Sau Khi Trap Nguyên Soái Trong Game Tôi Bỏ Trốn

Chương 39: Là tôi, chính là tôi đấy



Giản Nại không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình xuống bếp.

Cậu lăn lộn trong bếp suốt một ngày, dựa theo ký ức của mình nhào nặn ra được vài miếng gọi là bánh kem, tự nhận là thấy cũng được, vì nghèo quá nên đầu bếp trong nhà đã nghỉ việc hết, mọi người bắt buộc phải uống dịch dinh dưỡng, cho nên phòng bếp vốn không có ai, cho nên Giản Nại có thể phát huy sáng tạo hết sức mình.

Tiểu Địch có chút thấp thỏm: "Thiếu gia, sao ngài làm lâu thế?"

Giản Nại nói: "Đã lâu không làm nên phải tìm lại cảm xúc đã."

Tiểu Địch nhìn hộp đựng của Giản Nại, bỗng nhiên bắt đầu nảy sinh ra dự cảm xấu, đúng là đã lâu lắm rồi thiếu gia đã không làm bánh, nhưng bình thường đâu có lâu dữ vậy, thế mà sao lần này lại làm lâu ơi là lâu, hơn nữa trong phòng bếp lại còn thoang thoảng mùi... khét?

Tiểu Địch thử nói: "Thiếu gia, ngài... có chắc là ăn được không?"

Giản Nại trừng nhóc một cái: "Tất nhiên là được."

Trước đó ân công ăn có bị làm sao đâu, giờ đưa cho nguyên soái ăn sao lại có chuyện được?

Không có khả năng!

Giản Nại quyết định xong, thừa dịp trời còn chưa tối, ba mẹ đi làm vẫn chưa về, mau chóng chạy tới cửa nhà người ta nói tiếng cảm ơn, kéo dài thời gian nữa nói không chừng Lục Trạch Phong sẽ quên béng mất mình là ai thì lúc đó xấu hổ lắm!

...

Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, giờ đi luôn cho lành!

Giản Nại dẫn theo Tiểu Địch gọi xe, lúc tài xế taxi nghe được ba chữ phủ nguyên soái thì sợ bay hết cả hồn, quay đầu lại nhìn chằm chằm Giản Nại.

Giản Nại tò mò hỏi: "Ủa chú trên mặt cháu dính gì à?"

Tài xế lắc đầu như chong chóng.

Chở Giản Nại tới địa điểm gần đó rồi thả xuống: "Thưa cậu, tôi chỉ có thể chở cậu đến đây thôi."

Giản Nại nói: "Cảm ơn ạ!"

Bước xuống xe, cuối cùng cũng thấy được phủ nguyên soái trong truyền thuyết, Giản Nại nhìn phủ nguyên soái nguy nga tráng lệ, chỉ cảm thấy nơi này thật đúng là trang nghiêm, tấm biển màu đen treo cao cho người ta một loại cảm giác bề thế.

Giản Nại nói với Tiểu Địch: "Qua đó xem xem."

Trước cửa phủ nguyên soái có lính canh gác, những người đó mặc quân trang màu đen, nhìn rất nghiêm túc, khiến người khác không dám đối diện.

Giản Nại nói với họ: "Phiền anh vào thông báo, tôi muốn vào trong thăm hỏi ạ."

Lính gác hỏi "Ngài có hẹn trước hoặc có thư mời không ạ?"

Giản Nại sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không có."

Lính gác nghiêm túc nói: "Xin lỗi, vậy ngài không thể đi vào."

"......"

Éc.

May mà Giản Nại còn nhớ tới mình có số liên lạc của phó quan, nhanh chóng gửi tin tức cho phó quan, nói cho ông biết là cậu đã tới rồi, có thể để lính gác cửa cho mình đi vào hay không.

Đáng tiếc dường như đối phương đang bận bịu nên vẫn không trả lời tin nhắn.

Giản Nại tức chết rồi!!!

Bên ngoài gió rất lớn, cũng rất lạnh, bên ngoài đã lạnh nhưng lòng cậu còn lạnh lẽo hơn!

Giản Nại định bụng thương lượng với lính gác: "Thật ra tôi tới đây để nói lời cảm ơn với nguyên soái đại nhân, anh không cho tôi vào thì tôi đành gửi quà cho anh vậy, anh giúp tôi đưa vào trong được không?"

Binh lính mặt không cảm xúc: "Không thể."

Giản Nại bó tay, nhưng nếu giờ mà cậu rời đi là chuyện không có khả năng, bắt xe ở chỗ này không dễ chút nào, rồi chi phí đi đi về về cũng mắc nữa.

Với cả khó lắm cả ba và mẹ hôm nay đều không ở nhà, nếu chờ tới lần sau thì cũng không biết tới bao giờ!

Ngay lúc đó, cách đó không xa có xe chạy tới.

Một người mặc áo choàng đen bước xuống xe, trên người quốc sư lúc nào cũng đeo cả đống phụ kiện kỳ quá, y bước xuống xe, đi tới cửa trình giấy thông hành cho lính gác.

Kiểm tra xong, lính gác nói: "Mời vào."

Quốc sư chuẩn bị đi vào, thì nhìn thấy Giản Nại đang ngồi dưới đất.

Điều này khiến y không khỏi tò mò, Giản Nại da thịt non mịn, vừa nhìn là đã biết đây là Dạ Oanh, hơn nữa còn là một Dạ Oanh có giáo dưỡng.


Nếu gặp Dạ Oanh ở trong nhà của đại quý tộc nào đó thì cũng chỉ là chuyện bình thường thôi.

Nhưng quan trọng là lại gặp ngay ở trước cổng phủ đệ của Lục Trạch Phong, thì đây lại là chuyện không hề bình thường chút nào.

Dù gì người kia cũng không dính tửu sắc, cả ngày thanh tâm quả dục giống như hoà thượng, chỉ có duy nhất một lần động tâm với người khác, nhưng đó đã là chuyện mấy tháng trước rồi.

Tuy sau đó lại giống như không bệnh mà chết.

Nhưng mà...

Sao lại có Dạ Oanh tìm tới cửa chứ?

Lòng hiếu kỳ trời đánh của quốc sư nổi lên, y tới gần chào hỏi: "Xin chào."

Giản Nại phát hiện có người đang nói chuyện với mình, vừa nhấc đầu, sau khi thấy quốc sư mới vội vàng lễ phép trả lời: "Xin chào!"

Quốc sư mỉm cười hỏi: "Sao cậu lại ở đây nhỉ?"

Giản Nại vốn không biết người này có địa vị gì, nhưng cậu biết người này có thể đi vào, y có giấy thông hành, còn mình thì vào không được phải hứng gió lạnh đây này!

Giản Nại nói: "Tôi tới tìm nguyên soái đại nhân, vì có chút chuyện đặc biệt nên tôi, tôi muốn nói lời cảm ơn tới ngài ấy... cũng như nói tiếng xin lỗi."

Loại chuyện bỏ nhà theo trai này nọ, nghe nói cũng ảnh hưởng không nhỏ tới phủ nguyên soái.

Giản Nại quyết định bản thân cũng phải nên tự làm gì đó.

Quốc sư nhíu mày, suy nghĩ sâu xa.

Y có một suy đoán lớn mật.

Bởi vì Lục Trạch Phong hàng ngày chỉ xuất hiện ở bộ đội hoặc là chiến trường, dù có tham dự yến tiệc này nọ thì cũng sẽ không để Dạ Oanh nào có cơ hội tới gần, bỗng nhiên có một người đột ngột nhảy ra thế này, chẳng lẽ... Chính là người đã làm cho Lục Trạch Phong nhớ thương?

Quốc sư dò hỏi: "Sao cậu và ngài ấy biết nhau?"

Giản Nại trả lời: "Ừm... cụ thể thì, chắc là quen qua một bữa tiệc rượu."

Quốc sư tỏ vẻ tiếc nuối: "Thế à, tôi nhận nhầm người rồi, tôi còn tưởng cậu là người từng có tình cảm tranh cãi với ngài ấy chứ..."

Giản Nại vui tươi hớn hở nói: "Sao có thể là tôi được."

Quốc sư nói với cậu: "Vậy tôi đi vào trước, cậu cứ từ từ mà chờ."

?!?

Mắt thấy quốc sư muốn đi, Giản Nại không biết mình còn phải chờ bên ngoài bao lâu nữa.

Ngay lúc quốc sư muốn rời đi, Giản Nại túm chặt tay áo y.

Quốc sư kinh ngạc ngoái đầu lại.

Giản Nại nhìn ông một cách kiên định: "Là tôi, chính là tôi đấy."