Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Trùng Sinh Rồi

Chương 34: 34: Xinh Đẹp




Là bạn gái của Hạ Thì Lễ sao
Trong đầu Quý Kiều tất cả đều là suy nghĩ không được để mẹ phát hiện ra, không có tâm trạng đâu đi để ý đến biểu cảm của Hạ Thì Lễ.
Tay trái cô bám chặt vào cổ Hạ Thì Lễ, cả người cố gắng tụt xuống dưới, thiếu điều chui xuống gầm ghế mới chịu.

Tay phải sờ lung tung bên sườn ghế tìm nút bấm, định ngả cả ghế ra phía sau.
Tư thế này khiến Hạ Thì Lễ không quá thoải mái, thẳng người dậy định rời đi.
“Không được đi.” Quý Kiều mơ hồ nói, tay trái vẫn giữ chặt sau gáy Hạ Thì Lễ.
Khóe mắt cô liếc ra ngoài cửa sổ.
A a a a a a!
Bà Quý Tương thực sự sắp đi đến đây rồi!
Mẹ, mẹ có biết phi lễ chớ nhìn* không hả?!
*Gốc 非礼勿视: không nên nhìn những điều không tốt, không hợp nghi thức.
Quý Kiều hét lớn trong lòng, tim đập nhanh như đánh trống, lo lắng không thôi.
Cô dịch dịch mông, định để người thấp xuống chút nữa, lại thấp chút nữa.
Tay phải sờ lung tung bên sườn ghế.
Nhưng cô càng lo lắng thì lại càng không tìm được chỗ hạ ghế xuống.
Ngay lúc Quý Kiều lo đến sắp khóc, một bàn tay ấm áp to lớn bao lên tay phải cô.
Quý Kiều kinh ngạc, vô thức liếc sang bên cạnh.
“Ở đây.” Cô nghe thấy Hạ Thì Lễ nói.
Môi hai người vẫn dán vào nhau, giọng của anh hơi dính, nghe vào lại càng dịu dàng.
Giây tiếp theo, “cạch” một cái, ghế phó lái đột nhiên ngả xuống.
Quý Kiều bất ngờ không kịp đề phòng, khẽ hô một tiếng ngả về đằng sau.
Ghế bị ngả kịch sâu về sau, nửa người trên Quý Kiều gần như đều bị Hạ Thì Lễ che lại.
Thấy Hạ Thì Lễ vô cùng phối hợp mà ngả người theo, Quý Kiều cẩn thận từ từ dịch tay trái ra khỏi cổ Hạ Thì Lễ.
Cô sợ mẹ nhận ra tay cô, đổi thành tư thế bám vào áo sơ mi trước ngực Hạ Thì Lễ.
Trong xe tối tăm, hơi thở của hai người vô cùng rõ ràng.
Quý Kiều nắm chặt áo đến mức ra cả mồ hôi, mặt hơi nóng lên.
Mẹ, chắc là đi rồi chứ?
Quý Kiều lén nâng mắt lên, đối mắt với Hạ Thì Lễ.
Khoảng cách hai người rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ ràng mí mắt và hàng lông mi đen dài của anh.

Ánh mắt anh không dịu dàng và bình tĩnh như thường ngày, mà có chút sâu thẳm lại gợn sóng.
Tay đeo đồng hồ của Hạ Thì Lễ đặt trên cửa sổ, tay còn lại đặt sau lưng Quý Kiều, là một tư thế áp đảo tuyệt đối áp lên người cô.

Hương thơm thanh mát của chàng trai phủ xuống, cả người Quý Kiều đều bị bao phủ bên trong.
Sau khi nhìn rõ tư thế của hai người, mặt Quý Kiều đỏ bừng lên.
Chân cô không yên tĩnh mà động động, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài hình như không có ai nữa rồi.
Quý Kiều chậm rãi thả lỏng bàn tay nắm chặt áo của Hạ Thì Lễ ra, cảm thấy mặt mình giống như bị thiêu đốt rồi.
Cô hơi quay mặt đi, âm thanh nhỏ như muỗi mà giải thích: “Tôi vừa nhìn thấy mẹ tôi…”
Lại đem người ta thành công cụ để hôn rồi, trong lòng Quý Kiều có chút phiền muộn.
Có lẽ nào Hạ Thì Lễ sẽ không vui không?
Hạ Thì Lễ khe khẽ “ừm” một tiếng, thẳng người dậy ngồi về ghế lái.
“Sợ bị mẹ nhìn thấy sao?”
Sau khi Hạ Thì Lễ rời khỏi, cảm giác lo lắng khẩn trương cũng không còn nữa.
Quý Kiều khẽ gật đầu, nhanh chóng nói: “Không kịp giải thích nữa rồi, phải nhân lúc trước khi mẹ tôi về mà lên nhà.

Ngày mai gặp ở trạm tàu nhé, bye bye!”
Quý Kiều mở cửa xe chạy xuống, vẫy vẫy tay, lấy tốc độ chạy nước rút trăm mét mà chạy lên nhà.
Sau khi về đến nhà, cô nhanh chóng đổi bộ quần áo khác, lại vội vàng tẩy trang, lại chỉnh trang trước gương một lát.
Làm xong tất cả, ngoài cửa truyền đến bước chân quen thuộc.
Quý Kiều vội vàng ngồi vào sô pha, giả vờ đang chơi điện thoại.
Sau tiếng chìa khóa chuyển động, Quý Tương vào nhà, trên tay xách túi hàng ở siêu thị.
Thấy Quý Kiều ở trên sô pha, bà hơi ngạc nhiên: “Ấy, con về rồi sao?”

Quý Kiều ngẩng đầu lên: “Vâng ạ!”
Quý Tương gật đầu, sau đó lại chau mày, khẽ mắng: “Con còn ngồi đấy làm gì, mau dậy giúp mẹ.”
Quý Kiều “ồ” một tiếng, trong lòng nhẹ nhõm.
Vào phòng bếp, Quý Tương kể việc mình vừa đi xuống tầng mua đồ gia vị.
“Ầy, lúc nãy mẹ vừa xuống tầng còn nhìn thấy một cái xe biển thành phố Hối Đồng.” Quý Tương kể cho con gái nghe thứ mình vừa thấy.
Bà đã ở đây hơn chục năm rồi, những người ở đây đều quen biết, trước giờ chưa từng thấy cái xe này.
“Hối Đồng?” Quý Kiều giả vờ là dáng vẻ tò mò.
“Đúng vậy, chữ A đầu tiên, không phải là biển Hối Đồng sao?”
Quý Tương hơi chau mày, “Mẹ còn tưởng là thân thích nhà ai cơ, mẹ nghĩ là biển Hối Đồng, vậy không phải là cùng một thành phố với con sao? Kết quả mẹ vừa đến nhìn, con biết mẹ nhìn thấy gì không?”
Tim Quý Kiều đập thình thịch, không dám nhìn vào mắt mẹ.
“Mẹ nhìn thấy gì?” Cô vừa rửa rau vừa nhỏ giọng hỏi.
Quý Tương “chẹp chẹp” hai cái, “Thanh niên bây giờ thật là, ở trong xe còn làm động tác thân mật như vậy.

Cô gái kia bị chàng trai bao kín…”
“Vậy mẹ nhìn thấy chàng trai sao?” Giọng nói Quý Kiều có chút lo lắng.
Quý Tương lắc đầu: “Chỉ nhìn thấy sau gáy thôi.

Dù sao mình cũng không thể nhìn chằm chặp vào người ta chứ?”
Quý Kiều “ừm ừm” hai cái, “Mẹ nói đúng.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.”
Thấy mẹ mở máy hút khói chuẩn bị nấu ăn, Quý Kiều mượn cớ chuồn ra khỏi bếp.
Hạ Thì Lễ gửi tin nhắn nói anh đã đến khách sạn rồi.
Quý Kiều rep lại một cái sticker đáng yêu.
Quý Kiều: “Vừa nãy cảm ơn cậu nha! Qua cửa thành công! Hi hi hi hi”
Người làm công cụ – Hạ Thì Lễ nhận được tin nhắn, ngón tay chọc chọc.
Do dự một lát mới gửi tin nhắn qua: “Vì sao lại sợ dì nhìn thấy?”
Quý Kiều rất nhanh đã rep lại, giải thích cẩn thận một phen về quan điểm của mẹ, còn đặc biệt thanh minh bản thân không phải cố ý lợi dụng anh, thực sự là do bất đắc dĩ bị ép.
Hạ Thì Lễ nhìn điện thoại vài lần, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Hóa ra đời trước, mẹ Quý Kiều không phản đối Thường Ninh Viễn, mà là phản đối chuyện Quý Kiều yêu đương lúc học đại học.
Lần đầu tiên anh nhận ra, nếu như anh và Quý Kiều ở bên nhau, sợ rằng cũng có kết cục như vậy từ mẹ của Quý Kiều.
“Con trai sao con vẫn chưa yêu đương hả?”
“Người trẻ tuổi mà không yêu đương thì đáng tiếc biết bao chứ?”
“Bao nhiêu cô gái đáng yêu như vậy, con không thích ai sao?”
“Uổng phí mẹ cho con khuôn mặt như vậy.”

Trong đầu Hạ Thì Lễ không biết vì sao bỗng hiện lên giọng nói của mẹ, là thái độ hoàn toàn khác với mẹ Quý Kiều.
Anh lắc đầu cười khổ, giữa phụ huynh với phụ huynh mà thật sự không giống nhau chút nào.
 
Buổi tối, Quý Tương ăn cơm cùng con gái xong lại vội vàng về coi tiệm.
Dạo này là nghỉ lễ 1/5, tình hình kinh doanh ở cửa tiệm tốt hơn so với bình thường, bà sợ nhân viên trong tiệm làm không xuể, vẫn luôn đợi đến tối đóng cửa tiệm rồi mới về.
Sau khi mẹ đi, Quý Kiều ngồi một mình trong nhà thu dọn hành lí.
Đang gấp quần áo, điện thoại ở bên cạnh kêu lên.
Trên màn hình là một dãy số điện thoại ảo*.
*Gốc 虚拟网络号码: là đề cập đến số điện thoại không phải do công ty truyền thông cấp và hầu hết là một dãy số quá dài hoặc quá ngắn so với số điện thoại thông thường, nhưng có chức năng của một số điện thoại thông thường có thể trả lời và thực hiện cuộc gọi.

Thường được sử dụng trong các nền tảng như skype cung cấp dịch vụ điện thoại Internet.
Quý Kiều cho là số chào hàng quảng cáo nên không nhận.
Ai ngờ được sau khi hết chuông cái số này lại bám riết không tha mà gọi lại.
Quý Kiều bỏ quần áo trên tay xuống, bất đắc dĩ nhận điện thoại.
“Alo, ai vậy?”
Đầu dây kia im lặng không có tiếng gì.
Hửm, ngắt rồi à?
Quý Kiều nhìn điện thoại, vẫn đang gọi.
Chuyện gì vậy? Là trò đùa dai à?

Ngay lúc Quý Kiều định ngắt điện thoại, bên kia truyền đến âm thanh quen thuộc.
“Cậu đừng ngắt máy.”
Giọng của Thường Ninh Viễn không còn có sức sống như ngày trước, Quý Kiều gần như cho rằng mình đang nhận điện thoại của một bệnh nhân ốm yếu, là cái bệnh ốm yếu nguy kịch ấy.
“Tôi có chuyện muốn gặp mặt cậu rồi nói.

Có thể…”
Anh ta ngừng một lát, hỏi một cách cẩn thận: “Gặp mặt không?”
Hôm nay anh ta uống rất nhiều rượu, trong đầu loạn như mòng mòng.
Trong lòng phiền muộn*, anh ta gọi điện cho Quý Kiều, anh ta rất muốn gặp cô.
*Gốc 心烦意乱: tâm phiền ý loạn
Giọng điệu Quý Kiều lạnh lùng: “Tôi cảm thấy không cần thiết.”
“Vậy thì nói trong điện thoại đi.” Thường Ninh Viễn nhanh chóng nói tiếp, dường như đang sợ cô cúp máy mất.
“Tôi đã mơ đến chuyện xảy ra sau này rồi…”
Tay cầm điện thoại của Quý Kiều khẽ run lên.
Anh ta nói sau này, là chuyện anh ta ngoại tình hay cô bị tai nạn?
“Cậu cũng mơ phải không? Vì vậy mới đột nhiên kháng cự tôi như vậy.” Thường Ninh Viễn lầm bầm nói lên suy đoán của  bản thân.
“…Đúng vậy.” Quý Kiều dứt khoát thừa nhận.
Thường Ninh Viễn im lặng trong giây lát, chán nản mở miệng nói: “Nếu như…”
Giấc mơ đó chân thật như tự mình trải qua vậy, khó trách đột nhiên Quý Kiều không để ý đến anh ta nữa.
“Nhưng … những cảnh tượng đó chỉ là mơ thôi.” Thường Ninh Viễn không mất hy vọng* mà nói, “Cậu không thể chỉ vì một cái…”
*Gốc 不死心: không chết tâm.
“Vì sao không được?” Quý Kiều hờ hững ngắt lời anh ta, “Thường Ninh Viễn, tôi hỏi cậu, nếu như cậu mơ thấy kết cục là tôi ngoại tình, cậu có còn tiếp tục theo đuổi tôi hay không?”
Hô hấp Thường Ninh Viễn khựng lại, đầu đau như muốn nứt ra.
“Tôi…còn”
“…Cậu nói dối, cậu sẽ không.”
Quý Kiều tiếp tục ngắt lời anh ta: “Cậu sẽ không, đừng có tự mình lừa mình dối người.

Cậu hiểu rõ giấc mơ này chân thực như thế nào.”
Tiếng hít thở ở đầu dây kia rất nặng nề, lúc lần nữa mở miệng, trong giọng nói loáng thoáng có chút nghẹn ngào.
“Không, Quý Kiều…” Thường Ninh Viễn hít một hơi thật sâu, giọng nói run rẩy: “Tôi đảm bảo sẽ không như vậy.”
Anh ta nói năng lộn xộn mà bảo đảm: “Tôi sẽ không, tôi sẽ không như vậy…”
“Nó có thể là đang cảnh báo tôi, tôi thực sự không dám nữa…” Anh ta nghẹn ngào nói.
“Nhưng tôi đã không còn tin cậu nữa rồi.” Quý Kiều phát hiện ra vậy mà mình lại có thể bình tĩnh mà nói ra với Thường Ninh Viễn qua điện thoại những lời này.
“Mặt gương tín nhiệm bị vỡ rồi, cậu nghĩ vẫn có thể gắn lại vào sao?”
Thường Ninh Viễn dường như không hề nghe vào tai, giọng nói khàn như sỏi đá, lặp đi lặp lại lời cầu xin tha thứ.
“Nhưng dẫu sao tôi vẫn chưa làm ra những chuyện như vậy mà.” Anh ta cố gắng dãy giụa.
Quý Kiều nghe thấy âm thanh nghẹn ngào ở đầu dây bên kia, trong lòng không hề gợn sóng.
“Bây giờ cậu chưa làm là do chúng ta chưa ở bên nhau.” Cô phân tích một cách khách quan lý trí, “Chúng ta đều biết, cậu chính là người trong mơ.

Những gì không có được luôn luôn là tốt đẹp nhất, con người hèn hạ như vậy.

Nếu như tôi kết hôn với cậu, kết cục sớm muộn gì cũng giống như trong mơ thôi.”
“Không, sẽ không đâu.” Thường Ninh Viễn điên cuồng lắc đầu, “Cậu khiến tôi bảo đảm thế nào đều được, tôi chắc chắn sẽ không như vậy.”
“Thôi bỏ đi, tôi không muốn lãng phí thời gian thử nghiệm trên người cậu.

Đàn ông trên đời nhiều như vậy, tôi việc gì mà phải treo người trên cái thân cây vẹo như cậu chứ?”
Quý Kiều không muốn nói chuyện cùng anh ta nữa: “Cứ như vậy đi, thái độ của tôi đã rất rõ ràng…”
“Quý Kiều.” Thường Ninh Viễn ngắt lời cô, vô cùng cẩn thận hỏi: “Cậu có thể… đến nhìn tôi được không?”
“Cầu xin cậu.” Anh ta hèn mọn khẩn cầu.
Thường Ninh Viễn nắm chặt điện thoại, lo lắng đợi câu trả lời của Quý Kiều.
“Không thể.”
Sau hai chữ dứt khoát, đối phương liền lưu loát ngắt điện thoại.

Thường Ninh Viễn thấy màn hình điện thoại trở nên tối đen, trong lòng phảng phất như cũng bị chìm vào màn đêm.
Quý Kiều trong mơ sẽ không nói với anh ta bằng giọng lạnh tanh như vậy, mà vẫn luôn thích nũng nịu với anh ta.

Lúc quyết định gây dựng sự nghiệp, là Quý Kiều vẫn luôn ở sau lưng cỗ vũ anh ta.

Cô nói anh ta không hề kém người khác, nhất định sẽ thành công.
Lúc anh ta dùng hết tiền, Quý Kiều lén lút mua một bộ tây trang treo trong tủ quần áo.
Anh ta đi xã giao uống nhiều rượu, Quý Kiều sẽ đến đón anh ta về nhà.
Ngày bọn họ có được nhà, hai người ngây ngốc ở trong căn nhà trống rỗng cười rất lâu.

Nhưng bây giờ, không còn gì nữa.
Quý Kiều sẽ không có bất kì phản ứng nào khi anh ta uống say.
Thường Ninh Viễn cảm thấy buồn cười.
Thật vớ vẩn.
Anh ta vì giấc mơ này mà cố chấp không thôi với Quý Kiều, còn Quý Kiều lại vì cùng một giấc mơ mà không hề do dự nhảy vào vòng tay của một người con trai khác.
Thường Ninh Viễn nhớ đến dáng vẻ của hai người khi ở bên nhau ngày hôm qua, trong lòng như bị khoét mất một lỗ, rất lâu sau cũng không tìm lại được thứ bị mất.
Anh ta giống như con cá không còn nước biển mà sắp chết, sắp hít thở không nổi.
Thường Ninh Viễn mím môi, hít thở dồn dập.
Quý Kiều thích loại hình giống như Hạ Thì Lễ sao?
Thường Ninh Viễn nằm sấp lên bàn, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Nếu như…anh ta cũng trở lên ưu tú giống như Hạ Thì Lễ, Quý Kiều có lẽ nào cũng sẽ đồng ý nhìn anh ta một cái không?
 
So với Thường Ninh Viễn trằn trọc đau khổ không ngủ được, Quý Kiều ở bên này lại ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.
Buổi sáng tỉnh dậy, hiếm khi Quý Kiều lại thấy bóng dáng của mẹ.
“Mẹ, mẹ vẫn chưa đến tiệm à?”
Quý Tương vừa làm nóng bữa sáng cho cô vừa giục cô đi rửa mặt.
“Mẹ tìm chú Dương ở dưới lầu đưa con ra trạm tàu rồi, con nhanh lên.”
Chú Dương là một chủ hộ dưới nhà Quý Kiều, làm nghề lái taxi.
Quý Tương đã đánh tiếng trước cho ông ấy, đưa tiền để đưa con gái ra trạm tàu cao tốc, đỡ phải gọi xe.
Quý Kiều đáp hai tiếng, trong lòng thấy may mẳn vì mình đã bảo gặp lại Hạ Thì Lễ ở trạm tàu từ trước.
Vội vàng ăn xong bữa sáng, Quý Kiều ngồi trên xe chú Dương hàng xóm rời đi.
Đến trạm tàu cao tốc, Quý Kiều nhanh chóng xuống xe.
“Cảm ơn chú Dương, tạm biệt chú!”
“Tạm biệt, đi chậm chút nha.” Chú Dương ngồi trong xe hô.
Quý Kiều vẫy vẫy tay, quay người chạy chậm về chỗ đã hẹn với Hạ Thì Lễ.
Xe Hạ Thì Lễ đã đợi ở đấy từ sớm.
“Chào buổi sáng!” Quý Kiều lên xe, vui vẻ chào anh.
“Chào buổi sáng.” Hạ Thì Lễ cười.
Hôm nay anh mặc một cái áo hoodie màu đen, nhìn vào trông giống học sinh hơn một chút.
Quý Kiều lén lút mê trai vài giây, lôi đồ uống từ trong túi ra để vào hộc đựng cốc.
“Cái này cho cậu, nâng cao tinh thần.”
“Cảm ơn.” Hạ Thì Lễ nhận lấy, mở nút lon nước bằng một tay.
Anh uống một ngụm, để đồ uống về chỗ cũ, khởi động xe rời đi.
Trên đường, hai người thuận tiện nói đến chuyện sau khi về trường.
Hạ Thì Lễ nhìn Quý Kiều ngồi bên cạnh một cái, mở lời hỏi: “Sau khi về trường, có muốn đến phòng thực nghiệm không?”
Quý Kiều hơi ngạc nhiên: “Bây giờ liền phải đến phòng thực nghiệm sao? Nhưng hiện giờ tôi còn phải ôn tập cho kì thi cấp 6…”
Cô còn cho rằng phải đợi đến nghỉ hè.
Hạ Thì Lễ giải thích: “Kì thi cấp 4, cấp 6 sắp đến rồi, tiếp đó là kì thi cuối kỳ, khoảng thời gian này người ở thư viện có thể sẽ hơi nhiều.

Cậu có thể đến phòng thực nghiệm, tự học hoặc là chuẩn bị cho cuộc thi đều được.”
Quý Kiều “ò” một tiếng, tự lẩm bẩm: “Tôi đến phòng thực nghiệm không phải để làm hạng mục, có khi nào bị giáo viên nói không?”
“Không đâu.” Hạ Thì Lễ đùa, “Không sao, tôi có chìa khóa, cho cậu đi cửa sau.”
Quý Kiều ghé mắt nhìn anh, trong lòng hơi rung động.
Ngón tay thon dài của anh đặt trên vô lăng, ánh mắt nhìn về phía trước tập trung lái xe.

Ánh nắng phủ trên khuôn mặt mang ý cười của anh một lớp vàng rực rỡ.
Có lẽ do không thấy cô nói gì, Hạ Thì Lễ khẽ liếc mắt nhìn cô một cái.
“Chẳng qua trong phòng thực nghiệm còn có những người làm hạng mục khác nữa.” Anh yên lặng bổ sung.
Phòng thực nghiệm là phòng dùng chung của mọi người, ngoài bọn họ, những người khác cũng có thể làm hạng mục ở đó.
Quý Kiều đáp một tiếng, mơ màng hỏi: “Đều là những người trong trường chúng ta sao?”
Hạ Thì Lễ lắc đầu: “Đa phần là vậy, cũng có người ở các trường kỹ thuật khác, ví dụ như điện tử, thông tin, tự động hóa.

Chủ yếu là coi hạng mục.”
Quý Kiều khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại giống như nghĩ đến cái gì đó mà hỏi: “Có nhiều con gái không?”

“Không nhiều.” Hạ Thì Lễ lắc đầu, “Ở bên chúng ta có một hai người thôi.”
Anh khẽ cười: “Cậu đến là nhiều thêm một người rồi.”
Thấy Quý Kiều có vẻ có hứng thú với phòng thực nghiệm, Hạ Thì Lễ tiếp tục nói: “Nói cho cậu một bí mật, Diêu Húc thích một người trong đấy.”
“Hả?” Quý Kiều lập tức hào hứng, “Thật không vậy? Vậy tôi muốn đến xem!”
Cái tên Diêu Húc cà lơ phất phơ mang bộ dáng của con trai ngốc nhà địa chủ, Quý Kiều vẫn luôn cho rằng cậu ta không biết gì về phương diện tình cảm đấy.
Thế mà! Cũng thích con gái người ta!
Cô nhất định phải đi xem xem đấy là tiên nữ ở phương trời nào.
“Cô gái Diêu Húc thích là ở trong khoa chúng ta sao?”
“Không phải, ở bên khoa Điện tử.”
“Trông như thế nào? Có phải rất xinh không?” Quý Kiều chỉ đơn giản là tò mò.
Hạ Thì Lễ không biết phải làm  sao: “Cái này tôi phải nói thế nào đây? Diêu Húc chắc chắn là thấy xinh đẹp rồi.”
Anh sẽ không quá đánh giá về vẻ bề ngoài của con gái.
“Vậy cậu thì sao?” Quý Kiều tiện mồm hỏi.
Hạ Thì Lễ hơi khựng lại, nói một cách bình thản: “Tôi cảm thấy cậu xinh đẹp.”
….
Không khí nhất thời yên lặng.
Quý Kiều ngồi im như thóc nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt láo liên nhìn lung tung.
Dần dần, mặt cô phiếm lên sắc đỏ.
Hồi lâu, Quý Kiều mới hối hận về sự trì độn của bản thân.
Sao cô lại yên tĩnh như vậy?!
Đã bảo là làm con điếm kiều diễm* rồi cơ mà?
*Chú thích chương 7.
Trêu lại đi chứ!
Tiếc là bây giờ thời cơ đã hết rồi, lại nói thêm cái gì cũng kì kì.
Quý Kiều nhìn Hạ Thì Lễ ngồi bên cạnh một cái, hối hận mà thở dài.
 
Ngày hôm sau sau khi trở lại trường học, Quý Kiều đến phòng thực nghiệm cùng với Hạ Thì Lễ.
Vẫn đang nghỉ lễ 1/5, trong phòng thực nghiệm không có nhiều người.
Ngoài Diêu Húc ra, vẫn còn một nam một nữ mà Quý Kiều không quen biết.
“Bọn họ đều là người bên khoa Điện tử, làm hạng mục về cá rôbôt*.” Hạ Thì Lễ nhỏ giọng giải thích với Quý Kiều.
*là một cỗ máy giống cá.

Một loài cá rô bốt tự hành được trang bị cảm biến hóa học có thể bơi hàng giờ trong nước.

Cá rô bốt được sử dụng để phát hiện chất ô nhiễm và tạo ra thời gian thực Bản đồ 3D của cảng, từ đó cho biết Hóa chất nào có trong nước biển và chúng nằm ở đâu.(theo baidu)
Quý Kiều nhìn Diêu Húc một cái, khẽ nhướn mày ra hiệu.
Hạ Thì Lễ gật đầu, âm thầm  thừa nhận là cô gái đó.
Quý Kiều làm một động tác tay ý là đã biết, đi đằng sau Hạ Thì Lễ đến trước bàn Diêu Húc.
Cậu ta đưa lưng về phía bọn họ, đang liến thoắng viết mã số hiệu vào trong sổ.
Bỗng dưng thấy Quý Kiều, Diêu Húc bị dọa hết hồn: “Đệch, cậu cũng đến à?”
“Tôi không thể đến sao?” Quý Kiều mím môi, “Xem ra cậu không chào đón tôi.”
“Không đâu!” Diêu Húc cười cợt nhả, “Tôi đang ngạc nhiên quá ấy mà.”
Quý Kiều khẽ “xì” một tiếng, lười để ý đến cậu ta.
“Diêu Húc.” Bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng con gái.
Quý Kiều nhìn theo tiếng phát ra, chỉ thấy một cô gái với khuôn mặt thanh tú đang đứng.
Ánh mắt đánh giá lướt qua mặt Quý Kiều, cô ấy khẽ cười hỏi Diêu Húc: “Có thế qua giúp tôi xem đề mục này không?”
“Được!” Diêu Húc lập tức tung ta tung tăng mà chạy qua.
Viên Kha Kha kéo Diêu Húc đến chỗ sau cửa, chỉ vào đề máy tính cấp 2 cho cậu ta xem.
“Là cái này, tôi hơi không hiểu.”
“Để tôi xem xem.” Diêu Húc ngồi xuống nhìn.
Viên Kha Kha ngồi bên cạnh cậu ta, giả vờ lơ đãng hỏi: “Cô gái kia là ai thế?”
“Quý Kiều, bạn học trong lớp bọn tôi.” Diêu Húc không hề ngẩng đầu lên đáp.
“Là….” Viên Kha Kha ngập ngừng, nhỏ giọng hỏi, “Bạn gái của Hạ Thì Lễ sao?”
Diêu Húc xua xua tay.
Trong lòng Viên Kha Kha có chút vui vẻ, lại nghe người bên cạnh nói tiếp: “Bây giờ vẫn chưa phải.”
“Bây giờ vẫn chưa phải?” Viên Kha Kha hơi chau mày.
Nói như này, nghe thế nào cũng có chút kì lạ.
“Cũng là chuyện sớm muộn thôi.”
Ánh mắt Diêu Húc phát sáng nhìn Viên Kha Kha, hất hất cằm, thần bí nói: “Cậu không tin sao? Có muốn cá cược với tôi không?”
Viên Kha Kha: “…”
 
------oOo------