Ta Không Làm Thiếp

Chương 65: Thợ cài trâm



*Nguyên văn Sáp đái bà: người chuyên hỗ trợ đeo trang sức đội đầu cho các phụ nữ quý tộc mỗi lần đi tiệc.

Thấy nàng từ từ đi xa, Bùi Thận bất mãn trong lòng. Vốn định tranh cãi với nàng, nhưng y ngẫm lại, tánh nết nàng trước nay bướng bỉnh lạ kì, dù có cãi cọ tới lui cũng chưa hẳn thuyết phục được nàng, chưa biết chừng ngược lại còn ăn trận mắng. Thế là y nghĩ bụng chờ năm tháng dần trôi, sinh mấy đứa nhóc là được.

Quay về phủ, Thẩm Lan đi nghỉ ngơi. Bùi Thận cũng chưa từng nhắc lại chuyện sinh con, chỉ ngày ngày đi sớm về trễ, bận bịu huấn luyện sĩ tốt, thanh trừ giặc Oa.

Tháng ba cuối xuân, hoa đào nở rộ, sông xuân ấm áp, Thẩm Lan sáng sớm đã nhận được một tờ thiệp mời.

Ngoài thiệp vẽ vòm hoa vàng nhạt, bên trên viết “Ngày mười lăm tháng ba, phi lai phong hạ, liễu châu đình bạn, Ký Viên trúc đào, cung hầu tảo lâm. Ngu (1) Tôn Yểu Nương, khấu đầu bái.”

Thẩm Lan vuốt ve tấm thiệp, trầm ngâm suy tư.

Chờ khi chập choạng tối Bùi Thận trở về, Thẩm Lan mới mở miệng hỏi: “Ngài có biết Tôn Yểu Nương là vị nào không?”

Tên này vừa nghe đã biết là tên nữ, Bùi Thận nào hay người này là ai, cầm thiệp lên đọc xong, mới cười nói: “Ký Viên là vườn tư nhân của tri phủ Hàng Châu – Trình Điển. Vậy Tôn Yểu Nương này có lẽ là phu nhân của hắn.”

Phu nhân Tri phủ Hàng Châu ba lần bốn lượt mời nàng làm gì? Thẩm Lan suy nghĩ một lát, hỏi: “Không biết nàng tìm ta có chuyện gì?”

Bùi Thận cười nói: “Hẳn là lần trước nàng ta đến, nàng không chịu gặp. Nàng ta sợ hãi trong lòng, cho nên vừa qua năm mới liền gửi thiệp mời nàng đi Ký Viên dạo chơi.” Nói rồi, y nhìn nàng một cái: “Nàng nếu thích thì cứ đi cũng được.”

Thẩm Lan kinh ngạc: “Thật là họa hoằn lắm thay. Không phải ngài nói trước mùa thu ta không được ra ngoài sao?”

Bùi Thận nghĩ thầm từ đêm Nguyên Tiêu hai người tan rã trong không vui, nàng tâm sự trùng trùng, ban đêm lăn qua lộn lại khó ngủ. Chi bằng nhân dịp này thả nàng ra ngoài cho tinh thần thư thái chút đỉnh.

Bùi Thận gắp một đũa hoa hòe ngâm mật cho nàng, mỉm cười nói: “Ta không cho nàng ra ngoài cũng chỉ vì sức khỏe nàng chưa tốt. Cực khổ nuôi qua một mùa đông mới có chút khởi sắc, chứ không phải cố ý nhốt nàng trong nhà.”

Thẩm Lan cười lạnh trong lòng, nghe Bùi Thận nói tiếp: “Nếu nàng muốn ra ngoài dự tiệc cũng được, chỉ cần đồng ý một yêu cầu của ta thôi.”

Thẩm Lan nhìn y nhủ thầm, chắc lại là không được tách khỏi nha hoàn, không được nảy sinh ý định chạy trốn gì đó nữa, thế là gật đầu: “Ngài cứ nói.”

Bùi Thận nghiêm mặt: “Không được đi tới những nơi lạnh lẽo, những chỗ trên cao, hoặc là đi lên thuyền, mấy nơi dễ gặp gió giống như vậy, toàn bộ đều không được đi. Có chịu không?”

Thẩm Lan hơi giật mình, rũ mí mắt không đáp. Hồi lâu sau, nàng nghĩ mấy lời này của y cũng chỉ là kỹ xảo dụ dỗ thôi, nàng gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Ngài còn gì dặn dò nữa không?”

Bùi Thận sửng sốt, buồn bực nói: “Làm gì còn dặn dò chi nữa?”

Vẻ mặt Thẩm Lan nhàn nhạt: “Không cần ta kết giao với các vị phu nhân trong tiệc sao?”

Bùi Thận bị nàng chọc cười, chọt trán nàng nói: “Tiệc này chẳng qua là để đám phu nhân tới tìm vui cho nàng. Nàng cứ tùy tâm là được, muốn làm thế nào thì làm thế đó.”

Thẩm Lan ngẫm nghĩ, đây chính là chỗ tốt của quyền hành đấy thôi. Nàng thở dài một tiếng, gương mặt toát ra mấy phần uể oải.

Bùi Thận buông đũa, ôm lấy nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành: “Nàng thích thì đi, không thích thì khỏi đi cũng được.”

Khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài, Thẩm Lan không muốn bỏ qua, bèn lắc đầu: “Ở nhà ngột ngạt bấy lâu, ra ngoài hít thở không khí cũng tốt.”

Hai người lại tán gẫu ít câu, rồi mới rồi tắm gội thay quần áo, lên giường nghỉ ngơi.

Qua thêm mấy ngày, hôm nay đã tới mười lăm tháng ba, Thẩm Lan sửa soạn chỉn chu rồi ngồi xe ngựa đến Ký Viên dự tiệc.

Ký Viên nằm gần đình Liễu Châu, diện tích chừng hơn hai mươi mẫu đất, lưng tựa núi, mặt hướng ra Tây Hồ, đình đài lầu các trải rộng, hoa thơm cỏ lạ chen nhau. 

Thẩm Lan vừa xuống xe ngựa, liền có tỳ nữ bước tới dẫn đường. Vòng qua bức ảnh bích, đi dọc hành lang xuyên qua mấy vòm cửa tròn, nàng chợt thấy trước mặt rộng rãi thoáng đãng lên.

Thì ra trong Ký Viên người ta đã san bằng vài mẫu đất, rồi dẫn một nhánh nước từ Tây Hồ vào, còn trồng hoa đào dọc theo đó.

Bây giờ đang độ cuối xuân, phi đào, bích đào, đào khỉ đế, đào nhân diện, phi vũ thùy chi …… Phải đâu hơn mười loại đào, từ trắng tinh tới hồng phấn, hồng nhạt, hồng đỏ rung rinh trong gió xuân.

“Phu nhân nếu muốn thưởng đào, mời vào trong đình Võ Lăng an tọa.” Nha hoàn dẫn đường có lẽ là tỳ nữ tâm phúc của Tôn Yểu Nương, mồm miệng lanh lợi, ôn hòa dễ gần, dẫn Thẩm Lan vào đình Võ Lăng.

Đình này xây giữa rừng đào, Thẩm Lan men theo đường mòn lát đá vào trong, nhìn thấy trước mặt có một đình nhỏ mái nhọn, dòng suối trong vắt uốn lượn chảy qua. Cạnh đình có một tảng đá gồ ghề sừng sững như vách đá tự nhiên, bên trên có khắc bốn chữ “Võ Lăng dật sắc”.

Thẩm Lan vừa bước đến gần, liền thấy có một phụ nhân mặc áo chần bông đỏ thẫm ra đón, cười khanh khách nói: “Bùi phu nhân đã đến rồi sao?”

Thẩm Lan chưa kịp trả lời, phụ nhân kia đã thân thiết níu cánh tay nàng, tươi cười: “Bùi phu nhân, ta là người phát thiệp mời Tôn Yểu Nương. Ngài gọi ta Yểu Nương là được.” Nói rồi, nàng dẫn Thẩm Lan vào trong, giới thiệu những phụ nhân khác đang ngồi.

Yểu Nương cười nói: “Nàng đanh đá này là con dâu cả của Diệp gia ở Tiền Đường – Diệp Phán Nương. Hôn phu của nàng đến Hồ Châu nhậm chức Tri phủ. Nàng dù là đanh đá chút nhưng tánh nết rất là hiếu thuận, vì thế ở lại nhà bên này để phụng dưỡng cha mẹ chồng, chăm sóc các con.”

Diệp Phán Nương bị bảo là đanh đá lập tức nắm quạt tròn chỉ về phía Yểu Nương mắng: “Á à Tôn Yểu Nương, dám bôi nhọ ta trước mặt Bùi phu nhân!”

Những người còn lại ngồi trong đình cười rộ lên.

Thẩm Lan nhìn Diệp Phán Nương, thấy nàng này vóc dáng cao gầy, người cũng thon thả, xương gò má lại cao, luận tướng mặt trông có hơi khắt khe khó gần. Nàng biết rõ Diệp Phán Nương là Tri phủ phu nhân mà phải ở lại trong nhà, chắc hẳn là được cha mẹ chồng thương nhưng chồng thì không mấy mặn mà.

“Người nết na hiền thục này là phu nhân của Huyện lệnh huyện Tiền Đường – La Tứ Nương, gọi nàng Tứ Nương là được.”

La Tứ Nương lập tức đứng lên hành lễ.

Thẩm Lan hiểu ý, xui xẻo ba đời mới phải làm tri huyện của huyện lỵ. Huyện Tiền Đường và huyện Nhân Hòa đều trực thuộc quản lý của thành Hàng Châu, cũng tức là La Tứ Nương ngày ngày phải gặp mặt lãnh đạo trực tiếp của mình là Tôn Yểu Nương. Sao có thể không nết na hiền thục?

Cũng cùng lẽ đó, Huyện lệnh phu nhân của huyện Nhân Hòa – Mạnh Lục Nương cũng là một người tánh nết hiền lành.

Yểu Nương lại chỉ vào phụ nhân cuối cùng đeo vàng bạc đầy người, cười nói: “Người này thì dễ rồi, Lâm Bảo Châu. Cái đèn ngao sơn hôm trước ở hội Nguyên Tiêu là do nhà chồng nàng làm đấy.” Nói rồi, nàng sán lại gần Thẩm Lan, dùng một âm lượng mà mọi người đều có thể nghe thấy, cười nói: “Nhà nàng này có cửa hàng vàng bạc, rất là giàu có. Ngài cứ tới nhà nàng tống tiền là được.”

Nghe vậy, Lâm Bảo Châu nhanh nhẹn cười nói: “Mai mốt nếu Bùi phu nhân tới cửa hàng nhà ta mua  trang sức trâm thoa, ta sẽ giảm ngay nửa giá lấy thảo.” Lời này nghe đầy mùi nịnh nọt, nhưng dân không đấu với quan, cũng không còn cách nào khác. 

Thẩm Lan rất nhanh đã nhận biết xong những người trong này. Tôn Yểu Nương, Diệp Phán Nương đều là Tri phủ phu nhân. La Tứ Nương, Mạnh Lục Nương là Tri huyện phu nhân. Còn Lâm Bảo Châu xuất thân thương nhân, chuyên vào vai phụ chọc cười góp vui.

Buổi tiệc thế này thông thường cũng nhàm chán, chỉ là đám người cười nói liên thanh, cố ý kể ra những chuyện thú vị ở nhà mình.

Tôn Yểu Nương đang kể về mấy đứa nhóc trong nhà: “Có lần phu quân dẫn Minh ca nhi nhà ta ra ngoài chơi. Lúc đó ngang qua một cửa hàng đồ cổ, phu quân mới lấy một bức họa không biết tác giả nào vẽ cho Minh ca nhi xem. Họa kia hình như là vẽ phỏng theo một bức của Long Miên Cư Sĩ. Mọi người đoán xem lúc thấy bức họa, Minh ca nhi nói gì?”

Mọi người tò mò nhìn nàng, thấy nàng bĩu môi xua tay, học theo ngữ điệu của đứa trẻ, nghiêm túc bi bô nói: “Không được! Không được!”

Thẩm Lan bị cách nàng bắt chước chọc cười. Mọi người cũng cười ha ha lên. Tôn Yểu Nương lại nói: “Phu quân hỏi nó sao mà không được? Nó mới nói ông quan chăn ngựa trong tranh này ——” dứt lời, nàng lại diễn vẻ mặt nghiêm trang: “Không có đẹp bằng cha.”

Mọi người lại cười ầm lên.

Thẩm Lan biết quan chăn ngựa trong tranh thường thường áo quần đơn giản, nhiều khi trên tranh còn dính bụi bặm, sao bì được với áo gấm của Tri phủ, nhìn qua tất nhiên không thể đẹp bằng.

Lý Bảo Châu thấy mọi người cười xong mới tấm tắc khen: “Minh ca nhi thông minh kháu khỉnh, Lan tỷ nhi mềm mại đáng yêu. Yểu Nương thật là tốt số.”

Nhắc tới cặp trai gái nhà mình, vẻ mặt Tôn Yểu Nương dịu dàng hơn, nhưng giọng điệu lại mang trách móc: “Nhắc Lan tỷ nhi ta mới nhớ. Nó mới sáu tuổi, người bé tí như hạt đậu, cô tặng trang sức tới làm gì. Mấy món kia khảm nào đá quý nào ngọc trai, còn nhiều hơn mấy sợi tóc trên đầu Lan tỷ nhi cộng lại nữa.”

Nghe nàng tự chế giễu đứa con gái út như vậy, đám người lại một phen cười nghiêng ngả, nói may mà Lan tỷ nhi không có mặt ở đây nghe mẹ nó kể xấu mình.

Thoáng thấy Thẩm Lan cũng đang cười, Tôn Yểu Nương lại đang định tự trêu đùa để dỗ nàng vui lên, ai ngờ Lý Bảo Châu cười xong ôm bụng nói: “Yểu Nương nhắc trang sức cho tóc khiến ta chợt nhớ đến một chuyện thú vị.”

Thấy Thẩm Lan tò mò nhìn qua, Lý Bảo Châu lập tức phấn chấn nói: “Những gia đình như chúng ta, muốn sửa soạn trang điểm thì đã có nha hoàn bà vú làm cho. Nhưng các gia đình trung lưu ngoài kia thì khác.”

Thấy nàng úp úp mở mở, Diệp Phán Nương liên tục gắp mấy miếng thịt hươu cho nàng, thúc giục: “Có gì vui thì kể nhanh nhanh đi.”

Lý Bảo Châu không dám tiếp tục úp úp mở mở, nhanh nhẹn nói: “Lần gần đây nhất ta đi dự bữa tiệc, trong đó có vợ của mấy Diêm thương buôn muối mới phất lên, cắm châu ngọc đầy cả đầu. Nếu mỗi thế thì cũng không có gì. Những gia đình như chúng ta cũng đâu thiếu mấy cây trâm vàng? Dè đâu…”

Nàng kể một hồi cũng không nhịn được cười, khiến mọi người ồn ào hối thúc: “Đừng cười nữa, nhanh kể tiếp đi.”

Lý Bảo Châu nén cười: “Mấy người kia chải búi tóc cao, bên trên cắm đầy thoa vàng, đá quý, ngọc ngà, cổ cứng đờ không dám nhúc nhích. Họ sợ trâm vòng trên đầu rơi xuống, đành ngồi im cứng còng như khúc gỗ vậy.” 

Mọi người cười rộ lên. Diệp Phán Nương cười đến mức ôm bụng. Lý Bảo Châu nói tiếp: “Bên cạnh còn đi theo hai, ba tì nữ vừa đỡ lấy các nàng, vừa lo nhìn lom lom dưới nền gạch, có gì còn nhặt trâm, thoa bị rơi lên nữa!”

Đám người cười đến vỡ bụng. Thẩm Lan không thích giễu cợt người khác, lại không tiện ra vẻ quá khác người, cũng hùa theo cười hai tiếng.

Tôn Yểu Nương cười đau cả hông, hỏi: “Trang điểm kiểu nào mà tới nỗi như vậy?”

Lý Bảo Châu nén cười giải thích: “Sau đó ta cũng qua hỏi han sự tình. Các nàng mới nói xu thế mới ở Hàng Châu là tìm thợ cài trâm về trang điểm cho mình.” Nói xong nàng lại tiếp: “Hôm nay ta cũng dẫn theo hai thợ cài trâm tới, nhất định phải tái hiện lại khung cảnh tức cười buổi hôm ấy cho mọi người xem.”

Lý Bảo Châu nói đoạn, vẫy tay bảo hai nha hoàn ngồi xuống bất động sắm vai người mẫu tóc, rồi lại phái người gọi hai thợ cài trâm đang chờ ngoài vườn vào.

Thẩm Lan buồn tẻ nhai miếng thịt hươu nướng, ngắm nghía cảnh sắc một lát, mới thấy nha hoàn dẫn một người mặc bỉ giáp xanh lông két cùng một người khoác áo xanh sẫm vào đình chào hỏi. Hai người khom lưng hành lễ, hô bái kiến các phu nhân, thái thái.

“Các ngươi hóa trang lại hai nha hoàn này thành dáng vẻ phu nhân của hai Diêm Thương họ Tiền và họ Vương trong tiệc của Triệu phu nhân hôm mười sáu tháng hai là được.”

Hai thợ cài trâm nghe lệnh Lý Bảo Châu, ngẩng đầu đứng dậy bắt tay vào làm.

Thẩm Lan cầm nửa miếng bánh hoa hồng ngạc nhiên sửng sốt.

Người mặc bỉ giáp xanh lông két, đội khăn trùm đầu, bên trên cắm cây trâm mạ vàng rõ ràng chính là Ngọc Dung. Là Ngọc Dung mà năm đó Tứ thái thái muốn đi bắt gian, đích thân Thẩm Lan túm lấy nàng từ biệt viện của Tứ lão gia đấy thôi.

Sao nàng lại ở đây? Còn trở thành thợ cài trâm nữa?

Ủng hộ admin bằng 1 click vào đây: link mã giảm giá sàn S

Chú thích:

1 Ngu: tiếng tự xưng tỏ ý khiêm tốn.