Quỷ Xá

Chương 4: 4: Chiếu Cố Bà




“Ân, xem ra, căn biệt thự kia chính là chỗ chúng ta cần đi.”
Lưu Thừa Phong xa xa nhìn thoáng qua căn biệt thự kia, thần tình ngưng trọng không ít, lại bấm ngón tay tính toán, lẩm bẩm nói:
“Xấu rồi.

.

.”
Ninh Thu Thủy thấy hắn bộ dáng này, nhãn tình sáng lên:
“Chú biết tính mệnh?”
Lưu Thừa Phong lắc đầu.
“Ở bên ngoài, tôi đích xác tính mệnh cho người ta.

.

.

Nhưng tôi vừa mới nhớ tới, kỳ thực tôi không biết tính mệnh, chỉ là một thần côn.”
Hô hấp của Ninh Thu Thủy hơi bị bị kiềm hãm.
Đã tê rần.
Người này thực sự là.


.

.

Kinh điển trong kinh điển.
Lời nói dối nói nhiều rồi bản thân cũng không tin phải chứ?
Còn có.

.

.
Vì sao loại chuyện này chú có thể nói lẽ thẳng khí hùng như thế?
“Quên đi.

.

.”
Ninh Thu Thủy bất đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp cất bước, đi tới chỗ người phụ nữ trẻ tuổi(thiếu phụ) ở biệt thự phía xa xa.

Ở đây đã có người tới trước.
Nữ chủ nhân của biệt thự cũng không có nói chuyện với bọn họ, chỉ là lộ ra mỉm cười với bọn họ.
Loại mỉm cười ôn hoà này không nóng không lạnh, bọn họ nói chuyện với nữ chủ nhân, nữ chủ nhân cũng chỉ chỉ sẽ đáp một câu:
“Xin chờ một chút, còn có vài hộ công nữa chưa có tới.”
Khoảng chừng qua mười phút, bảy người rốt cục đến đông đủ.
Lúc này, như là kích động điều kiện nào đó, người phụ nữ vẫn chỉ biết mỉm cười, bỗng nhiên mở miệng nói với mấy người:
“Đều đến đông đủ rồi đi?”
“Thực sự ngại quá, để các vị cùng nhau tới chiếu cố mẹ tôi, chỉ là ông xã tôi ra ngoài công tác, tôi muốn dẫn theo con gái đi ăn sinh nhật ở bờ biển, trong nhà thực sự không người.

.

.”
“Mà bởi vì mẹ tôi lớn tuổi, không chỉ liệt ở trên giường, hơn nữa trí lực thoái hóa nghiêm trọng, tôi lo lắng hai ba hộ công sẽ chiếu cố không chu toàn, vì vậy đơn giản thuê hết toàn bộ các vị từ công ty tới.

.


.”
“Chuyện tiền bạc, các vị không cần lo lắng, tôi không thiếu tiền.”
“Chờ sau khi tôi trở về.

.

.

Nếu như mẹ được chiếu cố thỏa đáng, tôi sẽ đơn độc trả tiền công cho các vị.”
Lúc nói chuyện, bà dẫn lĩnh mọi người đến gần biệt thự, tiến vào lầu 1 của biệt thự, đi tới căn phòng rộng nhất kia.
Ánh sáng của gian phòng không tốt lắm.
Bên trong.

.

.

Còn có một cái mùi không dễ ngửi.
Mà trên giường lớn sát cửa sổ trong phòng, có một người già sắc mặt hiền lành nằm đó, đang an tường nhìn đám người Ninh Thu Thủy.
Trên mặt của bà, treo mỉm cười quỷ dị không dễ phát giác, để mọi người có một loại cảm giác… Tóc gáy dựng người.
“Đây chính là mẹ tôi…”
Sau khi người phụ nữ giới thiệu với mọi người xong, lại tới bên cạnh người già kia ngồi xổm xuống, thâm tình đưa tình nói:
“Mẹ, con phải dẫn Đoàn Đoàn đi dự sinh nhật ở bờ biển, chuyên môn tìm bảy hộ công tới cho ngài, năm ngày này do bọn họ chiếu cố ngài…”
Bà nói xong, lại xề gần bên tai người già, thấp giọng nói gì đó.

Sau đó người phụ nữ đứng dậy, nhìn về phía mọi người, cười nói:
“Tuy rằng mẹ tôi liệt ở trên giường, có chút bệnh người già si ngốc, nhưng nói lời đơn giản một chút vẫn hiểu, hơn nữa tổng thể thân thể mẹ coi như không tệ, không có bệnh gì khác, khẩu vị cũng tốt… Nga, đúng rồi, tôi còn chưa đưa các vị đi nhà bếp.”
Lúc nói chuyện, bà lại đưa mọi người xuống lầu, đi tới nhà bếp của biệt thự.
Nhà bếp đồng dạng rất lớn, đồ làm bếp đầy đủ mọi thứ trên bàn, tất cả đều rửa cực kỳ sạch sẽ.
Ở bên trái lối vào nhà bếp, có hai tủ lạnh lớn.
“Ở đây đã vào hạ, mùa mưa cũng sắp tới, bên này mà mưa xối xả rất đáng sợ, ba năm ngày nữa có thể sẽ có gió to mưa to, đến lúc đó mua thức ăn mua thịt sẽ cực kỳ không tiện…”
Người phụ nữ nói, một kéo cửa của một tủ lạnh to trong đó ra, lộ ra thịt thà rau dưa tràn đầy bị nhét bên trong, cười nói với mọi người:
“Thế nhưng các vị không cần lo lắng.”

“Tôi đã chuẩn bị xong sung túc thức ăn nước uống cho mọi người rồi…”
“Mặt khác… Mẹ tôi không thích ăn rau dưa, bình thường lúc các vị nấu cơm cho bà ấy, nấu thêm chút thịt là được.”
Sau khi người phụ nữ nói xong, không có mang theo con gái mình đi ngay, mà là dò hỏi mọi người:
“Các vị còn có nghi vấn gì không?”
Ninh Thu Thủy tỷ số mở miệng trước nói:
“Xin hỏi, cái khu biệt thự này không có những người khác ở sao?”
Người phụ nữ giật mình chỉ chốc lát, sau đó rất ung dung cười nói:
“Đúng vậy, kỳ thực khu biệt thự này tu kiến có chút lâu, nhưng bởi vì vô cùng hẻo lánh, cho nên trừ chúng tôi ra, cũng không có những người khác ở nơi này, trên thực tế, nếu như không phải bởi vì mẹ, chúng tôi cũng sẽ không ở chỗ này…”
Dừng một chút, bà lại bổ sung:
“Trong năm ngày này, các vị xem mình là chủ nhân của biệt thự là được, lầu một tôi đã chuẩn bị chỗ ở cho toàn bộ các vị rồi, đến lúc đó các vị tự chọn căn phòng bản thân thích là được.”