Tưởng Hồng Thăng kéo tôi lên giường.
Dù cho tôi kêu gào giãy giụa thì vẫn không thoát được sự kìm hãm của hắn.
Trên đầu hắn đang chảy máu.
Miệng bị tôi làm rách, giữa hàm răng trắng nhiễm chút đỏ, cộng thêm đôi mắt u ám kia, trong căn phòng tối tăm càng thêm đáng sợ.
“Chạy à?”
Hắn lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay vung mạnh.
Hắn đè trên người tôi, mùi rượu nồng nặc làm cho người ta buồn nôn.
“Năm đó ông đây đã nhìn trúng cô, có điều sau đó Lộ gì đó mang thai, khó chơi kinh khủng, tôi hoàn toàn không có tâm tư đi tìm cô nữa.”
Hắn đè chặt tay cô, cười lạnh nói: “Ba năm rồi.”
Hắn đưa một tay ra chậm rãi vuốt v e khuôn mặt tôi.
“Tôi vẫn luôn nhớ khuôn mặt này của cô.”
Tôi nghe mà cảm thấy buồn nôn.
“Phụt!”
Tôi mắng vào mặt hắn: “Ghê tởm!”
Hành động này hình như đã k1ch thích hắn, Tưởng Hồng Thăng dùng tay lau đi nước bọt trên mặt, biểu cảm cũng lập tức lạnh đi.
Bỗng dưng.
Trước người mát lạnh, quần áo bị hắn kéo ra.
Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, muốn đưa tay khép quần áo, hai tay lại bị hắn đè chặt.
Tôi liều mạng giãy giụa nhưng không làm được gì, hơn nữa —
Tôi đột nhiên trông thấy một bóng người nho nhỏ đứng ở cửa.
Viện Viện?!
Nó đi chân trần đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Mãi đến khi đối diện với ánh mắt tôi, nó mới òa khóc lên, đồng thời chạy tới bên giường.
“Mẹ ơi…”
“Ông buông mẹ ra! Đừng bắt nạt mẹ…”
Nó chạy đến bên giường, bàn tay mũm mĩm dốc sức kéo góc áo của Tưởng Hồng Thăng.
“Cút!”
Hắn quát một tiếng chói tai, lại nhấc chân đạp về phía Viện Viện!
Bé gái ba tuổi đâu thể nào chịu được một người đàn ông trưởng thành dùng lực đá chứ?
Nó gần như bị đạp bay ra xa mấy mét, ngã trên mặt đất, sau đầu bị va đập, kêu khóc không ngừng.
Trái tim tôi vô cùng đau đớn.
Ba năm.
Mặc dù Viện Viện và tôi không có quan hệ huyết thống nhưng tôi đã nuôi nó ba năm, từ khi học nói, nó đã gọi tôi bằng mẹ một cách non nớt.
Công chúa nhỏ mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay, bị bố ruột của nó đá bay ra xa mấy mét.
Tôi cắn mạnh vào bả vai Tưởng Hồng Thăng, trên đỉnh đầu là tiếng rên vì đau của hắn.
Hắn vừa thả lỏng tay, tôi lập tức vội vàng đẩy hắn ra, lảo đảo chạy đến bên cạnh Viện Viện.
“Viện Viện.”
Tôi ôm lấy nó, mới phát hiện ra hai tay mình run dữ dội.
Cô gái bị hù dọa, vùi trong ngực tôi khóc lớn.
Tôi biết mình ôm theo con bé thì sẽ không trốn thoát được, bèn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hắn.
“Tưởng Hồng Thăng, Viện Viện là con gái anh đấy!”
Sao hắn lại nỡ ra tay chứ!
Hắn khẽ xoa đầu vai vừa bị tôi cắn, cười lạnh lùng: “Ai biết được là sinh cùng với ai chứ.”
“Cô ấy chỉ từng có một người bạn trai là anh thôi!”
Tôi ôm Viện Viện, lặng lẽ nhìn về phía hắn:
“Anh không tin thì có thể đi làm xét nghiệm DNA, anh không nhận nó cũng không sao, tôi nuôi, nhưng anh không thể sỉ nhục Mạn Mạn được.”
Nói những lời này với hắn, một nửa là vì oán giận, cảm thấy không đáng thay cho Mạn Mạn.
Còn một nửa là —
Tôi đang kéo dài thời gian, đợi Sầm Dực đến.
Ôm theo Viện Viện, tôi chắc chắn không trốn thoát được.
Tưởng Hồng Thăng cười.
Hắn đứng bên giường, hình như cũng biết tôi ôm con bé thì sẽ không trốn thoát được, thậm chí còn châm một điếu thuốc.
Hắn cười.
“Cho dù là con ruột thì làm sao?”
“Ngày đó ở bệnh viện cô cũng nhìn thấy rồi đó, vợ tôi đang mang thai, con trai.”
“Tôi hoàn toàn không thiếu con cái.”
“Một đứa con gái do phụ nữ đâu đâu sinh ra mà cũng muốn vào cửa nhà họ Tưởng của tôi à?”
Tôi tức giận đến mức cả người run lên.
Lộ Mạn Mạn, cái đồ phụ nữ ngu ngốc nhà cậu, đây chính là người đàn ông mà cậu sinh con dưỡng cái cho, thậm chí là đánh đổi mạng sống!
Tôi hít sâu một hơi, còn muốn nói thêm gì đó để kéo dài thời gian thì Tưởng Hồng Thăng chợt tắt điếu thuốc, tiến lên, đẩy Viện Viện trong lòng tôi ra, một lần nữa kéo tôi đi đến bên giường.
Hắn uống rượu, lực lớn đến mức đáng kinh ngạc.
Ở cửa phòng, Viện Viện hoảng sợ la khóc.
Quần áo vừa rồi đã bị kéo ra một nửa, lần này hoàn toàn bị giật ra.
Tôi run rẩy, tuyệt vọng giãy giụa.
Đột nhiên —
Hình như có người xuất hiện ở cửa ra vào.
Tôi quay đầu nhìn, ánh mắt lướt qua dưới nách Tưởng Hồng Thăng, vừa đúng nhìn thấy người tới.
Là Sầm Dực.
Anh ấy nhanh chóng chạy qua, kéo Tưởng Hồng Thăng ra.
Tưởng Hồng Thăng mà tôi liều mạng cũng không có cách nào tránh thoát được, lại bị Sầm Dực đ è xuống đất đánh.
Không hề có sức đánh trả.
Mà tôi thì kinh ngạc nhìn cảnh này, quên luôn cả phản ứng.
Nếu không phải cảnh sát chạy tới, có lẽ Tưởng Hồng Thăng sẽ bị Sầm Dực đánh gần chết tại chỗ.
Trước khi đến Sầm Dực đã báo cảnh sát.
Chúng tôi cùng được cảnh sát đưa đi.
Sau khi lấy lời khai xong, Sầm Dực đưa tôi và Viện Viện về nhà.
Con bé khóc mệt rồi, vùi trong lòng tôi ngủ rất say.
Sầm Dực ở lại nhà tôi.
Anh ấy ngủ ở phòng khách.
Ban đêm, tôi rời giường đi vệ sinh, tiếng bước chân rất nhỏ nhưng anh ấy vẫn lập tức ngồi dậy.
Tôi biết, anh ấy đang lo cho tôi.
Tôi cũng muốn cố gắng biểu hiện sự bình tĩnh, không khiến anh ấy lo lắng.
Nhưng nghĩ tới cảnh tối nay, nhớ đến ánh mắt u ám kia của Tưởng Hồng Thăng, ta liền không ngăn được sự run rẩy.
Vừa nghĩ đến là cảm thấy buồn nôn.
Cả đêm đó, tôi đã ôm bồn cầu nôn mấy lần.
Mỗi một lần, Sầm Dực đều sẽ đứng phía sau, nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi.
…
Trong lòng tôi nghĩ, Tưởng Hồng Thăng sẽ bị trừng phạt mà hắn vốn nên chịu.
Nhưng.
Một tuần sau.
Khi tôi đến nhà trẻ đón Viện Viện tan học thì lại nhìn thấy hắn ở cửa nhà trẻ.
Chiếc Maybach dừng lại ở ven đường, Tưởng Hồng Thăng dựa vào cửa xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, cười nhìn tôi.
Hắn mặc tây trang, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ.
Hắn cứ yên ổn đứng ở đó, nhìn tôi cười, trên đỉnh đầu rõ ràng là mặt trời chói chang, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy sự d@m d*c đó, tôi vẫn chợt rùng mình một cái.
Hắn chẳng bị gì cả.
Không có bằng chứng đầy đủ chứng minh hắn chưa thỏa mãn ý đồ bất chính, bàn về thương tích thì hắn lại bị nghiêm trọng hơn.
Cộng thêm đó là gia thế thân phận của hắn…
Cho nên, sau khi tôi trải qua một đêm ác mộng như vậy, hắn vẫn bình yên vô sự.
Thậm chí.
Giờ phút này.
Hắn còn đi về phía tôi, đứng trong hàng phụ huynh chờ đón con, hắn cầm điếu thuốc cười với tôi, nhỏ giọng nói.
“Lâm Giản.”
“Thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ mà chơi.”
Nói xong, hắn nhìn cửa chính nhà trẻ, nói với ý tứ sâu xa: “Viện Viện sắp tan học rồi nhỉ?”
Tôi không biết lời này của hắn có nghĩa là gì.
Nhưng hắn nói xong lời này thì nhìn tôi cười một tiếng rồi xoay người lên xe.
Tôi thậm chí còn không biết, lần này hắn tới rốt cuộc là có ý gì.
Đang mất hồn thì trên vai đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ.
Tôi bỗng dưng lấy lại tinh thần, gần như né tránh theo bản năng.
Quay người lại mới phát hiện ra là Sầm Dực.
Bình thường công việc của anh vô cùng bận rộn, nhưng vì lo lắng cho tôi nên gần đây khi Viện Viện tan học, anh đều sẽ chạy qua, đưa chúng tôi về nhà an toàn.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là người bạn trai cũ xứng đáng tốt nhất rồi.
“Sao vậy?”
Sầm Dực nhỏ giọng hỏi tôi.
Rõ ràng là anh không thấy Tưởng Hồng Thăng.
“Không sao.”
Tôi lắc đầu, đúng lúc bây giờ nhà trẻ tan học.
Nhưng mà lúc đón Viện Viện, tôi kinh ngạc phát hiện ra —
Giáo viên mới thay của lớp nó lại là người quen.
Trương Thi Ngôn.
Thanh mai trúc mã của Sầm Dực.
Cô ta thích Sầm Dực, mọi người đều biết.
Năm đó lúc tôi và Sầm Dực yêu nhau, cô ta cũng làm không ít trò sau lưng.
“Sầm Dực?”
Cô ta nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”
Tuy lời này là hỏi Sầm Dực nhưng đôi mắt đó lại nhìn tôi chằm chằm.
Trong lòng tôi thầm than một tiếng, gần đây không biết làm sao, chuyện này chưa yên thì chuyện khác đã đến.
Giáo viên mới của Viện Viện lại là cô ta.
Trước khi Sầm Dực mở miệng, tôi thấp giọng nói: “Tôi tới đón con gái, đúng lúc gặp Sầm Dực nên hàn huyên hai câu.”
Trương Thi Ngôn nhìn tôi chằm chằm: “Con gái cô tên là gì?”
“Lâm Viện.”
Cô ta gật đầu, cười híp mắt gọi Viện Viện tới, đồng thời đưa nó đến trước mặt tôi.
“Lâm Giản.”
Cô ta nhìn tôi, lại nhìn Viện Viện, trong lời nói rõ ràng có ý khác.
“Cô và Sầm Dực mới chia tay ba năm mà con gái cô cũng lớn được ba tuổi rồi à?”
Tôi không muốn nhiều lời với cô ta, “Ừm” một tiếng coi như xong.
Đang chuẩn bị dẫn Viện Viện rời đi thì sau lưng lại vang lên giọng nói của cô ta.
Không nhẹ không nặng, đủ để Sầm Dực bên cạnh tôi nghe thấy —
“Tên đàn ông già lái Maybach vừa rồi chính là bố con bé nhỉ?”
“Lâm Giản, ba năm trước lúc cô và Sầm Dực còn ở bên nhau, cô đã ngoại tình rồi sao?”
Dù cho tôi kêu gào giãy giụa thì vẫn không thoát được sự kìm hãm của hắn.
Trên đầu hắn đang chảy máu.
Miệng bị tôi làm rách, giữa hàm răng trắng nhiễm chút đỏ, cộng thêm đôi mắt u ám kia, trong căn phòng tối tăm càng thêm đáng sợ.
“Chạy à?”
Hắn lặng lẽ nhìn tôi, bàn tay vung mạnh.
Hắn đè trên người tôi, mùi rượu nồng nặc làm cho người ta buồn nôn.
“Năm đó ông đây đã nhìn trúng cô, có điều sau đó Lộ gì đó mang thai, khó chơi kinh khủng, tôi hoàn toàn không có tâm tư đi tìm cô nữa.”
Hắn đè chặt tay cô, cười lạnh nói: “Ba năm rồi.”
Hắn đưa một tay ra chậm rãi vuốt v e khuôn mặt tôi.
“Tôi vẫn luôn nhớ khuôn mặt này của cô.”
Tôi nghe mà cảm thấy buồn nôn.
“Phụt!”
Tôi mắng vào mặt hắn: “Ghê tởm!”
Hành động này hình như đã k1ch thích hắn, Tưởng Hồng Thăng dùng tay lau đi nước bọt trên mặt, biểu cảm cũng lập tức lạnh đi.
Bỗng dưng.
Trước người mát lạnh, quần áo bị hắn kéo ra.
Tôi kinh ngạc kêu lên một tiếng, muốn đưa tay khép quần áo, hai tay lại bị hắn đè chặt.
Tôi liều mạng giãy giụa nhưng không làm được gì, hơn nữa —
Tôi đột nhiên trông thấy một bóng người nho nhỏ đứng ở cửa.
Viện Viện?!
Nó đi chân trần đứng ngoài cửa, ngơ ngác nhìn chúng tôi.
Mãi đến khi đối diện với ánh mắt tôi, nó mới òa khóc lên, đồng thời chạy tới bên giường.
“Mẹ ơi…”
“Ông buông mẹ ra! Đừng bắt nạt mẹ…”
Nó chạy đến bên giường, bàn tay mũm mĩm dốc sức kéo góc áo của Tưởng Hồng Thăng.
“Cút!”
Hắn quát một tiếng chói tai, lại nhấc chân đạp về phía Viện Viện!
Bé gái ba tuổi đâu thể nào chịu được một người đàn ông trưởng thành dùng lực đá chứ?
Nó gần như bị đạp bay ra xa mấy mét, ngã trên mặt đất, sau đầu bị va đập, kêu khóc không ngừng.
Trái tim tôi vô cùng đau đớn.
Ba năm.
Mặc dù Viện Viện và tôi không có quan hệ huyết thống nhưng tôi đã nuôi nó ba năm, từ khi học nói, nó đã gọi tôi bằng mẹ một cách non nớt.
Công chúa nhỏ mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay, bị bố ruột của nó đá bay ra xa mấy mét.
Tôi cắn mạnh vào bả vai Tưởng Hồng Thăng, trên đỉnh đầu là tiếng rên vì đau của hắn.
Hắn vừa thả lỏng tay, tôi lập tức vội vàng đẩy hắn ra, lảo đảo chạy đến bên cạnh Viện Viện.
“Viện Viện.”
Tôi ôm lấy nó, mới phát hiện ra hai tay mình run dữ dội.
Cô gái bị hù dọa, vùi trong ngực tôi khóc lớn.
Tôi biết mình ôm theo con bé thì sẽ không trốn thoát được, bèn hít sâu một hơi, quay đầu nhìn hắn.
“Tưởng Hồng Thăng, Viện Viện là con gái anh đấy!”
Sao hắn lại nỡ ra tay chứ!
Hắn khẽ xoa đầu vai vừa bị tôi cắn, cười lạnh lùng: “Ai biết được là sinh cùng với ai chứ.”
“Cô ấy chỉ từng có một người bạn trai là anh thôi!”
Tôi ôm Viện Viện, lặng lẽ nhìn về phía hắn:
“Anh không tin thì có thể đi làm xét nghiệm DNA, anh không nhận nó cũng không sao, tôi nuôi, nhưng anh không thể sỉ nhục Mạn Mạn được.”
Nói những lời này với hắn, một nửa là vì oán giận, cảm thấy không đáng thay cho Mạn Mạn.
Còn một nửa là —
Tôi đang kéo dài thời gian, đợi Sầm Dực đến.
Ôm theo Viện Viện, tôi chắc chắn không trốn thoát được.
Tưởng Hồng Thăng cười.
Hắn đứng bên giường, hình như cũng biết tôi ôm con bé thì sẽ không trốn thoát được, thậm chí còn châm một điếu thuốc.
Hắn cười.
“Cho dù là con ruột thì làm sao?”
“Ngày đó ở bệnh viện cô cũng nhìn thấy rồi đó, vợ tôi đang mang thai, con trai.”
“Tôi hoàn toàn không thiếu con cái.”
“Một đứa con gái do phụ nữ đâu đâu sinh ra mà cũng muốn vào cửa nhà họ Tưởng của tôi à?”
Tôi tức giận đến mức cả người run lên.
Lộ Mạn Mạn, cái đồ phụ nữ ngu ngốc nhà cậu, đây chính là người đàn ông mà cậu sinh con dưỡng cái cho, thậm chí là đánh đổi mạng sống!
Tôi hít sâu một hơi, còn muốn nói thêm gì đó để kéo dài thời gian thì Tưởng Hồng Thăng chợt tắt điếu thuốc, tiến lên, đẩy Viện Viện trong lòng tôi ra, một lần nữa kéo tôi đi đến bên giường.
Hắn uống rượu, lực lớn đến mức đáng kinh ngạc.
Ở cửa phòng, Viện Viện hoảng sợ la khóc.
Quần áo vừa rồi đã bị kéo ra một nửa, lần này hoàn toàn bị giật ra.
Tôi run rẩy, tuyệt vọng giãy giụa.
Đột nhiên —
Hình như có người xuất hiện ở cửa ra vào.
Tôi quay đầu nhìn, ánh mắt lướt qua dưới nách Tưởng Hồng Thăng, vừa đúng nhìn thấy người tới.
Là Sầm Dực.
Anh ấy nhanh chóng chạy qua, kéo Tưởng Hồng Thăng ra.
Tưởng Hồng Thăng mà tôi liều mạng cũng không có cách nào tránh thoát được, lại bị Sầm Dực đ è xuống đất đánh.
Không hề có sức đánh trả.
Mà tôi thì kinh ngạc nhìn cảnh này, quên luôn cả phản ứng.
Nếu không phải cảnh sát chạy tới, có lẽ Tưởng Hồng Thăng sẽ bị Sầm Dực đánh gần chết tại chỗ.
Trước khi đến Sầm Dực đã báo cảnh sát.
Chúng tôi cùng được cảnh sát đưa đi.
Sau khi lấy lời khai xong, Sầm Dực đưa tôi và Viện Viện về nhà.
Con bé khóc mệt rồi, vùi trong lòng tôi ngủ rất say.
Sầm Dực ở lại nhà tôi.
Anh ấy ngủ ở phòng khách.
Ban đêm, tôi rời giường đi vệ sinh, tiếng bước chân rất nhỏ nhưng anh ấy vẫn lập tức ngồi dậy.
Tôi biết, anh ấy đang lo cho tôi.
Tôi cũng muốn cố gắng biểu hiện sự bình tĩnh, không khiến anh ấy lo lắng.
Nhưng nghĩ tới cảnh tối nay, nhớ đến ánh mắt u ám kia của Tưởng Hồng Thăng, ta liền không ngăn được sự run rẩy.
Vừa nghĩ đến là cảm thấy buồn nôn.
Cả đêm đó, tôi đã ôm bồn cầu nôn mấy lần.
Mỗi một lần, Sầm Dực đều sẽ đứng phía sau, nhẹ nhàng vỗ lưng cho tôi.
…
Trong lòng tôi nghĩ, Tưởng Hồng Thăng sẽ bị trừng phạt mà hắn vốn nên chịu.
Nhưng.
Một tuần sau.
Khi tôi đến nhà trẻ đón Viện Viện tan học thì lại nhìn thấy hắn ở cửa nhà trẻ.
Chiếc Maybach dừng lại ở ven đường, Tưởng Hồng Thăng dựa vào cửa xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, cười nhìn tôi.
Hắn mặc tây trang, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ.
Hắn cứ yên ổn đứng ở đó, nhìn tôi cười, trên đỉnh đầu rõ ràng là mặt trời chói chang, nhưng đối diện với đôi mắt tràn đầy sự d@m d*c đó, tôi vẫn chợt rùng mình một cái.
Hắn chẳng bị gì cả.
Không có bằng chứng đầy đủ chứng minh hắn chưa thỏa mãn ý đồ bất chính, bàn về thương tích thì hắn lại bị nghiêm trọng hơn.
Cộng thêm đó là gia thế thân phận của hắn…
Cho nên, sau khi tôi trải qua một đêm ác mộng như vậy, hắn vẫn bình yên vô sự.
Thậm chí.
Giờ phút này.
Hắn còn đi về phía tôi, đứng trong hàng phụ huynh chờ đón con, hắn cầm điếu thuốc cười với tôi, nhỏ giọng nói.
“Lâm Giản.”
“Thời gian còn dài, chúng ta cứ từ từ mà chơi.”
Nói xong, hắn nhìn cửa chính nhà trẻ, nói với ý tứ sâu xa: “Viện Viện sắp tan học rồi nhỉ?”
Tôi không biết lời này của hắn có nghĩa là gì.
Nhưng hắn nói xong lời này thì nhìn tôi cười một tiếng rồi xoay người lên xe.
Tôi thậm chí còn không biết, lần này hắn tới rốt cuộc là có ý gì.
Đang mất hồn thì trên vai đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ.
Tôi bỗng dưng lấy lại tinh thần, gần như né tránh theo bản năng.
Quay người lại mới phát hiện ra là Sầm Dực.
Bình thường công việc của anh vô cùng bận rộn, nhưng vì lo lắng cho tôi nên gần đây khi Viện Viện tan học, anh đều sẽ chạy qua, đưa chúng tôi về nhà an toàn.
Tôi nghĩ, đây có lẽ là người bạn trai cũ xứng đáng tốt nhất rồi.
“Sao vậy?”
Sầm Dực nhỏ giọng hỏi tôi.
Rõ ràng là anh không thấy Tưởng Hồng Thăng.
“Không sao.”
Tôi lắc đầu, đúng lúc bây giờ nhà trẻ tan học.
Nhưng mà lúc đón Viện Viện, tôi kinh ngạc phát hiện ra —
Giáo viên mới thay của lớp nó lại là người quen.
Trương Thi Ngôn.
Thanh mai trúc mã của Sầm Dực.
Cô ta thích Sầm Dực, mọi người đều biết.
Năm đó lúc tôi và Sầm Dực yêu nhau, cô ta cũng làm không ít trò sau lưng.
“Sầm Dực?”
Cô ta nhíu mày: “Sao anh lại ở đây?”
Tuy lời này là hỏi Sầm Dực nhưng đôi mắt đó lại nhìn tôi chằm chằm.
Trong lòng tôi thầm than một tiếng, gần đây không biết làm sao, chuyện này chưa yên thì chuyện khác đã đến.
Giáo viên mới của Viện Viện lại là cô ta.
Trước khi Sầm Dực mở miệng, tôi thấp giọng nói: “Tôi tới đón con gái, đúng lúc gặp Sầm Dực nên hàn huyên hai câu.”
Trương Thi Ngôn nhìn tôi chằm chằm: “Con gái cô tên là gì?”
“Lâm Viện.”
Cô ta gật đầu, cười híp mắt gọi Viện Viện tới, đồng thời đưa nó đến trước mặt tôi.
“Lâm Giản.”
Cô ta nhìn tôi, lại nhìn Viện Viện, trong lời nói rõ ràng có ý khác.
“Cô và Sầm Dực mới chia tay ba năm mà con gái cô cũng lớn được ba tuổi rồi à?”
Tôi không muốn nhiều lời với cô ta, “Ừm” một tiếng coi như xong.
Đang chuẩn bị dẫn Viện Viện rời đi thì sau lưng lại vang lên giọng nói của cô ta.
Không nhẹ không nặng, đủ để Sầm Dực bên cạnh tôi nghe thấy —
“Tên đàn ông già lái Maybach vừa rồi chính là bố con bé nhỉ?”
“Lâm Giản, ba năm trước lúc cô và Sầm Dực còn ở bên nhau, cô đã ngoại tình rồi sao?”