Edit + Beta: Basic Needs
………..
“Nghe nói suất học tập của phủ Kim Lăng kia gây ra tình trạng hỗn loạn không nhỏ, hóa ra vẫn còn may mắn khi xong một vòng gió tanh mưa máu và cố định. Tuy nhiên giờ phút này giáo dục cải cách, thái độ triều đình lại kiên quyết như thế, chẳng xem thái độ của thế gia tộc lớn cùng với các quan chức cao cấp nọ, kiên trì lấy tố chất tu luyện làm nòng cốt hàng đầu trong việc tuyển sinh. Chậc chậc, hiện giờ chợ đen đã có người ra giá trên trời hàng trăm triệu tinh tệ đối với Thực Thể Gieo Linh cũng là vì nâng cao trình độ tu luyện của con cái trong nhà trước khi tuyển sinh.”
“Thôi! Anh đừng có nói bậy, Thực Thể Gieo Linh hiếm có thật đấy, nhưng nhìn chung quốc gia cũng có một ít, vàng thau lẫn lộn, làm sao có thể bán được giá cao như vậy. Anh nói Cổng Linh Hồn thì còn tạm được.”
“Anh cũng bảo vàng thau lẫn lộn, hiển nhiên nên biết thứ tôi nói là đám Thực Thể Gieo Linh tốt. Ngay cả loại chênh lệch cũng ít nhất đã hơn cả triệu tinh tệ, cái đó còn chưa chắc mua được đâu.”
“Hầy, tin tức này của mấy anh lạc hậu rồi. Bây giờ có mua Thực Thể Gieo Linh cũng đã muộn bởi vì hiện giờ Học phủ đã quyết định bảy tám phần học sinh từ lâu. Mà đa phần đám học sinh này đều có Thực Thể Gieo Linh, còn có một số ít có Cổng Linh Hồn nhỏ trong nhà; hoặc họ có tố chất bản thân siêu phàm, ông trời cho một miếng cơm ăn, vững vàng vào được Học phủ.”
Mọi người giật mình, quyết định nội bộ như thế mà Học phủ đã có tốc độ nhanh vậy?
Người nói chuyện uống một ngụm rượu nhỏ, nheo mắt lại cười khẽ: “Các anh không nghĩ thử xem trước khi linh khí sống lại là tin tức đã bay đầy trời, không ít quyền quý tin tột cùng. Hiển nhiên nội bộ có tin tức đáng tin cậy, mấy ông lớn này đã chuẩn bị từ lâu. Bọn họ đều như thế, vốn Học phủ là hạch tâm của Đam Châu chúng ta thì sao không biết? Họ sớm chuẩn bị đầy đủ, những suất còn lại tiếp theo chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc. Đương nhiên, những con ngựa này còn phải là thiên tài ngạo mạn ở Đam Châu, bình thường ngay cả cánh cửa lớn Học phủ cũng chả vào được. Mấy anh đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, sở dĩ tôi biết được tin tức như vậy bởi mấy đứa cháu họ hàng. Tay nó có giữ một Thực Thể Gieo Linh, trước kia lôi kéo quan hệ vất vả lắm mới để cho mấy ông trong nội bộ Học phủ kiểm duyệt, kết quả nó vẫn thất bại.”
Bây giờ dám tùy tiện nói có Thực Thể Gieo Linh hoàn toàn là người có bối cảnh. A Điêu liếc qua đồng hồ trên cổ tay người ta đã biết ngay người này có xuất thân không nhỏ, sợ là phú hộ số một ở huyện.
Kỳ Sơn có người giàu, nhưng nhiều tiền tới mức như thế không có mấy. A Điêu cố gắng phân biệt diện mạo của người ta.. Mẹ kiếp, đừng nói là người nhà họ Tưởng chứ.
(P1)
A Điêu cúi đầu lặng lẽ ăn cơm cho xong, cô dợm rời đi chợt lại nghe người ta nhắc tới chuyện khác.
Ở chỗ nào có người mất tích.
Bây giờ người chết nơi nơi, mất tích cũng được coi là tin tức?
A Điêu vốn không để ý, lại nghe những người này thổn thức khi người mất tích chủ yếu là trẻ con.
Hả? Ma quỷ quấy phá?
“Ai biết được, dù sao Lăng Thành bên kia cũng không điều tra ra. Nhưng con nít vẫn còn mất tích, dân oán than sôi trào, quan viên địa phương tuyệt vọng, xem ra tám chín phần khó giữ mũ quan.”
Huyện nhỏ bên này tìm ra được ma quỷ Giun Nằm Giấu khó đến thế, trong khi Lăng Thành vẻ vang nhường ấy, là thành trì trung cấp sau Kim Lăng mà lại chẳng có đầu mối, khó trách bị người ta lên án, tất nhiên triều đình cũng trừng phạt.
A Điêu nghe chuyện sôi nổi mà chẳng để tâm lắm. Đám người đang thảo luận nhanh chóng dừng lại bởi vì đã tới bến thuyền thành phố Kim Lăng.
Khi mỗi người trở về phòng thu xếp lại đồ đạc, người đàn ông trung niên bị nghi ngờ là người nhà họ Tưởng kia nhìn A Điêu thêm đôi lần.
Quái lạ, con bé này quen quá như thể đã thấy nó ở đâu.
Đúng rồi, không phải con bé này là đứa trước kia cháu trai tốt của ông ta tức giận muốn dạy dỗ à. Thế mà vừa đúng lúc bị người trong quan phủ đụng phải, có phiền toái không nhỏ, ảnh hưởng tới nỗi ngay cả anh cả của ông ta cũng mắng thằng cháu. Bây giờ cháu trai mới coi như yên tĩnh một chút.
Nhưng con bé dạng này làm sao trả được giá vé như vậy và còn chạy đến Kim Lăng?
Người đàn ông đăm chiêu, chợt cười, vừa lôi ra một quả bóng nhỏ ánh vàng ra khỏi túi xách vừa gọi điện thoại: “Này, A Xuân, con nhóc mà khi trước con nói…”
.....
Bến tàu có hình dạng con loan vàng vươn cánh bay. Nước Đường Tống đi theo và kính trọng loài chim thần bay trên trời, hầu hết các kiến trúc chính thức đều lấy hình thức này để thể hiện. Trong đó ưng và điêu là loài hay được sử dụng.
Bến tàu này thực sự lớn lắm.
Chiếm diện tích 500 km2, nó như vùng đất bao la vô biên. Lần đầu tiên A Điêu nhận ra rằng thế giới của mình là một sự tồn tại khổng lồ và nguy nga, mà cô chắc chắn tự coi mình là một hạt bụi tồn tại.
Đây chỉ là tỉnh lỵ Kim Lăng mà thôi.
Bến tàu không những lớn mà trang trí cũng đầy hơi thở cao quý. Từng viên gạch ngói đều lộ ra vẻ do trời tạo ra, mặt đất vuông vức tựa gương, mái treo cao chót vót và đường cong hoa văn tựa như hòa làm một thể, chạm khắc mây và tạo hình linh hồn sống động như thật. Ngay cả các quân sĩ anh dũng đứng canh gác cũng mang lại cho người ta vài phần cảm giác sợ hãi.
Tất nhiên A Điêu cũng không bỏ qua vũ khí và thiết bị mà những quân sĩ này mang theo trên người.
(P2)
Bên phải treo trường đao, bên trái vắt Đồ Cấm Kỵ súng ống có hoa văn đặc biệt, mặc dù chẳng biết công dụng là chi nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.
Tất nhiên thứ hấp dẫn người ta nhất là bến tàu khổng lồ có đầy đủ các cửa hàng sang trọng, cửa hàng gì cũng có.
A Điêu sắp nhìn hoa mắt, mà cách ăn mặc và hành vi nghèo khó cũng như quê mùa của cô cũng khiến không ít du khách lườm đôi lần, chợt có tiếng cười nhạo tới gần.
Chỉ thấy một cô gái bắt mốt đi ngang qua A Điêu, đôi giày cao gót vang lộc cộc, dáng người thướt tha làm cho làn váy phập phồng như tiên. Sau lưng cô ta có tôi tớ cũng như bảo vệ theo sát, ân cần và oai phong.
Dạng mỹ nhân phú quý thế này lại nhanh chóng có vẻ lúng túng và cúi đầu, bởi lẽ có một đám người mặc áo quan đi qua phía trước.
Có nam có nữ, giống như thành viên của một gia tộc tới đón người.
Hơi thở của nhóm người vừa ung dung mà sang trọng, mặc quần áo cổ điển đầy trầm tĩnh. Giữa nơi không gian bến tàu đầy khổng lồ và trang nghiêm này, nhóm người hoạt bát cười nói như chẳng thấy gì, hệt như đang nói chuyện phiếm trước cửa nhà.
Những nơi họ đi qua, những người trông thấy họ, chỉ có người khác e dè không muốn xúc phạm họ nên khiêm tốn, còn họ chỉ cần duy trì phong độ cũng như thể diện của mình là đủ.
Đây là quyền lực đại diện cho quan lại được trao chức vụ, mà cấp bậc của gia tộc nơi nhóm người này đại biểu cho e rằng không thấp là bao, ít nhất cũng cao ở thành phố Kim Lăng.
Đây là một nơi mà cô không thể làm bậy.
Đột nhiên A Điêu tỉnh táo, bước chân quả quyết chuyển dời, cấp tốc né mấy người sang giàu này, kiên quyết không làm loại “xui sao đụng phải tiểu thư phú quý rồi bị người ta làm khó phải quỳ xuống mới tha thứ, nhưng cô anh dũng kiên cường không bị quyền quý bức ép còn giận dữ chửi người ta trơ tráo làm quý công tử chú ý này nọ”.
Không, cô sẽ quỳ, là cái dạng quỳ ngay trong giây.
Nhưng mà… Hóa ra còn có đồ ăn ngon làm cô không dời nổi bước chân.
Chồng xúc xích, lẩu chín tầng, cơm ninh xương ống, cua say giấm... Thật nhiều thật nhiều.
Hu hu hu, tại sao lại thơm như vậy!
Một nơi giao thông tốt thế mà sao người ta lại làm như vậy, có phải là trang trại nuôi heo đâu.
Không hiểu gì hết, dị giáo dị đoan, không biết liêm xỉ, tôi khinh!
A Điêu vừa mắng vừa ôm cột kiềm chế bản thân, trông mong nhìn sang cửa hàng cua say dấm tới mức ch ảy nước miếng. Nhưng nghĩ đến thời gian gấp gáp, cô đành đỏ mắt siết tay, và dứt khoát quay người đi.
Làm xong việc là ăn ngay, ăn bằng sạch tất cả các cửa hàng ẩm thực trong bến tàu này.
Tất cả!
Cô nói, Như Lai cũng không thể cấm cô ăn!
(P3)
.....
A Điêu đi một mạch hỏi đường mới ra khỏi bến tàu khổng lồ mà ngay cả Đông Tây Nam Bắc chẳng phân biệt nổi. Đi ra rồi bèn lập tức nhịn đau bỏ ra một khoản tiền bắt một chiếc xe bay đi thẳng đến một Học phủ nào đó.
Quá khó khăn, đi học là đốt tiền.
Cải cách giáo dục chết tiệt này!
.....
Có lẽ người có tình huống như A Điêu rất ít, nhưng nhiều người tài bày thành một bàn lớn như vậy, luôn có rất nhiều người gặp phải vấn đề tương tự. Tuy nhiên chuyện bình thường còn kéo dài chứ việc giáo dục con cái thì sao mà được. Lúc A Điêu đến là người ta đã xếp thành một hàng dài, cô cứ thế chờ ba tiếng đồng hồ tới lúc sắp tan tầm mới đứng vào hàng nổi.
A Điêu đưa thông tin của mình cùng với văn hàm của huyện Kỳ Sơn, nhân viên Hộ bộ của Châu phủ Kim Lăng tìm ra rất nhanh. Thế mà người này nhìn A Điêu một cái, lại lạch cạch nhập một ít văn bản tra cứu.
Vừa ngay lúc người ta mới liếc mắt nhìn mình, trong lòng A Điêu vang lên tiếng thùm thụp ngay. Trước đây ở huyện Kỳ Sơn cũng hệt như thế, vốn tra loại thông tin này rất nhanh, càng chậm càng phức tạp chứng tỏ có vấn đề.
Cô chỉ muốn chuyển học bạ của mình lên, sau đó vào trong thành phố Kim Lăng để đăng ký trường cấp 3 kém nhất là ổn.
Từ đầu còn tưởng chuyện chuyển trường là thứ đơn giản nhất. Dù sao cô vốn là người Kim Lăng, đóng dấu thẳng vào là được rồi, làm sao lại… Chẳng lẽ thật sự lại làm chuyện xấu hơn?
Trong lòng A Điêu thấy không ổn.
Đúng thật, nhân viên này nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu kỳ quặc: “Tôi vừa kiểm tra tên và số chứng minh thư của cô, đúng là tìm được hồ sơ nhập học của cô ở huyện Kỳ Sơn. Nhưng khi muốn lấy thông tin nhận dạng chi tiết hơn của cô thì hệ thống đã ngăn cản, thông thường tình huống này chỉ xuất hiện trong gia đình quan chức, có pháp luật bảo vệ.”
Chậc, như thế thật. Cô còn xíu ký ức khi còn bé, biết trong nhà làm quan, dẫu cho khi đó người cha rẻ tiền của cô chỉ là tên quan nhỏ hạng bét, song vẫn nằm trong phạm vi bảo vệ quan lại của nước Đường Tống. Làm như vậy để tránh uy hiếp bên ngoài xâm nhập vào kho thân phận quan viên triều đình bày ra thủ đoạn, thế nên thân phận của người thân quan chức chỉ cần ghi vào thông tin gia đình là sẽ đi vào cơ sở tư liệu cấp hai của kho thân phận. Điều tra bình thường hoàn toàn không ra, phải tiến vào kho cấp hai mới tìm thấy.
“Vâng, em nhớ cha mình là một ông quan tép riu.”
Giọng điệu chẳng có tôn trọng, trông thật tùy tiện.
Nhân viên liếc nhìn cô một lần nữa, không trả lời mà nói tiếp: “Nhưng trên đây hiện ra cô đã được báo đã chết yểu 12 năm trước.”
A Điêu: “!!!”
Ai, ai yểu?
Chỗ này là địa bàn của cha, nhịn xuống, nhịn xuống, mày làm được mà!
A Điêu hỏi ngọt ngào: “Chị ơi, chị có thể nói cho em biết nguyên nhân tử vong trên đó không?”
Nhân viên: “Chứng thức khuya và lão hóa sớm dai dẳng, suy thận người yếu, xuất huyết não chết bất đắc kỳ tử.”
A Điêu: “...”
Lúc đó cô mới 5 6 tuổi cơ mà!!!
(P4)
....
Nếu như cô có thể đào ra năng lực niệm của mình, bây giờ giá trị năng lực niệm bùng nổ của cô phải vượt quá 1000.
A Điêu mất ba giây để bình tĩnh lại từ khuôn mặt dữ tợn, mỉm cười và hỏi nhân viên: “Có thể thấy địa chỉ hiện tại của người nhà em không?”
Một người đã thăng đột nhiên xuất hiện, nhân viên cũng có chỗ không hiểu: “Nói chung có thể, nhưng trước tiên phải xác định thân phận của cô là thật. Xin vui lòng tới đây để xét DNA, so sánh với cơ sở dữ liệu.”
A Điêu đo xong, xác định được danh tính và nhận được địa chỉ từ nhân viên.
Lăng Thành?
Có vẻ như đã làm quan ở Lăng Thành, nhìn địa chỉ trông không tệ lắm.
Nhà giàu chó má, chỉ biết thăng quan phát tài hy sinh vợ, không màng tới con gái chết đi mà cũng bay lên như diều gặp gió cho được!
Cô còn nhớ rõ hồi nhỏ, cha cô còn là một quan chức nhỏ nhã nhặn vừa mới vào làm quan, làm chút chuyện tầm thường ở Bộ phận Nước sạch Kim Lăng. Về sau đoán chừng được sai ra ngoài làm Quan huyện, một đường thăng chức, hiện giờ đã tới khu vực Lăng Thành. Có thể thấy được cha già siêng năng tiến lên, đường làm quan xem như suôn sẻ.
Trước khi đi, nhân viên công tác ngại cô là người nhà quan chức, nhìn thấy quai hàm cô có vẻ tức giận, cố ý hỏi một câu: “Cô bé, tiếp theo em sẽ đi tìm người nhà nhận thân nhân à?”
“Không, em sẽ tới chỗ mộ mà khóc.”
“...”
Từ Tú Tú +66.
A Điêu: “?”
Gì, tôi có khóc cũng đâu khóc mộ nhà chị đâu.
Khi A Điêu rời khỏi Hộ bộ, hệ thống giám sát của nhân viên nội bộ của Hộ bộ đã thấy được một chuyện.
Có một tên trộm nhỏ dùng camera giám sát theo dõi cô bé ấy.
“Có thể có vấn đề, có muốn đuổi theo nó không?”
“Quên đi, một cô bé không quan trọng. Nếu quan hệ xã hội của tất cả mọi người cần chúng ta tới chịu trách nhiệm, chả phải chúng ta sẽ mệt chết sao?”
“Cũng đúng.”
Người nọ không vào phạm vi điều hành Hộ bộ tức không ảnh hưởng quy định. Bọn họ không có nghĩa vụ cùng quyền lực đi ra ngoài đuổi theo, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Về phần an toàn của cô bé kia… Hiện giờ với thói đời này, người chết còn ít sao?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Về chuyện chứng bệnh là do tôi viết đại, bắt nguồn từ thái độ kinh thường của cha ruột nữ chính đối với nữ chính. Bản thân tôi không có ý định xem thường bệnh nhân mắc bệnh liên quan, xin độc giả đừng suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải chỉ trích ngang ngược. Dù gì tôi cũng là người nông thôn bình thường, hiểu rất sâu bệnh tình sẽ gây tổn thương bao nhiêu tới người bình thường, cho nên tuyệt đối sẽ không dùng chuyện thế này để trêu chọc. Do đó thông báo trước nha.
Đương nhiên thức khuya và mau già dùng để tôi tự trêu chọc bản thân, che mặt.
Còn nữa, chương ngày mai sẽ vào Vip, vẫn cập nhật lúc 8:00 bình thường, hy vọng tất cả mọi người đến lúc đó mua chương.
Vâng, cuốn sách này có thể có quá nhiều yếu tố, nhiều tiên nữ trông không quen. Lần đầu tiên đề cử không tốt như vậy thành tích trong tương sẽ không được tốt lắm. Tôi chỉ hy vọng kết quả của lần đặt hàng đầu tiên sẽ tốt một tí để tôi có thể nhận được một số đề xuất tốt hơn. Cuốn sách này sẽ không quá dài, viết mệt mà tất cả mọi người theo cũng mệt.
………..
“Nghe nói suất học tập của phủ Kim Lăng kia gây ra tình trạng hỗn loạn không nhỏ, hóa ra vẫn còn may mắn khi xong một vòng gió tanh mưa máu và cố định. Tuy nhiên giờ phút này giáo dục cải cách, thái độ triều đình lại kiên quyết như thế, chẳng xem thái độ của thế gia tộc lớn cùng với các quan chức cao cấp nọ, kiên trì lấy tố chất tu luyện làm nòng cốt hàng đầu trong việc tuyển sinh. Chậc chậc, hiện giờ chợ đen đã có người ra giá trên trời hàng trăm triệu tinh tệ đối với Thực Thể Gieo Linh cũng là vì nâng cao trình độ tu luyện của con cái trong nhà trước khi tuyển sinh.”
“Thôi! Anh đừng có nói bậy, Thực Thể Gieo Linh hiếm có thật đấy, nhưng nhìn chung quốc gia cũng có một ít, vàng thau lẫn lộn, làm sao có thể bán được giá cao như vậy. Anh nói Cổng Linh Hồn thì còn tạm được.”
“Anh cũng bảo vàng thau lẫn lộn, hiển nhiên nên biết thứ tôi nói là đám Thực Thể Gieo Linh tốt. Ngay cả loại chênh lệch cũng ít nhất đã hơn cả triệu tinh tệ, cái đó còn chưa chắc mua được đâu.”
“Hầy, tin tức này của mấy anh lạc hậu rồi. Bây giờ có mua Thực Thể Gieo Linh cũng đã muộn bởi vì hiện giờ Học phủ đã quyết định bảy tám phần học sinh từ lâu. Mà đa phần đám học sinh này đều có Thực Thể Gieo Linh, còn có một số ít có Cổng Linh Hồn nhỏ trong nhà; hoặc họ có tố chất bản thân siêu phàm, ông trời cho một miếng cơm ăn, vững vàng vào được Học phủ.”
Mọi người giật mình, quyết định nội bộ như thế mà Học phủ đã có tốc độ nhanh vậy?
Người nói chuyện uống một ngụm rượu nhỏ, nheo mắt lại cười khẽ: “Các anh không nghĩ thử xem trước khi linh khí sống lại là tin tức đã bay đầy trời, không ít quyền quý tin tột cùng. Hiển nhiên nội bộ có tin tức đáng tin cậy, mấy ông lớn này đã chuẩn bị từ lâu. Bọn họ đều như thế, vốn Học phủ là hạch tâm của Đam Châu chúng ta thì sao không biết? Họ sớm chuẩn bị đầy đủ, những suất còn lại tiếp theo chính là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc. Đương nhiên, những con ngựa này còn phải là thiên tài ngạo mạn ở Đam Châu, bình thường ngay cả cánh cửa lớn Học phủ cũng chả vào được. Mấy anh đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, sở dĩ tôi biết được tin tức như vậy bởi mấy đứa cháu họ hàng. Tay nó có giữ một Thực Thể Gieo Linh, trước kia lôi kéo quan hệ vất vả lắm mới để cho mấy ông trong nội bộ Học phủ kiểm duyệt, kết quả nó vẫn thất bại.”
Bây giờ dám tùy tiện nói có Thực Thể Gieo Linh hoàn toàn là người có bối cảnh. A Điêu liếc qua đồng hồ trên cổ tay người ta đã biết ngay người này có xuất thân không nhỏ, sợ là phú hộ số một ở huyện.
Kỳ Sơn có người giàu, nhưng nhiều tiền tới mức như thế không có mấy. A Điêu cố gắng phân biệt diện mạo của người ta.. Mẹ kiếp, đừng nói là người nhà họ Tưởng chứ.
(P1)
A Điêu cúi đầu lặng lẽ ăn cơm cho xong, cô dợm rời đi chợt lại nghe người ta nhắc tới chuyện khác.
Ở chỗ nào có người mất tích.
Bây giờ người chết nơi nơi, mất tích cũng được coi là tin tức?
A Điêu vốn không để ý, lại nghe những người này thổn thức khi người mất tích chủ yếu là trẻ con.
Hả? Ma quỷ quấy phá?
“Ai biết được, dù sao Lăng Thành bên kia cũng không điều tra ra. Nhưng con nít vẫn còn mất tích, dân oán than sôi trào, quan viên địa phương tuyệt vọng, xem ra tám chín phần khó giữ mũ quan.”
Huyện nhỏ bên này tìm ra được ma quỷ Giun Nằm Giấu khó đến thế, trong khi Lăng Thành vẻ vang nhường ấy, là thành trì trung cấp sau Kim Lăng mà lại chẳng có đầu mối, khó trách bị người ta lên án, tất nhiên triều đình cũng trừng phạt.
A Điêu nghe chuyện sôi nổi mà chẳng để tâm lắm. Đám người đang thảo luận nhanh chóng dừng lại bởi vì đã tới bến thuyền thành phố Kim Lăng.
Khi mỗi người trở về phòng thu xếp lại đồ đạc, người đàn ông trung niên bị nghi ngờ là người nhà họ Tưởng kia nhìn A Điêu thêm đôi lần.
Quái lạ, con bé này quen quá như thể đã thấy nó ở đâu.
Đúng rồi, không phải con bé này là đứa trước kia cháu trai tốt của ông ta tức giận muốn dạy dỗ à. Thế mà vừa đúng lúc bị người trong quan phủ đụng phải, có phiền toái không nhỏ, ảnh hưởng tới nỗi ngay cả anh cả của ông ta cũng mắng thằng cháu. Bây giờ cháu trai mới coi như yên tĩnh một chút.
Nhưng con bé dạng này làm sao trả được giá vé như vậy và còn chạy đến Kim Lăng?
Người đàn ông đăm chiêu, chợt cười, vừa lôi ra một quả bóng nhỏ ánh vàng ra khỏi túi xách vừa gọi điện thoại: “Này, A Xuân, con nhóc mà khi trước con nói…”
.....
Bến tàu có hình dạng con loan vàng vươn cánh bay. Nước Đường Tống đi theo và kính trọng loài chim thần bay trên trời, hầu hết các kiến trúc chính thức đều lấy hình thức này để thể hiện. Trong đó ưng và điêu là loài hay được sử dụng.
Bến tàu này thực sự lớn lắm.
Chiếm diện tích 500 km2, nó như vùng đất bao la vô biên. Lần đầu tiên A Điêu nhận ra rằng thế giới của mình là một sự tồn tại khổng lồ và nguy nga, mà cô chắc chắn tự coi mình là một hạt bụi tồn tại.
Đây chỉ là tỉnh lỵ Kim Lăng mà thôi.
Bến tàu không những lớn mà trang trí cũng đầy hơi thở cao quý. Từng viên gạch ngói đều lộ ra vẻ do trời tạo ra, mặt đất vuông vức tựa gương, mái treo cao chót vót và đường cong hoa văn tựa như hòa làm một thể, chạm khắc mây và tạo hình linh hồn sống động như thật. Ngay cả các quân sĩ anh dũng đứng canh gác cũng mang lại cho người ta vài phần cảm giác sợ hãi.
Tất nhiên A Điêu cũng không bỏ qua vũ khí và thiết bị mà những quân sĩ này mang theo trên người.
(P2)
Bên phải treo trường đao, bên trái vắt Đồ Cấm Kỵ súng ống có hoa văn đặc biệt, mặc dù chẳng biết công dụng là chi nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.
Tất nhiên thứ hấp dẫn người ta nhất là bến tàu khổng lồ có đầy đủ các cửa hàng sang trọng, cửa hàng gì cũng có.
A Điêu sắp nhìn hoa mắt, mà cách ăn mặc và hành vi nghèo khó cũng như quê mùa của cô cũng khiến không ít du khách lườm đôi lần, chợt có tiếng cười nhạo tới gần.
Chỉ thấy một cô gái bắt mốt đi ngang qua A Điêu, đôi giày cao gót vang lộc cộc, dáng người thướt tha làm cho làn váy phập phồng như tiên. Sau lưng cô ta có tôi tớ cũng như bảo vệ theo sát, ân cần và oai phong.
Dạng mỹ nhân phú quý thế này lại nhanh chóng có vẻ lúng túng và cúi đầu, bởi lẽ có một đám người mặc áo quan đi qua phía trước.
Có nam có nữ, giống như thành viên của một gia tộc tới đón người.
Hơi thở của nhóm người vừa ung dung mà sang trọng, mặc quần áo cổ điển đầy trầm tĩnh. Giữa nơi không gian bến tàu đầy khổng lồ và trang nghiêm này, nhóm người hoạt bát cười nói như chẳng thấy gì, hệt như đang nói chuyện phiếm trước cửa nhà.
Những nơi họ đi qua, những người trông thấy họ, chỉ có người khác e dè không muốn xúc phạm họ nên khiêm tốn, còn họ chỉ cần duy trì phong độ cũng như thể diện của mình là đủ.
Đây là quyền lực đại diện cho quan lại được trao chức vụ, mà cấp bậc của gia tộc nơi nhóm người này đại biểu cho e rằng không thấp là bao, ít nhất cũng cao ở thành phố Kim Lăng.
Đây là một nơi mà cô không thể làm bậy.
Đột nhiên A Điêu tỉnh táo, bước chân quả quyết chuyển dời, cấp tốc né mấy người sang giàu này, kiên quyết không làm loại “xui sao đụng phải tiểu thư phú quý rồi bị người ta làm khó phải quỳ xuống mới tha thứ, nhưng cô anh dũng kiên cường không bị quyền quý bức ép còn giận dữ chửi người ta trơ tráo làm quý công tử chú ý này nọ”.
Không, cô sẽ quỳ, là cái dạng quỳ ngay trong giây.
Nhưng mà… Hóa ra còn có đồ ăn ngon làm cô không dời nổi bước chân.
Chồng xúc xích, lẩu chín tầng, cơm ninh xương ống, cua say giấm... Thật nhiều thật nhiều.
Hu hu hu, tại sao lại thơm như vậy!
Một nơi giao thông tốt thế mà sao người ta lại làm như vậy, có phải là trang trại nuôi heo đâu.
Không hiểu gì hết, dị giáo dị đoan, không biết liêm xỉ, tôi khinh!
A Điêu vừa mắng vừa ôm cột kiềm chế bản thân, trông mong nhìn sang cửa hàng cua say dấm tới mức ch ảy nước miếng. Nhưng nghĩ đến thời gian gấp gáp, cô đành đỏ mắt siết tay, và dứt khoát quay người đi.
Làm xong việc là ăn ngay, ăn bằng sạch tất cả các cửa hàng ẩm thực trong bến tàu này.
Tất cả!
Cô nói, Như Lai cũng không thể cấm cô ăn!
(P3)
.....
A Điêu đi một mạch hỏi đường mới ra khỏi bến tàu khổng lồ mà ngay cả Đông Tây Nam Bắc chẳng phân biệt nổi. Đi ra rồi bèn lập tức nhịn đau bỏ ra một khoản tiền bắt một chiếc xe bay đi thẳng đến một Học phủ nào đó.
Quá khó khăn, đi học là đốt tiền.
Cải cách giáo dục chết tiệt này!
.....
Có lẽ người có tình huống như A Điêu rất ít, nhưng nhiều người tài bày thành một bàn lớn như vậy, luôn có rất nhiều người gặp phải vấn đề tương tự. Tuy nhiên chuyện bình thường còn kéo dài chứ việc giáo dục con cái thì sao mà được. Lúc A Điêu đến là người ta đã xếp thành một hàng dài, cô cứ thế chờ ba tiếng đồng hồ tới lúc sắp tan tầm mới đứng vào hàng nổi.
A Điêu đưa thông tin của mình cùng với văn hàm của huyện Kỳ Sơn, nhân viên Hộ bộ của Châu phủ Kim Lăng tìm ra rất nhanh. Thế mà người này nhìn A Điêu một cái, lại lạch cạch nhập một ít văn bản tra cứu.
Vừa ngay lúc người ta mới liếc mắt nhìn mình, trong lòng A Điêu vang lên tiếng thùm thụp ngay. Trước đây ở huyện Kỳ Sơn cũng hệt như thế, vốn tra loại thông tin này rất nhanh, càng chậm càng phức tạp chứng tỏ có vấn đề.
Cô chỉ muốn chuyển học bạ của mình lên, sau đó vào trong thành phố Kim Lăng để đăng ký trường cấp 3 kém nhất là ổn.
Từ đầu còn tưởng chuyện chuyển trường là thứ đơn giản nhất. Dù sao cô vốn là người Kim Lăng, đóng dấu thẳng vào là được rồi, làm sao lại… Chẳng lẽ thật sự lại làm chuyện xấu hơn?
Trong lòng A Điêu thấy không ổn.
Đúng thật, nhân viên này nhìn chằm chằm vào cô, giọng điệu kỳ quặc: “Tôi vừa kiểm tra tên và số chứng minh thư của cô, đúng là tìm được hồ sơ nhập học của cô ở huyện Kỳ Sơn. Nhưng khi muốn lấy thông tin nhận dạng chi tiết hơn của cô thì hệ thống đã ngăn cản, thông thường tình huống này chỉ xuất hiện trong gia đình quan chức, có pháp luật bảo vệ.”
Chậc, như thế thật. Cô còn xíu ký ức khi còn bé, biết trong nhà làm quan, dẫu cho khi đó người cha rẻ tiền của cô chỉ là tên quan nhỏ hạng bét, song vẫn nằm trong phạm vi bảo vệ quan lại của nước Đường Tống. Làm như vậy để tránh uy hiếp bên ngoài xâm nhập vào kho thân phận quan viên triều đình bày ra thủ đoạn, thế nên thân phận của người thân quan chức chỉ cần ghi vào thông tin gia đình là sẽ đi vào cơ sở tư liệu cấp hai của kho thân phận. Điều tra bình thường hoàn toàn không ra, phải tiến vào kho cấp hai mới tìm thấy.
“Vâng, em nhớ cha mình là một ông quan tép riu.”
Giọng điệu chẳng có tôn trọng, trông thật tùy tiện.
Nhân viên liếc nhìn cô một lần nữa, không trả lời mà nói tiếp: “Nhưng trên đây hiện ra cô đã được báo đã chết yểu 12 năm trước.”
A Điêu: “!!!”
Ai, ai yểu?
Chỗ này là địa bàn của cha, nhịn xuống, nhịn xuống, mày làm được mà!
A Điêu hỏi ngọt ngào: “Chị ơi, chị có thể nói cho em biết nguyên nhân tử vong trên đó không?”
Nhân viên: “Chứng thức khuya và lão hóa sớm dai dẳng, suy thận người yếu, xuất huyết não chết bất đắc kỳ tử.”
A Điêu: “...”
Lúc đó cô mới 5 6 tuổi cơ mà!!!
(P4)
....
Nếu như cô có thể đào ra năng lực niệm của mình, bây giờ giá trị năng lực niệm bùng nổ của cô phải vượt quá 1000.
A Điêu mất ba giây để bình tĩnh lại từ khuôn mặt dữ tợn, mỉm cười và hỏi nhân viên: “Có thể thấy địa chỉ hiện tại của người nhà em không?”
Một người đã thăng đột nhiên xuất hiện, nhân viên cũng có chỗ không hiểu: “Nói chung có thể, nhưng trước tiên phải xác định thân phận của cô là thật. Xin vui lòng tới đây để xét DNA, so sánh với cơ sở dữ liệu.”
A Điêu đo xong, xác định được danh tính và nhận được địa chỉ từ nhân viên.
Lăng Thành?
Có vẻ như đã làm quan ở Lăng Thành, nhìn địa chỉ trông không tệ lắm.
Nhà giàu chó má, chỉ biết thăng quan phát tài hy sinh vợ, không màng tới con gái chết đi mà cũng bay lên như diều gặp gió cho được!
Cô còn nhớ rõ hồi nhỏ, cha cô còn là một quan chức nhỏ nhã nhặn vừa mới vào làm quan, làm chút chuyện tầm thường ở Bộ phận Nước sạch Kim Lăng. Về sau đoán chừng được sai ra ngoài làm Quan huyện, một đường thăng chức, hiện giờ đã tới khu vực Lăng Thành. Có thể thấy được cha già siêng năng tiến lên, đường làm quan xem như suôn sẻ.
Trước khi đi, nhân viên công tác ngại cô là người nhà quan chức, nhìn thấy quai hàm cô có vẻ tức giận, cố ý hỏi một câu: “Cô bé, tiếp theo em sẽ đi tìm người nhà nhận thân nhân à?”
“Không, em sẽ tới chỗ mộ mà khóc.”
“...”
Từ Tú Tú +66.
A Điêu: “?”
Gì, tôi có khóc cũng đâu khóc mộ nhà chị đâu.
Khi A Điêu rời khỏi Hộ bộ, hệ thống giám sát của nhân viên nội bộ của Hộ bộ đã thấy được một chuyện.
Có một tên trộm nhỏ dùng camera giám sát theo dõi cô bé ấy.
“Có thể có vấn đề, có muốn đuổi theo nó không?”
“Quên đi, một cô bé không quan trọng. Nếu quan hệ xã hội của tất cả mọi người cần chúng ta tới chịu trách nhiệm, chả phải chúng ta sẽ mệt chết sao?”
“Cũng đúng.”
Người nọ không vào phạm vi điều hành Hộ bộ tức không ảnh hưởng quy định. Bọn họ không có nghĩa vụ cùng quyền lực đi ra ngoài đuổi theo, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện.
Về phần an toàn của cô bé kia… Hiện giờ với thói đời này, người chết còn ít sao?
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Về chuyện chứng bệnh là do tôi viết đại, bắt nguồn từ thái độ kinh thường của cha ruột nữ chính đối với nữ chính. Bản thân tôi không có ý định xem thường bệnh nhân mắc bệnh liên quan, xin độc giả đừng suy nghĩ nhiều, cũng không cần phải chỉ trích ngang ngược. Dù gì tôi cũng là người nông thôn bình thường, hiểu rất sâu bệnh tình sẽ gây tổn thương bao nhiêu tới người bình thường, cho nên tuyệt đối sẽ không dùng chuyện thế này để trêu chọc. Do đó thông báo trước nha.
Đương nhiên thức khuya và mau già dùng để tôi tự trêu chọc bản thân, che mặt.
Còn nữa, chương ngày mai sẽ vào Vip, vẫn cập nhật lúc 8:00 bình thường, hy vọng tất cả mọi người đến lúc đó mua chương.
Vâng, cuốn sách này có thể có quá nhiều yếu tố, nhiều tiên nữ trông không quen. Lần đầu tiên đề cử không tốt như vậy thành tích trong tương sẽ không được tốt lắm. Tôi chỉ hy vọng kết quả của lần đặt hàng đầu tiên sẽ tốt một tí để tôi có thể nhận được một số đề xuất tốt hơn. Cuốn sách này sẽ không quá dài, viết mệt mà tất cả mọi người theo cũng mệt.