Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 23-2



Nói thật thì, tiền mà Hoàng gia cho y y một chút cũng không dám động, tất cả đều là vì tương lai sẽ đưa cho Lăng Phong làm bất động sản, để giảm bớt xác suất bị ghi hận.

Nhưng trên người không có tiền luôn làm y cảm thấy không an toàn.

Đại hoàng tử có tiếng mà không có miếng nghèo đến không một xu dính túi, ân....

Nhưng y vạn lần không ngờ, hôm nay Tiêu- động kinh-Mục luôn tra tấn y một buổi tối nọ vậy mà lại lần nữa phát bệnh, chủ động chỉ đích danh y đi phục vụ hắn, thành thành thật thật nhận nghiệp vụ bồi nói chuyện.

Đây, đây là giao dịch tiền tài đáng xấu hổ.

Hừ, tiếp thì tiếp, dù sao cũng có tiền.

Nhưng rốt cuộc y đã quá mệt mỏi, chỉ có thể vô lực ngã xuống giường, bởi vì vận động quá độ mà tứ chi co rút phát đau, bụng cũng giống như bị người ta đạp mấy cái, muốn cuộn người cũng khó, thanh âm cũng bất giác hiện ra sự mỏi mệt, so với dĩ vãng càng thêm khàn khàn.

Nghe được thanh âm như vậy, Tiêu Mục nhíu nhíu mày, thấp giọng hỏi y: "Cậu sao vậy?"

Sở Diễn ho nhẹ hai tiếng, có chút khổ sở nói: "Không sao, chỉ là nhận nhiều đơn quá thôi."

Chỉ là Tiêu Mục không quá tin tưởng lý do thoái thác này.

Bởi vì giọng nói không có vấn đề quá lớn, tình huống này giống như tiêu hao thể lực quá mức.

Hắn đột nhiên nhớ tới chủ tiệm có nói qua người này khi online tiếp vô số đơn hàng, sau khi offline còn có vô số người nhớ thương.

Trong lòng chợt nghĩ đến một loại khả năng khó có thể mở miệng, khe rãnh giữa mày càng ngày càng sâu, trầm giọng chất vấn: "Cậu nói thật, cậu gần đây làm công việc gì."

"?"

Đây... Vấn đề này nghe không quá đơn giản, cảm giác có một cái hố to bằng trời đang đợi y nhảy vào, nhưng thật đáng tiếc, Sở Diễn nghe không hiểu.

"Không.... Không làm gì cả."

Chất giọng của người đối diện có điểm giận dữ: "Cậu có biết mình đang làm cái gì hay không?"

Sở Diễn hoàn toàn không hiểu vị nhân sĩ họ Tiêu này đang nói cái gì, y chỉ có thể dùng góc độ hợp lý cùng góc độ khoa học biện chứng cho hành vi của mình: "Tôi, tôi làm cái gì, tôi một không trộm hai không cướp, tôi kiếm tiền bằng bản lĩnh, anh tình tôi nguyện, công việc của tôi tuy rằng không có kỹ thuật gì, nhưng có thể làm các khách nhân vui sướng, tôi...."

Nghe y biện giải như thế, chất giọng nguyên bản của Tiêu Mục vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn "Cậu một hai phải chà đạp bản thân như thế sao?"

Sao lại có thể ông nói gà bà nói vịt đến mức này chứ=)))

A? Chà đạp ai? Chà đạp như thế nào? Vì sao mỗi chữ y đều biết nhưng khi ghép lại lại không hiểu gì cả!

Khi tâm trí Sở Diễn còn đang hỗn độn trong gió, Tiêu Mục nghẹn ra một câu cuối: "Cậu, có phải rất thích tiền hay không?"

Sở Diễn theo bản năng trả lời: "A? Cũng, cũng thích?"

Đối phương dứt khoát cúp máy, để lại một mình Sở Diễn nằm liệt trên giường phát ngốc.

Y thử nâng cánh tay của mình lên, loại cảm giác đau nhức này bức bách y phải bỏ tay xuống, tiếp tục nằm liệt.

Đêm đã khuya, Sở Diễn cảm thấy mình giống như một lão nhân goá bụa.

Mà bên kia, Tiêu Mục cũng không dễ chịu gì cho cam.

Hắn nhéo thiết bị, trong lòng không khống chế được liên tưởng đến rất nhiều thứ.

"Anh tình tôi nguyện", "Có thể làm các khách nhân vui sướng".

Càng nghĩ sâu, sắc mặt của hắn càng âm trầm, càng không thể khống chế.

***

Hôm sau, Sở-lão nhân tê liệt-Diễn mới miễn cưỡng khôi phục một chút, nhưng tàn lưu đau nhức khắp người vẫn như cũ thập phần rõ ràng, khiến y không thể làm động tác lớn—— cụ thể chính là y có nhiệm vụ phải phóng người qua thanh lan can trên cao, nó ghê gớm, hung hăng khiến Sở Diễn vướng một chân, làm y ngã trên mặt đất mặt mày xám tro, tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Truyện chỉ được đăng ở Wp @qinyi09040, ở wed khác đều là ăn cắp

Cái trán cùng chóp mũi của Sở Diễn đều bị rách da, ẩn ẩn đau, trong lòng là bi ai vô hạn, tự hỏi, đời này của y là tới để chuộc tội sao?

Nhưng y rất nhanh ý thức được, đây cũng không phải là chung kết của một ngày cực khổ.

Bởi vì hôm nay Tiêu Mục thoạt nhìn so với ngày hôm qua càng khó ở hơn!

Đây là sơ xuất của Sở Diễn, là y đã không rót canh gà tâm hồn hằng ngày đến dạ dày, y quyết định về sau phải trân trọng nghề cũ, phải rót cho hết.

Tóm lại, không biết Tiêu Mục bị ai làm thương tâm, hắn thương tâm cũng không có gì, nhưng vấn đề là một khi hắn thương tâm liền sẽ tóm Sở Diễn đi tận sức lăn lộn, nhưng cho dù có khỏe thế nào cũng chỉ là phàm thai, ai có thể chịu được dày vò như vậy.

Một khi kết thúc huấn luyện Sở Diễn sẽ không biết xấu hổ ngã vào lồ ng ngực Lăng Phong, cơ hồ đã trở thành một thói quen —— Sở Diễn còn bắt đầu đi bộ cũng không xong, lung lay, Lăng Phong sẽ đi tới phía sau y, mở rộng cái ôm ấm áp.

Cái danh tiểu thiên sứ rốt cuộc cũng không phải nói chơi.

Cùng lúc đó, tên bi3n thái quấy rầy y qua thiết bị chưa bao giờ đừng lại.

Thời điểm ăn cơm y cũng có thể nhận được: [ bảo bối, hôm nay ăn gì? ]

Có thời điểm lại nhận được: [ thân ái, bộ dáng đi bộ của em cũng thực mê người. ]

Mỗi lần thu được loại tin nhắn dầu mỡ tràn đầy như này, đều sẽ suy nhược tinh thần một trận.

Thế giới này vì sao không có app phản ánh?

Thể xác và tinh thần đều mệt mỏi y bất lực ghé trên bàn phát ngốc, ngốc một lúc liền ngủ mất, mấy ngày nay lăn qua lộn lại, quầng thâm dưới mắt Sở Diễn ngày càng rõ ràng, tóc cũng giống như xơ xác hơn, mềm oặt rũ  trên mặt, dung nhan khi ngủ nhìn thực ngoan, lại thực đáng thương.

Lúc này, một thân ảnh xuất hiện ở cửa.

Hắn nhẹ nhàng đi tới, đem áo khoác của mình ôn nhu khoác lên người Sở Diễn, sau đó chậm rãi cúi xuống, chuyên chú mà mê luyến nhìn chăm chú vào Sở Diễn đang ngủ say.

Thoạt nhìn y ngủ cũng không an ổn, chau mày, đầu ngón tay run run, giống như bị thứ gì đó dây dưa.

Trên trán y còn lưu lại một vết trầy da nho nhỏ, miệng vết thương này xuất hiện trên làn da trắng như ngọc của y, cực kỳ dễ thấy.

Lăng Phong không tự giác muốn duỗi tay chạm vào.

Nhưng hắn còn chưa kịp vươn tay, Sở Diễn giống như bị chấn kinh mà ngẩng đầu lên, ánh mắt mê mang, ướt dầm dề, như động vật nhỏ vừa mới tỉnh lại.

Đáng tiếc, chưa kịp chạm vào.

Ánh mắt Lăng Phong ảm đi một chút, nhưng rất nhanh đã che lại, ôn nhu hỏi Sở Diễn làm sao vậy, có phải gặp ác mộng hay không.

Sở Diễn hoảng hốt nhìn hắn, giống như từ trên người Lăng Phong thấy được dòng chữ [ chỉ số thông minh cao ], [ đáng tin cậy ], [ ôn nhu thận trọng ], [ chúa cứu thế ] đang phát sáng.

Y thật sự sắp không chịu nổi nữa, không biết phải làm sao.

Sở Diễn mắc bệnh chạy chữa loạn khắp nơi muốn nói cho Lăng Phong biết việc mấy ngày nay bản thân bị quấy rối.

Nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành:

"Tôi... Tôi có một người bạn."

Lăng Phong: "?"