Huyện Nhữ Dương, núi Tam Đầu.
Dưới chân núi, những cánh đồng lúa xanh tươi, hương thơm ngào ngạt. Dân làng tụ tập thành từng nhóm dưới chân núi Tam Đầu, ngẩng đầu nhìn chàng trai trẻ trên con đường hẹp.
Chàng trai có dáng người thẳng tắp, mặc một bộ trang phục gọn gàng, eo được thắt lại tạo nên một đường cong thanh mảnh nhưng rắn chắc. Mái tóc đen như mực được buộc cao gọn gàng, bên hông giắt một con dao, trên lưng mang theo cung tên, trông thật phong độ, anh tuấn.
Dân làng thỉnh thoảng nói chuyện nhỏ to, lời nói đầy tò mò.
“Đây là con nhà ai mà dám một mình vào núi thế này?”
“Nhìn quen quen, hình như là... đại công tử nhà quan huyện! Mấy hôm trước tôi lên phố mua thuốc cho mẹ già, tình cờ gặp anh ta một lần.”
“Đúng là vị công tử nhân từ và thông minh đó sao?! Sao anh ta lại vào núi Tam Đầu, núi Tam Đầu này có hổ báo ăn thịt người đấy!”
“Thợ săn của chúng ta còn không dám một mình vào núi!”
Tiếng xì xào không ngừng, dân làng tụ tập ngày càng đông.
Bỗng nhiên, ở cuối con đường đất, một chiếc xe ngựa giản dị và mười mấy gia nhân vội vã tiến đến, móng ngựa gõ lên đất bùn bắn tung tóe, bùn văng lên cả y phục nhưng không ai quan tâm. Khi xe ngựa dừng lại, người dẫn đầu với khuôn mặt lo lắng, đau khổ, nhanh chóng tiến lên, quỳ xuống dưới chân núi Tam Đầu.
“Đại công tử, sao ngài có thể một mình lên núi được!”
Lão bộc giọng nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt, giọng càng lớn hơn, khóc lóc: “Phu nhân bệnh nặng, chúng tôi đã tìm khắp các tiệm thuốc trong huyện Nhữ Dương, chỉ thiếu một vị thuốc, đại phu nói vị thuốc này chỉ có ở núi Tam Đầu, nhưng sao ngài có thể một mình lên núi được!”
Gia nhân phía sau liền bật khóc nức nở: “Đại công tử, ngài mau quay về đi.”
Lão bộc càng khóc to hơn, từng lời như nước mắt, “Lão bộc biết ngài hiếu thảo với phu nhân, không sợ hổ báo, nhưng núi Tam Đầu quá nguy hiểm, mong đại công tử suy nghĩ lại!”
Dân làng bên cạnh mới chợt hiểu ra, “Hóa ra công tử nhà quan huyện vào núi một mình là để hái thuốc cho phu nhân quan huyện!”
Đã có người rưng rưng nước mắt, “Nghe nói công tử nhà quan huyện hiếu thảo, không ngờ anh ta lại làm được đến mức này. Nhìn xem, càng kêu gọi, công tử nhà quan huyện càng đi nhanh hơn, chắc chắn là không muốn bị ngăn cản!”
Một ông lão thở dài: “Nếu tôi có một người con như vậy, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
Bắc Chu lấy trung hiếu trị quốc, chỉ cần là người trung hiếu, đều sẽ được người dân kính trọng.
Nhưng dù gia nhân có gọi thế nào, chàng trai trẻ mặc áo xuân vẫn kiên định bước vào rừng rậm.
Trên xe ngựa vang lên giọng nói yếu ớt của một phụ nữ: “Thôi, Lâm quản sự. Nó nhất định muốn làm tròn chữ hiếu này, các người đừng cản nó nữa.”
Lâm quản sự không gọi nữa, chỉ dẫn người ôm đầu khóc.
Lâu sau, đoàn người này lại vội vã rời khỏi núi Tam Đầu. Dân làng không còn náo nhiệt để xem, cũng tản đi. Trong đó có hai người dân nhỏ bé nhìn nhau, nhẹ nhàng rời khỏi cánh đồng lúa, đến một con đường vắng vẻ.
Nhóm người của phu nhân quan huyện vừa rời đi, bỗng nhiên dừng lại tại đây.
Người dân tiến lên, nói nhỏ: “Quản sự, việc đã xong.”
Lâm quản sự đã thu lại vẻ mặt khóc lóc, ném cho hai người dân một túi tiền bạc, lạnh lùng nhìn họ: “Những gì nên nói, những gì không nên nói, các ngươi đều biết. Cầm tiền, đừng nói thêm lời nào.”
Hai người dân liên tục gật đầu, cẩn thận cầm lấy tiền rời đi.
Trong xe ngựa.
Phu nhân quan huyện dựa vào gối mềm, khuôn mặt tái nhợt như vừa khỏi bệnh nặng, trên má được thoa thêm chút phấn để tăng thêm khí sắc, nhưng lại càng làm cho người ta thấy nàng yếu ớt, mệt mỏi hơn.
“Phu nhân, việc này xem chừng đã ổn,” nha hoàn dâng trà cho phu nhân, lộ vẻ vui mừng, “Bây giờ tình thế cuối cùng cũng không uổng công sức của người.”
Nghe vậy, phu nhân huyện lệnh mở mắt ra, không kiềm được mà nở một nụ cười nhẹ. Bà đưa tay đón lấy chén trà, cổ tay mạnh mẽ, không hề giống như một người đang bệnh, “Ta và phu quân vì muốn Nguyên Lý được đề cử làm Hiếu Liêm, đã tốn không ít tâm tư.”
Hôm nay màn kịch "vào núi hái thuốc cho mẹ" chính là một vở diễn do họ dàn dựng.
Ngày nay, muốn làm quan, chỉ có thể thông qua việc được người khác đề cử làm Hiếu Liêm. Nếu là nhà có quyền thế, tự nhiên không phải lo lắng về một suất Hiếu Liêm, nhưng đối với những gia đình nhỏ bé như họ, muốn giành được một suất Hiếu Liêm cho con cháu, quả thực phải hao tâm tổn trí.
Phu nhân huyện lệnh họ Trần, gia đình bà ở huyện Nhữ Dương cũng có chút thế lực, nhưng ra ngoài thì không đủ nhìn. Phu quân của bà, Nguyên Tụng, cũng là một người bình thường, chỉ vì bái được một sư phụ giỏi mới có cơ hội làm quan, nhân mạch quan hệ còn không bằng phu nhân huyện lệnh.
Muốn để Nguyên Lý làm quan, trước tiên phải xây dựng danh tiếng tốt.
Nha hoàn đi đến phía sau Trần thị, bóp vai cho bà, an ủi: “Phu nhân yên tâm, với danh tiếng và sự thông minh của đại công tử, nhất định có thể thành công vào Quốc Tử Giám.”
Muốn được đề cử làm Hiếu Liêm, không chỉ cần danh tiếng mà còn cần học vấn. Ngày nay, các suất Hiếu Liêm đều bị các thế gia độc chiếm, người xuất thân không tốt chỉ có thể tìm cách vào Quốc Tử Giám, sau khi học thành tài sẽ được thầy giáo đề cử, mở ra con đường làm quan. Học sinh của Quốc Tử Giám hoặc là giàu có, hoặc là quý tộc, nhưng cũng thu nhận những người có danh tiếng vang xa và thiên phú xuất chúng. Nếu có thể vào Quốc Tử Giám, đại công tử đã coi như đặt một chân vào con đường làm quan.
Trần thị nhấp một ngụm trà, lại hiện ra vài phần âu lo, “Đâu có dễ dàng như vậy. Dù là Quốc Tử Giám, cũng phải xem quan tước của cha ông.”
Trong Quốc Tử Giám có ba cấp học khác nhau, lần lượt là Quốc Tử Học, Thái Học và Tứ Môn Học, ba cấp học này dành cho con em các quan lại và quý tộc cao cấp.
Phu quân của bà chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, nếu không có sự vận động, chỉ sợ cả đời cũng không vào được Quốc Tử Giám.
“Huống chi, ở Nhữ Dương không chỉ có nhà Trần thị chúng ta, còn có nhà Vệ thị và Vương thị,” Trần thị xoa trán, “Người thì nhiều mà suất Hiếu Liêm chỉ có một, Vệ thị và Vương thị lại còn liên hôn. May mà Lý nhi thiên tư thông minh, lại cần cù học tập, so với con cháu hai nhà kia thì hơn hẳn, nếu không bây giờ danh tiếng lan truyền khắp Nhữ Dương không phải là Lý nhi của chúng ta, mà là con cháu hai nhà họ.”
Nha hoàn nhẹ giọng nói: “Phu nhân đừng lo. Không biết tại sao, nhưng khi nhìn đại công tử, tôi cảm thấy chắc chắn công tử sẽ vào được Quốc Tử Giám, bái được danh sư.”
Trần thị không khỏi bị chọc cười, Nguyên Lý tuy còn nhỏ nhưng việc gì cũng có tính toán, phong thái của cậu đã khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Một đứa trẻ như vậy, sau này thành tựu sao có thể nhỏ được?
Uống thêm hai ngụm trà, Trần thị không quên dặn dò: “Hãy nhắc nhở những người trong núi, bảo họ chăm sóc cẩn thận công tử.”
Nha hoàn cười đáp: “Tôi sẽ đi ngay.”
“Đợi đã,” Trần thị ngăn cô lại, nhẹ nhàng lau đi vết trà trên môi bằng khăn tay, phấn trắng cũng bị lau đi, lộ ra đôi môi đỏ hồng, bà nhắm mắt lại, “Ngươi trang điểm lại cho ta, nhất định phải khiến ta trông như vừa trải qua một trận bệnh nặng.”
“Phu nhân cứ yên tâm.”
Nha hoàn rửa sạch tay, buông màn xe xuống, tỉ mỉ trang điểm cho Trần thị.Nguyên Lý nhanh chóng đi vào trong núi.
Vừa đến một nơi hiếm dấu chân người, từ trong bụi rậm nhanh chóng xông ra hơn ba mươi hộ vệ. Người dẫn đầu có khuôn mặt gầy gò, hướng về phía Nguyên Lý chắp tay: “Đại công tử.”
Nguyên Lý gật đầu, cười nói: “Mạnh hộ vệ, mấy ngày này các ngươi vất vả rồi.”
Đã làm kịch thì đương nhiên không thể chỉ ở trên núi một ngày rồi đi, cậu ở càng lâu, danh tiếng càng lan rộng và chân thật hơn. Nguyên Lý đã quyết định ở trong núi ba đến năm ngày.
Nghĩ đến đây, Nguyên Lý lại nhìn vào hệ thống trong đầu.
[Hệ thống Bách Khoa Vạn Vật đã kích hoạt.]
[Nhiệm vụ: Nhập học Quốc Tử Giám.]
[Phần thưởng: Công thức xà phòng.]
Nguyên Lý có một bí mật, cậu thực ra không phải là người của thời đại này.
Trước khi xuyên không, cậu là một nhân viên hậu cần chiến trường xuất sắc. Sau khi xuyên không, cậu mang theo ký ức đến Bắc Chu, trở thành một đứa trẻ sơ sinh, trong đầu còn có thêm một hệ thống bất động.
Nhưng hệ thống từ khi kích hoạt đến nay, không hề giúp được Nguyên Lý chút nào, chỉ lạnh lùng hiện ra ba dòng chữ, dùng phần thưởng để khích lệ cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyên Lý rất đề phòng thứ này trong đầu, nhưng mục tiêu của cậu và hệ thống đều giống nhau, đều là để vào Quốc Tử Giám, được đề cử làm Hiếu Liêm rồi làm quan. Cậu quyết định sẽ xem nếu thực sự vào được Quốc Tử Giám, hệ thống sẽ có thay đổi gì.
Nhưng phải nói rằng, công thức xà phòng thực sự là một sự cám dỗ lớn đối với Nguyên Lý.
Bởi vì khi Nguyên Lý phát hiện thời đại này sắp rơi vào cảnh loạn lạc, mục tiêu của cậu đã trở thành việc chiêu mộ binh mã, để có thể đứng vững trong thời loạn.
Nguyên Lý kiếp trước chuyên về nuôi binh nuôi ngựa, làm hậu cần, cậu biết rõ việc này tiêu tốn bao nhiêu tiền của.
Vấn đề là cậu chỉ là con trai của một huyện lệnh nhỏ bé, căn bản không có nhiều tiền như vậy.
Nguyên Lý tiếc nuối rời mắt khỏi hệ thống.
Núi Tam Đầu là ngọn núi lớn nhất ở huyện Nhữ Dương, không chỉ trong huyện Nhữ Dương, mà còn kéo dài đến cả huyện Tam Xuyên lân cận.
Nguyên Lý đã hái được không ít thảo dược, đoàn người bất giác đi từ phía nam của núi Tam Đầu đến phía bắc, vừa bước vào khu vực khuất bóng, cái lạnh đã ập tới. Nguyên Lý rùng mình, nhìn xuống, nơi này và chỗ họ lên núi như hai thế giới, thảm thực vật thưa thớt, đất trơ trụi, cành khô cỏ dại trông thật tiêu điều.
Mạnh hộ vệ đột nhiên biến sắc, chỉ vào phía xa nói: “Đại công tử, ngài nhìn kìa.”
Nguyên Lý nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy trong rừng rậm có một nhóm người ăn mặc rách rưới đang bò vào núi.
Nhóm người này gầy gò chỉ còn da bọc xương, mỗi người cầm trong tay rìu hoặc dao đá, môi khô nứt, liên tục nuốt nước bọt một cách khát khao. Kỳ lạ là, tất cả bọn họ đều là những người đàn ông trưởng thành.
Trông có vẻ không lành.
Nguyên Lý nhíu mày, ra hiệu cho mọi người đừng gây tiếng động, rồi dẫn họ lặng lẽ bám theo.
Phía trước chính là những cánh đồng của huyện Nhữ Dương, Nguyên Lý nghĩ thầm, tay nắm chặt con dao găm bên hông.
Mạnh hộ vệ nhìn một lúc đám người kia, chợt nhớ ra điều gì, “Đại công tử, năm ngoái Hán Trung không có tuyết, từ đầu xuân đến giờ cũng không thấy một giọt mưa. Ruộng đồng khô hạn, đại hạn ắt có nạn châu chấu. Để tránh tai họa, không ít người đã kéo cả gia đình đi đến Lạc Dương. Nhìn hình dạng những người này, có lẽ cũng là dân tị nạn từ Hán Trung.”
Nguyên Lý trầm ngâm, “Thế sao họ lại ở trong núi thuộc huyện Nhữ Dương?”
Mạnh hộ vệ cười khổ, “Ngài không biết đó thôi. Lạc Dương là kinh thành, làm sao có thể tùy tiện cho dân tị nạn vào? Những người dân này đường cùng không lối thoát, nhiều người phải trốn đến các huyện xung quanh. Nhưng Lạc Dương không nhận người tị nạn, các huyện xung quanh cũng không dám. Dân tị nạn có người chết đói, có người trực tiếp lên núi làm thổ phỉ. Tôi thấy những người này, có vẻ cũng là một nhóm phỉ xuống núi.”
Ánh mắt Nguyên Lý trầm xuống, bất chợt thở dài.
Từ khi biết mình xuyên không đến thời cổ đại, Nguyên Lý đã biết mình sẽ đối mặt với một thế giới tàn khốc như thế nào.
Thế giới này còn tàn khốc hơn cả tương lai, người dân càng không có quyền lợi. Đây cũng chính là lý do cậu muốn nhanh chóng giành lấy một vị trí trong thời loạn thế, Nguyên Lý không thể cứu được tất cả mọi người, nhưng cậu muốn cố gắng cứu được nhiều người hơn. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, khi bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn không tránh khỏi đau lòng.
Tuy nhiên, Nguyên Lý nhanh chóng thu lại cảm xúc này. Khi không thể làm gì được, nhiều tình cảm cũng chỉ là sự giả vờ.
Mạnh hộ vệ hỏi: “Đại công tử, nếu những người này thực sự là thổ phỉ xuống núi, chúng ta còn theo dõi không?”
“Cứ theo dõi,” Nguyên Lý quyết đoán nói, “Nhưng tạm thời không làm tổn thương người. Ngươi mang theo hai người, giả làm nông dân, mang ít lương thực đến trước mặt họ thử xem phản ứng thế nào. Nếu họ chỉ cướp lương thực mà không làm hại người, thì chia cho họ một nửa lương thực của chúng ta.”
Nguyên Lý bỗng lạnh lùng, “Nếu họ định giết người cướp lương, lập tức giết ngay tại chỗ, tránh gây họa cho dân chúng huyện Nhữ Dương.”
Mạnh hộ vệ chắp tay, “Rõ!”
Hắn mang theo hai người, cởi áo khoác ngoài, lăn lộn trên đất bùn, sau đó bỏ lương thực, túi nước và ít tiền vào hành trang, từ phía khác tiếp cận đám dân tị nạn.
Thực ra, thử thách tính người như vậy, đối với dân tị nạn là không công bằng.
Họ đang ở trong tình trạng đói khát, khốn khó cực độ, và trong tình trạng này, họ dễ trở nên xung động hơn.
Nhưng Nguyên Lý không thể vì sự đáng thương của họ mà bỏ qua nguy cơ có thể tồn tại, cho phép họ gây họa cho những người dân vô tội khác.
Rất nhanh, Mạnh hộ vệ và đám dân tị nạn đã chạm mặt nhau.
Như Nguyên Lý nghĩ, vừa thấy ba người Mạnh hộ vệ mang hành trang, dân tị nạn đã xao động. Họ chăm chú nhìn vào Mạnh hộ vệ, nuốt nước bọt nhanh hơn, ánh mắt lóe lên ánh xanh.
Thậm chí có người cầm dao đá giơ về phía Mạnh hộ vệ, ba người Mạnh hộ vệ căng thẳng định ra tay, nhưng bị người dẫn đầu của dân tị nạn ngăn lại.
Người dẫn đầu là một thanh niên gầy gò, ánh mắt sắc bén, cũng đang nuốt nước bọt, uy hiếp: “Bỏ đồ xuống rồi cút đi!”
Mạnh hộ vệ mặt mày xám xịt, hắn và hai thuộc hạ nhìn nhau, nhớ lại lời dặn của đại công tử, nhẫn nhịn đặt đồ xuống, quay người chuẩn bị rời đi.
Người dẫn đầu nhanh chóng giật lấy hành trang, lục lọi một lúc, lấy ra lương thực và túi nước, rồi ném đống còn lại lên người ba người Mạnh hộ vệ, “Chúng tôi chỉ cần đồ ăn thức uống, cái khác không cần, cầm lấy tiền của các ngươi mà đi!”
Ba người Mạnh hộ vệ nhanh chóng quay lại, họ nhìn vào túi tiền, nhìn nhau, rồi nhìn dân tị nạn đang chia lương thực, trở về trước mặt Nguyên Lý trong trạng thái bối rối.
Nguyên Lý nhìn toàn cảnh, rồi nhìn chằm chằm vào người dẫn đầu, “Đi, chúng ta gặp họ.”
Những người trong đám dân tị nạn đang vội vã ăn lương thực, nhưng mỗi người chỉ được chia một mẩu nhỏ bằng bàn tay. Phần còn lại họ gói lại, có lẽ để dành cho việc khác.
Nghe thấy tiếng động, tất cả đều cảnh giác ngẩng đầu, giơ vũ khí trước mặt. Khi Nguyên Lý và hộ vệ xuất hiện, mặt họ biến sắc, lo lắng không yên, như thể đã nhận ra người khác, còn chút thù hận mơ hồ.
Thanh niên đứng giữa, mặt bẩn thỉu, nhưng tỉnh táo hơn những người khác, liếc nhìn đã nhận ra ai là người đứng đầu ở đây, chằm chằm nhìn Nguyên Lý, giọng khàn khàn như cây khô thiếu nước, “Các ngươi là ai?”
Nguyên Lý tháo túi nước bên hông ném cho hắn, biểu thị mình không có ác ý, “Tráng sĩ, các ngươi có phải là dân tị nạn từ Hán Trung?”
Thanh niên một tay đón lấy túi nước, không uống, càng cảnh giác hơn, “Phải thì sao, không phải thì sao.”
“Đừng căng thẳng, ta không có ác ý,” Nguyên Lý cười nói, “Nước cũng không có vấn đề gì. Nói không hay, tiền mua thuốc độc còn đắt hơn mạng của các ngươi.”
Dân tị nạn im lặng, thanh niên bỗng nhiên mở nắp túi, nhìn chằm chằm vào Nguyên Lý uống một ngụm, cổ họng hắn tham lam nuốt xuống, sau đó cố gắng kiềm chế, ném túi nước cho các anh em của mình.
Nguyên Lý lại ném thêm vài túi nước cho họ, hỏi thanh niên: “Ngươi tên gì?”
Thanh niên ngừng lại một lúc, “Vương Nhị.”
Nguyên Lý lại hỏi: “Sao các ngươi vào núi? Sao chỉ có mấy người các ngươi? Người già trẻ nhỏ trong nhà không đi cùng?”
Ba câu hỏi khiến cơ bắp của Vương Nhị vừa thả lỏng lập tức căng lên, không nói một lời.
Nguyên Lý kiên nhẫn, “Nếu chỉ có các ngươi, chúng ta sẽ chia cho các ngươi ít lương thực, nhưng không nhiều. Nếu các ngươi còn có vợ con già trẻ, ta sẽ cung cấp cho các ngươi một sinh kế.”
Lời này như đâm vào tim của những người dân tị nạn đã chịu nhiều khổ nạn trong mưa gió. Không ít dân tị nạn hiển nhiên động lòng, họ cùng nhau quay đầu nhìn Vương Nhị. Vương Nhị mím môi, hỏi: “Sinh kế gì?"
“Đến làm việc ở trang trại của ta,” Nguyên Lý nói, “ngoài việc cày cấy đất đai, các ngươi còn phải trông coi nhà cửa. Ngoài ra, bao ăn ở và có tiền công. Tuy không nhiều nhưng đủ để no ấm.”
Vương Nhị do dự một lúc, “Trở thành bộ khúc của ngươi?”
Bộ khúc, nô bộc, đều là gia nhân*.
Khi không có việc gì, họ chỉ là gia nhân trông coi nhà cửa, nhưng khi có việc, bộ khúc trở thành lính riêng.
Thời đại này, gia đình nào giàu có đều nuôi bộ khúc.
Nguyên Lý nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”
Những người dân tị nạn nhìn nhau, Vương Nhị cắn răng hỏi: “Chúng tôi còn không biết ngươi là ai, làm sao tin tưởng ngươi được?”
Mạnh hộ vệ đứng bên hừ lạnh một tiếng, “Đây là đại công tử của huyện lệnh phủ Nhữ Dương, các ngươi tin được chưa?”
Vương Nhị sửng sốt, sắc mặt dần dịu lại, cúi chào Nguyên Lý thật sâu, “Thì ra là Nguyên công tử của Nhữ Dương, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.”
Nguyên Lý chớp chớp mắt, hiểu ra đây là tác dụng của “danh tiếng”.
Ở thời đại này, chỉ cần có danh tiếng trung nghĩa hiếu thuận vang xa, người dân sẽ không coi đó là kẻ xấu. Một người hiếu thảo với cha mẹ như vậy, có thể xấu xa đến đâu?
Lần đầu tiên Nguyên Lý cảm nhận được lợi ích của danh tiếng.
Vương Nhị và đồng bọn đã tin tưởng Nguyên Lý, liền thổ lộ hết. Theo họ nói, còn rất nhiều dân tị nạn được họ sắp xếp ở dưới núi, đều là phụ nữ, trẻ em và người già, tổng cộng hơn một trăm người.
Nguyên Lý đã có kế hoạch trong lòng, liền cho Mạnh hộ vệ cùng Vương Nhị đi đưa những người này đến, đợi khi trời tối sẽ đưa họ đến trang trại.
Tối hôm đó, Nguyên Lý cùng đội hộ vệ đào ít rau dại nấu cháo tạm cho họ lót dạ, nhiều người run rẩy cầm bát đũa, vừa chạm môi vào cháo, đã khóc thút thít, không biết là vui mừng vì không phải chết đói hay buồn bã vì người thân không thể trụ được đến bây giờ.
Vương Nhị cũng cầm bát cháo rau dại ăn ngấu nghiến, Lưu Đại Căn nhích lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Vương Nhị, nếu chúng ta đi theo công tử huyện lệnh, thì còn cướp của quan tham không?”
“Dĩ nhiên là cướp,” Vương Nhị cười lạnh, “Hán Trung đại hạn, tên quan chó đó lại chở hết xe này đến xe khác bạc châu báu đến Lạc Dương, không biết là muốn nhờ ai giúp hắn che giấu thiên tai. Chúng ta dù chết, cũng phải cướp lại mồ hôi xương máu của dân để chết! Chỉ là Nguyên công tử dù sao cũng là con trai huyện lệnh, không thể để cậu ấy khó xử. Việc này làm ngầm, không được liên lụy đến ân nhân.”
Lưu Đại Căn gật đầu mạnh, “Tôi biết rồi, yên tâm đi.”
Vương Nhị tính toán, đoàn xe của quan tham chắc khoảng hai, ba ngày nữa sẽ đến Lạc Dương.
Đợi cướp xong đoàn xe, họ sẽ không lấy tiền bẩn của quan tham, đúng lúc mang đến cho Nguyên công tử, cầu xin cậu ấy cứu giúp thêm dân tị nạn Hán Trung.
Với lòng nhân từ của Nguyên công tử, chắc chắn sẽ giúp họ.Cách đó trăm dặm, tại Lạc Dương.
Phủ Vương gia.
Vương gia và phu nhân Dương thị cũng đang nghĩ về Nguyên Lý.
Dương thị mắt đỏ hoe, trông như đã nhiều ngày không ngủ, giọng khàn khàn yếu ớt, “Người thân cận đã được phái đi Nhữ Dương, đợi bên Nguyên phủ đồng ý, chúng ta sẽ chuẩn bị. Thân thể Phong nhi yếu ớt, không thể tự mình kết hôn. May mà Từ Dã sắp về, để nó thay anh kết hôn.”
“Sở Hạ Triều có nghe lời chúng ta không?” Vương gia hừ lạnh, “Bà bảo nó thay anh kết hôn, chỉ sợ nó sẽ dọa cho con trai Nguyên gia sợ mà hủy hôn ngay lập tức.”
Dương thị im lặng một lúc, “Nhưng còn có thể làm gì, Phong nhi…”
Bà nghẹn ngào không nói tiếp được.
Vương gia sắc mặt xám xịt, một lúc sau, chuyển chủ đề: “Con trai nhà Nguyên gia thế nào?”
Dương thị dịu giọng, “Là một đứa trẻ tốt, chỉ là gia thế hơi kém.”
Vương gia nói: “Thật tội cho hai đứa trẻ.”
Dương thị lắc đầu, không muốn nói thêm. Bà lấy cuốn lịch cũ, xem xét kỹ rồi nở một nụ cười, “Lão gia, ông xem ngày này thế nào?”
Vương gia nhìn qua, kinh ngạc, “Sáu ngày sau? Phu nhân, có phải gấp quá không?”
Dương thị nhẹ giọng nói: “Lão gia, nếu muộn thêm, Phong nhi sẽ không chịu nổi nữa.”
Mắt Vương gia nóng lên, một lúc sau gật đầu đồng ý.
Dưới chân núi, những cánh đồng lúa xanh tươi, hương thơm ngào ngạt. Dân làng tụ tập thành từng nhóm dưới chân núi Tam Đầu, ngẩng đầu nhìn chàng trai trẻ trên con đường hẹp.
Chàng trai có dáng người thẳng tắp, mặc một bộ trang phục gọn gàng, eo được thắt lại tạo nên một đường cong thanh mảnh nhưng rắn chắc. Mái tóc đen như mực được buộc cao gọn gàng, bên hông giắt một con dao, trên lưng mang theo cung tên, trông thật phong độ, anh tuấn.
Dân làng thỉnh thoảng nói chuyện nhỏ to, lời nói đầy tò mò.
“Đây là con nhà ai mà dám một mình vào núi thế này?”
“Nhìn quen quen, hình như là... đại công tử nhà quan huyện! Mấy hôm trước tôi lên phố mua thuốc cho mẹ già, tình cờ gặp anh ta một lần.”
“Đúng là vị công tử nhân từ và thông minh đó sao?! Sao anh ta lại vào núi Tam Đầu, núi Tam Đầu này có hổ báo ăn thịt người đấy!”
“Thợ săn của chúng ta còn không dám một mình vào núi!”
Tiếng xì xào không ngừng, dân làng tụ tập ngày càng đông.
Bỗng nhiên, ở cuối con đường đất, một chiếc xe ngựa giản dị và mười mấy gia nhân vội vã tiến đến, móng ngựa gõ lên đất bùn bắn tung tóe, bùn văng lên cả y phục nhưng không ai quan tâm. Khi xe ngựa dừng lại, người dẫn đầu với khuôn mặt lo lắng, đau khổ, nhanh chóng tiến lên, quỳ xuống dưới chân núi Tam Đầu.
“Đại công tử, sao ngài có thể một mình lên núi được!”
Lão bộc giọng nghẹn ngào, đưa tay lau nước mắt, giọng càng lớn hơn, khóc lóc: “Phu nhân bệnh nặng, chúng tôi đã tìm khắp các tiệm thuốc trong huyện Nhữ Dương, chỉ thiếu một vị thuốc, đại phu nói vị thuốc này chỉ có ở núi Tam Đầu, nhưng sao ngài có thể một mình lên núi được!”
Gia nhân phía sau liền bật khóc nức nở: “Đại công tử, ngài mau quay về đi.”
Lão bộc càng khóc to hơn, từng lời như nước mắt, “Lão bộc biết ngài hiếu thảo với phu nhân, không sợ hổ báo, nhưng núi Tam Đầu quá nguy hiểm, mong đại công tử suy nghĩ lại!”
Dân làng bên cạnh mới chợt hiểu ra, “Hóa ra công tử nhà quan huyện vào núi một mình là để hái thuốc cho phu nhân quan huyện!”
Đã có người rưng rưng nước mắt, “Nghe nói công tử nhà quan huyện hiếu thảo, không ngờ anh ta lại làm được đến mức này. Nhìn xem, càng kêu gọi, công tử nhà quan huyện càng đi nhanh hơn, chắc chắn là không muốn bị ngăn cản!”
Một ông lão thở dài: “Nếu tôi có một người con như vậy, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
Bắc Chu lấy trung hiếu trị quốc, chỉ cần là người trung hiếu, đều sẽ được người dân kính trọng.
Nhưng dù gia nhân có gọi thế nào, chàng trai trẻ mặc áo xuân vẫn kiên định bước vào rừng rậm.
Trên xe ngựa vang lên giọng nói yếu ớt của một phụ nữ: “Thôi, Lâm quản sự. Nó nhất định muốn làm tròn chữ hiếu này, các người đừng cản nó nữa.”
Lâm quản sự không gọi nữa, chỉ dẫn người ôm đầu khóc.
Lâu sau, đoàn người này lại vội vã rời khỏi núi Tam Đầu. Dân làng không còn náo nhiệt để xem, cũng tản đi. Trong đó có hai người dân nhỏ bé nhìn nhau, nhẹ nhàng rời khỏi cánh đồng lúa, đến một con đường vắng vẻ.
Nhóm người của phu nhân quan huyện vừa rời đi, bỗng nhiên dừng lại tại đây.
Người dân tiến lên, nói nhỏ: “Quản sự, việc đã xong.”
Lâm quản sự đã thu lại vẻ mặt khóc lóc, ném cho hai người dân một túi tiền bạc, lạnh lùng nhìn họ: “Những gì nên nói, những gì không nên nói, các ngươi đều biết. Cầm tiền, đừng nói thêm lời nào.”
Hai người dân liên tục gật đầu, cẩn thận cầm lấy tiền rời đi.
Trong xe ngựa.
Phu nhân quan huyện dựa vào gối mềm, khuôn mặt tái nhợt như vừa khỏi bệnh nặng, trên má được thoa thêm chút phấn để tăng thêm khí sắc, nhưng lại càng làm cho người ta thấy nàng yếu ớt, mệt mỏi hơn.
“Phu nhân, việc này xem chừng đã ổn,” nha hoàn dâng trà cho phu nhân, lộ vẻ vui mừng, “Bây giờ tình thế cuối cùng cũng không uổng công sức của người.”
Nghe vậy, phu nhân huyện lệnh mở mắt ra, không kiềm được mà nở một nụ cười nhẹ. Bà đưa tay đón lấy chén trà, cổ tay mạnh mẽ, không hề giống như một người đang bệnh, “Ta và phu quân vì muốn Nguyên Lý được đề cử làm Hiếu Liêm, đã tốn không ít tâm tư.”
Hôm nay màn kịch "vào núi hái thuốc cho mẹ" chính là một vở diễn do họ dàn dựng.
Ngày nay, muốn làm quan, chỉ có thể thông qua việc được người khác đề cử làm Hiếu Liêm. Nếu là nhà có quyền thế, tự nhiên không phải lo lắng về một suất Hiếu Liêm, nhưng đối với những gia đình nhỏ bé như họ, muốn giành được một suất Hiếu Liêm cho con cháu, quả thực phải hao tâm tổn trí.
Phu nhân huyện lệnh họ Trần, gia đình bà ở huyện Nhữ Dương cũng có chút thế lực, nhưng ra ngoài thì không đủ nhìn. Phu quân của bà, Nguyên Tụng, cũng là một người bình thường, chỉ vì bái được một sư phụ giỏi mới có cơ hội làm quan, nhân mạch quan hệ còn không bằng phu nhân huyện lệnh.
Muốn để Nguyên Lý làm quan, trước tiên phải xây dựng danh tiếng tốt.
Nha hoàn đi đến phía sau Trần thị, bóp vai cho bà, an ủi: “Phu nhân yên tâm, với danh tiếng và sự thông minh của đại công tử, nhất định có thể thành công vào Quốc Tử Giám.”
Muốn được đề cử làm Hiếu Liêm, không chỉ cần danh tiếng mà còn cần học vấn. Ngày nay, các suất Hiếu Liêm đều bị các thế gia độc chiếm, người xuất thân không tốt chỉ có thể tìm cách vào Quốc Tử Giám, sau khi học thành tài sẽ được thầy giáo đề cử, mở ra con đường làm quan. Học sinh của Quốc Tử Giám hoặc là giàu có, hoặc là quý tộc, nhưng cũng thu nhận những người có danh tiếng vang xa và thiên phú xuất chúng. Nếu có thể vào Quốc Tử Giám, đại công tử đã coi như đặt một chân vào con đường làm quan.
Trần thị nhấp một ngụm trà, lại hiện ra vài phần âu lo, “Đâu có dễ dàng như vậy. Dù là Quốc Tử Giám, cũng phải xem quan tước của cha ông.”
Trong Quốc Tử Giám có ba cấp học khác nhau, lần lượt là Quốc Tử Học, Thái Học và Tứ Môn Học, ba cấp học này dành cho con em các quan lại và quý tộc cao cấp.
Phu quân của bà chỉ là một huyện lệnh nhỏ bé, nếu không có sự vận động, chỉ sợ cả đời cũng không vào được Quốc Tử Giám.
“Huống chi, ở Nhữ Dương không chỉ có nhà Trần thị chúng ta, còn có nhà Vệ thị và Vương thị,” Trần thị xoa trán, “Người thì nhiều mà suất Hiếu Liêm chỉ có một, Vệ thị và Vương thị lại còn liên hôn. May mà Lý nhi thiên tư thông minh, lại cần cù học tập, so với con cháu hai nhà kia thì hơn hẳn, nếu không bây giờ danh tiếng lan truyền khắp Nhữ Dương không phải là Lý nhi của chúng ta, mà là con cháu hai nhà họ.”
Nha hoàn nhẹ giọng nói: “Phu nhân đừng lo. Không biết tại sao, nhưng khi nhìn đại công tử, tôi cảm thấy chắc chắn công tử sẽ vào được Quốc Tử Giám, bái được danh sư.”
Trần thị không khỏi bị chọc cười, Nguyên Lý tuy còn nhỏ nhưng việc gì cũng có tính toán, phong thái của cậu đã khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác. Một đứa trẻ như vậy, sau này thành tựu sao có thể nhỏ được?
Uống thêm hai ngụm trà, Trần thị không quên dặn dò: “Hãy nhắc nhở những người trong núi, bảo họ chăm sóc cẩn thận công tử.”
Nha hoàn cười đáp: “Tôi sẽ đi ngay.”
“Đợi đã,” Trần thị ngăn cô lại, nhẹ nhàng lau đi vết trà trên môi bằng khăn tay, phấn trắng cũng bị lau đi, lộ ra đôi môi đỏ hồng, bà nhắm mắt lại, “Ngươi trang điểm lại cho ta, nhất định phải khiến ta trông như vừa trải qua một trận bệnh nặng.”
“Phu nhân cứ yên tâm.”
Nha hoàn rửa sạch tay, buông màn xe xuống, tỉ mỉ trang điểm cho Trần thị.Nguyên Lý nhanh chóng đi vào trong núi.
Vừa đến một nơi hiếm dấu chân người, từ trong bụi rậm nhanh chóng xông ra hơn ba mươi hộ vệ. Người dẫn đầu có khuôn mặt gầy gò, hướng về phía Nguyên Lý chắp tay: “Đại công tử.”
Nguyên Lý gật đầu, cười nói: “Mạnh hộ vệ, mấy ngày này các ngươi vất vả rồi.”
Đã làm kịch thì đương nhiên không thể chỉ ở trên núi một ngày rồi đi, cậu ở càng lâu, danh tiếng càng lan rộng và chân thật hơn. Nguyên Lý đã quyết định ở trong núi ba đến năm ngày.
Nghĩ đến đây, Nguyên Lý lại nhìn vào hệ thống trong đầu.
[Hệ thống Bách Khoa Vạn Vật đã kích hoạt.]
[Nhiệm vụ: Nhập học Quốc Tử Giám.]
[Phần thưởng: Công thức xà phòng.]
Nguyên Lý có một bí mật, cậu thực ra không phải là người của thời đại này.
Trước khi xuyên không, cậu là một nhân viên hậu cần chiến trường xuất sắc. Sau khi xuyên không, cậu mang theo ký ức đến Bắc Chu, trở thành một đứa trẻ sơ sinh, trong đầu còn có thêm một hệ thống bất động.
Nhưng hệ thống từ khi kích hoạt đến nay, không hề giúp được Nguyên Lý chút nào, chỉ lạnh lùng hiện ra ba dòng chữ, dùng phần thưởng để khích lệ cậu hoàn thành nhiệm vụ.
Nguyên Lý rất đề phòng thứ này trong đầu, nhưng mục tiêu của cậu và hệ thống đều giống nhau, đều là để vào Quốc Tử Giám, được đề cử làm Hiếu Liêm rồi làm quan. Cậu quyết định sẽ xem nếu thực sự vào được Quốc Tử Giám, hệ thống sẽ có thay đổi gì.
Nhưng phải nói rằng, công thức xà phòng thực sự là một sự cám dỗ lớn đối với Nguyên Lý.
Bởi vì khi Nguyên Lý phát hiện thời đại này sắp rơi vào cảnh loạn lạc, mục tiêu của cậu đã trở thành việc chiêu mộ binh mã, để có thể đứng vững trong thời loạn.
Nguyên Lý kiếp trước chuyên về nuôi binh nuôi ngựa, làm hậu cần, cậu biết rõ việc này tiêu tốn bao nhiêu tiền của.
Vấn đề là cậu chỉ là con trai của một huyện lệnh nhỏ bé, căn bản không có nhiều tiền như vậy.
Nguyên Lý tiếc nuối rời mắt khỏi hệ thống.
Núi Tam Đầu là ngọn núi lớn nhất ở huyện Nhữ Dương, không chỉ trong huyện Nhữ Dương, mà còn kéo dài đến cả huyện Tam Xuyên lân cận.
Nguyên Lý đã hái được không ít thảo dược, đoàn người bất giác đi từ phía nam của núi Tam Đầu đến phía bắc, vừa bước vào khu vực khuất bóng, cái lạnh đã ập tới. Nguyên Lý rùng mình, nhìn xuống, nơi này và chỗ họ lên núi như hai thế giới, thảm thực vật thưa thớt, đất trơ trụi, cành khô cỏ dại trông thật tiêu điều.
Mạnh hộ vệ đột nhiên biến sắc, chỉ vào phía xa nói: “Đại công tử, ngài nhìn kìa.”
Nguyên Lý nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy trong rừng rậm có một nhóm người ăn mặc rách rưới đang bò vào núi.
Nhóm người này gầy gò chỉ còn da bọc xương, mỗi người cầm trong tay rìu hoặc dao đá, môi khô nứt, liên tục nuốt nước bọt một cách khát khao. Kỳ lạ là, tất cả bọn họ đều là những người đàn ông trưởng thành.
Trông có vẻ không lành.
Nguyên Lý nhíu mày, ra hiệu cho mọi người đừng gây tiếng động, rồi dẫn họ lặng lẽ bám theo.
Phía trước chính là những cánh đồng của huyện Nhữ Dương, Nguyên Lý nghĩ thầm, tay nắm chặt con dao găm bên hông.
Mạnh hộ vệ nhìn một lúc đám người kia, chợt nhớ ra điều gì, “Đại công tử, năm ngoái Hán Trung không có tuyết, từ đầu xuân đến giờ cũng không thấy một giọt mưa. Ruộng đồng khô hạn, đại hạn ắt có nạn châu chấu. Để tránh tai họa, không ít người đã kéo cả gia đình đi đến Lạc Dương. Nhìn hình dạng những người này, có lẽ cũng là dân tị nạn từ Hán Trung.”
Nguyên Lý trầm ngâm, “Thế sao họ lại ở trong núi thuộc huyện Nhữ Dương?”
Mạnh hộ vệ cười khổ, “Ngài không biết đó thôi. Lạc Dương là kinh thành, làm sao có thể tùy tiện cho dân tị nạn vào? Những người dân này đường cùng không lối thoát, nhiều người phải trốn đến các huyện xung quanh. Nhưng Lạc Dương không nhận người tị nạn, các huyện xung quanh cũng không dám. Dân tị nạn có người chết đói, có người trực tiếp lên núi làm thổ phỉ. Tôi thấy những người này, có vẻ cũng là một nhóm phỉ xuống núi.”
Ánh mắt Nguyên Lý trầm xuống, bất chợt thở dài.
Từ khi biết mình xuyên không đến thời cổ đại, Nguyên Lý đã biết mình sẽ đối mặt với một thế giới tàn khốc như thế nào.
Thế giới này còn tàn khốc hơn cả tương lai, người dân càng không có quyền lợi. Đây cũng chính là lý do cậu muốn nhanh chóng giành lấy một vị trí trong thời loạn thế, Nguyên Lý không thể cứu được tất cả mọi người, nhưng cậu muốn cố gắng cứu được nhiều người hơn. Nhưng dù đã chuẩn bị tâm lý, khi bất ngờ nhìn thấy cảnh tượng này, vẫn không tránh khỏi đau lòng.
Tuy nhiên, Nguyên Lý nhanh chóng thu lại cảm xúc này. Khi không thể làm gì được, nhiều tình cảm cũng chỉ là sự giả vờ.
Mạnh hộ vệ hỏi: “Đại công tử, nếu những người này thực sự là thổ phỉ xuống núi, chúng ta còn theo dõi không?”
“Cứ theo dõi,” Nguyên Lý quyết đoán nói, “Nhưng tạm thời không làm tổn thương người. Ngươi mang theo hai người, giả làm nông dân, mang ít lương thực đến trước mặt họ thử xem phản ứng thế nào. Nếu họ chỉ cướp lương thực mà không làm hại người, thì chia cho họ một nửa lương thực của chúng ta.”
Nguyên Lý bỗng lạnh lùng, “Nếu họ định giết người cướp lương, lập tức giết ngay tại chỗ, tránh gây họa cho dân chúng huyện Nhữ Dương.”
Mạnh hộ vệ chắp tay, “Rõ!”
Hắn mang theo hai người, cởi áo khoác ngoài, lăn lộn trên đất bùn, sau đó bỏ lương thực, túi nước và ít tiền vào hành trang, từ phía khác tiếp cận đám dân tị nạn.
Thực ra, thử thách tính người như vậy, đối với dân tị nạn là không công bằng.
Họ đang ở trong tình trạng đói khát, khốn khó cực độ, và trong tình trạng này, họ dễ trở nên xung động hơn.
Nhưng Nguyên Lý không thể vì sự đáng thương của họ mà bỏ qua nguy cơ có thể tồn tại, cho phép họ gây họa cho những người dân vô tội khác.
Rất nhanh, Mạnh hộ vệ và đám dân tị nạn đã chạm mặt nhau.
Như Nguyên Lý nghĩ, vừa thấy ba người Mạnh hộ vệ mang hành trang, dân tị nạn đã xao động. Họ chăm chú nhìn vào Mạnh hộ vệ, nuốt nước bọt nhanh hơn, ánh mắt lóe lên ánh xanh.
Thậm chí có người cầm dao đá giơ về phía Mạnh hộ vệ, ba người Mạnh hộ vệ căng thẳng định ra tay, nhưng bị người dẫn đầu của dân tị nạn ngăn lại.
Người dẫn đầu là một thanh niên gầy gò, ánh mắt sắc bén, cũng đang nuốt nước bọt, uy hiếp: “Bỏ đồ xuống rồi cút đi!”
Mạnh hộ vệ mặt mày xám xịt, hắn và hai thuộc hạ nhìn nhau, nhớ lại lời dặn của đại công tử, nhẫn nhịn đặt đồ xuống, quay người chuẩn bị rời đi.
Người dẫn đầu nhanh chóng giật lấy hành trang, lục lọi một lúc, lấy ra lương thực và túi nước, rồi ném đống còn lại lên người ba người Mạnh hộ vệ, “Chúng tôi chỉ cần đồ ăn thức uống, cái khác không cần, cầm lấy tiền của các ngươi mà đi!”
Ba người Mạnh hộ vệ nhanh chóng quay lại, họ nhìn vào túi tiền, nhìn nhau, rồi nhìn dân tị nạn đang chia lương thực, trở về trước mặt Nguyên Lý trong trạng thái bối rối.
Nguyên Lý nhìn toàn cảnh, rồi nhìn chằm chằm vào người dẫn đầu, “Đi, chúng ta gặp họ.”
Những người trong đám dân tị nạn đang vội vã ăn lương thực, nhưng mỗi người chỉ được chia một mẩu nhỏ bằng bàn tay. Phần còn lại họ gói lại, có lẽ để dành cho việc khác.
Nghe thấy tiếng động, tất cả đều cảnh giác ngẩng đầu, giơ vũ khí trước mặt. Khi Nguyên Lý và hộ vệ xuất hiện, mặt họ biến sắc, lo lắng không yên, như thể đã nhận ra người khác, còn chút thù hận mơ hồ.
Thanh niên đứng giữa, mặt bẩn thỉu, nhưng tỉnh táo hơn những người khác, liếc nhìn đã nhận ra ai là người đứng đầu ở đây, chằm chằm nhìn Nguyên Lý, giọng khàn khàn như cây khô thiếu nước, “Các ngươi là ai?”
Nguyên Lý tháo túi nước bên hông ném cho hắn, biểu thị mình không có ác ý, “Tráng sĩ, các ngươi có phải là dân tị nạn từ Hán Trung?”
Thanh niên một tay đón lấy túi nước, không uống, càng cảnh giác hơn, “Phải thì sao, không phải thì sao.”
“Đừng căng thẳng, ta không có ác ý,” Nguyên Lý cười nói, “Nước cũng không có vấn đề gì. Nói không hay, tiền mua thuốc độc còn đắt hơn mạng của các ngươi.”
Dân tị nạn im lặng, thanh niên bỗng nhiên mở nắp túi, nhìn chằm chằm vào Nguyên Lý uống một ngụm, cổ họng hắn tham lam nuốt xuống, sau đó cố gắng kiềm chế, ném túi nước cho các anh em của mình.
Nguyên Lý lại ném thêm vài túi nước cho họ, hỏi thanh niên: “Ngươi tên gì?”
Thanh niên ngừng lại một lúc, “Vương Nhị.”
Nguyên Lý lại hỏi: “Sao các ngươi vào núi? Sao chỉ có mấy người các ngươi? Người già trẻ nhỏ trong nhà không đi cùng?”
Ba câu hỏi khiến cơ bắp của Vương Nhị vừa thả lỏng lập tức căng lên, không nói một lời.
Nguyên Lý kiên nhẫn, “Nếu chỉ có các ngươi, chúng ta sẽ chia cho các ngươi ít lương thực, nhưng không nhiều. Nếu các ngươi còn có vợ con già trẻ, ta sẽ cung cấp cho các ngươi một sinh kế.”
Lời này như đâm vào tim của những người dân tị nạn đã chịu nhiều khổ nạn trong mưa gió. Không ít dân tị nạn hiển nhiên động lòng, họ cùng nhau quay đầu nhìn Vương Nhị. Vương Nhị mím môi, hỏi: “Sinh kế gì?"
“Đến làm việc ở trang trại của ta,” Nguyên Lý nói, “ngoài việc cày cấy đất đai, các ngươi còn phải trông coi nhà cửa. Ngoài ra, bao ăn ở và có tiền công. Tuy không nhiều nhưng đủ để no ấm.”
Vương Nhị do dự một lúc, “Trở thành bộ khúc của ngươi?”
Bộ khúc, nô bộc, đều là gia nhân*.
Khi không có việc gì, họ chỉ là gia nhân trông coi nhà cửa, nhưng khi có việc, bộ khúc trở thành lính riêng.
Thời đại này, gia đình nào giàu có đều nuôi bộ khúc.
Nguyên Lý nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”
Những người dân tị nạn nhìn nhau, Vương Nhị cắn răng hỏi: “Chúng tôi còn không biết ngươi là ai, làm sao tin tưởng ngươi được?”
Mạnh hộ vệ đứng bên hừ lạnh một tiếng, “Đây là đại công tử của huyện lệnh phủ Nhữ Dương, các ngươi tin được chưa?”
Vương Nhị sửng sốt, sắc mặt dần dịu lại, cúi chào Nguyên Lý thật sâu, “Thì ra là Nguyên công tử của Nhữ Dương, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt.”
Nguyên Lý chớp chớp mắt, hiểu ra đây là tác dụng của “danh tiếng”.
Ở thời đại này, chỉ cần có danh tiếng trung nghĩa hiếu thuận vang xa, người dân sẽ không coi đó là kẻ xấu. Một người hiếu thảo với cha mẹ như vậy, có thể xấu xa đến đâu?
Lần đầu tiên Nguyên Lý cảm nhận được lợi ích của danh tiếng.
Vương Nhị và đồng bọn đã tin tưởng Nguyên Lý, liền thổ lộ hết. Theo họ nói, còn rất nhiều dân tị nạn được họ sắp xếp ở dưới núi, đều là phụ nữ, trẻ em và người già, tổng cộng hơn một trăm người.
Nguyên Lý đã có kế hoạch trong lòng, liền cho Mạnh hộ vệ cùng Vương Nhị đi đưa những người này đến, đợi khi trời tối sẽ đưa họ đến trang trại.
Tối hôm đó, Nguyên Lý cùng đội hộ vệ đào ít rau dại nấu cháo tạm cho họ lót dạ, nhiều người run rẩy cầm bát đũa, vừa chạm môi vào cháo, đã khóc thút thít, không biết là vui mừng vì không phải chết đói hay buồn bã vì người thân không thể trụ được đến bây giờ.
Vương Nhị cũng cầm bát cháo rau dại ăn ngấu nghiến, Lưu Đại Căn nhích lại gần hắn, nhỏ giọng nói: “Vương Nhị, nếu chúng ta đi theo công tử huyện lệnh, thì còn cướp của quan tham không?”
“Dĩ nhiên là cướp,” Vương Nhị cười lạnh, “Hán Trung đại hạn, tên quan chó đó lại chở hết xe này đến xe khác bạc châu báu đến Lạc Dương, không biết là muốn nhờ ai giúp hắn che giấu thiên tai. Chúng ta dù chết, cũng phải cướp lại mồ hôi xương máu của dân để chết! Chỉ là Nguyên công tử dù sao cũng là con trai huyện lệnh, không thể để cậu ấy khó xử. Việc này làm ngầm, không được liên lụy đến ân nhân.”
Lưu Đại Căn gật đầu mạnh, “Tôi biết rồi, yên tâm đi.”
Vương Nhị tính toán, đoàn xe của quan tham chắc khoảng hai, ba ngày nữa sẽ đến Lạc Dương.
Đợi cướp xong đoàn xe, họ sẽ không lấy tiền bẩn của quan tham, đúng lúc mang đến cho Nguyên công tử, cầu xin cậu ấy cứu giúp thêm dân tị nạn Hán Trung.
Với lòng nhân từ của Nguyên công tử, chắc chắn sẽ giúp họ.Cách đó trăm dặm, tại Lạc Dương.
Phủ Vương gia.
Vương gia và phu nhân Dương thị cũng đang nghĩ về Nguyên Lý.
Dương thị mắt đỏ hoe, trông như đã nhiều ngày không ngủ, giọng khàn khàn yếu ớt, “Người thân cận đã được phái đi Nhữ Dương, đợi bên Nguyên phủ đồng ý, chúng ta sẽ chuẩn bị. Thân thể Phong nhi yếu ớt, không thể tự mình kết hôn. May mà Từ Dã sắp về, để nó thay anh kết hôn.”
“Sở Hạ Triều có nghe lời chúng ta không?” Vương gia hừ lạnh, “Bà bảo nó thay anh kết hôn, chỉ sợ nó sẽ dọa cho con trai Nguyên gia sợ mà hủy hôn ngay lập tức.”
Dương thị im lặng một lúc, “Nhưng còn có thể làm gì, Phong nhi…”
Bà nghẹn ngào không nói tiếp được.
Vương gia sắc mặt xám xịt, một lúc sau, chuyển chủ đề: “Con trai nhà Nguyên gia thế nào?”
Dương thị dịu giọng, “Là một đứa trẻ tốt, chỉ là gia thế hơi kém.”
Vương gia nói: “Thật tội cho hai đứa trẻ.”
Dương thị lắc đầu, không muốn nói thêm. Bà lấy cuốn lịch cũ, xem xét kỹ rồi nở một nụ cười, “Lão gia, ông xem ngày này thế nào?”
Vương gia nhìn qua, kinh ngạc, “Sáu ngày sau? Phu nhân, có phải gấp quá không?”
Dương thị nhẹ giọng nói: “Lão gia, nếu muộn thêm, Phong nhi sẽ không chịu nổi nữa.”
Mắt Vương gia nóng lên, một lúc sau gật đầu đồng ý.