Đậu Diệu thẳng thắn nói: "Ta sẽ vẽ trúc."
Trong bốn loại mai, lan, trúc, cúc, vẽ trúc là khó nhất.
Ba người kia đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Diệu Diệu, hay là để ta vẽ trúc cho." Liêu thị vội nói, có khả năng cao Đậu Tuệ sẽ gả cho Hà Nguyên Trinh, nhưng đối với Đậu gia mà nói Đậu Diệu rất cũng quan trọng.
Nữ tử xuất giá, chuyện này sẽ liên quan đến cả hai gia tộc.
Theo nàng, Đậu Diệu có khả năng sẽ có một mối hôn sự tốt, mà lão phu nhân cũng rất coi trọng, như vậy lần này đi Chu gia, cũng phải nhường Đậu Diệu thể hiện.
Đậu Diệu nói: "Ta thích trúc, bảo ta vẽ cái khác, nếu như không thích cũng sẽ vẽ không tốt."
Ba người nghe nàng nói như vậy, chỉ đành phải từ bỏ.
Cuối cùng liền quyết định Đậu Tuệ vẽ hoa mai, Đậu Lâm vẽ hoa cúc, còn hoa lan, do Liêu thị vẽ.
Mấy người bàn bạc lại một chút, buổi chiều thời gian thế nhưng lại trôi thật nhanh.
Tới ngày mồng tám tháng tư, ngày của phật Thích Ca Mâu Ni, lão phu nhân dẫn mọi người đi Minh Quang tự, ban đầu Trương thị nghĩ Đậu Diệu không chịu đi, ai ngờ đến lúc này nàng thế nhưng lại nguyện ý, mặt mày hớn hở, chỉ đến khi nhìn thấy y phục Đậu Diệu mặc, mặt lại trầm xuống.
Thiếu nữ trong độ tuổi đẹp như hoa, tất nhiên là phải xinh đẹp tuyệt diễm, nhìn Đậu Diệu mà xem, một thân màu trắng xanh, thanh lịch thì thanh lịch, nhưng trông không có tinh thần.
Bà muốn nữ nhi đi đổi lại trang phục.
Đậu Diệu nói: "Ta không muốn đổi."
Nàng muốn nói chuyện riêng với Hà Nguyên Trinh, làm cho hắn hết hy vọng, trang điểm xinh đẹp, không phải là làm cho người ta hiểu lầm sao?
Nàng đây là đang giở trò, Trương thị tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái.
Ba cô nương cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa, mỗi người đều lót một cái đệm dưới mông, Minh Quang tự tuy rằng gần, nhưng cũng cách kinh thành ba dặm, ngồi lâu cũng rất mỏi.
Nếu xa hơn một chút nữa, thân thể mềm mại của tiểu cô nương đều chịu không nổi.
Cho nên bình thường ở trong thành, đều là tọa cỗ kiệu.
Xa hơn một chút, bắt buộc phải ngồi xe ngựa.
Nhưng chỉ mới như vậy, tới Lam Sơn, sắc mặt ba người đều có chút trắng bệch, xuống ngựa lại đi tiếp, mới dừng lại, Đậu Lâm thở dài: "Đi bộ thoải mái hơn."
Xe ngựa này không trang bị thiết bị giảm xóc, khiến người khó chịu, Đậu Diệu trộm xoa nhẹ cái mông, cũng đã tê rần.
"Được cưỡi ngựa giống ca ca mới tốt." Nàng cảm khái.
Tính tình Đậu Lâm trời sinh hoạt bát: "Đúng vậy, cưỡi ngựa còn rất uy phong."
Đậu Tuệ hé miệng cười: "Các muội cưỡi ngựa làm sao có thể thoải mái hơn được chứ? Hỏi thử đại ca một chút xem."
Vừa đúng lúc Đậu Dư An, Đậu Dư Hữu xuống ngựa, Đậu Lâm thật sự tới hỏi Đậu Dư An: "Ca ca, cưỡi ngựa có tốt không, nếu bọn muội cưỡi ngựa, có phải sẽ tốt hơn với ngồi trong xe ngựa không?."
"Tốt cái gì?" Đậu Dư An đưa tay vỗ đầu nàng, "Thân thể như các muội chắc chắn sẽ ngã."
Đậu Lâm bị hù dọa nhảy dựng, không đề cập tới cưỡi ngựa nữa.
Đậu Dư Hữu hỏi Đậu Diệu: "Sao vậy, muội cũng muốn học cưỡi ngựa?"
"Nương chắc chắn sẽ không cho phép, ta trái lại không sợ ngã, học tốt thì có gì không được? Không phải nhiều cô nương cũng có thể cưỡi ngựa sao?" Đậu Diệu nghĩ thầm, vẫn phải nên thành thạo, nếu không kỵ binh đi đánh giặc làm sao có thể sống sót.
Nàng thật là, không chịu nghe lời, người chưa từng cưỡi ngựa tất nhiên sẽ chịu không nổi, cưỡi lâu sẽ thuần thục, mặt khác phi ngựa chạy như bay sẽ có một cảm giác rất thỏa mãn.
"Có cơ hội, ta sẽ dạy cho muội." Hắn cười.
Đậu Diệu bĩu môi: "Ta sẽ không mơ đến, nhà chúng ta nhỏ như vậy không có chỗ phi ngựa, nói là nói như vậy, nương cho mới là lạ, có cơ hội gì chứ."
Đánh hụt đầu chi phiếu có cái gì ý tứ.
Đậu Dư Hữu dở khóc dở cười: "Khi nào muội lại hiểu rõ như vậy?"
Đôi khi sáng suốt lại không tốt, mà hồ đồ mới là tốt nhất.
Nhưng khó mà trở nên hồ đồ được.
Đây là danh ngôn của Trịnh Bản Kiều truyền lại cho đời sau, nhưng nàng thật sự phải trở nên hồ đồ, hay là giả vờ hồ đồ đây?
Cứ vậy mà vượt qua đời người.
Đậu Diệu nghĩ lại mà kinh sợ.
Ở chỗ sườn núi, người của Hà gia đã tới đủ, Ngoài Hà lão phu nhân, Hà phu nhân, còn có Hà Nguyên Trinh cùng hai vị tiểu thư, Hà lão phu nhân mặt mũi hiền hậu, dễ gần, nhưng Hà phu nhân hoàn toàn trái ngược, quanh năm đều một biểu cảm, như là khúc gỗ, không giận mà uy, nhưng là một người có năng lực làm chủ, mọi chuyện lớn nhỏ trong Hà gia đều do bà quyết định.
Rõ ràng là một nữ nhân, nhưng trên người lại có khí thế của một nam tử.
Bà nhìn ba vị tiểu thư Đậu gia, ánh mắt mang theo xem xét dừng ở trên người các nàng.
Đậu Diệu không có phản ứng gì, tóm lại sẽ không coi trọng nàng, nên như thế nào sẽ như thế ấy, nhưng Đậu Tuệ không giống vậy, từng ngôn ngữ hành động cần phải chú ý.
Nàng hiểu rõ lão phu nhân và cha mẹ có bao nhiêu kỳ vọng.
Từ trước đến nay đích trưởng nữ phải luôn có trách nhiệm với việc làm của mình, không chỉ vì nhân duyên của mình, mà còn vì Đậu gia, nàng phải làm gương.
Người khác khi nhắc tới Đậu gia, nhắc tới tiểu thư Đậu gia, đầu tiên là nói đến nàng. Vì vậy nếu như nàng biểu hiện không tốt sẽ tổn hại đến danh tiếng của Đậu gia.
Làm nữ nhân không dễ dàng gì.
Đậu Diệu thấy nàng như thế, ngầm thở dài, có đôi khi cảm thấy thật may mắn với thân phận của mình.
Hà tứ tiểu thư Hà Lan Anh rất thích Đậu Tuệ, liền nắm tay nàng nói: "Các ngươi đi xe ngựa quá chậm, chúng ta đã đợi được một lúc rồi. Đi, chúng ta đi lên, lúc này, phong cảnh Lam Sơn rất đẹp, hoa cũng nở rộ hết rồi, cây cối cũng tươi tốt hơn."
Đậu Lâm đi theo, Đậu Diệu ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Hà Nguyên trinh phóng tới, có chờ mong, có lo lắng, cũng có nhớ nhung. Nàng nghĩ rằng, rất nhanh sẽ không còn nữa.
Nàng siết chặt thỏi mực trong tay áo, nàng bọc thỏi mực trong khăn đem đến đây.
Hà Lan Anh đột nhiên quay đầu nhìn nàng: "Nhị tiểu thư hôm nay có rảnh không? Bình thường không hay thấy ngươi, lúc này không thấy lúc kia cũng không thấy, ta nghĩ ngươi hẳn là rất bận."
Hà tứ tiểu thư oán giận Đậu Diệu, nàng ta cho rằng Đậu Diệu thân là con của chi thứ nhưng lại không biết tự ti, không biết lấy lòng người. Nàng liền nhìn Đậu Diệu không vừa mắt.
Hà Nguyên Trinh nhìn muội muội bị khi dễ, mày nhăn lại, hôm nay hắn muốn nói chuyện với Đậu Diệu, nhắc nhở nàng kiên nhẫn, ai có thể nghĩ đến, nàng lại đi nói người khác.
Muội muội tuổi còn nhỏ, không biết chừng mực, Đậu Diệu thế nhưng đã mười bốn, sao lại cùng nàng so đo?
Hắn nhìn về phía mẫu thân, Hà phu nhân rõ ràng lộ ra thần sắc không vui.
Hắn nhịn không được thở dài.
Nhìn Hà Lan Anh kinh ngạc, là bạn tốt của nàng, Đậu Lâm muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng Đậu Diệu cũng là đường muội của nàng, nàng lại không thể đi trách móc, liền khó xử, vội vàng khen Hà Lan Anh: "Hôm nay ngươi cài cây trâm thật đẹp, mua ở nơi nào vậy?"
Hà gia là dòng dõi thư hương, con gái mà gặp khách, không giống những nhà phú quý khác một thân lộng lẫy diễm lệ, cách các nàng ăn mặc, hình thức đều rất đơn giản, không rườm rà, nhưng nếu chú ý, mỗi một đồ trang sức, cách trang điểm cùng y phúc đều hòa hợp với nhau, rất đẹp.
Tiểu cô nương ai cũng thích trang sức, lập tức chuyển sang nói đến đề tài này.
Trương thị nhân lúc mọi người không chú ý, thấp giọng giáo huấn Đậu Diệu: "Ngươi nhường nàng một chút thì có làm sao, lại rước lấy phiền toái, ngươi nha, nếu muốn nói lại, cũng phải chờ lúc các tiền bồ đi đã."
"Vậy ta phải cho nàng cưỡi lên đầu mình?" Đậu Diệu hỏi, "Nếu không cãi lại, nàng còn sẽ nói thêm cái gì đó."
Nàng mở to mắt, trong nháy mắt, tràn đầy ủy khuất.
Trương thị trong đầu lòng làm sao muốn nữ nhi bị khi dễ, nhịn không được nói: "Nàng ta đúng là phiền, không nói dễ nghe một chút, tương lai xem nàng có thể gả cho người nhà nào!"
Đậu Diệu cười đứng lên: "Vẫn là nương thương ta."
"Ta thương ngươi, ngươi cũng không biết thương nương a." Trương thị mỗi lần như vậy tâm lại mềm, cảm giác được nữ nhi đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng chính mình cũng không thể phản kháng.
Đậu Diệu ôm cánh tay nàng: "Làm sao có thể không thương, người muốn gì, ta đều sẽ làm."
Bàn tay nhỏ bé vươn đến bả vai Trương thị: "Nơi này?"
Sau đó ấn xuống.
Trương thị đánh nhẹ nàng một cái: "Đang ở trên đường, còn ra thể thống gì, đi nhanh đi."
Mẹ con hai người cười nói đùa giỡn với nhau.
Tới Minh Quang tự, mọi người đều đứng theo thứ tự, vừa bái phật, vừa rút thăm, Đậu Diệu ngẫu nhiên rút ra một cái lá thăm tốt nhất, khiến Trương thị vui đến mức không thể vui hơn nữa, thầm nghĩ năm nay nữ nhi có thể hứa hôn đi.
Nàng hào phóng cúng hai mươi lượng bạc.
Đậu Diệu đau lòng.
Trương thị mặc kệ là chuyện trong nhà, không dư chút tiền nào, phụ thân bổng lộc ít, còn phải dùng một ít để hiếu kính lão phu nhân, ngày thường thưởng cho bọn nha hoàn chẳng hạn, cũng tốn không ngớt tiền, nói thật, tình hình kinh tế của chi thứ hai như bọn họ hết rất nhanh, lần này còn phải đem tiền cúng cho Bồ Tát, chẳng khác nào đem tiền ném vào trong nước.
Đậu Diệu thầm nghĩ, còn không bằng trừu cái hạ hạ ký đâu.
Nàng cũng không tin vào vận mệnh.
Mặc dù nàng mới sống một đời, nhưng cũng biết số mệnh của con người không phải xem như vậy, ai cũng sẽ chết, đó là một quá trình, Bồ Tát có thể quyết định được cái gì?
Nàng rầu rĩ không vui.
Các trưởng bối có việc cần thảo luận, các cô nương liền đi xung quanh ngắm hoa tán gẫu, Đậu Diệu hôm nay có chuyện quan trọng, tìm một cái cớ rồi đi đến rừng hoa đào.
Quả nhiên Hà Nguyên Trinh đang ở đó chờ, nhìn thấy nàng đến, hắn không đè nén được sự vui sướng trong lòng, con mắt đây ý cười, ôn nhu nói: "Diệu Diệu, ngươi thực sự đến đây, ta cho là....."
Đậu Diệu không đợi hắn nói xong, lấy thỏi mực ra đưa cho hắn: "Ta đây là tới nói với ngươi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này ta cũng không muốn gặp lại." Nàng thần sắc nghiêm túc, "Ta không muốn gả cho ngươi, Hà công tử."
Nàng không dây dưa dài dòng, gọn gàng dứt khoát, nhưng lời nói này giống như một nhát đao đâm vào ngực Hà Nguyên Trinh, nàng nói, nàng thế nhưng không muốn gả cho hắn?
Hà Nguyên Trinh hoảng hốt một lát, trầm giọng nói: "Diệu Diệu, ta biết ngươi tự ti với thân thế của mình, nhưng ta không ngại, chỉ cần ngươi ở trước mặt tổ mẫu, mẫu thân thế hiện tốt, với sự thông minh của ngươi, nhất định có thể khiến các nàng thích, đến lúc đó ta lại nói chuyện với mẫu thân, ngươi gả cho ta cũng không khó."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tống Trạch: Vương bát đản này thật không phải là đồ tốt gì.
Đậu Diệu: Con rệp, ta cảnh cáo ngươi đừng xuất hiện!
Trong bốn loại mai, lan, trúc, cúc, vẽ trúc là khó nhất.
Ba người kia đều lộ vẻ kinh ngạc.
"Diệu Diệu, hay là để ta vẽ trúc cho." Liêu thị vội nói, có khả năng cao Đậu Tuệ sẽ gả cho Hà Nguyên Trinh, nhưng đối với Đậu gia mà nói Đậu Diệu rất cũng quan trọng.
Nữ tử xuất giá, chuyện này sẽ liên quan đến cả hai gia tộc.
Theo nàng, Đậu Diệu có khả năng sẽ có một mối hôn sự tốt, mà lão phu nhân cũng rất coi trọng, như vậy lần này đi Chu gia, cũng phải nhường Đậu Diệu thể hiện.
Đậu Diệu nói: "Ta thích trúc, bảo ta vẽ cái khác, nếu như không thích cũng sẽ vẽ không tốt."
Ba người nghe nàng nói như vậy, chỉ đành phải từ bỏ.
Cuối cùng liền quyết định Đậu Tuệ vẽ hoa mai, Đậu Lâm vẽ hoa cúc, còn hoa lan, do Liêu thị vẽ.
Mấy người bàn bạc lại một chút, buổi chiều thời gian thế nhưng lại trôi thật nhanh.
Tới ngày mồng tám tháng tư, ngày của phật Thích Ca Mâu Ni, lão phu nhân dẫn mọi người đi Minh Quang tự, ban đầu Trương thị nghĩ Đậu Diệu không chịu đi, ai ngờ đến lúc này nàng thế nhưng lại nguyện ý, mặt mày hớn hở, chỉ đến khi nhìn thấy y phục Đậu Diệu mặc, mặt lại trầm xuống.
Thiếu nữ trong độ tuổi đẹp như hoa, tất nhiên là phải xinh đẹp tuyệt diễm, nhìn Đậu Diệu mà xem, một thân màu trắng xanh, thanh lịch thì thanh lịch, nhưng trông không có tinh thần.
Bà muốn nữ nhi đi đổi lại trang phục.
Đậu Diệu nói: "Ta không muốn đổi."
Nàng muốn nói chuyện riêng với Hà Nguyên Trinh, làm cho hắn hết hy vọng, trang điểm xinh đẹp, không phải là làm cho người ta hiểu lầm sao?
Nàng đây là đang giở trò, Trương thị tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái.
Ba cô nương cùng ngồi trong một chiếc xe ngựa, mỗi người đều lót một cái đệm dưới mông, Minh Quang tự tuy rằng gần, nhưng cũng cách kinh thành ba dặm, ngồi lâu cũng rất mỏi.
Nếu xa hơn một chút nữa, thân thể mềm mại của tiểu cô nương đều chịu không nổi.
Cho nên bình thường ở trong thành, đều là tọa cỗ kiệu.
Xa hơn một chút, bắt buộc phải ngồi xe ngựa.
Nhưng chỉ mới như vậy, tới Lam Sơn, sắc mặt ba người đều có chút trắng bệch, xuống ngựa lại đi tiếp, mới dừng lại, Đậu Lâm thở dài: "Đi bộ thoải mái hơn."
Xe ngựa này không trang bị thiết bị giảm xóc, khiến người khó chịu, Đậu Diệu trộm xoa nhẹ cái mông, cũng đã tê rần.
"Được cưỡi ngựa giống ca ca mới tốt." Nàng cảm khái.
Tính tình Đậu Lâm trời sinh hoạt bát: "Đúng vậy, cưỡi ngựa còn rất uy phong."
Đậu Tuệ hé miệng cười: "Các muội cưỡi ngựa làm sao có thể thoải mái hơn được chứ? Hỏi thử đại ca một chút xem."
Vừa đúng lúc Đậu Dư An, Đậu Dư Hữu xuống ngựa, Đậu Lâm thật sự tới hỏi Đậu Dư An: "Ca ca, cưỡi ngựa có tốt không, nếu bọn muội cưỡi ngựa, có phải sẽ tốt hơn với ngồi trong xe ngựa không?."
"Tốt cái gì?" Đậu Dư An đưa tay vỗ đầu nàng, "Thân thể như các muội chắc chắn sẽ ngã."
Đậu Lâm bị hù dọa nhảy dựng, không đề cập tới cưỡi ngựa nữa.
Đậu Dư Hữu hỏi Đậu Diệu: "Sao vậy, muội cũng muốn học cưỡi ngựa?"
"Nương chắc chắn sẽ không cho phép, ta trái lại không sợ ngã, học tốt thì có gì không được? Không phải nhiều cô nương cũng có thể cưỡi ngựa sao?" Đậu Diệu nghĩ thầm, vẫn phải nên thành thạo, nếu không kỵ binh đi đánh giặc làm sao có thể sống sót.
Nàng thật là, không chịu nghe lời, người chưa từng cưỡi ngựa tất nhiên sẽ chịu không nổi, cưỡi lâu sẽ thuần thục, mặt khác phi ngựa chạy như bay sẽ có một cảm giác rất thỏa mãn.
"Có cơ hội, ta sẽ dạy cho muội." Hắn cười.
Đậu Diệu bĩu môi: "Ta sẽ không mơ đến, nhà chúng ta nhỏ như vậy không có chỗ phi ngựa, nói là nói như vậy, nương cho mới là lạ, có cơ hội gì chứ."
Đánh hụt đầu chi phiếu có cái gì ý tứ.
Đậu Dư Hữu dở khóc dở cười: "Khi nào muội lại hiểu rõ như vậy?"
Đôi khi sáng suốt lại không tốt, mà hồ đồ mới là tốt nhất.
Nhưng khó mà trở nên hồ đồ được.
Đây là danh ngôn của Trịnh Bản Kiều truyền lại cho đời sau, nhưng nàng thật sự phải trở nên hồ đồ, hay là giả vờ hồ đồ đây?
Cứ vậy mà vượt qua đời người.
Đậu Diệu nghĩ lại mà kinh sợ.
Ở chỗ sườn núi, người của Hà gia đã tới đủ, Ngoài Hà lão phu nhân, Hà phu nhân, còn có Hà Nguyên Trinh cùng hai vị tiểu thư, Hà lão phu nhân mặt mũi hiền hậu, dễ gần, nhưng Hà phu nhân hoàn toàn trái ngược, quanh năm đều một biểu cảm, như là khúc gỗ, không giận mà uy, nhưng là một người có năng lực làm chủ, mọi chuyện lớn nhỏ trong Hà gia đều do bà quyết định.
Rõ ràng là một nữ nhân, nhưng trên người lại có khí thế của một nam tử.
Bà nhìn ba vị tiểu thư Đậu gia, ánh mắt mang theo xem xét dừng ở trên người các nàng.
Đậu Diệu không có phản ứng gì, tóm lại sẽ không coi trọng nàng, nên như thế nào sẽ như thế ấy, nhưng Đậu Tuệ không giống vậy, từng ngôn ngữ hành động cần phải chú ý.
Nàng hiểu rõ lão phu nhân và cha mẹ có bao nhiêu kỳ vọng.
Từ trước đến nay đích trưởng nữ phải luôn có trách nhiệm với việc làm của mình, không chỉ vì nhân duyên của mình, mà còn vì Đậu gia, nàng phải làm gương.
Người khác khi nhắc tới Đậu gia, nhắc tới tiểu thư Đậu gia, đầu tiên là nói đến nàng. Vì vậy nếu như nàng biểu hiện không tốt sẽ tổn hại đến danh tiếng của Đậu gia.
Làm nữ nhân không dễ dàng gì.
Đậu Diệu thấy nàng như thế, ngầm thở dài, có đôi khi cảm thấy thật may mắn với thân phận của mình.
Hà tứ tiểu thư Hà Lan Anh rất thích Đậu Tuệ, liền nắm tay nàng nói: "Các ngươi đi xe ngựa quá chậm, chúng ta đã đợi được một lúc rồi. Đi, chúng ta đi lên, lúc này, phong cảnh Lam Sơn rất đẹp, hoa cũng nở rộ hết rồi, cây cối cũng tươi tốt hơn."
Đậu Lâm đi theo, Đậu Diệu ngẩng đầu, lại thấy ánh mắt Hà Nguyên trinh phóng tới, có chờ mong, có lo lắng, cũng có nhớ nhung. Nàng nghĩ rằng, rất nhanh sẽ không còn nữa.
Nàng siết chặt thỏi mực trong tay áo, nàng bọc thỏi mực trong khăn đem đến đây.
Hà Lan Anh đột nhiên quay đầu nhìn nàng: "Nhị tiểu thư hôm nay có rảnh không? Bình thường không hay thấy ngươi, lúc này không thấy lúc kia cũng không thấy, ta nghĩ ngươi hẳn là rất bận."
Hà tứ tiểu thư oán giận Đậu Diệu, nàng ta cho rằng Đậu Diệu thân là con của chi thứ nhưng lại không biết tự ti, không biết lấy lòng người. Nàng liền nhìn Đậu Diệu không vừa mắt.
Hà Nguyên Trinh nhìn muội muội bị khi dễ, mày nhăn lại, hôm nay hắn muốn nói chuyện với Đậu Diệu, nhắc nhở nàng kiên nhẫn, ai có thể nghĩ đến, nàng lại đi nói người khác.
Muội muội tuổi còn nhỏ, không biết chừng mực, Đậu Diệu thế nhưng đã mười bốn, sao lại cùng nàng so đo?
Hắn nhìn về phía mẫu thân, Hà phu nhân rõ ràng lộ ra thần sắc không vui.
Hắn nhịn không được thở dài.
Nhìn Hà Lan Anh kinh ngạc, là bạn tốt của nàng, Đậu Lâm muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng Đậu Diệu cũng là đường muội của nàng, nàng lại không thể đi trách móc, liền khó xử, vội vàng khen Hà Lan Anh: "Hôm nay ngươi cài cây trâm thật đẹp, mua ở nơi nào vậy?"
Hà gia là dòng dõi thư hương, con gái mà gặp khách, không giống những nhà phú quý khác một thân lộng lẫy diễm lệ, cách các nàng ăn mặc, hình thức đều rất đơn giản, không rườm rà, nhưng nếu chú ý, mỗi một đồ trang sức, cách trang điểm cùng y phúc đều hòa hợp với nhau, rất đẹp.
Tiểu cô nương ai cũng thích trang sức, lập tức chuyển sang nói đến đề tài này.
Trương thị nhân lúc mọi người không chú ý, thấp giọng giáo huấn Đậu Diệu: "Ngươi nhường nàng một chút thì có làm sao, lại rước lấy phiền toái, ngươi nha, nếu muốn nói lại, cũng phải chờ lúc các tiền bồ đi đã."
"Vậy ta phải cho nàng cưỡi lên đầu mình?" Đậu Diệu hỏi, "Nếu không cãi lại, nàng còn sẽ nói thêm cái gì đó."
Nàng mở to mắt, trong nháy mắt, tràn đầy ủy khuất.
Trương thị trong đầu lòng làm sao muốn nữ nhi bị khi dễ, nhịn không được nói: "Nàng ta đúng là phiền, không nói dễ nghe một chút, tương lai xem nàng có thể gả cho người nhà nào!"
Đậu Diệu cười đứng lên: "Vẫn là nương thương ta."
"Ta thương ngươi, ngươi cũng không biết thương nương a." Trương thị mỗi lần như vậy tâm lại mềm, cảm giác được nữ nhi đùa bỡn trong lòng bàn tay, nhưng chính mình cũng không thể phản kháng.
Đậu Diệu ôm cánh tay nàng: "Làm sao có thể không thương, người muốn gì, ta đều sẽ làm."
Bàn tay nhỏ bé vươn đến bả vai Trương thị: "Nơi này?"
Sau đó ấn xuống.
Trương thị đánh nhẹ nàng một cái: "Đang ở trên đường, còn ra thể thống gì, đi nhanh đi."
Mẹ con hai người cười nói đùa giỡn với nhau.
Tới Minh Quang tự, mọi người đều đứng theo thứ tự, vừa bái phật, vừa rút thăm, Đậu Diệu ngẫu nhiên rút ra một cái lá thăm tốt nhất, khiến Trương thị vui đến mức không thể vui hơn nữa, thầm nghĩ năm nay nữ nhi có thể hứa hôn đi.
Nàng hào phóng cúng hai mươi lượng bạc.
Đậu Diệu đau lòng.
Trương thị mặc kệ là chuyện trong nhà, không dư chút tiền nào, phụ thân bổng lộc ít, còn phải dùng một ít để hiếu kính lão phu nhân, ngày thường thưởng cho bọn nha hoàn chẳng hạn, cũng tốn không ngớt tiền, nói thật, tình hình kinh tế của chi thứ hai như bọn họ hết rất nhanh, lần này còn phải đem tiền cúng cho Bồ Tát, chẳng khác nào đem tiền ném vào trong nước.
Đậu Diệu thầm nghĩ, còn không bằng trừu cái hạ hạ ký đâu.
Nàng cũng không tin vào vận mệnh.
Mặc dù nàng mới sống một đời, nhưng cũng biết số mệnh của con người không phải xem như vậy, ai cũng sẽ chết, đó là một quá trình, Bồ Tát có thể quyết định được cái gì?
Nàng rầu rĩ không vui.
Các trưởng bối có việc cần thảo luận, các cô nương liền đi xung quanh ngắm hoa tán gẫu, Đậu Diệu hôm nay có chuyện quan trọng, tìm một cái cớ rồi đi đến rừng hoa đào.
Quả nhiên Hà Nguyên Trinh đang ở đó chờ, nhìn thấy nàng đến, hắn không đè nén được sự vui sướng trong lòng, con mắt đây ý cười, ôn nhu nói: "Diệu Diệu, ngươi thực sự đến đây, ta cho là....."
Đậu Diệu không đợi hắn nói xong, lấy thỏi mực ra đưa cho hắn: "Ta đây là tới nói với ngươi, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau này ta cũng không muốn gặp lại." Nàng thần sắc nghiêm túc, "Ta không muốn gả cho ngươi, Hà công tử."
Nàng không dây dưa dài dòng, gọn gàng dứt khoát, nhưng lời nói này giống như một nhát đao đâm vào ngực Hà Nguyên Trinh, nàng nói, nàng thế nhưng không muốn gả cho hắn?
Hà Nguyên Trinh hoảng hốt một lát, trầm giọng nói: "Diệu Diệu, ta biết ngươi tự ti với thân thế của mình, nhưng ta không ngại, chỉ cần ngươi ở trước mặt tổ mẫu, mẫu thân thế hiện tốt, với sự thông minh của ngươi, nhất định có thể khiến các nàng thích, đến lúc đó ta lại nói chuyện với mẫu thân, ngươi gả cho ta cũng không khó."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tống Trạch: Vương bát đản này thật không phải là đồ tốt gì.
Đậu Diệu: Con rệp, ta cảnh cáo ngươi đừng xuất hiện!