Mọi người nói chuyện phiếm một lúc rồi cùng dùng bữa với Lão phu nhân.
Người tuổi đã cao, tuy buổi sáng thức dậy sớm nhưng dù sao cũng sẽ dễ dàng mệt mỏi, có đôi khi trò chuyện một chút liền mệt. Lão phu nhân chính là như vậy, ba người cháu gái cũng không tiện quấy rầy, chỉ là lúc sắp sửa đi, Đậu Lâm hỏi Đậu Diệu: "Diệu Diệu, ngày mai ngươi có rảnh không?"
Bọn họ đều biết Đậu Diệu luôn sắp xếp thời gian hợp lý cho nên nếu có chuyện, sẽ luôn hỏi trước vấn đề này.
Đậu Diệu nói: "Hôm nay ta không làm cái gì cả, ngày mai định đi thỉnh giáo Tần phu tử."
"Ngươi thật sự là chẳng biết nghỉ ngơi mà!" Nét mặt Đậu Lâm hơi thả lỏng, "Chẳng qua là Tổ mẫu rất thích ngươi, thường nói chúng ta không chịu khó bằng ngươi. Vậy ngày mai, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Đậu Diệu cảm thấy lời nàng nói có chút dư thừa nhưng cũng không nghĩ lại.
Ngược lại Đậu Tuệ trộm liếc nhìn Đậu Lâm một cái, môi hơi nhấp, sau một lúc mới nói: "Ngày mai tiểu thư Hà gia muốn tới làm khách, Diệu Diệu, muội có muốn đi cùng không?"
Chân mày Đậu Lâm cau lại.
Sắc mặt Đậu Diệu cũng trầm xuống.
Hóa ra Đậu Lâm đang che giấu tâm tư này.
Sợ nàng gặp gỡ Hà Nguyên Trinh.
Vì hắn vừa tuấn tú vừa tài giỏi, cho rằng nàng nhất định sẽ tranh giành sao? Đậu Lâm thật sự là quá coi thường nàng rồi.
Đậu Diệu nói: "Từ trước đến nay ta chưa từng nói chuyện với tiểu thư Hà gia, ta sẽ không đi đâu."
Ba người nói chuyện nãy giờ, Lão phu nhân đều nghe, nhưng cũng không lên tiếng. Hà Nguyên Trinh là người tuấn tú lại có tài, Đậu gia bọn họ vốn là không thể trèo cao, nhưng Đậu gia và Hà gia là thế giao, gần quan được ban lộc.
Nhưng mà đích trưởng nữ nhà mình có thể gả cho Hà Nguyên Trinh là tốt nhất, về phần Đậu Diệu, nàng không đi cũng tốt, tránh khỏi việc hai người con dâu vì thế mà nảy sinh bất hòa.
Lão phu nhân vẫn giả vờ không biết.
Khi trở về, Đậu Lâm lập tức trách tỷ tỷ mình.
Hai người các nàng là tỷ muội ruột thịt, tình cảm không giống bình thường, Đậu Lâm cho rằng nàng đây là đang giúp đỡ Đậu Tuệ.
Lại không biết lần này đã khiến Đậu Tuệ khó xử.
Coi như nàng sợ Đậu Diệu có tình cảm với Hà Nguyên Trinh đi, nhưng mà thực tế thì không ai biết Hà Nguyên Trinh nghĩ như thế nào cả.
Đậu Tuệ trầm mặt nói: "Từ nhỏ chúng ta đã được dạy như thế nào muội quên rồi sao, ngày mai chỉ đi chơi với Hà tỷ tỷ thôi, muội ấy đi cùng thì có làm sao đâu.”
Đậu Lâm bĩu môi: "Dù sao nàng ta cũng không muốn đi."
"Là do muội nói như vậy nên muội ấy mới không đi." Đậu Tuệ nói, "Tuy muội ấy chỉ là nữ nhi của Nhị thúc, nhưng chúng ta cũng không được phép khi dễ nàng."
"Ai khi dễ nàng ta chứ?" Đậu Lâm kêu lên, "Người ngoài không biết đó thôi, bây giờ nàng so với chúng ta có gì thua kém chứ. Tổ mẫu đối với nàng rất tốt, trang sức hay áo quần đẹp gì nàng cũng được một phần."
Mà ban đầu Đậu Diệu mới từ Dương Châu đến Kinh thành, cũng không có được đãi ngộ này. Đậu Lâm có chút không phục, dù sao thân phận của Đậu Diệu cũng không bằng bọn nàng.
Đậu Tuệ mở miệng nói: "Dù có như thế nào thì muội cũng không nên như thế, có đi hay không là chuyện của muội ấy."
Là trưởng nữ Đậu gia, bản thân Đâu Tuệ cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Đậu Lâm thấy nàng thật sự tức giận, nhận sai nói: "Về sau muội sẽ không như thế nữa." Nàng kéo tay tỷ tỷ, nhẹ giọng xin tha thứ, "Tỷ tỷ tha thứ cho muội được không."
Tâm Đậu Tuệ liền mềm mại, đưa mắt nhìn nàng một cái rồi mỉm cười.
Tới ngày thứ hai, Đậu Diệu vừa dậy thì Trương thị đã đứng chờ ở bên ngoài bảo Hương phụ Hương Như chọn y phục cho nàng, Đậu Diệu than thở nói: "Hôm nay con bận, không muốn ra ngoài."
Trương thị nói: "Không ra ngoài, nhưng mà trong nhà có khách, sao con lại không gặp?"
Đậu Diệu biết nỗi lòng của bà, sợ bà đến bắt mình đi gặp khách, do dự một lúc liền chạy lên giường nằm: "Chính là không muốn gặp, những người kia cũng không phải không biết, các nàng cũng không thích con, con đi làm gì?"
Mặt Trương thị trầm xuống.
Bà cũng biết với gia thế của Hà Nguyên Trinh, xuất thân Đậu Diệu đúng là có chút không xứng. Nhưng không thử thì làm sao biết? Trên đời này, phu thê gia cảnh không tương xứng cũng không phải không có.
Nhưng Đậu Diệu lại cố tình không chịu.
"Kéo nó xuống." Trương thị nói, "Hôm nay không thể không đi được."
Hương phụ và Hương Như nào dám kéo, Đậu Diệu trừng mắt, các nàng sợ tới mức quỳ xuống, cầu xin Trương thị: "Tiểu thư không chịu, phu nhân cũng đừng nên ép nàng."
Trương thị tức giận đến ngã ngửa.
Hai nha hoàn này là do bà lựa chọn nhưng sớm đã đứng về phía Đậu Diệu, ngay cả lời phu nhân như bà nói cũng không chịu nghe, bà quay sang nhìn nữ nhi.
Đậu Diệu kéo chăn lên che khuất mặt mình.
Hôm qua thấy các nàng nói chuyện, Lão phu nhân không nói một câu nào, nàng biết tâm tư của Lão phu nhân. Không đi thì không đi, cũng chỉ là một đám người lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử
Nàng cũng không hiếm lạ gì.
Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Trương thị biết hôm nay nàng nhất định sẽ không chịu đi, giận mình không cứng rắn nổi với nữ nhi, đành phải phất tay áo bỏ đi.
Đậu Diệu lúc này mới mở chăn ra, khó khăn hít từng ngụm khí.
Thấy nàng xuống giường, Hương phụ lại gần hỏi: "Tiểu thư, bữa sáng người muốn dùng gì?"
Đậu Diệu nói: "Giống như hôm qua đi, lát nữa ngươi đem dụng cụ vẽ tranh theo, ta muốn đến Tĩnh Nguyệt hiên."
Hương Như ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trời xanh thăm thẳm, một đám mây cũng không có, không khỏi nhẹ giọng nói: "Tiểu thư vẽ tranh vào lúc này, thật đáng tiếc, vậy mà không gặp tiểu thư Hà gia, nàng ấy nhìn thấy nhất định sẽ bị mê hoặc.”
Hương phụ thấp giọng nói: "Chuyện tiểu thư đã hạ quyết tâm, ngươi đừng nhiều lời."
"Không nói nữa, tiểu thư giận thì làm sao bây giờ." Hương Như lè lưỡi, giúp Đậu Diệu đi lấy đồ.
Nàng vẽ tranh, đồ dùng không ít, chỉ là bút mà có hơn mười cái, kích thước khác nhau, đều là bút lông cừu, bốn khối mực, một xấp giấy Giang Tây làm bằng tre, hai mươi loại màu. Không hẳn là phải dùng hết những thứ này nhưng mỗi lần nàng đi, đều mang theo đầy cả cái hộp.
Đợi đến khi nàng ăn xong cơm rồi đi Tĩnh Nguyệt hiên thì cũng đúng lúc khách đến.
Đúng như các nàng dự đoán, Hà Nguyên Trinh cũng đi theo. Hôm nay là ngày nghỉ, mà Đậu gia và Hà gia có giao tình thâm hậu nên chắc chắn Lão phu nhân đã gọi Hà Nguyên Trinh đến đây.
Phòng lớn đã có không ít người, Lão phu nhân, Triệu thị, Trương thị, còn có một vài tiểu bối.
Bên trong, sắc mặt Trương thị không tốt lắm.
Lão phu nhân cười khanh khách khen hai vị tiểu thư Hà gia xinh đẹp, ánh mắt dừng lại trên mặt Hà Nguyên Trinh, nụ cười lại ôn hòa, hỏi: "Tỷ tỷ ta thân thể khỏe chứ? Ta có mời nàng đến nhưng nàng lại không đến được, lần tới ta sẽ tự mình đến thăm."
Hà Nguyên Trinh trả lời: "Tổ mẫu chỉ là bị bệnh cũ, có chút ho khan, cũng không có trở ngại gì. Người cũng có nói vài ngày nữa muốn đến Minh Quang tự với Lão phu nhân."
Hắn vốn rất ít cười, lúc này cũng vậy, sắc mặt vẫn cứ lạnh nhạt.
Cho nên bình thường hay có người nói hắn kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Nhưng vài câu đó cũng chẳng tổn hại gì đến thanh danh của hắn cả.
Lão phu nhân suy nghĩ một chút: "À, là sinh thần của Phật Thích Ca Mâu Ni, ta vốn cũng muốn đi. Nhớ nhắc Tổ mẫu ngươi hai ngày nay phải dưỡng bệnh thật tốt. Tỷ ấy đã dùng thuốc từ chỗ Kim đại phu chưa?"
Kim đại phu là thần y nổi danh kinh thành, Hà Lan Anh nhanh mồm nhanh miệng nói: "Tổ mẫu cũng hối hận lắm, chỉ bởi vì năm trước lười biếng không dùng thuốc, ngại phiền phức nên bây giờ mới bị bệnh lại. Hiện tại rút ra được bài học nên đã dặn dò quản gia phải luôn nhắc nhở tổ mẫu. Còn bảo chúng ta nói với Đậu lão phu nhân là đừng giống như người."
Đậu lão phu nhân cười rộ lên: "Vẫn là tính tình này." Quay đầu lại nói với Triệu, "Nghe rồi chứ? Đến thu hãy nói trước một tiếng với Kim đại phu."
Triệu thị đáp ứng.
Đậu lão phu nhân kêu Đậu Tuệ, Đậu Lâm dẫn Hà tiểu thư đi dạo. Mặt khác Đậu Dư An, Đậu Dư Hữu và Hà Nguyên Trinh đều là nam nhân, tất nhiên phải ở cùng một chỗ.
Mấy người chia ra, Hà Lan Anh kỳ quái hỏi: "Sao không thấy Nhị tiểu thư?"
Đậu Lâm nói: "Mọi người cũng không phải là không biết tính tình của nàng, nàng đang bận, chúng ta cứ đi chơi đi."
Hà Lan Anh cười lạnh một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại thấy Đậu Dư Hữu, liền ngậm miệng lại.
Bọn họ cả trai lẫn gái rất nhanh đã chia làm hai nơi.
Lúc này, Đậu Diệu đang đi tới Tĩnh Nguyệt hiên vẽ tranh.
Tĩnh Nguyệt hiên ở phía Tây Trần gia là chỗ yên lặng, Tần phu tử ở chỗ này cũng đã năm năm.
Dù là dòng dõi thư hương hay trâm anh thế tộc ở Kinh thành, chỉ cần trong nhà có khuê nữ thì đều mời nữ phu tử. Trần gia cũng vậy, mời được nữ phu tử tên là Tần Ngọc, trên thông thiên văn dưới hiểu địa lý, nàng đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa thành thân, nữ tử như thế vốn sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Nhưng Tần Ngọc từ nhỏ đã được Hoàng hậu ưu ái, được triệu vào cung để dạy Công chúa. Vì nguyên nhân này mà ngược lại, danh môn thế gia lấy chuyện mời được nàng làm kiêu ngạo.
Về phần người Đậu gia làm sao có cơ hội mời được nàng, phải tạ ơn phụ thân của Đậu lão gia.
Người và Tổ gia gia của Tần Ngọc là đồng hương, năm đó trong một vụ án tham ô đã giúp đỡ Tần đại nhân rửa sạch oan khuất. Bây giờ Tần gia vẫn còn thiếu ân tình này.
Tần Ngọc nghe nói Đậu gia có khách mà thấy Đậu Diệu không đi, cũng không hỏi, cười nói: "Vừa rồi còn đang nghĩ ngươi có đến hay không. Ta vừa pha trà Đại Hồng bào, ngươi tới uống thử xem."
Nàng mặc một thân váy tím, da trắng như ngọc, thanh lệ thoát tục, dù đã ở độ tuổi này nhưng dáng vẻ lại không thua kém gì một tiểu cô nương.
Đậu Diệu có khi cũng tò mò về chuyện của nàng, nhưng không hỏi.
Không nói đến nàng ấy mà chính bản thân nàng đây, thật sự có thể kể chuyện cũ của mình ra sao?
Đậu Diệu uống mấy ngụm trà Đại Hồng bào, không nói gì mà bắt đầu vẽ tranh.
Tần Ngọc đứng ở phía sau xen vài lần, có chút kinh ngạc, nhìn Đậu Diệu nhuộm loạn lên giấy Tuyên Thành.
Thủ pháp này không giống bình thường.
Đậu Diệu nói: "Đột nhiên muốn vẽ cho người xem"
Tần Ngọc sớm đã quen tính cách của nàng, gật đầu.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng không tiếng động, Tần Ngọc ngồi ở bàn đọc sách, Đậu Diệu vẽ tranh.
Sau một lúc, Tần Ngọc đứng lên nhìn Đậu Diệu, chỉ thấy nàng vẽ một hàng chim nhạn, bay từ từ tới hướng mặt trời mọc. Màu sắc rất đẹp, ánh mặt trời dùng màu cam và đỏ hoà trộn với nhau, nhuộm đều cả bức vẽ. Chim nhạn được vẽ tinh tế nhu hòa, trông rất sống động, khiến cho bức tranh bừng sáng lên.
Thủ pháp vẽ bức tranh này cực kỳ hiếm thấy, bình thường vẽ tranh đều giữ lại một khoảng trống, không giống như nàng, vẽ kín cả giấy Tuyên Thành.
"Như thế nào?" Đậu Diệu cười tủm tỉm hỏi, kỳ thật nàng đang dựa theo thủ pháp vẽ của tranh phương Tây. Nhưng mà đời trước nàng chưa từng học vẽ tranh, cũng chỉ mới bắt đầu học mà thooim
Tần Ngọc nói: "Rất thú vị, chỉ là màu sắc của mặt trời còn hơi đậm, vẫn còn mấy chỗ nhỏ nên sửa lại."
Đậu Diệu cười nói: "Vẫn là phu tử lợi hại, ta đúng là nhìn không ra."
"Tranh này ngươi để lại đi, để ta đưa đến cho Minh Huyền đại sư nhìn một cái."
Tuy Minh Huyền đại sư này là hòa thượng nhưng cũng chính là Kinh thành đệ nhất họa sĩ, cả Yến quốc không phải ai cũng có thể gặp, Đậu Diệu giật mình nói: "Có thể được Minh Huyền đại sư để vào mắt? Ta đây chẳng phải là càn quấy rồi sao."
Tần Ngọc nói: "Không sao cả, ta cũng đang muốn đi bái kiến ông ấy."
Đậu Diệu mở cờ trong bụng, nếu như có thể được Minh Huyền đại sư dạy bảo, thì chính là cảm giác thành tựu không có gì bằng, một chuyến này cũng không uổng!
Hôm nay có kết quả, tâm tình nàng rất tốt, vui vẻ trở về.
Đi được nửa đường, giữa rừng trúc đột nhiên có một người đi tới, dáng người cao thẳng, mặc y phục màu trà, khuôn mặt tuấn nhã, chính là người hôm nay đến làm khách - Hà Nguyên Trinh.
Người tuổi đã cao, tuy buổi sáng thức dậy sớm nhưng dù sao cũng sẽ dễ dàng mệt mỏi, có đôi khi trò chuyện một chút liền mệt. Lão phu nhân chính là như vậy, ba người cháu gái cũng không tiện quấy rầy, chỉ là lúc sắp sửa đi, Đậu Lâm hỏi Đậu Diệu: "Diệu Diệu, ngày mai ngươi có rảnh không?"
Bọn họ đều biết Đậu Diệu luôn sắp xếp thời gian hợp lý cho nên nếu có chuyện, sẽ luôn hỏi trước vấn đề này.
Đậu Diệu nói: "Hôm nay ta không làm cái gì cả, ngày mai định đi thỉnh giáo Tần phu tử."
"Ngươi thật sự là chẳng biết nghỉ ngơi mà!" Nét mặt Đậu Lâm hơi thả lỏng, "Chẳng qua là Tổ mẫu rất thích ngươi, thường nói chúng ta không chịu khó bằng ngươi. Vậy ngày mai, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Đậu Diệu cảm thấy lời nàng nói có chút dư thừa nhưng cũng không nghĩ lại.
Ngược lại Đậu Tuệ trộm liếc nhìn Đậu Lâm một cái, môi hơi nhấp, sau một lúc mới nói: "Ngày mai tiểu thư Hà gia muốn tới làm khách, Diệu Diệu, muội có muốn đi cùng không?"
Chân mày Đậu Lâm cau lại.
Sắc mặt Đậu Diệu cũng trầm xuống.
Hóa ra Đậu Lâm đang che giấu tâm tư này.
Sợ nàng gặp gỡ Hà Nguyên Trinh.
Vì hắn vừa tuấn tú vừa tài giỏi, cho rằng nàng nhất định sẽ tranh giành sao? Đậu Lâm thật sự là quá coi thường nàng rồi.
Đậu Diệu nói: "Từ trước đến nay ta chưa từng nói chuyện với tiểu thư Hà gia, ta sẽ không đi đâu."
Ba người nói chuyện nãy giờ, Lão phu nhân đều nghe, nhưng cũng không lên tiếng. Hà Nguyên Trinh là người tuấn tú lại có tài, Đậu gia bọn họ vốn là không thể trèo cao, nhưng Đậu gia và Hà gia là thế giao, gần quan được ban lộc.
Nhưng mà đích trưởng nữ nhà mình có thể gả cho Hà Nguyên Trinh là tốt nhất, về phần Đậu Diệu, nàng không đi cũng tốt, tránh khỏi việc hai người con dâu vì thế mà nảy sinh bất hòa.
Lão phu nhân vẫn giả vờ không biết.
Khi trở về, Đậu Lâm lập tức trách tỷ tỷ mình.
Hai người các nàng là tỷ muội ruột thịt, tình cảm không giống bình thường, Đậu Lâm cho rằng nàng đây là đang giúp đỡ Đậu Tuệ.
Lại không biết lần này đã khiến Đậu Tuệ khó xử.
Coi như nàng sợ Đậu Diệu có tình cảm với Hà Nguyên Trinh đi, nhưng mà thực tế thì không ai biết Hà Nguyên Trinh nghĩ như thế nào cả.
Đậu Tuệ trầm mặt nói: "Từ nhỏ chúng ta đã được dạy như thế nào muội quên rồi sao, ngày mai chỉ đi chơi với Hà tỷ tỷ thôi, muội ấy đi cùng thì có làm sao đâu.”
Đậu Lâm bĩu môi: "Dù sao nàng ta cũng không muốn đi."
"Là do muội nói như vậy nên muội ấy mới không đi." Đậu Tuệ nói, "Tuy muội ấy chỉ là nữ nhi của Nhị thúc, nhưng chúng ta cũng không được phép khi dễ nàng."
"Ai khi dễ nàng ta chứ?" Đậu Lâm kêu lên, "Người ngoài không biết đó thôi, bây giờ nàng so với chúng ta có gì thua kém chứ. Tổ mẫu đối với nàng rất tốt, trang sức hay áo quần đẹp gì nàng cũng được một phần."
Mà ban đầu Đậu Diệu mới từ Dương Châu đến Kinh thành, cũng không có được đãi ngộ này. Đậu Lâm có chút không phục, dù sao thân phận của Đậu Diệu cũng không bằng bọn nàng.
Đậu Tuệ mở miệng nói: "Dù có như thế nào thì muội cũng không nên như thế, có đi hay không là chuyện của muội ấy."
Là trưởng nữ Đậu gia, bản thân Đâu Tuệ cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Đậu Lâm thấy nàng thật sự tức giận, nhận sai nói: "Về sau muội sẽ không như thế nữa." Nàng kéo tay tỷ tỷ, nhẹ giọng xin tha thứ, "Tỷ tỷ tha thứ cho muội được không."
Tâm Đậu Tuệ liền mềm mại, đưa mắt nhìn nàng một cái rồi mỉm cười.
Tới ngày thứ hai, Đậu Diệu vừa dậy thì Trương thị đã đứng chờ ở bên ngoài bảo Hương phụ Hương Như chọn y phục cho nàng, Đậu Diệu than thở nói: "Hôm nay con bận, không muốn ra ngoài."
Trương thị nói: "Không ra ngoài, nhưng mà trong nhà có khách, sao con lại không gặp?"
Đậu Diệu biết nỗi lòng của bà, sợ bà đến bắt mình đi gặp khách, do dự một lúc liền chạy lên giường nằm: "Chính là không muốn gặp, những người kia cũng không phải không biết, các nàng cũng không thích con, con đi làm gì?"
Mặt Trương thị trầm xuống.
Bà cũng biết với gia thế của Hà Nguyên Trinh, xuất thân Đậu Diệu đúng là có chút không xứng. Nhưng không thử thì làm sao biết? Trên đời này, phu thê gia cảnh không tương xứng cũng không phải không có.
Nhưng Đậu Diệu lại cố tình không chịu.
"Kéo nó xuống." Trương thị nói, "Hôm nay không thể không đi được."
Hương phụ và Hương Như nào dám kéo, Đậu Diệu trừng mắt, các nàng sợ tới mức quỳ xuống, cầu xin Trương thị: "Tiểu thư không chịu, phu nhân cũng đừng nên ép nàng."
Trương thị tức giận đến ngã ngửa.
Hai nha hoàn này là do bà lựa chọn nhưng sớm đã đứng về phía Đậu Diệu, ngay cả lời phu nhân như bà nói cũng không chịu nghe, bà quay sang nhìn nữ nhi.
Đậu Diệu kéo chăn lên che khuất mặt mình.
Hôm qua thấy các nàng nói chuyện, Lão phu nhân không nói một câu nào, nàng biết tâm tư của Lão phu nhân. Không đi thì không đi, cũng chỉ là một đám người lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử
Nàng cũng không hiếm lạ gì.
Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Trương thị biết hôm nay nàng nhất định sẽ không chịu đi, giận mình không cứng rắn nổi với nữ nhi, đành phải phất tay áo bỏ đi.
Đậu Diệu lúc này mới mở chăn ra, khó khăn hít từng ngụm khí.
Thấy nàng xuống giường, Hương phụ lại gần hỏi: "Tiểu thư, bữa sáng người muốn dùng gì?"
Đậu Diệu nói: "Giống như hôm qua đi, lát nữa ngươi đem dụng cụ vẽ tranh theo, ta muốn đến Tĩnh Nguyệt hiên."
Hương Như ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trời xanh thăm thẳm, một đám mây cũng không có, không khỏi nhẹ giọng nói: "Tiểu thư vẽ tranh vào lúc này, thật đáng tiếc, vậy mà không gặp tiểu thư Hà gia, nàng ấy nhìn thấy nhất định sẽ bị mê hoặc.”
Hương phụ thấp giọng nói: "Chuyện tiểu thư đã hạ quyết tâm, ngươi đừng nhiều lời."
"Không nói nữa, tiểu thư giận thì làm sao bây giờ." Hương Như lè lưỡi, giúp Đậu Diệu đi lấy đồ.
Nàng vẽ tranh, đồ dùng không ít, chỉ là bút mà có hơn mười cái, kích thước khác nhau, đều là bút lông cừu, bốn khối mực, một xấp giấy Giang Tây làm bằng tre, hai mươi loại màu. Không hẳn là phải dùng hết những thứ này nhưng mỗi lần nàng đi, đều mang theo đầy cả cái hộp.
Đợi đến khi nàng ăn xong cơm rồi đi Tĩnh Nguyệt hiên thì cũng đúng lúc khách đến.
Đúng như các nàng dự đoán, Hà Nguyên Trinh cũng đi theo. Hôm nay là ngày nghỉ, mà Đậu gia và Hà gia có giao tình thâm hậu nên chắc chắn Lão phu nhân đã gọi Hà Nguyên Trinh đến đây.
Phòng lớn đã có không ít người, Lão phu nhân, Triệu thị, Trương thị, còn có một vài tiểu bối.
Bên trong, sắc mặt Trương thị không tốt lắm.
Lão phu nhân cười khanh khách khen hai vị tiểu thư Hà gia xinh đẹp, ánh mắt dừng lại trên mặt Hà Nguyên Trinh, nụ cười lại ôn hòa, hỏi: "Tỷ tỷ ta thân thể khỏe chứ? Ta có mời nàng đến nhưng nàng lại không đến được, lần tới ta sẽ tự mình đến thăm."
Hà Nguyên Trinh trả lời: "Tổ mẫu chỉ là bị bệnh cũ, có chút ho khan, cũng không có trở ngại gì. Người cũng có nói vài ngày nữa muốn đến Minh Quang tự với Lão phu nhân."
Hắn vốn rất ít cười, lúc này cũng vậy, sắc mặt vẫn cứ lạnh nhạt.
Cho nên bình thường hay có người nói hắn kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Nhưng vài câu đó cũng chẳng tổn hại gì đến thanh danh của hắn cả.
Lão phu nhân suy nghĩ một chút: "À, là sinh thần của Phật Thích Ca Mâu Ni, ta vốn cũng muốn đi. Nhớ nhắc Tổ mẫu ngươi hai ngày nay phải dưỡng bệnh thật tốt. Tỷ ấy đã dùng thuốc từ chỗ Kim đại phu chưa?"
Kim đại phu là thần y nổi danh kinh thành, Hà Lan Anh nhanh mồm nhanh miệng nói: "Tổ mẫu cũng hối hận lắm, chỉ bởi vì năm trước lười biếng không dùng thuốc, ngại phiền phức nên bây giờ mới bị bệnh lại. Hiện tại rút ra được bài học nên đã dặn dò quản gia phải luôn nhắc nhở tổ mẫu. Còn bảo chúng ta nói với Đậu lão phu nhân là đừng giống như người."
Đậu lão phu nhân cười rộ lên: "Vẫn là tính tình này." Quay đầu lại nói với Triệu, "Nghe rồi chứ? Đến thu hãy nói trước một tiếng với Kim đại phu."
Triệu thị đáp ứng.
Đậu lão phu nhân kêu Đậu Tuệ, Đậu Lâm dẫn Hà tiểu thư đi dạo. Mặt khác Đậu Dư An, Đậu Dư Hữu và Hà Nguyên Trinh đều là nam nhân, tất nhiên phải ở cùng một chỗ.
Mấy người chia ra, Hà Lan Anh kỳ quái hỏi: "Sao không thấy Nhị tiểu thư?"
Đậu Lâm nói: "Mọi người cũng không phải là không biết tính tình của nàng, nàng đang bận, chúng ta cứ đi chơi đi."
Hà Lan Anh cười lạnh một tiếng, muốn nói gì đó nhưng lại thấy Đậu Dư Hữu, liền ngậm miệng lại.
Bọn họ cả trai lẫn gái rất nhanh đã chia làm hai nơi.
Lúc này, Đậu Diệu đang đi tới Tĩnh Nguyệt hiên vẽ tranh.
Tĩnh Nguyệt hiên ở phía Tây Trần gia là chỗ yên lặng, Tần phu tử ở chỗ này cũng đã năm năm.
Dù là dòng dõi thư hương hay trâm anh thế tộc ở Kinh thành, chỉ cần trong nhà có khuê nữ thì đều mời nữ phu tử. Trần gia cũng vậy, mời được nữ phu tử tên là Tần Ngọc, trên thông thiên văn dưới hiểu địa lý, nàng đã hai mươi tám tuổi mà vẫn chưa thành thân, nữ tử như thế vốn sẽ bị người ta nói ra nói vào.
Nhưng Tần Ngọc từ nhỏ đã được Hoàng hậu ưu ái, được triệu vào cung để dạy Công chúa. Vì nguyên nhân này mà ngược lại, danh môn thế gia lấy chuyện mời được nàng làm kiêu ngạo.
Về phần người Đậu gia làm sao có cơ hội mời được nàng, phải tạ ơn phụ thân của Đậu lão gia.
Người và Tổ gia gia của Tần Ngọc là đồng hương, năm đó trong một vụ án tham ô đã giúp đỡ Tần đại nhân rửa sạch oan khuất. Bây giờ Tần gia vẫn còn thiếu ân tình này.
Tần Ngọc nghe nói Đậu gia có khách mà thấy Đậu Diệu không đi, cũng không hỏi, cười nói: "Vừa rồi còn đang nghĩ ngươi có đến hay không. Ta vừa pha trà Đại Hồng bào, ngươi tới uống thử xem."
Nàng mặc một thân váy tím, da trắng như ngọc, thanh lệ thoát tục, dù đã ở độ tuổi này nhưng dáng vẻ lại không thua kém gì một tiểu cô nương.
Đậu Diệu có khi cũng tò mò về chuyện của nàng, nhưng không hỏi.
Không nói đến nàng ấy mà chính bản thân nàng đây, thật sự có thể kể chuyện cũ của mình ra sao?
Đậu Diệu uống mấy ngụm trà Đại Hồng bào, không nói gì mà bắt đầu vẽ tranh.
Tần Ngọc đứng ở phía sau xen vài lần, có chút kinh ngạc, nhìn Đậu Diệu nhuộm loạn lên giấy Tuyên Thành.
Thủ pháp này không giống bình thường.
Đậu Diệu nói: "Đột nhiên muốn vẽ cho người xem"
Tần Ngọc sớm đã quen tính cách của nàng, gật đầu.
Trong phòng nhất thời tĩnh lặng không tiếng động, Tần Ngọc ngồi ở bàn đọc sách, Đậu Diệu vẽ tranh.
Sau một lúc, Tần Ngọc đứng lên nhìn Đậu Diệu, chỉ thấy nàng vẽ một hàng chim nhạn, bay từ từ tới hướng mặt trời mọc. Màu sắc rất đẹp, ánh mặt trời dùng màu cam và đỏ hoà trộn với nhau, nhuộm đều cả bức vẽ. Chim nhạn được vẽ tinh tế nhu hòa, trông rất sống động, khiến cho bức tranh bừng sáng lên.
Thủ pháp vẽ bức tranh này cực kỳ hiếm thấy, bình thường vẽ tranh đều giữ lại một khoảng trống, không giống như nàng, vẽ kín cả giấy Tuyên Thành.
"Như thế nào?" Đậu Diệu cười tủm tỉm hỏi, kỳ thật nàng đang dựa theo thủ pháp vẽ của tranh phương Tây. Nhưng mà đời trước nàng chưa từng học vẽ tranh, cũng chỉ mới bắt đầu học mà thooim
Tần Ngọc nói: "Rất thú vị, chỉ là màu sắc của mặt trời còn hơi đậm, vẫn còn mấy chỗ nhỏ nên sửa lại."
Đậu Diệu cười nói: "Vẫn là phu tử lợi hại, ta đúng là nhìn không ra."
"Tranh này ngươi để lại đi, để ta đưa đến cho Minh Huyền đại sư nhìn một cái."
Tuy Minh Huyền đại sư này là hòa thượng nhưng cũng chính là Kinh thành đệ nhất họa sĩ, cả Yến quốc không phải ai cũng có thể gặp, Đậu Diệu giật mình nói: "Có thể được Minh Huyền đại sư để vào mắt? Ta đây chẳng phải là càn quấy rồi sao."
Tần Ngọc nói: "Không sao cả, ta cũng đang muốn đi bái kiến ông ấy."
Đậu Diệu mở cờ trong bụng, nếu như có thể được Minh Huyền đại sư dạy bảo, thì chính là cảm giác thành tựu không có gì bằng, một chuyến này cũng không uổng!
Hôm nay có kết quả, tâm tình nàng rất tốt, vui vẻ trở về.
Đi được nửa đường, giữa rừng trúc đột nhiên có một người đi tới, dáng người cao thẳng, mặc y phục màu trà, khuôn mặt tuấn nhã, chính là người hôm nay đến làm khách - Hà Nguyên Trinh.