Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 60



Tiếng cãi vã trong phòng, Úc Tử Tịnh kỳ thực nghe được.

Dù sao hiệu quả cách âm không có tốt như vậy.

Muốn không nghe được cũng khó.

Nàng nghe được, Úc Thanh cùng Hà Mục Viện tự nhiên cũng nghe được, hai người sau khi nghe Cận Sương kiên quyết không muốn trở về sắc mặt lạnh hạ xuống, nói tiếp: "Tử Tịnh, ngươi cùng Tiểu Sương nói một chút, chúng ta đều là muốn tốt cho các ngươi."

Úc Tử Tịnh cụp mắt: "Vì tốt cho chúng ta cũng đừng lại bắt nàng quay về Du Thắng, ta sẽ không đồng ý."

Hà Mục Viện nhất thời liền phát hỏa: "Không đồng ý? Ngươi bằng cái gì không đồng ý?"

Úc Tử Tịnh nhấc mắt, nhìn thẳng Hà Mục Viện, mở miệng nói rằng: "Bởi vì ta không thể nhìn các ngươi vì bản thân tư dục nghiền ép nàng, càng không thể biết rõ nàng hận Cận Thiên Minh còn lần lượt ở trên thương tích của nàng xát muối."

"Ta gọi các ngươi một tiếng ba mẹ, là xem ở nhiều năm về mặt tình cảm, lúc trước thời điểm các ngươi đem ta giao cho người khác là nói như thế nào? Một tay phòng một tay người, bây giờ các ngươi nhà cũng có, cũng đừng h@m muốn thứ khác."

Nàng hiếm khi dùng ngữ khí cường ngạnh như vậy, nói vậy là bởi vì Cận Sương bị oan ức, nàng muốn thay nàng ấy bất bình, liên quan Úc Thanh cùng Hà Mục Viện giận chó đánh mèo.

Từ trước đến giờ người không nói gì nhiều liền trở nên nhanh mồm nhanh miệng, dù là Hà Mục Viện cũng thấy sửng sốt, nàng nhếch miệng, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Tử Tịnh, chuyện năm đó ngươi không thể trách ta và cha ngươi, là bọn họ quỳ cầu chúng ta, chúng ta cũng là bất đắc dĩ, chúng ta..."

Úc Tử Tịnh đánh gãy lời nàng: "Được rồi."

"Ta hiện tại là hai mươi tám, không phải mười tám, thị phi tốt xấu, ta tự nhận biết được."

"Nếu như các ngươi muốn từ trên người ta để Cận Sương trở lại."

"Đừng nằm mơ."

Cửa mở ra, Cận Sương trước tiên đi ra, Úc Tử Tịnh không nói gì nữa, nghênh đón, vung lên khuôn mặt tươi cười nói rằng: "Đi thôi."

Úc Thanh ngồi ở trên ghế sô pha tức giận, thời điểm nghe được Úc Tử Tịnh cùng Hà Mục Viện tranh luận, hắn liền lửa giận công tâm, lại nghe được Cận Sương kiên quyết không thể nào quay về Du Thắng, thì hắn càng tức điên, Úc Thanh đứng lên, giọng trầm thấp nói rằng: "Tử Tịnh, ngươi đem lời ngươi vừa nói lặp lại lần nữa!"

"Chúng ta đối với ngươi không tốt? Nguyên lai nhiều như vậy năm trong lòng ngươi vẫn ghi hận chúng ta đây."

Úc Tử Tịnh được Cận Sương nắm tay, hai người mười ngón tương khấu, Cận Sương mở miệng nói rằng: "Cữu cữu không nóng giận, tự nhiên là tốt đẹp."

Úc Thanh nghe được lời của Cận Sương thoáng hòa hoãn chút, hắn quay đầu nhìn hai người: "Mẹ ngươi nói chỗ nào không đúng? Để Tiểu Sương quay về Du Thắng, tại sao không được? Đây là Cận Thiên Minh nợ các ngươi! Tiểu Sương, ngươi không phải cũng hận người đàn ông kia sao? Vậy thì cướp đi tất cả của hắn!"

Đề tài vòng tới vòng lui vẫn không thể rời khỏi Du Thắng, Úc Tử Tịnh không thể nhịn được nữa, nàng há mồm nói rằng: "Cận Sương, chúng ta đi."

Cận Sương thấp mắt nhìn nàng: "Được."

Úc Thanh bị làm lơ, tức giận táo bạo, hắn nhìn về phía hai người đang đi tới cửa quát: "Các ngươi đi ra ngoài, cũng đừng trở về nữa! Đồ không có lương tâm!"

Đêm nay hắn tựa hồ chẳng muốn ngụy trang, lửa giận bình thường bị kiềm nén đồng thời bạo phát, Úc Tử Tịnh cùng Cận Sương đi xuống lầu phảng phất còn nghe được hắn mắng chửi như tiếng sấm, hai người chỉ lắc đầu một cái, rời đi.

Sớm đã biết cuộc gặp mặt này sẽ tan rã trong không vui, vì lẽ đó cũng không có ảnh hưởng đến hai người bọn họ, Úc Tử Tịnh biết Cận Sương tâm tình không vui, mang theo nàng đi dạo trong chợ đêm, hai người liền giống như tình nhân bình thường ngọt ngọt ngào ngào.

Cách đó không xa, bên trong một lầu cao tầng, một nam nhân đang cầm kính viễn vọng nhìn xuống phía dưới, người này chính là Trương Kiến.

Hắn trải qua rất nhiều nghề nghiệp, cũng từng bởi vì không có tiền mà bị bắt nạt rất thảm, hắn dùng nửa đời người từ bị người ức hiếp đến lúc sau hắn nghênh ngang mà đi, hắn thân thủ không được tốt lắm, thế nhưng đủ tàn nhẫn, đủ không muốn sống nữa.

Cái nghề này của bọn họ, không muốn sống so với thân thủ tốt càng nổi tiếng hơn.

Đây cũng là nguyên nhân mà cố chủ tìm tới hắn.

Tính ra, kỳ thực đây là cuộc làm ăn đầu tiên của hắn, cũng có thể là lần cuối cùng.

Hơn một triệu, kỳ thực cũng đã bao gồm mạng của hắn ở trong đó.

Thế nhưng hắn không để ý, miễn là bệnh của hài tử có thể khỏi là được, trong nhà hảo, liền được rồi.

Chỉ là hiện tại nhiệm vụ chưa xong làm hắn có chút nôn nóng, mắt thấy khoảng cách đến ngày ước định càng ngày càng gần, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội hạ thủ.

Hắn làm sao không sốt ruột.

Nhiệm vụ xong không được, trước tiên không nói đến hài tử có thể cứu được hay không, chính là người trong nhà, sợ là cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn qua tháng ngày.

Trương Kiến đầy mắt u ám, lộ ra nồng đậm sát khí, xa xa ở dưới lầu Cận Sương giống như cảm giác được gì đó, nàng cấp tốc ngẩng đầu, nhìn thẳng cái cửa sổ trên lầu cao tầng nào đó, cửa sổ lôi kéo rèm đen kịt, gió thổi không lọt, Úc Tử Tịnh nhìn thấy Cận Sương ngửa đầu, nàng không rõ hỏi: "Sao vậy?"

Cận Sương lắc đầu: "Không có chuyện gì."

Úc Tử Tịnh thuận thế kéo tay nàng đi về phía trước, Cận Sương chẳng qua là nhịn không được lại quay đầu lại nhìn.

Vẫn không có một bóng người.

Nàng thu hồi ánh mắt, đi theo phía sau Úc Tử Tịnh đi về phía trước.

Chợ đêm lúc nào cũng náo nhiệt, hiện tại chính là giờ cao điểm của chợ đêm, Úc Tử Tịnh cùng Cận Sương theo đoàn người đi qua mấy con phố, sau khi trưởng thành, các nàng có rất ít khi nhàn hạ như vậy, Úc Tử Tịnh đa số dùng thời gian để đi làm và ngủ.

Công tác ở khu phòng bệnh cao cấo cùng khoa cấp cứu không thể đánh đồng với nhau, khoa cấp cứu bận rộn nhiều lắm, một ngày hận không thể xem là bốn mươi tám giờ để dùng, hơn nửa ngày nghỉ là dùng để tăng ca.

Cũng chính là chuyển qua bên này, nàng mới được rảnh rỗi.

Cận Sương liền càng không cần phải nói.

Không phải làm nhiệm vụ, chính là đang trên đường làm nhiệm vụ.

Hiện tại hai người đều rất rảnh rỗi, Úc Tử Tịnh lôi kéo tay Cận Sương vừa lắc vừa nói: "Sau này mỗi cuối tuần chúng ta liền tới nơi này đi dạo đi."

Cận Sương từ trước đến giờ đối với lời nàng nói nghe lời răm rắp, lập tức tỏ thái độ: "Được."

Úc Tử Tịnh cười nhạt, quay đầu nhìn Cận Sương: "Tâm tình có tốt hơn chút nào hay không?"

Cận Sương biết nàng là lo lắng sự tình vừa rồi ở Úc gia, sợ mình để trong lòng không thoải mái, vậy nàng ấy cũng quá khinh thường mình rồi, nếu như chỉ vì chút tình cảnh nho nhỏ như ngày hôm nay liền để cho mình không thoải mái, vậy trước kia nàng đoán chừng phải tức chết.

Nhưng Úc Tử Tịnh hỏi như vậy, nàng đương nhiên không thể thành thực trả lời.

Cận Sương môi mỏng khẽ mở: "Không có tốt chút nào."

Úc Tử Tịnh nhíu mày: "Ngươi cũng đừng đem lời của cô cô để ở trong lòng, nàng cái kia người ngươi lại không phải..."

Hai người đang đứng ở trong đám người, thỉnh thoảng có người từ bên cạnh vượt qua, Cận Sương nhìn chằm chằm Úc Tử Tịnh đang lải nhải, mắt đầy quyến luyến, nàng nắm lấy vai Úc Tử Tịnh, kéo nàng vào trong lồ ng ngực.

Cận Sương bám vào bên tai nàng nói rằng: "Sau này, đừng gọi cô cô nữa."

Úc Tử Tịnh sững sờ, sau đó mặt đỏ, trừng mắt với Cận Sương: "Không có đứng đắn."

Cận Sương cúi đầu, con mắt thoáng chốc ôn hòa, nàng mở miệng nói rằng: "Tử Tịnh, chúng ta kết hôn đi."

Úc Tử Tịnh:...

Đề tài làm sao chuyển tới kết hôn rồi, Úc Tử Tịnh nghĩ mãi cũng không ra, mãi cho đến khi về đến khu nhà ở, nàng vẫn là chưa rõ, Cận Sương chuẩn bị tốt nước tắm cho nàng, chuẩn bị cả áo ngủ, đẩy nàng vào cửa nói rằng: "Trước tiên tắm rửa."

Úc Tử Tịnh cả người chìm đắm trong bồn tắm.

Bị vướng bởi quan hệ trước đây của hai người, Úc Tử Tịnh kỳ thực cũng không có cố ý đối với bên ngoài biểu lộ là đang cùng Cận Sương yêu đương, vì lẽ đó ngoại trừ Úc gia cùng Ngô Song, ai cũng không biết.

Thế nhưng kết hôn đến cùng là đại sự, đến lúc đó coi như nàng không mời, Cận Sương cũng sẽ mời thân thích lại đây, vốn sự tồn tại của nàng liền chọc người chê trách, đến thời điểm đó có lẽ lại thêm một cái tội danh nữa.

Nàng không đành lòng nhìn thấy.

Vì lẽ đó trong lúc nhất thời Úc Tử Tịnh mới có chút khó khăn.

Cận Sương đứng ở cửa không có được tự nhiên như vừa rồi, nàng mím môi ở cửa đi tới đi lui, đầy đầu đều là vẻ mặt xoắn xuýt của Úc Tử Tịnh.

Nàng đang lo lắng sao?

Hay là hối hận rồi?

Có phải là chuyện vừa rồi doạ đến nàng?

Hay là —— nàng quá sốt ruột?

Cận Sương đầu óc rất hỗn loạn, ở nơi Úc Tử Tịnh không nhìn thấy, một mực đại loạn, vừa ngụy trang hờ hững, khoảnh khắc nàng đi ra liền đổ nát.

Úc Tử Tịnh tắm xong đi ra cửa liền nhìn thấy Cận Sương ngồi ở trên ghế sô pha xem ti vi, nàng đi tới, đẩy Cận Sương một cái: "Đi tắm rửa đi."

Cận Sương bị nàng đẩy một cái, hoàn hồn, quay đầu nhìn nàng.

Vừa từ phòng vệ sinh đi ra Úc Tử Tịnh chính là đóa hoa phù dung, da dẻ trắng nõn, màu tóc đen như mực, bởi vì hơi nước mà chưng hồng hai gò má, trong đôi mắt sáng là sương mù mông lung, thậm chí an vị ở bên người nàng, đều mang theo cỗ mùi thơm nhàn nhạt.

Cận Sương cổ họng hơi ngứa, đứng dậy chuẩn bị đi phòng vệ sinh, Úc Tử Tịnh đang dùng khăn mặt lau chùi tóc ướt.

Cận Sương đi được mấy bước đột nhiên quay đầu đi trở về, mãi đến khi đứng bên cạnh sô pha, từ phía sau Úc Tử Tịnh kéo lấy khăn mặt, Úc Tử Tịnh không rõ quay đầu lại, Cận Sương tiến lên trước, cắn vào bờ môi, nhất thời đầu lưỡi đều là mùi vị kem đánh răng.

Úc Tử Tịnh muốn nói chuyện, Cận Sương liền thuận thế hôn tới, đưa hết thảy nghi hoặc của nàng nuốt vào trong bụng.

Khăn mặt không biết lúc nào đã rơi trên ghế sô pha, Úc Tử Tịnh không nhịn được đưa tay ôm cổ Cận Sương, Cận Sương khom người tiến lên trước, có thể cảm giác được lông mi dài của Úc Tử Tịnh quẹt qua gò má.

Vừa rồi còn vắng vẻ một khối, phút chốc bị lấp đầy.

Hôn môi vừa kết thúc, Cận Sương nghĩ, miễn là nàng ở bên cạnh mình, không kết hôn, liền không kết hôn đi.

Sau khi đánh lén kết thúc, Cận Sương hài lòng cút đi phòng vệ sinh tắm rửa, mãi đến khi Úc Tử Tịnh lau khô tóc còn chưa có đi ra.

Trong phòng khách tiếng vang của máy sấy biến mất, Úc Tử Tịnh mắt nhìn về phòng vệ sinh, sau đó đứng dậy lên lầu, nàng bán nằm ở trên giường, nghĩ đến thái độ vừa rồi của Cận Sương, nàng rơi vào trầm tư.

Thời điểm Cận Sương lên lầu, Úc Tử Tịnh còn chưa ngủ, nàng làm bộ như không có chuyện gì chào hỏi: "Làm sao còn không nghỉ ngơi?"

Úc Tử Tịnh vỗ vỗ vị trí bên người: "Lại đây, chúng ta tâm sự."

Cận Sương tách đề tài ra: "Tán gẫu cái gì, ngươi nghỉ sớm một chút, ngày mai còn phải đi làm."

Úc Tử Tịnh kéo tay nàng lại, để cho nàng ngồi ở một bên giường, sau đó nhìn vào ánh mắt của nàng hỏi: "Ngươi vừa rồi có phải là đang suy nghĩ lung tung hay không?"

Kể từ khi biết Cận Sương trước đây nghĩ nàng muốn trở thành một đôi cùng Kỳ Phù, nàng liền rất khâm phục năng lực đoán mò của Cận Sương, vừa rồi nàng quá khác thường, nàng làm sao sẽ không phát hiện ra chứ.

Cận Sương mím môi, đầu đè thấp: "Ừm, nghĩ đến."

"Ta đang nghĩ, ngươi tại sao không muốn cùng ta kết hôn, ta sợ ngươi hối hận."

Nàng xưa nay không có nhát gan như thế, thế nhưng người trước mắt là Úc Tử Tịnh, là người nàng tâm tâm niệm niệm mười hai năm, nàng làm sao không khiếp đảm?

Úc Tử Tịnh không nghĩ tới là bởi vì như vậy, nàng thở một hơi: "Cận Sương, ta không đáp ứng là bởi vì..."

"Ngươi đừng nói."

Cận Sương đánh gãy lời nàng: "Ngươi coi như ta tối nay không nói gì, có được hay không."

Nàng không muốn từ trong miệng nàng ấy nghe được đánh giá đối với chút tình cảm này, đúng, nàng chính là nhu nhược như thế.

Nhưng Úc Tử Tịnh một mực không theo ý nàng, lôi kéo nàng, đưa tay nâng đỡ hai gò má của nàng lên, nâng mặt nàng, sâu sắc nhìn vào cặp mắt đầy lo lắng kia, nàng nói rằng: "Ta không đáp ứng, là sợ ngươi sẽ khó chịu."

"Chúng ta kết hôn, nhất định phải mời thân thích lại đây, ngươi vốn là bị bọn họ chỉ chỉ chỏ chỏ, đến lúc đó bọn họ khẳng định nói càng khó nghe, ta không muốn nhìn thấy như vậy."

Thân thể Cận Sương nguyên bản đang căng thẳng phút chốc buông lỏng xuống, nàng đối diện với hai con mắt của Úc Tử Tịnh: "Càng khó nghe thì thế nào? Tử Tịnh, bên trong thế giới của ta, chưa từng có bọn họ, vì lẽ đó bọn họ đánh giá tốt xấu, cũng không có quan hệ gì với ta."

"Ta chỉ quan tâm ngươi a."

Ý tứ sâu xa của một câu nói làm Úc Tử Tịnh sửng sốt một chút, nàng nhìn thấy Cận Sương thành khẩn, đã được kiến thức nàng khăng khăng một mực.

Úc Tử Tịnh dịch chuyển về phía trước một chút, tựa ở trong lồ ng ngực Cận Sương, viền mắt vi nóng nói rằng: "Vậy ngươi cho ta một nhà đi."

Trong phòng vắng lặng hơn nửa ngày, ngoài cửa sổ gió gào thét thổi qua, Cận Sương ở bên tai Úc Tử Tịnh trầm thấp trả lời: "Được."

Đêm đó, Úc Tử Tịnh nhất định ngủ không được, bị Cận Sương lăn qua lộn lại dằn vặt, cuối cùng nàng làm một chuyện mà nàng đã sớm muốn làm.

Cận Sương bị đá xuống giường.

Cận Sương:...