Thần Vương Lệnh

Chương 8: 8: Đây Là Chim Gì




Đây là chim gì?
Nhìn thấy trên bức tranh có mấy đỉnh núi, dưới chân núi có một gốc cây hạnh, trên ngọn cây, có một con chim đang đứng.
Tô Văn Bân nhịn không được nghi ngờ.
Trong mắt hắn, bức tranh này đen thui, cũng không có mỹ cảm gì.
Ông chủ nông dân kiên nhẫn nói: "Chim gì không quan trọng, quan trọng là ai vẽ.

Nhìn xuống, bên góc dưới cùng.”
Tô Văn Bân theo hướng dẫn, nhìn thấy phía dưới có dòng chữ, cau mày đọc lên: "Canh......!Hoàng......”
“Canh Hoàng là ai? Chưa từng nghe nói qua họa sĩ này a!”
“Phốc!" Ông chủ nghẹn đến nói không ra lời.
Người chung quanh cũng đều buồn cười.
Cảm giác Tô Văn Bân là một tên ngốc.
“”Thật ngại quá, ngài đến nơi khác xem tranh đi." Ông chủ nói xong, lấy bức tranh lại.
Hắn nhìn Tần Thiên một cái, nói: "Vị huynh đệ này, cậu muốn nhìn một chút không?"
Tần Thiên gật đầu, nhận lấy bức tranh, ngưng mắt nhìn chăm chú.
Tô Văn Bân cười lạnh nói: "Họ Tần kia, mày chỉ là thằng nhân viên giao hàng mà thôi, biết gì đến tranh chữ chứ!"
“Cậu biết Canh Hoàng là ai không?”
Tần Thiên cười lạnh: "Tôi không biết Canh Hoàng, nhưng tôi lại biết Đường Dần.”
“Không sai, là bút tích thật của Đường Bá Hổ.


Ông chủ, ông ra giá đi.”
"Tần huynh đệ quả nhiên là cao nhân!" Ông chủ rất vui vẻ, do dự một chút, vươn ra một ngón tay, nói "Một trăm vạn."
Tần Thiên lắc đầu, nói: "Mười vạn, không thể nhiều hơn.”
"Quá ít, lại thêm một chút đi!" chủ quán hiển nhiên động tâm, nhưng mà vẫn muốn kiếm nhiều một chút.
Tần Thiên đang muốn nói chuyện, bên cạnh Tô Văn Bân đoạt lấy, nói: "Tôi ra giá hai mươi vạn!"
Ông chủ đưa mắt trưng cầu ý kiến nhìn Tần Thiên, hi vọng hắn lại tăng giá.
Tô Văn Bân đắc ý nói: "Ông chủ đừng nhìn hắn, đây là một tên nghèo rớt mồng tơi.”
"Năm năm trước là con rể của Tô gia chúng tôi, hiện tại chả là cái thá gì cả!"
“Họ Tần kia, mày dám đấu giá với tao sao?”
“Đừng nói hai mươi vạn, ngay cả mười vạn mày cũng không lấy ra được!”
"Nhanh lên, hai mươi vạn, tôi mua!"
Dưới ánh mắt chờ mong của ông chủ, Tần Thiên cuối cùng lắc đầu, nói: "Bán cho hắn đi.”
Tô Văn Bân cực kỳ đắc ý, sợ chủ quán đổi ý, quẹt thẻ tín dụng ngay tại chỗ.
Hai mươi vạn đối với Tần Văn Bân mà nói, tuy rằng không phải là số tiền nhỏ, nhưng là, chỉ cần có thể khiến Tô Bắc Sơn vui vẻ, địa vị của hắn ở Tô gia tăng lên, mang đến nhiều chỗ tốt, vậy thì hai mươi vạn này có là gì.
“Tần Thiên, tao đã nói rồi, mày muốn tìm người Tô gia chúng tôi tính sổ.”
“Vậy thì chúng ta gặp nhau ở tiệc tối!”
Tô Văn Bân thu hồi bức tranh, muốn rời đi.
Chủ tiệm hoàn thành một vụ giao dịch, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Lúc này, xa xa truyền đến tiếng quát phẫn nộ.
“Tên khốn này, cuối cùng cũng tìm được ông!”

“Ông ở Hà Bắc hãm hại lão tử, lại chạy đến nơi này hãm hại người khác!
"Cho ông phá họa, đem tiền trả lại cho lão tử!"
Một người đàn ông cao to nổi giận đùng đùng nhào tới, đem bức họa ném trước mặt ở ông chủ bán tranh vừa rồi.
Ông chủ quán muốn chạy, lại bị túm lấy cổ áo.
Hắn xấu hổ cười nói: "Đây không phải là ông chủ Triệu sao? Ông tìm tôi có chuyện gì?”
Ông chủ Triệu phẫn nộ nói: “Tên khốn này, dám dùng tranh giả lừa lão tử năm mươi vạn!"
“Hôm nay lão tử tìm ông tính sổ!”
Ông chủ bán tranh cười lạnh nói: “Mua bán đồ cổ, khảo nghiệm nhãn lực.

Tiền đã thanh toán không trả lại.”
“Chẳng lẽ ông không biết đạo lý này sao?”
Tô Văn Bân cười nói: "Nói đúng lắm, này ông chủ Triệu từ phương xa tới, là ông không có mắt nhìn hàng, chỉ có thể nói ông mất tiền để mua một bài học mà thôi.

Trách không được người khác.”
“Số lượng bút tích thật tồn tại có hạn, không phải ai cũng có vận khí mua được.”
Tô Văn Bân cảm thấy mình quá may mắn, quá thông minh.
Ông chủ Triệu nhìn quyển trục trong tay Tô Văn Bân, cười lạnh nói: "Có phải tên khốn này cũng nói với cậu, đây là tổ truyền trấn gia chi bảo của ông ta?"
Tô Văn Bân ngây ra một chút, gật đầu nói: "Đúng vậy.”
Triệu lão bản nói: "Có phải tên khốn này còn nói, tranh chỉ bán cho người biết nhìn, còn người không biết nhìn thì cho bao nhiêu cũng không bán?"

Tô Văn Bân thay đổi sắc mặt: "Đúng vậy.”
Ông chủ Triệu "Phi!”
“Bị người ta lừa gạt, cậu còn nói thay hắn!”
Tô Văn Bân mặt biến thành màu gan heo, xông tới túm lấy tên bán tranh vừa rồi, lớn tiếng nói: "Ông nói rõ ràng cho lão tử, đây có phải là thật hay không?!"
Ông chủ bán tranh khăng khăng nói đây là hàng thật giá thật.
Tô Văn Bân gọi điện thoại cho một sư phụ đồ cổ có lui tới với Tô gia, đối phương không nói là thật giả, chỉ nói ba chữ "khỉ đất" mà thôi, trong ngành chơi đồ cổ, từ này đặc biệt chỉ một loại người.
Bọn họ cải trang thành nông dân, nhìn qua rất chất phác, kỳ thật so với khỉ còn khôn khéo hơn.
Trong tay loại người này, hiếm có chính phẩm.
Tô Văn Bân xác định mình bị lừa, tức đến đỏ mắt, bức tên vừa rồi trả lại tiền.
Ông chủ vừa rồi rất tỉnh táo lại, cười lạnh nói: “ Là cậu không có mắt nhìn hàng, chỉ có thể nói cậu mất tiền để mua một bài học mà thôi, trách không được người khác.”
“Số lượng bút tích thật tồn tại có hạn, không phải ai cũng có vận khí mua được.”
Tô Văn Bân không trả lời được, rõ ràng đây là nguyên văn lời hắn vừa nói.
Không nghĩ tới quả báo đến nhanh như vậy, tảng đá nhấc lên chỉ chớp mắt đã đập nát chân mình.
Mấy người bán hàng rong xung quanh cũng được một trận cười no.

Rất hiển nhiên bọn họ đều là một nhóm.
Nhưng mà tận hai mươi vạn!
Hơn nữa còn tiêu vào thẻ tín dụng, không biết tháng sau có trả nổi không.
Tô Văn Bân đỏ mặt nói: "Lão tử là người của Tô gia!”
“Thế lực của Tô gia ở Long Giang các ngươi có thể đi hỏi thăm một chút!”
“Nhiều không cần, lão tử chỉ cần trả lại mười vạn!”
Có câu là kẻ mạnh không đuổi cùng giết tuyệt, bọn ‘khỉ đất’ như thế này đều là người giang hồ, chung quy không dám đem sự tình làm quá mức.
Rơi vào đường cùng, tên lừa đảo đành phải trả lại cho Tô Văn Bân mười vạn.

Trong nháy mắt, Tô Văn Bân tổn thất mười vạn, hắn đem lửa giận trút lên người Tần Thiên.
Tô Văn Bân gào vào mặt Tần Thiên nói: "Họ Tần kia, mày không hiểu thì đừng ăn nói lung tung!”
“Mày đã từng thấy bút tích thật của Đường Bá Hổ chưa?”
Vừa rồi nếu Tần Thiên không nói đây là bút tích thật của Đường Bá Hổ, Tô Văn Bân cũng sẽ không xúc động như vậy.
Hiện tại, Tô Văn Bân đang hoài nghi có phải Tần Thiên và bọn ‘khỉ đất’ này là một đám, thông đồng hãm hại hắn!
Tần Thiên không để ý đến Tô Văn Bân.
Chỉ là một con chó xù sủa điên sủa cuồng mà thôi, còn không đáng để hắn bận tâm.
Hơn nữa hắn từng nói, nợ của Tô gia hắn sẽ thanh toán một lần.
“Ông chủ, nếu vụ mua bán này hỏng rồi, bức tranh này rẻ một chút bán cho tôi đi." Hắn nói với tên ‘khỉ đất’.
“Cậu còn muốn mua?" Tên khỉ đất có chút mơ hồ.
Tần Thiên gật đầu: "Năm ngàn.”
Tên khỉ đất nở nụ cười, nói: “Chưa từng thấy đứa nào cố chấp như cậu.

Nếu đã như vậy, tôi tặng không cho cậu, lấy đi.”
Sau đó ông ta đem bức tranh ném cho Tần Thiên rồi cùng mấy đồng bọn bên cạnh nghênh ngang rời đi.
Giang hồ chính là như vậy, đập chỗ này thì mở chỗ khác, đây là một loại tự do.
Tô Văn Bân một bụng phát hỏa, trừng mắt nhìn Tần Thiên nói: "Mày mù sao?”
“Rõ ràng là đồ giả không đáng giá, mày còn muốn nó làm gì?”
Tần Thiên ung dung nói: "Lần đầu tiên tham gia tiệc tối của gia tộc Tô gia, cũng không thể tay không mà đến.”
“Mày đã nói Tô Bắc Sơn thích tranh chữ, vậy tặng cho ông ấy đi.”
“Mày nói cái gì?" Tô Văn Bân ngây ra, cười ha ha:" Họ Tần kia, mày nghèo đến điên rồi sao!”
"Dám dùng đồ giả tặng ông nội, mày không sợ mình chết nhanh quá à?”.