Quân Tẩu - Người Khác Không Cần Thì Tôi Lấy

Chương 1: 1: Gả Thay




"Tư Di đã xong chưa con?"
Sở Tư Di toàn thân áo cưới màu trắng lộng lẫy đang ngồi trên một chiếc ghế đơn bằng da bên trong phòng thay đồ của ngẩn người thì nghe thấy tiếng hỏi thăm có phần cẩn thận quá mức của mẹ Sở vọng tới.

Nhưng cô chỉ vừa ngước lên rèn mi vốn đã đẹp nay lại càng được trải vuốt một cách tinh tế dưới bàn tay của những người thợ trang điểm tài ba thì mẹ Sở đã bước vào trong phòng rồi.
Thời điểm bà nhìn cô rõ ràng mang theo áy náy cùng không dám nhìn thẳng vì nguyên nhân gì Sở Tư Di đương nhiên hiểu rõ, nhưng cô chỉ cụp mắt xuống không nói lời nào.
Biểu tình này của cô nhất thời khiến cho mẹ Sở càng thêm khó chịu.

Bà lại không khỏi cảm thấy mấy năm nay bản thân có lẽ đã bỏ bê đứa con gái nhỏ này quá nhiều, hiện tại còn phải dựa vào nó ngăn cơn sóng dữ, áy náy không khỏi càng thêm to lớn, đã dần chiếm trọn trái tim bà.

Lần đầu tiên khi bà nhớ đến đứa con gái lớn mình nhất mực yêu thương nhưng cuối cùng lại để cho bà cục diện khó lòng tháo gỡ này rồi bỏ trốn vậy mà sinh ra một tia không hài lòng cùng tức giận.
Mẹ Sở nghĩ gì có lẽ Sở Tư Di trong lòng vẫn luôn biết rõ.


Nhưng cô một là nội tâm thiếu thốn cảm tình với bà, hai là hiện tại không nghĩ tranh thủ thời điểm này đi bồi đắp một tia tình thân quý mức xa xỉ đó, cho nên khi cô cảm thấy mẹ Sở hé miệng muốn nói những lời mà mấy hôm nay cô đã nghe đến tai mọc kén thì cô đã chủ động đứng dậy cắt ngang.

Chiếc váy cưới xa hoa màu trắng theo hành động của cô lập tức xòe rộng ra như một đóa hồng lộng lẫy.

Cho dù cô chẳng xinh đẹp sắc xảo lại phóng khoáng như chị gái thì lúc này cô vẫn là một cô dâu xinh đẹp trong lễ cưới của chính mình.
Ít nhất khi nhìn bản thân mình trong gương, cô cảm thấy đặc biệt hài lòng, trong lòng lại nhiều thêm một tia tự tin để cô có thể có đủ can đảm đi gặp mặt người đàn ông cô đã từng ái mộ bốn năm trước nhưng lại bởi vì một tia rào cản luân thường đạo lý mà không thể không ngừng lại.

Chí ít hiện tại sẽ không còn có thứ gì đó có thể ngăn cô lại gần hắn nữa.

Lúc này đây, cô đã có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh hắn rồi.
Vì điều tuyệt vời này, cô mới không còn để bụng chút ấm áp của tình thân mà cô vẫn luôn ao ước hai mươi hai năm nay nhưng chưa từng có được, để chạy đi tìm kiếm hạnh phúc của riêng mình.
"Mẹ, chúng ta đi thôi.

Đừng để bên ấy đợi lâu."
Cô nhấc môi nở nụ cười nhẹ nhàng, cánh tay thon thả đang mang găng ren màu trắng tự nhiên khoác lấy khủy tay của mẹ Sở, thúc giục bà mau mau ra ngoài.

Cô rõ ràng là chân tâm thật ý cười, thế nhưng ở trong mắt mẹ Sở nó lại mang theo sự bất lực cùng cam chịu.

Trong lòng bà càng thêm cảm thấy thiệt thòi cho cô, ngoài miệng âm thanh lại càng thêm ôn nhu, cứ như thể làm vậy thì có thể bù đắp được phần nào sự thiếu thốn trong tình thân bao nhiêu năm nay của Sở Tư Di vậy: "Được được, chúng ta mau đi thôi."
"Tư Di, mẹ thật lòng xin lỗi con.

Mẹ biết con ủy khuất, nhưng tiểu Thượng là người đàn ông tốt, hắn sẽ không phụ con.


Hãy vì mình mà sống cho tốt."
Rốt cuộc vẫn phải nghe những lời này của bà, Sở Tư Di trong lòng thở dài, ngoài miệng lại nhẹ giọng đáp "vâng" một tiếng đầy nhu thuận.
May mà sau đó cô đã được giao vào trong tay anh trai Sở Đường, do hắn thay mặt người cha đã mất của cô dẫn cô bước những bước cuối cùng đến bên cạnh người đàn ông kia.

May mà tiếng ồn ào cũng hội trường đông đúc khách nhân đến dự đám cưới đã cắt dứt ý nghĩ muốn nói gì nữa của mẹ Sở.

May mà toàn bộ tâm trí của cô lúc này đều đã bị người đàn ông đang mặc quân phục ở nơi bục cao kia chiếm trọn, cô đã không còn sức để ý đến mẹ Sở nữa.
Người đàn ông này cũng thật là, đến lễ cưới của mình mà hắn cũng muốn mặc quân phục.

Mặc dù hắn mặc quân phục là đẹp nhất.

Cho dù là bốn năm trước mặc trên người bộ quân phục màu xanh dương hoa văn rằn ri, lấy tư cách là giáo quan huấn luyện quân sự đầu vào cho khoa của cô đều giống vậy.

Hiện tại tuy hắn vẫn mặc quân phục nhưng vì để cho lễ cưới có màu sắc vui vẻ nên bộ quân phục này của hắn đã lấy màu trắng làm chủ đạo, cũng xem như nhập gia tùy tục đi.

Không đến mức khiến người ta cảm thấy hắn quy tắc cứng nhắc, không hiểu phong tình.

Nhìn thấy người đàn ông cũng đang nhìn về phía mình, cô tự hỏi không biết liệu hắn có nhận ra cô hay không.

Cho dù hắn không nhớ cũng không phải chuyện gì to tát, cô cũng không giận.

Phải biết rằng bốn năm trước chỉ có cô là đơn phương lại không chút ngại ngùng theo đuổi hắn, còn hắn luôn một mặt lạnh lùng nhìn cô như nhìn một cô bé lắm tiểu ý đồ lại thích càn quấy mà thôi.

Dù rằng lúc đó cô đã là thiếu nữ mười tám, trưởng thành rồi.

Nhưng ai biểu cô đứng trước mặt hắn lại chỉ cao đến vai người ta chi.
Dù sao đối với người đàn ông suốt đời chỉ biết có nhiệm vụ này, cô chỉ cần tên của hắn nằm bên cạnh tên cô trên quyển sổ màu đỏ là được rồi.

Cô chẳng còn mong gì hơn..