi mê mẩn cả người, Lam Sơn hỏi cái gì cũng nói được, cuối cùng Lam Sơn gọi BA tới, bảo với cô ta đến bảy tám cái son.

Tôi ngẩn tò te: "Mua nhiều thế á?"
Chị ấy cũng ngẩn tò te: "Đây đều là em gật đầu nói đẹp mà."
Tôi lập tức nói không phải, sắc đẹp của chị làm em điên đảo, em vừa rồi ngắm chị đến đơ cả người, cái gì cũng không biết.

Lam Sơn ban đầu thấy tôi chối bỏ còn tức giận, nói như này xong cái chị ấy cười bảo vậy ít ra em cũng chọn một cái đi.

Tôi lười thử lại, thuận tay chọn lấy một cái, Lam Sơn đi thanh toán cho tôi rồi.

Lúc này có người gọi cho tôi, tôi nhìn một cái là biết chẳng có chuyện gì tốt lành rồi, là lãnh đạo bộ quản lý chụp ảnh.

Bảng danh sách bi kịch cuộc đời tôi lại được cập nhật: còn điều gì tồi tệ hơn việc nhận được cuộc gọi của cấp trên trong kỳ nghỉ không.

Tôi ra ngoài tìm một góc vắng vẻ, mới cắn răng nhận cuộc gọi, dài dòng lê thê hơn năm phút đồng hồ thì cái não đáng thương của tôi mới tìm ra được trọng điểm của cuộc trò chuyện, chẳng qua là tôi đã vào tổ nhiếp ảnh sắp được một tháng rồi, ngoài chụp Lam Sơn ra thì cũng chẳng có tác phẩm nào đặc sắc cả, tôi là muốn dựa vào Lam Sơn kiếm ăn cả đời sao?
Tôi tức đến lộn ruột, ngồi xổm dựa vào tường vẽ vòng tròn trên đất, nhưng mồm miệng vẫn rất chi là hòa hoãn, run run nói không phải.

Đầu bên kia chị ta lại phê bình tôi, nói vốn dĩ lần này sắp xếp cho cô đến Tokyo, là muốn cô luyện tập cho tốt, tham dự lần này đều là nhân vật có tên tuổi ở khu vực á thái bình dương.


Cô thì giỏi rồi, lại đi chọn cái tháng này xin nghỉ.

Đậu xanh.

Cái anh trai kia không nói lại với chị ta tôi xin nghỉ cũng đến Tokyo à? Nhưng lãnh đạo đang ngồi đó dạy bảo tôi nào dám chen miệng vào gáy, sau cùng chị ta cũng không có thời gian nghe tôi giải thích, chỉ bảo tôi tháng này nghỉ phép xong thì quay lại công ty rèn luyện cho tốt, tranh thủ ra sức mà kiếm thêm một tác phẩm mới.

Tôi nghe ra được tính nghiêm trọng trong lời nói ngầm của chị ta, dám bực chứ không dám nói, chỉ ngoan ngoãn đáp ứng.

Tắt điện thoại cái tôi bắt đầu nhỏ giọng mắng mỏ, nói tác phẩm mới con mẹ nó dễ kiếm thế à, tôi quan sát nhân loại lâu vậy rồi vẫn dậm chân tại chỗ, Lam Sơn còn bận chuyện TAAKI xong mới giúp tôi giải quyết được, không thì mấy cái chuyện phiền não này con mẹ nó đều mất hết rồi.

Tôi vừa mắng vừa muốn đứng dậy đi tìm Lam Sơn, nhưng ngồi lâu quá nên chân tôi tê cứng luôn rồi, vừa nhấc được nữa người thì suýt nữa bổ nhào quỳ xuống, may mà tôi chỉ lao đảo choáng váng thôi, không thì trong mắt người khác tôi đúng kiểu thành mấy đứa thần kinh tam quỳ chín lạy trước nhà vệ sinh.

Nhưng mà cái choáng này cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì cả.

Tôi va phải người rồi.

Cú va chạm này va cũng không hề nhẹ, nửa khuôn mặt tôi dán lên chiếc đùi trắng nõn nà của cô gái, da cô ấy cũng thật mịn màng, tôi phanh không được còn trượt xuống ba centimet mới vững người.

Một điếu thuốc màu đen mảnh khảnh từ khớp tay cô gái rơi xuống, lăn vòng ra xa.

Tôi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, vắt óc dùng hết tiếng Nhật mà tôi học được từ trong phim hoạt hình với truyện tranh ra nói xin lỗi, sau đó mới nhận ra là không đúng.

Tôi không biết tiếng Nhật, không cách nào giải thích với cô ấy được.

Tôi ngước đầu nhìn bốn phía xung quanh, chỉ vào cái biển cấm hút thuốc dính ở trên tường: "No **oking...!"
"Tôi biết, không có châm lửa." Cô gái đó dùng tiếng mẹ đẻ tiêu chuẩn nói, "Đó là điếu cuối cùng rồi."
Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt cô ấy, phúc chốc ngây người..