Thiêu

Chương 11





Tôi và Lam Sơn đều điên rồi.

Chúng tôi không lái xe về thẳng nhà, tôi đưa chị ấy rẽ vào đường núi sau lại vòng sang đường khác.

Lam Sơn khen tôi quen xe thuận đường, là một tay lão luyện, tôi có chút đắc ý, tôi lái như thế này mà chị ấy còn không khen tôi, thì phí công sức tôi ra đường trước bốn tiếng đồng hồ lắm.

Tôi biết để mặt trần hứng gió sẽ đau mắt lắm, ít ra tôi vẫn có mắt kính với mũ bảo hiểm đội, nhưng Lam Sơn cái gì cũng nói không cần, cũng không sợ mắt bị gió thổi hư luôn.

Lúc gặp đường gập ghềnh thì chị ấy ôm chặt lấy eo của tôi, đến khúc đường êm thì chị ấy vịn hai tay lên vai tôi đứng dậy.

Con người tôi ghét nhất là loại người không có trách nhiệm với sự an toàn của bản thân, ngày trước cấp ba lúc đi xe mô tô, đứa bạn tôi lên cơn dở hơi muốn từ phía sau tôi đứng lên tạo dáng, tay vừa đặt lên vai tôi cái tôi chửi cho không ngóc đầu lên được.

Có lẽ bởi vì Lam Sơn là Lam Sơn, vì vậy tôi một chút cũng không muốn mắng chị ấy.

Tôi tăng tốc nhanh hơn, Lam Sơn vì sợ mà ngồi xuống ôm lấy eo tôi hét, thân thể mềm mại dựa vào sau lưng tôi.

Tôi càng ngày càng tăng tốc phóng nhanh như lên cơn nghiện, thậm chí nghĩ tôi và Lam Sơn cứ như vậy chết cũng tốt, như thế thì tên của tôi và Lam Sơn đến chết cũng dính lấy nhau, không có câu nào hoàn mỹ hơn nữa.

.

{ TR ÙMTRUYỆN.OR G }
Đêm nay tôi đã phá vỡ kỉ lục tốc độ cao nhất của mình, nhưng tôi hoàn toàn mất trí, nếu không phải Lam Sơn rát cả họng hỏi tôi, âm thanh bị mũ bảo hiểm và cơn gió ngăn cách, tôi mới không lái chậm lại.

Tôi giảm tốc độ một tay cởi mũ bảo hiểm xuống, móc lên tay cầm, hỏi chị vừa rồi muốn hỏi gì thế.

"Tôi bảo em cởi mũ bảo hiểm ra đi thôi."
"Tại sao?"

Tôi từ kính chiếu hậu nhìn chị ấy, chị ấy bò trên vai tôi cười, lúc nói chuyện cái lưỡi nhỏ hồng phấn như ẩn như hiện, giống như con rắn nhỏ vậy, giọng chị ấy ngọt ngào như mật ong, rót vào tai của tôi:
"Bởi vì như thế tôi không hôn em được!"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Lam Sơn đã nghiêng người hôn tôi.

Tôi dường như theo bản năng mà tắt đi hình ảnh Lam Sơn trước mặt, sau đó bắt đầu chửi ở trong lòng, mắng tên nào định ra cái luật lúc hôn nhau là phải nhắm mắt.

Tôi đột nhiên nhận thức được mình vẫn còn sợ chết nha, chính trong khoảng khắc một phần một vạn giây nhắm mắt rồi mở mắt đó, nhưng cũng lúc này tình yêu của tôi dành cho Lam Sơn lại bắt đầu sôi sục, thắm thiết rồi lại nhanh chóng tan biến.

Tôi yêu chị ấy lúc hôn tôi, lại hận chị ấy dụ dỗ tôi đến chết.

Lam Sơn biến tôi thành con mèo của Schrödinger, trừ khi chị ấy nói yêu tôi, không thì tôi cũng không biết là tôi yêu chị ấy hơn hay hận chị ấy hơn nữa.

Nửa thân hình nhỏ bé của Lam Sơn dựa lên vai phải của tôi, xe nghiêng lao đảo một chút, tôi ga tăng tốc rẽ vào con ngõ bên phải đường, đạp phanh gấp một cái rồi vội vàng nhảy xuống xe.

Chúng tôi nấp sau ngã đường, ẩn mình trong bóng tối của những bức tường.

Tôi mâu thuẫn đến phát bệnh, tức đến điên người không chịu được, chỉ có thể cứu vãn bằng cách ấn Lam Sơn lên tường mà hôn.

Tôi tiêu xài hết số nợ chín lần hôn, chỉ cần tôi mượn Lam Sơn liền đưa.

Chị ấy chính là chủ nợ có lãi suất cao nhất, còn tôi là một con cún can tâm tình nguyện dùng cả đời mà trả.

Câu chuyện này đẹp đẽ tới mức nước mắt tôi rơi.

Tôi đỗ xe không đúng nơi, có chiếc xe hơi rẽ qua đây suýt nữa là đâm nó bay đi luôn rồi.

Chiếc xe lao vút qua, nhưng dần dần giảm tốc, đi đến ngã rẽ tiếp theo liền từ xa kéo cửa kính xuống mắng chúng tôi **.


Lam Sơn đưa ánh mắt khinh miệt ra liếc một cái, mắng một câu tục tĩu.

Đó là lần đầu tiên tôi nghe chị ấy mắng tục, tôi ở trong lòng chị ấy cười ra tiếng, nói chị học hư rồi.

"Tôi nào có." Lam Sơn vô tội phản bác.

Tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại rồi, nhưng vẫn không thả chị ấy ra.

"Em không cần tiền tiêu vặt, cái xe này là mượn tiền của chị, sau này em trả lại cho chị."
"Có cánh rồi.

Bây giờ còn nói giá cả với tôi?" Lam Sơn dùng ánh mắt khinh miệt dành cho người lái xe vừa rồi nhìn tôi, thật giả dối, còn có yêu thương cùng dịu đang, chẳng hung tợn chút nào cả.

"Còn thừa mười ba nghìn bảy trăm tám mươi ba đồng, trước khi lên xe em chuyển lại cho chị rồi.

Số tiền còn lại em sẽ trả, đều sẽ trả sau."
"Từ đã, cái tám mươi ba đồng là từ đâu mà ra?"
Trọng điểm của Lam Sơn kỳ lạ thật, cứ víu cái điểm này mà cười.

Tôi tủi thân nói em chỉ vì vác cái xe này chạy loanh quanh trước bốn tiếng, mà không biết mấy cái phí hoa hồng trừ kiểu gì, là lỗi của em sao?
Chị ấy nói không phải không phải, nhưng vẫn cười một lúc lâu mới dừng.

Tôi nhìn chị ấy như mấy người bị thần kinh, nhưng rõ ràng cái nhìn khinh thường của tôi cũng giả dối như chị ấy vừa rồi vậy, bởi vì thần sắc Lam Sơn đột nhiên nghiêm túc hẳn, giơ tay vuốt ve mặt tôi, nói đừng khóc nữa.

Kỳ quái, tôi khóc đâu nào? Tôi xoa mặt một cái mới biết toàn là nước, xem ra tôi mới bị thần kinh.


Tôi vĩnh viễn đối với lời Lam Sơn nói luôn nghe theo, gật gật đầu nói được, sau đó nước mắt tràn ra như vỡ đê, tự mình chứng tỏ tôi khẩu thị tâm phi.

Ngày mai trên đá có mọc lên một khóm rêu xanh ẩm ướt không.

Liên quan cái rắm gì đến tôi.

Mãi đến ba giờ chúng tôi mới quay về nhà ngủ, nhưng chín giờ sáng Lam Sơn đã lôi tôi dậy rồi.

Tôi không được ngủ nướng, thật đau khổ, khả năng phản xạ lại như chú rùa ngoài biển khơi.

Cũng chẳng biết Lam Sơn lấy đâu ra tinh lực dồi dào thế, tôi hỏi chị ấy dậy sớm như thế này để làm gì, chị ấy nói tôi làm tài xế, sau đó nói tiếp, chúng ta đi shopping,
Tôi thật sự không biết chị ấy lấy sức lực ở đâu ra, nhưng tôi vẫn là nghe theo.

Lúc tôi lấy chìa khóa Lam Sơn bảo tôi cầm nhầm rồi, tôi nói chị mà đi shopping thì chẳng phải như mang nhà kho đi đựng sao, em mà không lái xe đi thì để đồ kiểu gì.

Nếu đổi bình thường Lam Sơn đã trách móc tôi nhiều lời, nhưng có vẻ hôm nay tâm trạng chị ấy rất tốt, nói thế thì đi xe máy đi.

Tôi nhìn cái chìa khoá chiếc xe từ lúc đặt về chưa đụng đến nó một lần, lòng nói chúng ta mua xe về để làm cái gì.

Lam Sơn đi shopping đúng chất đi mua chứ không phải lượn, mà còn mua một đống đồ mà chúng tôi không dùng được.

Tôi trong lòng nói chị gái chị cũng tươi tắn phóng khoáng quá rồi.

Nhưng Lam Sơn không nói tôi cũng không hỏi, ngoan ngoãn đi theo sau Lam Sơn phụ trách vác đồ.

Chúng tôi leo từ tầng một lên tầng bảy lại từ tầng bảy xuống tầng một, Lam Sơn dùng ba tiếng đồng hồ ở quầy tổng đài dịch vụ cung cấp chỗ ở, điền vào giấy là địa chỉ tôi chưa thấy bao giờ.

Mua xong Lam Sơn lấy hoá đơn lắc lắc vài cái, rồi dán lên trước trán tôi:
"Châu Châu chỉ đường, chúng ta xuất phát."
Tôi lấy hoá đơn xuống, nhìn kỹ càng cái địa chỉ.


Viện điều dưỡng.

Nửa tiếng sau tôi và Lam Sơn chạy băng băng trên đường, hôm nay thời tiết ấm áp ánh nắng xán lạn, kính chiếu hậu là mái tóc của Lam Sơn phất phơ theo gió, dưới ánh nắng chiếu rọi vừa đen óng vừa mượt mà, dường như có thể quay quảng cáo dầu gội đầu được rồi.

Trong khoảng khắc tôi có một niềm vui cực kỳ tự kỷ mà kiêu ngạo: Tóc của Lam Sơn mà dài ra chút ít, cả thế giới chỉ có mình tôi là biết thôi.

Tôi luôn cảm thấy Lam Sơn ban ngày và Lam Sơn buổi tối là hai người khác nhau, tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ chị ấy bị đa nhân cách, hoặc có thể là tôi bị.

Lam Sơn buổi tối ma mị mà lười biếng, điên cuồng mà hoang dã, việc chúng tôi làm vào ban đêm có thể viết thành một câu chuyện hoang đường kì diệu.

Nhưng Lam Sơn của ban ngày ngoan ngoãn như biến thành một người khác, tôi đột nhiên nhớ đến lần thứ hai gặp mặt chị ấy não tôi chỉ loanh quanh lý luận chị gái hay em gái, thậm chí có một loại ý nghĩ kích động 24 giờ không ngủ, để quan sát xem Lam Sơn lúc nào biến hình.

Nhưng hiện giờ tôi không nghĩ được nhiều đến thế, tâm tư của tôi đều đặt vào việc lái xe không nhanh cũng không chậm, dịu dàng hơn nhiều so với đêm qua, như thế này mới có thể nghe thấy Lam Sơn hát đằng sau lưng tôi.

Đêm qua lúc chúng tôi phóng xe như bay trên đường, Lam Sơn ngược gió thổi hỏi tôi chị ấy thích nhất bài nào.

Đậu xanh, tôi làm sao biết được? Nhưng tôi nhớ đến Lam Sơn đã cùng tôi bên nhau một lần ở quán KTV, rõ ràng là đã nói trước đáp án cho tôi rồi.

Tôi hồi tưởng lại tất cả các bài hát tối đó chị ấy chọn, trong lòng nghĩ nếu chị ấy thích nhất là bài nước Thụy Điển nào đó, tên bài hát tôi cũng không biết đọc nha, tôi nghĩ thật lâu thật lâu định trả lời là tôi không biết.

Nhưng lúc mở miệng thì linh quang tôi như xuất hiện.

Lam Sơn ở kính chiếu hậu nghe thấy câu trả lời liền ngây người, đột nhiên nở một nụ cười thật buồn cực kỳ buồn.

Bây giờ chị ấy dựa trên lưng tôi nhỏ giọng hát, là bài "Thiên thiên khuyết ca" của Trần Tuệ Nhàn.

Tôi lại đang nghĩ vì sao chị ấy lại buồn.

Có phải hay không do tôi đêm qua nói, chị vốn dĩ chưa từng hát cho em nghe bài ca chị thích nhất..