Thế nhưng trong nội cung lại có tin đồn, hoàng đề nhiều năm không hề sủng hạnh hoàng hậu...
Nghĩ tới đây, Khương Lê lại liếc về phía phượng liễn, trong lòng cảm thán Phượng Phi Vũ như vậy có chút đáng thương.
Nàng tuy có một phụ vương chẳng ra gì, nhưng rất may mắn là mẫu thân lại thương yêu bọn họ, mình cùng huynh trưởng đều lớn lên trong sự bao bọc của mẫu thân.
Còn Phượng Phi Vũ, là một người mẹ không thương cha không yêu, chẳng trách hắn lúc nào cũng lạnh như băng, một lòng chỉ yêu thích tính kế, mưu quyền giang sơn.
Nghĩ như vậy, nàng ngược lại muốn quan tâm Phượng Phi Vũ hơn một chút, tiến lên nói với hắn:
- Thái tử, ăn khoai lang lạnh bụng, ngài lại đi bộ trong thời tiết rét lạnh, khó tránh khỏi bị nhiễm lạnh. Lúc này đường còn rất xa, cũng sắp tới trưa rồi, hay là nhân lúc xe ngựa chưa quá xóc nảy, ngày ăn chút mỳ nóng ủ ấm bụng đi!
Khương Lê tuy nói là quan tâm, nhưng nàng cũng không thể nói rõ rằng: "Thái tử, ngài ăn sạch đồ ăn vặt ta mang theo, hiện tại trưa rồi tại hạ đói meo, cách cơm trưa còn hẳn một canh giờ, ta không chịu nổi, nếu ngài đi ăn chút đồ lót dạ trước, thì ta cũng được hưởng lộc ăn uống."
Quả nhiên kiểu nói này biểu thị rõ ràng sự quan tâm của phụ tá, Phượng Phi Vũ giờ sửu ăn khoai lang thịt khô cũng tiêu hóa gần hết, nghe nàng nói mỳ nóng, hắn cũng chưa ăn, liền gật đầu đồng ý.
Thực ra mỳ cũng chính là do Bạch Anh làm ra, dùng vải quấn bột nhào sẵn bên trong, khi ăn cũng thuận tiện, chỉ cần cắt thêm một chút mỡ mang theo, bắc nồi cho mỳ và thịt bò vào, cắt nhỏ chút cải trắng, cho thêm gia vị, liền có một bát mỳ nóng hổi, trên xe ngựa cũng có thể làm được, vô cùng tiện lợi.
Bởi vì là ở trên xe ngựa thái tử, lửa than cũng thuận tiện, Khương Lê bắt đầu bắc nồi nấu mỳ.
Nếu nói Bạch Thiển là người nàng cố tình đưa tới bên cạnh mình, thì Bạch Anh chính là dệt hoa trên gấm.
Nghe nói Bạch gia tại cố quốc, có mở quán ăn, Bạch Anh chính là đầu bếp chính, biết làm rất nhiều món ăn ngon.
Món mỳ này, Khương Lê mang về cũng mới ăn có một lần, mỡ bò bên trong còn có thịt ướp, vẫn rất tươi ngon, cho vào nồi canh nóng, mùi thơm bay ra, sau khi mỡ tan hết liền có thể cho mỳ vào.
Phượng Phi Vũ ăn một bát mỳ, hơi trong bốc lên khiến mặt hắn giãn ra, cảm giác rất thoải mái.
Khương Lê phục thị phía sau thái tử, thì ăn liền hai bát, nàng bây giờ còn nhỏ, thân thể đang phát triển, nếu ngày nào không được ăn no, thì nàng sẽ hốt hoảng không thôi.
Nhất thời, trong xe hai người đều yên tĩnh không nói chuyện, chỉ có mùi hương đồ ăn còn lượn lờ trong không gian.
Khương Lê thừa dịp Phượng Phi Vũ vừa ăn no, tâm tình tốt, liền đề cập với hắn rằng mấy ngày nay thân thể mình không khỏe, có lẽ do cơ thể vốn suy nhược, ngồi xe ngựa lâu sẽ đau đầu, nên khẩn cầu thái tử đặc cách cho nàng đi nghỉ ngơi một lát.
Phượng Phi Vũ từ trước đến nay cũng không phải người khắt khe, thấy Khương Lê nói như vậy, tự nhiên là cho hắn đơn độc một chiếc xe ngựa, không cần cùng dùng chung với người khác, có thể thoải mái nghỉ ngơi.
Khi Khương Lê mang theo Thiển nhi lên xe ngựa của mình, Khương Lê thở dài một hơi, liền ngả người xuống đệm bắt đầu ngủ.
Lúc đoàn xe tới bãi săn, mặt trời đã gần lặn.
Dựa theo lệ cũ, trước tiên sẽ cắm trại, thể nghiệm tiên tổ hành quân, sau đó ngày thứ hai mới bắt đầu săn bắn.
Khương Lê cố gắng nhớ lại chuyện kiếp trước thái tử gặp phải, hình như hắn bị trúng tên độc, nên mặc dù bị thương không nặng, nhưng độc tố lưu lại trong cơ thể một thời gian lâu nên khi cứu được hắn thì không thể thanh trừ hết, lưu lại bệnh căn, khiến cơ thể hắn không khỏe mạnh được như trước.
Nếu là trúng tên, hẳn là trong lúc hỗn loạn ở bãi săn ra tay.
Khương Lê chỉ có thể gắng để bản thân mình đứng cách xa thái tử.
Cách xa quá, có khi sơ ý lại bị đẩy ra làm thế mạng, chụp cho tội danh mưu hại thái tử. Nàng dù sao cũng là chất tử dị quốc, lăn lộn trọng một đám quý nhân Đại Tề, có chút chói mắt, hơn nữa trước đó còn lộ ra tài năng xạ nghệ, càng dễ bị người ta đổ oan.
Mặt khác nếu ở quá gần, ai biết được tên thích khách kia khả năng tới đâu? Nhỡ hắn không cẩn thận b.ắ.n chệch một cái, thì mình ở cạnh thái tử chẳng phải sẽ bị thương hay sao? Nhỡ chẳng may vải cuốn n.g.ự.c bị tung ra, thì bí mật cũng không giữ nổi.
Phải biết khống chế khoảng cách, nếu không bản thân cũng bị vạ lây.
Ngày thứ hai, Tào Khê cùng Điền Oánh còn có thêm một đám quý nữ kinh thành cũng tới, Khương Lê cảm giác cơ hội tới rồi.
Lấy cớ mình đêm qua ngủ tại lều vải bị lạnh, cần sưởi ấm xong mới lên ngựa, sau đó tìm chỗ trống trong đám quý nữ tán gẫu.
Tổ tiên của Đại Tề ngày trước chính là người du mục, không câu nệ tiểu tiết, dù định đô ở Lạc An, nhưng nhiều tập tục vẫn không thay đổi, ví như đông thú không phân biệt nam nữ, thanh thiếu niên chưa thành gia lập thất vẫn có thể ngồi quanh đống lửa nói chuyện, tán gẫu thế sự.
Khương Lê mượn cớ yến hội lúc trước, có từng gặp qua Điền Oánh nên bắt chuyện vài câu, rất nhanh đã quen hết đám quý nữ ở đó.
Tiểu Khương công tử cũng có chút tên tuổi, bây giờ lại càng vang dội, đầu tiên ở thư viện khẩu chiến, sau đó là trở thành thiếu phó thái tử, gần đây nhất là ở xạ quán đánh bại sự cuồng ngạo của sứ giả Nam Di.
Một mỹ thiếu niên lại văn võ song toàn như vậy, thử hỏi có thiếu nữ nào đang thì xuân xanh lại không động lòng cớ chứ?
Ngoại trừ Tào Khê và Điền Oánh muốn tránh hiềm nghi, ở trước mặt thái tử trướclộ ra đoan chính, thì những quý nữ khác đều cười nhẹ đưa mắt nhìn về phía tiểu Khương công tử, mỗi người một câu, thận trọng mà không thiếu nhiệt tình đáp lời hắn.
Hắn ở đó khiến rất nhiều thanh niên đứng quanh đều cảm thấy nóng ruột, cảm thấy vị chất tử Ba Quốc này quá mức phong lưu, đang ở địa bàn người khác, mà dám mưu toan cày cả mảnh ruộng tốt.
Phượng Phi Vũ chuẩn bị lên ngựa liền thấy Khương Lê đang đứng giữa một nhóm quý nữ, tinh thần phấn chấn nói cười vui vẻ.
Hắn thấy, vị chất tử Ba quốc này tiếp xúc nhiều cùng nhóm quý nữ cũng là chuyện tốt. Lúc trước trên Lộc Minh đài, nhìn hắn cũng chẳng khác gì mấy cô nương son son phấn phấn đang ngại ngùng không hiểu chuyện, không biết rốt cuộc là hắn thích nam sắc hay nữ sắc nữa.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu hắn đã thuận theo trung tâm với mình, thì mình cũng sẽ phải tìm cho hắn một quý nữ Lạc An làm thê tử, như vậy hắn sẽ yên ổn sống ở Đại Tề, vì mình tận trung tận tụy...
Trong lòng nghĩ như vậy, nên vị thái tử điện hạ lại lên cơn chiêu hiền đãi sĩ, không gọi Khương Lê đang nói chuyện bên kia đi, mà chỉ mang theo Tần Chiếu, cùng một đám tùy tùng cưỡi ngựa xuất phát vào bãi săn.
Thấy thái tử mang theo người rời đi, lúc này Khương Lê mới thở phào một cái, chỉ đi theo nhóm quý nữ, và mấy công tử có chút công khanh trên người, từ xa đứng ngắm cảnh, cưỡi ngựa dạo chơi.
Khương Lê lẫn vào trong đám người, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Việc c.h.é.m g.i.ế.c xảy ra tiếp theo, cũng chẳng liên quan gì tới nàng cả, nên nàng thoải mái đi theo nhóm oanh yến giả vờ giả vịt. Lấy cớ gió lạnh khiến mình đau đầu, liền quay lại lều vải ngồi xuống, bình thản uống trà nóng Thiển nhi mang tới.
Bởi vì nhàm chán, cho nên nàng liền nhàn rỗi đi nghiên cứu vẻ mặt của những người khác.
Địa vị cao nhất đế hậu thì chẳng có gì để nói, hai bên là hai quang cảnh trái ngược nhau.
Bên cạnh hoàng đế là phi tần tùy giá, thế nhưng khóe mắt họ đều lộ nếp nhăn, cũng đã già, nhưng ngược lại hoàng hậu thì trái ngược, càng ngày càng rực rỡ động lòng người.
Hoàng đế tóc mai bạc trắng, lưng khom xuống, nhìn Úy hoàng hậu hòa quang chói lóa, ngược lại trong đầu có thể tưởng tượng ra một đoạn yêu ghét tình thù trong lãnh cung.
Nhưng lão hoàng đế cũng vậy, thừa dịp nhi tử không có mặt, cũng đưa mắt nhìn đám quý nữ xinh đẹp trẻ trung bên dưới đài. Kiếp trước hai năm cuối, ông ta nạp liền ba vị thiếu nữ kiều diễm động lòng vào cung..
Khương Lê nhìn thật lâu, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, chẳng biết tại sao, trong lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Ngay vừa rồi, nàng đột nhiên hiểu ra một chút chuyện.
Kiếp trước, sau khi Phượng Phi Vũ ở đông thú bị tập kích rồi bệnh nặng, Hoàng đế Đại Tề không kịp chờ đợi đã đưa mũi giáo về phía Nam Cương, phát động chiến tranh với Nam Cương, thế nhưng cuộc chiến kéo dài, tiêu hao tử trận đều là những tướng sĩ võ tướng có thực lực đi theo ủng hộ thái tử.
Sau đó thái tử vừa hồi phục sức khỏe, lập tức kết thúc chiến sự, mặc dù thực lực vẫn không bị lay chuyển, thế nhưng lại không thể hoàn toàn áp chế được hoàng quyền...
Kiếp trước nàng chưa từng nghĩ xem người chủ mưu ám sát thái tử là ai, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoàng đế thẳng tắp nhìn về phương xa, thi thoảng đồng tử có chút co lại, nàng còn mơ hồ cảm nhận được một cỗ sát khí không che giấu được lượn lờ xung quanh ông ta.
Ánh mắt ông ta như một con thú hoang, khát vọng cắt đứt cổ họng của kẻ dám kiêu chiến quyền uy của mình.
Đứng trước quyền lực và khát vọng, cái gọi là tình phụ tử trở nên yếu đuối không chịu nổi một kích.
Phượng Phi Vũ tâm ngoan thủ lạt, xem ra là thừa kế của phụ hoàng hắn. Thế nhưng suy cho cùng hắn vẫn còn trẻ tuổi, tâm chưa đủ ngoan độc đến cùng, để cho Đoan Khánh đế có cơ hội phản kích....
Chẳng biết tại sao, người vốn một mực thờ ơ đối với sinh tử của Phượng Phi Vũ như nàng, đột nhiên có chút cảm giác đồng cảm.
Hắn cũng giống như nàng, không có phụ thân che chở, mà không có lẽ hắn còn thảm hơn, bởi vì cha ruột còn muốn giế.t c.h.ế.t hắn...
Đúng lúc này, phía xa có một đội kỵ binh lao đến, sau khi họ xuống ngựa hành lễ với vạn tuế, nàng mới biết tình hình bãi săn phía trước như thế nào.
Nàng ẩn người vào trong góc, nhìn thấy Đoan Khánh đế đang nghe những lính gác này báo cáo tình hình, khi đó ánh mắt ông ta lóe lên sự thất vọng không dễ dàng thấy được, nàng càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng mình.
Người đứng sau màn ám sát Phượng Phi Vũ, chính là Đoan Khánh đế!
Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên có chút lo lắng không biết sau chuyện này sẽ có chuyện gì xảy ra, đi chệch với quỹ đạo kiếp trước?
Nếu Phượng Phi Vũ không phải chỉ bị thương, mà không cẩn thận bị giế.t chết... Phe Thái tử tan đàn xẻ nghé, ác khí mà Đoan Khánh đế phải áp chế nhiều năm, chẳng phải khi phát tiết kẻ chịu tội chính là đám người kết bè với thái tử là nàng sao?
Nàng là phụ tá tân sủng của thái tử, chính là kẻ đứng mũi chịu sào.
Khương Lê càng nghĩ, càng thấy không rét mà run, phảng phất như mở ra cánh cửa băng sơn tuyết địa, khiến nàng cảm giác như bước vào một vực sâu lạnh giá!
Sau khi đoàn kỵ binh thứ hai quay lại báo tin tức, Khương Lê cũng giống như Đoan Khánh đế, trái tim như treo lên không trung đợi tin tức kỵ binh mang về.
Kỵ binh tới lui mấy lần, báo cáo số lượng thú săn b.ắ.n được, lông mày của Đoan Khánh đế nhíu lại thành hình chữ xuyên rồi.
Ngay lúc tiếng chiêng thông báo cuộc đi săn kết thúc gọi mọi người quay lại, thì phương xa trong gió tuyết lại có tiếng vó ngựa truyền tới.
Khác mấy lần trước, lần này đội kỵ binh toán loạn, một người cưỡi ngựa vọt lên trước, ngựa chưa kịpdừng lại đã tung người quỳ xuống, bò tới trước doanh trướng Đoan Khánh Đế:
- Khởi... Khởi bẩm vạn tuế, thái tử điện... Điện hạ gặp nạn!
Trái tim Khương Lê căng lên, nhưng bả vai Đoan Khánh đế lại có chút buông lỏng, sau đó lông mày điểm trắng nhướn lên, tỏ vẻ lo lắng hỏi:
- Thái tử thế nào rồi?
Thám tử kia vẻ mặt ảm đảm nói:
- Cầu treo ở vách núi bị đứt, Thái tử, Tần tướng quân và mấy thị vệ nữa đều bị rơi xuống vách núi. Tần tướng quân rơi xuống trúng một gốc cây mọc lan ra, chỉ bị gãy chân, mới được người ta kéo lên. Còn thái tử không rõ bị rơi xuống chỗ nào, thị vệ đã xuống dưới đáy vực tìm kiếm....
Vừa nghe tới đây, Đoan Khánh đế bỗng nhiên đập tay vào long án, cả người đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói là... Rơi xuống đáy vực?
Úy hoàng hậu nghe vậy hoa dung thất sắc, tiếng nói bén nhọn kêu lên:
- Còn không mau phái thêm nhân thủ đi tìm!
Toàn bộ người trong trướng đều xôn xao, lòng người bàng hoàng.
Thế nhưng Khương Lê trong lòng biết, lúc này người trong trướng hoang mang nhất hẳn là nàng và Đoan Khánh đế. Kiếp trước Phượng Phi Vũ mặc dù gặp nạn, thế nhưng Tần Chiếu không mất một sợi lông, cũng chẳng bị té ngã gẫy chân gì hết.
Vì sao rõ ràng là trúng tên nên bị thương, giờ lại thành rơi xuống đáy vực?
Khương Lê nhìn Đoan Khánh đế mặt tràn đầy hồ nghi, trong nội tâm chắc chắn một việc: Thứ nhất chính là không phải chỉ có một đạo nhân mã muốn ám sát Phượng Phi Vũ! Đoan Khánh Đế là bị người ta lợi dụng! Thứ hai là chúa công của nàng, sinh tử không rõ!
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần Phượng Phi Vũ c.h.ế.t rồi, nàng tuyệt đối chạy không thoát khỏi sự tàn sát bè phái của Đoan Khánh đế.
Người có thể độc ác ra tay gi.ết c.h.ế.t nhi tử thân sinh, còn có ai mà ông ta không nỡ giết?
Khương Lê đứng thẳng lên, không đợi người phân phó, dẫn Thiển nhi bước nhanh xuống cầu thang, mệnh lệnh mã phu thái tử dắt hai con ngựa tới, cùng kỵ binh tập hợp vào rừng tìm kiếm tung tích thái tử.
Nếu muốn g.i.ế.c Phượng Phi Vũ không chỉ có một đội nhân mã, vậy chỉ có cách mau chóng tìm được Phượng Phi Vũ, mới có thể thoát khỏi bị nguy hiểm.
Nếu thế sự không ổn... thì có thể nhân cơ hội chạy trốn, mau chóng quay lại kinh thành mang theo ca ca rời khỏi thành Lạc An!
Đương nhiên đây cũng là hạ sách. Chỉ cần nàng đào tẩu, thì việc thái tử bị tập kích nàng sẽ không thoát khỏi liên can. Rất có thể bị chụp tội danh, sau đó bị truy nã, lúc đó nàng với huynh trưởng tứ cố vô thân, nửa bước cũng khó đi, chỉ có thể bó tay chịu chết.
Đang giục trước ngựa phi nhanh, đầu óc Khương Lê cũng giống như ngón tay gẩy bàn tình của nàng, nhanh chóng có rất nhiều suy nghĩ chạy qua.
Sau khi sự việc phát sinh, tiếng ồn ào trên đỉnh núi vọng ra, vô số dây thừng được thả xuống, thị vệ cũng xuống đáy vực tìm kiếm, thế nhưng chỉ thẩy được vô số loạn tiễn và ngựa c.h.ế.t dưới đáy vực, nhưng không thấy được thái tử.
Bãi săn ngoại trừ mùa đông là nơi để quý tộc hoàng thất tổ chức đông thú ra, mùa hạ cũng cho phép quý tộc mang theo thân quyến đến đây săn bắn.
Kiếp trước, nàng từng được Tần Chiếu đưa tới đây, khi đó trời mùa hạ, không có băng tuyết như thế này, nàng nhớ kỹ ở phần bên kia cầy gãy, có một dòng sông chảy xiết.
Thị vệ nói, có vài con ngựa rơi xuống bị đập vào vách đá nhô ra, rơi xuống sống tạo thành lỗ lớn, có thể Phượng Phi Vũ cứ như vậy trùng hợp rơi vào trong sông băng?
Nghĩ như vậy, nàng không dám trì hoãn, cũng không dám gọi thị vệ quanh vách núi, mấy người này nhất định sẽ có người của hoàng đế, nếu nàng ở đây huy động người, chẳng khác nào bổ thêm một đao lên người Phượng Phi Vũ.
Nàng chỉ dám dẫn theo Thiển nhi, thúc ngựa đi đường vòng xuống dưới núi, thuận theo dòng sông tìm kiếm tung tích Phượng Phi Vũ.
Nhưng lúc này trời giá rét, dòng sông bị đóng một lớp băng dầy, làm gì thấy bóng dáng ai? Coi như thái tử bơi giỏi, nhưng lớp băng dầy cản trở hắn ngoi lên hít thở, cũng vẫn sẽ bị c.h.ế.t đuối.
Đột nhiên, nàng ngừng lại, nhớ đến phần đuôi con sông, phía dưới sườn núi, ngoặt vào chân núi có một động đá vôi rộng, bên trong còn có suối nước nóng, không bị kết băng...
Phượng Phi Vũ nếu là không chết, có thể bơi lên ở chỗ đó?
Nghĩ đến đây, nàng lại quay ngựa chạy về phía hang động.
Kết quả còn chưa tới đó, nàng đã nghe thấy tiếng đánh nhau.
Sau khi tới nơi, phía trước có mấy t.h.i t.h.ể nằm đó, còn Phượng Phi Vũ toàn thân ướt đẫm, đang bị bốn đại hán che mặt bao vây.
Mắt thấy sau lưng Phượng Phi Vũ có người nâng đao lên, Khương Lê nhanh tay lẹ mắt giơ tiểu cung b.ắ.n thẳng vào cổ họng của người đó.
Bạch Thiển càng không cần nàng phân phó, gầm một tiếng nhảy từ trên ngựa xuống, bay lên đá vào hai người bao vây ở trước mặt Phượng Phi Vũ.
Những người này lúc đầu đến để ám sát, thấy có người tiếp ứng, cho là viện quân tới rồi, nên cũng không dám ở lại nghênh chiến, ngoại trừ một người bị Bạch Thiển đá đầu đập vào tảng đá nhô ra đã chết, hai người còn lại liền quay đầu chạy mất.
Tốc độ vô cùng quỷ dị, nàng nâng cung nhắm b.ắ.n cũng không kịp.
Khương Lê vội hô lên:
- Thiển nhi, không thể để bọn hắn đào thoát, tiết lộ tung tích thái tử!
Thế là Bạch Thiển trở mình bay lên ngựa, đuổi theo hướng mà hai kẻ ám sát vừa chạy trốn.
Khương Lê lúc này mới quay đầu lại nhìn Phượng Phi Vũ, phần eo bị rạch một đường, bên trong m.á.u tươi đang trào ra.
Nàng vội vàng chạy tới, đỡ hắn, thấp giọng nói:
- Thái tử, ta đỡ ngài lên ngựa tìm ngự y chẩn trị.
Thế như nhưng Phượng Phi Vũ lại nhìn chằm chằm vào mắt của nàng bất động.
Khương Lê cúi đầu nhìn mới phát hiện, mũi đao Phượng Phi Vũ chưa từng buông ra đang nhắm thẳng vào bụng nàng...
Xem ra bất thình lình bị hành thích, đã khiến Phượng Phi Vũ bị căng cứng tới cực điểm, bất kì ai tới gần hắn đều không dễ dàng tin tưởng.
Nhưng có lẽ nhận ra thiếu niên này không có sát khí, Phượng Phi Vũ chậm rãi dời mũi đao nói:
- Còn có một đội nhân mã mai phục quanh đây, không thể tùy tiện lộ diện, tạm thời ở đây tránh né.
Nói đến đây, do mất m.á.u quá nhiều hắn rốt cục lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Khương Lê trên người mang đầy thuốc trị thương, cuối cùng cũng có tác dụng.
Nàng dìu Phượng Phi Vũ vào trong hang động, tìm mỗi chỗ bằng phẳng đỡ hắn nằm xuống, sau đó móc bình thuốc ra, giúp hắn cầm m.á.u băng bó vết thương.
May mắn là m.á.u hắn chảy ra có màu đỏ, nên chứng tỏ không bị trúng độc, bôi thuốc lên, rất nhanh đã cầm máu.
Phượng Phi Vũ mới vừa bị ám sát dưới vách núi, nên ẩn núp tới được dây, lại bị người ta bao vây, sớm đã hao hết sức lực.
Hắn trên đường tới đây đã lưu lại ám hiệu, đợi tử sĩ tìm tới chỗ mình.
Xem ra, khi tình huống còn không rõ ràng, hắn không có ý định chủ động lộ diện.
Khương Lê yên lặng dựa theo phân phó của hắn, cởi bỏ ngoại bào ẩm ướt trên người hắn. Sau đó yên lặng dời mắt, tận lực không nhìn cơ n.g.ự.c eo thon gì gì của hắn, sau đó cởi áo bào của mình khoác lên người Phượng Phi Vũ tránh rét.
Bởi vì phải trốn ở đây, nên nàng không thể nhóm lửa sưởi ấm.
Phượng Phi Vũ hắt xì hơi một cái, hướng về phía Khương Lê phất phất tay.
Khương Lê cứng đờ thân thể, lòng nghi ngờ hắn muốn mình giúp hắn cởi sạch quần áo trên người??
Thế nhưng là Phượng Phi Vũ thấy tiểu tư không chịu lại gần, liền giơ tay kéo thiếu niên vào lòng, dùng áo khoác trùm lên hai người nói:
- Tới gần một chút, cũng đỡ lạnh hơn... Không phải nói ngươi đừng dùng huân hương sao? Sao hương vẫn còn?
Nghĩ tới đây, Khương Lê lại liếc về phía phượng liễn, trong lòng cảm thán Phượng Phi Vũ như vậy có chút đáng thương.
Nàng tuy có một phụ vương chẳng ra gì, nhưng rất may mắn là mẫu thân lại thương yêu bọn họ, mình cùng huynh trưởng đều lớn lên trong sự bao bọc của mẫu thân.
Còn Phượng Phi Vũ, là một người mẹ không thương cha không yêu, chẳng trách hắn lúc nào cũng lạnh như băng, một lòng chỉ yêu thích tính kế, mưu quyền giang sơn.
Nghĩ như vậy, nàng ngược lại muốn quan tâm Phượng Phi Vũ hơn một chút, tiến lên nói với hắn:
- Thái tử, ăn khoai lang lạnh bụng, ngài lại đi bộ trong thời tiết rét lạnh, khó tránh khỏi bị nhiễm lạnh. Lúc này đường còn rất xa, cũng sắp tới trưa rồi, hay là nhân lúc xe ngựa chưa quá xóc nảy, ngày ăn chút mỳ nóng ủ ấm bụng đi!
Khương Lê tuy nói là quan tâm, nhưng nàng cũng không thể nói rõ rằng: "Thái tử, ngài ăn sạch đồ ăn vặt ta mang theo, hiện tại trưa rồi tại hạ đói meo, cách cơm trưa còn hẳn một canh giờ, ta không chịu nổi, nếu ngài đi ăn chút đồ lót dạ trước, thì ta cũng được hưởng lộc ăn uống."
Quả nhiên kiểu nói này biểu thị rõ ràng sự quan tâm của phụ tá, Phượng Phi Vũ giờ sửu ăn khoai lang thịt khô cũng tiêu hóa gần hết, nghe nàng nói mỳ nóng, hắn cũng chưa ăn, liền gật đầu đồng ý.
Thực ra mỳ cũng chính là do Bạch Anh làm ra, dùng vải quấn bột nhào sẵn bên trong, khi ăn cũng thuận tiện, chỉ cần cắt thêm một chút mỡ mang theo, bắc nồi cho mỳ và thịt bò vào, cắt nhỏ chút cải trắng, cho thêm gia vị, liền có một bát mỳ nóng hổi, trên xe ngựa cũng có thể làm được, vô cùng tiện lợi.
Bởi vì là ở trên xe ngựa thái tử, lửa than cũng thuận tiện, Khương Lê bắt đầu bắc nồi nấu mỳ.
Nếu nói Bạch Thiển là người nàng cố tình đưa tới bên cạnh mình, thì Bạch Anh chính là dệt hoa trên gấm.
Nghe nói Bạch gia tại cố quốc, có mở quán ăn, Bạch Anh chính là đầu bếp chính, biết làm rất nhiều món ăn ngon.
Món mỳ này, Khương Lê mang về cũng mới ăn có một lần, mỡ bò bên trong còn có thịt ướp, vẫn rất tươi ngon, cho vào nồi canh nóng, mùi thơm bay ra, sau khi mỡ tan hết liền có thể cho mỳ vào.
Phượng Phi Vũ ăn một bát mỳ, hơi trong bốc lên khiến mặt hắn giãn ra, cảm giác rất thoải mái.
Khương Lê phục thị phía sau thái tử, thì ăn liền hai bát, nàng bây giờ còn nhỏ, thân thể đang phát triển, nếu ngày nào không được ăn no, thì nàng sẽ hốt hoảng không thôi.
Nhất thời, trong xe hai người đều yên tĩnh không nói chuyện, chỉ có mùi hương đồ ăn còn lượn lờ trong không gian.
Khương Lê thừa dịp Phượng Phi Vũ vừa ăn no, tâm tình tốt, liền đề cập với hắn rằng mấy ngày nay thân thể mình không khỏe, có lẽ do cơ thể vốn suy nhược, ngồi xe ngựa lâu sẽ đau đầu, nên khẩn cầu thái tử đặc cách cho nàng đi nghỉ ngơi một lát.
Phượng Phi Vũ từ trước đến nay cũng không phải người khắt khe, thấy Khương Lê nói như vậy, tự nhiên là cho hắn đơn độc một chiếc xe ngựa, không cần cùng dùng chung với người khác, có thể thoải mái nghỉ ngơi.
Khi Khương Lê mang theo Thiển nhi lên xe ngựa của mình, Khương Lê thở dài một hơi, liền ngả người xuống đệm bắt đầu ngủ.
Lúc đoàn xe tới bãi săn, mặt trời đã gần lặn.
Dựa theo lệ cũ, trước tiên sẽ cắm trại, thể nghiệm tiên tổ hành quân, sau đó ngày thứ hai mới bắt đầu săn bắn.
Khương Lê cố gắng nhớ lại chuyện kiếp trước thái tử gặp phải, hình như hắn bị trúng tên độc, nên mặc dù bị thương không nặng, nhưng độc tố lưu lại trong cơ thể một thời gian lâu nên khi cứu được hắn thì không thể thanh trừ hết, lưu lại bệnh căn, khiến cơ thể hắn không khỏe mạnh được như trước.
Nếu là trúng tên, hẳn là trong lúc hỗn loạn ở bãi săn ra tay.
Khương Lê chỉ có thể gắng để bản thân mình đứng cách xa thái tử.
Cách xa quá, có khi sơ ý lại bị đẩy ra làm thế mạng, chụp cho tội danh mưu hại thái tử. Nàng dù sao cũng là chất tử dị quốc, lăn lộn trọng một đám quý nhân Đại Tề, có chút chói mắt, hơn nữa trước đó còn lộ ra tài năng xạ nghệ, càng dễ bị người ta đổ oan.
Mặt khác nếu ở quá gần, ai biết được tên thích khách kia khả năng tới đâu? Nhỡ hắn không cẩn thận b.ắ.n chệch một cái, thì mình ở cạnh thái tử chẳng phải sẽ bị thương hay sao? Nhỡ chẳng may vải cuốn n.g.ự.c bị tung ra, thì bí mật cũng không giữ nổi.
Phải biết khống chế khoảng cách, nếu không bản thân cũng bị vạ lây.
Ngày thứ hai, Tào Khê cùng Điền Oánh còn có thêm một đám quý nữ kinh thành cũng tới, Khương Lê cảm giác cơ hội tới rồi.
Lấy cớ mình đêm qua ngủ tại lều vải bị lạnh, cần sưởi ấm xong mới lên ngựa, sau đó tìm chỗ trống trong đám quý nữ tán gẫu.
Tổ tiên của Đại Tề ngày trước chính là người du mục, không câu nệ tiểu tiết, dù định đô ở Lạc An, nhưng nhiều tập tục vẫn không thay đổi, ví như đông thú không phân biệt nam nữ, thanh thiếu niên chưa thành gia lập thất vẫn có thể ngồi quanh đống lửa nói chuyện, tán gẫu thế sự.
Khương Lê mượn cớ yến hội lúc trước, có từng gặp qua Điền Oánh nên bắt chuyện vài câu, rất nhanh đã quen hết đám quý nữ ở đó.
Tiểu Khương công tử cũng có chút tên tuổi, bây giờ lại càng vang dội, đầu tiên ở thư viện khẩu chiến, sau đó là trở thành thiếu phó thái tử, gần đây nhất là ở xạ quán đánh bại sự cuồng ngạo của sứ giả Nam Di.
Một mỹ thiếu niên lại văn võ song toàn như vậy, thử hỏi có thiếu nữ nào đang thì xuân xanh lại không động lòng cớ chứ?
Ngoại trừ Tào Khê và Điền Oánh muốn tránh hiềm nghi, ở trước mặt thái tử trướclộ ra đoan chính, thì những quý nữ khác đều cười nhẹ đưa mắt nhìn về phía tiểu Khương công tử, mỗi người một câu, thận trọng mà không thiếu nhiệt tình đáp lời hắn.
Hắn ở đó khiến rất nhiều thanh niên đứng quanh đều cảm thấy nóng ruột, cảm thấy vị chất tử Ba Quốc này quá mức phong lưu, đang ở địa bàn người khác, mà dám mưu toan cày cả mảnh ruộng tốt.
Phượng Phi Vũ chuẩn bị lên ngựa liền thấy Khương Lê đang đứng giữa một nhóm quý nữ, tinh thần phấn chấn nói cười vui vẻ.
Hắn thấy, vị chất tử Ba quốc này tiếp xúc nhiều cùng nhóm quý nữ cũng là chuyện tốt. Lúc trước trên Lộc Minh đài, nhìn hắn cũng chẳng khác gì mấy cô nương son son phấn phấn đang ngại ngùng không hiểu chuyện, không biết rốt cuộc là hắn thích nam sắc hay nữ sắc nữa.
Nhưng bây giờ xem ra, nếu hắn đã thuận theo trung tâm với mình, thì mình cũng sẽ phải tìm cho hắn một quý nữ Lạc An làm thê tử, như vậy hắn sẽ yên ổn sống ở Đại Tề, vì mình tận trung tận tụy...
Trong lòng nghĩ như vậy, nên vị thái tử điện hạ lại lên cơn chiêu hiền đãi sĩ, không gọi Khương Lê đang nói chuyện bên kia đi, mà chỉ mang theo Tần Chiếu, cùng một đám tùy tùng cưỡi ngựa xuất phát vào bãi săn.
Thấy thái tử mang theo người rời đi, lúc này Khương Lê mới thở phào một cái, chỉ đi theo nhóm quý nữ, và mấy công tử có chút công khanh trên người, từ xa đứng ngắm cảnh, cưỡi ngựa dạo chơi.
Khương Lê lẫn vào trong đám người, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Việc c.h.é.m g.i.ế.c xảy ra tiếp theo, cũng chẳng liên quan gì tới nàng cả, nên nàng thoải mái đi theo nhóm oanh yến giả vờ giả vịt. Lấy cớ gió lạnh khiến mình đau đầu, liền quay lại lều vải ngồi xuống, bình thản uống trà nóng Thiển nhi mang tới.
Bởi vì nhàm chán, cho nên nàng liền nhàn rỗi đi nghiên cứu vẻ mặt của những người khác.
Địa vị cao nhất đế hậu thì chẳng có gì để nói, hai bên là hai quang cảnh trái ngược nhau.
Bên cạnh hoàng đế là phi tần tùy giá, thế nhưng khóe mắt họ đều lộ nếp nhăn, cũng đã già, nhưng ngược lại hoàng hậu thì trái ngược, càng ngày càng rực rỡ động lòng người.
Hoàng đế tóc mai bạc trắng, lưng khom xuống, nhìn Úy hoàng hậu hòa quang chói lóa, ngược lại trong đầu có thể tưởng tượng ra một đoạn yêu ghét tình thù trong lãnh cung.
Nhưng lão hoàng đế cũng vậy, thừa dịp nhi tử không có mặt, cũng đưa mắt nhìn đám quý nữ xinh đẹp trẻ trung bên dưới đài. Kiếp trước hai năm cuối, ông ta nạp liền ba vị thiếu nữ kiều diễm động lòng vào cung..
Khương Lê nhìn thật lâu, sau đó chậm rãi thu hồi ánh mắt, chẳng biết tại sao, trong lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh. Ngay vừa rồi, nàng đột nhiên hiểu ra một chút chuyện.
Kiếp trước, sau khi Phượng Phi Vũ ở đông thú bị tập kích rồi bệnh nặng, Hoàng đế Đại Tề không kịp chờ đợi đã đưa mũi giáo về phía Nam Cương, phát động chiến tranh với Nam Cương, thế nhưng cuộc chiến kéo dài, tiêu hao tử trận đều là những tướng sĩ võ tướng có thực lực đi theo ủng hộ thái tử.
Sau đó thái tử vừa hồi phục sức khỏe, lập tức kết thúc chiến sự, mặc dù thực lực vẫn không bị lay chuyển, thế nhưng lại không thể hoàn toàn áp chế được hoàng quyền...
Kiếp trước nàng chưa từng nghĩ xem người chủ mưu ám sát thái tử là ai, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoàng đế thẳng tắp nhìn về phương xa, thi thoảng đồng tử có chút co lại, nàng còn mơ hồ cảm nhận được một cỗ sát khí không che giấu được lượn lờ xung quanh ông ta.
Ánh mắt ông ta như một con thú hoang, khát vọng cắt đứt cổ họng của kẻ dám kiêu chiến quyền uy của mình.
Đứng trước quyền lực và khát vọng, cái gọi là tình phụ tử trở nên yếu đuối không chịu nổi một kích.
Phượng Phi Vũ tâm ngoan thủ lạt, xem ra là thừa kế của phụ hoàng hắn. Thế nhưng suy cho cùng hắn vẫn còn trẻ tuổi, tâm chưa đủ ngoan độc đến cùng, để cho Đoan Khánh đế có cơ hội phản kích....
Chẳng biết tại sao, người vốn một mực thờ ơ đối với sinh tử của Phượng Phi Vũ như nàng, đột nhiên có chút cảm giác đồng cảm.
Hắn cũng giống như nàng, không có phụ thân che chở, mà không có lẽ hắn còn thảm hơn, bởi vì cha ruột còn muốn giế.t c.h.ế.t hắn...
Đúng lúc này, phía xa có một đội kỵ binh lao đến, sau khi họ xuống ngựa hành lễ với vạn tuế, nàng mới biết tình hình bãi săn phía trước như thế nào.
Nàng ẩn người vào trong góc, nhìn thấy Đoan Khánh đế đang nghe những lính gác này báo cáo tình hình, khi đó ánh mắt ông ta lóe lên sự thất vọng không dễ dàng thấy được, nàng càng thêm chắc chắn ý nghĩ trong lòng mình.
Người đứng sau màn ám sát Phượng Phi Vũ, chính là Đoan Khánh đế!
Nàng hít sâu một hơi, đột nhiên có chút lo lắng không biết sau chuyện này sẽ có chuyện gì xảy ra, đi chệch với quỹ đạo kiếp trước?
Nếu Phượng Phi Vũ không phải chỉ bị thương, mà không cẩn thận bị giế.t chết... Phe Thái tử tan đàn xẻ nghé, ác khí mà Đoan Khánh đế phải áp chế nhiều năm, chẳng phải khi phát tiết kẻ chịu tội chính là đám người kết bè với thái tử là nàng sao?
Nàng là phụ tá tân sủng của thái tử, chính là kẻ đứng mũi chịu sào.
Khương Lê càng nghĩ, càng thấy không rét mà run, phảng phất như mở ra cánh cửa băng sơn tuyết địa, khiến nàng cảm giác như bước vào một vực sâu lạnh giá!
Sau khi đoàn kỵ binh thứ hai quay lại báo tin tức, Khương Lê cũng giống như Đoan Khánh đế, trái tim như treo lên không trung đợi tin tức kỵ binh mang về.
Kỵ binh tới lui mấy lần, báo cáo số lượng thú săn b.ắ.n được, lông mày của Đoan Khánh đế nhíu lại thành hình chữ xuyên rồi.
Ngay lúc tiếng chiêng thông báo cuộc đi săn kết thúc gọi mọi người quay lại, thì phương xa trong gió tuyết lại có tiếng vó ngựa truyền tới.
Khác mấy lần trước, lần này đội kỵ binh toán loạn, một người cưỡi ngựa vọt lên trước, ngựa chưa kịpdừng lại đã tung người quỳ xuống, bò tới trước doanh trướng Đoan Khánh Đế:
- Khởi... Khởi bẩm vạn tuế, thái tử điện... Điện hạ gặp nạn!
Trái tim Khương Lê căng lên, nhưng bả vai Đoan Khánh đế lại có chút buông lỏng, sau đó lông mày điểm trắng nhướn lên, tỏ vẻ lo lắng hỏi:
- Thái tử thế nào rồi?
Thám tử kia vẻ mặt ảm đảm nói:
- Cầu treo ở vách núi bị đứt, Thái tử, Tần tướng quân và mấy thị vệ nữa đều bị rơi xuống vách núi. Tần tướng quân rơi xuống trúng một gốc cây mọc lan ra, chỉ bị gãy chân, mới được người ta kéo lên. Còn thái tử không rõ bị rơi xuống chỗ nào, thị vệ đã xuống dưới đáy vực tìm kiếm....
Vừa nghe tới đây, Đoan Khánh đế bỗng nhiên đập tay vào long án, cả người đứng phắt dậy, lớn tiếng hỏi:
- Ngươi nói là... Rơi xuống đáy vực?
Úy hoàng hậu nghe vậy hoa dung thất sắc, tiếng nói bén nhọn kêu lên:
- Còn không mau phái thêm nhân thủ đi tìm!
Toàn bộ người trong trướng đều xôn xao, lòng người bàng hoàng.
Thế nhưng Khương Lê trong lòng biết, lúc này người trong trướng hoang mang nhất hẳn là nàng và Đoan Khánh đế. Kiếp trước Phượng Phi Vũ mặc dù gặp nạn, thế nhưng Tần Chiếu không mất một sợi lông, cũng chẳng bị té ngã gẫy chân gì hết.
Vì sao rõ ràng là trúng tên nên bị thương, giờ lại thành rơi xuống đáy vực?
Khương Lê nhìn Đoan Khánh đế mặt tràn đầy hồ nghi, trong nội tâm chắc chắn một việc: Thứ nhất chính là không phải chỉ có một đạo nhân mã muốn ám sát Phượng Phi Vũ! Đoan Khánh Đế là bị người ta lợi dụng! Thứ hai là chúa công của nàng, sinh tử không rõ!
Nhưng mặc kệ thế nào, chỉ cần Phượng Phi Vũ c.h.ế.t rồi, nàng tuyệt đối chạy không thoát khỏi sự tàn sát bè phái của Đoan Khánh đế.
Người có thể độc ác ra tay gi.ết c.h.ế.t nhi tử thân sinh, còn có ai mà ông ta không nỡ giết?
Khương Lê đứng thẳng lên, không đợi người phân phó, dẫn Thiển nhi bước nhanh xuống cầu thang, mệnh lệnh mã phu thái tử dắt hai con ngựa tới, cùng kỵ binh tập hợp vào rừng tìm kiếm tung tích thái tử.
Nếu muốn g.i.ế.c Phượng Phi Vũ không chỉ có một đội nhân mã, vậy chỉ có cách mau chóng tìm được Phượng Phi Vũ, mới có thể thoát khỏi bị nguy hiểm.
Nếu thế sự không ổn... thì có thể nhân cơ hội chạy trốn, mau chóng quay lại kinh thành mang theo ca ca rời khỏi thành Lạc An!
Đương nhiên đây cũng là hạ sách. Chỉ cần nàng đào tẩu, thì việc thái tử bị tập kích nàng sẽ không thoát khỏi liên can. Rất có thể bị chụp tội danh, sau đó bị truy nã, lúc đó nàng với huynh trưởng tứ cố vô thân, nửa bước cũng khó đi, chỉ có thể bó tay chịu chết.
Đang giục trước ngựa phi nhanh, đầu óc Khương Lê cũng giống như ngón tay gẩy bàn tình của nàng, nhanh chóng có rất nhiều suy nghĩ chạy qua.
Sau khi sự việc phát sinh, tiếng ồn ào trên đỉnh núi vọng ra, vô số dây thừng được thả xuống, thị vệ cũng xuống đáy vực tìm kiếm, thế nhưng chỉ thẩy được vô số loạn tiễn và ngựa c.h.ế.t dưới đáy vực, nhưng không thấy được thái tử.
Bãi săn ngoại trừ mùa đông là nơi để quý tộc hoàng thất tổ chức đông thú ra, mùa hạ cũng cho phép quý tộc mang theo thân quyến đến đây săn bắn.
Kiếp trước, nàng từng được Tần Chiếu đưa tới đây, khi đó trời mùa hạ, không có băng tuyết như thế này, nàng nhớ kỹ ở phần bên kia cầy gãy, có một dòng sông chảy xiết.
Thị vệ nói, có vài con ngựa rơi xuống bị đập vào vách đá nhô ra, rơi xuống sống tạo thành lỗ lớn, có thể Phượng Phi Vũ cứ như vậy trùng hợp rơi vào trong sông băng?
Nghĩ như vậy, nàng không dám trì hoãn, cũng không dám gọi thị vệ quanh vách núi, mấy người này nhất định sẽ có người của hoàng đế, nếu nàng ở đây huy động người, chẳng khác nào bổ thêm một đao lên người Phượng Phi Vũ.
Nàng chỉ dám dẫn theo Thiển nhi, thúc ngựa đi đường vòng xuống dưới núi, thuận theo dòng sông tìm kiếm tung tích Phượng Phi Vũ.
Nhưng lúc này trời giá rét, dòng sông bị đóng một lớp băng dầy, làm gì thấy bóng dáng ai? Coi như thái tử bơi giỏi, nhưng lớp băng dầy cản trở hắn ngoi lên hít thở, cũng vẫn sẽ bị c.h.ế.t đuối.
Đột nhiên, nàng ngừng lại, nhớ đến phần đuôi con sông, phía dưới sườn núi, ngoặt vào chân núi có một động đá vôi rộng, bên trong còn có suối nước nóng, không bị kết băng...
Phượng Phi Vũ nếu là không chết, có thể bơi lên ở chỗ đó?
Nghĩ đến đây, nàng lại quay ngựa chạy về phía hang động.
Kết quả còn chưa tới đó, nàng đã nghe thấy tiếng đánh nhau.
Sau khi tới nơi, phía trước có mấy t.h.i t.h.ể nằm đó, còn Phượng Phi Vũ toàn thân ướt đẫm, đang bị bốn đại hán che mặt bao vây.
Mắt thấy sau lưng Phượng Phi Vũ có người nâng đao lên, Khương Lê nhanh tay lẹ mắt giơ tiểu cung b.ắ.n thẳng vào cổ họng của người đó.
Bạch Thiển càng không cần nàng phân phó, gầm một tiếng nhảy từ trên ngựa xuống, bay lên đá vào hai người bao vây ở trước mặt Phượng Phi Vũ.
Những người này lúc đầu đến để ám sát, thấy có người tiếp ứng, cho là viện quân tới rồi, nên cũng không dám ở lại nghênh chiến, ngoại trừ một người bị Bạch Thiển đá đầu đập vào tảng đá nhô ra đã chết, hai người còn lại liền quay đầu chạy mất.
Tốc độ vô cùng quỷ dị, nàng nâng cung nhắm b.ắ.n cũng không kịp.
Khương Lê vội hô lên:
- Thiển nhi, không thể để bọn hắn đào thoát, tiết lộ tung tích thái tử!
Thế là Bạch Thiển trở mình bay lên ngựa, đuổi theo hướng mà hai kẻ ám sát vừa chạy trốn.
Khương Lê lúc này mới quay đầu lại nhìn Phượng Phi Vũ, phần eo bị rạch một đường, bên trong m.á.u tươi đang trào ra.
Nàng vội vàng chạy tới, đỡ hắn, thấp giọng nói:
- Thái tử, ta đỡ ngài lên ngựa tìm ngự y chẩn trị.
Thế như nhưng Phượng Phi Vũ lại nhìn chằm chằm vào mắt của nàng bất động.
Khương Lê cúi đầu nhìn mới phát hiện, mũi đao Phượng Phi Vũ chưa từng buông ra đang nhắm thẳng vào bụng nàng...
Xem ra bất thình lình bị hành thích, đã khiến Phượng Phi Vũ bị căng cứng tới cực điểm, bất kì ai tới gần hắn đều không dễ dàng tin tưởng.
Nhưng có lẽ nhận ra thiếu niên này không có sát khí, Phượng Phi Vũ chậm rãi dời mũi đao nói:
- Còn có một đội nhân mã mai phục quanh đây, không thể tùy tiện lộ diện, tạm thời ở đây tránh né.
Nói đến đây, do mất m.á.u quá nhiều hắn rốt cục lảo đảo rồi ngã xuống đất.
Khương Lê trên người mang đầy thuốc trị thương, cuối cùng cũng có tác dụng.
Nàng dìu Phượng Phi Vũ vào trong hang động, tìm mỗi chỗ bằng phẳng đỡ hắn nằm xuống, sau đó móc bình thuốc ra, giúp hắn cầm m.á.u băng bó vết thương.
May mắn là m.á.u hắn chảy ra có màu đỏ, nên chứng tỏ không bị trúng độc, bôi thuốc lên, rất nhanh đã cầm máu.
Phượng Phi Vũ mới vừa bị ám sát dưới vách núi, nên ẩn núp tới được dây, lại bị người ta bao vây, sớm đã hao hết sức lực.
Hắn trên đường tới đây đã lưu lại ám hiệu, đợi tử sĩ tìm tới chỗ mình.
Xem ra, khi tình huống còn không rõ ràng, hắn không có ý định chủ động lộ diện.
Khương Lê yên lặng dựa theo phân phó của hắn, cởi bỏ ngoại bào ẩm ướt trên người hắn. Sau đó yên lặng dời mắt, tận lực không nhìn cơ n.g.ự.c eo thon gì gì của hắn, sau đó cởi áo bào của mình khoác lên người Phượng Phi Vũ tránh rét.
Bởi vì phải trốn ở đây, nên nàng không thể nhóm lửa sưởi ấm.
Phượng Phi Vũ hắt xì hơi một cái, hướng về phía Khương Lê phất phất tay.
Khương Lê cứng đờ thân thể, lòng nghi ngờ hắn muốn mình giúp hắn cởi sạch quần áo trên người??
Thế nhưng là Phượng Phi Vũ thấy tiểu tư không chịu lại gần, liền giơ tay kéo thiếu niên vào lòng, dùng áo khoác trùm lên hai người nói:
- Tới gần một chút, cũng đỡ lạnh hơn... Không phải nói ngươi đừng dùng huân hương sao? Sao hương vẫn còn?