Thiên Địa Chí Công

Chương 16: C16: Tín nhiệm không phải là sai 1



Trong lòng Khương Vọng hơi căng thẳng, nhưng trên mặt không lộ ra một chút nào. Phát sinh từ trận chiến đấu bên ngoài Hoàn Chân quán kia. Dù cho bởi vì uy thế cường giả của đương sự mà nhất thời không ai dám đến gần, nhưng sau đó tất nhiên cũng sẽ phát động điều tra. Huống hồ, người cỡ như Công Dương Bạch thiết trận ở trong biên giới của Trang quốc, không có khả năng không truyền tin trước cùng cường giả của Trang quốc. Trang quốc dù nhỏ cũng có tôn nghiêm của một quốc gia!

Làm người mạnh nhất ngoài sáng của toàn bộ thành Phong Lâm, Đổng A không thể nào không hề biết chút gì về cuộc chiến đấu kia.

Cũng may toàn bộ mọi việc ở đó cũng chẳng có gì là bí mật để Khương Vọng phải che giấu. Tại cái thế giới chất chứa lực lượng siêu phàm này, vết tích hắn lưu lại cũng không có khả năng giấu giếm được.

Ngay lập tức, hắn liền tận lực dùng góc độ khách quan nhất, không trộn lần bất luận nhận định chủ quan gì, thuật lại hết thảy những gì thấy được lúc ấy. Bao gồm trạng thái thân thể của hắn, ý nghĩ quyết đoán cùng với việc làm sao hắn lấy được Khai Mạch Đan từ trong (Tống máu thịt nát kia và cả chuyện hắn mang chôn những thi thể đó nữa.

Hắn chỉ bỏ qua việc bản thân mình nhận được chìa khóa hư giới.

Trong quá trình lắng nghe, trong mắt Đổng A chợt có sự phần nộ lóe lên rồi biến mất, nhưng từ đầu đến cuối ồng vần duy trì trầm mặc.

Đương nhiên Khương Vọng biết sự phẫn nộ này là do đâu.

Ngoại ô thành Phong Lâm, bên ngoài Hoàn Chân quán, đây là quốc thổ của Trang quốc! Mà tu giả cường đại đến từ Tân, sở lại ngang nhiên giao chiến ở đây mà không hề cố kỵ. Toàn bộ thành Phong Lâm thậm chí quận Thanh Hà, cũng không ai dám can thiệp trận chiến đấu này. Đối với bản thân tu giả của Trang Quốc mà nói đây chính là sỉ nhục vô hạn.


Sở dĩ Đổng A kiềm chế sự phần nộ này, chẳng qua là không muốn tr@n trụi lộ ra sự thật rằng Trang quốc yếu đuối, tránh ảnh hưởng lòng tin tu hành của đệ tử.

Õng hẳn là một Viện trưởng tốt.

Trong lòng Khương Vọng yên lặng quan sát vị cường giả trung giai, là người đã dẫn dắt hắn tu hành trong suốt cả một quãng thời gian rất dài. Trước ngày hôm nay, hắn chưa từng có cơ hội nào như vậy.

Hắn vừa quan sát vừa tổng kết lại hết thảy mọi chuyện mà bả thân đã sớm biên soạn sẵn.

“Khai Mạch Đan cua ngươi lai lịch rõ ràng, ta kiếm tra qua những lần thực hiện nhiệm vụ của ngươi lúc ở ngoại môn, có chừng mực, cũng có quyết đoán, xem như khó có được.”

Đổng A nhàn nhạt quét Khương Vọng một cái,

mới nói: Vê sau ở trước mặt ta, có thế tự xưng đệ tử.”

Trong lòng Khương Vọng nhẹ nhõm, biết là ải này đã qua. Đồng thời hắn đã được Viện trưởng Phong L@m đạo viện thừa nhận, trực tiếp tuyến vào viện.

Hai ngón cái hắn giao nhau, tay trái bên ngoài, tay phải bên trong, bày ra tư thế phụ âm ôm dương đưa tay nâng đến trước ngực, khẽ hạ đầu, lễ nói: “Tạ ân sư.”

Nho môn coi trọng thiên – địa – quân – thân – sư, mà đối Đạo môn mà nói, sư càng là đứng trước quân – thân, bởi vì sư giả truyền đạo, là người tường thuật đại đạo.

Với tất cả đệ tử nội viện Phong L@m đạo viện mà nói, Đổng A chính là ân sư của bọn họ.

Hai con ngươi Đổng A khép hờ, không nói nhiều: “Đi đi.”

Khương Vọng bước ra khỏi tĩnh thất mà Viện trưởng đả toạ, đi thẳng đến chỗ Lăng Hà và Triệu Nhữ Thành đang canh giữ, ba người cùng sóng vai mà đi.

Trong lúc nhất thời, chẳng ai nói chuyện, không khí trầm thấp.


Khương Vọng trở về, Phương Bằng cử lại chết đi, cái tên vốn dĩ là “Phong Lâm ngũ hiệp” giờ chỉ còn trên danh nghĩa.

Đồ Dã Hổ không xuất hiện ở đây, nhất định là đã

trốn ở góc nào đó uống rượu rồi. Trong những người này, hắn ta là tùy tiện nhất, nhưng gặp chuyện thế này cũng nhất thời không cách nào đối mặt. Vô luận mắng tệ bao nhiêu, lòng hận thế nào, cũng vô pháp xóa đi sự thật từng xem Phương Bằng cử như huynh đệ thân thích.

Là đại ca, Lăng Hà đánh vỡ trầm mặc đầu tiên: “Các ngươi về phòng trước, ta còn phải đưa thi thể Bằng Cử về Phương phủ.”

Đệ tử ngoại môn Phong L@m đạo viện là sáu người một phòng, Phong Lâm ngũ hiệp bởi vì tâm đầu ý hợp, dứt khoát liền dọn đến cùng một phòng. Những người khác không thể chen vào được nhóm này, cho nên bọn họ luôn luôn là năm người ở một phòng.

Khương Vọng không nói gì.

Tính cách Lăng Hà chính là như vậy. Cho dù Phương Bằng Cử có bao nhiêu không phải, y cũng không có khả năng mặc kệ thi thế của gã.

“Còn đang hận lão Tứ sao?” Lãng Hà hỏi.

“Đừng có gọi lão Tứ lão Tứ nữa.” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Triệu Nhữ Thành lộ ra một tia ghét bỏ: “Ta thẹn khi nhắc đến loại người mưu hại huynh đệ, hèn hạ ác độc này.”


Nói tuổi tác, khuôn mặt Lăng Hà có đôi chút già dặn, đại khái đây là nguyên nhân khiến y càng dề đạt được tin tưởng, tôn trọng. Trong năm người, y luôn luôn là người làm đại ca, chiếu cố cho mấy đệ đệ.

Cũng bởi vì gương mặt ổn trọng thành thục nên thường khiến người ta xem nhẹ sự thật rằng y cũng chỉ mới mười chín tuổi, chỉ lớn hơn Khương Vọng hai tuổi, hơn Triệu Nhữ Thành ba tuổi.

Chỉ là do hài tử nhà nghèo nên sớm biết lo liệu việc nhà màthồi.

Nhìn Lăng Hà, Khương Vọng lắc đầu, lên tiếng nói: “Hận hắn khồng đáng. Ta chỉ hận chính mình ngu xuẩn, hận chính mình tin lam.”

Mặc dù biểu hiện của hắn bình tĩnh như vậy, Lăng Hà vẫn nghe ra một tia oán khí không cách nào tiêu tan kia. Y có thể hiểu được.

“Tín nhiệm là một trong những thứ rực rỡ nhất trên thế giới này. Tín nhiệm không phải là sai, Khương Vọng.” Lăng Hà nói như vậy: “Sai chính là người cô phụ sự tín nhiệm của ngươi kia.”

Y không nói gì nữa, thế nhưng ánh mắt tha thiết lại đang nói cho Khương Vọng:

Tình cảm huynh đệ giữa chúng ta cũng không sai, càng không giả dối. Sai, giả dối, chỉ có cái tên ruồnq bỏ mọi nqười. Chỉ có Phươnq Bằnq cử.