*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thanh âm máy móc lạnh băng của hệ thống trả lời: “Là do nhân loại tự mình phát minh ra, tuy rằng dị tộc có thể biến thành hình người nhưng ở rất nhiều phương diện vẫn kém xa so với nhân loại.”
Thực ra Nhạc Tử Mặc đã sớm đoán được đáp án sẽ như vậy, chỉ là nhận được câu trả lời trực tiếp như thế từ hệ thống hắn vẫn cảm thấy khó thở vì khó chịu.
“Vì sao?” – Nhạc Tử Mặc truy vấn.
Hệ thống không trả lời, yên lặng tới mức khiến người ta sợ hãi.
“Vì sao chứ?! Vì sao nhân loại lại muốn nghiên cứu ra thứ như vậy, biến chính mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, khiến tất cả đều phải sống trong cảnh khổ sở như vậy…”
Hệ thống: “Thực ra người trong mạt thế này đều biết loại thuốc kia từ đâu mà có, cậu cho rằng ai cũng phẫn hận giống như cậu sao? Đừng có tiếp tục vờ ngớ ngẩn nữa, nếu như thật sự muốn chết thì sẽ chẳng bị bắt tới làm tù binh, khi căn chứ bị tấn công cứ chết luôn đi cho rồi. Sau khi bị áp giải đến nơi nay, tất cả mọi người đều biết số phận của mình tiếp theo sẽ là như thế nào, lựa chọn khuất phục chẳng có gì là sai cả, cậu không cần phải nghĩ rằng tất cả mọi người đều vô tư, cũng không cần cần thiết phải cứng đầu cứng cổ tỏ vẻ hiên ngang. Thái độ đó của cậu trong mắt người khác chính là ngớ ngẩn, là đáng khinh.”
Hai mắt Nhạc Tử Mặc đỏ ngầu, thở phì phò, cơn giận dữ ngày một tăng cao nhưng lại chẳng trút vào đâu được.
Hắn biết những gì hệ thống nói là sự thật, nhưng hắn vẫn không thể nào tiếp thu được hiện thực tàn khốc này. Có lẽ có hàng trăm ngàn lý do để bắt đầu cho tất thảy những chuyện này, tỷ như vì để tiếp tục tồn tại, hoặc vì tranh thủ thời gian để có thể hòa hoãn trong chiến tranh, có điều, hiện trạng như hiện nay là do dị tộc hay nhân loại tạo thành, thật sự không thể nói rõ được.
Lúc này Nhạc Tử Mặc mới tỉnh ngộ, có lẽ hắn thật sự là một thằng ngu, hắn vốn cho rằng dị tộc đối xử bất công với nhân loại, cho rằng tất thảy những bất công mà nhân loại phải chịu là do dị tộc mà ra cho nên vẫn luôn dùng thái độ cừu hận mà đối đãi bọn họ, hiện tại suy nghĩ kỹ lại, ở nơi này có mấy người không phải là do tự làm tự chịu?
Đã không có khí thế mạnh mẽ, lại chẳng có năng lực gì, thế thì hắn có gì để mà trông mong chứ, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.
Bởi vì thế giới này vốn dĩ đã bất công, cứ tiếp tục truy cứu xem ai đúng ai sai thì thật là quá ngu. Có lẽ bản thân hắn cho rằng mình vẫn còn chút nhân tính, nhưng trong mắt những người khác thì đó chỉ là phân chó mà thôi, chẳng biết ở ngoài kia có bao nhiêu người đang chỉ vào mũi hắn mà chửi, trong khi hắn lại ở chỗ này mù tịt, chẳng biết gì.
Có lẽ mạt thế chính là như vậy, chẳng qua hắn biết quá ít mà thôi.
“Cám ơn mày.” – Nhạc Tử Mặc nói cám ơn với hệ thống.
Hệ thống không đáp lại, cho Nhạc Tử Mặc ít hạt giống, ấy vậy mà lại là hạt giống cây xương rồng.
Nhạc Tử Mặc cầm một bao hạt giống cây xương rồng mà cạn cả lời: “…Cái này à? Tao còn tưởng mày sẽ cho tao cái khác chứ, cái thứ này ăn được sao?”
Hệ thống: “Được, đây là hạt giống cây xương rồng loại lớn mọc ở sa mạc, tỉ lệ sống sót rất cao, chịu nóng chịu rét, đất đai chỗ trùng tộc bên này đầy một trời cát vàng, bụi đất mù mịt, mặt đất lồi lõm, địa chất rất không tốt, cậu cứ trồng cây xương rồng trước đi, thứ này lớn rất nhanh, trước mắt cứ nuôi đất cho phì nhiêu đã rồi mới trồng được thứ khác.”
Hệ thống đã nói như vậy rồi Nhạc Tử Mặc cũng chẳng thể phản bác, hắn cũng không nghĩ ra nổi ở cái chỗ đầy cát là cát thế này thì có thể trồng được thứ gì. Hắn đi tìm Băng, nói ra yêu cầu của mình, Băng nghe xong yêu cầu của Nhạc Tử Mặc, ánh mắt nhìn Nhạc Tử Mặc giống hệt như những người khác.
“Đại nhân, ngài nói thật sao?” – Băng hỏi lại lần nữa.
Nhạc Tử Mặc cũng cảm thấy mình ngu thật, yên lặng gật đầu: “Đúng, tôi muốn tìm một miếng đất có chất đất tốt một chút để trồng ít thức ăn, những loại thịt kia tôi ăn không được quen cho lắm.”
Đúng là một nhân loại quái đản~
Công việc hiện tại của sâu rau xanh ở trong khu dân cư của Liêm quân thượng chính là bác sĩ tư nhân, chức trách chủ yếu của hắn là bảo vệ và chữa bệnh cho thị quân đại nhân. Vì thế, hắn cứ cả ngày ăn không ngồi rồi lượn lờ xung quanh Nhạc Tử Mặc.
Cũng do vậy mà sau lưng hai nhóc tùy tùng của Nhạc Tử Mặc có nhiều thêm ra một người.
Sâu rau xanh là một tên mặt trẻ con, so với trùng tộc thì vóc dáng cũng thuộc dạng nhỏ xinh, là một trùng nhân có đôi mắt màu xanh lục, tính cách thì lơ tơ mơ, lại còn thích âm thầm phỉ nhổ người khác.
Mau tới đây mà nghe xem thị quân đại nhân nói cái gì này, hắn thế mà lại nói sẽ cuốc đất trồng trọt, có nhân loại như vậy thật sao? Chẳng phải những thị quân đại nhân khác mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi một chút, mua sắm, tâm sự sao, thị quân nhà hắn thế mà lại muốn làm những việc này? Hay là cảm thấy trùng tộc chúng ta không nuôi nổi hắn?
Chê đồ ăn không ngon?
Hay là, rảnh quá hóa rồ rồi?
Thịt không ngon…
Loại thịt tốt nhất kia đều giữ lại cho nhân loại các người, lại còn là thịt do quân thượng đại nhân cực khổ săn về, đúng là khén ăn quá rồi nhá!
Nụ cười trên mặt Băng có chút cứng ngắc, hắn gật gật đầu: “Vậy được rồi, đã là điều thị quân đại nhân muốn, thuộc hạ nhất định sẽ cho người đi chọn chỗ tốt nhất. Đại nhân, ngài đi theo tôi.”
Nhạc Tử Mặc cảm kích nói: “Cám ơn.”
Băng khách sáo cười cười, dẫn theo đám người Nhạc Tử Mặc đi xuyên qua từng dãy hành lang, sau khi xuyên qua một cái hang lớn, trước mắt hiện ra một cái cầu thang, có vẻ là để thông xuống dưới mặt đất. Cái cầu thang này cao khoảng hai tầng lầu, đi xuống dưới lại là một cái hang rất lớn khác. Nhạc Tử Mặc tùy ý nhìn khắp xung quanh, sợ hãi phát hiện ra nơi này chính là hang động ở một tầng khác, bên trong đầy những gian phòng được ngăn cách với nhau, tương đối độc lập, hoàn chỉnh vô cùng, kín đáo tinh vi giống như một cái tổ ong vậy. Tiếp theo đó, Băng dẫn bọn họ đến một cái cầu thang khác, đi đến tầng cuối cùng, Nhạc Tử Mặc đột nhiên cảm giác được một lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào, một cái cổng vô cùng cao lớn xuất hiện, tia sáng chói mắt chiếu vào.
Híp mắt, đi ra khỏi cánh cổng, có một loại ảo giác như nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Tầm mắt lập tức được mở rộng, trước mắt là một mảnh bao la rộng lớn, nó khiến Nhạc Tử Mặc trong nhất thời quên mất nơi này vẫn là bên trong khu dân cư.
Ngẩng đầu, đập vào mắt là từng tầng từng tầng thổ lâu* hình cung giống như cái tổ, mỗi một cái tổ đều có một cửa ra vào, từ dưới nhìn lên giống như những cánh cửa sổ đang được mở ra vậy. Chằng chịt, chỉnh tề phân bố trên tường, đồ sộ lại đại khí, Nhạc Tử Mặc đếm, đại khái có bảy tầng, đây chính là khu vực bên trong khu dân cư.
(*Thổ lâu: Kiến trúc thổ lâu còn được gọi là kiến trúc Hakka, do người Hakka xây dựng. Với mục đích chính là “pháo đài” bảo vệ, thổ lâu chỉ có một cửa và không có cửa sổ dưới tầng trệt. Cổng của thổ lầu thường là điểm trọng yếu nhất, thường được gia cố bằng đá và sắt.)
Kiến trúc ở đây rất giống với kiến trúc thổ lâu của một số dân tộc thiểu số, có dàn khung là tứ hợp viện, lại là kiến trúc hình tròn, chu vi xung quanh là phòng ốc nối liền với nhau, ở giữa để trống, chỉ có điều khu vực để trống ở giữa cuả trùng tộc không được dùng làm nơi sinh hoạt, giải trí, ăn cơm, tổ chức tiệc tùng như của nhân loại. Trùng tộc lựa chọn kiến trúc thổ lâu vì có thể dễ dàng truyền tin với nhau, tiếp đó là dễ lưu thông không khí và giải quyết vấn đề về nguồn nước.
Cấu trúc của nó tựa như một cái giếng cạn, lõm xuống, cho dù ở nơi có khí hậu nóng bức, khô cạn thì tầng dưới vẫn cực kỳ râm mát, giẫm lên phần đất dưới chân còn cảm thấy ẩm ẩm.
Khu vực trống ở giữa rộng khoảng 20 hecta, chừng ba trăm mẫu. Đối với Nhạc Tử Mặc mà nói, đó quả thực rất rất lớn, đến mức mà khi hắn nhìn tới tầng trệt của dãy nhà đối diện cũng không còn cảm thấy nó quá cao nữa.
Mảnh đất này hẳn là chung cư của các trùng tộc trong khu dân cư của Liêm, bởi vì hắn nhìn thấy ở mỗi lối ra tầng trệt đều có giếng nước. Trên khoảng đất trống có tầm mười bụi cây cao lớn, còn lại đều là cỏ dại cao hơn người.
Nhạc Tử Mặc hỏi: “Mảnh đất này tôi được dùng bao nhiêu?” – Dù sao đây cũng là đất dùng chung, Nhạc Tử Mặc cảm thấy cứ hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn.
Băng nhìn qua, thấy Nhạc Tử Mặc đúng là muốn làm thật, cũng không có ý cười nhạo hắn, ước lượng nói: “Hẳn là thị quân đại nhân có thể sử dụng… dùng đơn vị đo của nhân loại cái cậu thì khoảng năm mẫu, nếu như thị quân đại nhân trở thành bạn đời của quân thượng thì sẽ có một nửa quyền sử dụng miếng đất này.”
Đó đều là của đại nhân, cậu muốn dùng thế nào thì dùng, quân thượng còn lâu mới đi trồng trọt.
“Được rồi, cám ơn, vậy tôi chọn mảnh này, anh thấy có được không?” – Nhạc Tử Mặc cảm thấy năm mẫu là quá đủ rồi, đối với hắn mà nói thì đó đã là một mảnh đất tương đối lớn.
“Được, đại nhân có cần giúp đỡ gì thì cứ nói, hay để tôi gọi mấy trùng nhân đến đây nhé.” – Băng đề nghị.
“Thế thì tốt quá.” – Nhạc Tử Mặc không từ chối, dù sao thì đám cỏ dại này cũng quá cao, giờ mà để hắn đi dọn thì chắc cũng phải mất mấy ngày.
Chẳng mấy chốc Băng đã dẫn hai trùng nhân tới, Nhạc Tử Mặc, sâu rau xanh và hai nô lệ trung niên cũng gia nhập, đầu tiên là đem đám cỏ dại này cắt hết, sau đó là dọn sạch đá, hai nhóc nô lệ thì phụ nhặt những hòn đá nhỏ, thân cây, rễ cây các thứ, trong nhất thời cũng bận đến khí thế ngất trời.
Cho dù là như vậy thì mấy người bọn họ cũng phải bỏ ra cả một ngày mới có thể xử lý hết đám cỏ dại, dọn sạch được năm mẫu đất, Nhạc Tử Mặc cũng không quên nói cám ơn với hai trùng nhân. Ngày hôm sau, bọn họ lại cùng nhau dọn dẹp đá tảng và đất cát. Bận rộn mất hai ngày mới gieo được hạt giống, cũng may là trồng xương rồng không cần phải xới đất tưới nước chứ không thì lại phải tiếp tục mệt chết.
Bận rộn mất mấy ngày, chẳng những là Nhạc Tử Mặc mà mấy nô lệ, hai người lớn và hai đứa nhỏ cũng đều mệt đến chịu không nổi, nhất là Tô và Đồng. Mặc dù nhặt đá cũng không nặng nhọc gì nhưng cứ làm liên tục, không ngừng cúi xuống ngẩng lên, nhặt, vận chuyển, đi lại đến mức chân cũng nổi bong bóng. Đồng chỉ cắn răng nhịn, tuy rằng khổ một chút nhưng vẫn tốt hơn là mấy chủ nhân biến thái thích trừng phạt.
Còn Tô, đầu tiên là không ngừng chửi mắng, tuy rằng nó lớn lên ở chỗ của nô lệ nhưng ở nơi đó cũng chỉ bị đánh bị mắng chứ chẳng bao giờ phải làm việc nặng tốn thể lực thế này, bây giờ bắt nó đi chuyển đá khiến nó cảm giác như trẻ em bị ngược đãi vậy!
Tô cảm thấy, nó nhất định phải kháng nghị!
Sao có thể để một đứa trẻ như nó làm mấy chuyện vừa mệt vừa khổ vừa không có nhân tính như vậy chứ?
Đúng là phát rồ mà, nó phải khiếu nại Nhạc Tử Mặc, nó không muốn làm, thà là ném trả nó về chỗ của nô lệ cho rồi, nó không cần tên chủ nhân như vậy, cùng lắm thì đổi một tên khác thôi!
Mang theo tâm tình vô cùng bi phẫn, Tô vừa nhấc chân, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang định đi thì lúc ấy trông thấy Nhạc Tử Mặc cũng đang chuyển đá…
Hừ!
Tô dựa vào tường ngủ gà ngủ gật sâu kín nghĩ, lần sau nhất định nó sẽ khiếu nại. Thời điểm nó đang mơ màng buồn ngủ thì cảm giác có người tới gần, ngẩng đầu lên một cái lập tức nhìn thấy một thân ảnh cao to, là Liêm quân thượng, bèn nhanh chóng né sang một bên.
Đã muộn như vậy rồi mà còn tới tìm nhân loại kia, đúng là… tinh – trùng – thượng – não.
Liêm từ chỗ tộc hải dương phong trần mệt mỏi trở về, lần này hắn đem theo không ít thuộc hạ đến đó, ở đó thám thính hai ngày thì nhận được tin tức, đúng là thánh tử nhân loại kia đã nghiên cứu ra một loại thuốc nước khi uống vào có thể khiến nhân loại sinh được trứng, cũng chính là nước thánh.
Độ ủng hộ của tộc hải dương với thánh tử kia vô cùng cao, bên cạnh hắn lúc nào cũng có bốn sinh vật biển cấp cao bảo vệ cho nên muốn cướp được một bình nước thánh vô cùng khó.
Đến ngày thứ ba, tộc hải dương đã phân phát cho các dũng sĩ một ít nước thánh, nhìn thì có vẻ nhiều nhưng dị tộc lại càng nhiều hơn, vì thế đã tạo ra tình huống tăng nhiều mà cháo ít, chỉ có những cường giả trong dị tộc mới có thể có được, Liêm muốn cướp đoạt cũng vô cùng khó khăn.
Hơn nữa cũng không thể chỉ đoạt một phần, nếu không những thuộc hạ mang tới kia sẽ công toi mà về mất. Thế là đến cuối cùng bọn họ chỉ có thể thực hiện phương thức trắng trợn cướp bóc. Nhân lúc nước thánh vừa mới được mang ra, trong khoảnh khắc tất cả tộc hải dương còn đang buông lỏng cảnh giác, toàn bộ trùng nhân đang chờ lệnh lập tức tiến lên.
Hơn một ngàn phần nước thánh, đến cuối cùng chỉ có thể đoạt được hai mươi phần, cũng may là tất cả các trùng nhân đều đã thành công lui thân. Liêm lấy đi ba phần, số còn lại thì chia cho thuộc hạ, sau đó vô cùng lo lắng gấp gáp trở về.
“Tiểu Mặc, Tiểu Mặc!” – Liêm giống như một đứa trẻ, vừa vào đến nơi không thấy người đã bắt đầu gọi tên của đối phương, lấy nước thánh ra khoe giống như đang hiến vật quý vậy.
Cái kiểu như vậy hoàn toàn không phù hợp với khí tức băng lãnh quanh thân hắn một chút nào, hình tượng sụp đổ rơi đầy đất.
“Tiểu Mặc, tôi lấy được nước thánh về rồi này.” – Giọng nói của Liêm mang theo vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Hắn nhìn chăm chú thị quân đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, rất muốn chia sẻ niềm vui sướng này với người kia.
Có loại nước thánh này rồi, cho dù là nhân loại không thể sinh trứng cũng có thể sinh được.
Nhân loại thật lợi hại.
Liêm cảm thán trong lòng, đúng là so về trí tuệ thì dị tộc vẫn không bằng được nhân loại.
Nhạc Tử Mặc mờ mịt nhìn tay Liêm, trên bàn tay đối phương là ba cái bình nhỏ trong suốt, bình nhỏ kia giống như chế phẩm từ pha lê, kích thước cỡ ngón tay, bên trong chứa một loại chất lỏng màu lam nhạt, nhìn cực kỳ thần bí.
Lúc mới nhìn thấy Nhạc Tử Mặc còn nghĩ thứ Liêm cầm là khẩu phục dịch*, sau nhìn lại thì lại thấy cái bình kia được đậy lại bởi một lớp màng bằng nhôm, đóng gói kỹ càng, chỉ trông giống như khẩu phục dịch bán ngoài thị trường mà thôi.
(*Khẩu phục dịch: Là một loại thuốc của Trung.)
Thứ đồ tinh xảo như thế, dị tộc không làm ra được.
Thấy thị quân sững sờ, Liêm cho rằng đối phương mừng rỡ đến nỗi không biết phải làm thế nào bèn đem nước thánh nhét vào trong tay đối phương: “Tiểu Mặc, cái này đều cho em hết, như vậy em không cần phải lo vì sinh không được trứng nữa.”
Nhạc Tử Mặc sững sờ nhận lấy, tâm trạng vẫn còn có chút phức tạp, cả nửa ngày sau mới nở nụ cười, thật rõ ràng nghiêm túc mà nói cám ơn đối phương: “Tôi rất thích, cám ơn.”
Nếu như Liêm không chịu trách nhiệm hoặc thật sự không thèm quan tâm đến những gì hắn nói thì hoàn toàn không cần thiết phải đi cướp thứ này về. Nếu sinh không được trứng, đại đa số người sẽ nghĩ rằng nhất định lỗi là ở phía người phụ trách sinh.
Có lẽ rất nhiều người, bất kể là trùng tộc hay nhân loại, ở trong lòng bọn họ, làm người phụ trách sinh trứng, vĩnh viễn là kẻ yếu chịu phụ thuộc, mà kẻ yếu lại không sinh được trứng thì cùng lắm đổi một kẻ khác tới là được.
Trùng nhân trước mắt này thế mà lại tìm mọi cách để cướp thứ này về, bất kể là như thế nào, Nhạc Tử Mặc vẫn cảm thấy mình nên vui vẻ mà nhận lấy.
Liêm được khen, có chút ngượng, tầm mắt hắn lúc thì dừng lại trên mặt Nhạc Tử Mặc, lúc lại đảo qua mấy bình nước thánh, hai mắt đảo loạn cả lên.
“Tôi, tôi mở một bình cho em.” – Hắn nói, lập tức lấy một bình trong tay Nhạc Tử Mặc. Nhạc Tử Mặc thấy trên cái bình kia khắc mấy chữ cái màu vàng kim: ION, thấy vậy thì theo bản năng đưa một bình ra.
Nhạc Tử Mặc: “…”
Móng tay Liêm đột nhiên biến thành một con dao nhỏ, tùy tiện đem nắp nhôm trên bình mở ra, lúc nắp mở, bên trong bình còn bốc lên một ít khói mỏng như sương mù, đưa cho Nhạc Tử Mặc.
Nhạc Tử Mặc hơi lẩm bẩm, do dự một giây, vẫn nhận lấy, trong lòng nghĩ, hi vọng cái này không phải thứ thuốc kỳ quái gì. Hắn âm thầm hỏi thăm hệ thống, hi vọng có thể tìm được đáp án.
“Cái nước thánh này rút cuộc là thứ gì vậy!? Thật sự thần kỳ tới mức có thể khiến người ta đẻ trứng được sao, thật đúng là phản khoa học.” – Nhạc Tử Mặc nhắm mắt, cầm cái bình chứa chất lỏng màu xanh kia uống vào, uống xong cảm thấy có vị ngọt nhàn nhạt, thanh mát, cảm giác cũng không tệ lắm.
Hệ thống: “Đây là nước suối bên trong không gian, đem nó cải tiến, lúc này mới có hiệu quả như vậy.”
“Nước suối không, không gian? Đó chẳng phải là hệ thống sao?! Người kia cũng là người xuyên việt?!” – Nhạc Tử Mặc sợ hãi kêu lên, từ trên giường đứng bật dậy.
Liêm lo lắng nói: “Làm sao vậy? Có phải nước thánh có vấn đề gì không?”
“Không, không phải, nước thánh không có vấn đề gì cả.” – Nhạc Tử Mặc nhanh chóng giải thích, dùng thời gian ngắn nhất để hồi phục tâm tình, cười nói: “Nước thánh rất tốt, mới nãy tôi chỉ nghĩ tới một chuyện vui, nhất thời cao hứng nên mới hưng phấn quá mức như vậy. Đã muộn thế này rồi anh mới trở về, nhất định là đã mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Liêm gật gật đầu: “Được, đêm nay tôi sẽ ngủ ở chỗ này của em.” – Sau đó, Liêm vô cùng tự nhiên nằm xuống bên cạnh hắn, cởi áo, cởi giày nằm xuống ngủ.
Nhạc Tử Mặc: “…Anh không đi tắm à?”
Liêm nhắm mắt lại, ngủ rất say: “zzzzz~~~~~”
Sao cứ cảm thấy như đối phương đang cố ý ấy nhỉ? Nhạc Tử Mặc đau hết cả lòng mề, trên người Liêm dính đầy bụi bẩn, không ít thứ chất lỏng màu xanh lục, đỏ, còn có cả lam kỳ quái bám vào, đúng là vừa dơ vừa thối.
Nhạc Tử Mặc yên lặng nằm xuống, cảm thấy tấm lòng của mình càng ngày càng bao dung, lúc đầu ngủ chung với một con côn trùng còn cảm thấy hoảng sợ căm ghét, thế mà giờ lại bình tĩnh vô cùng.
Không sao đâu, đối phương không muốn giết mày.
Nhạc Tử Mặc tự nhủ với chính mình, trước khi nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy trên cánh tay và ngực của Liêm từng vết thương sâu hoắm, lộ cả xương. Trước đó vì có quần áo che nên không thấy được, giờ thì lại thấy rất rõ.
Có rất nhiều, rất nhiều vết thương.
Thanh âm máy móc lạnh băng của hệ thống trả lời: “Là do nhân loại tự mình phát minh ra, tuy rằng dị tộc có thể biến thành hình người nhưng ở rất nhiều phương diện vẫn kém xa so với nhân loại.”
Thực ra Nhạc Tử Mặc đã sớm đoán được đáp án sẽ như vậy, chỉ là nhận được câu trả lời trực tiếp như thế từ hệ thống hắn vẫn cảm thấy khó thở vì khó chịu.
“Vì sao?” – Nhạc Tử Mặc truy vấn.
Hệ thống không trả lời, yên lặng tới mức khiến người ta sợ hãi.
“Vì sao chứ?! Vì sao nhân loại lại muốn nghiên cứu ra thứ như vậy, biến chính mình thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, khiến tất cả đều phải sống trong cảnh khổ sở như vậy…”
Hệ thống: “Thực ra người trong mạt thế này đều biết loại thuốc kia từ đâu mà có, cậu cho rằng ai cũng phẫn hận giống như cậu sao? Đừng có tiếp tục vờ ngớ ngẩn nữa, nếu như thật sự muốn chết thì sẽ chẳng bị bắt tới làm tù binh, khi căn chứ bị tấn công cứ chết luôn đi cho rồi. Sau khi bị áp giải đến nơi nay, tất cả mọi người đều biết số phận của mình tiếp theo sẽ là như thế nào, lựa chọn khuất phục chẳng có gì là sai cả, cậu không cần phải nghĩ rằng tất cả mọi người đều vô tư, cũng không cần cần thiết phải cứng đầu cứng cổ tỏ vẻ hiên ngang. Thái độ đó của cậu trong mắt người khác chính là ngớ ngẩn, là đáng khinh.”
Hai mắt Nhạc Tử Mặc đỏ ngầu, thở phì phò, cơn giận dữ ngày một tăng cao nhưng lại chẳng trút vào đâu được.
Hắn biết những gì hệ thống nói là sự thật, nhưng hắn vẫn không thể nào tiếp thu được hiện thực tàn khốc này. Có lẽ có hàng trăm ngàn lý do để bắt đầu cho tất thảy những chuyện này, tỷ như vì để tiếp tục tồn tại, hoặc vì tranh thủ thời gian để có thể hòa hoãn trong chiến tranh, có điều, hiện trạng như hiện nay là do dị tộc hay nhân loại tạo thành, thật sự không thể nói rõ được.
Lúc này Nhạc Tử Mặc mới tỉnh ngộ, có lẽ hắn thật sự là một thằng ngu, hắn vốn cho rằng dị tộc đối xử bất công với nhân loại, cho rằng tất thảy những bất công mà nhân loại phải chịu là do dị tộc mà ra cho nên vẫn luôn dùng thái độ cừu hận mà đối đãi bọn họ, hiện tại suy nghĩ kỹ lại, ở nơi này có mấy người không phải là do tự làm tự chịu?
Đã không có khí thế mạnh mẽ, lại chẳng có năng lực gì, thế thì hắn có gì để mà trông mong chứ, cứ sống tốt cuộc sống của mình là được.
Bởi vì thế giới này vốn dĩ đã bất công, cứ tiếp tục truy cứu xem ai đúng ai sai thì thật là quá ngu. Có lẽ bản thân hắn cho rằng mình vẫn còn chút nhân tính, nhưng trong mắt những người khác thì đó chỉ là phân chó mà thôi, chẳng biết ở ngoài kia có bao nhiêu người đang chỉ vào mũi hắn mà chửi, trong khi hắn lại ở chỗ này mù tịt, chẳng biết gì.
Có lẽ mạt thế chính là như vậy, chẳng qua hắn biết quá ít mà thôi.
“Cám ơn mày.” – Nhạc Tử Mặc nói cám ơn với hệ thống.
Hệ thống không đáp lại, cho Nhạc Tử Mặc ít hạt giống, ấy vậy mà lại là hạt giống cây xương rồng.
Nhạc Tử Mặc cầm một bao hạt giống cây xương rồng mà cạn cả lời: “…Cái này à? Tao còn tưởng mày sẽ cho tao cái khác chứ, cái thứ này ăn được sao?”
Hệ thống: “Được, đây là hạt giống cây xương rồng loại lớn mọc ở sa mạc, tỉ lệ sống sót rất cao, chịu nóng chịu rét, đất đai chỗ trùng tộc bên này đầy một trời cát vàng, bụi đất mù mịt, mặt đất lồi lõm, địa chất rất không tốt, cậu cứ trồng cây xương rồng trước đi, thứ này lớn rất nhanh, trước mắt cứ nuôi đất cho phì nhiêu đã rồi mới trồng được thứ khác.”
Hệ thống đã nói như vậy rồi Nhạc Tử Mặc cũng chẳng thể phản bác, hắn cũng không nghĩ ra nổi ở cái chỗ đầy cát là cát thế này thì có thể trồng được thứ gì. Hắn đi tìm Băng, nói ra yêu cầu của mình, Băng nghe xong yêu cầu của Nhạc Tử Mặc, ánh mắt nhìn Nhạc Tử Mặc giống hệt như những người khác.
“Đại nhân, ngài nói thật sao?” – Băng hỏi lại lần nữa.
Nhạc Tử Mặc cũng cảm thấy mình ngu thật, yên lặng gật đầu: “Đúng, tôi muốn tìm một miếng đất có chất đất tốt một chút để trồng ít thức ăn, những loại thịt kia tôi ăn không được quen cho lắm.”
Đúng là một nhân loại quái đản~
Công việc hiện tại của sâu rau xanh ở trong khu dân cư của Liêm quân thượng chính là bác sĩ tư nhân, chức trách chủ yếu của hắn là bảo vệ và chữa bệnh cho thị quân đại nhân. Vì thế, hắn cứ cả ngày ăn không ngồi rồi lượn lờ xung quanh Nhạc Tử Mặc.
Cũng do vậy mà sau lưng hai nhóc tùy tùng của Nhạc Tử Mặc có nhiều thêm ra một người.
Sâu rau xanh là một tên mặt trẻ con, so với trùng tộc thì vóc dáng cũng thuộc dạng nhỏ xinh, là một trùng nhân có đôi mắt màu xanh lục, tính cách thì lơ tơ mơ, lại còn thích âm thầm phỉ nhổ người khác.
Mau tới đây mà nghe xem thị quân đại nhân nói cái gì này, hắn thế mà lại nói sẽ cuốc đất trồng trọt, có nhân loại như vậy thật sao? Chẳng phải những thị quân đại nhân khác mỗi ngày đều đi ra ngoài chơi một chút, mua sắm, tâm sự sao, thị quân nhà hắn thế mà lại muốn làm những việc này? Hay là cảm thấy trùng tộc chúng ta không nuôi nổi hắn?
Chê đồ ăn không ngon?
Hay là, rảnh quá hóa rồ rồi?
Thịt không ngon…
Loại thịt tốt nhất kia đều giữ lại cho nhân loại các người, lại còn là thịt do quân thượng đại nhân cực khổ săn về, đúng là khén ăn quá rồi nhá!
Nụ cười trên mặt Băng có chút cứng ngắc, hắn gật gật đầu: “Vậy được rồi, đã là điều thị quân đại nhân muốn, thuộc hạ nhất định sẽ cho người đi chọn chỗ tốt nhất. Đại nhân, ngài đi theo tôi.”
Nhạc Tử Mặc cảm kích nói: “Cám ơn.”
Băng khách sáo cười cười, dẫn theo đám người Nhạc Tử Mặc đi xuyên qua từng dãy hành lang, sau khi xuyên qua một cái hang lớn, trước mắt hiện ra một cái cầu thang, có vẻ là để thông xuống dưới mặt đất. Cái cầu thang này cao khoảng hai tầng lầu, đi xuống dưới lại là một cái hang rất lớn khác. Nhạc Tử Mặc tùy ý nhìn khắp xung quanh, sợ hãi phát hiện ra nơi này chính là hang động ở một tầng khác, bên trong đầy những gian phòng được ngăn cách với nhau, tương đối độc lập, hoàn chỉnh vô cùng, kín đáo tinh vi giống như một cái tổ ong vậy. Tiếp theo đó, Băng dẫn bọn họ đến một cái cầu thang khác, đi đến tầng cuối cùng, Nhạc Tử Mặc đột nhiên cảm giác được một lượng lớn không khí mới mẻ tràn vào, một cái cổng vô cùng cao lớn xuất hiện, tia sáng chói mắt chiếu vào.
Híp mắt, đi ra khỏi cánh cổng, có một loại ảo giác như nhìn thấy ánh mặt trời vậy.
Tầm mắt lập tức được mở rộng, trước mắt là một mảnh bao la rộng lớn, nó khiến Nhạc Tử Mặc trong nhất thời quên mất nơi này vẫn là bên trong khu dân cư.
Ngẩng đầu, đập vào mắt là từng tầng từng tầng thổ lâu* hình cung giống như cái tổ, mỗi một cái tổ đều có một cửa ra vào, từ dưới nhìn lên giống như những cánh cửa sổ đang được mở ra vậy. Chằng chịt, chỉnh tề phân bố trên tường, đồ sộ lại đại khí, Nhạc Tử Mặc đếm, đại khái có bảy tầng, đây chính là khu vực bên trong khu dân cư.
(*Thổ lâu: Kiến trúc thổ lâu còn được gọi là kiến trúc Hakka, do người Hakka xây dựng. Với mục đích chính là “pháo đài” bảo vệ, thổ lâu chỉ có một cửa và không có cửa sổ dưới tầng trệt. Cổng của thổ lầu thường là điểm trọng yếu nhất, thường được gia cố bằng đá và sắt.)
Kiến trúc ở đây rất giống với kiến trúc thổ lâu của một số dân tộc thiểu số, có dàn khung là tứ hợp viện, lại là kiến trúc hình tròn, chu vi xung quanh là phòng ốc nối liền với nhau, ở giữa để trống, chỉ có điều khu vực để trống ở giữa cuả trùng tộc không được dùng làm nơi sinh hoạt, giải trí, ăn cơm, tổ chức tiệc tùng như của nhân loại. Trùng tộc lựa chọn kiến trúc thổ lâu vì có thể dễ dàng truyền tin với nhau, tiếp đó là dễ lưu thông không khí và giải quyết vấn đề về nguồn nước.
Cấu trúc của nó tựa như một cái giếng cạn, lõm xuống, cho dù ở nơi có khí hậu nóng bức, khô cạn thì tầng dưới vẫn cực kỳ râm mát, giẫm lên phần đất dưới chân còn cảm thấy ẩm ẩm.
Khu vực trống ở giữa rộng khoảng 20 hecta, chừng ba trăm mẫu. Đối với Nhạc Tử Mặc mà nói, đó quả thực rất rất lớn, đến mức mà khi hắn nhìn tới tầng trệt của dãy nhà đối diện cũng không còn cảm thấy nó quá cao nữa.
Mảnh đất này hẳn là chung cư của các trùng tộc trong khu dân cư của Liêm, bởi vì hắn nhìn thấy ở mỗi lối ra tầng trệt đều có giếng nước. Trên khoảng đất trống có tầm mười bụi cây cao lớn, còn lại đều là cỏ dại cao hơn người.
Nhạc Tử Mặc hỏi: “Mảnh đất này tôi được dùng bao nhiêu?” – Dù sao đây cũng là đất dùng chung, Nhạc Tử Mặc cảm thấy cứ hỏi cho rõ ràng thì tốt hơn.
Băng nhìn qua, thấy Nhạc Tử Mặc đúng là muốn làm thật, cũng không có ý cười nhạo hắn, ước lượng nói: “Hẳn là thị quân đại nhân có thể sử dụng… dùng đơn vị đo của nhân loại cái cậu thì khoảng năm mẫu, nếu như thị quân đại nhân trở thành bạn đời của quân thượng thì sẽ có một nửa quyền sử dụng miếng đất này.”
Đó đều là của đại nhân, cậu muốn dùng thế nào thì dùng, quân thượng còn lâu mới đi trồng trọt.
“Được rồi, cám ơn, vậy tôi chọn mảnh này, anh thấy có được không?” – Nhạc Tử Mặc cảm thấy năm mẫu là quá đủ rồi, đối với hắn mà nói thì đó đã là một mảnh đất tương đối lớn.
“Được, đại nhân có cần giúp đỡ gì thì cứ nói, hay để tôi gọi mấy trùng nhân đến đây nhé.” – Băng đề nghị.
“Thế thì tốt quá.” – Nhạc Tử Mặc không từ chối, dù sao thì đám cỏ dại này cũng quá cao, giờ mà để hắn đi dọn thì chắc cũng phải mất mấy ngày.
Chẳng mấy chốc Băng đã dẫn hai trùng nhân tới, Nhạc Tử Mặc, sâu rau xanh và hai nô lệ trung niên cũng gia nhập, đầu tiên là đem đám cỏ dại này cắt hết, sau đó là dọn sạch đá, hai nhóc nô lệ thì phụ nhặt những hòn đá nhỏ, thân cây, rễ cây các thứ, trong nhất thời cũng bận đến khí thế ngất trời.
Cho dù là như vậy thì mấy người bọn họ cũng phải bỏ ra cả một ngày mới có thể xử lý hết đám cỏ dại, dọn sạch được năm mẫu đất, Nhạc Tử Mặc cũng không quên nói cám ơn với hai trùng nhân. Ngày hôm sau, bọn họ lại cùng nhau dọn dẹp đá tảng và đất cát. Bận rộn mất hai ngày mới gieo được hạt giống, cũng may là trồng xương rồng không cần phải xới đất tưới nước chứ không thì lại phải tiếp tục mệt chết.
Bận rộn mất mấy ngày, chẳng những là Nhạc Tử Mặc mà mấy nô lệ, hai người lớn và hai đứa nhỏ cũng đều mệt đến chịu không nổi, nhất là Tô và Đồng. Mặc dù nhặt đá cũng không nặng nhọc gì nhưng cứ làm liên tục, không ngừng cúi xuống ngẩng lên, nhặt, vận chuyển, đi lại đến mức chân cũng nổi bong bóng. Đồng chỉ cắn răng nhịn, tuy rằng khổ một chút nhưng vẫn tốt hơn là mấy chủ nhân biến thái thích trừng phạt.
Còn Tô, đầu tiên là không ngừng chửi mắng, tuy rằng nó lớn lên ở chỗ của nô lệ nhưng ở nơi đó cũng chỉ bị đánh bị mắng chứ chẳng bao giờ phải làm việc nặng tốn thể lực thế này, bây giờ bắt nó đi chuyển đá khiến nó cảm giác như trẻ em bị ngược đãi vậy!
Tô cảm thấy, nó nhất định phải kháng nghị!
Sao có thể để một đứa trẻ như nó làm mấy chuyện vừa mệt vừa khổ vừa không có nhân tính như vậy chứ?
Đúng là phát rồ mà, nó phải khiếu nại Nhạc Tử Mặc, nó không muốn làm, thà là ném trả nó về chỗ của nô lệ cho rồi, nó không cần tên chủ nhân như vậy, cùng lắm thì đổi một tên khác thôi!
Mang theo tâm tình vô cùng bi phẫn, Tô vừa nhấc chân, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang định đi thì lúc ấy trông thấy Nhạc Tử Mặc cũng đang chuyển đá…
Hừ!
Tô dựa vào tường ngủ gà ngủ gật sâu kín nghĩ, lần sau nhất định nó sẽ khiếu nại. Thời điểm nó đang mơ màng buồn ngủ thì cảm giác có người tới gần, ngẩng đầu lên một cái lập tức nhìn thấy một thân ảnh cao to, là Liêm quân thượng, bèn nhanh chóng né sang một bên.
Đã muộn như vậy rồi mà còn tới tìm nhân loại kia, đúng là… tinh – trùng – thượng – não.
Liêm từ chỗ tộc hải dương phong trần mệt mỏi trở về, lần này hắn đem theo không ít thuộc hạ đến đó, ở đó thám thính hai ngày thì nhận được tin tức, đúng là thánh tử nhân loại kia đã nghiên cứu ra một loại thuốc nước khi uống vào có thể khiến nhân loại sinh được trứng, cũng chính là nước thánh.
Độ ủng hộ của tộc hải dương với thánh tử kia vô cùng cao, bên cạnh hắn lúc nào cũng có bốn sinh vật biển cấp cao bảo vệ cho nên muốn cướp được một bình nước thánh vô cùng khó.
Đến ngày thứ ba, tộc hải dương đã phân phát cho các dũng sĩ một ít nước thánh, nhìn thì có vẻ nhiều nhưng dị tộc lại càng nhiều hơn, vì thế đã tạo ra tình huống tăng nhiều mà cháo ít, chỉ có những cường giả trong dị tộc mới có thể có được, Liêm muốn cướp đoạt cũng vô cùng khó khăn.
Hơn nữa cũng không thể chỉ đoạt một phần, nếu không những thuộc hạ mang tới kia sẽ công toi mà về mất. Thế là đến cuối cùng bọn họ chỉ có thể thực hiện phương thức trắng trợn cướp bóc. Nhân lúc nước thánh vừa mới được mang ra, trong khoảnh khắc tất cả tộc hải dương còn đang buông lỏng cảnh giác, toàn bộ trùng nhân đang chờ lệnh lập tức tiến lên.
Hơn một ngàn phần nước thánh, đến cuối cùng chỉ có thể đoạt được hai mươi phần, cũng may là tất cả các trùng nhân đều đã thành công lui thân. Liêm lấy đi ba phần, số còn lại thì chia cho thuộc hạ, sau đó vô cùng lo lắng gấp gáp trở về.
“Tiểu Mặc, Tiểu Mặc!” – Liêm giống như một đứa trẻ, vừa vào đến nơi không thấy người đã bắt đầu gọi tên của đối phương, lấy nước thánh ra khoe giống như đang hiến vật quý vậy.
Cái kiểu như vậy hoàn toàn không phù hợp với khí tức băng lãnh quanh thân hắn một chút nào, hình tượng sụp đổ rơi đầy đất.
“Tiểu Mặc, tôi lấy được nước thánh về rồi này.” – Giọng nói của Liêm mang theo vẻ đắc ý và kiêu ngạo.
Hắn nhìn chăm chú thị quân đang buồn ngủ, mơ mơ màng màng dụi dụi mắt, rất muốn chia sẻ niềm vui sướng này với người kia.
Có loại nước thánh này rồi, cho dù là nhân loại không thể sinh trứng cũng có thể sinh được.
Nhân loại thật lợi hại.
Liêm cảm thán trong lòng, đúng là so về trí tuệ thì dị tộc vẫn không bằng được nhân loại.
Nhạc Tử Mặc mờ mịt nhìn tay Liêm, trên bàn tay đối phương là ba cái bình nhỏ trong suốt, bình nhỏ kia giống như chế phẩm từ pha lê, kích thước cỡ ngón tay, bên trong chứa một loại chất lỏng màu lam nhạt, nhìn cực kỳ thần bí.
Lúc mới nhìn thấy Nhạc Tử Mặc còn nghĩ thứ Liêm cầm là khẩu phục dịch*, sau nhìn lại thì lại thấy cái bình kia được đậy lại bởi một lớp màng bằng nhôm, đóng gói kỹ càng, chỉ trông giống như khẩu phục dịch bán ngoài thị trường mà thôi.
(*Khẩu phục dịch: Là một loại thuốc của Trung.)
Thứ đồ tinh xảo như thế, dị tộc không làm ra được.
Thấy thị quân sững sờ, Liêm cho rằng đối phương mừng rỡ đến nỗi không biết phải làm thế nào bèn đem nước thánh nhét vào trong tay đối phương: “Tiểu Mặc, cái này đều cho em hết, như vậy em không cần phải lo vì sinh không được trứng nữa.”
Nhạc Tử Mặc sững sờ nhận lấy, tâm trạng vẫn còn có chút phức tạp, cả nửa ngày sau mới nở nụ cười, thật rõ ràng nghiêm túc mà nói cám ơn đối phương: “Tôi rất thích, cám ơn.”
Nếu như Liêm không chịu trách nhiệm hoặc thật sự không thèm quan tâm đến những gì hắn nói thì hoàn toàn không cần thiết phải đi cướp thứ này về. Nếu sinh không được trứng, đại đa số người sẽ nghĩ rằng nhất định lỗi là ở phía người phụ trách sinh.
Có lẽ rất nhiều người, bất kể là trùng tộc hay nhân loại, ở trong lòng bọn họ, làm người phụ trách sinh trứng, vĩnh viễn là kẻ yếu chịu phụ thuộc, mà kẻ yếu lại không sinh được trứng thì cùng lắm đổi một kẻ khác tới là được.
Trùng nhân trước mắt này thế mà lại tìm mọi cách để cướp thứ này về, bất kể là như thế nào, Nhạc Tử Mặc vẫn cảm thấy mình nên vui vẻ mà nhận lấy.
Liêm được khen, có chút ngượng, tầm mắt hắn lúc thì dừng lại trên mặt Nhạc Tử Mặc, lúc lại đảo qua mấy bình nước thánh, hai mắt đảo loạn cả lên.
“Tôi, tôi mở một bình cho em.” – Hắn nói, lập tức lấy một bình trong tay Nhạc Tử Mặc. Nhạc Tử Mặc thấy trên cái bình kia khắc mấy chữ cái màu vàng kim: ION, thấy vậy thì theo bản năng đưa một bình ra.
Nhạc Tử Mặc: “…”
Móng tay Liêm đột nhiên biến thành một con dao nhỏ, tùy tiện đem nắp nhôm trên bình mở ra, lúc nắp mở, bên trong bình còn bốc lên một ít khói mỏng như sương mù, đưa cho Nhạc Tử Mặc.
Nhạc Tử Mặc hơi lẩm bẩm, do dự một giây, vẫn nhận lấy, trong lòng nghĩ, hi vọng cái này không phải thứ thuốc kỳ quái gì. Hắn âm thầm hỏi thăm hệ thống, hi vọng có thể tìm được đáp án.
“Cái nước thánh này rút cuộc là thứ gì vậy!? Thật sự thần kỳ tới mức có thể khiến người ta đẻ trứng được sao, thật đúng là phản khoa học.” – Nhạc Tử Mặc nhắm mắt, cầm cái bình chứa chất lỏng màu xanh kia uống vào, uống xong cảm thấy có vị ngọt nhàn nhạt, thanh mát, cảm giác cũng không tệ lắm.
Hệ thống: “Đây là nước suối bên trong không gian, đem nó cải tiến, lúc này mới có hiệu quả như vậy.”
“Nước suối không, không gian? Đó chẳng phải là hệ thống sao?! Người kia cũng là người xuyên việt?!” – Nhạc Tử Mặc sợ hãi kêu lên, từ trên giường đứng bật dậy.
Liêm lo lắng nói: “Làm sao vậy? Có phải nước thánh có vấn đề gì không?”
“Không, không phải, nước thánh không có vấn đề gì cả.” – Nhạc Tử Mặc nhanh chóng giải thích, dùng thời gian ngắn nhất để hồi phục tâm tình, cười nói: “Nước thánh rất tốt, mới nãy tôi chỉ nghĩ tới một chuyện vui, nhất thời cao hứng nên mới hưng phấn quá mức như vậy. Đã muộn thế này rồi anh mới trở về, nhất định là đã mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
Liêm gật gật đầu: “Được, đêm nay tôi sẽ ngủ ở chỗ này của em.” – Sau đó, Liêm vô cùng tự nhiên nằm xuống bên cạnh hắn, cởi áo, cởi giày nằm xuống ngủ.
Nhạc Tử Mặc: “…Anh không đi tắm à?”
Liêm nhắm mắt lại, ngủ rất say: “zzzzz~~~~~”
Sao cứ cảm thấy như đối phương đang cố ý ấy nhỉ? Nhạc Tử Mặc đau hết cả lòng mề, trên người Liêm dính đầy bụi bẩn, không ít thứ chất lỏng màu xanh lục, đỏ, còn có cả lam kỳ quái bám vào, đúng là vừa dơ vừa thối.
Nhạc Tử Mặc yên lặng nằm xuống, cảm thấy tấm lòng của mình càng ngày càng bao dung, lúc đầu ngủ chung với một con côn trùng còn cảm thấy hoảng sợ căm ghét, thế mà giờ lại bình tĩnh vô cùng.
Không sao đâu, đối phương không muốn giết mày.
Nhạc Tử Mặc tự nhủ với chính mình, trước khi nhắm mắt lại, hắn nhìn thấy trên cánh tay và ngực của Liêm từng vết thương sâu hoắm, lộ cả xương. Trước đó vì có quần áo che nên không thấy được, giờ thì lại thấy rất rõ.
Có rất nhiều, rất nhiều vết thương.