Thần Vương Lệnh

Chương 4: 4: Dưới Gối Nam Nhi Có Vàng




Tần Thiên vội vàng đi ra bên ngoài, nhịn không được có chút thất vọng.
Dương Ngọc Lan cuối cùng vẫn không ở chỗ này chờ hắn.
Năm năm này, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Hắn thề, nhất định phải điều tra rõ ràng!
Sau khi hắn rời khỏi bệnh viện không lâu, một nữ phóng viên trẻ tuổi của tổ chuyên mục "Tiểu Phương giúp đỡ" trên kênh đô thị đi tới phòng bệnh.
Thì ra lúc trước người phụ nữ nông thôn Vương Quế Lan cùng đường, gọi điện thoại xin giúp đỡ.
Vương Quế Lan ôm Bảo Nhi vừa sống lại từ cõi chết, kích động kể lại tình hình vừa rồi.
Nữ phóng viên tên là Lý Phương đã nhạy bén nhận ra giá trị tin tức của chuyện này.
Mặc dù Vương Quế Lan ở hiện trường, nhưng bởi vì chỉ nghĩ đến sự sống chết của con mình nên không biết rõ lắm chuyện cụ thể như thế nào.
Cho nên cũng không biết tên Tần Thiên.
Không còn cách nào khác, Lý Phương đành phải đến văn phòng viện trưởng.
Lúc này, văn phòng viện trưởng.
Cửa sổ đóng chặt, Mã Dung cẩn thận bấm một cú điện thoại.
"Cái gì, ông là nói, vị kia vận dụng Quỷ Môn Thập Tam châm?" Trong điện thoại, truyền đến thanh âm kích động của Vương Bá Niên.
"Mã viện trưởng, ông thật may mắn!"
"Phải biết rằng trong thiên hạ, có thể tận mắt nhìn thấy vị kia thi triển Quỷ Môn Thập Tam châm, đến nay không quá mười người..."
“Tôi cũng không biết rõ, chỉ là mắn đi theo người đó mà thôi.”
Trầm mặc một chút, Vương Bá Niên đưa ra một quyết định trọng đại.
“Ông chuẩn bị đi.

Tổng hội y học chúng tôi lập tức mở một phân hội ở Long Giang.”
“Đến lúc đó tôi đích thân tới tham dự.”

“Nhớ kỹ lời của vị kia, về chuyện của người đó, cẩn thận lời ăn tiếng nói.”
Cúp điện thoại, Mã Dung đắm chìm trong kích động, cho đến khi bị tiếng gõ cửa đánh thức.
"Quả thật trong nhân gian có kì nhân, dùng kỹ thuật châm cứu, chữa khỏi cho đứa nhỏ kia..."
“Tư liệu về người đó, phóng viên Lý, cô cũng biết, kỳ nhân đều là thấy đầu không thấy đuôi....!Tôi cũng không thể trả lời.”
Trong lòng Lý Phương có hơi mất mát, cảm giác mình bỏ lỡ một tin tức trọng đại.
Rơi vào đường cùng, cô vẫn gửi một bài báo lên trang web chuyên mục.
Chính là tin bài báo này, bị người có tâm bắt được.
Rất nhanh, tin tức lặng lẽ lưu truyền trong vòng tròn bí ẩn của cả nước thậm chí là thế giới.
Nhất định là Thần Vương! Nhất định là Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Nhanh, chuẩn bị chuyên cơ, tôi muốn lập tức bay đến Long Giang!
Phú hào Trung Đông, cá sấu khổng lồ Âu Mỹ, các nhân vật có máu mặt, ba chân bốn cẳng chạy tới.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, đó chính là cầu Thần Vương chữa bệnh.
Trong nước, chiến thần bắc cảnh, thủ lĩnh Long Nha, phong thủy thế gia, ông trùm châu báu, nữ hoàng tư bản...!tất cả đều tiến hành đặt bố cục ở Long Giang.
Bọn họ cũng giống như Vương Bá Niên, đều là cấp dưới của Tần Thiên.
Bố cục Long Giang, là hy vọng có thể xuất ra một chút lực khi Tần Thiên cần.
Đối với bọn họ mà nói, đó chính là vinh quang vô thượng.
Thế giới bởi vì Tần Thiên mà xôn xao.
Tòa thành nhỏ Long Giang yên tĩnh này, sắp nghênh đón ánh sáng sáng chói của sự vinh quang.
Đứng ở bên ngoài một gian phòng trong một tiểu khu cũ, Tần Thiên nhìn qua có vẻ tiêu điều.
“Mẹ.”
"Con biết, bởi vì con, mới làm cho Tô Tô và mẹ sống khổ cực trong suốt mấy năm qua..

"
“Bây giờ con đã trở lại.”
“Xin mẹ nói cho con biết, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì.”
"Con cam đoan, chẳng những sẽ chữa khỏi bệnh cho Tô Tô, còn có thể làm cho những người từng bắt nạt hai người trả giá gấp mười lần.”
Im lặng.
Dương Ngọc Lan dường như quyết tâm phủi sạch quan hệ với Tần Thiên.
Tần Thiên nghĩ đến dáng vẻ cả Tô Tô, tim như bị dao cắt.
“Mẹ, xin mẹ cho con một cơ hội!”
Hắn cắn răng, quỳ xuống!
Phải biết răng đầu gối của nam nhân có vàng!
Một người chỉ cần lật tay sẽ có người chết, lật tay sẽ có người sống, người làm cả thế giới run sợ, vậy mà lúc này đang quỳ trước mặt một người phụ nữ.
Nếu Dương Ngọc Lan không tha thứ, hắn sẽ không đứng dậy!
Thời gian trôi qua.
Dương Ngọc Lan nghe bên ngoài không còn tiếng động, cho rằng Tần Thiên đã rời đi, bỗng nhiên trong lòng có chút không đành lòng.
Mở cửa phòng, nhìn thấy Tần Thiên quỳ ở cửa, bà ta lắp bắp kinh hãi.
“Vào nhà nói chuyện đi.”

Tần Thiên đi vào phòng, nhìn thấy căn nhà nhỏ hẹp đơn sơ, lại nhìn thấy người con gái dại ra trên xe lăn, lòng hắn chua xót không thôi.”
Ai có thể nghĩ đến, năm năm trước, hai người phụ nữ này khiến cho cả Long Giang này phải hâm mộ.
“Đến tột cùng là ai?! "Trong mắt hắn lộ ra một cỗ sát ý lạnh thấu xương.
Dương Ngọc Lan lắc đầu.

Tựa hồ thế lực của đối phương, làm bà vô cùng sợ hãi.

Ngay cả nói cũng không dám nói.
“Hôm nay là mười lăm tháng tám, cậu trở về, tôi chiêu đãi cậu một miếng bánh trung thu.”
“Nếu cậu thật sự muốn ở lại, thì giúp tôi chăm sóc Tô Tô, đừng ra ngoài gây sự nữa.”
“Có một ngày nó có thể đứng lên, tôi sẽ để nó tiếp tục làm vợ cậu.”
“Nhưng hy vọng này rất xa vời, ngay cả tôi cũng không biết có ngày đó hay không......”
“Nếu cậu không làm được, ăn xong miếng bánh trung thu này rồi đi đi, chúng ta không còn quan hệ gì nữa.”
"Còn nữa, mạo danh tổng hội y học Vương Bá Niên để hù dọa viện trưởng một thành phố, loại chuyện này làm một lần có thể được, nhưng tôi tin bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện."
“Không chỉ có cậu chịu thiệt, còn liên lụy đến chúng tôi.”
“Sau này đừng giở trò khôn vặt như vậy nữa.”
Bà ta không tin Tần Thiên có gì tài giỏi, có thể ra lệnh cho tổng hội y học Vương Bá Niên.
Tần Thiên muốn nói gì đó, bỗng dưng rầm một tiếng, cửa phòng bị đá văng.
Dương Ngọc Lan, nên trả tiền thuê nhà rồi!
"Ơ, trong nhà còn có một thằng đàn ông à!"
Tên tóc vàng cầm đầu, mang theo vài tên, nhe răng nhếch miệng xông vào.
Nhìn Tần Thiên, bọn họ nháy mắt ra hiệu.
"Dương Ngọc Lan, không ngờ bà đã lớn tuổi mà vẫn còn có thằng theo."
“Xem ra là gừng càng già càng cay nha hahaha.”
Một đám người ầm ầm cười to.
Dương Ngọc Lan nghe được lời vô sỉ như thế, vừa xấu hổ vừa tức giận, mặt đỏ bừng.
Bà tức giận quát lên: "Tóc vàng, cậu không được nói hươu nói vượn!”

“Đây là Tần Thiên, là chồng của con gái tôi!”
“Chồng của con gái bà?" Tóc vàng nhìn Tô Tô ngồi trên xe lăn lại cười ha ha
“Họ Tần kia, vợ mày cũng không còn động đậy, có làm ăn gì được đâu chứ?”
Tần Thiên mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: "Mày tới thu tiền thuê nhà?"
“Mày muốn trả tiền thay cho bọn họ?” Hai mắt Tóc vàng sáng ngời.
Tần Thiên gật đầu: "Chúng ta ra ngoài nói.”
Tóc vàng nhe răng cười nói: “Tiểu tử, mày tốt nhất đừng qua mặt ông đây, bằng không ông sẽ đánh vỡ đầu chó của mày, sau đó bán vợ của mày đi.”
“Đi!”
"Mẹ, chăm sóc cho Tô Tô, con sẽ trở lại ngay.” Tần Thiên an ủi một câu, sau đó đi theo mấy tên vừa rồi tới bên ngoài một mảnh rừng cây nhỏ.
“Tô thiếu phân phó, tiền thuê nhà mấy năm nay cộng lại, tổng cộng năm mươi vạn.”
“Hôm nay nếu như không lấy được, thì các người phải cút ra ngoài!”
Tóc vàng nhe răng cười.
“Tô thiếu?”
Trong lòng Tần Thiên khẽ động.
Đưa tay bắt lấy cổ tay lông vàng, hắn hơi dùng sức, trong không khí vang lên thanh âm xương cốt trong trẻo bị bẻ gãy.
Tóc vàng kêu thảm thiết như giết heo, ngã xuống đất.
Tần Thiên nhấc chân giẫm lên đầu hắn, lạnh lùng nói: "Tô thiếu là ai?”
Tóc vàng hoảng sợ muốn chết, không nghĩ tới Tần Thiên không nói gì lại ra tay độc ác như vậy.
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên đi!”
“Gi3t chết hắn cho tao! " Tên tóc vàng điên cuồng kêu to..