Sau Khi Linh Khí Sống Lại

Chương 36: Trường thi chết chóc



Edit + Beta: Basic Needs

………..

Hậu quả của chạy nước rút là gì? Dù sao người cảm thụ sâu sắc nhất chính là ba người Âu Nhạc.

Chỉ nghe thấy một tiếng huýt sáo ngả ngớn. Khi ba người sực tỉnh, một cô gái quê mùa nào đó đã quay qua họ từ bên cạnh. Vừa chạy ra ngoài, mang theo bụi đất và gió, cô không la lên rác rưởi, thay vào chỉ giơ một bàn tay lên cho ba người phía sau xem, dùng thời gian 5 giây để biến ra năm dấu hiệu.

Dựng thẳng ngón giữa hướng lên!

Dựng thẳng ngón giữa hướng xuống!

Ngón tay cái chỉ xuống!

Ngón áp út hướng lên!

Cuối cùng là ý móc mỉa mà người trong cuộc hiểu, ngón tay cái song song với ngón trỏ, ở giữa chúng chừa lại một khoảng cách nhỏ.

Hiểu ngay trong hai từ: chờ gì!

** má!

Từ bộ ba Âu Nhạc +999!

Các giáo viên bên ngoài sân nhìn thấy thiếu chút nữa cười chết, cô bé này đúng là có tính cách, có thù tất báo này.

Trên mặt bộ ba Âu Nhạc có màu gan heo còn A Điêu đã nghênh ngang rời đi.

Ba người cộng lại chỉ 999, dởm!

Lãng phí 5 giây của bà, hứ!

Nhưng có quá nhiều người trên sân, nhìn hoa cả mắt, và chẳng bao lâu chả còn ai bận tâm đ ến A Điêu nữa vì… tất cả họ đều chú ý đến Thôi Vân.

Ở vòng 7, cô chạy từ hạng 101 đến 90, trong khi Thôi Vân đến vị trí thứ 50.

Ở vòng 8, cô chạy từ hạng 90 đến 70, trong khi Thôi Vân vào vị trí thứ 30.

Vòng thứ 9, cô chạy từ hạng 70 đến 40 cùng lúc Thôi Vân tiến vào vị trí thứ 10. Bấy giờ Hứa Lạc vẫn đứng đầu top 10, Lận Vân Mặc và Điền Trung Dã bỗng nhiên tăng tốc. Đến khi A Điêu tiến vào vòng thứ 9, cô và đám người Hứa Lạc đều ở vòng cuối cùng.

Mà ngay lúc ba người Âu Nhạc chạy thở phì phò, bỗng nhiên họ nhìn thấy một người vừa mới vượt qua họ và thả cho họ một trái tim thật lớn.

Tình yêu đấy, ấm áp ghê, nhưng nhìn kỹ hơn.

Trần! A! A Điêu!

Cô hơn họ một vòng?? Ba người bọn họ đâu tính là yếu! Nằm trong top 100 đấy!

Từ bộ ba Âu Nhạc +1200!

Rất tốt, có đột phá.

Vòng 10... Ngoại trừ bộ ba Âu Nhạc có tâm tính suy sụp, chẳng ai màng tới A Điêu. Dẫu gì không có ai chú ý đến người nằm bên ngoài top 10 bởi vì trong top 10 đã giết tới điên rồi!

Rõ ràng không phải là một cuộc tranh tài, chỉ cần hoàn thành số vòng là được, được hạng nhất cũng chả có khen thưởng gì. Thế nhưng chỉ cần xem là cảm nhận được bầu không khí cạnh tranh khủng khiếp trong sân tập.

Điên rồi điên rồi!

Ở vòng 10, Thôi Vân lấy tư thế châm thép ở phía sau xuyên đốt hết lỗ đít của mọi người để ngang nhiên giết đến vị trí thứ năm. Hơn nữa gã đang vượt qua vị trí thứ tư, đi về phía trước, đánh tới chỗ ba người Hứa Lạc đang kéo dài khoảng cách.

“Trời đất ơi…!”

“Người nọ là ai?!!!

“Thôi Vân, tôi đã gặp gã một lần trong lần đi theo cha ăn bữa tiệc năm mới của nhà họ Thôi. Nhưng trước kia gã một mực ở những châu khác mà. Đáng sợ quá, không ngờ được gã có tư chất tốt thế.”

(P1)

“Không thua gì Thôi Nhuận rồi.”

Học phủ Kim Lăng có nhiều nhân tài, không ít học sinh bày ra sắc mặt nghiêm trang trong tòa nhà giảng dạy. Nếu như nói con cháu được sinh ra từ ba gia tộc quyền thế của Kim Lăng tồn tại như trần nhà trong Học phủ Kim Lăng, thì Thôi Nhuận ngã ngựa làm trống một mảng bầu trời. Thế nhưng không nghi ngờ gì nữa hiện tại nhà họ Thôi chẳng bằng lòng chịu lẻ loi, một lần nữa đưa sang một trần nhà khác, hơn nữa gã còn trẻ hơn, dữ dằn hơn.

Nghe nói đệ tử nhà họ Thôi giết xuyên qua 1,500 người trong sân tập, ép thẳng tới hạng đầu. Nguyên bản có mấy học sinh đang đọc sách vì không hứng thú với việc tuyển chọn đã chạy như bay đến. Tòa nhà giảng dạy gần sân tập dày đặc đầu người, thậm chí có người ra ngoài hàng rào để xem.

Tại thời điểm này, xếp hạng trong top 10 không ngừng thay phiên... Còn ba người đầu tiên, bóng dáng của Thôi Vân xẹt qua, Điền Trung Dã bị vượt qua, Lận Vân Mặc cũng bị vượt qua.

Lận Vân Mặc nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thôi Vân mà không khỏi cắn răng.

Đúng là gia súc, nhà họ Thôi! Má!

Lúc ấy Hứa Lạc vẫn còn ở vị trí thứ nhất, Thôi Vân thứ hai, Lận Vân Mặc thứ ba, Điền Trung Dã thứ tư, người phía sau vẫn đang chạy như điên…

“Chẳng lẽ cậu ta sẽ đứng đầu?”

“Còn 200 mét cuối cùng!”

“Trời ạ!”

Muôn người chú ý.

Trên sân tập không có bụi đất nhưng lại có những thiếu niên tràn đầy năng lượng.

Hứa Lạc cứ mãi kiêu căng tự mãn. Trong học tập cậu ta tự nhận mình sánh vai với Trần Tốn, cho rằng chẳng qua người này lớn hơn mình một hai tuổi, có lợi về mặt thời gian mà thôi. Thế nhưng sau đó chuyện dự đoán sai lầm về cục diện chính trị Lăng Thành đã để cậu ta mất mặt tột cùng. Tự xét đi xét lại, cậu ta thấy muốn vượt qua Trần Tốn chỉ có thể áp đảo từ các khía cạnh khác. Nghe đâu người Trần Tốn không ổn lắm, tư chất linh khí chẳng ra sao cả, cho nên…

Cậu ta nên là người hạng nhất, phải là người hạng nhất!

Hứa Lạc cắn răng, cuối cùng bộc phát bắn vọt.

200 mét, 100 mét!!

Xoát! Có bóng dáng xông ra bên cạnh cậu ta.

Trái tim Hứa Lạc như nhận một đòn nặng nề, khoảnh khắc đó cậu ta cho rằng mình hoa mắt.

Bởi vì Thôi Vân đã vượt qua cậu ta... Một loạt tiếng la trong nỗi kinh ngạc nổ ra, hết đợt này đến đợt khác từ tòa nhà giảng dạy và bên ngoài sân tập.

Hết đợt này: “Thôi Vân vượt qua Hứa Lạc!!!!

Đến đợt khác: “Vậy mà gã cũng vượt qua Hứa Lạc! Trời đất!”

Chuyện gì xảy ra vậy, Hứa Lạc vượt qua vạch đích rồi vẫn còn thất thần bởi vì cậu ta bị thêm một người vượt qua ngay giây cuối cùng.

Lận Vân Mặc? Không, cậu ta cũng bị vượt qua, giờ phút này cậu ta hệt như Hứa Lạc khi khó mà tin được nhìn một người.

Một tên to con, là Điền Trung Dã chạy một mực ở vị trí thứ tư.

Cậu ta đã đến vị trí thứ hai.

(P2)

Điền Trung Dã dường như không biết ngượng, mỉm cười thật thà trong cơn thở hổn hển, thở phì phò.

Thôi Vân liếc nhìn cậu ta như chẳng quan tâm cho lắm. Gã chạy về phía tòa nhà thể thao bên kia dưới sự hướng dẫn của giáo viên.

Những người khác thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.

Không thể lãng phí thời gian.

Bốn vị trí đầu tiên được xác định, phía sau có từng người chạy tới. Bọn họ vẫn ổn có điều vô cùng lưa thưa, nhưng nhóm lớn đằng sau sắp tới… bên trong nhóm đó có trăm người rất chật chội, Nhiêu Cầm Nhã chạy đến đích ở vị trí thứ 21 vừa th ở dốc vừa nhìn về phía người vượt qua mình vào giây cuối cùng.

Khâu chạy bộ này có bất lợi cho phái nữ, cô ấy một mực không nắm chắc xông được vào 10 vị trí đầu. Thế nhưng chẳng ngờ được ngay cả top 20 mà cũng không xông tới cho, hình như người 20 vị trí đầu chỉ có hai cô gái.

Vừa đúng lúc người thứ 20 vừa vượt qua cô ấy cũng là một cô gái.

Một khuôn mặt đúng lạ.

“Cậu...”

Nhiêu Cầm Nhã vốn định hỏi tên người ta để nhận biết một tí, kết quả lời còn chưa ra hết thì người ta đã bước nhanh tới… ôm thùng rác, ọe một cái ói bằng sạch.

Ói thì không có gì, giờ không ít người ói như điên, dù sao cũng 8 ngàn mét đó!

Nhưng Nhiêu Cầm Nhã lại ngỡ ngàng, người bên cạnh cũng bị dọa sợ.

Mẹ nó, hộc máu?

Không đến mức đó chứ người chị em, chạy nhanh thêm cũng đâu có tặng cờ gấm, cần gì phải thế!

Giáo viên phát hiện ra thậm chí còn sốc hơn, vội vàng hỏi: “Sao thế, cần phải đưa em đến phòng khám... Sao em lại liều mạng như vậy?”

Rõ ràng là không hoàn toàn đồng ý với cách liều mạng bày, chả phải trước đó đã nói vẫn còn một bài thi viết à.

Lại nghe thấy A Điêu yếu đuối lau khóe miệng nói thêm một câu: “Thầy ơi, em là hy vọng của cả thôn đó.”

Nói xong lại phun ra một búng máu.

Từ giáo viên A +388!

Từ Nhiêu Cầm Nhã +233!

Tôi thấy cả làng có hy vọng vì em sắp bỏ mạng rồi đấy.

Hơn nữa còn là chạy ói ra máu, xem chừng tiếp tới bài thi viết là tàn phế luôn.

Đúng là không biết tính toán, e sẽ bỏ qua cả kỳ thi.

Nhưng cả hai đều không nói nhiều, dù sao cũng là tương lai của người khác.

Nhiêu Cầm Nhã đã đi vào thi viết, A Điêu lau xong khóe miệng cũng đi vào, giáo viên nhìn bóng lưng cô mà tràn ngập tiếc nuối.

Nhưng không biết lúc này cô và bồn cầu có lời nói thế này.

A Điêu: “Cái quái gì đây! Tại sao tôi chạy một hồi lại hộc máu rồi? Nước tắm đó là thuốc độc à?”

(P3)

Bồn Cầu: “Không hiểu đừng nói lung tung, chỉ vì cô tắm lột xác tẩy tạp chất quá ghê gớm, khoảng thời gian ngắn quá, một số máu bẩn vẫn chưa được thải ra. Bây giờ đột nhiên vận động dữ dội, theo đúng logic nó sẽ phun ra. Tất nhiên những người này có số lần lột xác nhiều hơn cô, nhưng quan trọng hơn là họ có biện pháp đặc biệt rèn luyện cơ bắp nhằm tiêu hóa thành quả lột xác này, thậm chí có bảo vật tẩm bổ, ví dụ như Thôi Vân, mà cô thì không. Thậm chí cô còn không tập võ từ nhỏ như anh em nhà họ Điền, luyện tập cho có năng lực vận động siêu cường, thành ra mức độ thích ứng với linh khí của bọn họ rất cao. Đương nhiên còn có một nguyên nhân quan trọng nhất là nội tạng của cô rất yếu, điều này có khi liên quan đến suy nhược thuở bé.”

Vẻ mặt A Điêu bí xị. Cô biết rằng nội tạng của mình rất yếu, có thể thực sự chạy bộ là khi cô 11 tuổi, còn lại mười tuổi trước đó toàn phải ngồi xe lăn.

Những người khác được sinh ra trong gia đình giàu có ngay từ đầu, sinh ra là có ngay cơ thể mạnh mẽ. Chẳng có gì bất công, có chênh lệch là thế nhưng sẽ không vĩnh viễn ở đó.

A Điêu đi vào tòa nhà thể thao, tìm thấy chỗ ngồi của riêng mình. Cô ngồi xuống rồi, bảng điều khiển bung ra hai đầu xúc tu có chip, bám vào hai bên thái dương và mu bàn tay của cô. Với một âm thanh vang lên, bài thi viết bắt đầu!

Xoạt!

Quang não trước mắt xuất hiện đề thi.

Thời gian thi ghi chú ở trên chỉ còn lại 105 phút, bảy môn học, tổng cộng 700 câu hỏi.

Năm môn là môn học cố định, trước đây là môn chuyên ngành, văn toán lý hóa sinh. Trong đó ngữ văn và toán là môn lớn nhất, chiếm tỷ lệ cao nhất. Trong ngữ văn bao gồm nội dung chính trị lịch sử; trong khi toán học là cha của tất cả cá ngành khoa học, riêng phần nó đã chiếm 200 điểm; ba môn còn lại mỗi môn chiếm 80 điểm.

Đống này đã chiếm 640 điểm.

Có hai môn học khác được thêm vào, và A Điêu cau mày ngay khi cô đọc được nội dung của nó: hai trong số những cuốn sách mở rộng mà cô đã mua riêng hồi trước.

“Năng lượng không tự nhiên” + “Luận về Chính sách chiến tranh”, mỗi phần 50 điểm, bảy môn có tổng cộng 740 điểm.

Mặc dù cả hai quyển đều trúng tủ, cô cũng đọc rồi, nhưng đến khi lật tiếp, trái tim cô đã chùng xuống.

Nhìn qua, có rất nhiều câu hỏi cô không biết, nói rõ những cuốn sách cô mua lúc đó về môn này tương đối đơn giản này hoặc lượng kiến thức không đủ.

Tệ quá.

Đối với cô mà nói loại bài kiểm tra này vượt quá phạm vi của cô, mà tỉ lệ vượt quá còn rất cao.

Khởi đầu không thuận lợi rồi.

Nhưng cô cũng phát hiện ra tất cả các câu hỏi trong bảy môn học đều chú trọng vào ba loại vấn đề thấp, trung bình và cao. Hẳn như thế sẽ hướng dẫn học sinh phân bổ thời gian hợp lý để lấy được điểm số của các câu hỏi họ làm được.

(P4)

A Điêu ổn định tâm lý, bắt đầu bằng môn toán và chọn câu hỏi với độ khó cao trước.

Cô giỏi nhất môn ngữ văn và toán nhưng toán lại chú ý nhiều nhất đến IQ, có giới hạn kiến thức, không tới mức quá cường điệu. Thế nên bắt tay vào làm từ nó sẽ tốt nhất.

Khi A Điêu bắt đầu đánh nhau với môn toán học, Hứa Lạc bên kia cũng bình phục tâm tính và thầm nghĩ nơi này mới là sân nhà của mình. Dĩ nhiên cậu ta thua Thôi Vân ở mục kiểm tra thể lực, nhưng chẳng qua gã chiếm ưu thế về gia tộc khi được nuôi dưỡng bằng rất nhiều linh khí, đến khi thi không bằng mình là chắc.

Hứa Lạc vừa lấy được đề thi thì tâm tư lập tức yên ổn hơn rất nhiều.

Những câu hỏi này... Mình hoàn toàn làm được.

Trong phòng giám sát, Chu Giang là giám sát chính của ngày thi đầu tiên. Thầy ấy không chỉ theo dõi động tĩnh và tình hình làm bài thi của tất cả mọi người, mà còn xem xét dữ liệu của các thí sinh.

Khi đại đa số mọi người đều chú ý đám người Hứa Lạc và Thôi Vân mày tranh tao đuổi, khiếp sợ Thôi Vân trở mình, thầy ấy lại lưu ý đến một người khác.

Khoảng cách trở mình của người này chỉ đứng sau Thôi Vân.

Từ hạng 100 tới thẳng hạng 20.

Trần A Điêu, cái tên quái dị, vô cùng lạ lẫm.

Nhưng sức bật mạnh như vậy chứng tỏ thể chất rất tốt, mạnh hơn đám người Hứa Lạc. Giai đoạn đầu cô nhóc không ngoi lên chứng tỏ sức bền không đủ, ước tính số lần tẩy tủy không đủ, cơ bắp không theo kịp, hoặc gần đây mới tẩy tủy.

Tương lai đáng mong đợi.

Chu Giang suy tư, niêm phong tư liệu của Điền Trung Dã, phân loại vào một hàng thuộc về đám người Thôi Vân Hứa Lạc, nhưng rất nhanh hồ sơ của Trần A Điêu cũng được đưa vào.

Sau khi mã hóa cấp hai, những tài liệu này giờ đây chỉ có hiệu trưởng của Học phủ Kim Lăng mới có quyền truy cập.

.....

Thời gian trôi qua từng phút một, ngày càng có nhiều người vào thi.

Cứ thi rồi thi, A Điêu cau mày.

Chuyện gì đang xảy ra vậy, khó thế! Học phủ Kim Lăng có yêu cầu cao về trình độ tri thức thế này?

Lý hóa sinh có quá nhiều câu hỏi với độ khó cao mà cô chưa từng thấy. Mình chưa từng học thuộc mấy phần kiến thức này, đặc biệt là hóa học và sinh học. Chó má!

Ngay cả ngữ văn mà cũng có mấy phần cô không biết.

A Điêu khóc không ra nước mắt, lần đầu tiên cảm thấy mình đã bỏ qua rất nhiều thứ ở Kỳ Sơn nhỏ nhoi.

Khó trách học sinh Học phủ Kim Lăng đều khinh thường thí sinh ở nơi khác.

Không, họ khinh thường tất cả học sinh ở Đam Châu ngoại trừ Học phủ Kim Lăng!

Có vốn liếng để làm như vậy!

Ngay lúc này, bùm!

Đột nhiên có một tiếng nổ rất lớn, một chiếc đồng hồ trên cổ tay một thí sinh nổ tung, thí sinh ôm cánh tay chảy máu của mình kêu đau.

Gian lận?

(P5)

Ai nấy sợ hãi, đồng loạt nhìn sang và chỉ thấy một giáo viên đi vào túm người ta đi, đồng thời còn bình tĩnh giải thích: “Không sao đâu, đừng hốt hoảng, không phải gian lận, có lẽ không biết làm câu đó nên nên căng thẳng quá, nhịp tim vượt qua đường đỏ. Bình thường như vậy sẽ được coi như tố thất tâm lý kém, trực tiếp đào thải.”

Mẹ kiếp, như thế mà cũng bị loại?

Còn không cho phép căng thẳng một chút khi không biết làm đề bài nữa?

Vả lại trước đó ông đâu có nói?!

“Mấy em đâu có hỏi, đừng lo lắng, người bình thường sẽ không...”

Chưa nói xong, một thí sinh bên cạnh ông ta cũng bị nổ đồng hồ, đoạn, trợn tròn mắt rồi cả người co giật.

Té xỉu.

Bị hù cho xỉu.

Thầy giáo vẫn bình tĩnh: “Không có gì, đừng hoảng sợ, chuyện nhỏ thôi, tiếp tục làm bài đi.”

Để rồi ông ta dùng một tay nâng thiếu niên cao lớn thô kệnh, cứ thế thản nhiên rời đi.

Gần 3,000 người trong phòng thi và giờ đây gần như 90% dữ liệu nhịp tim trên đồng hồ đang tăng vọt.

Đáng sợ quá.

Ngay cả đám người Thôi Vân và Hứa Lạc cũng căng cả mặt, trán toát mồ hôi lạnh.

Lúc đầu kiểm tra các câu hỏi, họ nhận thấy có rất nhiều câu mình làm được, cảm thấy mình ăn chắc phần thi lần này. Thế nhưng rất nhanh họ phát hiện mình đã ngây thơ. Trước nhất họ làm mấy câu hỏi lớn nhưng trong đó lại có quá nhiều bẫy, làm lấy làm để xong đã thấy mình lọt hố. Thế rồi họ thấy may quá khi mình đã hoàn hồn kịp bèn sửa lại một lần nữa, ấy vậy nhưng chỉ là phí thời giờ. Còn có một số câu chỉ đơn giản là họ không làm được.

Có thể thấy độ khó của bài kiểm tra này rất cao, chẳng thể coi nhẹ.

Chưa kể nếu như còn muốn kiểm soát nhịp tim… Tình cờ bị mắc kẹt trong câu hỏi lớn rồi còn bị mấy biến cố này hù cho, nhịp tim của họ cũng bắt đầu đến gần đường màu đỏ.

Đây mà là đi thi là? Là trường thi chết chóc mới đúng.

Kiểm tra nội bộ không có quá trình như vậy mà, chuyện gì đang xảy ra!

Bất đắc dĩ, họ đành phải tìm câu hỏi nhỏ làm một lần để giảm bớt căng thẳng.

Một bên khác, A Điêu bình tĩnh lại, cấp tốc thay đổi chiến lược. Cô tiếp tục tìm kiếm một số câu hỏi lớn mà mình biết trong hệ thống kiến thức của mình.

Cô không có cảm giác bị mắc kẹt, dù sao khi đặt bút vào câu hỏi mình đã chọn, cô xác định được ngay mình làm được 100%.

Nhưng cô ổn định không đồng nghĩa người khác ổn định.

Đột nhiên, ầm!

Một người bên cạnh lật bàn, mũi và miệng phun ra máu tươi điên cuồng hệt như đài phun nước.

Máu phụt một cái bắn đầy hết lên người cô, thiếu điều muốn nhuộm đỏ cả màn hình quang não.

A Điêu: “!!!

Trong khoảnh khắc đó, nhịp tim của cô đã tăng vọt... bằng mắt thường đã thấy nó sắp lao tới lằn ranh đỏ.

Toang luôn, cô sẽ bị buộc phải rời khỏi phòng thi.