Sau Khi Ở Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Mất Rồi !!!

Chương 32: Chương 32




Tống Tư Âm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cảm xúc bực bội tức khắc ngập tràn trong trí óc.

Cô cầm điện thoại, dự tính đem tin nhắn WeChat đi thu hồi.

Ai ngờ thời điểm vừa click vào khung thoại một tin nhắn gửi đến đột ngột hiện ra.
[ Hạ Lam: ?]
Một dấu chấm hỏi nho nhỏ vô tình khiến cô cảm thấy áp bách, cả người ngập tràn cảm giác xấu hổ.
A a a! không phải nói công việc ở Cục cảnh sát rất bận rộn sao?
Như thế nào có thể trả lời nhanh như vậy nha?
Không thể đợi một chút sao? Tốt xấu gì cũng cho cô cơ hội giảm xốc đã a!
Hơi mấp máy môi, Tống Tư Âm do dự mãi, hùng tâm tráng khí ban nãy giờ chẳng còn sót lại miếng nào.

Cô tùy tay đem tư liệu phụ đạo của mình chụp qua chụp lại rồi gửi qua cho Hạ Lam.
[ Tống Tư Âm: Chị ơi! Em quyết tâm rồi, năm nay sẽ đăng kí khảo thí! Cho nên em muốn hỏi chị một chút rằng chị có thể làm ơn dạy cho em không? ]
Một tấm ảnh meme thỏ nhỏ được gửi kèm.

Trên mặt mang vẻ cầu tình, cuối cùng còn không quên khóc lóc lăn lộn bán mannh.
[ Tống Tư Âm: Chị ơi! Làm ơn! Em đối với phương diện này rất là dốt đặc cán mai, mong chị đồng ý nha! ]
Nhắn xong mấy câu này, Tống Tư Âm lướt nhìn lịch sử trò chuyện, hận không thể cho bản thân cái bạt tai.
Hùng tâm tráng khí ban nãy đâu?
Lòng quyết tâm muốn mang tranh về đâu?
Vậy mà bây giờ như thế nào đây?
A a a! Chị ấy đáng sợ quá! Thật sự không dám a!
Sau khi nhắn mấy tin này, Hạ Lam vẫn chậm chạp không trả lời.

Đang lúc Tống Tư Âm lưỡng lự chẳng biết có nên nhắn tiếp hay không thì âm thanh ‘tinh tinh’ nho nhỏ lại vang lên.
[Hạ Lam: có thể.

]
Đúng vậy, mi không nhìn lầm, chỉ ngắn gọn hai chữ vậy thôi.
Nhất thời, lòng Tống Tư Âm rơi vào mớ hỗn độn, vô số lạc đà Alpaca trong lòng gào thét.

Cô lướt lên xem lịch sử trò chuyện giữa mình với Hạ Lam, nhịn không được sầu não.

Hạ Lam mặc dù đã nói chuyện bình thường nhưng cũng quá lãnh đạm rồi.

Tin nhắn này một khi lan ra ngoài, ai nhìn vào mà chẳng thấy Tống Tư Âm đang liếm cẩu cơ chứ?!
Chuyện này, cô càng thêm khổ sở.

Vì sao cô phải như thế a? Vì sao Hạ Lam lại lạnh lùng như thế? Vì sao cô lại bất chấp mặt nóng dán mông lạnh*? Cô là đang mắc hội chứng tổng hợp Stockholm** sao?
(* mặt nóng dán mông lạnh: Khi bạn đối xử tốt với người xung quanh, bạn thân thiện, bạn trao cho người đó hết cả tấm lòng.

Nhưng mà người đó lại dùng thái độ lạnh lùng, thờ ơ để đối xử với bạn.
** Hội chứng Stockholm: Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

còn có thể xuất hiện ở bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại." < Rinn: tui cũng hông biết tại sao bả lấy dẫn chứng hội chứng này nữa?! Hạ pháp y đâu có đáng sợ như vậy đâu he?> )
Âm thanh ‘ting ting’ vang lên, lúc này Hạ Lam đã gửi qua hai tin nhắn.
[ Hạ Lam: Có đề mục hoặc điểm nào không hiểu có thể gửi qua cho tôi, nếu có thời gian rảnh tôi sẽ trả lời.

]
[ Hạ Lam: Bên này còn có rất nhiều chuyện cần xử lí, không nói chuyện nữa.

]
Oa!! Ấy vậy mà nhiều chữ quá?!
Nhìn thấy mấy thứ này, Tống Tư Âm bỗng chốc như rơi vào mộng xuân, meme tiểu nhân trên đầu cũng cảm động khóc thút thít.
Nhắn tin chung với Hạ Lam lâu thế kia, đây là lần đầu tiên cô nhận được kiểu nhắn như thế này nha!
Qua cả buổi, Tống Tư Âm mới ý thức được có điểm nào đó cấn cấn.

Mãi cho đến khi mở album trong máy ra và bị tấm ảnh kia đập vào mi mắt cả người khi đó mới giác ngộ.
Đáng chết!
Cô không phải muốn đòi lại bức tranh từ tay Hạ Lam hay sao? Vậy mà bây giờ lại vì tin nhắn hơn hai mươi kí tự mê hoặc?!
Đáng giận mà!
Vì để tìm về mặt mũi, bất cứ giá nào Tống Tư Âm vẫn nhất định quuyết tâm đem bức tranh lấy về.
Cô nhảy nhót trên Wechat liên tục viết lại xóa, lặp đi lặp laij trình tự đó khoản mười lần rồi nhắn tin qua.
[ Tống Tư Âm: Chị ơi, lúc trước em chụp lại bức tranh kia có vướn phải bóng đen.

Hơn nữa thời điểm chụp cũng không tốt lắm.

]
[ Tống Tư Âm: Chị có thể đem bức họa đó đưa cho em để em chụp lại không? ]
Bộ dạng lúng túng của cô đã lộ rõ.

Nhưng ngược lại, Tống Tư Âm rất vững tâm.

Cô son sắt đảm bảo, quyết tâm thề, một khi Hạ Lam giao bức tranh kia vào tay cô, Hạ Lam nhất định sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa!
Tuy nhiên, Hạ Lam giống lời đã nói ban nãy, ở khung trò chuyện đó tận nửa giờ sau vẫn chưa trả lời.

Đôi mắt Tống Tư Âm ảm đạm xuống, thức thời không quấy rầy nữa, cả người buồn chán muốn chết mà ghé vào cạnh bàn kí túc xá thưởng thức chữ kí do mình cầm bút viết ra.
Thông báo ‘ting ting’ lại vang lên, Tống Tư Âm trong nháy mắt liền phấn chấn lên hẳn.

Cô vội vàng mở di động, lại phát hiện người gửi tin nhắn không phải Hạ Lam mà là giảng viên.
[ Giảng viên: Tống Tư Âm, có đó không? ]
Tâm tình lập tức hạ xuống, một tay cô chống đầu, chán chường nhắn đáp trả.
[ Tống Tư Âm: Có ạ, có chuyện gì không ạ? ]
[ Giảng viên: Là thế này, vụ án ở trường đã được phá, hung thủ cũng đã bị bắt.


Nghe Chu đại đội trưởng đội hình cảnh nói, trò có công hỗ trợ rất lớn, cho nên, lãnh đạo trường quyết định mời trò, Chu đội trưởng với mấy vị hình cảnh lúc ấy ăn bữa cơm để biểu đạt lòng cảm kích của trường chúng ta.

Không biết đêm nay trò có thể đến hay không? ]
Chu đội trưởng với mấy vị hình cảnh lúc ấy?
Kia chẳng phải nói Hạ Lam cũng sẽ ra ngoài ăn cơm cùng hay sao?
Khóe miệng bất giác cong lên nụ cười, Tống Tư Âm liền chẳng nghĩ ngợi gì mà mở lời đồng ý.
[ Tống Tư Âm: Dạ được, không thành vấn đề, đúng giờ sẽ đến ạ.

]
Trong đầu ngân vang tiểu khúc gì đó không rõ tên, Tống Tư Âm đột ngột đứng dậy, bắt đầu lục lọi mớ quần áo có số lượng chẳng nhiều mấy của bản thân.
Cuối cùng, nửa người trên cô mặt cái áo lông rộng thùng thình, còn phối thêm cái túi xách hình chó Shiba.

Bên dưới mặc chiếc quần jean làm nổi bật dáng người cao gầy, trên đầu đội thêm cái mũ.
Nhìn qua nhìn lại Tống Tư Âm mới hài lòng gật gật đầu, không quá nổi bật nhưng nhìn rất được.

Trang điểm xinh xinh một chút nữa.
Xuất phát!
................
Tại một phòng tiệc khách sạn xa hoa, đám đàn ông trung niên tây trang giầy da liên tục đi qua đi lại kính rượu, miệng nói lời khách sáo.

Trên bàn tiệc, thân ảnh với trang phục bình thường như Tống Tư Âm có vẻ không hợp cho lắm.
Phải nói, không chỉ một mình Tống Tư Âm ngoài lề mà còn có người đến cảnh phục trên người còn chưa kịp thay Chu Đồng.

Giờ phút này cô đang nép mình trong một góc, im lặng.
Rốt cuộc Tống Tư Âm nhịn không đặng lặng lẽ meo meo tiến đến bên cạnh Chu Đồng, từ từ mở miệng dò hỏi.

“Chỉ có chị với cảnh sát Trương, cảnh sát Lý đến thôi ư? Sao chị ấy không đến?”
Tò mò liếc mắt đánh giá Tống Tư Âm, khóe miệng Chu Đồng cong lên nụ cười nhạt.

“Hạ Lam không nói cho em?”
“Nói cho tôi cái gì?” Tống Tư Âm phát ngốc.
“A, nói cho em cũng không có gì.”
Trầm ngâm vài giây, Chu Đồng liền ném cho Tống Tư Âm một quả bom.
“Hạ tỷ tỷ của em hiện giờ đang hẹn hò với mối tình đầu nha, xem tình hình này nói không chừng có khả năng tro tàn lại cháy nha.”
Mối tình đầu?! Là nữ sinh đại học lúc trước nhắn đến sao?
Vẻ mặt tươi cười thoáng chốc hiện ra mấy đường nứt nẻ.

Gương mặt Tống Tư Âm chẳng duy trì nổi nữa, cô bất kham dùng vẻ mặt đưa đám hỏi.

“Chu đội trưởng, mối tình đầu kia là ai a? Là người hay đọc sách chung với chị ấy ở trường đại học à?”
“Là cô ấy.” Chu Đồng gật gật đầu, tiếp tục hút điếu thuốc dang dở.

“Nghe nói hôm nay cô ta về nước, Hạ Lam hình như đến sân bay đón rồi.”
Đón đến?
Trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh Hạ Lam dùng bàn tay bị thương của mình lái xe đi sân bay, vẻ mặt ôn nhu tiếp đón người phụ nữ nào đó khiến trong lòng Tống Tư Âm tựa hồ cảm nhận chua xót.
Chu Đồng bên cạnh còn rất nhiệt tình thêm dầu vào lửa.

“Có vẻ em với chuyện này giữa hai người kia đặc biệt có hứng thú, hay là tôi kể cho nghe một chút nhỉ?”
“Không......!không cần, loại vấn đề riêng tư như thế này không cần tùy tiện kể ra bên ngoài.”
Ánh mắt mất mát của cô chợt lóe lên rồi bỗng biến mất thật nhanh, ngay cả Chu Đồng ngày thường nhạy bén đang ngồi bên cạnh cũng không phát hiện ra.
Nhìn khung cảnh ăn uống linh đình giữa lãnh đạo trường đại học cùng với mấy cảnh sát phụ trách khác làm Chu Đồng chán muốn chết mà cảm thán.

“Thật tốt, Hạ pháp y bỏ mặc chúng ta đi hẹn hò với mối tình đầu, còn tôi lại phải ở chỗ này chịu đủ loại tàn phá......!Ông trời thật bất công a!”
Có lẽ ông trời từ chối nghe lời oán giận của Chu Đồng, đem kiếp nạn mới đến.
Chỉ thấy lúc này hiệu trưởng đang vô cùng khoan thai tiến đến, trên tay cầm theo ly rượu lại trước mặt Chu Đồng, biểu hiện vẻ mặt thân thiện.

“Ngài chính là người phụ trách án kiện lần này Chu đội trưởng đi? Quả nhiên tư thế oai hùng bất phàm, tuấn tú tao nhã a! Tất cả nam sinh trường chúng tôi đều phải lấy Chu đội trưởng làm tấm gương chiếu rọi mục tiêu nỗ lực mới được!”
Phụt!
Tống Tư Âm vẫn âm thầm trốn trong góc nghe lén buồn cười song vẫn rất cố gắng dìm tiếng cười của bản thân xuống dưới, gương mặt nghẹn đo đỏ, vờ điềm nhiên quay sang quan sát phản ứng từ Chu Đồng.
Trái lại là Chu Đồng dường như đã sớm quen với cảnh tượng thế này, khóe miệng cô cong lên nụ cười công nghiệp, nhàn nhạt mở miệng.

“Cảm ơn hiệu trưởng, nhưng mà, tôi là phụn nữ.”
“Nữ? Phụ nữ?” Hiệu trưởng xuýt chút nữa ngơ ngác tại chỗ, ánh mắt nhìn Chu Đồng hiện lên vẻ xấu hổ.
Đây suy cho cùng cũng là tình huống bất đắc dĩ.

Chu Đồng từ lâu đã dứt khoát cắt tóc ngắn, so với vài nam sinh khác ở ngoài còn có phần ngắn hơn.

Cộng thêm giọng nói hơi trầm thấp, thân người cao hơn 1m7, muốn người khác không hiểu lầm cũng khó.

Ngay cả Tống Tư Âm lần đầu tiên thấy Chu Đồng nếu không phải vì biết đối phương từng thổ lộ tình cảm với Hạ Lam cũng sẽ vô tình hiểu lầm, huống chi là hiệu trưởng a.
Tựa hồ để che dấu sự xấu hổ của chính mình, hiệu trưởng ho khan vài tiếng, gấp gáp điều chỉnh lời nói.

“Chuyện này Chu đội trưởng, thật ngại quá, tôi lớn tuổi, không theo kịp trào lưu của người trẻ tuổi các cô.

Như vầy đi, tôi tự phạt chính mình một ly, mong thứ lỗi.”
Chu Đồng vốn dĩ cũng không tức giận, cô đã sớm quen thuộc với tình huống này, song vẫn phối hợp cầm lấy ly rượu đối hiệu trưởng uống cạn một ly.
Đang lúc Tống Tư Âm thầm tính toán trong lòng xem bản thân nên lấy lý do gì để trốn khỏi bàn tiệc, âm thanh ‘rầm’ to vang lên, cánh cửa bên ngoài đột ngột bị mở ra, viên cảnh sát vẻ mặt hớt hải chạy vào.
“Đội trưởng Chu, thành phố lại xảy ra án mạng, Cục trưởng chỉ đích dang cô phụ trách vụ án này, ngay bây giờ hãy lập tức đến kiểm tra hiện trường vụ án.”
Đáy mắt hiện lên mạt tinh quang, Chu Đồng lập tức tiến vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Cô nhanh chóng đội mũ, chỉnh trang lại cổ áo sau đó trịnh trọng khác thường mà mở miệng.

“Hiệu trưởng, hiệu phó, hiện giờ có án tử cần giải quyết, không thể ở lại cùng mọi người, thập phần xin lỗi.”
“Không sao, không sao.


Có thể hiểu được mà, dù sao an toàn trong quần chúng nhân dân mới là quan trọng nhất.

Chu đội trưởng cứ yên tâm rời đi.”
Được đồng ý, Chu Đồng hệt như ngựa đứt dây cương cất bước rời đi.

Nhưng mà vừa ra ngoài khoảng chừng hai bước cô lại vội vã quay trở lại bàn tiệc, vẻ mặt có phần ngượng ngùng.

“Các vị lãnh đạo, thật ngại quá, vị bạn học Tống này, tôi muốn đem theo.

Trong đội gần đây có họa sư đâm đơn từ chức hiện giờ chúng tôi đang rất cần người, muốn mượn em ấy đến hỗ trợ điều tra.

Được không?”
Lời này vừa nói ra ngay lập tức mọi người có mặt liền quay sang nhìn nhau.

Án tử lại phải đưa một sinh viên đến hiện trường rõ ràng không hợp lý cũng không đúng quy củ.

Tuy nhiên Chu Đồng chính là người giúp bọn họ phá vụ án ở trường, bên này có nhiều người không thể nào trực tiếp từ chối ý kiến của cô được.

Kết quả, các lãnh đạo đành đồng ý.
“Được, vậy cô cùng với bạn học Tống rời đi trước đi.

Nhưng mong cô hãy nhớ cho kỹ, bạn học Tống hiện chỉ đơn thuần là sinh viên, ngàn vạn lần đừng khiến trò ấy nguy hiểm đến tính mạng, nghe chưa?”
Chu Đồng thoáng dựng thẳng eo, nghiêm túc và trịnh trọng đáp lời.

“Được.”
Cứ như vậy, Chu Đồng mang theo Tống Tư Âm rời khỏi.
Ra khỏi khách sạn chẳng bao lâu, Chu Đồng đã lái chiếc ô tô con màu trắng của mình đến trước mặt Tống Tư Âm.
Tay nhẹ nhàng nắm lấy chốt cửa xe, Tống Tư Âm lại bất ngờ phát hiện cửa xe vẫn bị khóa.

Trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc liền mở miệng tò mò.

“Chu đội trưởng, chị đây là.......?”
Tức giận mắt trợn trắng, Chu Đồng như suy tư gì đó rồi hướng Tống Tư Âm nhướng mày.

“Làm sao? Em sẽ không thật sự cho rằng tôi sẽ mang một sinh viên như em đến hiện trường vụ án chứ? Tôi chỉ là thấy em ở trên bàn ăn cũng nhàm chán giống như tôi, hơn nữa tâm tình cũng không mấy tốt nên mới tiện tay giúp thoát đi thôi.”
Câu nói này vô tình làm đáy lòng Tống Tư Âm khựng lại giây lát.

Chu Đồng ấy vậy mà lại chú ý đến cảm xúc của cô?
Tính ra kể từ lúc cô nhìn thấy Chu Đồng cho đến giờ đều là bộ dạng tùy tùy tiện tiện, tựa hồ mấy chuyện xảy ra xung quanh cũng chẳng ảnh hưởng đến người này.

Thật không nghĩ đến Chu đội trưởng còn có EQ cao thế a!
Khóe miệng cong lên nụ cười nhè nhẹ, Tống Tư Âm cười noid.

“Cảm ơn Chu đội trưởng.

Ý tốt của chị tôi xin nhận.

Lần sau có cơ hội sẽ mời chị đi ăn.”
Đôi mắt hơi hơi nheo lại, Chu Đồng dùng ánh mắt đánh giá nhìn chằm chằm Tống Tư Âm, khóe miệng cong lên nụ cười ý vị thâm trường.

“Đừng a, đừng có lần sau.

Vừa vặn lúc này tôi có chuyện cần em hỗ trợ, bạn học Tống chắc là có thể thuận tay giúp nhỉ?”
Kỳ lạ, Tống Tư Âm có cảm giác bị săm soi, cô theo bản năng kéo ra khoảng cách giữa mình với người kia, nhìn qua bằng ánh mắt vô cùng cẩn thận.

“Không phải nói sẽ không dẫn tôi đến hiện trường vụ án hay sao? Tại sao bây giờ lại muốn tôi đi hỗ trợ?”
“Dù sao cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mấy vẫn không muốn làm à?”
Chu Đồng từng bước ép sát, mặt Tống Tư Âm đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Được, không thành vấn đề.

Chỉ cần không quá đáng Chu đội trưởng muốn tôi giúp gì cũng được.”
Cuối cùng, Chu Đồng mới chịu lòi ra đuôi cáo, cười tủm tỉm mở miệng.

“Kia thật cảm ơn bạn học Tống.

Sự tình rất đơn giản, chỉ cần em nhanh đi đến nhà Hạ Lam mời vị lão nhân gia này đến Cục cảnh sát, có thể chứ?”
“Có thể! Đương nhiên có thể!”
Dường như chẳng cần phải nghĩ ngợi gì mấy, Tống Tư Âm lập tức đồng ý, song vẫn mang theo chút nghi vấn.

“Khoan đã, lúc nãy chẳng phải chị nói chị ấy hiện tại đang hẹn hò với mối tình đầu sao? Bây giờ tôi đến nhà tìm chị ấy có quấy rầy quá không?”
Ha hả, chính vì sẽ quấy rầy nên mới muốn nhóc đi!
Chu Đồng lẩm bẩm chửi thầm trong miệng.

Nhiều năm công tác chung với nhau như thế cuối cùng cô mới hiểu rõ được Tống Tư Âm trong lòng Hạ Lam là sự tồn tại đặc biệt.

Chỉ có tự người này đi đến tìm Hạ Lam mới không bị mắng.

Đương nhiên, mấy lời đó làm sao có khả năng nói trực tiếp cho Tống Tư Âm được.
“Án mạng đột nhiên xảy ra hơn nữa tay Hạ đại pháp y còn chưa khỏi.


Được rồi, chuyện này đành nhờ cả vào em.

Tôi có chuyện gấp, đi trước đây!”
Tự nói mấy câu, Chu Đồng dường như sợ Tống Tư Âm đổi ý liền đạp chân ga, nhanh như chớp rời khỏi chỗ này.

Nhân tiện khiến Tống Tư Âm sặc trong màn khói xe.
“Khụ khụ.” Tống Tư Âm liên tục ho khan, căm giận nhìn theo phương hướng người kia rời đi.
Ha, vì nể tình chị, cô sẽ không so đo với người này.
.................
Nhìn cánh cửa đóng chặt quá đỗi quen thuộc đáy lòng Tống Tư Âm rơi vào trạng thái thấp thỏm.
Hiện tại......!chị ấy có ở nhà không?
Liệu có thể nhìn thấy luôn mối tình đầu mà chị ấy tâm tâm niệm niệm không?
Thình thịch, thình thịch!
Tim Tống Tư Âm đập ngày càng nhanh, cả người đầy thấp thỏm bất an tiến lên trước gõ ‘cốc cốc’ lên cánh cửa.
“Chị ơi, chị có ở nhà không? Em nhà Tống Tư Âm, vừa nãy có nhắn Wechat cho chị nhưng mà chị chưa trả lời, em có chút việc nên đến tìm chị.”
Mấy tiếng gõ cửa liên tục vang lên thế mà trong nhà vẫn không có bất kì động tĩnh.

Đôi mắt Tống Tư Âm với tốc độ mắt thường có thể nhận biết mà ảm đạm dần, hơi mấp mấy môi.
Hiện giờ chị ấy .....!hẳn là đang hẹn họ với người ta đi?
Bản thân mình thực ngốc quá, chị ấy sao có thể còn ở nhà được?
Mang theo lúng túng mà xoay người, ai dè ngay lúc cô định rời khỏi một giọng nói nhẹ nhàng trong phòng truyền ra.
“Xin chào, đến tìm Lam Lam sao?”
Thân thể đột nhiên run lên, Tống Tư Âm giống như ý thức được gì đó liền cứng đờ xoay người lại.

Chỉ thấy trước mắt cô là một người phụ nữ thanh lệ đang đứng dựa vào khung cửa, dùng ánh mắt tò mò đánh giá cô.

Mấu chốt không phải chỗ này mà ở chỗ trên người nữ nhân đó chỉ mặc áo tắm to dài trên tay còn dùng chiếc khăn chà lau tóc, những giọt nước tí tách theo động tác đấy dần rơi xuống ướt một mảng trên áo tắm.

Gò má đỏ ửng, hơi thở còn vương mùi hương sữa tắm chưa dứt, nghiễm nhiên chính là bộ dáng xuất thủy phù dung trong truyền thuyết.
Tống Tư Âm ấp úng nói.

“Cô là?”
Nữ nhân kia chậm rãi cùng hào phóng đáp.

“Xin chào, tôi tên là Ứng Hinh Vũ, là bạn của Lam Lam.

Cô là?”
“Tôi tên là Tống Tư Âm, là......!là.......”
Đối với câu hỏi của đối phương, Tống Tư Âm chẳng biết nên trả lời bằng cách nào.
Bạn bè? Thái độ của Hạ Lam với cô dần lạnh lùng đi, chắc không tính là bạn bè đâu nhỉ.......
Đồng sự? Cô thậm chí còn chưa tốt nghiệp......
Do dự cả buổi, Tống Tư Âm cúi đầu, chậm chạp nói ra một câu.

“Tôi......!tôi là thay đội trưởng Chu Đồng của Cục cảnh sát đến thông báo với chị......!không, thông báo với Hạ pháp y rằng trong thành phố lại xảy ra án mạng, yêu cầu chị ấy đến phối hợp điều tra.”
“Phải không? Công việc của Lam Lam thật bận rộn quá a.” cảm khái một câu xong, Ứng Vũ Hinh di chuyển cơ thể, nhường ra một lối đi.
“Lam Lam bây giờ vẫn đang tắm rửa trong nhà tắm, có muốn vào nhà ngồi chút không? Tình huống cụ thể cứ trực tiếp nói là được.”
Rõ ràng......!rõ ràng khoảng thời gian chẳng lâu về trước cô đã ở nơi này, ấy vậy mà bây giờ lại trở thành khách rồi ư?
Khóe miệng cong lên nụ cười chua xót, Tống Tư Âm sờ sờ balo trên lưng, nhàn nhạt mở miệng.

“Không, không cần, tôi còn có việc.

Ứng tiểu thư, phiền cô lát nữa nhắc với Hạ pháp y rằng mau đến Cục cảnh sát.

Cảm ơn.”
Nói xong, Tống Tư Âm với bộ dạng chạy chối chết rời khỏi chỗ này.
“Ai da, không vào trong ngồi à?”
Mặc kệ Ứng Hinh Vũ mời đằng sau, Tống Tư Âm vẫn kiên trì rời khỏi.

Chẳng bao lâu sau khi cô biến mất, một giọng nói thanh lãnh liền truyền đến từ sau lưng người ở cửa.

“Vừa nãy là ai gõ cửa?”
Hạ Lam chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm liên tục chà lau mái tóc ướt đẫm của mình, cả người lẫn mặt đều hiện lên vẻ xa cách như có như không.
“Lam Lam, tắm xong rồi?” vừa nhìn thấy bóng dáng Hạ Lam, Ứng Hinh Vũ liền nhanh chân bước đến trước mặt cô muốn trở thành gấu ôm cây.
Nhìn thấy thân ảnh kia chuẩn bị sáp vào người, đôi mắt Hạ Lam hơi hơi trầm xuống, nghiêng người sang một bên, không dấu vết kéo ra khoảng cách giữa hai người.
“Tôi đã nói rồi, kêu tôi là Hạ Lam.”
Sự tươi cười ban nãy của Ứng Hinh Vũ thoáng chốc cứng đờ song rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt mà miễn cưỡng cười cười.

“Ai da, Lam Lam cậu nhìn cậu đi, tớ chẳng qua chỉ xuất ngoại có mấy năm vậy mà hai người chúng ta liền trở thành người xa kẻ lạ sao?”
Hạ Lam chẳng phiền trả lời, cầm lấy di động của mình, bắt đầu kiểm tra thông tin.

Thoáng chốc tay cô ngưng lại.
[ Chu Đồng: Uầy, tôi bảo bạn học Tống đến nhà cậu gọi cậu đến Cục cảnh sát làm việc, sao rồi? Lúc này vẫn chưa đến hả? ]
[ Chu Đồng: Không phải tôi nhiều chuyện nhưng vẫn phải nhắc nhở cậu, yêu đương thi vẫn phải chú ý hình tượng của mình đi? Cậu xem bạn học Tống bị cậu dọa thành bộ dạng gì kìa.

]
[ Chu Đồng: Khẩn trương lăn qua đây làm việc ngay! ]
Nhạy bén nắm giữ điểm mấu chốt trong lời nói của Chu Đồng, Hạ Lam lạnh lùng liếc mắt nhìn về phía Ứng Hinh Vũ, giọng nói mang theo ý chất vấn.

“Có phải cậu ban nãy động tay động chân với điện thoại của tôi không? Còn nữa, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi rằng người gõ cửa là ai? ”
Thái độ chất vấn đó khiến Ứng Hinh Vũ có chút khó chịu, tuy nhiên cô vẫn chưa bùng nổ ngược lại mang vẻ tươi cười đi đến bên cạnh đối phương.

“Vừa rồi có người gửi cho cậu quá nhiều tin nhắn, tớ ngại phiền liền đem thông báo bên trên xóa bớt.

Hồi nãy người gõ cửa là phụ nữ, nhìn qua có vẻ vẫn còn là sinh viên.

Tớ không biết tên, chỉ biết cô bé đó nói có vụ án nên qua gọi cậu đến Cục cảnh sát.”
Nói đến đây, đôi mắt Ứng Hinh Vũ hơi hơi nheo lại, ý vị thâm trường nhìn sang Hạ Lam.

“Làm sao a? Chẳng lẽ chỉ vì mấy chuyện nhỏ nhặt này cậu liền muốn trở mặt với tớ sao? Đừng quên, giao dịch giữa chúng ta nha.”
Theo lời nói của Ứng Hinh Vũ rơi xuống, bước chân định rời đi của Hạ Lam khẽ khựng, khóe miệng cô giươn lên nụ cười lạnh.

“Giao dịch? Cậu còn không biết xấu hổ mà nói giao dịch với tôi? Cơ mà tôi cũng đã đồng ý cho cậu ở nhờ nhà, cậu còn muốn gì?”
Hạ Lam vươn tay ra chăm chăm nhìn sang.

“Đồ vật tôi muốn đâu? Khi nào đưa?”
Thái độ hùng hổ dọa người kia làm Ứng Hinh Vũ bất giác thụt lùi về sau, ánh mắt trốn tránh mở miệng.

“Cậu......!cậu suy nghĩ cũng quá đơn giản đi! Đồ vật quan trọng như vậy tớ nào có thể tùy tùy tiện tiện giao ngay cho cậu a? Nội dung giao dịch với cả thời gian đều tùy tớ quyết định!”

Hạ Lam, chính thức, nổi giận.

Cô bước một bước thật xa đem hành lý Ứng Hinh Vũ xách ra thẳng tay tạo mấy tiếng ‘loảng xoảng’ ném khỏi cửa.
Thanh âm lạnh lẽo cất lên.

“Nếu cậu còn muốn giao dịch, tôi đưa cho cậu tấm chi phiếu, đưa số tài khoản.

Nếu không muốn giao dịch ngay bây giờ, lăn đi!”
..............
Sau khi trở về từ nhà Hạ Lam cả người Tống Tư Âm đều chìm trong mơ mơ màng màng rồi trở về phòng kí túc xá lúc nào không hay.

Cô ngã xuống cái ‘rầm’ lên giường, nhanh chóng cuộn vào trong chăn.

Giờ phút này chuyện phòng bên cạnh phát sinh án mạng đã quên hoàn toàn, trong đầu chỉ còn lưu lại hình ảnh Ứng Hinh Vũ ở trong nhà Hạ Lam, mặc trên người chiếc áo tắm dài, đem đồ vật trong nhà lộn xộn đi......
Chuyện là, Hạ Lam đối với bạn gái của mình sẽ sủng nịnh thế sao?
Ngày đó khi Tống Tư Âm ở trong ngôi nhà ấy cũng chưa từng hưởng thụ qua đãi ngộ vậy đâu.

Vừa nghĩ đến điểm đó, cả người cô liền có chút không thoải mái.

Có lẽ vì muốn giảm bớt sự buồn bực trong lòng Tống Tư Âm lấy điện thoại ra, đôi mắt chăm chú nhìn album ảnh, nghiễm nhiên là bức họa người kia, hình như chỉ có phương thức này mới khiến cô dễ chịu hơn một chút.
“Âm Âm a, trời còn rõ là ban ngày lại đi xem loại tranh này nha, đáng lí phải thu liễm chút chứ nhỉ? Nhìn cậu bây giờ rất giống một kẻ si tình đó, có biết không?”
Giọng nói mang theo trêu chọc vang lên bên tai Tống Tư Âm, cô ngay lập tức giật bắn người, vội vàng đem điện thoại nhét xuống gối đầu giường, thẹn quá hóa giận mà quay đầu.
“Manh Manh! Cậu có thể đừng tùy tùy tiện tiện hù dọa người khác không? Dọa mãi có ngày chết người luôn đó!”
Hiện tại Điền Hiểu Manh đang mặc một thân trang phục công sở, trên tay cầm mớ đồ vật linh tinh lộn xộn, tức giận liếc mắt nhìn Tống Tư Âm.

“Lời này mà cậu cũng dám nói à?! khi nãy tớ ở cửa đứng gõ, gõ hết một phút vẫn chẳng thấy cậu ra mở cửa, tớ đành phải để đồ xuống lấy chìa khóa ra.

Vậy mà cậu lại ở trong này trồng hoa si?! Tống Tư Âm! Khó trách cậu thích vị kia quá trời ra là đang thèm thuồng thân thể người ta hả?”
Thèm......!thân thể chị ấy?
Trong đầu tức khắc hiện lên hình ảnh cơ thể trắng nõn như ngọc trác của Hạ Lam, Tống Tư Âm theo phản xạ nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nóng rực.
Hình như nói cũng không sai...........
Mỗi lần nhìn thấy cơ thể Hạ Lam, Tống Tư Âm đều có cảm giác xúc động khó nói rõ.
Nhưng mà đến đây, loại suy nghĩ này tức thì bị cô bóp nát trong đầu.
Không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng!
Cô làm sao có thể đi thèm muốn cơ thể của chị ấy được? Đây chắc chắn là thưởng thức thuần túy đối với cái đẹp! Làm sao có thể gọi là thèm thuồng được chứ!
“Tớ mới không có, cậu nghĩ nhiều rồi! Không có việc này! Tuyệt đối không có!”
Một lần một, Tống Tư Âm dùng liên tục ba câu để phủ định, bộ dạng đó càng chứng tỏ có tật giật mình.
Đáy mắt hiện lên tia tò mò, Điền Hiểu Manh vô vàng thắc mắc dò hỏi.

“Vậy vừa nãy cậu ở đây thất hồn lạc phách làm gì? Trước đây chẳng phải đã nói thông suốt rồi sao? Sao, bây giờ lại nghĩ không ra gì nữa?”
Hơi mấp mấy môi, bây giờ thành thật mà nói Tống Tư Âm làm gì còn tâm trạng tìm cớ.

Từ mắt cô ánh lên tia ngượng ngùng, do dự hồi lâu mới bắt đầu mở miệng.
“Ví dụ như vầy, Manh Manh, tớ nói ví dụ nha, tớ có một người bạn, người bạn A này với người bạn B là bạn tốt.

Ngày nọ đột nhiên người bạn A lại có người bạn gái, người bạn B rất khổ sở bởi vì sau khi người bạn A có bạn gái liền xa cách với B.

Manh manh a, bây giờ người bạn B nên làm như thế nào đây? B đã sớm coi A như người bạn tốt nhất, không muốn vì chuyện này ảnh hưởng đến cảm tình giữa họ........”
Liên tiếp mấy từ ‘người bạn’ và ‘người bạn’ trực tiếp làm Điền Hiểu Manh phát ngây ngốc, cô lắc lắc đầu nhẹ, vuốt tóc cả buổi mới phản ứng lại.

“A! Không phải ý cậu chính là chuyện giữa cậu với chị pháp y của cậu đi?”
Một mũi trúng hồng tâm!
Tâm tư nhỏ của Tống Tư Âm, Điền Hiểu Manh không cần đoán tiếp cũng có thể nhìn ra tám chín phần.
Da mặt đỏ au, Tống Tư Âm né tránh xoay mặt sang một bên, ngượng ngùng xoắn xuýt mở miệng.

“Không khác biệt lắm......!Cũng chẳng phải chị ấy không để ý đến tớ, là tớ bắt đầu xa cách trước, nhưng tớ thật sự không vui, trong lòng thập phần khó chịu.

Tớ không biết nên xử lý quan hệ cả hai như thế nào.....”
Có điều Tống Tư Âm không ý thức được hiện cả người cô toát ra mùi hương ‘chua’ thấm hết ruột gan.

Chẳng mấy chốc còn có thể hóa thành chanh tinh, chua đến chết.
Điền Hiểu Manh với kinh nghiệm yêu đương cũng chẳng nhiều mấy song cô vẫn nhìn ra được Tống Tư Âm đây là đang ghen.

Thấy cảnh này quả thật cô rất muốn ngồi cảm thán.

Bản thân đã toan thế này vẫn chưa ý thức được tột cùng vấn đề nằm ở điểm nào sao? Hay là......!cô thúc đẩy một phen nhỉ?
Nghĩ thế, Điền Hiểu Manh mau chóng đánh tiếng, dẫn lối cho Tống Tư Âm.

“Âm Âm à, cậu xác định bản thân đối với chị pháp y kia không có ý tứ gì sao? Cậu cẩn thận hồi tưởng chút đi, chị ấy đối với cậu lúc chưa có đối tượng với lúc có đối tượng có khác nhau hay không? Có hành động gì khiến cậu khó tiếp thu không?”
Lời này vừa nói ra, Tống Tư Âm mau chóng rơi vào sửng sốt.
Hình như.......!xác thật là có.
Hạ Lam có tính cách lạnh lùng không phải ngày một ngày hai.

Chẳng qua, lúc trước Tống Tư Âm căn bản khồn nhận thức người kì lạ là mình.

Hoặc nói cách khác, cô vẫn luôn trốn tránh.
Mấp máy môi, đáy lòng Tống Tư Âm tựa hồ có chút sống động, cô tựa hồ rất run rẩy mở miệng.

“Manh Manh, lời này của cậu là có ý gì?”
“Ý tứ rất đơn giản.” Điền Hiểu Manh dừng một chút mới nói tiếp.

“Nếu chị pháp y đó đối với cậu trước sau như một vậy nguyên nhân cậu khổ sở cũng chỉ có một.

Đó chính là, chị ta đột nhiên đối xử với người khác tốt hơn cậu đúng không? Cho nên, Âm Âm, cậu chẳng phải đau lòng hay bất kì cảm xúc nào khác, cậu đang ghen!”
Đồng tử bất ngờ co rút, trên mặt Tống Tư Âm tràn ngập hoang mang khó tưởng, cô dùng thái độ kiên quyết lắc lắc đầu.

“Không có khả năng? Sao tớ có thể ghen chứ? Tớ không có thích phụ nữ, tại sao lại vì chị ấy mà ghen?”
Điền Hiểu Manh có chút buồn cười mở miệng.

“Âm Âm, trên thế giới này chuyện tình cảm không là con đường cụt.

Dù lúc trước xu hướng cậu chẳng có gì đặc biệt nhưng cũng đâu thể nói phủ định rằng không có khả năng bị hấp dẫn bởi người cùng giới, thật ra......!cậu với người mình thích chẳng qua vô tình cùng giới với nhau, chỉ thế mà thôi! Hiểu rõ điều tớ nói không?”
Rầm!!!
Âm thanh vang to, toàn bộ đại não Tống Tư Âm co rút mãnh liệt, sắc mặt cô trở nên trắng bệch.

Lời Điền Hiểu Manh nói thành công làm bức tường chắn nơi nội tâm cô sụp đổ.
“Tớ......!tớ thích chị ấy?!”