Phiêu Miểu – Cầm đèn
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 4: Cây Vô Ưu
Chương 7: Trăm bài thơ
Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu Các, Phiêu Miểu Các lạnh lẽo vắng vẻ, Bạch Cơ vẫn chưa về, con hồ ly nhỏ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Nguyên Diệu đặt hộp gỗ xuống, lấy bút mực giấy nghiên ra, pha một tách trà rồi ngồi trong phòng viết thơ. Hai canh giờ sau, Nguyên Diệu đã viết được mười mấy bài thơ, bụng cũng đói. Con hồ ly nhỏ vẫn còn hôn mê, nên không ai nấu ăn, Nguyên Diệu đành lấy ít tiền đi chợ ăn một bát hoành thánh. Trở về, hắn mua hai cân bánh dày để làm bữa tối cho mình và Bạch Cơ.
Hoàng hôn buông xuống, Bạch Cơ vẫn chưa về, cũng không gửi tin tức về. Nguyên Diệu đành phải ăn tối một mình. Nguyên Diệu ngồi một mình dưới hành lang trong sân sau, trên bàn gỗ đặt bánh dày lạnh ngắt, xung quanh vắng lặng khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Bạch Cơ đi tìm tung tích của cây Vô Ưu, không biết có chuyện gì không? Ly Nô trốn trong núi để tránh thiên kiếp, không biết bây giờ có an toàn không? Thập Tam Lang nằm trong phòng hôn mê không tỉnh, không rõ sống chết khiến người ta lo lắng. Nguyên Diệu vừa gặm bánh dày lạnh cứng, vừa rơi nước mắt. Tại sao thế gian luôn có nhiều điều lo lắng như vậy, dù có cây Vô Ưu, nhưng sao có thể thực sự vô ưu vô lo được đây?
Đến giờ thắp đèn nhưng Bạch Cơ vẫn chưa về, Nguyên Diệu càng lo lắng hơn. Hắn muốn đi tìm nàng, nhưng lại không biết đi đâu để tìm.
Đêm khuya, Bạch Cơ vẫn chưa về, cũng không gửi tin tức về. Nguyên Diệu đi đi lại lại trong Phiêu Miểu Các, lòng nóng như lửa đốt, nước mắt lưng tròng. Bạch Cơ chưa từng rời khỏi Phiêu Miểu Các mà không nói một lời nào lâu như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện. Lúc này, liệu con rồng yêu kia có bị yêu pháp cao hơn tiêu diệt không? Hay là xác phơi ngoài đồng hoang, không ai chôn cất rồi?
Nguyên Diệu vừa lo lắng, vừa sợ hãi, vừa sốt ruột, giống như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng không yên.
Nguyên Diệu đi đi lại lại trong Phiêu Miểu Các, chịu đựng suốt một đêm, nước mắt chảy suốt một đêm. Nghĩ đến nếu Bạch Cơ thật sự không còn nữa, hắn cảm thấy rất buồn. Khi trời vừa hừng sáng, biết chắc trên đường không còn cấm quân, Nguyên Diệu lao ra khỏi Phiêu Miểu Các, muốn đi tìm Bạch Cơ. Hắn nghĩ, nếu gặp một yêu quái thì sẽ hỏi thăm tin tức về Bạch Cơ, nếu cứ hỏi mãi, chắc chắn sẽ có tin tức của nàng. Dù sao thì hắn cũng có duyên với yêu quái, không lo không gặp được yêu quái.
Nguyên Diệu vừa lao ra khỏi Phiêu Miểu Các, trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, có giọng nam c ăng thẳng nói: “Nguyên công tử dừng bước, đừng giẫm lên ta!!”
“Ơ!” Nguyên Diệu định giẫm xuống, nhìn kỹ thì thấy dưới đất có một con ốc sên.
“Ngươi đang nói chuyện sao?” Nguyên Diệu hỏi ốc sên.
Ốc sên nói: “Là ta.”
“Sao ngươi biết ta họ Nguyên?”
“Ngươi vừa từ Phiêu Miểu Các ra, lại ngây ngô thế kia, chắc chắn là Nguyên công tử. ‘Mặt mày ngây ngô là Hiên Chi.’ Bạch Cơ nói thế.”
“Bạch Cơ ư?! Ngươi gặp nàng ấy sao? Nàng ấy bây giờ đang ở đâu?” Nguyên Diệu vội hỏi.
“Bạch Cơ bây giờ ở đâu ta không biết. Nhưng chiều qua ta gặp Bạch Cơ trên phố Chu Tước, nàng ấy nhờ ta đến Phiêu Miểu Các nhắn tin cho Nguyên công tử. Ta bò suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến được Phiêu Miểu Các.”
“Gì cơ?”
“Bạch Cơ nói, mấy ngày này nàng ấy có thể không về Phiêu Miểu Các, kêu Nguyên công tử đừng lo lắng, chăm sóc tốt tiệm, cẩn thận lửa đèn.”
Nguyên Diệu thở phào, đồng thời cảm thấy hơi tức giận: “Nàng ấy… nàng ấy thật sự nhờ một con ốc sên truyền tin bình an?! Thật làm khổ ta mà!!”
Hắn còn tưởng rằng nàng ấy đã gặp chuyện chẳng lành, cả đêm lo lắng sợ hãi, nước mắt chảy ướt cả một ống tay áo.
Ốc sên không vui: “Nguyên công tử có ý gì? Chẳng lẽ ngươi xem thường ốc sên sao? Vì truyền tin mà ta không dám chậm trễ một phút, trên đường cũng không nghỉ ngơi một phút, không ngủ không nghỉ mà bò tới, không có công lao cũng có khổ lao, sao ngươi có thể xem thường ta?!”
Nguyên Diệu dở khóc dở cười, vội xin lỗi: “Ốc sên huynh hiểu lầm rồi, ta không có ý đó. Dù sao đi nữa cũng cảm ơn ốc sên huynh.”
Thấy Nguyên Diệu xin lỗi, ốc sên mới bớt giận: “Nguyên công tử khách sáo rồi. Đã truyền tin xong, ta xin cáo từ.”
Nguyên Diệu níu lại: “Ốc sên huynh đường xa vất vả, hay vào trong uống chén trà rồi đi?”
Ốc sên nói: “Không cần đâu. Ta còn phải đến phường Yên Khang nhắn tin cho bà Từ, hai ngày trước con trai út của bà ấy bị người Hồ ở cửa hàng thịt rắn chợ Đông bắt giữ, định dùng làm súp. Tiểu Từ nhờ ta nhắn tin cho nương hắn, để bà ấy đi cứu hắn. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không thể không vội được!”
Ơ, dù có vội, e rằng cũng đã muộn rồi? Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, cảm thấy rắn nhỏ chắc là sợ đến lú lẫn rồi mới nhờ ốc sên truyền tin cứu mạng khẩn cấp: “Vậy, ốc sên huynh đi nhanh đi ạ.”
“Ừ. Được.” Ốc sên chầm chậm bò đi, rồi dần xa.
Nguyên Diệu quay về Phiêu Miểu Các, mặc dù trời đã sáng, nhưng hắn thức suốt một đêm, cảm thấy rất mệt lập tức nằm xuống bên cạnh Hồ Thập Tam Lang mà ngủ một giấc ngon lành.
Hai ngày nay, Nguyên Diệu vắt óc làm thơ, hắn muốn làm đủ một trăm bài thật nhanh để đi phủ Thái Bình đổi hồn hoàn đan. May thay, trước đây hắn đã viết không ít bài thơ thương xuân bi thu, cảm cổ than kim, bây giờ ghép lại, gần đủ một trăm bài.
Ngày thứ ba, Nguyên Diệu áo mũ chỉnh tề, mang theo một trăm bài thơ đến chỗ công chúa Thái Bình. Bên ngoài Thái Bình Phủ vẫn là xe ngựa người qua lại, tấp nập không ngớt, một cảnh rôm rả. Từ câu chuyện phiếm của mọi người, Nguyên Diệu biết được công chúa Thái Bình bị bệnh nên không tiếp khách. Nhưng sau khi Nguyên Diệu trình bái thiếp, quản gia vẫn dẫn hắn vào phủ. Trên đường, quản gia nói: “Gần đây công chúa bị bệnh, ngài có gì thì nói ngắn gọn thôi.”
“Ơ?!” Nguyên Diệu ngạc nhiên, công chúa Thái Bình bị bệnh? “Công chúa bị bệnh gì? Ta nhớ ba ngày trước công chúa vẫn khỏe mạnh mà…”
Quản gia nói: “Công chúa thân thể không khỏe, hạ nhân chúng ta làm sao biết được chi tiết? Nhưng nghe nói, hình như công chúa mắc một căn bệnh lạ, toàn thân ngứa ngáy, đau đớn không chịu nổi, thái y đã đến mấy lần, sắc nhiều thuốc tắm nhưng không thấy khá hơn.”
Trong lúc nói chuyện, Nguyên Diệu và quản gia đã đến bên ngoài thủy tạ. Sau khi thông báo, Nguyên Diệu theo hai nữ tỳ vào trong thủy tạ. công chúa Thái Bình nằm trên một chiếc giường lớn, xung quanh giường buông màn lụa, theo gió bay phấp phới.
“Haha……hahaha……” Công chúa Thái Bình cười lớn trên giường, không thể kiềm chế niềm vui.
Trong tiếng cười rộn rã của công chúa Thái Bình, bốn nữ tỳ đứng bên cạnh lại rất lo lắng.
Nguyên Diệu chắp tay trước công chúa Thái Bình: “Tiểu sinh bái kiến công chúa Thái Bình.”
Công chúa Thái Bình cười lớn: “Yêu Duyên, lại là ngươi…hahaha…”
“Là Nguyên Diệu.” Nguyên Diệu sửa lại.
“Dù là gì thì cũng là ngươi. Hahaha……”
Nguyên Diệu không muốn tranh cãi về tên gọi, lập tức vào thẳng vấn đề: “Tiểu sinh đã làm xong một trăm bài thơ, đặc biệt đến trình cho công chúa, xin công chúa ban hoàn hồn đan cho tiểu sinh.”
Công chúa Thái Bình nghe xong thì ngẩn người, cười: “Haha, đã làm thơ xong rồi sao?”
Nguyên Diệu dâng thơ lên, nữ tỳ nhận lấy đưa vào trong màn lụa, trình cho công chúa Thái Bình. công chúa Thái Bình lật qua vài trang, rồi ra lệnh cho nữ tỳ lấy hoàn hồn đan, trao cho Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu nhận lấy Hoàn Hồn Đan, cảm kích không ngớt: “Đa tạ công chúa.”
Công chúa Thái Bình im lặng một lúc, rồi nói: “Yêu Duyên, sau khi ngươi trở về Phiêu Miểu Các, hãy bảo Tự Nhân đến Thái Bình phủ gặp ta.”
“Ơ?!” Nguyên Diệu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý: “Tiểu sinh tuân lệnh. Nhưng Bạch Cơ mấy ngày nay không ở Phiêu Miểu Các, nàng ấy đang bận việc quan trọng, không biết khi nào mới về…”
Công chúa Thái Bình vén màn trên giường, lộ ra khuôn mặt, đôi mắt như lông quạ đen, lạnh lùng cười: “Nói với nàng ấy những gì ngươi đã thấy, nàng ấy sẽ đến. Hahaha……”
Nguyên Diệu ngước nhìn công chúa Thái Bình, lập tức sởn gai ốc. Trên mặt công chúa Thái Bình đầy những đường vân vàng kỳ lạ, như là mạch máu lồi lênlàm cho gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên dữ tợn. Không chỉ trên mặt, trên cổ, tay và cả da thịt của công chúa Thái Bình đều phủ đều mọc đầy những họa tiết vàng, khiến người ta kinh hãi.
Nguyên Diệu há hốc miệng, không nói nên lời.
Công chúa Thái Bình đưa tay gãi những vân vàng trên cổ, dường như rất ngứa: “Ngươi đi nói với Tự Nhân, bản công chúa bị ác quỷ ám thì nàng ấy sẽ đến. Hahaha……”
Hai bên nữ tỳ ngăn cản công chúa Thái Bình: “Công chúa, xin đừng gãi nữa, sẽ làm tổn thương da đó.”
Nguyên Diệu sợ hãi, cột sống lạnh toát, chỉ biết đáp: “Vâng. Khi Bạch Cơ trở về, tiểu sinh sẽ chuyển lời.”
“Haha, hahaha……” Trong thủy tạ vang lên tiếng cười trống rỗng của công chúa Thái Bình.
Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu Các, Bạch Cơ vẫn chưa về. Nguyên Diệu đút Hoàn Hồn Đan cho con hồ ly nhỏ, đợi mãi không thấy nó tỉnh lại thì hắn không khỏi lo lắng. Sao Thập Tam Lang vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ Hoàn Hồn Đan không có hiệu quả sao?
Nguyên Diệu vô cùng lo lắng, lại buồn bã suốt cả buổi chiều.
Đến hoàng hôn, mặt trời lặn.
Nguyên Diệu cô đơn ngồi dưới hành lang gặm bánh dày, trong lòng cảm thấy thê lương, nước mắt tuôn trào.
“Hiên Chi đang khóc gì vậy?” Một làn hương thơm thoảng qua, tiếng chuông leng keng.
Nguyên Diệu theo phản xạ lau nước mắt, phản bác: “Tiểu sinh không có khóc.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Nguyên Diệu phản ứng lại, quay đầu nhìn, lại khóc: “Bạch Cơ cuối cùng đã trở về, tiểu sinh cứ lo ngươi không trở về được…”
“Sao ta lại không về? Hiên Chi chỉ giỏi lo chuyện không đâu…à, đói chết mất!” Bạch Cơ ngồi xuống, cầm lấy bánh dày trong tay Nguyên Diệu, cắn một miếng lớn.
Nguyên Diệu tức giận: “Đừng trộm bánh dày của tiểu sinh!”
Bạch Cơ cười tươi: “Sao lại gọi là trộm? Đây rõ ràng là cướp!”
Nguyên Diệu chưa kịp phản ứng, bánh dày trong tay đã bị Bạch Cơ cướp mất, rồi ăn ngon lành.
Nguyên Diệu không dám giành lại, đành lấy một cái khác.
“Bạch Cơ, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy?”
“Ta ra bờ sông Khúc Giang chơi cờ với Huyền Vũ.”
“Chơi cờ? Không phải ngươi đi tìm tung tích cây Vô Ưu sao?”
“Đích thân đi tìm mệt lắm, hỏi Huyền Vũ là được. Huyền Vũ biết rõ động tĩnh của tất cả người và yêu trong thành Trường An, hỏi nó cũng như biết được tung tích của cây Vô Ưu.”
“Vậy nàng tìm hiểu được gì rồi?”
“Cây Vô Ưu không nằm trong tay bất kỳ yêu hay người nào.”
“Vậy cây Vô Ưu ở đâu?”
“Không biết.”
“Ngươi đi ba ngày mà chỉ nhận được kết quả ‘không biết’ sao?” Nguyên Diệu hơi thất vọng.
“Không, ta còn nhận được một giỏ hạt sen đỏ. Huyền Vũ thua cờ ta. Hiên Chi, bóc ra đi, để Thập Tam Lang làm canh hạt sen, chắc chắn sẽ rất ngon.” Bạch Cơ cười tươi chỉ vào giỏ hạt sen đỏ để bên cạnh.
Nguyên Diệu nghe đến Thập Tam Lang, lại rơi nước mắt: “Thập Tam Lang vẫn chưa tỉnh, tiểu sinh đã lấy Hoàn Hồn Đan từ phủ Thái Bình cho nó ăn rồi, nhưng nó vẫn mê man không tỉnh. Đây là chuyện gì?”
“Ngươi cho Thập Tam Lang ăn Hoàn Hồn Đan lúc nào?”
“Khoảng hai ba canh giờ trước.”
Bạch Cơ liếc mắt, cười: “Hiên Chi không gọi hồn, thì sao Thập Tam Lang tỉnh lại được?”
“Gọi hồn? Gọi hồn gì?” Nguyên Diệu hoàn toàn mơ hồ.
“Hồn bị mất rồi, dù ăn Hoàn Hồn Đan cũng phải gọi hồn, thì hồn phách mới quay lại cơ thể.”
“Tiểu sinh phải đi đâu để gọi hồn Thập Tam lang đây?”
“Hiên Chi phải đến nơi Thập Tam Lang mất hồn để gọi hồn.”
“Gọi như thế nào?” Nguyên Diệu hỏi.
Bạch Cơ cười gian, thì thầm vào tai Nguyên Diệu một lúc.
“Không, không, việc này làm khó tiểu sinh quá…” Nguyên Diệu liên tục lắc đầu, mặt mày chua xót.
Bạch Cơ chớp chớp mắt: “Tội nghiệp Thập Tam Lang, Hiên Chi không chịu gọi hồn cho ngươi, xem ra ngươi chỉ có thể mãi mãi mê man rồi…”
“Được rồi, được rồi, tiểu sinh sẽ đi gọi hồn.” Nguyên Diệu mặt nhăn nhó đáp.
Hoàng hôn buông xuống, cỏ xanh mơn mởn, tại nơi Thập Tam Lang mất hồn, Nguyên Diệu mặc váy trắng thêu mẫu đơn, đầu búi tóc kiểu ốc xoắn, tay cầm hai cành đào giả vờ múa, the thé gọi hồn: “Thập Tam Lang, hồn hãy về đây… Thập Tam Lang, hồn hãy về đây…”
Bạch Cơ ngồi ở hành lang xa xa nhìn, khóe miệng co giật.
Một con cáo lửa nhỏ đi dọc hành lang, ngồi xuống bên cạnh Bạch Cơ. Bạch Cơ nghiêng đầu cười: “Thập Tam Lang, tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Con hồ ly nhỏ ngượng ngùng đáp, nó nghi ngờ nhìn về phía người đang nhảy múa như điên trong bụi cỏ: “Vị tỷ tỷ kia là ai, sao lại gọi tên mỗ… Ồ, thì ra là Nguyên công tử, hắn điên rồi sao?! Hắn nhảy xấu quá!!”
Bạch Cơ thở dài, uống một ngụm trà: “Ôi chao, Hiên Chi mặc nữ trang chẳng đẹp gì cả, nhảy cũng không đẹp luôn.”
Tên thư sinh đang cố gắng nhảy múa gọi hồn trong bụi cỏ mãi mãi không biết rằng, dù hắn không gọi hồn thì sau khi uống Hoàn Hồn Đan ba canh giờ, Thập Tam Lang cũng sẽ tỉnh lại.
Đến giờ thắp đèn, Nguyên Diệu thay lại áo xanh, thấy con hồ ly nhỏ tỉnh lại thì vui mừng rơi nước mắt. Nguyên Diệu xin lỗi vì đã làm nó hoảng sợ, con hồ ly nhỏ tha thứ cho hắn.
Con hồ ly nhỏ biết rằng Nguyên Diệu đã hai lần đến phủ Thái Bình để cứu nó, làm một trăm bài thơ để đổi lấy Hoàn Hồn Đan, vô cùng cảm kích Nguyên Diệu: “Nguyên công tử thật tốt. Được làm bạn với Nguyên công tử ta thực sự rất vui. À, ta lười biếng mấy ngày nay, thực sự rất xấu hổ, ta đi làm canh hạt sen cho Bạch Cơ và Nguyên công tử ăn đây.”
“Tiểu sinh sẽ bóc hạt sen.” Nguyên Diệu cười nói.
“Bóc nhiều vào, ta đói chết rồi.” Bạch Cơ cười tươi.
“Ngươi vừa ăn nhiều bánh dày như thế, cả phần của tiểu sinh cũng ăn, sao lại đói rồi?” Nguyên Diệu giận dỗi.
“Nghe Thập Tam Lang muốn nấu ăn là ta đói ngay luôn.” Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu không nói nên lời.
Con hồ ly nhỏ đi vào bếp nhóm lửa, Nguyên Diệu vừa bóc hạt sen, vừa hỏi Bạch Cơ: “Ngươi không biết tung tích của cây Vô Ưu, làm sao ăn nói với Thập Tam Lang? Nó ở Phiêu Miểu Các cần mẫn làm việc bao lâu nay cũng vì cây Vô Ưu.”
Bạch Cơ thở dài, lấy một hạt sen đã bóc ăn: “Ngày mai ta sẽ đi tìm tiếp.”
Nguyên Diệu chợt nhớ ra điều gì, nói: “Đúng rồi, công chúa Thái Bình mời nàng đến phủ công chúa. Nàng ấy nói nàng ấy bị ác quỷ ám.”
Bạch Cơ nhíu mày, nhắm mắt tính toán một hồi, cười nói: “Không sao, không cần để ý.”
“Ơ?” Nguyên Diệu hỏi: “Mặt công chúa, người công chúa đều phủ đầy những đường vân vàng kỳ lạ, nàng ấy cũng cười không ngừng, nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy, chẳng lẽ không phải ác quỷ quấy phá, muốn hại nàng ấy sao?”
Bạch Cơ lấy một hạt sen, cắn một miếng: “Kết giới không phá, ngọc bội hoàn hảo, không phải ác quỷ làm loạn. Những vân vàng trên mặt và người có lẽ là tự nàng ấy vẽ lên?”
“Cớ gì lại nói vậy?”
Bạch Cơ nheo mắt nhớ lại: “Công chúa Thái Bình thường hay làm những trò đùa tương tự như thế. Khi nàng ấy còn nhỏ, lúc ta mới ký khế ước đồng với nàng ấy, nàng ấy rất ghét ta, luôn dùng mọi cách lừa ta vào cung để thuật sĩ phục kích ta. Sau này, dần dần, nàng ấy không còn ghét ta nữa, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghịch ngợm, vẽ hoa văn lên mặt nói là yêu quái làm hại, làm vài vết thương trên người nói là ác quỷ tấn công, lừa ta đến gặp nàng ấy để mua vui. Lâu dần ta cũng quen rồi, chẳng buồn để ý nữa. Vì thế, Hiên Chi cũng không cần để ý đâu.”
Nguyên Diệu kinh ngạc, hóa ra công chúa Thái Bình thích đùa giỡn với Bạch Cơ. Vậy lần này nàng ấy cũng đang đùa giỡn sao? Những hoa văn kỳ lạ, tiếng cười đáng sợ đều là trò đùa ư? Tuy rằng Bạch Cơ không sai, nhưng cảm giác vẫn có điều gì đó không ổn.
“Đúng rồi, công chúa Thái Bình còn gửi cho nàng một bức thêu, tiểu sinh để trong phòng, có cần mang ra xem không?”
Bạch Cơ lại lấy một hạt sen đỏ ăn, lười biếng đáp: “Không cần, để hôm khác rảnh rỗi rồi xem.”
Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, nàng để ốc sên huynh đệ truyền tin thật là gây khó dễ cho tiểu sinh, khiến tiểu sinh lo lắng cả đêm. Lần sau gặp tình huống khẩn cấp, nàng có thể nhờ phi nhân nhanh chân hơn đưa thư được không?”
“Nhanh chân à, vậy là Phi Đầu Man, một cái đầu người bay vèo đến, dọc đường máu tươi nhỏ xuống, lần sau ta sẽ nhờ Phi Đầu Man tới nhé?” Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu tưởng tượng cảnh đầu người đẫm máu bay đến bên gối gọi hắn dậy đưa thư trong đêm khuya thanh vắng, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Không, không, vẫn là ốc sên huynh đi, hắn rất tốt.”
Bạch Cơ lại lấy một hạt sen đỏ: “Đúng vậy, ốc sên tuy chậm nhưng cũng đã hết sức hết lòng đưa thư đến nơi. Hiên Chi không thể đòi hỏi quá nhiều.”
“Bạch Cơ, đừng có tiểu sinh vừa bóc một hạt sen nàng lại ăn một hạt, Thập Tam Lang còn phải làm canh nữa mà.” Nguyên Diệu giận dỗi nói.
“Ôi chao, Hiên Chi bóc nhanh hơn một chút là được mà.” Bạch Cơ vẫn muốn với tay lấy.
Nguyên Diệu vội giấu giỏ hạt sen ra sau lưng: “Không được ăn nữa. Đợi Thập Tam Lang làm xong canh rồi ăn.”
“Hiên Chi thật keo kiệt.” Bạch Cơ không lấy được hạt sen, thì không vui đi ra sau vườn.
Tác giả: Bạch Cơ Quán
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Quyển 4: Cây Vô Ưu
Chương 7: Trăm bài thơ
Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu Các, Phiêu Miểu Các lạnh lẽo vắng vẻ, Bạch Cơ vẫn chưa về, con hồ ly nhỏ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.
Nguyên Diệu đặt hộp gỗ xuống, lấy bút mực giấy nghiên ra, pha một tách trà rồi ngồi trong phòng viết thơ. Hai canh giờ sau, Nguyên Diệu đã viết được mười mấy bài thơ, bụng cũng đói. Con hồ ly nhỏ vẫn còn hôn mê, nên không ai nấu ăn, Nguyên Diệu đành lấy ít tiền đi chợ ăn một bát hoành thánh. Trở về, hắn mua hai cân bánh dày để làm bữa tối cho mình và Bạch Cơ.
Hoàng hôn buông xuống, Bạch Cơ vẫn chưa về, cũng không gửi tin tức về. Nguyên Diệu đành phải ăn tối một mình. Nguyên Diệu ngồi một mình dưới hành lang trong sân sau, trên bàn gỗ đặt bánh dày lạnh ngắt, xung quanh vắng lặng khiến người ta cảm thấy cô đơn.
Bạch Cơ đi tìm tung tích của cây Vô Ưu, không biết có chuyện gì không? Ly Nô trốn trong núi để tránh thiên kiếp, không biết bây giờ có an toàn không? Thập Tam Lang nằm trong phòng hôn mê không tỉnh, không rõ sống chết khiến người ta lo lắng. Nguyên Diệu vừa gặm bánh dày lạnh cứng, vừa rơi nước mắt. Tại sao thế gian luôn có nhiều điều lo lắng như vậy, dù có cây Vô Ưu, nhưng sao có thể thực sự vô ưu vô lo được đây?
Đến giờ thắp đèn nhưng Bạch Cơ vẫn chưa về, Nguyên Diệu càng lo lắng hơn. Hắn muốn đi tìm nàng, nhưng lại không biết đi đâu để tìm.
Đêm khuya, Bạch Cơ vẫn chưa về, cũng không gửi tin tức về. Nguyên Diệu đi đi lại lại trong Phiêu Miểu Các, lòng nóng như lửa đốt, nước mắt lưng tròng. Bạch Cơ chưa từng rời khỏi Phiêu Miểu Các mà không nói một lời nào lâu như vậy, chắc chắn là đã xảy ra chuyện. Lúc này, liệu con rồng yêu kia có bị yêu pháp cao hơn tiêu diệt không? Hay là xác phơi ngoài đồng hoang, không ai chôn cất rồi?
Nguyên Diệu vừa lo lắng, vừa sợ hãi, vừa sốt ruột, giống như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng không yên.
Nguyên Diệu đi đi lại lại trong Phiêu Miểu Các, chịu đựng suốt một đêm, nước mắt chảy suốt một đêm. Nghĩ đến nếu Bạch Cơ thật sự không còn nữa, hắn cảm thấy rất buồn. Khi trời vừa hừng sáng, biết chắc trên đường không còn cấm quân, Nguyên Diệu lao ra khỏi Phiêu Miểu Các, muốn đi tìm Bạch Cơ. Hắn nghĩ, nếu gặp một yêu quái thì sẽ hỏi thăm tin tức về Bạch Cơ, nếu cứ hỏi mãi, chắc chắn sẽ có tin tức của nàng. Dù sao thì hắn cũng có duyên với yêu quái, không lo không gặp được yêu quái.
Nguyên Diệu vừa lao ra khỏi Phiêu Miểu Các, trong ánh sáng mờ ảo của buổi sáng, có giọng nam c ăng thẳng nói: “Nguyên công tử dừng bước, đừng giẫm lên ta!!”
“Ơ!” Nguyên Diệu định giẫm xuống, nhìn kỹ thì thấy dưới đất có một con ốc sên.
“Ngươi đang nói chuyện sao?” Nguyên Diệu hỏi ốc sên.
Ốc sên nói: “Là ta.”
“Sao ngươi biết ta họ Nguyên?”
“Ngươi vừa từ Phiêu Miểu Các ra, lại ngây ngô thế kia, chắc chắn là Nguyên công tử. ‘Mặt mày ngây ngô là Hiên Chi.’ Bạch Cơ nói thế.”
“Bạch Cơ ư?! Ngươi gặp nàng ấy sao? Nàng ấy bây giờ đang ở đâu?” Nguyên Diệu vội hỏi.
“Bạch Cơ bây giờ ở đâu ta không biết. Nhưng chiều qua ta gặp Bạch Cơ trên phố Chu Tước, nàng ấy nhờ ta đến Phiêu Miểu Các nhắn tin cho Nguyên công tử. Ta bò suốt một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến được Phiêu Miểu Các.”
“Gì cơ?”
“Bạch Cơ nói, mấy ngày này nàng ấy có thể không về Phiêu Miểu Các, kêu Nguyên công tử đừng lo lắng, chăm sóc tốt tiệm, cẩn thận lửa đèn.”
Nguyên Diệu thở phào, đồng thời cảm thấy hơi tức giận: “Nàng ấy… nàng ấy thật sự nhờ một con ốc sên truyền tin bình an?! Thật làm khổ ta mà!!”
Hắn còn tưởng rằng nàng ấy đã gặp chuyện chẳng lành, cả đêm lo lắng sợ hãi, nước mắt chảy ướt cả một ống tay áo.
Ốc sên không vui: “Nguyên công tử có ý gì? Chẳng lẽ ngươi xem thường ốc sên sao? Vì truyền tin mà ta không dám chậm trễ một phút, trên đường cũng không nghỉ ngơi một phút, không ngủ không nghỉ mà bò tới, không có công lao cũng có khổ lao, sao ngươi có thể xem thường ta?!”
Nguyên Diệu dở khóc dở cười, vội xin lỗi: “Ốc sên huynh hiểu lầm rồi, ta không có ý đó. Dù sao đi nữa cũng cảm ơn ốc sên huynh.”
Thấy Nguyên Diệu xin lỗi, ốc sên mới bớt giận: “Nguyên công tử khách sáo rồi. Đã truyền tin xong, ta xin cáo từ.”
Nguyên Diệu níu lại: “Ốc sên huynh đường xa vất vả, hay vào trong uống chén trà rồi đi?”
Ốc sên nói: “Không cần đâu. Ta còn phải đến phường Yên Khang nhắn tin cho bà Từ, hai ngày trước con trai út của bà ấy bị người Hồ ở cửa hàng thịt rắn chợ Đông bắt giữ, định dùng làm súp. Tiểu Từ nhờ ta nhắn tin cho nương hắn, để bà ấy đi cứu hắn. Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, không thể không vội được!”
Ơ, dù có vội, e rằng cũng đã muộn rồi? Nguyên Diệu toát mồ hôi lạnh, cảm thấy rắn nhỏ chắc là sợ đến lú lẫn rồi mới nhờ ốc sên truyền tin cứu mạng khẩn cấp: “Vậy, ốc sên huynh đi nhanh đi ạ.”
“Ừ. Được.” Ốc sên chầm chậm bò đi, rồi dần xa.
Nguyên Diệu quay về Phiêu Miểu Các, mặc dù trời đã sáng, nhưng hắn thức suốt một đêm, cảm thấy rất mệt lập tức nằm xuống bên cạnh Hồ Thập Tam Lang mà ngủ một giấc ngon lành.
Hai ngày nay, Nguyên Diệu vắt óc làm thơ, hắn muốn làm đủ một trăm bài thật nhanh để đi phủ Thái Bình đổi hồn hoàn đan. May thay, trước đây hắn đã viết không ít bài thơ thương xuân bi thu, cảm cổ than kim, bây giờ ghép lại, gần đủ một trăm bài.
Ngày thứ ba, Nguyên Diệu áo mũ chỉnh tề, mang theo một trăm bài thơ đến chỗ công chúa Thái Bình. Bên ngoài Thái Bình Phủ vẫn là xe ngựa người qua lại, tấp nập không ngớt, một cảnh rôm rả. Từ câu chuyện phiếm của mọi người, Nguyên Diệu biết được công chúa Thái Bình bị bệnh nên không tiếp khách. Nhưng sau khi Nguyên Diệu trình bái thiếp, quản gia vẫn dẫn hắn vào phủ. Trên đường, quản gia nói: “Gần đây công chúa bị bệnh, ngài có gì thì nói ngắn gọn thôi.”
“Ơ?!” Nguyên Diệu ngạc nhiên, công chúa Thái Bình bị bệnh? “Công chúa bị bệnh gì? Ta nhớ ba ngày trước công chúa vẫn khỏe mạnh mà…”
Quản gia nói: “Công chúa thân thể không khỏe, hạ nhân chúng ta làm sao biết được chi tiết? Nhưng nghe nói, hình như công chúa mắc một căn bệnh lạ, toàn thân ngứa ngáy, đau đớn không chịu nổi, thái y đã đến mấy lần, sắc nhiều thuốc tắm nhưng không thấy khá hơn.”
Trong lúc nói chuyện, Nguyên Diệu và quản gia đã đến bên ngoài thủy tạ. Sau khi thông báo, Nguyên Diệu theo hai nữ tỳ vào trong thủy tạ. công chúa Thái Bình nằm trên một chiếc giường lớn, xung quanh giường buông màn lụa, theo gió bay phấp phới.
“Haha……hahaha……” Công chúa Thái Bình cười lớn trên giường, không thể kiềm chế niềm vui.
Trong tiếng cười rộn rã của công chúa Thái Bình, bốn nữ tỳ đứng bên cạnh lại rất lo lắng.
Nguyên Diệu chắp tay trước công chúa Thái Bình: “Tiểu sinh bái kiến công chúa Thái Bình.”
Công chúa Thái Bình cười lớn: “Yêu Duyên, lại là ngươi…hahaha…”
“Là Nguyên Diệu.” Nguyên Diệu sửa lại.
“Dù là gì thì cũng là ngươi. Hahaha……”
Nguyên Diệu không muốn tranh cãi về tên gọi, lập tức vào thẳng vấn đề: “Tiểu sinh đã làm xong một trăm bài thơ, đặc biệt đến trình cho công chúa, xin công chúa ban hoàn hồn đan cho tiểu sinh.”
Công chúa Thái Bình nghe xong thì ngẩn người, cười: “Haha, đã làm thơ xong rồi sao?”
Nguyên Diệu dâng thơ lên, nữ tỳ nhận lấy đưa vào trong màn lụa, trình cho công chúa Thái Bình. công chúa Thái Bình lật qua vài trang, rồi ra lệnh cho nữ tỳ lấy hoàn hồn đan, trao cho Nguyên Diệu.
Nguyên Diệu nhận lấy Hoàn Hồn Đan, cảm kích không ngớt: “Đa tạ công chúa.”
Công chúa Thái Bình im lặng một lúc, rồi nói: “Yêu Duyên, sau khi ngươi trở về Phiêu Miểu Các, hãy bảo Tự Nhân đến Thái Bình phủ gặp ta.”
“Ơ?!” Nguyên Diệu hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đồng ý: “Tiểu sinh tuân lệnh. Nhưng Bạch Cơ mấy ngày nay không ở Phiêu Miểu Các, nàng ấy đang bận việc quan trọng, không biết khi nào mới về…”
Công chúa Thái Bình vén màn trên giường, lộ ra khuôn mặt, đôi mắt như lông quạ đen, lạnh lùng cười: “Nói với nàng ấy những gì ngươi đã thấy, nàng ấy sẽ đến. Hahaha……”
Nguyên Diệu ngước nhìn công chúa Thái Bình, lập tức sởn gai ốc. Trên mặt công chúa Thái Bình đầy những đường vân vàng kỳ lạ, như là mạch máu lồi lênlàm cho gương mặt xinh đẹp của nàng trở nên dữ tợn. Không chỉ trên mặt, trên cổ, tay và cả da thịt của công chúa Thái Bình đều phủ đều mọc đầy những họa tiết vàng, khiến người ta kinh hãi.
Nguyên Diệu há hốc miệng, không nói nên lời.
Công chúa Thái Bình đưa tay gãi những vân vàng trên cổ, dường như rất ngứa: “Ngươi đi nói với Tự Nhân, bản công chúa bị ác quỷ ám thì nàng ấy sẽ đến. Hahaha……”
Hai bên nữ tỳ ngăn cản công chúa Thái Bình: “Công chúa, xin đừng gãi nữa, sẽ làm tổn thương da đó.”
Nguyên Diệu sợ hãi, cột sống lạnh toát, chỉ biết đáp: “Vâng. Khi Bạch Cơ trở về, tiểu sinh sẽ chuyển lời.”
“Haha, hahaha……” Trong thủy tạ vang lên tiếng cười trống rỗng của công chúa Thái Bình.
Nguyên Diệu trở về Phiêu Miểu Các, Bạch Cơ vẫn chưa về. Nguyên Diệu đút Hoàn Hồn Đan cho con hồ ly nhỏ, đợi mãi không thấy nó tỉnh lại thì hắn không khỏi lo lắng. Sao Thập Tam Lang vẫn chưa tỉnh? Chẳng lẽ Hoàn Hồn Đan không có hiệu quả sao?
Nguyên Diệu vô cùng lo lắng, lại buồn bã suốt cả buổi chiều.
Đến hoàng hôn, mặt trời lặn.
Nguyên Diệu cô đơn ngồi dưới hành lang gặm bánh dày, trong lòng cảm thấy thê lương, nước mắt tuôn trào.
“Hiên Chi đang khóc gì vậy?” Một làn hương thơm thoảng qua, tiếng chuông leng keng.
Nguyên Diệu theo phản xạ lau nước mắt, phản bác: “Tiểu sinh không có khóc.”
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Nguyên Diệu phản ứng lại, quay đầu nhìn, lại khóc: “Bạch Cơ cuối cùng đã trở về, tiểu sinh cứ lo ngươi không trở về được…”
“Sao ta lại không về? Hiên Chi chỉ giỏi lo chuyện không đâu…à, đói chết mất!” Bạch Cơ ngồi xuống, cầm lấy bánh dày trong tay Nguyên Diệu, cắn một miếng lớn.
Nguyên Diệu tức giận: “Đừng trộm bánh dày của tiểu sinh!”
Bạch Cơ cười tươi: “Sao lại gọi là trộm? Đây rõ ràng là cướp!”
Nguyên Diệu chưa kịp phản ứng, bánh dày trong tay đã bị Bạch Cơ cướp mất, rồi ăn ngon lành.
Nguyên Diệu không dám giành lại, đành lấy một cái khác.
“Bạch Cơ, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu vậy?”
“Ta ra bờ sông Khúc Giang chơi cờ với Huyền Vũ.”
“Chơi cờ? Không phải ngươi đi tìm tung tích cây Vô Ưu sao?”
“Đích thân đi tìm mệt lắm, hỏi Huyền Vũ là được. Huyền Vũ biết rõ động tĩnh của tất cả người và yêu trong thành Trường An, hỏi nó cũng như biết được tung tích của cây Vô Ưu.”
“Vậy nàng tìm hiểu được gì rồi?”
“Cây Vô Ưu không nằm trong tay bất kỳ yêu hay người nào.”
“Vậy cây Vô Ưu ở đâu?”
“Không biết.”
“Ngươi đi ba ngày mà chỉ nhận được kết quả ‘không biết’ sao?” Nguyên Diệu hơi thất vọng.
“Không, ta còn nhận được một giỏ hạt sen đỏ. Huyền Vũ thua cờ ta. Hiên Chi, bóc ra đi, để Thập Tam Lang làm canh hạt sen, chắc chắn sẽ rất ngon.” Bạch Cơ cười tươi chỉ vào giỏ hạt sen đỏ để bên cạnh.
Nguyên Diệu nghe đến Thập Tam Lang, lại rơi nước mắt: “Thập Tam Lang vẫn chưa tỉnh, tiểu sinh đã lấy Hoàn Hồn Đan từ phủ Thái Bình cho nó ăn rồi, nhưng nó vẫn mê man không tỉnh. Đây là chuyện gì?”
“Ngươi cho Thập Tam Lang ăn Hoàn Hồn Đan lúc nào?”
“Khoảng hai ba canh giờ trước.”
Bạch Cơ liếc mắt, cười: “Hiên Chi không gọi hồn, thì sao Thập Tam Lang tỉnh lại được?”
“Gọi hồn? Gọi hồn gì?” Nguyên Diệu hoàn toàn mơ hồ.
“Hồn bị mất rồi, dù ăn Hoàn Hồn Đan cũng phải gọi hồn, thì hồn phách mới quay lại cơ thể.”
“Tiểu sinh phải đi đâu để gọi hồn Thập Tam lang đây?”
“Hiên Chi phải đến nơi Thập Tam Lang mất hồn để gọi hồn.”
“Gọi như thế nào?” Nguyên Diệu hỏi.
Bạch Cơ cười gian, thì thầm vào tai Nguyên Diệu một lúc.
“Không, không, việc này làm khó tiểu sinh quá…” Nguyên Diệu liên tục lắc đầu, mặt mày chua xót.
Bạch Cơ chớp chớp mắt: “Tội nghiệp Thập Tam Lang, Hiên Chi không chịu gọi hồn cho ngươi, xem ra ngươi chỉ có thể mãi mãi mê man rồi…”
“Được rồi, được rồi, tiểu sinh sẽ đi gọi hồn.” Nguyên Diệu mặt nhăn nhó đáp.
Hoàng hôn buông xuống, cỏ xanh mơn mởn, tại nơi Thập Tam Lang mất hồn, Nguyên Diệu mặc váy trắng thêu mẫu đơn, đầu búi tóc kiểu ốc xoắn, tay cầm hai cành đào giả vờ múa, the thé gọi hồn: “Thập Tam Lang, hồn hãy về đây… Thập Tam Lang, hồn hãy về đây…”
Bạch Cơ ngồi ở hành lang xa xa nhìn, khóe miệng co giật.
Một con cáo lửa nhỏ đi dọc hành lang, ngồi xuống bên cạnh Bạch Cơ. Bạch Cơ nghiêng đầu cười: “Thập Tam Lang, tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Con hồ ly nhỏ ngượng ngùng đáp, nó nghi ngờ nhìn về phía người đang nhảy múa như điên trong bụi cỏ: “Vị tỷ tỷ kia là ai, sao lại gọi tên mỗ… Ồ, thì ra là Nguyên công tử, hắn điên rồi sao?! Hắn nhảy xấu quá!!”
Bạch Cơ thở dài, uống một ngụm trà: “Ôi chao, Hiên Chi mặc nữ trang chẳng đẹp gì cả, nhảy cũng không đẹp luôn.”
Tên thư sinh đang cố gắng nhảy múa gọi hồn trong bụi cỏ mãi mãi không biết rằng, dù hắn không gọi hồn thì sau khi uống Hoàn Hồn Đan ba canh giờ, Thập Tam Lang cũng sẽ tỉnh lại.
Đến giờ thắp đèn, Nguyên Diệu thay lại áo xanh, thấy con hồ ly nhỏ tỉnh lại thì vui mừng rơi nước mắt. Nguyên Diệu xin lỗi vì đã làm nó hoảng sợ, con hồ ly nhỏ tha thứ cho hắn.
Con hồ ly nhỏ biết rằng Nguyên Diệu đã hai lần đến phủ Thái Bình để cứu nó, làm một trăm bài thơ để đổi lấy Hoàn Hồn Đan, vô cùng cảm kích Nguyên Diệu: “Nguyên công tử thật tốt. Được làm bạn với Nguyên công tử ta thực sự rất vui. À, ta lười biếng mấy ngày nay, thực sự rất xấu hổ, ta đi làm canh hạt sen cho Bạch Cơ và Nguyên công tử ăn đây.”
“Tiểu sinh sẽ bóc hạt sen.” Nguyên Diệu cười nói.
“Bóc nhiều vào, ta đói chết rồi.” Bạch Cơ cười tươi.
“Ngươi vừa ăn nhiều bánh dày như thế, cả phần của tiểu sinh cũng ăn, sao lại đói rồi?” Nguyên Diệu giận dỗi.
“Nghe Thập Tam Lang muốn nấu ăn là ta đói ngay luôn.” Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu không nói nên lời.
Con hồ ly nhỏ đi vào bếp nhóm lửa, Nguyên Diệu vừa bóc hạt sen, vừa hỏi Bạch Cơ: “Ngươi không biết tung tích của cây Vô Ưu, làm sao ăn nói với Thập Tam Lang? Nó ở Phiêu Miểu Các cần mẫn làm việc bao lâu nay cũng vì cây Vô Ưu.”
Bạch Cơ thở dài, lấy một hạt sen đã bóc ăn: “Ngày mai ta sẽ đi tìm tiếp.”
Nguyên Diệu chợt nhớ ra điều gì, nói: “Đúng rồi, công chúa Thái Bình mời nàng đến phủ công chúa. Nàng ấy nói nàng ấy bị ác quỷ ám.”
Bạch Cơ nhíu mày, nhắm mắt tính toán một hồi, cười nói: “Không sao, không cần để ý.”
“Ơ?” Nguyên Diệu hỏi: “Mặt công chúa, người công chúa đều phủ đầy những đường vân vàng kỳ lạ, nàng ấy cũng cười không ngừng, nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy, chẳng lẽ không phải ác quỷ quấy phá, muốn hại nàng ấy sao?”
Bạch Cơ lấy một hạt sen, cắn một miếng: “Kết giới không phá, ngọc bội hoàn hảo, không phải ác quỷ làm loạn. Những vân vàng trên mặt và người có lẽ là tự nàng ấy vẽ lên?”
“Cớ gì lại nói vậy?”
Bạch Cơ nheo mắt nhớ lại: “Công chúa Thái Bình thường hay làm những trò đùa tương tự như thế. Khi nàng ấy còn nhỏ, lúc ta mới ký khế ước đồng với nàng ấy, nàng ấy rất ghét ta, luôn dùng mọi cách lừa ta vào cung để thuật sĩ phục kích ta. Sau này, dần dần, nàng ấy không còn ghét ta nữa, nhưng vẫn thỉnh thoảng nghịch ngợm, vẽ hoa văn lên mặt nói là yêu quái làm hại, làm vài vết thương trên người nói là ác quỷ tấn công, lừa ta đến gặp nàng ấy để mua vui. Lâu dần ta cũng quen rồi, chẳng buồn để ý nữa. Vì thế, Hiên Chi cũng không cần để ý đâu.”
Nguyên Diệu kinh ngạc, hóa ra công chúa Thái Bình thích đùa giỡn với Bạch Cơ. Vậy lần này nàng ấy cũng đang đùa giỡn sao? Những hoa văn kỳ lạ, tiếng cười đáng sợ đều là trò đùa ư? Tuy rằng Bạch Cơ không sai, nhưng cảm giác vẫn có điều gì đó không ổn.
“Đúng rồi, công chúa Thái Bình còn gửi cho nàng một bức thêu, tiểu sinh để trong phòng, có cần mang ra xem không?”
Bạch Cơ lại lấy một hạt sen đỏ ăn, lười biếng đáp: “Không cần, để hôm khác rảnh rỗi rồi xem.”
Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ, nàng để ốc sên huynh đệ truyền tin thật là gây khó dễ cho tiểu sinh, khiến tiểu sinh lo lắng cả đêm. Lần sau gặp tình huống khẩn cấp, nàng có thể nhờ phi nhân nhanh chân hơn đưa thư được không?”
“Nhanh chân à, vậy là Phi Đầu Man, một cái đầu người bay vèo đến, dọc đường máu tươi nhỏ xuống, lần sau ta sẽ nhờ Phi Đầu Man tới nhé?” Bạch Cơ cười nói.
Nguyên Diệu tưởng tượng cảnh đầu người đẫm máu bay đến bên gối gọi hắn dậy đưa thư trong đêm khuya thanh vắng, mồ hôi lạnh chảy ròng: “Không, không, vẫn là ốc sên huynh đi, hắn rất tốt.”
Bạch Cơ lại lấy một hạt sen đỏ: “Đúng vậy, ốc sên tuy chậm nhưng cũng đã hết sức hết lòng đưa thư đến nơi. Hiên Chi không thể đòi hỏi quá nhiều.”
“Bạch Cơ, đừng có tiểu sinh vừa bóc một hạt sen nàng lại ăn một hạt, Thập Tam Lang còn phải làm canh nữa mà.” Nguyên Diệu giận dỗi nói.
“Ôi chao, Hiên Chi bóc nhanh hơn một chút là được mà.” Bạch Cơ vẫn muốn với tay lấy.
Nguyên Diệu vội giấu giỏ hạt sen ra sau lưng: “Không được ăn nữa. Đợi Thập Tam Lang làm xong canh rồi ăn.”
“Hiên Chi thật keo kiệt.” Bạch Cơ không lấy được hạt sen, thì không vui đi ra sau vườn.