Sau Khi Trọng Sinh Gả Cho Chiến Thần Vương Gia

Chương 45



"Trò hay" này kéo dài từ sáng sớm đến tận đêm khuya.

Chỉ trong một ngày, toàn kinh thành đều biết An Vương Sở Khâm là kẻ sát nhân, xương trắng chất thành đống trong An Vương phủ, An Vương và thủ hạ sợ chết nên bỏ trốn.

Thị vệ của Lệ Vương phủ đem một đám người Sở Khâm hôn mê ra khỏi thành, kỳ thực cách đó không xa, ngay bên ngoài mật đạo ở tiểu viện, nơi mấy tên thổ phỉ bỏ mình.

Sau khi Sở Khâm tỉnh lại, trong lòng chỉ có tức giận, muốn lập tức dẫn người đến phủ tướng quân giết chết Lâm Hành Chi, dám tính kế hắn thì đừng hòng sống sót.

Tuy nhiên bị lão già khuyên lại, dù sao họ cũng bị đưa ra ngoài thành, ắc đối phương sẽ không dễ dàng để bọn họ trở về, cho nên lão già đề nghị cho người từ mật thất trở về hỏi thăm tin tức.

Sở Khâm lúc đầu không quá nguyện ý, nhưng lão già nhắc tới vạn nhất người đưa bọn họ ra khỏi thành là Lệ vương thì sao, bọn họ bắt Lâm Hành Chi, còn có ý đồ giết y, bị Lệ Vương người có tính chiếm hữu cực cao biết được, vô cùng có khả năng xuất đầu vì Lâm Hành Chi nhắm vào bọn họ.

Nghe được lời này, Sở Khâm lập tức quay mặt đi, không nói gì.

Hắn rất hận Sở Chiêu, nhưng hắn cũng sợ hãi, một nỗi sợ phát ra từ nội tâm.

Vì thế ——

Khi thị vệ của An Vương xuất hiện bên ngoài An Vương phủ, cái đầu đã được trục vớt lên khỏi ao, mật thất cũng đã bị phát hiện.

Chờ không bao lâu, liền thấy Chu thị ôm Lâm Hành Chi đang hôn mê bất tỉnh đi ra, thị vệ lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, vị Lâm thiếu gia này không phải đã được cứu từ lâu sao, sao có thể bị thương khắp người từ trong mật thất ôm ra?

Sau đó, hắn lại nghe tiểu thế tử Định An Hầu cùng bạn bè của cậu ta kể cho mọi người nghe trong mật thất có gì, lại thấy được những bộ xương trắng từ trong mật thất được mang ra, cảm nhận được sự giận dữ, phẫn nộ của bá tánh.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy Lệ Vương từ trong mật thất đi ra, mở một rương binh khí trước mặt mọi người, thị vệ liền hiểu rằng An Vương đã không còn đường lui.

Tư tàng binh khí, tương đương với mưu phản.

Nếu lần này An Vương không tạo phản, chắc chắn phải chết, bọn họ cũng phải chôn cùng, nếu tạo phản, có lẽ sẽ có một tia hy vọng.

Lúc chạng vạng, thị vệ lặng lẽ trốn khỏi đám đông, lại từ mật đạo trong tiểu viện ra khỏi thành, đem những gì nghe thấy nhìn thấy nói cho An Vương cùng lão già.

Sở Khâm giận tím mặt, hai mắt đỏ lên, rút đao của thị vệ điên cuồng chém lung tung, “Tiện nhân, một đám tiện nhân, tạp chủng, dám cùng bổn vương đối nghịch, bổn vương muốn giết từng tên một, giết chết bọn chúng!"

“Sở Chiêu, Lâm Hành Chi, còn có con chó Sở Mục...” Sở Khâm đọc ra tên của những người mà hắn muốn giết, sau khi chém nát một bụi cỏ, liền muốn xách theo đao khí thế ào ạt muốn vào thành tìm người tính sổ.

Lão già đương nhiên không cho, tận tình khuyên bảo, “Điện hạ, nếu giờ phút này ngài quay lại, thì có khác gì chịu chết đâu. Mọi việc ngài làm đều đã bị phát hiện, cho dù Hoàng thượng có đau lòng ngài, sẽ không truy cứu, nhưng còn bá tánh, những đại thần trong triều! Bọn họ đều ép Hoàng thượng giết ngài!"

"Không phải chuyện của bọn họ, bổn vương cũng không phải giết bọn họ, bất quá cũng chỉ mà mấy nữ nhân, chết thì chết đi. Bọn họ cũng xứng để bổn vương mạng đền mạng, si tâm vọng tưởng!"

“Nhưng Hoàng Thượng nhất định phải cho bá tánh một lời giải thích, nếu không dân chúng sẽ tức giận."

Sở Khâm hừ lạnh một tiếng, biểu tình có chút mỉa mai, “Hoàng đế cao cao tại thượng, cũng chỉ là kẻ vô dụng không làm chủ được, lẽ ra bổn vương nên thay thế ông ta từ lâu rồi."

Nỗi oán hận và khinh thường của Sở Khâm đối với Kiến Nguyên Đế đã thể hiện rõ ràng trong câu nói này.

Nói xong, Sở Khâm lại bắt đầu oán trách lão già, “Đều là các ngươi kêu bổn vương nhịn, kêu bổn vương giả, giả vờ nhiều năm như vậy có ích lợi gì, hiện tại còn không phải chỉ còn lại có con đường này có thể đi, nếu là sớm biết như thế, lúc trước ta nên một đao giết chết ông ta."

Trong mắt Sở Khâm bộc phát hận ý, hắn đối với việc giết chết phụ thân thân sinh không chút do dự.

“Nếu thiên hạ nằm trong tay ta, sao ta có thể sợ tên tạp chủng Man tộc Sở Chiêu kia? Há có thể để tên Sở Mục con chó đó ở khắp nơi chốn áp ta một đầu sống đến bây giờ, bọn nó nên sớm chết đi, tất cả đều đáng chết!" Sở Khâm hai mắt đỏ ngầu, đem không khí nắm chặt thành quyền, ngay tự xưng cũng thay đổi.

Lão già thở dài, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, giải thích: “Điện hạ còn trẻ, nhân lực và tiền bạc không đủ, cho dù có giết chết hoàng đế cũng không thể đối phó với Thái tử và đám người Trần gia, lúc đó không phải thời cơ tốt nhất.”

Sở Khâm cười nhạo một tiếng, hỏi lại, “Vậy hiện tại là được sao?”

Lão già lắc đầu, “Không phải, nhưng điện hạ chúng ta không còn đường thoái lui.”

“Một đám phế vật,” Sở Khâm phẫn nộ, cũng không biết rốt cuộc là đang mắng ai.

Rồi sau đó Sở Khâm lại hung tợn nói: “Nếu không cho ta đường sống, vậy thì ai cũng đừng hòng sống!”

Lão giả hiểu rõ ý tứ của hắn, “Lão nô sẽ đi liên lạc người, yêu cầu bọn họ nhanh chóng về kinh. Cũng may mắn chúng ta luôn chuẩn bị sẵn sàng, đều an bài người ở gần, điện hạ nhẫn nại mấy ngày, chúng ta liền đánh vào thành, chính tay đâm kẻ thù!"

Lão già nói xong vội vàng rời đi, Sở Khâm không ngăn cản, hắn chờ ngày này đã lâu, kể từ khi chứng kiến cái chết của mẫu phi.



Sở Khâm xoay người nhìn về phía kinh thành, ánh mắt sâu không thấy đáy, sau đó chậm rãi mỉm cười, nhẹ giọng nói:" Sở Chiêu, ngươi sẽ phải tận mắt chứng kiến ta bóp chết Vương phi ngươi yêu thương như thế nào."

Gió thổi bay giọng nói, chỉ còn lại Sở Khâm cuồng vọng không thể tránh khỏi ngạo mạn.

……

Sở Khâm đang tính toán đi theo con đường mà người khác đã vạch ra, mà ở phía bên kia phủ tướng quân, Hải Đường Uyển bình thường vốn yên tĩnh hôm nay lại đặc biệt náo nhiệt.

Lâm Hành Chi nằm ở trên giường, mép giường đứng rất nhiều người, người Lâm gia đều có mặt, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi và nghiêm túc.

Bọn họ đang đợi Lâm Hành Chi thú nhận sai lầm của mình.

Lâm Hành Chi:... Hoàn toàn trong dự kiến.

Y mở miệng định nói, nhưng kết quả bị Chu thị giành trước,"Chờ một chút, đợi ta xử lý con trước rồi nói."

Hơn nữa Chu thị còn đưa ra lý do, “Ta sợ một lát nữa con nói mình có bao nhiêu thảm, ta sẽ mềm lòng không nỡ ra tay."

Lâm Hành Chi:???

Đây là mẫu thân ruột sao?

Lâm Hành Chi ủy khuất.

Nhưng Chu thị lại vờ như không nhìn thấy, nắm lấy tai Lâm Hành Chi,"Đồ hỗn trướng, lão nương cho con đi mạo hiểm à, để con nghĩ ra mấy cái ý tưởng quanh co này, nếu con muốn bị đánh thì cứ nói với lão nương đây này, đánh gãy chân con cũng được nữa!"

Lâm Hành Chi không dám nói lời nào, cũng hướng ánh mắt cầu cứu với tổ mẫu đại ca nhưng bị làm lơ.

Bọn họ không dám chọc Chu thị đang thịnh nộ..

Đương nhiên, người Lâm gia thống nhất cho rằng Lâm Hành Chi nên ăn chút giáo huấn, nghĩ đến Chu thị trở về kể với bọn họ về lũ chuột trong mật thất, còn có hình phòng dùng để tra tấn người, bọn họ nghĩ tới mà sợ.

Nếu người cứu y đến quá muộn, có khi y đã bị chuột ăn thịt, đó là chuột đều đã ăn thịt người.

Tai Lâm Hành Chi đỏ bừng vì bị kéo, Chu thị đại phát thiện tâm buông tha, mím môi ra hiệu cho Lâm Hành Chi," Hiện tại con có thể bắt đầu ngụy biện."

Lâm Hành Chi lấy tay che lỗ tai: Được.

Y chỉ chỉ vào dấu vết trên người mình:"Những vết tích này đều là do Vương gia làm ra, một chút cũng không đau, chỉ là nhìn hơi rõ ràng.”

"Mật thất An Vương phủ, con cùng Lệ Vương đã kiểm tra cẩn thận bên trong, không có ai, cũng không có nguy hiểm gì. Hơn nữa Vương gia có để lại người ở bên cạnh bảo vệ con, sẽ không để xảy ra chuyện gì."

Lâm Hành Chi ngẫm lại, lại bổ sung “Vương gia rất lo lắng cho con, hắn không nỡ để con bị thương, một chút cũng không được."

Mọi người trong Lâm gia:...

Là kêu ngươi nói chuyện, chứ không phải là kêu ngươi khen nam nhân của mình!

Chu thị trừng mắt, biểu tình nguy hiểm hỏi: “Nếu không nỡ để con bị thương, vậy lũ chuột đó là sao?”

Lâm Hành Chi gãi gãi má, cảm thấy ngụy biện vừa mới bắt đầu, “Lũ chuột thật sự chỉ là ngoài ý muốn, không có quan hệ gì với Vương gia, hắn hoàn toàn không biết.”

Lâm Hành Chi và những ám vệ lưu lại hình phòng không được bao lâu, liền nghe tiếng chuột kêu, là từ dưới nền đất truyền tới tiếng kêu thành từng đợt vừa nghe là biết số lượng rất nhiều.

Ám vệ tìm được một cái lỗ ở góc nơi xương trắng chất thành đống, phía dưới đầy chuột, xương vừa lấy ra, lũ chuột lần lượt bò ra ngoài, bò ra lại không đi chỗ khác, mà tụ tập quanh hình phòng, gặm nhấm những thứ trên mặt đất dơ bẩn.

Chuột nhiều đến mức chặn cả lối vào mật thất, hình như chúng đã quen với việc như thế này, khá yên tĩnh khi không có ánh sáng và không có ai quấy rầy. Chẳng qua là rất thích bò lên người, còn sẽ cắn người.

Ám vệ sợ Lâm Hành Chi bị cắn, nên đặt y xuống trước, hai người đến căn phòng sạch sẽ đợi trước, cho đến khi mật thất bị "tìm được", Lâm Hành Chi quay lại, còn nhờ ám vệ đánh ngất y.

Suy cho cùng, sau khi ngất đi y không cần phải bị thẩm vấn, cộng với tất cả dấu vết trên người, đều chỉ cảm thấy thật thảm sẽ không ai ngờ đây là vở kịch do y tự biên tự diễn.

Đương nhiên, chủ yếu cũng là tín nhiệm, Lâm Hành Chi bắt lấy tay áo Chu thị quơ quơ, ngửa đầu đối với bà nói: "Nhi tử biết mẫu thân sẽ che chở con, bằng tốc độ nhanh nhất đem con về nhà.”



Vừa vặn, hôm nay Thạch Mặc sẽ mang theo thần y trở về, không cần phải ra bên ngoài thỉnh đại phu.

Mà An Vương phủ có Sở Chiêu hỗ trợ kéo, có như vậy nhiều bá tánh mới phẫn nộ lên án công khai Sở Khâm, Sở Khâm không dám trở về vạch trần, kế hoạch của bọn họ đã là thành công một nửa.

“Chỉ biết khoe mẽ,” Chu thị có chút ghét bỏ đem tay áo vén lên, biết nhi tử không phạm lỗi gì, bà cũng không có ý định truy cứu nữa, “Được rồi, con nghỉ cho khỏe đi, mấy ngày nay con nên thành thật ở trong phủ đi, không được phép đi đâu."

Lâm Hành Chi gật đầu, y vẫn biết cách giả vờ làm người bị thương nặng.

Sau khi đám người Chu thị đi, hai huynh đệ Thạch Mặc Thạch Nghiên bước vào, tuy là hai huynh đệ ruột nhưng lớn lên không giống nhau mà tính cách cũng hoàn toàn khác.

Thạch Nghiên là người khéo ăn khéo nói, hoạt bát, Thạch Mặc lại là người mê võ, giao cho chuyện gì cũng sẽ hoàn thành thật tốt, những việc khác lại khó thu hút được sự chú ý từ hắn.

Bình thường cũng không thích nói chuyện, lạnh lùng như một khối băng, ngay cả Thạch Nghiên cũng cười đại ca mình không nên gọi là Thạch Mặc mà nên gọi là Băng Mặc.

Hai huynh đệ lo lắng nhìn Lâm Hành Chi một lúc, xác nhận y không sao mới thở phào nhẹ nhõm, ngay lúc Thạch Mặc định mở miệng nói thì bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng huýt sáo,Thạch Nghiên lôi kéo đại ca đi ra ngoài.

Thạch Mặc đầy nghi hoặc, “Vì sao kéo ta?”

Sau khi ra ngoài, Thạch Nghiên chỉ chỉ vào tường nói:"Lệ Vương điện hạ muốn gặp thiếu gia, chúng ta thức thời một chút, đừng quấy rầy bọn họ lén gặp nhau."

Dưới sự ảnh hưởng của Từ Văn Ngạn, hơn nữa Sở Chiêu cũng thường xuyên tới, Thạch Nghiên hiện cũng bất chấp lần nào mở miệng cũng là lén gặp.

Thạch Mặc tuy rằng biết thiếu gia nhà mình có hôn ước với người khác nhưng vẫn không biết mối quan hệ giữa hai người, hắn lo lắng hỏi Thạch Nghiên:" Lệ Vương sẽ ức hiếp thiếu gia sao?"

Thạch Nghiên nghĩ thầm, còn tùy vào loại ức hiếp nào, có một số thiếu gia cam tâm tình nguyện không cần cản cũng ngăn không được, có một số, Lệ Vương điện hạ nhất định sẽ không ra tay, cho nên không cần phải lo lắng.

Biết ca ca nhà mình không hiểu những việc này, Thạch Nghiên cũng không nói rõ, chỉ nói: “Dù sao chỉ cần nhỏ kỹ, là thiếu gia nhà chúng ta một hai phải gả cho Lệ Vương điện hạ, thiếu gia không lỗ gì cả."

Thạch Mặc cái hiểu cái không, nhưng hắn cũng có ý kiến riêng mình, "Chỉ cần thiếu gia thích là được."

Trong lúc hai huynh đệ nói chuyện, Sở Chiêu đã vào phòng Lâm Hành Chi với tốc độ nhanh đến mức Thạch Mặc phải gọi là cao thủ, đồng thời nói thêm:"Gả cho bậc cao thủ như vậy, thiếu gia cũng không lỗ." còn có lời.

Trong phòng, Lâm Hành Chi nhìn thấy Sở Chiêu liền mỉm cười:"Ngài tới rồi."

Sau đó lại vỗ vỗ mép giường, “Ngồi chỗ này.”

Sở Chiêu không ngồi, mà là đột nhiên tiến lên ôm chặt Lâm Hành Chi, còn ôm rất chặt, “Em không làm sao là tốt rồi."

Sở Chiêu có chút bị dọa, đặc biệt là nhìn thấy Lâm Hành Chi bị treo lên khuyên sắt bất động, còn bị chuột bò lên người, hắn phân không rõ thật giả, cũng không dám hỏi, sợ một khi mở miệng sẽ làm hỏng kế hoạch.

Hắn rất ít khi có cảm giác như vậy, hoảng hốt, sợ hãi, ớn lạnh toàn thân.

Vậy mà hôm nay, trong khoảnh khắc đó, hắn đã trải qua tất cả.

Sở Chiêu không dám nghĩ, nếu vết thương trên người Vương phi của hắn đều là thật, thậm chí còn bị chuột cắn, kêu thế nào cũng không tỉnh lại, thì hắn phải làm sao.

Cũng may, Sở Chiêu lòng tràn đầy may mắn, cũng may y không có việc gì.

Bởi vì Sở Chiêu ôm rất chặt, Lâm Hành Chi có chút đau nhưng không phản kháng, y có thể cảm nhận được Sở Chiêu đang rất loạn, cực kỳ hoảng loạn.

“Vương gia, ta không sao cả,” Lâm Hành Chi nhẹ giọng đáp lại hắn, cũng vươn tay ôm ôm lấy eo Sở Chiêu.

Vòng eo khá gầy, đây là suy nghĩ duy nhất của Lâm Hành Chi khi đặt tay lên eo Sở Chiêu.

Tay đưa lên đưa xuống sờ sờ, lại ngửa đầu nhìn Sở Chiêu, nhìn như vậy thì thấy nam nhân này càng ngày càng tuấn tú, ngay cả hầu kết khi nuốt nước bọt cũng hấp dẫn không thể tả.

Lâm Hành Chi đột nhiên nảy ra ý định muốn hôn hôn.

Nhưng rất nhanh liền giơ tay vỗ vỗ mặt mình, thật là không biết xấu hổ, làm sao có thể ngoài miệng nói không thèm thân thể người ta mà trong lòng thì ngược lại.

Sở Chiêu chú ý tới động tác của y, lại nhìn thấy mặt Lâm Hành Chi có chút đỏ, là một kẻ thường xuyên đùa giỡn Vương phi nhà mình, bị gọi là nam nhân lưu manh, Sở Chiêu lập tức đoán được Vương phi đang suy nghĩ cái gì.

Hắn buông Lâm Hành Chi ra, ngồi xuống mép giường, ngửa đầu lộ ra hầu kết của mình rồi nói với Lâm Hành Chi:" Cho em hôn, muốn hôn thế nào cũng được."

Ngẫm lại cảm thấy còn chưa đủ, vì thế Sở Chiêu lại bổ sung nói: “Nếu không tiện, ta có thể nằm xuống."