Rực Cháy Lòng Anh

Chương 21: 21: Tịnh Tịnh Thầm Mến Chồng Mình




Sáng hôm sau, Ngu Dịch lái xe chở vợ về nhà bố mẹ ở nông thôn.
Một giờ hai mươi phút sau, vợ chồng son đến nơi.
Lúc này, mẹ Ngu Dịch giống như thường ngày đang nhặt rau, bố của Ngu Dịch thì ở trong sân tập thể dục.

Khi thấy con trai cùng con dâu, mẹ Ngu Dịch rất vui vẻ, đồng thời cũng trách con trai mình mãi sáng sớm nay mới gọi điện thoại báo, làm cho bà không kịp chuẩn bị đồ ăn.

"Bình thường bố mẹ ăn gì thì bọn con sẽ ăn cái đó." Ngu Dịch tùy tiện ngồi xuống, tiện tay cầm lấy một quả táo nhỏ trên bàn, cắn một miếng liền khen: "Ngọt quá"
Mẹ Ngu Dịch thầm đánh giá cô con dâu xinh đẹp trước mắt, không khỏi cảm thán: "Dáng người con thật là cao."
Lật Trình Tịnh cười nói: "Con cao 1m69.

"
Mẹ Ngu Dịch nghĩ thầm, vóc dáng cao cũng tốt, sau này sinh con sẽ không bị lùn.

Bản thân bà cũng chỉ cao 1m60, lúc trẻ bà luôn lo sợ Ngu Dịch sẽ không được cao lắm, luôn cố gắng bắt con trai ăn trứng gà và uống nhiều sữa, cũng may Ngu Dịch từ nhỏ đã thích chạy tới chạy lui, tính tình không chịu ở yên một chỗ, khi dậy thì liền trở nên cao vọt.
"Mẹ, mẹ cảm thấy hai chúng con xứng đôi không?" Ngu Dịch chậm rãi xoay nửa quả táo trong tay.
"Rất xứng đôi"
Lật Trình Tịnh nhìn Ngu Dịch, nhịn không được nở nụ cười.
"Ngu Dịch, con vào nhà đã nhớ rửa tay chưa?" Mẹ Ngu Dịch bỗng nhiên nhớ tới chuyện này.
"Còn chưa, để trước khi ăn cơm rồi rửa luôn.

"
Mẹ Ngu Dịch quay đầu nhìn con dâu, ngượng ngùng cười cười, thế nhưng phát hiện con dâu cũng đang dùng ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều nhìn con trai mình.

Ngu Dịch rửa tay xong thì lôi kéo vợ đi tham quan xung quanh, dẫn cô ra vườn rau sau nhà.
Lật Trình Tịnh hơi khom lưng quan sát, trong vườn có bầu hồ lô, bí ngô, cà tím, bắp cải, ớt...!Tất cả đều xanh tươi, hẳn là được chăm bón rất kỹ.
Bên kia còn có hai con gà đang đi bộ.
Còn đang đi dạo thì bố của Ngu Dịch đi tới, hơi ngại ngùng cười nói: "Hai đứa thích ăn gì thì cứ tiện tay hái."
Lật Trình Tịnh lập tức xoay người lại chào hỏi bố chồng.

Cô theo phản xạ gọi ông là "chú," sau đó liền nhận ra, có hơi lúng túng, nhưng bố của Ngu Dịch chỉ cười xoà.

Ngu Dịch đứng ở một bên, cũng cảm thấy không sao cả, dù sao cô cũng chỉ vừa kết hôn với anh được vài ngày, không cần câu nệ chuyện xưng hô vào lúc này.

Lật Trình Tịnh chủ động hỏi bố Ngu Dịch hai con gà kia bình thường ăn cái gì, ông giải thích hai con gà kia là nuôi thả, chủ yếu ăn những côn trùng nhỏ xung quanh.

"Chủ yếu là phải đề phòng diều hâu." Bố của Ngu Dịch kiên nhẫn nói với Lật Trình Tịnh, "Nơi này có diều hâu, thậm chí không chỉ có một con.

Bắt gà là thiên phú của chúng, tốc độ nhanh như điện, đại khái vài giây có thể bắt đi một con rồi, vừa rời mắt liền mất cả đàn gà.

"

Lật Trình Tịnh nghe vậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời xanh thẳm, không khỏi nghĩ không khí nơi này thật tốt.
Bố của Ngu Dịch vừa nói về cuộc sống hàng ngày ở nông thôn, lại vừa kín đáo đánh giá con dâu.

Ông thấy cô ăn mặc thanh lịch, chân mang một đôi giày thể thao, trên mặt cũng không trang điểm đậm, ngoại trừ nhẫn cưới đơn giản trên ngón tay cũng không đeo nhiều trang sức, nghĩ thầm ánh mắt con trai mình không tệ, cuối cùng cũng biết chọn một người vợ giản dị biết chăm lo cho gia đình.
Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt ông càng thêm hòa ái.
Lật Trình Tịnh cùng Ngu Dịch dừng lại trong sân hồi lâu, sau đó hái một ít bắp cải và cà tím mang vào nhà.
Mẹ Ngu Dịch đang bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị nấu mấy món ăn gia đình chiêu đãi con dâu.

Mặc dù bình thường bà thích ăn chay, nhưng sáng sớm nghe nói con trai và con dâu muốn tới, cúp điện thoại liền đi chợ mua cá tươi, sườn heo, thịt dê và thịt bò.

Lúc này bà đang bận rộn làm sạch cá và sơ chế thịt.
Không lâu sau, Lật Trình Tịnh đi vào bếp ngỏ ý muốn phụ bà một tay nhưng mẹ Ngu Dịch vội vàng nói không cần, nói cô đi phòng khách ngồi xem TV một lát, không ngờ con dâu kiên trì muốn hỗ trợ.

Nhưng Lật Trình Tịnh quả thật muốn giúp mẹ chồng, cô vén tay áo rửa nguyên liệu, mẹ Ngu Dịch lúc này mới tin là cô thật lòng muốn phụ bà làm cơm.

Ngu Dịch nghe tiếng ồn trong bếp, đi vào liền thấy mẹ mình đang kéo con dâu lại, nói: "Con cứ lên nhà nghỉ ngơi với A Dịch, mẹ làm một mình là được."
Anh mỉm cười rồi đi tới, vỗ vỗ lưng vợ, dịu dàng nói: "Ở đây có mẹ là đủ rồi.

"
Lật Trình Tịnh lại nghiêm túc nói: "Rất nhiều món ăn, em và mẹ cùng làm sẽ nhanh hơn."
Nghe vậy, Ngu Dịch liền khuyên mẹ: "Mẹ, tài nấu nướng của vợ con rất tốt, hay là để cô ấy trổ tài một chút đi."
Mẹ Ngu Dịch rất xấu hổ, nói: "Làm sao được, hai đứa về đây thăm bố mẹ, lại còn phải vào làm cơm "
Tuy bà sống cả đời ở nông thôn nhưng lễ nghi đãi khách không phải không hiểu.

Con dâu lần đầu về thăm nhà chồng, vốn không nên để cho cô xuống bếp.

Hàng xóm nhà bà mỗi khi có con trai và con dâu về thăm thường tự mình bận rộn trong bếp, đám con cháu chỉ việc ngồi chơi điện thoại, tới giờ thì xuống ăn cơm.

"Không có gì là không thể." Lật Trình Tịnh hào phóng nở nụ cười, "Con là vợ Ngu Dịch, nấu ăn cho chồng và bố mẹ chồng là việc nên làm."
Một từ "chồng" bỗng dưng rơi vào lỗ tai Ngu Dịch, làm cho anh rất hưởng thụ, không khỏi liếc mắt nhìn cô vợ hiền lành hào phóng của mình một cái, chỉ nhìn như vậy liền cảm thấy vợ anh quả khiến người ta yêu thích.

Nếu không phải mẹ còn ở bên cạnh, anh đã sớm chạy tới hôn cô một cái.
Mẹ Ngu Dịch thấy con dâu thật lòng muốn giúp, đành nói: "Vậy con rửa rau đi, đừng đụng đến dầu mỡ, sẽ làm bẩn quần áo."
"Không có việc gì, quần áo bẩn thì giặt một chút là được." Lật Trình Tịnh tự nhiên ngồi xuống bắt đầu giúp bà.
Kết quả, Lật Trình Tịnh làm hai món, sườn kho và cà tím xào, bố mẹ Ngu Dịch sau khi nếm thử thì tán thưởng không thôi, liền nhìn cô với một đôi mắt khác.

Cô lớn lên ở thành thị, không những xinh đẹp, có học thức mà còn nấu ăn rất ngon.

"Dì..." Lật Trình Tịnh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, rất tự nhiên sửa miệng, "Mẹ làm món cá hấp chanh cũng rất ngon, con rất thích."
Mẹ Ngu Dịch nghe cô gọi "Mẹ," khuôn mặt lập tức cười rạng rỡ, thậm chí có chút thẹn thùng: "Thiệt thòi cho con rồi.


Phong tục ở thôn chúng ta là nhà trai phải đưa bao lì xì xong rồi mới được nhận con dâu.

Bố mẹ còn chưa cho con được cái gì đã có một cô con dâu tốt thế này."
Nghe nói tới bao lì xì, Lật Trình Tịnh nghiêm túc từ chối, nói chuyện này hoàn toàn không cần thiết.
Ánh mắt bố mẹ Ngu Dịch nhìn con dâu càng thêm yêu thích.
Bữa cơm gia đình trôi qua vui vẻ, bố mẹ Ngu Dịch hỏi thăm tình hình nhà thông gia.

Lật Trình Tịnh nói bố cô hiện đang nằm viện do đột quỵ.
"Vậy con bây giờ phải gánh áp lực không nhỏ."
Bố Ngu Dịch dừng đũa, mặt lộ ra đồng tình: "Có cái gì cần hỗ trợ cứ việc nói với chúng ta, có thể giúp nhất định phải giúp, nếu là chuyện tiền thì cứ trực tiếp nói với Ngu Dịch, đừng ngại."
Ngu Dịch đồng ý: "Đúng vậy, chuyện tiền nong cứ việc tìm con.

"
Lật Trình Tịnh chân thành nói: "Ngu Dịch đã giúp con rất nhiều rồi, gia đình con rất cảm kích anh ấy."
"Cái này có gì phải cảm kích, hai đứa vốn là vợ chồng mà.

Vợ chồng còn phân chia làm gì."
Mẹ Ngu Dịch nhân cơ hội hỏi: "Vậy các con thật sự không có ý định tổ chức hôn lễ sao?"
Ngu Dịch đỡ lời vợ: "Tổ chức hôn lễ rất mệt mỏi, thời gian đó dành để làm việc khác có ý nghĩa hơn."
"Chuyện gì có ý nghĩa hơn?" Mẹ Ngu Dịch tò mò, với bà, không việc gì quan trọng bằng một lễ cưới.
Ngu Dịch thoải mái nói: "Cùng nhau sống thật tốt ngày qua ngày.

"
Lật Trình Tịnh không khỏi liếc mắt nhìn anh một cái, nghĩ thầm đây không phải là câu cửa miệng của cô sao?
Bố của Ngu Dịch chậm rãi chen lời: "Được rồi, người trẻ tuổi có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta tôn trọng suy nghĩ của chúng là được.

Bà nghĩ đi, nhà lão Trình trước kia không phải tổ chức tiệc cưới trong ba ngày sao, bây giờ ngày ngày cãi nhau ầm ĩ, cho nên tổ chức tiệc cưới linh đình để làm gì?"
Mẹ Ngu Dịch cảm thấy bạn già nói như vậy cũng có đạo lý, đáng tiếc thì đáng tiếc nhưng quả thật là không cần quá chấp nhất chuyện hôn lễ.

May mắn con dâu bà là người hiểu chuyện, không đòi hỏi hư vinh.

Bố Ngu chuyển đề tài, hỏi về phương diện công việc của Lật Trình Tịnh, Lật Trình Tịnh đại khái nói nội dung công việc của mình ở khoa cấp cứu.
Một bữa cơm trôi qua trong không khí đầm ấm.
Sau khi ăn xong, Ngu Dịch muốn đạp xe chở vợ đi dạo một vòng.

Nghĩ là làm, anh lôi kéo Lật Trình Tịnh đi tới nhà kho, lôi ra chiếc xe đạp cũ.


"Anh chở em đi một vòng."
"Được.

Em cũng đang muốn đi ra ngoài xem một chút.

"
Ngu Dịch cùng vợ đẩy xe đạp ra ngoài, chưa đi được mấy bước thì nghe có người gọi tên anh
Một cô gái mặc áo màu đỏ tươi cùng quần jeans, khuôn mặt tươi tắn bước nhanh tới, liếc mắt nhìn Ngu Dịch một cái, lại nhìn qua Lật Trình Tịnh, sau đó dùng thanh âm vui vẻ hỏi: "Ngu Dịch, cậu dẫn vợ về ra mắt bố mẹ à?"
Ngu Dịch liếc mắt liền nhận ra bạn cũ, giới thiệu cho Lật Trình Tịnh đây là người bạn lớn lên cùng anh, tên Trác Hiểu Thiến.

"Xin chào, tôi là Lật Trình Tịnh."
"Xin chào, lúc nãy đi qua tôi đã nghe tiếng rồi, nghĩ thầm không biết có phải tên nhóc Ngu Dịch này về thăm nhà hay không, quả thật là cậu ta.

Ngu Dịch, vợ cậu thật quá xinh đẹp."
Ngu Dịch nở nụ cười: "Đương nhiên, tôi từ nhỏ đến lớn không thiếu nhất chính là may mắn."
"Cái miệng của cậu vẫn không thay đổi." Trác Hiểu Thiến đưa tay đấm nhẹ bả vai Ngu Dịch, bộ dáng thân thiết giản dị giữa hàng xóm lâu năm, lại quay đầu nói cho Lật Trình Tịnh, "Cô không biết đâu, tên nhóc A Dịch này từ nhỏ đã phá làng phá xóm.

Cậu ta chuyên trèo lên cây bắt sâu róm doạ người.

Người ta càng khóc to thì cậu ta càng cười lớn."
Ngu Dịch hơi bất đắc dĩ: "Này, sao cậu cứ nhắc mãi chuyện sâu róm thế, tôi đã xin lỗi cậu nhiều lần rồi mà."
"Chuyện này thú vị mà, nhớ lại những ngày khó khăn, lúc đó cả nhà tôi còn sống trong căn hộ nhỏ xíu."
Trác Hiểu Thiến nói xong cảm khái, "Hiện tại cậu có sự nghiệp thành công rồi, tự mình làm ông chủ, mua nhà thành phố, còn cưới một người vợ xinh đẹp như vậy, thật sự là một đường chạy tới đỉnh cao của đời người rồi.

Tôi thì vẫn là một người phụ nữ bình thường, rõ ràng khi bé đọc sách nhiều hơn cậu, học cũng giỏi hơn cậu, nghĩ lại có phần đố kị với cậu đấy.

Có điều, bây giờ tôi không lo ăn lo mặc, thích gì cũng có thể tự mua, tôi cảm thấy rất hài lòng rồi."
Ba người nói chuyện thêm vài câu thì Trác Hiểu Thiến chào tạm biệt họ.

Lật Trình Tịnh tiếp tục hỏi anh về chuyện sâu róm khi còn bé.

Ngu Dịch vừa đẩy xe vừa nói: "Cụ thể thì anh quên rồi, hình như cũng được vài lần, sau đó có một lần trèo cây thì anh bị té, phải nằm một chỗ, nghĩ lại có lẽ là ông trời cảnh báo anh.

"
Lật Trình Tịnh kinh hãi: "Anh rơi từ trên cây xuống?"
"Ừm, trèo một nửa thì trượt chân, trực tiếp té từ trên cây xuống, cằm còn bị găm vào một mảnh thủy tinh trong đống lá cây, rách một miếng.
"Em xem một chút." Lật Trình Tịnh dừng lại, cẩn thận nhìn chằm chằm vào cằm Ngu Dịch, "Hình như không có để lại sẹo."
"May mắn không có." Ngu Dịch trêu cô, "Nếu có chắc chắn em sẽ chê anh."
Lật Trình Tịnh hơi sửng sốt, lập tức nói: "Em cũng không phải vì ngoại hình mà chọn anh."
"Vậy em là vì cái gì?"
Lật Trình Tịnh im lặng, dường như đang dụng tâm suy nghĩ vấn đề này.
"Ngoài tiền, anh còn có điểm gì thu hút em sao?" Ngu Dịch hỏi trực tiếp.
Lật Trình Tịnh nói: "Ngu Dịch, anh thật sự là một người không tệ, em nghĩ tất cả những ai từng tiếp xúc với anh đều sẽ cảm thấy quý mến anh."
Kể cả Trác Hiểu Thiến vừa rồi, khi nhỏ từng bị anh dùng sâu róm dọa sợ nhưng hiện tại vẫn nhiệt tình nói chuyện phiếm với Ngu Dịch.
Ngu Dịch lại nói: "Nhưng anh muốn em thích anh.


"
"Nếu em thực sự không thích anh một chút nào thì chắc chắn sẽ không kết hôn với anh." Lật Trình Tịnh chân thành nói, "Bất kể gia đình em nợ bao nhiêu tiền, hoặc là anh có thể giúp em như thế nào, chỉ cần em hoàn toàn không thích anh thì sẽ không bao giờ kết hôn với anh."
Ngu Dịch nghe cô nói như vậy, trong lòng rung động, liền cúi đầu tìm môi cô, hôn xong mới nói: "Có chút thích vẫn không đủ, anh muốn em phải rất thích anh."
Rất thích? Lật Trình Tịnh nhìn đôi mắt sáng ngời của anh, trong lúc nhất thời không biết biểu đạt nội tâm của mình như thế nào.

Một lát sau, cô rướn người hôn lên mặt anh, dỗ cho anh vui vẻ suốt ngày hôm đó.

Ngu Dịch cưỡi chiếc xe đạp cũ chở vợ đi trên con đường nhỏ vào thôn.

Một bên là ruộng lúa, một bên là hàng cây xanh và những bông hoa dại không biết tên.

Ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, núi xanh nhàn nhạt giống như bức tranh thủy mặc.

Đi thêm một lúc, ruộng lúa dường như bị bỏ lạ phía sau, hiện tại lại nghe được tiếng suối chảy.

Lật Trình Tịnh ngồi nghiêng sau xe Ngu Dịch, tay ôm chặt eo chồng.

Trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như cô đã trở lại mùa hè năm mười chín tuổi.

Khi cô bị côn trùng cắn sưng chân, anh vội vàng đưa cô đến bệnh viện.

Lúc ấy cô không dám tuỳ tiện đụng vào người anh, khi xe chạy xuống dốc, cô theo quán tính ôm lấy eo anh để giữ thăng bằng, mùi hương hormone nam tính của thiếu niên xông thẳng vào mũi cô, tim của thiếu nữ 19 tuổi lỡ mất một nhịp.
Giờ phút này, cô yên lặng ngồi sau lưng anh, quang minh chính đại ôm lấy anh, chân cũng không sưng, bọn họ cũng không phải đi bệnh viện, mà là lái xe trên một con đường có tiếng suối chảy róc rách.

Lật Trình Tịnh nhìn vào bóng lưng Ngu Dịch, mơ hồ có thể thấy rõ đường nét cơ bắp dưới quần áo anh.

Cô biết thân thể anh hiện giờ rất khác năm đó, lưng rộng hơn, cơ bắp cũng rắn chắc hơn.
Cô nhìn anh, bỗng có cảm giác không muốn xa rời, vì thế thừa dịp anh không chú ý, nhẹ nhàng dán mặt lên lưng anh.
"Làm sao vậy?" Ngu Dịch lập tức hỏi: "Em mệt sao?"
Lật Trình Tịnh: "..."
"Không, em rất tốt.

"
Mặt cô rời khỏi lưng anh, sau đó nghe thấy anh nói: "Nếu mệt phải nói cho anh biết."
Lật Trình Tịnh nghĩ thầm: Mình rốt cuộc đang xấu hổ cái gì? Bây giờ anh là chồng cô, không phải người lạ, vì sao cô còn mãi xấu hổ khi đối diện với anh?
Cô bắt đầu chán ghét chính mình vì suy nghĩ quá nhiều.

Vì thế, không quá nửa phút, cô lại một lần nữa dán mặt lên, vòng tay quanh eo anh cũng siết chặt hơn một chút.
......
Ngu Dịch chở vợ đi đến bên dòng suối, một trận gió thổi qua, anh phảng phất nghe thấy người phía sau nói cái gì đó, nhưng thanh âm quá nhẹ, lại bị tiếng chim hót trong rừng bao trùm, trong lúc nhất thời anh không nghe rõ, liền hỏi: "Em đang nói chuyện với anh sao?"
"Ừm, anh nghe thấy không? "
"Em nói gì đấy? Đợi một lát nói lại cho anh, bây giờ em ôm chặt vào, anh đang xuống dốc đây."
Tốc độ gió bên tai tăng nhanh, mái tóc dài mềm mại đen nhánh của Tịnh Tịnh trong nháy mắt bị thổi bay lên, quấn vào lưng Ngu Dịch.
Cô nghĩ: Em nói rằng em đã sẵn sàng rồi, lại còn nói tới hai lần.
Tại sao anh lại không nghe thấy?.