Sống Lại Ta Trở Thành Hoàng Hậu Của Phản Diện

Chương 42



Lưu Bội dùng sức đ.â.m chủy thủ vào thịt cừu, nở nụ cười hở hàm răng trắng nói:

- Ngươi lại nói xem là giúp ta thế nào đi, nếu ngươi nói không được, thì ta sẽ trói ngươi lại, ngay mai khi khai trương hội chợ biên giới, ta sẽ g.i.ế.c ngươi làm tế phẩm.

Khương Lê trong lòng biết "ông nội" mình là người nói một sẽ không nói hai, nếu không sau này sao hắn ta có thể trở thành nhân vật có địa vị ngang hàng với Phượng Phi Vũ?

Nàng hạ quyết tâm không hề cố kỵ nói:

- Giết được thỏ, mổ chó săn. Đạo lý như vậy còn cần ta phải giảng giải? Vương tử, có đôi khi quá thông minh kiệt xuất, cũng có thể làm hại bản thân mình. Trước đó ngài ở tại Lạc An làm con tin, lại còn bày mưu tính kế, có thể giúp Đại Lương trù tính tới nhu cầu cấp thiết đó là quặng sắt. Thế nhưng ngươi có nghĩ tới việc, nếu sau khi nhận được quặng sắt, ngài ở Lạc An sẽ như thế nào?

Lưu Bội cũng không tiếp lời, tiếp tục biểu lộ sâu xa khó hiểu nghe nàng bịa chuyện.

Khương Lê nói tiếp:

- Một khi tinh thiết tới Lương quốc, Lương quốc tất nhiên sẽ binh cường mã tráng, vũ khí tinh lương, mà kênh mương đã được kiến thiết lại, cho nên trong vài năm tới Lương quốc lương thực không cần ưu phiền... Một quốc gia an cư lạc nghiệp như thế, ngay cả một đứa trẻ, chỉ cần có hiền thần phụ tá, cũng có thể quản lý được đâu ra đó. Nơi nào còn cần một vương tử tài đức sáng suốt ổn trọng đã trưởng thành?

Khương Lê nói những lời này là có lý do cả. Kiếp trước Lưu Bội mặc dù là Lương vương, thế nhưng quá trình hắn ta về nước cũng trắc trở đủ đường. Dù sao Lương vương không phải chỉ có một mình hắn là nhi tử, ông ta còn môt nhi tử khác tuy còn nhỏ, nhưng cũng có thế lực ủng hộ.

Mà Lưu Bội sau khi kế thừa vương vị, chuyện đầu tiên hắn làm đó là g.i.ế.c sạch huynh đệ của hắn, ngay cả đứa trẻ ba tuổi lưu vong ở nước khác cũng không buông tha. Từ đó có thể thấy được năm đó trong lòng hắn vô cùng bất mãn vì việc mình phải tới Đại Tề làm con tin, hơn nữa ắt hẳn phía sau phải có người động tay động chân thúc đẩy.

Qủa nhiên sau khi Khương Lê nói rõ mấy lời này, sắc mặt Lưu Bội đại biến, không còn biểu tình thong dong bình tĩnh, thay vào đó trở nên đáng sợ, ánh mắt lộ ra sát khí nhìn tiểu Khương công tử.

Nhưng tiểu Khương công tử lại lạnh nhạt nói:

- Có ta, nên Lương quốc không đạt được tinh thiết, lại đối địch với Đại Tề, hiện tại Lương quốc không thể thiếu một người có năng lực gánh vác giang sơn, nếu không vương tử ngài sao có thể thuận lợi về nước trước thời hạn? Chẳng lẽ không nên cảm ơn ta sao?

Lưu Bội hạ giọng nói:

- Ngươi có biết không, chỉ bằng mấy lời xúi giục này của ngươi, ta có thể sẽ cho người m.ổ b.ụ.n.g ngươi, ném xuống sông cho cá ăn!

Khương Lê cũng hạ giọng, đầu hướng phía trước nói:

- Quân sẽ không làm vậy, quân là người làm đại sự, ánh mắt nhìn xa trông rộng, đem ta trói lại trả về Đại Tề, so ra tốt hơn cho cá ăn nhiều, sao quân lại lãng phí ta một cách vô ích như vậy?

Lưu Bội nhìn thiếu niên bình tĩnh trước mắt tỏ vẻ giảo hoạt, đột nhiên cất tiếng cười to, đưa tay xoa xoa đầu của hắn.

Động tác này, khi còn ở Lạc An hắn đã muốn làm.

Đáng tiếc khi đó thiếu niên này cuồng ngạo cực kì, chỉ ở trước mặt Phượng Phi Vũ mới chịu cúi đầu nghe theo. Nhưng hôm nay, tại địa bàn của mình, thiếu niên này rốt cục cũng có chút dáng vẻ thuận theo, đổi thành lấy lòng mình.

Quan hệ chỉ vì thay đổi địa phương mà biến đổi một cách vi diệu, khiến cho người ta vui vẻ. Lưu Bội lấy Phượng Phi Vũ làm mục tiêu phấn đấu, cho nên khi nghĩ tới phụ tá hắn một lòng ân sủng, lại có hai lòng, chạy đến trước mặt mình lấy lòng phụ họa, hắn liền cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn thấy, thiếu niên này mồm mép trơn như bôi mật, cũng có tí khôn vặt. Một chất tử bị mẫu quốc vứt bỏ, cũng chỉ có thể phụ thuộc vào người khác mới có thể sinh tồn.

Nếu hắn chạy tới Lương quốc cầu an ổn, vậy mình cũng không ngại thưởng cho hắn bát cơm. Coi như nuôi con ch.ó nhỏ, khi nhàn hạ nó vẫy đuôi mừng, vậy cũng tốt.

Khi Khương Lê vô cùng bình tĩnh ứng phó xong Lưu Bội, nàng rời khỏi doanh trướng, mới phát giác sau lưng mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.

Ông nuội nuôi quả nhiên là dính chiêu này, chẳng trách về sau hắn có thể thu phục nhi tử râu tóc bạc trắng như phụ vương nàng.

Nhưng trong lòng nàng cũng biết, bị Lưu Bội phát hiện, Lương quốc sẽ không còn là đất dung thân của mình nữa. Nếu mình thực sự làm phụ tá của Lưu Bội, dựa vào tính tình Phượng Phi Vũ, cho dù bây giờ không bắt được mình, thế nhưng nhất định sẽ phái thích khách tới g.i.ế.c c.h.ế.t hai huynh đệ bọn họ, mới có thể tiết hận bị mình phản bội.

Hơn nữa Lưu Bội cũng chưa coi trọng mình, nếu ở bên cạnh hắn lâu dài, dựa vào tính cách của hắn, tất sẽ phái người thăm dò nội tình Ba Quốc.

Lai lịch của mình nếu bị tra ra, Lưu Bội phát hiện mình là nữ nhi, vậy sau này có phát sinh biến cố thế nào thì nàng cũng không thể dự đoán được.

Cho nên, nàng vẫn muốn nhanh chóng mang theo ca ca đào tẩu. Chỉ là làm thế nào mới từ bên cạnh Lưu Bội chạy trốn được, còn phải tùy cơ hành sự.

Thực sự không ngờ, cơ hội nhanh như vậy đã tới.

Ngày thứ hai, sau khi biên cảnh hai nước Lương quốc - Cao Ly khai trương, Lưu Bội vì tình nghĩa gắn bó lâu dài giữa hai nước, nên tự mình tới đây chủ trì lễ khai trương.

Ngoại trừ thương nhân hai nước ra, kỳ thực còn có cả thương nhân các nước khác nữa, nhất thời trời nam đất bắc tụ hội, vô cùng náo nhiệt.

Lưu Bội đi quanh biên cảnh, mặc lễ phục chính thức, khi khai trương sẽ lên đài cao nhóm lửa đốt hương, sau đó cùng vương tử Cao Ly đánh chiêng, chính thức báo khai trương lễ hội.

Khương Lê cùng ca ca bị thị vệ Lương quốc giám thị, cũng đứng bên dưới xem lễ.

Vốn mọi chuyện đều tiến hành thuận lợi. Thế nhưng khi Lưu Bội đang châm hương, đột nhiên có người b.ắ.n một mũi tên lên đài cao, bay thẳng về phía Lưu Bội.

Vì đề phòng có người hành thích, cho nên đài cao được đặt cô lập ở vị trí rất xa, muốn b.ắ.n tên cũng sẽ nằm ngoài tầm, hơn nữa cho dù có tới thì do cách xa mà mất đi độ chính xác, lực đạo cũng bị giảm rất nhiều.

Thế nhưng ngay khi thị vệ Lương quốc chưa kịp chuẩn bị, chỉ nghe thấy tiếng xé gió vút qua, nghe qua liền nhận ra loại tên này dùng thạch nỏ b.ắ.n ra, mũi tên kiểu này uy lực rất kinh người.

Lưu Bội ngay lúc đó liền bị b.ắ.n trúng, hự một tiếng ngã quỵ trên đài cao.

Khoảng khắc này, dưới đài lộn xôn. Khương Lê thân ở thiên đài xem lễ, thấy mọi người đều hoảng hồn, khắp nơi hô hét:

- Bắt thích khách!

Nhất thời biên cảnh cực kì rối loạn.

Khương Lê lôi kéo ca ca, bất ngờ từ một bên thiên đài trượt xuống.

Mà Thiển nhi cùng Anh nhi cũng đi sát theo sau, mặc dù có thị vệ phát hiện huynh đệ Khương thị muốn chạy trốn, nhưng chưa kịp hô lên, đã bị Thiển nhi đánh ngất.

Khi mới tới chợ phiên Khương Lê đã nhìn trước tình hình, nàng đã nhắm về phía bến tàu ở bờ sông, dựa vào đám người đang hỗn loạn thuận lợi chạy tới bến cảng, chặt đứt dây thuyền, xong nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ.

Không ngờ tới, đoạn đường này lại thông thuận như vậy, chỉ trong chốc lát, liền theo dòng sông trôi ra ngoài nhánh sông chính.

Phía trước là một vạt cỏ lau cao.

Khương Lê biết đi qua vạt cỏ này, liền triệt để tiến vào địa bàn Yến quốc, tiếp theo con đường đào vong phải đi thế nào, thì lên bờ rồi tính tiếp.

Thế nhưng ngay trước khi tiến vào đám cỏ lau, thì thuyền nhỏ lại bị chuyển hướng vào một nhánh sông khác.

Mấy chiếc thuyền lớn vây chặt thuyền nhỏ của họ ở giữa, ép họ đi vào nhánh sông kia.

Khương Lê đứng ở trên thuyền nhìn xung quanh, trên thuyền đều là những đại hán vạm vỡ, nàng mặc dù không thể gọi tên của họ, thế nhưng nàng nhớ những người này mình đều từng gặp qua, là thị vệ ở trong phủ Thái tử.

Đúng lúc này, trên khoang thuyền của một chiếc thuyền lớn nhất, truyền đến giọng nói lạnh lùng:

- Thiếu phó đại nhân của Cô, chuyến đi này chơi tận hứng nhỉ?

Một khắc này, gió lạnh đánh tới, Khương Lê trong lòng cũng lạnh lẽo —— nàng tuyệt đối không ngờ rằng, Phượng Phi Vũ có thể mang theo thị vệ phủ thái tử, tự mình đuổi theo tới đây.

Khi Thiển nhi muốn phản kháng, thế nhưng mấy chục trường câu bay tới, ghim chặt lấy thân thuyền, nếu nàng dám vọng động, nhất định sẽ hái đầu nàng xuống.

Khương Lê bị lôi lên thuyền lớn, đẩy thẳng vào khoang thuyền Thái tử.

Nhiều ngày không gặp, Phượng Phi Vũ vẫn tuấn mỹ như vậy.

Nhưng gò má lộ vẻ gầy gò, giữa lông mày u ám phảng phất như bị mực đậm phủ lên một lớp dày.

Đôi mắt sắc bén, từ khi Khương Lê tiến vào, liền nhìn chằm chặp nàng, phảng phất mang theo móc câu, đ.â.m vào cơ thể nàng.

Khoảnh khắc này nàng như ngửi thấy mùi m.á.u tươi lan tràn trong hơi thở như nơi hành hình ở pháp trường ngày đó. Khương Lê thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ mình cùng huynh trưởng cùng nhau quỳ gối trên hình đài, bị c.h.ặ.t đ.ầ.u thị chúng...

Khương Lê cố giữ vững trấn định, lại cảm thấy mình vô luận chống đỡ thế nào, cũng là chết, dứt khoát không nói chuyện, ngậm chặt miệng lại.

Phượng Phi Vũ nhìn hắn một bộ dáng vịt c.h.ế.t không sợ nước sôi, băng phong vạn dặm trên mặt càng thêm lạnh lẽo:

- Quân không phải rất biết nói chuyên sao? Trước mặt Lưu Bội, lời lẽ cuồn cuộn như Giang Hà, làm sao đến nơi này của Cô, một câu cũng không nói nổi vậy? Chẳng lẽ bởi vì Cô không phải như hắn có đạo minh quân, không đáng để quân mở miệng?

Nghe hắn nói mấy lời này, phảng phất như hôm qua mình tại đại doanh Lương quốc nói gì, đều biết rõ ràng vậy.

Khương Lê quyết tâm, đánh cược lần cuối nói:

- Điện hạ chính là tâm như gương sáng, sao có thể giống như Lưu Bội thích nghe người nịnh nọt? Ta trong lòng biết tội c.h.ế.t khó thoát, nên xử phạt thế nào, trong lòng điện hạ ắt có tính toán.

Phượng Phi Vũ nghe vậy, ngược lại bật cười, nhưng nụ cười của hắn, so với khi hắn mặt lạnh còn khiếp người hơn.

Phượng Phi Vũ đứng dậy, duỗi ngón tay thon dài chỉ vào mặt thiếu niên, lạnh lùng hỏi:

- Tại sao bỏ trốn?

Khương Lê nghĩ đến mình trù tính lâu như vậy mà cuối cùng thất bại trong gang tấc, khóe mắt không nhịn được ướt át:

- Hôm đó nghe nói chất nữ Ba quốc sinh con... Ta lòng mang sợ hãi, chỉ sợ bản thân giống như chất tử Ngụy quốc làm vong hồn dưới đao, thế là liền chạy...

Nàng nói được một nửa, lại phát hiện Thái tử chậm rãi di chuyển ra phía sau nàng, một tay túm vào cổ nhấc bổng nàng lên, tựa hồ như ngay sau đó muốn bóp ch.ết nàng vậy.

Trái tim Khương Lê co rút lại, chờ đợi thời khắc tử vong giáng lâm.

Chỉ là nàng cũng không biết, Phượng Phi Vũ đầy sát khí nhưng khi ngửi thấy mùi hương ở cổ nàng, hắn có vẻ tham lam hít mùi hương thơm ngọt từ trên người nàng. Nhiều ngày qua hắn đã quên mất bản thân từ bao lâu không được thoải mái hít thở, bao lâu không ăn được một bữa cơm ngon miệng.

Đúng là thói quen đáng sợ, có ngàn vạn món nợ phải thanh toán, nhưng hơn cả hết lúc này hắn chỉ muốn bình ổn sự giận dữ của mình, miễn cho bản thân lỡ tay sơ ý bóp c.hết tiểu tử miệng toàn lời dối trá, lòng đầy quỷ kế này.

Thiếu niên trên người tỏa ra hương thơm, ngày thường đều kính cẩn nghe theo, mê hoặc tâm hồn người ta, vậy mà chỉ không để ý một chút, đã chạy xa như vậy. Chỉ chậm một chút là không tìm về.