Thiên Địa Chí Công

Chương 37: C37: Chương 37



Trước đó ở ngoại môn, mấy huynh đệ kết nghĩa bọn họ có thể nói là nhóm người xuất sắc, không ai địch nối. Nhưng vào nội môn mới biết thế nào là trời cao đất rộng.

Như những người Khương Vọng đã tiếp xúc trực tiếp như: Lê Kiếm Thu, Trương Lâm Xuyên, Vương Trường Tường, khí chất khác nhau, nhưng người nào cũng đều là anh tài kiệt xuất, Khương Vọng tự cảm thấy bản thân mình không thể nào so sánh được.

Chỉ một Đạo viện thành Phong Lâm đã có nhân tài nhiều đến như vậy, nếu phóng mắt nhìn ra toàn bộ quận Thanh Hà, thậm chí toàn bộ Trang quốc thì sao đây?

Mà những thiên kiêu vang danh thiên hạ, khiến hào kiệt các nước ngưỡng mộ, lại là phong thái t’âm nào!

Nghĩtới những điều này, cũng không khiến Khương Vọng nhụt chí, ngược lại còn khiến ý chí chiến đấu của hắn bùng cháy dữ dội.

Chí ít bây giờ, hắn đã đạp chân lên trên con đường siêu phàm, đã đứng chung một sàn thi đấu với những người loá mắt kia. Vậy còn có cái gì có thế e ngại đây?

Nếu như hỏi trong thành Phong Lâm nơi phong nguyệt nào mê hồn nhất, mấy lão tham ăn

chắc chắn sẽ nói cho ngươi biết một đáp án đó chính là Tam Phần Hương Khí Lâu.

Không phải vì chỉ có ba phân sắc son hương phấn, mà là vì nó độc chiếm hết ba phần hương phấn của toàn thiên hạ, nên gọi là Tam Phần Hương Khí Lâu.

Dù chỉ là một tòa nhà nhỏ.


Nhưng từ ngày khánh thành, nó đã càn quét hết thị trường chỉ có những hạng hoa liễu bình thường của thành Phong Lâm.

Nhóm con ông cháu cha của thành Phong Lâm có thế được hưởng phong lưu như bây giờ, thì phải cảm tạ trình độ nghiệp vụ cao cấp trên lĩnh vực oanh oanh yến yến trong toàn bộ thành Phong Lâm của Tam Phần Hương Khí Lâu.

Nó cũng giống như việc đại cao thủ Ngũ phấm là Đổng A nâng cao chuấn mực giáo dục ở Đạo viện thành Phong Lâm vậy. Đương nhiên, lời này chỉ có Triệu Nhữ Thành mới dám lén nói.

Bây giờ, người đang đứng đầu bảng trong Tam Phần Hương Khí Lâu chính là nữ tử tên Diệu Ngọc.

Bao nhiêu người sáng nhớ chiều mong khuê phòng của nàng ta, hận không thế nằm rạp trên mặt đất, bò dưới váy của nàng ta. Nhưng người may mắn được áu yếm một lần cũng chỉ rải rác.

Trên một chiếc giường bộ diêu trang trí hoa mỹ, một gã trung niên biếu cảm cuồng nhiệt tr@n trụi, hoan hỉ nhấp nhô, nhưng dưới thân gã rõ ràng chỉ có một cuộn chăn đệm.

Đối diện với chiếc giường bộ diêu là một cái nhuyễn tháp được ngăn cách với giường chỉ bằng một tấm rèm châu. Diệu Ngọc lấy tay chổng cằm, lười biếng tựa lưng, đường cong cực kỳ lả lướt. Ánh mắt của nàng ta mê ly, cũng không biết người đàn ông trung niên đang “Tự hưởng khoái lạc” kia có ở trong mắt nàng ta hay không.

Một người áo đen quỳ sát phía trước nhuyễn tháp, cung kính báo cáo cái gì đó.

“Nói cách khác, tên Khương Vọng kia biết được một bộ kiếm quyết tương đổi hay, nhưng trước đó lại chưa từng triến lộ trước mặt người khác?”

Giọng nói của nàng ta lười biếng giống như một con mèo vừa tỉnh ngủ, phe phấy đầu tim người khác.

Người áo đen quỳ sát, từ đầu đến cuối chưa từng ngấng lên: “Thật là như thế. Thuộc hạ vô dụng, không tra ra được hắn học từ nơi nào.”

Diệu Ngọc hơi hơi suy nghĩ, vung tay lên: “Lui xuống đi.”

Người áo đen nghe lời, trán chống sàn nhà, đầu ngón ngón áp út khép lại, ngón cái, ngón trỏ,

ngón giữa thành hình tam giác gắn phủ phía dưới tim, tụng nhỏ: “Vong Xuyên chi đế, Hoàng Tuyền chi uyên. Tôn thần quy thế, chúc chiếu nhân gian (1)”

(1) Vong Xuyên chi đế, Hoàng Tuyền chi uyên. Tôn thần quy thế, chúc chiếu nhân gian: Đáy Vong Xuyên, vực Hoàng Tuyền. Tôn thần về thế, chiếu rọi nhân gian.

Cả người cứ bò sát dưới sàn rồi lui ra như vậy.


“Một bộ kiếm quyết chưa từng xuất hiện trong Đạo viện thành Phong Lâm? Là được truyền từ đại võ phu thử kiếm (2) nào đó trong thiên hạ? Hay là…” Ánh mắt của Diệu Ngọc mê ly.

(2) Như đã có nhắc đến trong các c hương trước, cao thủ thời đại này thích ngao du thiên hạ để tìm hiểu Đạo của mình, nâng cao, củng cố tu vi. Vậy nên, câu này của Diệu Ngọc là đang thầm nghĩ không biết có phải Khương Vọng học được từ vị đại võ tu nào đó ngao du trong thiên hạ hay không.

“Đạo Tử…”

Nàng ta nghĩ càng nhiều, càng xa, càng mờ ảo hơn.

“Vong Xuyên chi để, Hoàng Tuyền chi uyên. Tôn thần quy thế, chúc chiếu nhân gian.”

Nàng ta cũng dùng tư thế như kẻ áo đen trước đó, nhẹ ngàng tụng niệm.

Mà trên giường bộ diêu, người đàn ông tr@n trụi vẫn ngọ nguậy với chính mình, trong huyễn tưởng mỹ diệu, dường như có thể trầm luân vĩnh cửu.

Lúc này, tại một một thôn xóm hẻo lánh nào đó của Ung Quốc, một gã đàn ông đầu trọc hung hãn đang gặm ăn thứ gì đó, máu tươi chảy đầy cả miệng và tay.

Mà từ lổ rách trên ngực thôn dân ngã xuống đất bên cạnh gã mà đoán… rõ ràng là gặm ăn tim người.

Gã gặm vô cùng vui vẻ, đột nhiên một đường ánh sáng lấp lánh xoẹt tới, đánh thẳng về phía gã.

Đáng tiếc đây không phải là phi kiếm trừ ác từ trời giáng xuống.

Gã đầu trọc bỗng đưa tay chụp một cái, nắm được đường ánh sáng kia, hóa ra nó là một thanh trường kiếm cổ xưa.


“Đáng chết! Có ngày nuốt luôn tim của ngươi!” Gã đầu trọc đang ăn thì bị quấy rầy nên hiển nhiên vô cùng nổi giận.

“Lão già, niên đại nào rồi, còn dùng phi kiếm truyền thư!” Gã vừa mắng chửi, vừa dùng bàn tay

dính đầy máu tươi mở thư trên phi kiếm ra.

Bây giờ, hộp truyền thanh ngàn dặm của Mặc Môn đã phổ biến nhiều năm, lượng tiêu thụ cực nhiều. Nhưng vẫn có vài thế lực không chịu sử dụng, bởi vì không ai có thế xác định những người làm cơ quan của Mặc Môn có động tay chân gì bên trong hộp truyền thanh hay không.

Dù cho người trong Mặc Môn từng chỉ trời chỉ đất phát thề — Có điều, ở thời đại mà lời thề tâm ma nghiêm cấn nhất cũng đã bị người ta nghiên cứu ra mấy chục loại phương pháp phá giả thì nào có tác dụng gì chứ?

“Trang Quốc, quận Thanh Hà, thành Tam Sơn?” Gã đọc từng chữ, nhịn không được thán một câu: “Cái nơi xó xỉnh nào vậy!”

Thanh trường kiếm kia lắc lắc trên không, dường như đang thúc giục gì đó.

Gã đầu trọc càng thêm bực bội, nhưng hiến nhiên, chủ nhân gửi thư trước mắt là sự tồn tại mà gã không cách nào kháng cự.

Gã dùng ngón tay nhuốm máu vẽ năm nét xiêu vẹo trên lá thư, là vẽ một con ngựa đơn giản, ý nghĩa chính là: Đi ngay.