Edit + beta: Iris
Con đường từ Trung Nguyên đến Tây Vực không tốt lắm, đám Quý Từ đi xe ngựa hơn nửa tháng, trong lúc đó thỉnh thoảng cũng có ngự kiếm lên đường, khó khăn lắm mới đến được tuyến biên giới.
Về Tây Vực, trước đây Quý Từ có biết được chút ít.
Tây Vực không có bị thống nhất, cái tên này cũng chỉ là khái quát chung chung thôi.
Vùng đất Tây Vực có rất nhiều bộ lạc lớn bé khác nhau, giữa các bộ lạc thường xuyên xảy ra xung đột. Mỗi bộ lạc chiếm một mảnh đất nhỏ, kỳ thật gọi là bộ lạc cũng không chính xác lắm.
Loại quy mô nhỏ, thực lực khá yếu thì gọi là bộ lạc, loại quy mô lớn, thực lực mạnh mẽ thì gọi là thành bang.
Tây Vực là nơi gồm các bộ lạc và thành bang khác nhau tạo thành.
Còn Bình Khương Môn được thành lập tại thành bang chiếm diện tích lớn nhất, thực lực mạnh nhất.
Tòa thành này tên là -- Đồng Cốt.
Khi Quý Từ tới cửa thành vẫn còn hơi kinh ngạc cảm thán.
Không có lý do gì khác, nơi này thật sự xa hoa không chỉ hơn những nơi khác một chút thôi đâu.
Gạch đá cẩm thạch được xếp chồng lên nhau tạo thành một bức tường thành cực kỳ cao to tráng lệ, trên tường thành sơn màu trắng còn có lầu ngắm cảnh, có binh lính Tây Vực đứng bên trong.
Bên cây cầu treo dưới cửa thành là con sông do con người tạo ra để bảo vệ thành, nước sông trong vắt, diện tích rộng lớn.
Quý Từ không khỏi líu lưỡi.
Anh xốc màn xe lên nhìn thoáng qua binh lính bên ngoài, phát hiện ngay cả áo giáp trên người bọn họ cũng được khảm đá quý và phỉ thúy.
Quý Từ nghiến răng ken két, có hơi ghen ghét.
Ngay lúc anh cảm thấy bất công cho số phận bần cùng của mình, Tần Giác ở bên cạnh nói:
"Sư huynh, nên xuống xe thôi."
Những suy nghĩ lộn xộn đó cứ như vậy mà tiêu tán, anh khẽ gật đầu: "... Được."
Đã trôi qua nhiều ngày, anh cũng đã miễn dịch với giọng nói của Tần Giác.
Chỉ cần anh không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Quý Từ nghĩ vậy, có thể kéo dài thêm một ngày thì cứ thêm một ngày, dù sao anh cũng không có manh mối về chuyện này, nghĩ đến là tâm loạn như ma.
Còn không bằng thả lỏng coi như chưa xảy ra chuyện gì, chưa phát hiện ra gì.
Bằng cách này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nói trắng ra là đang lừa mình dối người, nhưng không còn cách nào khác, Quý Từ giỏi nhất điều này.
Bọn họ bước xuống từ xe ngựa, đi qua cây cầu treo dài ngoằng, cuối cùng đến cửa thành.
Binh lính canh gác mặc áo giáp màu trắng bạc, trên cổ còn đeo vòng cổ ngọc thạch.
Sau khi thấy rõ mặt của đám Quý Từ thì hơi sững sờ, sau đó bắt đầu trúc trắc nói tiếng Hán ngữ:
"Các ngừi, từ, nơi đó tới?"
Quý Từ lấy hộ tịch Đại Lương trong túi ra đưa cho binh lính xem.
Sau khi xem xong, binh lính chớp chớp mắt, sau đó gật đầu cho bọn họ vào.
Khi đi ngang qua cửa thành, Quý Từ còn nghe thấy thủ vệ Tây Vực ở phía sau lẩm bẩm nói một câu Hán ngữ:
"Chưa từng đến Đồng Cốt, người Trung Nguyên, đều đẹp như vậy sao?"
Quý Từ: "..."
Anh không nhịn được, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Thấy thế, Tần Giác bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, huynh cười nhỏ thôi, nếu không sẽ bị người khác nghe thấy."
"Có gì đâu?" Quý Từ thấy không sao cả, "Ta muốn cười thì cười, người khác quản được sao?"
Vừa mới nói xong, trên mặt Quý Từ hiện lên một tia mất tự nhiên.
Anh ho khan vài tiếng: "Cái đó, ta đến quầy bên kia xem thử."
Sau khi nói xong, anh nhảy đến sạp hàng trang sức của người Tây Vực.
Sư huynh đã bắt đầu có suy nghĩ giữ khoảng cách với mình, Tần Giác cụp mắt nghĩ thầm.
Sau ngần ấy ngày, từ khi bắt đầu lên đường, sư huynh đã rất ít nói chuyện với y, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, giọng điệu có chút hoảng loạn và xa cách.
Nhưng bọn họ đã sống chung một thời gian rất lâu, 5 năm qua, từ lâu bọn họ đã tuy hai mà một.
Biết sở thích của nhau, đã quen với sự tồn tại của nhau, kỳ thật vòng tròn quan hệ xã hội của bọn họ rất nhỏ.
Tần Giác mất đi Quý Từ thì không còn lại gì, Quý Từ cũng như vậy.
Vì vậy, ngay cả hành vi giữ khoảng cách với y, sư huynh cũng thực hiện cực kỳ cẩn thận.
Chỉ là khi nghĩ đến đây, đầu quả tim của Tần Giác đau xót.
Rất khó chịu nhỉ, thật ra y không muốn khiến sư huynh rối rắm như vậy.
Nghĩ vậy, Tần Giác thu hồi tầm mắt của mình.
Thôi, nếu cứ nhìn mãi, chỉ sợ sư huynh sẽ càng xấu hổ hơn.
Tìm thời gian thích hợp để chọc thủng tầng giấy này, có khi nào tình huống sẽ tốt hơn bầu không khí mập mờ hiện giờ không?
Chợ Tây Vực cũng náo nhiệt như bên Trung Nguyên, chỉ là mặt hàng bày bán khác nhau thôi.
Quý Từ đứng trước sạp hàng trang sức.
Anh nhìn trúng một cây trâm, chất liệu cây trâm rất đẹp, là Mặc Ngọc.
Chất liệu ngọc tổng thể có màu xanh lục rất đậm, khi lắng đọng xuống từng lớp thì có màu gần giống với màu đen.
Chỉ khi đặt nó dưới ánh mặt trời, nó mới hiện lên một chút ánh sáng màu xanh lục sáng trong.
Sang trọng, nhẹ nhàng, đẹp mắt.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến cây trâm này, Quý Từ đã cảm thấy nó sẽ rất hợp với Tần Giác.
Nếu đổi lại là bình thường, Quý Từ chắc chắn đã mua cây trâm ngay, sau đó đưa cho Tần Giác.
Nói không chừng còn tự tay đeo lên cho Tần Giác rồi hài lòng khen vài câu.
Nhưng bây giờ đã khác xưa, Quý Từ nghĩ, bây giờ anh nhìn thấy Tần Giác là sợ hãi, nói gì đến tặng đồ.
Quý Từ đứng trước sạp hàng trang sức, tay cầm chất liệu ngọc khác, nhưng dư quang khóe mắt vẫn ngó về phía cây trâm Mặc Ngọc kia.
Có nên mua hay không đây?
Quý Từ rối rắm muốn chết, anh thật sự rất ít khi gặp được thứ hợp tâm ý như vậy, nếu cây trâm này ở trên người sư đệ, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp.
Nhưng anh nên lấy danh nghĩa gì để tặng đây?
Vốn dĩ ý nghĩa tặng trâm đã rất ái muội, tình huống của bọn họ bây giờ càng khó mà nói rõ.
Quý Từ cảm thấy đau đầu.
Đấu tranh tâm lý một lúc lâu, cuối cùng anh nhanh chóng xoay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tần Giác đang đứng mua đồ trước một sạp hàng ăn vặt, trong lòng anh tức khắc dâng lên dũng khí.
Quý Từ nhanh chóng lấy bạc trong túi ra, đập lên bàn của chủ sạp, sau đó cầm lấy cây trâm Mặc Ngọc nhanh chóng cho vào tay áo, sau đó còn ra hiệu im lặng với chủ sạp.
Những lời chủ sạp vừa định nói ra lập tức nghẹn lại.
Quý Từ có tật giật mình, đang định rời đi, kết quả tay áo bị chủ sạp kéo lại.
Anh nôn nóng nhìn chủ sạp, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì.
Sau đó thấy chủ sạp vui vẻ rút một cây trâm khác ở trong bàn ra.
Đó là một cây trâm Thanh Ngọc, màu sắc trong sáng rõ ràng hơn Mặc Ngọc, chủ sạp nhét cây trâm vào tay Quý Từ, miệng nói tiếng Hán ngữ trúc trắc:
"Mua một, tặng một!"
Quý Từ:...
Anh cúi đầu nhìn cây trâm, phát hiện hoa văn trên mặt cây trâm Thanh Ngọc giống như đúc cây trâm Mặc Ngọc, đều là lá trúc.
Trâm... Trâm tình lữ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Quý Từ như bị bổ đôi, bị nướng đến ngoài giòn trong mềm.
Rồi sao anh dám tặng cây trâm hả!
Con đường từ Trung Nguyên đến Tây Vực không tốt lắm, đám Quý Từ đi xe ngựa hơn nửa tháng, trong lúc đó thỉnh thoảng cũng có ngự kiếm lên đường, khó khăn lắm mới đến được tuyến biên giới.
Về Tây Vực, trước đây Quý Từ có biết được chút ít.
Tây Vực không có bị thống nhất, cái tên này cũng chỉ là khái quát chung chung thôi.
Vùng đất Tây Vực có rất nhiều bộ lạc lớn bé khác nhau, giữa các bộ lạc thường xuyên xảy ra xung đột. Mỗi bộ lạc chiếm một mảnh đất nhỏ, kỳ thật gọi là bộ lạc cũng không chính xác lắm.
Loại quy mô nhỏ, thực lực khá yếu thì gọi là bộ lạc, loại quy mô lớn, thực lực mạnh mẽ thì gọi là thành bang.
Tây Vực là nơi gồm các bộ lạc và thành bang khác nhau tạo thành.
Còn Bình Khương Môn được thành lập tại thành bang chiếm diện tích lớn nhất, thực lực mạnh nhất.
Tòa thành này tên là -- Đồng Cốt.
Khi Quý Từ tới cửa thành vẫn còn hơi kinh ngạc cảm thán.
Không có lý do gì khác, nơi này thật sự xa hoa không chỉ hơn những nơi khác một chút thôi đâu.
Gạch đá cẩm thạch được xếp chồng lên nhau tạo thành một bức tường thành cực kỳ cao to tráng lệ, trên tường thành sơn màu trắng còn có lầu ngắm cảnh, có binh lính Tây Vực đứng bên trong.
Bên cây cầu treo dưới cửa thành là con sông do con người tạo ra để bảo vệ thành, nước sông trong vắt, diện tích rộng lớn.
Quý Từ không khỏi líu lưỡi.
Anh xốc màn xe lên nhìn thoáng qua binh lính bên ngoài, phát hiện ngay cả áo giáp trên người bọn họ cũng được khảm đá quý và phỉ thúy.
Quý Từ nghiến răng ken két, có hơi ghen ghét.
Ngay lúc anh cảm thấy bất công cho số phận bần cùng của mình, Tần Giác ở bên cạnh nói:
"Sư huynh, nên xuống xe thôi."
Những suy nghĩ lộn xộn đó cứ như vậy mà tiêu tán, anh khẽ gật đầu: "... Được."
Đã trôi qua nhiều ngày, anh cũng đã miễn dịch với giọng nói của Tần Giác.
Chỉ cần anh không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.
Quý Từ nghĩ vậy, có thể kéo dài thêm một ngày thì cứ thêm một ngày, dù sao anh cũng không có manh mối về chuyện này, nghĩ đến là tâm loạn như ma.
Còn không bằng thả lỏng coi như chưa xảy ra chuyện gì, chưa phát hiện ra gì.
Bằng cách này sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Nói trắng ra là đang lừa mình dối người, nhưng không còn cách nào khác, Quý Từ giỏi nhất điều này.
Bọn họ bước xuống từ xe ngựa, đi qua cây cầu treo dài ngoằng, cuối cùng đến cửa thành.
Binh lính canh gác mặc áo giáp màu trắng bạc, trên cổ còn đeo vòng cổ ngọc thạch.
Sau khi thấy rõ mặt của đám Quý Từ thì hơi sững sờ, sau đó bắt đầu trúc trắc nói tiếng Hán ngữ:
"Các ngừi, từ, nơi đó tới?"
Quý Từ lấy hộ tịch Đại Lương trong túi ra đưa cho binh lính xem.
Sau khi xem xong, binh lính chớp chớp mắt, sau đó gật đầu cho bọn họ vào.
Khi đi ngang qua cửa thành, Quý Từ còn nghe thấy thủ vệ Tây Vực ở phía sau lẩm bẩm nói một câu Hán ngữ:
"Chưa từng đến Đồng Cốt, người Trung Nguyên, đều đẹp như vậy sao?"
Quý Từ: "..."
Anh không nhịn được, trực tiếp bật cười thành tiếng.
Thấy thế, Tần Giác bất đắc dĩ nói: "Sư huynh, huynh cười nhỏ thôi, nếu không sẽ bị người khác nghe thấy."
"Có gì đâu?" Quý Từ thấy không sao cả, "Ta muốn cười thì cười, người khác quản được sao?"
Vừa mới nói xong, trên mặt Quý Từ hiện lên một tia mất tự nhiên.
Anh ho khan vài tiếng: "Cái đó, ta đến quầy bên kia xem thử."
Sau khi nói xong, anh nhảy đến sạp hàng trang sức của người Tây Vực.
Sư huynh đã bắt đầu có suy nghĩ giữ khoảng cách với mình, Tần Giác cụp mắt nghĩ thầm.
Sau ngần ấy ngày, từ khi bắt đầu lên đường, sư huynh đã rất ít nói chuyện với y, thỉnh thoảng chỉ nói vài câu, giọng điệu có chút hoảng loạn và xa cách.
Nhưng bọn họ đã sống chung một thời gian rất lâu, 5 năm qua, từ lâu bọn họ đã tuy hai mà một.
Biết sở thích của nhau, đã quen với sự tồn tại của nhau, kỳ thật vòng tròn quan hệ xã hội của bọn họ rất nhỏ.
Tần Giác mất đi Quý Từ thì không còn lại gì, Quý Từ cũng như vậy.
Vì vậy, ngay cả hành vi giữ khoảng cách với y, sư huynh cũng thực hiện cực kỳ cẩn thận.
Chỉ là khi nghĩ đến đây, đầu quả tim của Tần Giác đau xót.
Rất khó chịu nhỉ, thật ra y không muốn khiến sư huynh rối rắm như vậy.
Nghĩ vậy, Tần Giác thu hồi tầm mắt của mình.
Thôi, nếu cứ nhìn mãi, chỉ sợ sư huynh sẽ càng xấu hổ hơn.
Tìm thời gian thích hợp để chọc thủng tầng giấy này, có khi nào tình huống sẽ tốt hơn bầu không khí mập mờ hiện giờ không?
Chợ Tây Vực cũng náo nhiệt như bên Trung Nguyên, chỉ là mặt hàng bày bán khác nhau thôi.
Quý Từ đứng trước sạp hàng trang sức.
Anh nhìn trúng một cây trâm, chất liệu cây trâm rất đẹp, là Mặc Ngọc.
Chất liệu ngọc tổng thể có màu xanh lục rất đậm, khi lắng đọng xuống từng lớp thì có màu gần giống với màu đen.
Chỉ khi đặt nó dưới ánh mặt trời, nó mới hiện lên một chút ánh sáng màu xanh lục sáng trong.
Sang trọng, nhẹ nhàng, đẹp mắt.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn đến cây trâm này, Quý Từ đã cảm thấy nó sẽ rất hợp với Tần Giác.
Nếu đổi lại là bình thường, Quý Từ chắc chắn đã mua cây trâm ngay, sau đó đưa cho Tần Giác.
Nói không chừng còn tự tay đeo lên cho Tần Giác rồi hài lòng khen vài câu.
Nhưng bây giờ đã khác xưa, Quý Từ nghĩ, bây giờ anh nhìn thấy Tần Giác là sợ hãi, nói gì đến tặng đồ.
Quý Từ đứng trước sạp hàng trang sức, tay cầm chất liệu ngọc khác, nhưng dư quang khóe mắt vẫn ngó về phía cây trâm Mặc Ngọc kia.
Có nên mua hay không đây?
Quý Từ rối rắm muốn chết, anh thật sự rất ít khi gặp được thứ hợp tâm ý như vậy, nếu cây trâm này ở trên người sư đệ, chắc chắn sẽ vô cùng đẹp.
Nhưng anh nên lấy danh nghĩa gì để tặng đây?
Vốn dĩ ý nghĩa tặng trâm đã rất ái muội, tình huống của bọn họ bây giờ càng khó mà nói rõ.
Quý Từ cảm thấy đau đầu.
Đấu tranh tâm lý một lúc lâu, cuối cùng anh nhanh chóng xoay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy Tần Giác đang đứng mua đồ trước một sạp hàng ăn vặt, trong lòng anh tức khắc dâng lên dũng khí.
Quý Từ nhanh chóng lấy bạc trong túi ra, đập lên bàn của chủ sạp, sau đó cầm lấy cây trâm Mặc Ngọc nhanh chóng cho vào tay áo, sau đó còn ra hiệu im lặng với chủ sạp.
Những lời chủ sạp vừa định nói ra lập tức nghẹn lại.
Quý Từ có tật giật mình, đang định rời đi, kết quả tay áo bị chủ sạp kéo lại.
Anh nôn nóng nhìn chủ sạp, dùng ánh mắt dò hỏi có chuyện gì.
Sau đó thấy chủ sạp vui vẻ rút một cây trâm khác ở trong bàn ra.
Đó là một cây trâm Thanh Ngọc, màu sắc trong sáng rõ ràng hơn Mặc Ngọc, chủ sạp nhét cây trâm vào tay Quý Từ, miệng nói tiếng Hán ngữ trúc trắc:
"Mua một, tặng một!"
Quý Từ:...
Anh cúi đầu nhìn cây trâm, phát hiện hoa văn trên mặt cây trâm Thanh Ngọc giống như đúc cây trâm Mặc Ngọc, đều là lá trúc.
Trâm... Trâm tình lữ?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Quý Từ như bị bổ đôi, bị nướng đến ngoài giòn trong mềm.
Rồi sao anh dám tặng cây trâm hả!