"Đi theo ta nhé. Ta sẽ đưa nàng rời khỏi Triệu Vân Quốc." Triệu Kỳ ung dung đủng đỉnh nhìn Vân Kha ngồi ở phía đối diện, thản nhiên mở lời.
"Đi đâu? Mặc Lịch Quốc ư? Vân Kha nằm xuống bàn trông vô cùng mệt mỏi, ngay cả giọng điệu cũng có chút lười biếng.
"Không lẽ nàng vẫn còn muốn ở lại đây sao? Đối mặt với phụ hoàng và mẫu hậu dối trá kia của nàng, hay nàng chuẩn bị phò tá đệ đệ của mình đăng cơ, hay là nàng vẫn chưa buông bỏ được Chu Lâm Uyên?" Nói đến câu cuối cùng, ngữ khí của Triệu Kỳ ngập tràn sự châm biếm.
"Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi." Vân Kha bị hắn xát muối vào vết thương nhưng chỉ có thể cãi chày cãi cối.
Triệu Kỳ mở chiếc quạt vẫn luôn gấp lại trong tay của mình ra, khóe môi khẽ cong lên: "Vậy thì ta sẽ không ngại đi tìm người em rể sắp đại hôn kia của mình trò chuyện đâu."
Vân Kha không thích ánh mắt đắc ý kia của y, nàng cố hết sức bình ổn lại cảm xúc của bản thân và nói: "Ngươi tìm chàng ấy, chẳng qua là vì ngươi cảm thấy chàng sẽ có ích cho việc ngươi trở thành quốc chủ của Mặc Lịch Quốc thôi. Vậy nếu như ta nói rằng ta có thể giúp ngươi thì sao?"
"Không ngờ tâm tư của công chúa lại sắc bén lanh lợi như thế này, không hổ là người mà ta chọn." Triệu Kỳ nheo mắt quan sát Vân Kha một cách tỉ mỉ, hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh tím, là cách ăn vận của một nam tử. Mái tóc đen như vẩy mực được búi đơn giản ở sau đầu, sau đó có lẽ là do quãng thời gian cưỡi ngựa quá dài nên trông có vẻ hơi tiều tuỵ.
Vân Kha cũng cảnh giác nhìn đối phương và thuận thế quan sát y. Gương mặt với góc cạnh sắc sảo rõ ràng thanh tú, phong thái khi y cử động kiến cho người khác chẳng thể bì kịp, đúng thật là y có mị lực khiến cho nữ tử trong thiên hạ đều mê đắm. Nhìn tiếp về cách ăn vận của y, chiếc áo lụa mỏng nhạt màu bên ngoài tựa như khói càng khiến cho khí chất thoát tục của y được tôn lên, khác biệt hoàn toàn với người thường.
"Vậy nên, ngươi có muốn hợp tác với ta hay không?" Vân Kha tiếp tục hỏi, giống như đánh một trận khi vẫn chưa được chuẩn bị vậy.
Triệu Kỳ đột ngột gấp chiếc quạt lại, chầm chậm mở lời: "Vẫn là điều kiện đó, nàng đi cùng ta. Chỉ cần nàng đi cùng ta, ta đảm bảo sẽ không đến tìm Chu Lâm Uyên nữa."
"Được, ta đi cùng ngươi."
Phủ tướng quân
"Thiếu gia, An Vương Thế tử đã xong việc rồi ạ." Một người với bộ dạng giống như gã sai vặt trình lên một lá thư.
"Lui xuống đi." Chu Lâm Uyên cầm lấy lá thư, giọng nói rất nhẹ.
Khi Chu Lâm Uyên biết sự thật về cái chết của cha mẹ mình, chàng đã mười lăm tuổi. Thuộc hạ cũ của cha mẹ chàng còn sống sót sau trận chiến đó nhưng vẫn bị thương rất nặng. Sau khi khoẻ lại thì phi ngựa không quản đường xa ngàn dặm đến để nói cho chàng nghe mọi chân tướng của sự việc, chỉ vì muốn trả hết ân tình của phụ thân. Chàng của năm mười lăm tuổi vẫn chưa hiểu được thế nào là ngấm ngầm chịu đựng, trong đầu lúc nào cũng chỉ có nợ máu phải trả bằng máu. Thế là lần đó chàng mạo hiểm mang theo một con dao găm vào cung, người đầu tiên mà chàng gặp chính là Vân Kha. Lúc đó, Vân Kha chỉ mới bảy tám tuổi, khuôn mặt tròn trịa non nớt ửng hồng vẫn chưa hết ngây thơ. Khi Chu Lâm Uyên nhìn thấy nàng, nàng đang xắn tay áo màu hồng của mình lên, để lộ ra cánh tay nhỏ bé màu hồng cánh
sen. Chu Lâm Uyên cảm thấy khá thú vị nên im lặng ở một bên ngắm nhìn. Thì trông thấy Vân Kha đang leo lên một cái cây lớn nhưng cứ leo lên được một chút thì lại bị tuột xuống. Nhìn một lúc lâu nhưng thấy nàng chẳng có vẻ gì là muốn từ bỏ. Chu Lâm Uyên đi qua đó, vỗ nhẹ vào bờ vai nhỏ của nàng. Khi Vân Kha quay người lại, gương mặt của nàng toàn là mồ hôi và nó cũng hiện lên dáng vẻ không thể nào chịu thua của nàng.
"Muội leo cây để làm gì?"
"Phụ hoàng và mẫu hậu chẳng bao giờ chịu cho muội uống rượu hoa quỳnh, năm nay muội đã tám tuổi rồi thế nên mới thả lỏng cho muội. Hai người họ đồng ý với muội, chỉ cần muội có thể hái được đoá hoa quỳnh trên cây này xuống thì sẽ cho phép muội uống một ít."
"Muội rất muốn uống ư?"
"Ừ ừ, muội muốn thử lắm."
...
Sau ngày hôm đó, chàng chôn con dao găm trong tay áo của mình dưới gốc cây hoa quỳnh. Chàng cảm thấy mình nên đợi tiểu cô nương này lớn thêm một chút, đợi đến khi nàng không cần đến sự che chở của phụ mẫu nữa thì lúc đó chàng mới có thể báo thù mà chẳng phải lo ngại điều gì.
"Đi đâu? Mặc Lịch Quốc ư? Vân Kha nằm xuống bàn trông vô cùng mệt mỏi, ngay cả giọng điệu cũng có chút lười biếng.
"Không lẽ nàng vẫn còn muốn ở lại đây sao? Đối mặt với phụ hoàng và mẫu hậu dối trá kia của nàng, hay nàng chuẩn bị phò tá đệ đệ của mình đăng cơ, hay là nàng vẫn chưa buông bỏ được Chu Lâm Uyên?" Nói đến câu cuối cùng, ngữ khí của Triệu Kỳ ngập tràn sự châm biếm.
"Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến ngươi." Vân Kha bị hắn xát muối vào vết thương nhưng chỉ có thể cãi chày cãi cối.
Triệu Kỳ mở chiếc quạt vẫn luôn gấp lại trong tay của mình ra, khóe môi khẽ cong lên: "Vậy thì ta sẽ không ngại đi tìm người em rể sắp đại hôn kia của mình trò chuyện đâu."
Vân Kha không thích ánh mắt đắc ý kia của y, nàng cố hết sức bình ổn lại cảm xúc của bản thân và nói: "Ngươi tìm chàng ấy, chẳng qua là vì ngươi cảm thấy chàng sẽ có ích cho việc ngươi trở thành quốc chủ của Mặc Lịch Quốc thôi. Vậy nếu như ta nói rằng ta có thể giúp ngươi thì sao?"
"Không ngờ tâm tư của công chúa lại sắc bén lanh lợi như thế này, không hổ là người mà ta chọn." Triệu Kỳ nheo mắt quan sát Vân Kha một cách tỉ mỉ, hôm nay nàng mặc một bộ y phục màu xanh tím, là cách ăn vận của một nam tử. Mái tóc đen như vẩy mực được búi đơn giản ở sau đầu, sau đó có lẽ là do quãng thời gian cưỡi ngựa quá dài nên trông có vẻ hơi tiều tuỵ.
Vân Kha cũng cảnh giác nhìn đối phương và thuận thế quan sát y. Gương mặt với góc cạnh sắc sảo rõ ràng thanh tú, phong thái khi y cử động kiến cho người khác chẳng thể bì kịp, đúng thật là y có mị lực khiến cho nữ tử trong thiên hạ đều mê đắm. Nhìn tiếp về cách ăn vận của y, chiếc áo lụa mỏng nhạt màu bên ngoài tựa như khói càng khiến cho khí chất thoát tục của y được tôn lên, khác biệt hoàn toàn với người thường.
"Vậy nên, ngươi có muốn hợp tác với ta hay không?" Vân Kha tiếp tục hỏi, giống như đánh một trận khi vẫn chưa được chuẩn bị vậy.
Triệu Kỳ đột ngột gấp chiếc quạt lại, chầm chậm mở lời: "Vẫn là điều kiện đó, nàng đi cùng ta. Chỉ cần nàng đi cùng ta, ta đảm bảo sẽ không đến tìm Chu Lâm Uyên nữa."
"Được, ta đi cùng ngươi."
Phủ tướng quân
"Thiếu gia, An Vương Thế tử đã xong việc rồi ạ." Một người với bộ dạng giống như gã sai vặt trình lên một lá thư.
"Lui xuống đi." Chu Lâm Uyên cầm lấy lá thư, giọng nói rất nhẹ.
Khi Chu Lâm Uyên biết sự thật về cái chết của cha mẹ mình, chàng đã mười lăm tuổi. Thuộc hạ cũ của cha mẹ chàng còn sống sót sau trận chiến đó nhưng vẫn bị thương rất nặng. Sau khi khoẻ lại thì phi ngựa không quản đường xa ngàn dặm đến để nói cho chàng nghe mọi chân tướng của sự việc, chỉ vì muốn trả hết ân tình của phụ thân. Chàng của năm mười lăm tuổi vẫn chưa hiểu được thế nào là ngấm ngầm chịu đựng, trong đầu lúc nào cũng chỉ có nợ máu phải trả bằng máu. Thế là lần đó chàng mạo hiểm mang theo một con dao găm vào cung, người đầu tiên mà chàng gặp chính là Vân Kha. Lúc đó, Vân Kha chỉ mới bảy tám tuổi, khuôn mặt tròn trịa non nớt ửng hồng vẫn chưa hết ngây thơ. Khi Chu Lâm Uyên nhìn thấy nàng, nàng đang xắn tay áo màu hồng của mình lên, để lộ ra cánh tay nhỏ bé màu hồng cánh
sen. Chu Lâm Uyên cảm thấy khá thú vị nên im lặng ở một bên ngắm nhìn. Thì trông thấy Vân Kha đang leo lên một cái cây lớn nhưng cứ leo lên được một chút thì lại bị tuột xuống. Nhìn một lúc lâu nhưng thấy nàng chẳng có vẻ gì là muốn từ bỏ. Chu Lâm Uyên đi qua đó, vỗ nhẹ vào bờ vai nhỏ của nàng. Khi Vân Kha quay người lại, gương mặt của nàng toàn là mồ hôi và nó cũng hiện lên dáng vẻ không thể nào chịu thua của nàng.
"Muội leo cây để làm gì?"
"Phụ hoàng và mẫu hậu chẳng bao giờ chịu cho muội uống rượu hoa quỳnh, năm nay muội đã tám tuổi rồi thế nên mới thả lỏng cho muội. Hai người họ đồng ý với muội, chỉ cần muội có thể hái được đoá hoa quỳnh trên cây này xuống thì sẽ cho phép muội uống một ít."
"Muội rất muốn uống ư?"
"Ừ ừ, muội muốn thử lắm."
...
Sau ngày hôm đó, chàng chôn con dao găm trong tay áo của mình dưới gốc cây hoa quỳnh. Chàng cảm thấy mình nên đợi tiểu cô nương này lớn thêm một chút, đợi đến khi nàng không cần đến sự che chở của phụ mẫu nữa thì lúc đó chàng mới có thể báo thù mà chẳng phải lo ngại điều gì.