Thích Ta Khó Lắm Sao

Chương 59



Úc Tử Tịnh không nghĩ tới Cận Sương ở trong công ty cũng dám giở trò xằng bậy, đương nhiên Cận Sương thật sự không dám làm cái gì đó, chỉ ôm chính mình lâu lâu giở trò ôm ôm tiện thể hôn hai cái.

Chờ hai người cọ xát không ít thời giờ xong, Cận Sương mới rời khỏi phòng làm việc, hướng về các học viên ở dưới lầu đi đến, Cận Sương xuyên qua cửa sổ nhìn thấy phần lưng thẳng tắp của nàng, không tên ưa thích quanh quẩn ở trong lòng, đây là người nàng thích a.

Cận Sương lần này xuống lầu thì không đi lên nữa, chỉ thỉnh thoảng xuyên qua cửa sổ cùng Úc Tử Tịnh đối diện mắt, tiện đà cúi đầu tiếp tục thao luyện.

Chỉ là khi nói ngữ khí rõ ràng ôn nhu hơn rất nhiều, các học viên nội tâm dồn dập xúc động đậy, cho dù bị phạt thêm cũng vui cười hớn hở.

Chờ đến khi Cận Sương tan tầm, cũng gần như hơn sáu giờ, Úc Thanh gọi điện thoại tới hỏi các nàng lúc nào có thể về đến nhà, Úc Tử Tịnh liếc mắt nhìn người một bên đang lái xe, trả lời: "Sắp rồi."

Ở đầu bên kia điện thoại di đ ộng tình cờ có thể nghe được âm thanh của cô cô, Úc Tử Tịnh vẻ mặt hờ hững, lại trả lời Úc Thanh hai vấn đề mới cúp điện thoại.

Cận Sương không có quay đầu nhìn Úc Tử Tịnh, nhưng cảm giác được tâm tình của nàng có sóng chấn động, nàng đưa tay nắm chặt tay Úc Tử Tịnh, nhẹ giọng động viên: "Không có chuyện gì, chỉ là một bữa cơm mà thôi."

Úc Tử Tịnh nắm ngược lại lấy nàng, ngón tay tinh tế cắm ở trong kẽ tay, nắm chặt, thoải mái mở miệng: "Tiểu Sương, ta sợ cô cô..."

Mấy ngày nay, các nàng vẫn luôn tránh cái đề tài này, dù sao nói cho cùng, quan hệ của Tiểu Sương cùng cô cô, là nàng cùng Úc gia không sánh được, nàng có thể từ bỏ Úc gia, thế nhưng Cận Sương là không thể từ bỏ cô cô.

Nàng tránh, cũng không biết nên làm thế nào để đàm luận.

Đơn giản Cận Sương hiểu rõ nàng, miễn là nàng không đề cập tới, nàng ấy cũng sẽ không cố ý nói những chuyện làm cho nàng phiền lòng.

Thế nhưng hiện tại các nàng phải đi về đối mặt, chính là lại phiền lòng, nàng cũng phải cho thấy thái độ của chính mình.

Cận Sương một tay vỗ lên mu bàn tay của nàng: "Tử Tịnh, mẹ ta bên kia ngươi liền đừng lo lắng, những thủ đoạn kia của nàng, cái nào mà ta chưa từng kiến thức qua."

Lúc trước nàng cố ý muốn đi làm lính, mẹ nàng một khóc hai nháo ba rời nhà, cuối cùng còn không phải đồng ý cho nàng đi đó sao, cùng là mẹ con, mẹ nàng hiểu rõ nàng, nàng càng hiểu rõ nàng ấy.

Úc Tử Tịnh thở dài: "Ta chỉ là sợ ảnh hưởng đến quan hệ của các ngươi, thật vất vả mới khôi phục được một chút."

Cận Sương lắc đầu: "Tử Tịnh ngươi sai rồi, ta cùng nàng không thể nói là khôi phục, nàng hồi trước đối với ta tốt như vậy, chẳng qua là muốn để ta đi Du Thắng mà thôi, từ nhỏ đến lớn, đều là như vậy."

Có việc cần nàng, mới sẽ đối với nàng khá một chút.

Ở bề ngoài nói thật dễ nghe, là muốn cho nàng cuộc sống tốt hơn, để thân phận của nàng danh chính ngôn thuận, nhưng thực tế ra sao, các nàng ở trong lòng rất rõ ràng, mẹ nàng h@m muốn không phải là vị trí phu nhân tổng giám đốc Du Thắng sao?

Chờ thời điểm đến đèn xanh đèn đỏ, Cận Sương quay đầu, thấy Úc Tử Tịnh hơi nhíu lông mày, cầm mu bàn tay của nàng kéo đến bên môi hôn một cái, sau đó nói rằng: "Vì lẽ đó a, ngươi xem cõi đời này đều không ai chân tâm tốt với ta, ngươi nếu như không tốt với ta một chút, vậy ta cũng quá đáng thương."

Nàng giả vờ vô cùng đáng thương, giống như con mèo bị người vứt bỏ, con mắt xinh đẹp chớp hai lần, con ngươi đen như mực tràn đầy chăm chú, nhìn chằm chằm sắc mặt của Úc Tử Tịnh, giống như chỉ cần nàng ấy nói một câu không tốt thế giới của nàng liền sụp đổ vậy.

Úc Tử Tịnh trương há mồm, nhìn thấy ánh mặt như vậy, hòa hoãn lại mới nói: "Nói nhăng gì đó, ta thấy Triệu Dập cùng Bạch Giản còn có người của công ty đối với ngươi đều rất tốt đẹp."

Tuy rằng các học viên đều sẽ oán giận, thế nhưng là chân thành đối tốt với nàng, Cận Sương ngoại trừ nghiêm túc một chút, cũng không có khuyết điểm gì, bình thường lại chú ý chi tiết nhỏ, nhiều lần để các học viên chuyển nguy thành an, bọn họ ngoài miệng mắng hai câu lãnh huyết, ở trong đám còn không phải cả ngày muốn ôm muốn hôn muốn nâng cao cao sao.

Cận Sương vẫn chăm chú nhìn nàng, hai con mắt sáng sủa, khó có thể che giấu cảm tình vô cùng sống động, nàng lôi kéo tay Úc Tử Tịnh: "Ngươi cũng biết, bọn họ cùng ngươi, không giống nhau."

Biết rõ nàng thỉnh thoảng sẽ nói chuyện trêu chọc người, thế nhưng lần nào Úc Tử Tịnh cũng bị trúng chiêu.

Úc Tử Tịnh dời tầm mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ, từ bên tai đến trên cổ nhiễm phải đỏ ửng, nàng ho nhẹ: "Ta biết."

Cận Sương lúc này mới giãn lông mày mỉm cười, thả tay Úc Tử Tịnh ra tiếp tục lái xe, Úc Tử Tịnh thu hồi cái tay vừa bị nàng nắm chặt, không nhịn được mặt mày cong cong, đuôi lông mày mang hỉ.

Rõ ràng một khắc trước còn đang do dự xoắn xuýt, hiện tại trong lòng chỉ dư lại tràn đầy ưa thích.

Cận Sương, quả nhiên là người có ma lực.

Cuối tuần, không có cao điểm tan tầm, nhưng trên đường xe cũng không ít, các nàng đi một đường xa mới tách ra khỏi dòng xe, thời điểm đến Úc gia đã hơn bảy giờ, Úc Tử Tịnh sau khi xuống xe ngửa đầu nhìn ánh đèn ở lầu trên.

Rõ ràng là nhà mình, nhưng nàng không sinh ra được một tia hài lòng nào.

Cận Sương nói ra mua chút đồ sau đó đi theo phía sau Úc Tử Tịnh lên lầu, thời điểm gõ mở cửa liền bị Hà Mục Viện lĩnh tiến vào, Ngô Song đang ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt hơi trầm xuống, Úc Thanh ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn thấy hai người trở về, dùng mũi chân đá đá Ngô Song, Ngô Song lúc này mới lòng không cam tình không nguyện mở miệng: "Trở về."

"Mẹ."

"Cô cô."

Cận Sương cùng Úc Tử Tịnh từng người cùng mọi người bắt chuyện, cuối cùng Úc Thanh hàm hậu cười cười: "Ăn cơm trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện."

Hà Mục Viện cũng ngồi ở bên cạnh Ngô Song, lôi kéo cánh tay nàng: "Đến đến đến, ngày hôm nay ca ngươi nấu món ngươi yêu thích, thử xem tay nghề có kém đi hay không."

Ngô Song liếc mắt nhìn hai người, tức giận đáp lời: "Còn biết là ca ta."

Hà Mục Viện cùng Úc Thanh sắc mặt nhất thời hơi đổi một chút, cuối cùng khẽ cắn răng tiếp tục cười nói: "Này nói gì vậy, chúng ta đây là thân càng thêm thân."

Ngô Song nghĩ đến tâm tư của chính mình, lời phản bác đến miệng lại nhịn một chút, không nói ra, chỉ đối với Cận Sương nói rằng: "Tới dùng cơm."

Cận Sương lôi kéo tay Úc Tử Tịnh đến ngồi ở trước bàn cơm, để cho nàng ngồi ở bên người mình, Úc Thanh vẫn ha ha cười nói, giống như đối với không khí lúng túng như vậy một chút cũng không thèm để ý, nhưng Hà Mục Viện lại có chút không dễ chịu, trái lại chủ động đảm nhiệm việc bưng thức ăn lên.

Úc Thanh bồi ăn cơm.

Hắn liên tiếp chia thức ăn cho Ngô Song, còn không quên nói chuyện phiếm cùng Cận Sương và Úc Tử Tịnh, biết được hai người đã ở cùng một chỗ, mặt Ngô Song nhất thời đen đi một tầng, nàng dùng sức cắn chặt răng, nắm chặt chiếc đũa trong tay, gân xanh nổi lên, toàn thân mơ hồ run.

Úc Tử Tịnh cùng Cận Sương chỉ liếc mắt nhìn nhau, hai người vẫn như thường, tiếp tục ăn cơm.

Một bữa cơm, ăn không tính là hài lòng, cũng không tính là quá lúng túng, Ngô Song cũng không có phát tác ở trên bàn cơm, nhưng khi bữa cơm vừa kết thúc liền nói: "Cận Sương ngươi theo ta lại đây!"

Cận Sương dùng ánh mắt động viên Úc Tử Tịnh, quay đầu đi theo phía sau Ngô Song tiến vào gian phòng.

Sau khi tiến vào nàng cùng Ngô Song đối diện.

Ngô Song thấy nàng không chút nào hổ thẹn, nàng tức giận con mắt đỏ lên, đưa tay liền chuẩn bị tát!

Cận Sương chỉ giơ tay lên, dễ như ăn cháo nắm chặt cổ tay nàng, sắc mặt vẫn bình thản, thế nhưng tiếng nói lại mang theo vài phần cảm giác lạnh nhạt, nàng cười cười: "Mẹ, ngươi trí nhớ thật sự không tốt, lần trước ta đã nói cùng ngươi rồi, đó là một lần cuối cùng."

Ngô Song bị nàng nắm lấy cánh tay, cắn răng: "Buông tay!"

Cận Sương rất nghe lời buông tay ra, vẫn đứng một bên, không nói gì.

Ngô Song nhìn thấy bộ dạng này của nàng liền tức giận, hầm hừ nói rằng: "Lúc nào cùng nàng dây dưa? Ta đã nói rồi, quãng thời gian trước ngươi làm sao lúc nào cũng muốn chạy qua bên này, còn không cho ta đến khu nhà ở của người, là bị nàng dụ dỗ?"

"Cận Sương, ngươi thật là khiến cho người ta buồn nôn!"

Ngô Song rất ít khi mắng nàng như vậy, từ lúc ở nông thôn cho tới về sau, nàng không có làm gì bạc đãi qua chính mình, càng không có không có lý do mà đánh chửi, cũng là bởi vì những nguyên do này, Cận Sương mới lần nữa khoan dung nàng, thế nhưng nàng cũng có điểm mấu chốt.

Mà Úc Tử Tịnh, liền là điểm mấu chốt của nàng.

Vì lẽ đó Cận Sương không đợi Ngô Song tiếp tục mở miệng chửi rủa đã mở miệng trước nói rằng: "Mẹ, ngươi mắng ta, ta không lời nào để nói, nhưng xin đừng liên lụy lên Tử Tịnh, nàng không có sai."

Ngô Song cười lạnh một tiếng: "Không có sai?"

"Cận Sương, ngươi thật đúng là bị quỷ mê mắt, cái gì gọi là không sai? Nàng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi có biết hay không? Làm tỷ tỷ chính là giáo dục muội muội như vậy sao? Lại nói, nàng là dùng thủ đoạn dơ bẩn đê hèn gì để câu dẫn ngươi?"

Cận Sương sắc mặt mơ hồ xanh lên, hai con mắt sắc bén, giống như chim ưng nhìn chằm chằm trên mặt Ngô Song: "Là ta câu dẫn nàng, là ta dùng thủ đoạn đê hèn, là ta nói cho nàng, nếu như nàng không cùng với ta, ta liền lập tức đi chết."

"Ngươi thoả mãn chưa?"

Nàng từng câu từng chữ nói năng rất có khí phách, hầu như là cắn chặt răng mà nói ra, ngữ khí tự nhiên, Ngô Song bị nàng chọc tức đến nỗi lui về sau hai bước: "Được, được, được, ngươi hữu dụng đúng không? Muốn chọc giận ta chứ gì? Có phải là hiện tại cánh cứng rồi, không cần ta nữa? Vậy ngươi còn tới đây làm gì? Ngươi coi như không có người mẹ này đi."

Cận Sương cụp mắt, thu lại hai con mắt sắc bén, nhưng khí thế quanh thân vẫn không giảm, vẫn ép người, nàng cười khẽ: "Nếu như ngươi muốn cho là như thế, ta không có vấn đề."

Nàng từ trong túi quần jean lấy ra một thẻ ngân hàng, giao trên tay Ngô Song: "Đây là 30% tài sản của ta, tiền mỗi tháng về sau, ta đều sẽ gửi vào thẻ này, mật mã là sinh nhật của ngươi."

Nàng nói xong cũng không quay đầu lại chuẩn bị rời đi, Ngô Song gào thét một câu: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Nàng nắm chặt cái thẻ tay run rẩy, tâm tình hết sức không ổn định, mỗi cơ thịt trên mặt đều đang run rẩy, nàng hít sâu mấy hơi mới nói tiếp: "Ngươi liền yêu thích nàng như vậy?"

Cận Sương sắc mặt thoáng hòa hoãn, ánh mắt thả nhu, gật đầu nhẹ giọng trả lời: "Ừm."

Ngô Song lại một trận hít sâu, móng tay nàng hầu như là bấm tiến vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau thấu xương theo đó truyền đến, làm cho nàng tê cả da đầu, nàng không có nhìn Cận Sương, mà đối với lưng của nàng nói: "Nếu như ngươi cố ý muốn cùng với nàng, muốn ta đồng ý, cũng có thể."

Cận Sương quay đầu nhìn nàng, thấy nàng tròng mắt né qua điên cuồng, Ngô Song ngửa đầu nói rằng: "Ngươi quay về Du Thắng."

"Ngươi quay về Du Thắng, ta liền không can thiệp chuyện của ngươi cùng nàng, ta thậm chí có thể đáp ứng ngươi, miễn là ngươi giành lấy vị trí người thừa kế, ta liền cho các ngươi cử hành hôn lễ, Cận Sương, ta..."

Cận Sương cười lạnh một tiếng, nàng quả nhiên không nên đối với người trước mắt ôm ấp bất kỳ hy vọng gì.

Nàng thật là được đó, rõ ràng căm ghét quan hệ của nàng cùng Tử Tịnh đến như vậy, nhưng vẫn cứ ép mình chịu đựng, liền vì để cho nàng trở lại?

Chỉ sợ là muốn chính mình ngồi trên vị trí phu nhân của Cận Thiên Minh đi.

Cận Sương dời tầm mắt, đánh gãy lời của Ngô Song: "Ta lúc nào thì cần ngươi đáp ứng?"

"Mẹ, ta ngày hôm nay cùng Tử Tịnh trở về, cũng không phải trưng cầu ngươi đồng ý."

"Ngươi đáp lại cũng được, không chịu cũng được, cùng ta có quan hệ gì đâu?"

"Ta vẫn là câu nói kia, thẻ thu cẩn thận."

Nàng dứt lời liền chuẩn bị rời đi, Ngô Song tức giận dùng thẻ ném vào phía sau lưng nàng: "Cận Sương, ngươi không nên quá phận quá đáng!"

Cận Sương đứng thẳng người, lạnh như sương tuyết, lại mở miệng tiếng nói khàn khàn, thế nhưng Ngô Song lại nghe được rõ rõ ràng ràng.

Nàng nói là: "Quá đáng? Mẹ, từ nhỏ đến lớn người cho ta sưởi ấm, không phải ngươi, nói chuyện gì quá đáng?"

Cửa phòng mở ra rồi lại khép lại, trong phòng cái thẻ vừa vặn lẻ loi nằm trên đất, quá thật lâu mới có người tiến lên vài bước, nhặt lên, mặt đầy hoảng hốt.