Sinh Sinh Tương Hi

Chương 21



"Vậy chẳng lẽ cô trốn đi đâu được sao?"


"......" Thiệu Hi nói không ra lời, anh ở đây thì cô có thể trốn đi đâu được chứ?


Cuối cùng sau khi nghe được lời Phó Đình Sinh hứa sẽ đưa cô về xong, Thiệu Hi mới cam tâm tình nguyện để anh rời đi, cô cũng không phải người như vậy, chỉ là hiếm khi bị thương nên không thể bỏ phí cơ hội được thôi.


Nhân viên y tế giúp cô xử lý vết thương đã xem hết cả quá trình, không khỏi hiểu nhầm quan hệ của hai người, "Bạn trai sao?"


Thiệu Hi cười cười, hơi nhướng mày, mang theo mấy phần tự tin, "Bạn trai tương lai."


Nói xong cô tập trung nhìn vào bóng dáng cao lớn đang rời đi của anh, vào lúc này, Thiệu Hi đột nhiên phản ứng lại, vừa rồi anh cố tình nói những điều bình thường anh không nói, thật ra là muốn giúp cô bớt khẩn trương hơn thôi.


Trong thời gian ngắn như vậy, cô đã chuẩn bị hết tất cả, nhưng cho dù là cô, ở dưới tình huống này đương nhiên vẫn sẽ sợ hãi, cô phải đối mặt với một tên tội phạm giết người hung tàn chưa bị khống chế, một khi hắn bị bại lộ, việc cô và Đào Hiểu Mẫn phải chết hẳn là điều không thể nghi ngờ gì hơn.


Từ đầu đến cuối, mục tiêu của Tưởng Chiêu Huy đều là cô.


Mà Đào Hiểu Mẫn, từ khi cô tìm tới cửa nhà cô ấy, cô ấy đã bị liên luỵ một cách vô tội vạ.


Chính lúc nghĩ như vậy, Đào Hiểu Mẫn cũng tới đây, ngồi xuống bên cạnh cô, "Thiệu tiểu thư, tay cô có bị thương nặng lắm không?"


"Không có việc gì, cô thì sao?"


Cô ấy cũng lắc đầu, đôi mắt vẫn hồng, "Chỉ xước xát một chút thôi, cái kia......"


Câu nói kế tiếp không có tiếng gì phát ra, Thiệu Hi ghé mắt, thấy cô ấy muốn nói lại thôi, "Làm sao vậy?"


"Cái đó, ảnh chụp kia, thật sự muốn gạt đội trưởng Phó sao?"


"Ừm." Thiệu Hi hạ khóe miệng, giọng điệu nhẹ nhàng, "Ảnh đó có gì hay mà nhắc tới đâu?"


Ảnh chụp đó là thật sao? Nhưng lời này Đào Hiểu Mẫn vẫn không hỏi ra, hiện giờ ở trong lòng cô, lời Thiệu Hi nói cũng không khác thánh chỉ là bao, cô không cho nói thì cô ấy liền không nói.


"Được, tôi sẽ không nói."


"Đào tiểu thư."


"Dạ?"


"Thật ra......"


"Thiệu tiểu thư!" Lúc này Trần Nguyên có việc bị trì hoãn mới chạy tới, liếc mắt một cái nhìn thấy Thiệu Hi liền vọt tới đây, phát hiện trên tay cô bị thương, cậu ấy khẩn trương không thôi, "Cô, tay, tay, tay cô có bị nặng lắm không? Vết thương có nghiêm trọng không?"


Thiệu Hi lắc đầu, lời đã tới bên miệng cũng chỉ có thể nuốt xuống.


Lúc sau, Trần Nguyên kiên trì muốn ở bên cạnh các cô, Thiệu Hi cũng không có cơ hội nói ra.


Nhưng sau đó cô ý thức được, không phải không có cơ hội nói, mà là cô không có dũng khí.


Trước khi ăn cơm tối, rốt cuộc Thiệu Hi cũng đã được gặp lại Phó Đình Sinh mới xử lý xong công việc, mà Đào Hiểu Mẫn đã về trước rồi.


Lên xe xong, Phó Đình Sinh liền cảm nhận được bên cạnh có một tầm mắt rất cố chấp, xe lái được một đoạn đường, thật sự anh không thể làm ngơ được nữa, "Làm sao vậy?"


"Phó Đình Sinh, thật ra anh đã biết từ lâu rồi đúng không." Giọng nói của Thiệu Hi có chút khác bình thường, cảm xúc hơi thấp.


"Cái gì?" Đồng thời lúc mở miệng, anh cũng đã hiểu cô đang nói cái gì.


"Ngày đó, người vào nhà của Đào Hiểu Mẫn không phải Tưởng Chiêu Huy, mà là tôi."


Thiệu Hi hiểu rõ chắc chắn cô ấy sẽ không chịu phối hợp, cho nên nhân lúc Đào Hiểu Mẫn ra ngoài, cô đã vào trong nhà cô ấy để lại mẩu thuốc lá, ngụy trang là do Tưởng Chiêu Huy để lại, dưới tình huống như vậy, cô đã ép Đào Hiểu Mẫn không còn lựa chọn nào khác.


Thật ra cũng có biện pháp khác, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn cách trực tiếp nhất này.


Phó Đình Sinh không phủ nhận, điều này không khó để phát hiện ra, sau khi xem xét và theo dõi xong anh liền ý thức được.


"Vì sao lại không nói cho cô ấy?" Thiệu Hi cảm thấy có chút nghi hoặc, dựa theo tính cách của Phó Đình Sinh, cô vốn tưởng rằng nếu anh phát hiện ra thì sẽ nói cho Đào Hiểu Mẫn ngay, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa nói.


Đối với chuyện này, ý nghĩ của Phó Đình Sinh rất đơn giản, "Tôi cảm thấy không nên quyết định thay cô."


Câu trả lời này rất ấm lòng, chỉ là...... Cô thở dài, "Thật ra, tôi hy vọng anh có thể vạch trần tôi."


Phó Đình Sinh mím môi, nhàn nhạt nói: "Tôi biết."


Bằng không thì cô cũng sẽ không nguỵ trang gì, cũng sẽ không cố ý để bao thuốc đó ở trong xe, từ đầu đến cuối cô cũng không muốn gạt ai.


"Sao anh lại biết hết rồi?" Thiệu Hi nỉ non, trong giọng nói thậm chí mang theo chút ủy khuất.


Khi vừa mới bắt đầu tiếp xúc, Thiệu Hi mang lại cho người khác cảm giác khó có thể nắm lấy, nhưng dần dần anh cảm thấy, thật ra tâm tư của cô cũng không phức tạp đến thế.


"Thiệu Hi, lúc ấy, vì sao cô lại muốn duỗi tay chắn cửa?"


Dường như cô buột miệng thốt ra luôn: "Khổ nhục kế."


Dừng đèn đỏ ở giao lộ, Phó Đình Sinh nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn cô, "Là như thế sao?"


Cô ngẩn ra, "Đúng vậy." Nhưng lúc này đây rõ ràng giọng điệu của cô đã không được kiên định như trước nữa.


"Thật vậy sao?"


Giọng nói giàu sự mê hoặc khiến Thiệu Hi nhìn qua theo bản năng, tầm mắt chạm nhau, giờ phút này ánh mắt của anh lại khiến cô có cảm giác không có chỗ nào để che giấu.


"......" Tâm tư hoàn toàn bị nhìn thấu, cô quay đầu tránh tầm mắt của anh, cúi đầu nhỏ giọng nói thầm: "Thì cũng không hẳn là thế đúng không."


"Nhưng dù vậy cũng chẳng thể thay đổi được gì." Những lời này cô nói với anh, cũng như tự nói với chính mình. "Lợi dụng người khác để đạt được mục đích của mình, chuyện tôi đã làm chính là chuyện đê tiện như vậy."


"Nếu thật sự là như vậy, tôi cũng sẽ không nói thêm gì, chỉ là......" Anh dừng một chút, giọng nói trầm thấp, "Tôi không cảm thấy sự tin tưởng của Đào Hiểu Mẫn đối với cô chỉ đơn giản như vậy." Tín tưởng là sự tích góp, cũng không phải chỉ cần một lần là được.


Không thể không nói, sự tự trách trong lòng Thiệu Hi đã giảm bớt đi một chút, "Phó Đình Sinh, anh đang biện giải giúp tôi sao?"


"Tôi chỉ đang nói sự thật thôi." Phó Đình Sinh quay đầu, sắc mặt không thay đổi mà trả lời, đôi mắt vẫn hơi mất tự nhiên một chút.


Chỉ là, trước khi gặp được cô, anh tuyệt đối sẽ không nói mấy lời như thế này.


***


Phó Đình Sinh đưa Thiệu Hi về nhà, "Cứ nói chuyện với cô ấy cho tốt đi."


Anh không dừng lại lâu mà lái xe chạy về cục ngay, chỉ cần vẫn còn thi thể của người bị hại chưa tìm được thì vụ án này vẫn chưa kết thúc.


Khi Thiệu Hi vào cửa, Đào Hiểu Mẫn đang ở nhà, Tưởng Chiêu Huy đã bị bắt, tảng đá đè nặng ở trong lòng cô ấy đã không còn nữa, tâm tình của cô ấy cũng tốt lên không ít.


"Thiệu tiểu thư, cô đã về rồi sao."


"Ừ, tôi có lời muốn nói với cô."


"Có một chuyện tôi đã nói dối cô." Thiệu Hi ngồi ở trên sofa, đối diện với cô ấy, lôi sự thật đã giấu bấy lâu ra ánh sáng rồi kể cho cô ấy nghe.


Sau khi nghe xong, Đào Hiểu Mẫn ngơ ngẩn, đúng thật cô ấy không nghĩ tới chuyện lại là như thế.


Qua không biết bao lâu, cô ấy mới chậm rãi nói, "Thật ra, cô cũng có thể không nói cho tôi."


"Cô có quyền được biết chân tướng." Thiệu Hi vẫn luôn cho rằng, có đôi khi giấu diếm cũng chính là một sự đê tiện, tự mình trốn tránh, cô không muốn cuối cùng mình cũng thành người như vậy, "Thật xin lỗi."


Cô mới vừa nói xong, liền thấy mắt hốc mắt Đào Hiểu Mẫn từ từ chảy nước mắt, Thiệu Hi lập tức không biết nên làm sao, "Cô, đừng khóc......" Cô thật sự không biết cách an ủi người khác.


"Tôi không khóc bởi vì chuyện này." Đào Hiểu Mẫn hít hít mũi, trong giọng nói mang theo sưu nức nở, "Mà là, không chỉ nói dối mỗi chuyện này đúng không?"


"Cái gì?" Lần này đến phiên Thiệu Hi ngây ngẩn cả người.


"Tôi cảm nhận được."


Giọng của Đào Hiểu Mẫn trở nên kiên định lạ thường, "Bức ảnh kia là thật, đúng không?"